Bọn người Đường Nhất Bạch ngồi máy bay trở lại thành phố B ngay trong tối hôm đó, tiếp đó anh và tổng quản Ngũ ăn cơm với đại diện cấp cao của thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ ở Trung Quốc. Đại diện của hãng đồng hồ này nói hợp đồng đã ký, gần đây có thể tiến hành một chút hoạt động tuyên truyền, còn phải chụp ảnh quảng cáo. Trước khi đối phương gặp Đường Nhất Bạch vẫn luôn cảm thấy hứng thú với anh, sau khi gặp thì vô cùng hài lòng, chuyện hợp đồng bọn luận rất thuận lợi.
Lần này cấp cao tặng cho Đường Nhất Bạch một đôi đồng hồ tình nhân. Đó là sản phẩm mới sắp ra mắt của bọn họ, vốn là muốn để cho Đường Bạch Trạch mang trong đợt tham gia Thế vận hội mùa đông, có điều bên Châu Âu trì hoãn, đồng hồ vẫn không đến tay anh, chờ đến lúc đồng hồ đưa tới thì Thế vận hội mùa đông đã bắt đầu, cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng họ không có gì để hối tiếc. Đường Nhất Bạch chạm tay là bỏng, sau này xuất hiện chính thức khẳng định cơ hội rất nhiều. Hơn nữa, lần này bọn họ quảng cáo có cơ mưu đặc biệt, rõ ràng sản phẩm chính là đồng hồ tình nhân thế nhưng nhân vật chính chỉ có mình Đường Nhất Bạch, điều này khiến người xem đưa ra một vấn đề: Kiểu nam để Đường Nhất Bạch đeo, thế còn kiểu nữ?
Các cô gái YY đủ loại về Đường Nhất Bạch, nếu không cua được đường Nhất Bạch, tôi vẫn không thể đeo chiếc đồng hồ tình nhân ghép thành đôi với cái của anh sao…
Bản thân Đường Nhất Bạch còn không biết đến những lời nói này. Lúc anh thấy được đồng hồ tình nhân, tất nhiên sẽ nghĩ đến người yêu, đồng hồ dành cho nữ tặng cho ai, mục tiêu của anh cũng vô cùng rõ ràng.
Ngày hôm sau, Đường Nhất Bạch cầm hai cái đồng hồ đi tìm Vân Đóa.
Về chuyện Đường Nhất Bạch đến, Vân Đóa đã thông báo với đơn vị lãnh đạo, vì vậy đồng nghiệp cũng không quá kinh ngạc khi anh đến, có điều vẫn hưng phấn, nhất là đồng nghiệp nữ, vây quanh anh muốn chụp chung, Vân Đóa chỉ có thể đứng ở vòng ngoài nhìn. Vẫn là Đường Nhất Bạch mở miệng trước. "Thật xin lỗi các chị em, tôi cần phỏng vấn, lát nữa còn có chuyện khác."
"A, anh rất bận, anh rất bận, thật xin lỗi... làm phiền anh lâu như vậy!"
"Thật là một cậu bé lễ phép!"
Cậu bé... Đường Nhất Bạch 囧, anh thấy Vân Đóa đang cười trộm , ánh mắt hơi nheo lại.
"Có cơ hội các chị sẽ giới thiệu bạn gái cho em!"
Đường Nhất Bạch quả quyết từ chối, "Cảm ơn, không cần đâu."
Vân Đóa đi đến, kéo Đường Nhất Bạch đi trong ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người. Vân Đóa nghĩ, mới chỉ biết cô là phóng viên phỏng vấn Đường Nhất Bạch, các cô ấy đã hâm mộ cô như vậy, nếu như biết được cô là bạn gái Đường Nhất Bạch thì sao... có có thể bị giết không?
Hai người đi vào phòng khách, Vân Đóa vừa đóng kín cửa, Đường Nhất Bạch đột nhiên ấn cô lên cửa. Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị cứ thế rơi xuống, chặn trên bờ môi cô.
Đừng giở trò lưu manh như vậy chứ...
Đầu óc Vân Đóa lập tức rối loạn, cô dùng sức giãy dụa.
Đường Nhất bạch cắn cô một chút liền tách ra, anh liếm môi một cái, thấp giọng cười. "Đây là trừng phạt."
Vân Đóa đỏ mặt đẩy anh ra, che miệng mơ hồ nói: "Làm chuyện chính!"
Phòng tiếp khách đã chuẩn bị xong, tài liệu, máy ghi âm, thậm chí cả cốc cà phê cô uống một nửa.
Vân Đóa đưa cho Đường Nhất Bạch một chai nước suối chưa mở nắp, Đường Nhất Bạch lại chỉ chỉ cốc cà phê của cô. "Anh muốn uống cái này."
"Không được, anh là vận động viên, không thể uống cà phê."
"Thỉnh thoảng uống một chút, không sao."
"Không được không được."
Đường Nhất Bạch lại đưa tay ra cầm cốc cà phê cho vào miệng. "Không cho anh uống, anh sẽ uống của em."
"Anh...!" Người này, sao lại ngày càng vô lại như vậy!
Vân Đóa không thể làm gì khác hơn là cầm cốc giấy dùng một lần đi ra ngoài lấy cà phê cho anh. Vừa ra cửa, thấy Lâm Tử cầm cốc đi ngang qua, anh ta hỏi Vân Đóa. "Em làm gì vậy?"
"Lấy chút cà phê."
"Đúng lúc anh cũng đi, anh lấy giúp em."
"A, được, cảm ơn anh!"
"Khách khí với anh làm gì."
Lâm Tử cầm cốc giấy, đi đến một góc không người, tránh máy quay, ngồi chồm hổm làm bộ lau vết bẩn trên giày, sau đó, anh móc một túi giấy từ trong ngực, mở ra, cho một ít bột vào trong cốc giấy. Anh đứng dậy, cầm phía trên cốc giấy, dùng tay che bột trong cốc, bước chân ung dung đi đến phòng nghỉ ngơi.
Bên trong phòng tiếp khách, Vân Đóa mở máy ghi âm, không cho Đường Nhất Bạch nói hươu nói vượn thêm. Đường Nhất Bạch liền ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, cô vừa nhìn liền muốn cười.
Lúc này, Lâm Tử gõ cửa đi vào, đặt cốc giấy lên bàn. "Vân Đóa, cà phê của em."
"Ồ, được, cảm ơn anh!"
Đường Nhất bạch cầm cốc cà phê về phía mình, nhướn mày cười một tiếng. "Người nên nói cảm ơn là tôi, cảm ơn." Anh cười có chút kiêu ngạo.
Lâm Tử nhắm mắt không thèm trả lời, xoay người rời đi.
Đường Nhất Bạch cầm cốc cà phê lên, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi một chút. "Còn rất thơm."
Vân Đóa nhìn gương mặt tuấn tú cuả anh, còn có khóe môi cười cười không giải thích nổi, cô đột nhiên nói. "Nếu không anh đừng uống?"
Đường Nhất Bạch dò xét cô một cái. "Tại sao, người hầu của em không phải là người hầu của anh sao, anh ta lấy cho anh một cốc cà phê khiến anh ta tủi thân sao?"
"Lộn xộn gì vậy." Vân Đóa lắc đầu, cô nghiêng người lấy cốc cà phê từ tay anh. "Anh xem, bây giờ khắp nơi đều động tới vấn đề an toàn thực phẩm, rất nhiều thứ chúng ta ăn uống sở dĩ không có vấn đề là bởi nó không lộ ra ngoài, cũng không phải nó thật sự không có vấn đề. Lỡ như cà phê này cũng có vấn đề thì sao? Nếu có chứa thịt nạc tinh thì sao?"
"Trí tưởng tượng của em quá phong phú, sẽ không đâu." Anh vừa nói, vừa đưa tay lấy lại cốc cà phê.
Vân Đóa lại đưa tay ngăn anh lại. "Không được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, anh là vận động viên, thân thể không thể có một chút tạp chất."
Đường Nhất Bạch cười. "Dù lời của em rất có nội hàm, lqđ nhưng anh muốn uống."
"Không cho." Vân Đóa dứt khoát cầm cốc cà phê giấy đổ hết vào cốc của mình. Đổ xong còn quơ quơ, đảm bảo không thừa một giọt.
"Vân Đóa, em... ưm..."
Vân Đóa nhanh chóng hôn anh, sau đó quay đầu lại. "Có thể ngậm miệng không?"
Đường Nhất Trạch sờ môi anh, gương mặt hạnh phúc và mơ màng. "Đây là lần đầu tiên em chủ động hôn anh."
"Đừng nói ra khỏi miệng!" Vân Đóa đỏ mặt, yên lặng gõ bàn một cái. "Máy ghi âm còn mở đây này!"
Được rồi. anh thừa nhận mình có chút đắc ý...
Cuối cùng bọn họ không thể làm gì khác hơn là xóa hết nội dung trong máy ghi âm, bắt đầu lại.
Dưới sự phối hợp của Đường Nhất bạch, lần phỏng vấn này rất thuận lợi, chỉ khoảng hơn bốn mươi phút đã kết thúc. Sau khi kết thúc, Đường Nhất Bạch lấy một cái hộp lớn từ trong túi đặt lên bàn.
"Đây là cái gì?" Vân Đóa hỏi.
Đường Nhất Bạch thông minh hơn một chút, trước đó còn nói. "Có thể tắt máy ghi âm rồi."
"Ồ."
Sau khi Vân Đóa tắt máy ghi âm, Đường Nhất Bạch mở cái hộp kia, Vân Đóa nhìn hai cái đồng hồ đeo tay bên trong. Hình dáng nhìn qua là biết một đôi, một cái lớn một cái nhỏ, là đồng hồ tình nhân.
Cô nhìn đồng hô đeo tay nói. "Rất đẹp, anh mua sao? Rất đắt đi..."
"Không phải, là người khác tặng."
"Ai lại hào phóng như vậy?" Vân Đóa nghĩ, đột nhiên nghi hoặc nhìn anh. "Có phải là một fangirl nào đó không?"
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười. "Nghĩ đi đâu vậy hả? Anh là người đại diện cho thương hiệu này ở Trung Quốc, là nhà sản xuất tặng cho anh."
"A a a , Đường Nhất Bạch, anh lại có thể nhận hợp đồng làm người đại diện? Anh có biết những mặt hàng xa xỉ này rất kén chọn, vị trí này của anh cũng cao cấp như mấy tiểu thịt tươi trong làng giải trí kia rồi!" Vân Đóa thật sự kích động, hai mắt tỏa sáng nhìn anh.
Đường Nhất Bạch xoa xoa tóc cô, nói một câu vô cùng bình thường: "Em thích là được rồi."
Anh cầm đồng hồ nhỏ đeo lên tay cô, cổ tay cô rất nhỏ, yếu ớt giống như chỉ cần dùng lực một chút liền có thể bẻ gãy, động tác của Đường Nhất Trạch liền cố gắng nhẹ nhàng. Đến lúc cô đeo xong, anh đưa tay mình ra. "Đến lượt em."
Vân Đóa cầm đồng hồ, tâm trạng dâng trào, loại cảm giác như trao đổi nhẫn này là chuyện gì xảy ra... nhất định là mình suy nghĩ nhiều...
Mang xong đồng hồ tình nhân, Đường Nhất Bạch giúp Vân Đóa thu dọn đồ đạc, anh nói: "Vân Đóa, hôm nay không phải làm việc, chũng ta ra ngoài chơi được không?"
Vân Đóa có chút buồn cười: "Sao có thể?"
Đường Nhất Bạch có chút buồn bực: "Hiếm lắm anh mới có lqđ một ngày nghỉ."
Vân Đóa liền mềm lòng, nhưng lại khó xử. "Nhưng em phải nói sao với lãnh đạo đây? Đang đi làm tốt, lại đột nhiên nghỉ?"
"Nếu không, để anh nói với lãnh đạo của em?"
"Anh nói thế nào?"
"Em không cần để ý, nói cho anh biết lãnh đọa ở đâu."
Vân Đóa đưa Đường Nhất Bạch đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, cô ở cửa chờ anh, đợi một lúc, anh liền đi ra, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô. "Được rồi, chúng ta đi."
Vân Đóa tò mò hỏi anh. "Anh nói gì với chủ nhiệm Lưu?"
Đường Nhất Bạch lại cười không nói.
Dù nói thế nào, có thể trốn việc đi chơi, Vân Đóa vẫn thật vui vẻ. Nhưng, vừa ra khỏi tòa soạn, Đường Nhất Bạch liền nói với cô một chuyện vô cùng bi thảm: "Kỳ Duệ Phong, Hướng Dương Dương, Minh Thiên, Trịnh Lăng Diệp, bốn người tạo thành một nhóm tà ác, lúc này đang ở nhà Đường Nhất Bạch chờ hai người về. Đường Nhất Bạch gọi nhóm bốn người họ là nhóm 'cậu bé bóng đèn', tên tiếng Anh là 'DPBoys'.
Vân Đóa rất kinh ngạc. "Tại sao bọn họ lại đến? Không phải anh và em muốn hẹn hò sao?"
"Anh là đến để hẹn hò, nhưng bọn họ biết anh và em đi hẹn hò, còn không biết xẩu hổ đi theo. Bọn họ nói không có chỗ chơi, muốn đi với chúng ta. Bọn hộ vốn còn muốn theo anh đến tòa soạn, bị anh khuyên ở nhà."
Vân Đóa sờ cằm một cái, như có điều suy nghĩ. "Đường Nhất Bạch, em cảm thấy anh mới là lãnh đạo nhóm người này, anh không chơi với họ, liền khiến bọn họ cô đơn. Kỳ Duệ Phong và chị Dương Dương còn đạt hạng nhất thế vận hội."
Đường Nhất Bạch đỡ trán. "Đừng nói, anh cũng không muốn."
Ngược lại Vân Đóa rất nhanh nhận ra, cô cũng không phải là người khác phái vô nhân tính, huống hồ cô cũng rất nhớ chị Dương Dương.
Hai người trở lại thì bốn người đang ôm tivi đánh điện tử. Trịnh Lăng Diệp đừng thấy không nói nhiều, chơi game vô cùng dũng mãnh, lúc này một chọi ba, chiến vẫn vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy hai người trở về, Kỳ Duệ Phong liền chào. "Đường Nhất Bạch, tới giết chết cậu ta."
Đường Nhất Bạch nói. "Anh Phong, chúng ta có thể lên đường, chìa khóa xe ở đâu, đưa Vân Đóa đi."
Kỳ Duệ Phong cũng rất cố chấp, kiên trì muốn Đường Nhất Bạch báo thù cho mình. "Trước tiên giết chết cậu ta."
Đường Nhất Bạch bất đắc dĩ nói. "Em không giết chết được cậu ta."
" Để em." Vân Đóa cầm máy điều khiển lên.
Nửa phút sau, vân Đóa ném máy điều khiển. "Ok, có thể lên đường rồi,"
Những người khác mang vẻ mặt thán phục nhìn Vân Đóa.
Đường Nhất Bạch tìm chìa khóa xe, đưa cho Vân Đóa. "Em lái xe, có thể không?"
"Cũng có thể, trên xe có GPS không?"
"Có."
Vân Đóa liếc nhìn chìa khóa: "A, Mercedes-Benz!"
Kỷ Duệ Phong kêu lên một tiếng. "Ngạc nhiên."
Vân Đóa có chút kỳ quái. "Xe này là của ai?"
Đường Nhất bạch đáp. "Bọn anh mượn từ sư thái Viên."
Cô càng kỳ quái. "Vậy ai lái đến? Mấy người cũng không có bằng lái."
Hướng Dương Dương đáp. "Là cậu em xào rau trong phòng bếp lái đến."
Là một chiếc xe SUV lớn, rất khí phách, hoàn toàn chứa được sáu người bọn họ. Vân Đóa lái xe, Đường Nhất Bạch ngồi ở ghế lái phụ, bốn người khác ngồi hàng hai hàng ba. Mục đích của bọn hộ là một ngôi làng giả ở ngoại ô thành phố, mọi người muốn ăn thịt nướng ở bờ hồ, trên xe có mang theo nguyên liệu nấu ăn.
Kinh nghiệm lái xe của Vân Đóa không nhiều, ở thành phố thì còn may, chờ đến lúc lên đường cao tốc, suy nghĩ một chút đến những người ngồi trên xe, cô liền có chút lo lắng.
Hai người vô địch Olympic, một người là thần tượng toàn quốc, ngoài ra có hai người kém một chút, nhưng dù sao cũng là tuyển thủ quốc gia... đều rất đáng tiền! Lấy giá trị mấy người này cộng dồn lại, đổi thành tiền mà nói, một xe này có thể chứa đủ sao?
Đây thật là một vấn đề sâu sắc.
Đường Nhất Bạch nói với Vân Đóa. "Cảm thấy khá giống ba mẹ đưa bọn nhỏ đi du lịch nhỉ. Em cảm thấy thế nào?" Nói xong, mong đợi nhìn cô, chờ cô mập mờ thừa nhận.
Vân Đóa: "Em cảm giác giống như đang lái một chiếc xe chở tiền..."
Lần này cấp cao tặng cho Đường Nhất Bạch một đôi đồng hồ tình nhân. Đó là sản phẩm mới sắp ra mắt của bọn họ, vốn là muốn để cho Đường Bạch Trạch mang trong đợt tham gia Thế vận hội mùa đông, có điều bên Châu Âu trì hoãn, đồng hồ vẫn không đến tay anh, chờ đến lúc đồng hồ đưa tới thì Thế vận hội mùa đông đã bắt đầu, cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng họ không có gì để hối tiếc. Đường Nhất Bạch chạm tay là bỏng, sau này xuất hiện chính thức khẳng định cơ hội rất nhiều. Hơn nữa, lần này bọn họ quảng cáo có cơ mưu đặc biệt, rõ ràng sản phẩm chính là đồng hồ tình nhân thế nhưng nhân vật chính chỉ có mình Đường Nhất Bạch, điều này khiến người xem đưa ra một vấn đề: Kiểu nam để Đường Nhất Bạch đeo, thế còn kiểu nữ?
Các cô gái YY đủ loại về Đường Nhất Bạch, nếu không cua được đường Nhất Bạch, tôi vẫn không thể đeo chiếc đồng hồ tình nhân ghép thành đôi với cái của anh sao…
Bản thân Đường Nhất Bạch còn không biết đến những lời nói này. Lúc anh thấy được đồng hồ tình nhân, tất nhiên sẽ nghĩ đến người yêu, đồng hồ dành cho nữ tặng cho ai, mục tiêu của anh cũng vô cùng rõ ràng.
Ngày hôm sau, Đường Nhất Bạch cầm hai cái đồng hồ đi tìm Vân Đóa.
Về chuyện Đường Nhất Bạch đến, Vân Đóa đã thông báo với đơn vị lãnh đạo, vì vậy đồng nghiệp cũng không quá kinh ngạc khi anh đến, có điều vẫn hưng phấn, nhất là đồng nghiệp nữ, vây quanh anh muốn chụp chung, Vân Đóa chỉ có thể đứng ở vòng ngoài nhìn. Vẫn là Đường Nhất Bạch mở miệng trước. "Thật xin lỗi các chị em, tôi cần phỏng vấn, lát nữa còn có chuyện khác."
"A, anh rất bận, anh rất bận, thật xin lỗi... làm phiền anh lâu như vậy!"
"Thật là một cậu bé lễ phép!"
Cậu bé... Đường Nhất Bạch 囧, anh thấy Vân Đóa đang cười trộm , ánh mắt hơi nheo lại.
"Có cơ hội các chị sẽ giới thiệu bạn gái cho em!"
Đường Nhất Bạch quả quyết từ chối, "Cảm ơn, không cần đâu."
Vân Đóa đi đến, kéo Đường Nhất Bạch đi trong ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người. Vân Đóa nghĩ, mới chỉ biết cô là phóng viên phỏng vấn Đường Nhất Bạch, các cô ấy đã hâm mộ cô như vậy, nếu như biết được cô là bạn gái Đường Nhất Bạch thì sao... có có thể bị giết không?
Hai người đi vào phòng khách, Vân Đóa vừa đóng kín cửa, Đường Nhất Bạch đột nhiên ấn cô lên cửa. Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị cứ thế rơi xuống, chặn trên bờ môi cô.
Đừng giở trò lưu manh như vậy chứ...
Đầu óc Vân Đóa lập tức rối loạn, cô dùng sức giãy dụa.
Đường Nhất bạch cắn cô một chút liền tách ra, anh liếm môi một cái, thấp giọng cười. "Đây là trừng phạt."
Vân Đóa đỏ mặt đẩy anh ra, che miệng mơ hồ nói: "Làm chuyện chính!"
Phòng tiếp khách đã chuẩn bị xong, tài liệu, máy ghi âm, thậm chí cả cốc cà phê cô uống một nửa.
Vân Đóa đưa cho Đường Nhất Bạch một chai nước suối chưa mở nắp, Đường Nhất Bạch lại chỉ chỉ cốc cà phê của cô. "Anh muốn uống cái này."
"Không được, anh là vận động viên, không thể uống cà phê."
"Thỉnh thoảng uống một chút, không sao."
"Không được không được."
Đường Nhất Bạch lại đưa tay ra cầm cốc cà phê cho vào miệng. "Không cho anh uống, anh sẽ uống của em."
"Anh...!" Người này, sao lại ngày càng vô lại như vậy!
Vân Đóa không thể làm gì khác hơn là cầm cốc giấy dùng một lần đi ra ngoài lấy cà phê cho anh. Vừa ra cửa, thấy Lâm Tử cầm cốc đi ngang qua, anh ta hỏi Vân Đóa. "Em làm gì vậy?"
"Lấy chút cà phê."
"Đúng lúc anh cũng đi, anh lấy giúp em."
"A, được, cảm ơn anh!"
"Khách khí với anh làm gì."
Lâm Tử cầm cốc giấy, đi đến một góc không người, tránh máy quay, ngồi chồm hổm làm bộ lau vết bẩn trên giày, sau đó, anh móc một túi giấy từ trong ngực, mở ra, cho một ít bột vào trong cốc giấy. Anh đứng dậy, cầm phía trên cốc giấy, dùng tay che bột trong cốc, bước chân ung dung đi đến phòng nghỉ ngơi.
Bên trong phòng tiếp khách, Vân Đóa mở máy ghi âm, không cho Đường Nhất Bạch nói hươu nói vượn thêm. Đường Nhất Bạch liền ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, cô vừa nhìn liền muốn cười.
Lúc này, Lâm Tử gõ cửa đi vào, đặt cốc giấy lên bàn. "Vân Đóa, cà phê của em."
"Ồ, được, cảm ơn anh!"
Đường Nhất bạch cầm cốc cà phê về phía mình, nhướn mày cười một tiếng. "Người nên nói cảm ơn là tôi, cảm ơn." Anh cười có chút kiêu ngạo.
Lâm Tử nhắm mắt không thèm trả lời, xoay người rời đi.
Đường Nhất Bạch cầm cốc cà phê lên, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi một chút. "Còn rất thơm."
Vân Đóa nhìn gương mặt tuấn tú cuả anh, còn có khóe môi cười cười không giải thích nổi, cô đột nhiên nói. "Nếu không anh đừng uống?"
Đường Nhất Bạch dò xét cô một cái. "Tại sao, người hầu của em không phải là người hầu của anh sao, anh ta lấy cho anh một cốc cà phê khiến anh ta tủi thân sao?"
"Lộn xộn gì vậy." Vân Đóa lắc đầu, cô nghiêng người lấy cốc cà phê từ tay anh. "Anh xem, bây giờ khắp nơi đều động tới vấn đề an toàn thực phẩm, rất nhiều thứ chúng ta ăn uống sở dĩ không có vấn đề là bởi nó không lộ ra ngoài, cũng không phải nó thật sự không có vấn đề. Lỡ như cà phê này cũng có vấn đề thì sao? Nếu có chứa thịt nạc tinh thì sao?"
"Trí tưởng tượng của em quá phong phú, sẽ không đâu." Anh vừa nói, vừa đưa tay lấy lại cốc cà phê.
Vân Đóa lại đưa tay ngăn anh lại. "Không được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, anh là vận động viên, thân thể không thể có một chút tạp chất."
Đường Nhất Bạch cười. "Dù lời của em rất có nội hàm, lqđ nhưng anh muốn uống."
"Không cho." Vân Đóa dứt khoát cầm cốc cà phê giấy đổ hết vào cốc của mình. Đổ xong còn quơ quơ, đảm bảo không thừa một giọt.
"Vân Đóa, em... ưm..."
Vân Đóa nhanh chóng hôn anh, sau đó quay đầu lại. "Có thể ngậm miệng không?"
Đường Nhất Trạch sờ môi anh, gương mặt hạnh phúc và mơ màng. "Đây là lần đầu tiên em chủ động hôn anh."
"Đừng nói ra khỏi miệng!" Vân Đóa đỏ mặt, yên lặng gõ bàn một cái. "Máy ghi âm còn mở đây này!"
Được rồi. anh thừa nhận mình có chút đắc ý...
Cuối cùng bọn họ không thể làm gì khác hơn là xóa hết nội dung trong máy ghi âm, bắt đầu lại.
Dưới sự phối hợp của Đường Nhất bạch, lần phỏng vấn này rất thuận lợi, chỉ khoảng hơn bốn mươi phút đã kết thúc. Sau khi kết thúc, Đường Nhất Bạch lấy một cái hộp lớn từ trong túi đặt lên bàn.
"Đây là cái gì?" Vân Đóa hỏi.
Đường Nhất Bạch thông minh hơn một chút, trước đó còn nói. "Có thể tắt máy ghi âm rồi."
"Ồ."
Sau khi Vân Đóa tắt máy ghi âm, Đường Nhất Bạch mở cái hộp kia, Vân Đóa nhìn hai cái đồng hồ đeo tay bên trong. Hình dáng nhìn qua là biết một đôi, một cái lớn một cái nhỏ, là đồng hồ tình nhân.
Cô nhìn đồng hô đeo tay nói. "Rất đẹp, anh mua sao? Rất đắt đi..."
"Không phải, là người khác tặng."
"Ai lại hào phóng như vậy?" Vân Đóa nghĩ, đột nhiên nghi hoặc nhìn anh. "Có phải là một fangirl nào đó không?"
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười. "Nghĩ đi đâu vậy hả? Anh là người đại diện cho thương hiệu này ở Trung Quốc, là nhà sản xuất tặng cho anh."
"A a a , Đường Nhất Bạch, anh lại có thể nhận hợp đồng làm người đại diện? Anh có biết những mặt hàng xa xỉ này rất kén chọn, vị trí này của anh cũng cao cấp như mấy tiểu thịt tươi trong làng giải trí kia rồi!" Vân Đóa thật sự kích động, hai mắt tỏa sáng nhìn anh.
Đường Nhất Bạch xoa xoa tóc cô, nói một câu vô cùng bình thường: "Em thích là được rồi."
Anh cầm đồng hồ nhỏ đeo lên tay cô, cổ tay cô rất nhỏ, yếu ớt giống như chỉ cần dùng lực một chút liền có thể bẻ gãy, động tác của Đường Nhất Trạch liền cố gắng nhẹ nhàng. Đến lúc cô đeo xong, anh đưa tay mình ra. "Đến lượt em."
Vân Đóa cầm đồng hồ, tâm trạng dâng trào, loại cảm giác như trao đổi nhẫn này là chuyện gì xảy ra... nhất định là mình suy nghĩ nhiều...
Mang xong đồng hồ tình nhân, Đường Nhất Bạch giúp Vân Đóa thu dọn đồ đạc, anh nói: "Vân Đóa, hôm nay không phải làm việc, chũng ta ra ngoài chơi được không?"
Vân Đóa có chút buồn cười: "Sao có thể?"
Đường Nhất Bạch có chút buồn bực: "Hiếm lắm anh mới có lqđ một ngày nghỉ."
Vân Đóa liền mềm lòng, nhưng lại khó xử. "Nhưng em phải nói sao với lãnh đạo đây? Đang đi làm tốt, lại đột nhiên nghỉ?"
"Nếu không, để anh nói với lãnh đạo của em?"
"Anh nói thế nào?"
"Em không cần để ý, nói cho anh biết lãnh đọa ở đâu."
Vân Đóa đưa Đường Nhất Bạch đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, cô ở cửa chờ anh, đợi một lúc, anh liền đi ra, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô. "Được rồi, chúng ta đi."
Vân Đóa tò mò hỏi anh. "Anh nói gì với chủ nhiệm Lưu?"
Đường Nhất Bạch lại cười không nói.
Dù nói thế nào, có thể trốn việc đi chơi, Vân Đóa vẫn thật vui vẻ. Nhưng, vừa ra khỏi tòa soạn, Đường Nhất Bạch liền nói với cô một chuyện vô cùng bi thảm: "Kỳ Duệ Phong, Hướng Dương Dương, Minh Thiên, Trịnh Lăng Diệp, bốn người tạo thành một nhóm tà ác, lúc này đang ở nhà Đường Nhất Bạch chờ hai người về. Đường Nhất Bạch gọi nhóm bốn người họ là nhóm 'cậu bé bóng đèn', tên tiếng Anh là 'DPBoys'.
Vân Đóa rất kinh ngạc. "Tại sao bọn họ lại đến? Không phải anh và em muốn hẹn hò sao?"
"Anh là đến để hẹn hò, nhưng bọn họ biết anh và em đi hẹn hò, còn không biết xẩu hổ đi theo. Bọn họ nói không có chỗ chơi, muốn đi với chúng ta. Bọn hộ vốn còn muốn theo anh đến tòa soạn, bị anh khuyên ở nhà."
Vân Đóa sờ cằm một cái, như có điều suy nghĩ. "Đường Nhất Bạch, em cảm thấy anh mới là lãnh đạo nhóm người này, anh không chơi với họ, liền khiến bọn họ cô đơn. Kỳ Duệ Phong và chị Dương Dương còn đạt hạng nhất thế vận hội."
Đường Nhất Bạch đỡ trán. "Đừng nói, anh cũng không muốn."
Ngược lại Vân Đóa rất nhanh nhận ra, cô cũng không phải là người khác phái vô nhân tính, huống hồ cô cũng rất nhớ chị Dương Dương.
Hai người trở lại thì bốn người đang ôm tivi đánh điện tử. Trịnh Lăng Diệp đừng thấy không nói nhiều, chơi game vô cùng dũng mãnh, lúc này một chọi ba, chiến vẫn vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy hai người trở về, Kỳ Duệ Phong liền chào. "Đường Nhất Bạch, tới giết chết cậu ta."
Đường Nhất Bạch nói. "Anh Phong, chúng ta có thể lên đường, chìa khóa xe ở đâu, đưa Vân Đóa đi."
Kỳ Duệ Phong cũng rất cố chấp, kiên trì muốn Đường Nhất Bạch báo thù cho mình. "Trước tiên giết chết cậu ta."
Đường Nhất Bạch bất đắc dĩ nói. "Em không giết chết được cậu ta."
" Để em." Vân Đóa cầm máy điều khiển lên.
Nửa phút sau, vân Đóa ném máy điều khiển. "Ok, có thể lên đường rồi,"
Những người khác mang vẻ mặt thán phục nhìn Vân Đóa.
Đường Nhất Bạch tìm chìa khóa xe, đưa cho Vân Đóa. "Em lái xe, có thể không?"
"Cũng có thể, trên xe có GPS không?"
"Có."
Vân Đóa liếc nhìn chìa khóa: "A, Mercedes-Benz!"
Kỷ Duệ Phong kêu lên một tiếng. "Ngạc nhiên."
Vân Đóa có chút kỳ quái. "Xe này là của ai?"
Đường Nhất bạch đáp. "Bọn anh mượn từ sư thái Viên."
Cô càng kỳ quái. "Vậy ai lái đến? Mấy người cũng không có bằng lái."
Hướng Dương Dương đáp. "Là cậu em xào rau trong phòng bếp lái đến."
Là một chiếc xe SUV lớn, rất khí phách, hoàn toàn chứa được sáu người bọn họ. Vân Đóa lái xe, Đường Nhất Bạch ngồi ở ghế lái phụ, bốn người khác ngồi hàng hai hàng ba. Mục đích của bọn hộ là một ngôi làng giả ở ngoại ô thành phố, mọi người muốn ăn thịt nướng ở bờ hồ, trên xe có mang theo nguyên liệu nấu ăn.
Kinh nghiệm lái xe của Vân Đóa không nhiều, ở thành phố thì còn may, chờ đến lúc lên đường cao tốc, suy nghĩ một chút đến những người ngồi trên xe, cô liền có chút lo lắng.
Hai người vô địch Olympic, một người là thần tượng toàn quốc, ngoài ra có hai người kém một chút, nhưng dù sao cũng là tuyển thủ quốc gia... đều rất đáng tiền! Lấy giá trị mấy người này cộng dồn lại, đổi thành tiền mà nói, một xe này có thể chứa đủ sao?
Đây thật là một vấn đề sâu sắc.
Đường Nhất Bạch nói với Vân Đóa. "Cảm thấy khá giống ba mẹ đưa bọn nhỏ đi du lịch nhỉ. Em cảm thấy thế nào?" Nói xong, mong đợi nhìn cô, chờ cô mập mờ thừa nhận.
Vân Đóa: "Em cảm giác giống như đang lái một chiếc xe chở tiền..."
/90
|