Từng bước, từng bước quên đi anh

Chương 5b

/25


Sau khi tắt máy, cô không biết mình còn lo lắng điều gì, mọi thứ điều là quá khứ, tất cả cũng hết rồi, hắn đã chết. Còn giấc mơ? Đó cũng chỉ là mơ

Dù sao, cô cũng cần nghỉ ngơi, ngày mai lại là một ngày cô phải chiến đấu với nó.

*******************************************************************

Đến lúc cô tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lên cao, cô theo thói quen chỉnh trang lại cơ thể, tóc búi thấp, quần áo công sở mặc lên người cô lại có một cảm giác rất không thích hợp, cô cũng đã già, cái oloại khí chất  công sở gì đó tất không tới cô.

Cô vừa ra khỏi cửa thì gặp thím Khánh vào nhà, bà là người làm của gia đình này. Tất nhiên căn nhà lớn như vậy cô không thể quét dọn hết cho được, với lại chắc chắn cô không làm những chuyện này. Không những thế, còn một đống việc lặt vặt ở sau, cô không thể không có người giúp việc a.

Mẹ cô từ nhỏ đã nói tư chất cô vốn là lười biếng, an nhàn không làm lụng.

Thím Khánh vội chào cô, cũng không thân thiết gì,cô chủ nhà này vốn lạnh lùng, bà cũng không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là làm công ăn lương thôi.

Cô lái xe đi tới công ty, đứng trước tòa nhà lớn, nơi vốn thuộc về cô - Tập đoàn Nguyễn thị.

Cô tự tin bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, lên tầng cao nhất của công ty. Cả tầng lầu chỉ có độc nhất là văn phòng của cô, nơi cô đứng trên đài cao nhìn xuống, nơi cô cảm thụ được tất cả mọi thứ cô đã giành được. Nhưng cũng chính là nơi cô cảm thấy cô đơn nhất.

_Thư ký Hoàng, lát đem cho tôi lịch của ngày hôm nay

_ Dạ, vâng thưa chủ tịch.

_ Hôm qua tôi không đến, công ty có xảy ra việc gì không?

_ Thưa mọi việc đều ổn ạ

_ Được rồi, cô kêu Tổng chế Phan vào gặp tôi.

_Vâng

Cô nhắc điện thoại phân phó mọi hồi, tâm trạng lại rơi vào trạng thái mông lung. Cũng đã 12 năm qua, biết bao chuyện đã xảy ra, ai cũng có kết cục của mình, còn mình cô vẫn an ổn ngồi đây. Phải nói là cô quá thông minh hay quá tuyệt tình đây?

Bỗng vào cửa có tiếng động, cô biết là hắn đến, mang ngữ điệu lười biếng nhếch lên

_ Vào đi

_ Hôm qua cô đi đâu vậy?

Một trang y phục chỉnh tề bước vào, cặp kính lưu loát trên mặt càng tăng thêm vẻ hứng thú. Không phải đã quen biết lâu, cô cũng không biết đằng sau con người tri thức ấy lại là bộ dạng ác quỷ cỡ nào. Tay gã đầy máu, cô từng thấy hắn mặt không đổi tim không run khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị ghìm chết. À không, người độc ác hơn là cô đây, cô đã đẩy cậu con trai thuần khiết năm nào trở thành loại người ngày hôm nay.

Ít nhiều, hắn cũng nợ cô một mạng, nên đời này tuyệt đối hắn phải lệ thuộc vào cô, nên chắc chắn cũng là người cô tin tưởng ít nhiều.

_ Hôm qua tôi có việc bận nhưng không sao

_ Cô kêu tôi vô đây làm gì?

_ Anh giúp tôi điều tra cô ả bên cạnh của Thành Ca cho tôi. tuyệt đối không để hắn phát hiện.

Hắn ngửa mắt ngạc nhiên, đúng là chuyêụn lạ nhe, kẻ thủ thân như ngọc cũng làm chuyện lăng nhăng này à. Nhưng đây vốn không phải việc hắn lo được.


_ Được rồi, mà hắn vốn không có scandal nào, sao cô lại dám chắc bên cạnh hắn có người?

_ Anh đừng quên, tôi là phụ nữ.

_ Cô sợ hắn đá cô ra khỏi nhà họ Thành à?

Hắn cười châm biếm cô, cuối cùng cũng biết sợ là gì.


_ Không, còn tiểu Khải thì tôi dám chắc, chí ít hắn sẽ không sinh được nữa. Tiểu Khải là người thừa kế duy nhất của nhà đó, họ không để tôi đi đâu.

_ Cô đã giở trò gì nữa?

_ Anh không biết có tiền là có tất cả à? Nhớ lần đụng xe của hắn không, tôi đã bỏ ít tiền để bác sĩ phẫu thuật thêm một cuộc tiểu phẫu nho nhỏ nữa. Ít nhất nếu tôi không nói ra, hắn cũng không biết hắn không thể sinh. cùng lắm chỉ là nghi ngờ chính mình không đủ cố gắng thôi.

Cô nhớ lại lần đó, là lần đầu tiên cô biết hắn có người phụ nữ khác, đêm hắn nhập viện cô cầm điện thoại hắn, phát hiện một tin nhắn đã bị xóa, gửi từ Nhu Nhu, cô bỗng nhớ ra cái tên này, là cô bé mấy năm trước đã từng làm thực tập trong công ty hắn, khi cô gặp Tiểu Nhu, cũng lắm cô ta chỉ mới 20, còn rất trẻ con, chính là cái khí chất non nớt ấy, thanh thuần ấy không tài nào làm cô quên được. Tin nhắn chỉ vọn vẹn 2 chữ " Chờ anh", cô đã hiểu, vị trí của cô đang bị uy hiếp. Cô không thể không suy tính cho bản thân mình. Vị bác sĩ khi nghe cô nói ra yêu cầu đó không thể không ngạc nhiên. Lúc đầu cũng không chấp nhận, nhưng ai có thể cưỡng được lược hấp dẫn của đồng tiền. Quả thật nó rất quyến rũ, có thể khiến gnười đánh mất lương tâm.

_ Cô đúng là tiểu nhân. Cô không sợ hắn phát hiện sẽ không tha thứ cho cô à?

_Yên tâm, Mộng Mộng tôi đây đã làm là lường trước hậu quả.

Mộng Mộng nhắm mắt dưỡng thần, quả là đàn ông, yêu thương cách mấy, vào hôn nhân cũng sẽ có chán ghét, cùng lắm là trốn ra ngoài ăn vụng. Cô không thích ảo tưởng có tình yêu chân thành, chỉ là hi vọng nếu có mèo mỡ ngoài kia, ít nhất là đừng cho cô biết, cô cũng sẽ không cố gắng tìm hiểu. Nhưng nếu sơ ý, thì hẳn là muốn bình yên cũng là điều không thể.

Thành Ca, chỉ đáng tiếc cho anh và cô tình nhân bé nhỏ, muốn thành uyên ương nhưng đã quên hỏi ý cô đây. Ăn chơi cũng đủ rồi, đến lúc nên bị thiên hạ dòm ngó.

_ À quên, anh tranh thủ gom tiền vốn lại cho tôi, càng nhiều càng tốt.

_ Được, nếu không còn gì căn dặn thì tôi đi làm đây.

Không cần cô gật đầu đồng ý, hắn bước nhanh ra khỏi phòng. Đúng là thà đắc tội tiểu nhân chớ đừng vô đàn bà, mà cô lại vừa là tiểu nhân cũng là loại đàn bà không đễ đụng. Chuyến này Thành Ca tiêu rồi, hắn đành chúc anh ta bình yên mấy ngày này thôi.


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status