Vân Đóa không ngờ mình sẽ gặp lại Đường Nhất Bạch nhanh tới vậy.
Bước vào tháng 11, gió thu đột nhiên lạnh hơn, Vân Đóa đã bị cảm một lần, chảy máu mũi hai lần, tự mình chữa linh tinh, rốt cục cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Hôm nay cô nhận được nhiệm vụ đi phỏng vấn, lần này không cần phải đi công tác, ngay tại đại học thể dục thể thao của thành phố, ở đó cử hành hội nghị “Giao lưu kinh nghiệm công tác thể thao toàn quốc.”
Tin tức trong hội nghị giá trị có hạn, cũng chỉ mang cảm giác tồn tại trên báo, diện tích trên báo sẽ không chiếm hơn nửa miếng đậu phụ. Bởi vậy tòa soạn chỉ phái mình Vân Đóa tới phỏng vấn.
Đối với nội dung hội nghị thì Vân Đóa càng cảm thấy hứng thú hơn với “Đại học thể dục thể thao”. Trường này có thể nói là trường thể dục thể thao “Cao soái phú” trong cả nước, mặc dù thuộc trường đại học Như Vân thành phố B nhưng cảm giác hiện hữu của nó cũng không nhỏ, bởi vì là một trong bốn nơi xuất trai đẹp ở thành phố B. Ba nơi khác theo thứ tự là học viện điện ảnh, học viện kịch và đại học truyền thông.
Thật ra, trong tất cả các trường đại học ở thành phố B, đại học Thanh Hoa mới là đại học có nhiều nam sinh nhất, nhưng mà nam sinh trong trường phần lớn đều chú trọng nội hàm, ngoài ra những cái khác đều là mây bay, cho nên bi kịch....
Vân Đóa tốt nghiệp trường đại học truyền thông, học viện điện ảnh và học viện kịch cô cũng đã từng thăm quan. Trai đẹp trong ba trường, mỗi người một vẻ, đồng thời đều có điểm giống nhau: có thừa nho nhã yếu ớt, không đủ dũng cảm; có thừa tinh sảo nhưng không đủ mạnh mẽ.
Mà đại học thể dục, hoàn toàn chính là thế giới khác...
Ở đây có không ít nam sinh thân hình cao lớn, thân thể tráng kiện, được rồi, mặc dù những người khác đều vô cùng tráng kiện, nhưng nói thế nào thì bọn họ đều có khí chất mạnh mẽ, dường như hiển hiện dưới ánh mặt trời, khỏe mạnh, no đủ, trong sáng, nhiệt liệt.
Lúc Vân Đóa đi ngang qua sân thể dục thì nhìn những nam sinh đang chơi bóng rổ, bọn họ đang ở trần, mồ hôi chảy dọc cơ thể cao lớn, phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Cô nghe được hương vị hormone của đàn ông bùng nổ trong không khí. Đây mới đúng là đàn ông!
Thực là một thế giới có thể uốn nắn thẩm mỹ quan của con người! Vân Đóa âm thầm cảm thán.
Cô rề rà đắm chìm bên trong hormone bùng nổ, đứng ngốc ở đó mà không ngờ ở đối diện những người chơi bóng ném quá mạnh, không cẩn thận ném quả bóng rổ ra ngoài. Quả bóng rổ nhanh chóng bay qua tường vây sắt, bay về phía Vân Đóa.
Vân Đóa thấy thì thấy, đáng tiếc phản xạ thần kinh của cô trước biến cô lại có vẻ nhỏ như vậy, vì vậy cô cứ đứng ngốc nhìn quả bóng màu đỏ bay thẳng vào mặt. Đợi tới lúc cô muốn tránh thì đã không kịp rồi.
Chẳng lẽ khuôn mặt sẽ bị một quả bóng rổ hủy mất sao? Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào thảm trạng.
Đợi một lúc lâu cũng không cảm nhận nỗi đau bị quả bóng rổ đập vào mặt, Vân Đóa cho là vừa rồi cô nằm mơ, cẩn thân hé mắt.
Đập vào mắt chính là một bàn tay.
Bàn tay này rất lớn, ngón tay dài, lúc này đang ngăn giữa cô và quả bóng rổ, quả bóng dính sát vào lòng bàn tay và ngón tay. Vân Đóa nhìn bàn tay trắng nõn, dưới làn da ẩn hiện mạch máu màu xanh nhạt. Cô khẽ chuyển con mắt, ánh mắt nhìn dọc theo ngón tay trắng nõn như ngọc của anh ta, sau đó cô nhìn thấy móng tay gọn gàng sạch sẽ, trên móng tay nhàn nhạt sáng bóng, khỏe mạnh, giống như trân châu được rửa sạch.
Người này giúp cô ngăn quả bóng lại. Khi ý thức được điều này, Vân Đóa mở to mắt, “Cảm ơn anh.” Cô lùi về sau một bước, lệch một chút mới nhìn rõ người bạn lấy giúp người làm niềm vui kia. Lúc nhìn thấy thì cô giật mình, “Đường Nhất Bạch?”
“Là tôi đây, mới cách vài ngày mà không nhận ra sao?” Đường Nhất Bạch cười cười, anh ước lượng quả bóng rổ trong tay một chút, sau đó năm ngón tay nâng bóng lên rồi nhẹ nhàng động, quả bóng liền chuyển động trên ngón trỏ của anh, vô cùng nghe lời. Không biết làm sao anh làm được.
Lúc này, một nam sinh ló đầu lên tường vây nói, “Anh xem, giúp một chút!” Anh ta nói xong, áy náy liếc nhìn Vân Đóa, “Vừa rồi xin lỗi, mỹ nữ.”
“Không có việc gì.” Vân Đóa lắc đầu.
Đường Nhất Bạch lại nắm quả bóng rổ trên tay, anh lui một bước, sau đó nhảy lấy đà, giơ tay lên, quả bóng rời tay bay về phía cả rổ. Vân Đóa biết anh định làm gì, nhưng cô không tin rằng ở cách xa như vậy anh có thể ném trúng. Khoảng cách bây giờ còn xa hơn gấp ba, còn cách cả một bức tường vậy, có thể nện vào bảng bóng rổ cũng đã không tệ rồi.
Ánh mắt của cô đuổi theo quả bóng rổ, sau đó nhìn nó tạo một đường cong hoàn mỹ trong không trung, vô cùng thoải mái lọt rổ.
Vân Đóa kinh ngạc tới mức cái cằm suýt rơi xuống, “Tôi nhớ không lầm thì anh là vận động viên bơi lội, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi là vận động viên bơi lội biết chơi bóng rổ.” Anh nói dõng dạc.
Vân Đóa chưa thấy những vận động viên bơi khác chơi bóng rổ, bởi vậy đối mặt với lời nói mèo khen mèo dài đuôi này cô cũng không có căn cứ để nghi ngờ. Cô có chút rối loạn, lại dò xét Đường Nhất Bạch một phen. Hôm nay anh không mặc bộ quần áo thể thao nữa mà mặc áo sơ mi màu đen, ống tay áo in hoa, quần jean màu lam nhạt, giày thể thao đế trắng mang hoa văn màu lam nhạt, trên vai khoác một cái túi màu đen. Cả người đều rất an phận bình thường. Nhưng mà dáng người của anh quá tốt, khuôn mặt lại quá xuất chúng, cho nên dù mặc cái gì thì hiệu quả cũng rất tốt.
Vân Đóa không hiểu là, hôm nay Đường Nhất Bạch có đeo kính, không có khung, mắt kính sạch sẽ. Anh đeo kính càng tăng thêm vài phần lịch sự khí chất.
Vân Đóa đã đeo kính bơi của Đường Nhất Bạch, không có số, cho nên bây giờ có chút hoang mang, “Anh bị cận sao?”
Đường Nhất Bạch giơ ngón ta chỉ vào mắt mình, “Kính 0 độ.”
“Vậy sao lại muốn đeo? Giả bộ lịch sự sao?”
Anh cười ha ha, không trả lời mà lấy mắt kiếng xuống, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Đôi mắt của anh, là đôi mắt đẹp nhất Vân Đóa từng gặp. Mi mắt hơi mỏng, hai mí khắc sâu, hàng mi dày, khóe mắt khẽ xếch, con ngươi trong suốt sạch sẽ, trắng đen rõ ràng. Anh không cười thì đôi mắt kia như hồ nước an tinh, anh nhìn chăm chú thì hồ nước xuất hiện những cơn xoáy nhỏ, cuốn cả tinh thần của bạn vào, lúc anh cười thì hồ nước thành hồ nước mùa xuân, sóng nước nhộn nhạo, xinh đẹp vô cùng; mà khi anh nhìn chằm chằm thì sẽ có cảm giác mình thành cánh hoa hồng nhạt, rơi vào trong sóng nước mùa xuân, không tự chủ được, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể chìm nổi theo cuộn sóng.
Bây giờ, Đường Nhất Bạch đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Ánh mắt của anh làm cô không có chỗ trốn, cô bị anh nhìn chằm chằm tới mức tim gan nhảy loạn, cuối cùng cô đỏ mặt cúi đầu xuống, “Có ý gì.”
“Đây chính là giải thích.” Đường Nhất Bạch thu lại nụ cười, đeo kính lại.
Vân Đóa suy nghĩ một chút rồi hiểu ra. Thằng nhóc này có ý là, cảm thấy mình quá quyến rũ người, sợ ánh mắt vô ý sẽ trở thành hoa đào bay loạn, vô số người sẽ tương tư, bởi vậy phải đeo kính nguy trang một chút, dùng cái này để tránh có việc phát sinh?
Cái này còn tự kỷ hơn đấy!
Nhưng mà, nhưng mà... Cô nghĩ lại phản ứng vừa rồi của mình, Vân Đóa lại cảm thấy anh tự kỷ như vậy cũng có vài phần đạo lý.
Cô gãi gãi đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi anh, “Vì sao anh ở đây?”
“Đây là tôi nên hỏi cô mới phải, vì sao cô lại tới trường chúng tôi?”
“Hả!” Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh, “Anh là học sinh ở đây sao?”
Anh gật đầu, “Nhìn không giống sao?”
“Cũng không phải, chỉ có điều bình thường không thể liên hệ giữa vận động viên và trường học, cho nên...”
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười nhìn cô, “Rõ ràng cô đang kỳ thị.”
“Khụ khụ khụ.”
Mặc dù như thế nhưng Đường Nhất Bạch lại hiểu Vân Đóa nghĩ gì, Bởi vì các vận động viên thường dùng phần lớn thời gian để tập luyện, thời gian học tập văn hóa và thể lực đều không đủ. Càng là vân động viên cấp cao thì tình huống đó càng nghiêm trọng.
Vân Đóa có chút xấu hổ nhìn Đường Nhất Bạch, “Cho nên hôm nay anh tới đi học sao?”
“Đúng.”
“Vận động viên đội tuyển quốc gia thật sự có thời gian đi học à...” Cô vẫn cảm thấy khó có thể tin, hiểu biết này cũng với tin vỉa hè mà cô trải qua về đặc tính quần thể, sinh ra thành kiến rõ ràng. Nghe nói cường độ tập luyện của vận động viên đội tuyển quốc gia mỗi ngày có thể mệt chết một con trâu, hoàn toàn không có thời gian học tập văn hóa, cho nên giờ học văn hóa của bọn họ cơ bản là thùng rỗng kêu to.
“Mỗi tuần tôi có hai buổi lên lớp.” Đường Nhất Bạch kiên nhẫn giải thích cho cô, “Điều kiện tiên quyết là không có tập huấn trước thi đấu. Cô cũng biết mà, tôi có ba năm không tham gia thi đấu, cho nên vẫn thường đi học đầy đủ.”
Nghe thấy lời này, Vân Đóa có chút ảm đạm. Ba năm, ba mươi sáu tháng, 100915 ngày đêm, thân là một vân động viên tuổi hoàng kim, một tuyển thủ trình độ cao, anh lại chỉ có thể nhìn đồng đội tập huấn thi đấu, còn mình ngày qua ngày tập luyện và đi học. Thời gian nhạt nhẽo dày vò như thế nào?
Chỉ tưởng tượng thôi Vân Đóa cũng cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, mà anh là người trong cuộc thì sẽ khổ sở như thế nào!
Ngược lại vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại nhẹ nhàng, “Mỗi môn tôi học trong ba năm nay đều là loại tốt, còn được học bổng. Cho nên tôi cũng là học bá trong những vận động viên bơi lội.”
Vân Đóa bị anh chọc cười. Cô nhìn anh nói: “Tôi phát hiện anh hoàn toàn không giống với những vận động viên khác.”
Đường Nhất Bạch cúi đầu cười cười: “Cô cũng không giống với những phóng viên khác.”
Vân Đóa nghĩ thầm, đương nhiên là không giống rồi, vì tôi là người mới chứ sao. Cô loay hoay máy ảnh trong tay hỏi anh: “Mấy giờ anh vào học?”
Đường Nhất Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Sắp rồi. Nhưng mà tôi tới muộn một chút cũng không sao, tôi có thể đến lớp thì thầy giáo đã cảm thấy rất vui rồi.”
Vân Đóa có chút quẫn, nói như vậy từ trong chính miệng có anh có thật sự được không vậy...
Hướng đi của hai người giống nhau, trên đường đi Đường Nhất Bạch thấy quán trà sữa thì còn dừng lại mời Vân Đóa uống một cốc đồ nóng. Vân Đóa vốn muốn uống trà sữa nhưng Đường Nhất Bạch thản nhiên nói bốn chữ: “Đồ uống không tốt cho sức khỏe.”
Vì vậy Vân Đóa sửa thành uống trà Ô Long nóng. Đường Nhất Bạch uống một ly nước lựu tươi. Nước lựu đỏ tươi giống như mã nạo diễm lệ mê người, thanh niên nhấm nháp từng ngụm có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như Vampire đang ăn máu tươi, có một loại xinh đẹp rung động lòng người.
Đường Nhất Bạch uống một ngụm nước trái cây, anh hưởng thụ híp híp mắt khiến Vân Đóa nghĩ tới muốn thử.
Hai người sóng vai đi trên đường cây bạch quả, nói chuyện từng câu. Vân Đóa phát hiện, cô giống với những người khác, vừa nhắc tới ba năm đen tối của Đường Nhất Bạch thì không nhịn được mà cảm thấy đáng tiếc thay anh, thở dài thở ngắn. Không ngờ Đường Nhất Bạch lại rất rõ ràng và tự mình đi qua những ngày như thế, những ngày đó với anh mà nói cũng chỉ là thủy triều lui bước hiện cát trắng, mây đen tan hết rửa trời xanh. Những gì anh thu được từ quá khứ đắng cay, chưa hẳn ít hơn những gì anh mất đi, nhưng từ quá khứ như vậy mới tạo nên anh bây giờ, cứng cỏi mà lạc quan, thành thục mà mạnh mẽ.
Vân Đóa và Đường Nhất Bạch là bạn cùng lứa tuổi, cô so sánh chuyện của mình với Đường Nhất Bạch, cô phát hiện ít nhất trên phương diện này, Đường Nhất Bạch bỏ rơi cô n con phố.
Thôi, chuyện tình bi thương như vậy không nên suy nghĩ tới...
Một tay Vân Đóa cầm cốc trà Ô Long, một tay nhẹ nhàng sờ cameras trước ngực: “Cái đó... Chuyện hôm nay tôi gặp được anh có thể viết thành tin tức viết trên báo không?”
“Ừ.” Trong miệng Đường Nhất Bạch có cắm ống hút, anh mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Nội dung chúng ta nói chuyện với nhau cũng có thể chú?”
Anh buông ống hút ra và trả lời: “Có thể.”
Vân Đóa tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Vậy... Tôi có thể chụp một bức ảnh của anh không? Không có bức ảnh không có cảm giác thật.”
“Đương nhiên có thể.”
Vì vậy Vân Đóa buông trà ra, loay hoay máy ảnh giúp anh chụp. Trước cây bạch quả thẳng tắp, bóng dáng thiếu niên cao lớn đứng thẳng, khuôn mặt của anh càng lộ vẻ tuấn mỹ dưới màu vàng của lá cây. Chỉ có điều....
Vân Đóa đột nhiên dừng lại, có chút ngượng ngùng nói: “Anh có thể bỏ nước trái cây xuống được không...” Vai nam chính trong bức ảnh của bản tin cầm đồ uống không hề trang nghiêm chút nào được không!
Đường Nhất Bạch như một người ngoan ngoan phối hợp với cô. Anh càng phối hợp như vậy, Vân Đóa càng cảm thấy mình quá phận. Cô chụp một bức ảnh rồi cười hì hì nói: “Cảm ơn anh!”
“Không khách khí.”
Hai người lại cầm đồ uống lên. Vân Đóa có chút không yên lòng: “Tôi nghe nói các anh có quy định, không thể tùy tiện nhận phỏng vấn, tôi làm như vậy có thể mang tới phiền toái cho anh không?”
Đường Nhất Bạch lắc đầu, “Không sao cả, tôi nói với huấn luyện viên một tiếng là được rồi, tính ông ấy rất tốt.”
Vân Đóa biết rõ huấn luyện viên của anh, là một người đàn ông cao lớn tên là Ngũ Dũng, vẻ mặt rất có khí chất của tội phạm. Cô rất khó để tưởng tượng người đàn ông như vậy lại tính khí tốt....
Cô có chút buồn bực hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý mạo hiểm phối hợp với tôi vậy?”
“Bởi vì cô thầm mến tôi mà.”
Phụt ——
Vân Đóa không cẩn thận phun trà Ô Long trong miệng ra, cô cũng không để ý mình luống cuống, trừng mắt hoảng sợ nhìn anh, “Wey wey wey, tôi không có!”
Đường Nhất Bạch cắn ống hút, cố gắng ép khóe miệng xuống, giống như anh đang hết sức nhẫn nại điều gì đó.
Vân Đóa có chút gấp: “Tôi thật sự không có mà....”
Rốt cục anh không nhịn được, khóe môi khẽ cong cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn Vân Đóa, đáy mắt lưu động, vẻ mặt dí dỏm.
Vân Đóa: “...” Không cần nói gì cả, cô lại bị đùa giỡn! QAQ
Bước vào tháng 11, gió thu đột nhiên lạnh hơn, Vân Đóa đã bị cảm một lần, chảy máu mũi hai lần, tự mình chữa linh tinh, rốt cục cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Hôm nay cô nhận được nhiệm vụ đi phỏng vấn, lần này không cần phải đi công tác, ngay tại đại học thể dục thể thao của thành phố, ở đó cử hành hội nghị “Giao lưu kinh nghiệm công tác thể thao toàn quốc.”
Tin tức trong hội nghị giá trị có hạn, cũng chỉ mang cảm giác tồn tại trên báo, diện tích trên báo sẽ không chiếm hơn nửa miếng đậu phụ. Bởi vậy tòa soạn chỉ phái mình Vân Đóa tới phỏng vấn.
Đối với nội dung hội nghị thì Vân Đóa càng cảm thấy hứng thú hơn với “Đại học thể dục thể thao”. Trường này có thể nói là trường thể dục thể thao “Cao soái phú” trong cả nước, mặc dù thuộc trường đại học Như Vân thành phố B nhưng cảm giác hiện hữu của nó cũng không nhỏ, bởi vì là một trong bốn nơi xuất trai đẹp ở thành phố B. Ba nơi khác theo thứ tự là học viện điện ảnh, học viện kịch và đại học truyền thông.
Thật ra, trong tất cả các trường đại học ở thành phố B, đại học Thanh Hoa mới là đại học có nhiều nam sinh nhất, nhưng mà nam sinh trong trường phần lớn đều chú trọng nội hàm, ngoài ra những cái khác đều là mây bay, cho nên bi kịch....
Vân Đóa tốt nghiệp trường đại học truyền thông, học viện điện ảnh và học viện kịch cô cũng đã từng thăm quan. Trai đẹp trong ba trường, mỗi người một vẻ, đồng thời đều có điểm giống nhau: có thừa nho nhã yếu ớt, không đủ dũng cảm; có thừa tinh sảo nhưng không đủ mạnh mẽ.
Mà đại học thể dục, hoàn toàn chính là thế giới khác...
Ở đây có không ít nam sinh thân hình cao lớn, thân thể tráng kiện, được rồi, mặc dù những người khác đều vô cùng tráng kiện, nhưng nói thế nào thì bọn họ đều có khí chất mạnh mẽ, dường như hiển hiện dưới ánh mặt trời, khỏe mạnh, no đủ, trong sáng, nhiệt liệt.
Lúc Vân Đóa đi ngang qua sân thể dục thì nhìn những nam sinh đang chơi bóng rổ, bọn họ đang ở trần, mồ hôi chảy dọc cơ thể cao lớn, phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Cô nghe được hương vị hormone của đàn ông bùng nổ trong không khí. Đây mới đúng là đàn ông!
Thực là một thế giới có thể uốn nắn thẩm mỹ quan của con người! Vân Đóa âm thầm cảm thán.
Cô rề rà đắm chìm bên trong hormone bùng nổ, đứng ngốc ở đó mà không ngờ ở đối diện những người chơi bóng ném quá mạnh, không cẩn thận ném quả bóng rổ ra ngoài. Quả bóng rổ nhanh chóng bay qua tường vây sắt, bay về phía Vân Đóa.
Vân Đóa thấy thì thấy, đáng tiếc phản xạ thần kinh của cô trước biến cô lại có vẻ nhỏ như vậy, vì vậy cô cứ đứng ngốc nhìn quả bóng màu đỏ bay thẳng vào mặt. Đợi tới lúc cô muốn tránh thì đã không kịp rồi.
Chẳng lẽ khuôn mặt sẽ bị một quả bóng rổ hủy mất sao? Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào thảm trạng.
Đợi một lúc lâu cũng không cảm nhận nỗi đau bị quả bóng rổ đập vào mặt, Vân Đóa cho là vừa rồi cô nằm mơ, cẩn thân hé mắt.
Đập vào mắt chính là một bàn tay.
Bàn tay này rất lớn, ngón tay dài, lúc này đang ngăn giữa cô và quả bóng rổ, quả bóng dính sát vào lòng bàn tay và ngón tay. Vân Đóa nhìn bàn tay trắng nõn, dưới làn da ẩn hiện mạch máu màu xanh nhạt. Cô khẽ chuyển con mắt, ánh mắt nhìn dọc theo ngón tay trắng nõn như ngọc của anh ta, sau đó cô nhìn thấy móng tay gọn gàng sạch sẽ, trên móng tay nhàn nhạt sáng bóng, khỏe mạnh, giống như trân châu được rửa sạch.
Người này giúp cô ngăn quả bóng lại. Khi ý thức được điều này, Vân Đóa mở to mắt, “Cảm ơn anh.” Cô lùi về sau một bước, lệch một chút mới nhìn rõ người bạn lấy giúp người làm niềm vui kia. Lúc nhìn thấy thì cô giật mình, “Đường Nhất Bạch?”
“Là tôi đây, mới cách vài ngày mà không nhận ra sao?” Đường Nhất Bạch cười cười, anh ước lượng quả bóng rổ trong tay một chút, sau đó năm ngón tay nâng bóng lên rồi nhẹ nhàng động, quả bóng liền chuyển động trên ngón trỏ của anh, vô cùng nghe lời. Không biết làm sao anh làm được.
Lúc này, một nam sinh ló đầu lên tường vây nói, “Anh xem, giúp một chút!” Anh ta nói xong, áy náy liếc nhìn Vân Đóa, “Vừa rồi xin lỗi, mỹ nữ.”
“Không có việc gì.” Vân Đóa lắc đầu.
Đường Nhất Bạch lại nắm quả bóng rổ trên tay, anh lui một bước, sau đó nhảy lấy đà, giơ tay lên, quả bóng rời tay bay về phía cả rổ. Vân Đóa biết anh định làm gì, nhưng cô không tin rằng ở cách xa như vậy anh có thể ném trúng. Khoảng cách bây giờ còn xa hơn gấp ba, còn cách cả một bức tường vậy, có thể nện vào bảng bóng rổ cũng đã không tệ rồi.
Ánh mắt của cô đuổi theo quả bóng rổ, sau đó nhìn nó tạo một đường cong hoàn mỹ trong không trung, vô cùng thoải mái lọt rổ.
Vân Đóa kinh ngạc tới mức cái cằm suýt rơi xuống, “Tôi nhớ không lầm thì anh là vận động viên bơi lội, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi là vận động viên bơi lội biết chơi bóng rổ.” Anh nói dõng dạc.
Vân Đóa chưa thấy những vận động viên bơi khác chơi bóng rổ, bởi vậy đối mặt với lời nói mèo khen mèo dài đuôi này cô cũng không có căn cứ để nghi ngờ. Cô có chút rối loạn, lại dò xét Đường Nhất Bạch một phen. Hôm nay anh không mặc bộ quần áo thể thao nữa mà mặc áo sơ mi màu đen, ống tay áo in hoa, quần jean màu lam nhạt, giày thể thao đế trắng mang hoa văn màu lam nhạt, trên vai khoác một cái túi màu đen. Cả người đều rất an phận bình thường. Nhưng mà dáng người của anh quá tốt, khuôn mặt lại quá xuất chúng, cho nên dù mặc cái gì thì hiệu quả cũng rất tốt.
Vân Đóa không hiểu là, hôm nay Đường Nhất Bạch có đeo kính, không có khung, mắt kính sạch sẽ. Anh đeo kính càng tăng thêm vài phần lịch sự khí chất.
Vân Đóa đã đeo kính bơi của Đường Nhất Bạch, không có số, cho nên bây giờ có chút hoang mang, “Anh bị cận sao?”
Đường Nhất Bạch giơ ngón ta chỉ vào mắt mình, “Kính 0 độ.”
“Vậy sao lại muốn đeo? Giả bộ lịch sự sao?”
Anh cười ha ha, không trả lời mà lấy mắt kiếng xuống, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Đôi mắt của anh, là đôi mắt đẹp nhất Vân Đóa từng gặp. Mi mắt hơi mỏng, hai mí khắc sâu, hàng mi dày, khóe mắt khẽ xếch, con ngươi trong suốt sạch sẽ, trắng đen rõ ràng. Anh không cười thì đôi mắt kia như hồ nước an tinh, anh nhìn chăm chú thì hồ nước xuất hiện những cơn xoáy nhỏ, cuốn cả tinh thần của bạn vào, lúc anh cười thì hồ nước thành hồ nước mùa xuân, sóng nước nhộn nhạo, xinh đẹp vô cùng; mà khi anh nhìn chằm chằm thì sẽ có cảm giác mình thành cánh hoa hồng nhạt, rơi vào trong sóng nước mùa xuân, không tự chủ được, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể chìm nổi theo cuộn sóng.
Bây giờ, Đường Nhất Bạch đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Ánh mắt của anh làm cô không có chỗ trốn, cô bị anh nhìn chằm chằm tới mức tim gan nhảy loạn, cuối cùng cô đỏ mặt cúi đầu xuống, “Có ý gì.”
“Đây chính là giải thích.” Đường Nhất Bạch thu lại nụ cười, đeo kính lại.
Vân Đóa suy nghĩ một chút rồi hiểu ra. Thằng nhóc này có ý là, cảm thấy mình quá quyến rũ người, sợ ánh mắt vô ý sẽ trở thành hoa đào bay loạn, vô số người sẽ tương tư, bởi vậy phải đeo kính nguy trang một chút, dùng cái này để tránh có việc phát sinh?
Cái này còn tự kỷ hơn đấy!
Nhưng mà, nhưng mà... Cô nghĩ lại phản ứng vừa rồi của mình, Vân Đóa lại cảm thấy anh tự kỷ như vậy cũng có vài phần đạo lý.
Cô gãi gãi đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi anh, “Vì sao anh ở đây?”
“Đây là tôi nên hỏi cô mới phải, vì sao cô lại tới trường chúng tôi?”
“Hả!” Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh, “Anh là học sinh ở đây sao?”
Anh gật đầu, “Nhìn không giống sao?”
“Cũng không phải, chỉ có điều bình thường không thể liên hệ giữa vận động viên và trường học, cho nên...”
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười nhìn cô, “Rõ ràng cô đang kỳ thị.”
“Khụ khụ khụ.”
Mặc dù như thế nhưng Đường Nhất Bạch lại hiểu Vân Đóa nghĩ gì, Bởi vì các vận động viên thường dùng phần lớn thời gian để tập luyện, thời gian học tập văn hóa và thể lực đều không đủ. Càng là vân động viên cấp cao thì tình huống đó càng nghiêm trọng.
Vân Đóa có chút xấu hổ nhìn Đường Nhất Bạch, “Cho nên hôm nay anh tới đi học sao?”
“Đúng.”
“Vận động viên đội tuyển quốc gia thật sự có thời gian đi học à...” Cô vẫn cảm thấy khó có thể tin, hiểu biết này cũng với tin vỉa hè mà cô trải qua về đặc tính quần thể, sinh ra thành kiến rõ ràng. Nghe nói cường độ tập luyện của vận động viên đội tuyển quốc gia mỗi ngày có thể mệt chết một con trâu, hoàn toàn không có thời gian học tập văn hóa, cho nên giờ học văn hóa của bọn họ cơ bản là thùng rỗng kêu to.
“Mỗi tuần tôi có hai buổi lên lớp.” Đường Nhất Bạch kiên nhẫn giải thích cho cô, “Điều kiện tiên quyết là không có tập huấn trước thi đấu. Cô cũng biết mà, tôi có ba năm không tham gia thi đấu, cho nên vẫn thường đi học đầy đủ.”
Nghe thấy lời này, Vân Đóa có chút ảm đạm. Ba năm, ba mươi sáu tháng, 100915 ngày đêm, thân là một vân động viên tuổi hoàng kim, một tuyển thủ trình độ cao, anh lại chỉ có thể nhìn đồng đội tập huấn thi đấu, còn mình ngày qua ngày tập luyện và đi học. Thời gian nhạt nhẽo dày vò như thế nào?
Chỉ tưởng tượng thôi Vân Đóa cũng cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, mà anh là người trong cuộc thì sẽ khổ sở như thế nào!
Ngược lại vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại nhẹ nhàng, “Mỗi môn tôi học trong ba năm nay đều là loại tốt, còn được học bổng. Cho nên tôi cũng là học bá trong những vận động viên bơi lội.”
Vân Đóa bị anh chọc cười. Cô nhìn anh nói: “Tôi phát hiện anh hoàn toàn không giống với những vận động viên khác.”
Đường Nhất Bạch cúi đầu cười cười: “Cô cũng không giống với những phóng viên khác.”
Vân Đóa nghĩ thầm, đương nhiên là không giống rồi, vì tôi là người mới chứ sao. Cô loay hoay máy ảnh trong tay hỏi anh: “Mấy giờ anh vào học?”
Đường Nhất Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Sắp rồi. Nhưng mà tôi tới muộn một chút cũng không sao, tôi có thể đến lớp thì thầy giáo đã cảm thấy rất vui rồi.”
Vân Đóa có chút quẫn, nói như vậy từ trong chính miệng có anh có thật sự được không vậy...
Hướng đi của hai người giống nhau, trên đường đi Đường Nhất Bạch thấy quán trà sữa thì còn dừng lại mời Vân Đóa uống một cốc đồ nóng. Vân Đóa vốn muốn uống trà sữa nhưng Đường Nhất Bạch thản nhiên nói bốn chữ: “Đồ uống không tốt cho sức khỏe.”
Vì vậy Vân Đóa sửa thành uống trà Ô Long nóng. Đường Nhất Bạch uống một ly nước lựu tươi. Nước lựu đỏ tươi giống như mã nạo diễm lệ mê người, thanh niên nhấm nháp từng ngụm có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như Vampire đang ăn máu tươi, có một loại xinh đẹp rung động lòng người.
Đường Nhất Bạch uống một ngụm nước trái cây, anh hưởng thụ híp híp mắt khiến Vân Đóa nghĩ tới muốn thử.
Hai người sóng vai đi trên đường cây bạch quả, nói chuyện từng câu. Vân Đóa phát hiện, cô giống với những người khác, vừa nhắc tới ba năm đen tối của Đường Nhất Bạch thì không nhịn được mà cảm thấy đáng tiếc thay anh, thở dài thở ngắn. Không ngờ Đường Nhất Bạch lại rất rõ ràng và tự mình đi qua những ngày như thế, những ngày đó với anh mà nói cũng chỉ là thủy triều lui bước hiện cát trắng, mây đen tan hết rửa trời xanh. Những gì anh thu được từ quá khứ đắng cay, chưa hẳn ít hơn những gì anh mất đi, nhưng từ quá khứ như vậy mới tạo nên anh bây giờ, cứng cỏi mà lạc quan, thành thục mà mạnh mẽ.
Vân Đóa và Đường Nhất Bạch là bạn cùng lứa tuổi, cô so sánh chuyện của mình với Đường Nhất Bạch, cô phát hiện ít nhất trên phương diện này, Đường Nhất Bạch bỏ rơi cô n con phố.
Thôi, chuyện tình bi thương như vậy không nên suy nghĩ tới...
Một tay Vân Đóa cầm cốc trà Ô Long, một tay nhẹ nhàng sờ cameras trước ngực: “Cái đó... Chuyện hôm nay tôi gặp được anh có thể viết thành tin tức viết trên báo không?”
“Ừ.” Trong miệng Đường Nhất Bạch có cắm ống hút, anh mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Nội dung chúng ta nói chuyện với nhau cũng có thể chú?”
Anh buông ống hút ra và trả lời: “Có thể.”
Vân Đóa tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Vậy... Tôi có thể chụp một bức ảnh của anh không? Không có bức ảnh không có cảm giác thật.”
“Đương nhiên có thể.”
Vì vậy Vân Đóa buông trà ra, loay hoay máy ảnh giúp anh chụp. Trước cây bạch quả thẳng tắp, bóng dáng thiếu niên cao lớn đứng thẳng, khuôn mặt của anh càng lộ vẻ tuấn mỹ dưới màu vàng của lá cây. Chỉ có điều....
Vân Đóa đột nhiên dừng lại, có chút ngượng ngùng nói: “Anh có thể bỏ nước trái cây xuống được không...” Vai nam chính trong bức ảnh của bản tin cầm đồ uống không hề trang nghiêm chút nào được không!
Đường Nhất Bạch như một người ngoan ngoan phối hợp với cô. Anh càng phối hợp như vậy, Vân Đóa càng cảm thấy mình quá phận. Cô chụp một bức ảnh rồi cười hì hì nói: “Cảm ơn anh!”
“Không khách khí.”
Hai người lại cầm đồ uống lên. Vân Đóa có chút không yên lòng: “Tôi nghe nói các anh có quy định, không thể tùy tiện nhận phỏng vấn, tôi làm như vậy có thể mang tới phiền toái cho anh không?”
Đường Nhất Bạch lắc đầu, “Không sao cả, tôi nói với huấn luyện viên một tiếng là được rồi, tính ông ấy rất tốt.”
Vân Đóa biết rõ huấn luyện viên của anh, là một người đàn ông cao lớn tên là Ngũ Dũng, vẻ mặt rất có khí chất của tội phạm. Cô rất khó để tưởng tượng người đàn ông như vậy lại tính khí tốt....
Cô có chút buồn bực hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý mạo hiểm phối hợp với tôi vậy?”
“Bởi vì cô thầm mến tôi mà.”
Phụt ——
Vân Đóa không cẩn thận phun trà Ô Long trong miệng ra, cô cũng không để ý mình luống cuống, trừng mắt hoảng sợ nhìn anh, “Wey wey wey, tôi không có!”
Đường Nhất Bạch cắn ống hút, cố gắng ép khóe miệng xuống, giống như anh đang hết sức nhẫn nại điều gì đó.
Vân Đóa có chút gấp: “Tôi thật sự không có mà....”
Rốt cục anh không nhịn được, khóe môi khẽ cong cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn Vân Đóa, đáy mắt lưu động, vẻ mặt dí dỏm.
Vân Đóa: “...” Không cần nói gì cả, cô lại bị đùa giỡn! QAQ
/90
|