“Cô không phải vẫn tự cho mình rất thuần khiết, rất có sức quyến rũ sao? Không phải cô luôn tự cho rằng mình hơn rất nhiều nhiều người phụ nữ khác sao? Chờ cô với Phùng Tiêu Đình gạo nấu thành cơm, tôi xem cô còn mặt mũi nào để trở về gặp Đan Diệc Thần.” Ai cũng không phát hiện, người con gái có vẻ mặt ôn nhu, khẽ thì thầm lại nói ra những lời nói ác độc như thế.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào mắt khiến mắt Nghê Tiêu đau nhói, cô nhắm mắt cuộn chăn nằm ở trên giường, đưa lưng về phía người đàn ông trong phòng vẫn không nhúc nhích.
Phùng Tiêu Đình dơ tay cài dây lưng quần, đi đến trước mặt Nghê Tiêu, còn chưa đứng vững mông đã bị người ta đạp một cái: “Phùng đại thiếu, món nợ này không thể dễ dàng quên đi như vậy, nếu bản tiểu thư không thấy thành ý của anh, thì tôi sẽ đến tìm ông nội Phùng đòi công đạo đấy.”
Người phụ nữ cười ngọt ngào vô hại, thanh âm từ phía sau truyền đến, khi anh nghe đến hai chữ ‘ông nội Phùng’ thì sắc mặt đã đen lại vài phần.
Trước mắt người nào cũng biết, chi chính và chi thứ của nhà họ Phùng đang tranh giành tài sản rất nghiêm trọng, thân là cháu nội của chi chính, nhưng Phùng Tiêu Đình không được ông nội yêu thích, nếu như chuyện này bị phát hiện, thì chuyện tranh gia sản cũng hết hy vọng.
Giọng nói ngọt ngào tiếp tục bám riết không tha, dẫn dắt mỗi một động tác tiếp theo của Phùng Tiêu Đình: “Anh mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Nghê Tiêu, rồi tự tát cho mình ba cái tát, tôi sẽ ngậm miệng xem như chưa từng nhìn thấy gì hết, anh cảm thấy thế nào?”
Những câu nói đều mang theo uy hiếp, nhưng lại như đang thương lượng với người khác, quả nhiên không hổ là phụ nữ xuất thân từ nhà họ Đan!
Hai đầu gối Phùng Tiêu Đình mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống, thì Nghê Tiêu đã từ trên giường ngồi dậy, như cá bật ra khỏi nước:
“Anh cút cho tôi!”
Lặc Tư Thanh ngồi ở trên sofa để ly rượu trong tay xuống, mỉm cười: “Cuối cùng em cũng khôi phục lại bình thường rồi.”
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng thấp thỏm cũng buông lỏng.
Tối hôm qua đúng lúc cô vừa mới trở về từ nước ngoài, ở khách sạn nhà họ Phùng, bất ngờ lại đụng phải lão Vương là lái xe riêng của Phùng Tiêu Đình, lão Vương kia có tật giật mình vừa nhìn thấy cô đã chạy nhanh hơn thỏ.
Lặc Tư Thanh cũng không dễ mắc lừa như vậy, cho nên chặn đường ông ấy lại nói là muốn rủ thiếu gia nhà ông ta uống rượu, kết quả lại đến trước cửa phòng xa hoa này.
Liên tưởng đến bữa tiệc ngày đó, Phùng Tiêu Đình tỏ ra thèm muốn Nghê Tiêu, Lặc Tư Thanh lập tức đoán được người phụ nữ trong phòng là ai, vì thế sử dụng quyền lợi tôn quý của đại tiểu thư nhà họ Lặc, phá hủy cửa chính, kịp thời giải cứu Nghê Tiêu như lửa ở trong nước.
Mặc dù đã ngăn cản trước khi Phùng Tiêu Đình kịp cởi quần, nhưng Lặc Tư Thanh lại không ngăn được sự phẫn nộ và chán nản của Nghê Tiêu.
Lặc Tư Thanh vô cùng thông minh, thấy Nghê Tiêu không hề đề cập đến Đan Diệc Thần, đương nhiên biết cảm xúc của cô chắc chắn có liên quan đến Đan Diệc Thần.
Nghê Tiêu dĩ nhiên căm giận Phùng Tiêu Đình nhưng dù sao cô cũng không thể so với Lặc Tư Thanh, cô không có thân phận thiên kim tiểu thư, càng không có sự che chở của Đan Diệc Thần, nói không xa, việc đính hôn của cô và Đan Diệc Thần cũng sẽ tràn đầy nguy cơ như núi đổ.
Vì thế mặc dù giờ phút này nhận rất nhiều sỉ nhục, cô cũng chỉ có thể đánh anh ta vài cái rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng.
Tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh, Nghê Tiêu nhìn di động vô số lần rồi nhét nó vào trong túi, suốt cả một đêm, Đan Diệc Thần cũng không tới cứu cô!
Anh ta tuyệt tình như vậy! Nhẫn tâm như vậy!
Anh ta căn bản không quan tâm cô chết sống như thế nào!
Nghê Tiêu đờ đẫn ngồi ở trên xe, dọc đường đi hai người im lặng không nói gì, đến nhà, tầm mắt của Nghê Tiêu dừng ở trong vườn hoa nhỏ, hoa hồng trước đây cô trồng đã bị người ta nhổ sạch không còn một cây!
Đan Diệc Thần về rồi sao? Anh ta tức giận cô đến vậy sao? Hơn nữa, những đóa hoa đó thì có tội tình gì?
Cô chỉ cảm thấy máu dồn hết lên trán, đi vài bước đã vào tới phòng khách, suýt nữa đã đụng vào A Tú đang bước vội ra ngoài.
“Ôi, thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng trở về rồi! Tư lệnh đang ở trên lầu…” A Tú có điều ngụ ý nói, nhìn người phụ nữ mang giày cao gót xuất hiện, thì vội vàng lui ra ngoài để lại chiến trường cho Đan Diệc Thần.
Đan Diệc Thần đứng ở đầu bậc thang lầu hai, hai tay nhét vào túi, từ trên cao nhìn xuống Nghê Tiêu.
Anh nhìn Nghê Tiêu như nhìn người xa lạ, ánh mắt không dừng lại mà nhìn A Tú ở phía sau Nghê Tiêu: “A Tú, bưng điểm tâm lên, cơm chiều chúng tôi sẽ ra ngoài ăn, không cần làm.”
Chúng tôi? Nghê Tiêu kinh ngạc nhìn người phụ nữ chậm rãi xuất hiện phía sau anh, mặc áo tắm của cô, đội băng đô của cô, cười so với hoa hồng gai còn xinh đẹp hơn ba phần.
Cô thua, bại bởi mối tình đầu của Đan Diệc Thần, bại bởi tranh cãi dài dòng không có chừng mực và không tín nhiệm.
Ra đi như vậy? Dẹp đường rời khỏi nhà họ Đan, sau đó để cho Lưu Văn Văn kia đắc ý hả hê?
Không! Nghê Tiêu cô không phải là người như thế!
Lưu Văn Văn đánh chiêng trống khiêu khích lớn thế, thử xem, trong cuộc chiến tranh giành đàn ông này, ai mới là người chiến thắng thật sự?
Bầu không khí nặng nề trong phòng khách trôi qua khoảng ba giây lại vì nụ cười của Nghê Tiêu mà càng trở nên kì quái, Nghê Tiêu cười xinh đẹp kéo lấy tay Lặc Tư Thanh vừa mới bước vào, lộ ra nét mặt ủy khuất với Đan Diệc Thần:
“Đêm qua em với chị Lặc cùng nhau uống rượu nên không có về nhà. Dù sao ở công ty cũng không có chuyện gì, em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện giữ chị Lặc ở lại mấy hôm. Diệc Thần, anh nói xem có được không?”
“Em quyết định đi.” Đan Diệc Thần không có biểu cảm, xoay người rời đi.
Lưu Văn Văn uốn éo thân hình như con rắn nước, bày ra ánh mắt khinh thường giống như muốn thiêu cháy cả người Nghê Tiêu.
Lặc Tư Thanh kinh ngạc sờ sờ trán Nghê Tiêu: “Em không có phát sốt chứ? Lại lên cơn thần kinh gì đấy?”
“Em không có bệnh!” Nghê Tiêu nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Em muốn để Lưu Văn Văn biết, trận chiến này, cô ta thua là cái chắc!”
Lặc Tư Thanh cúi đầu cười, Nghê Tiêu đúng là ngây thơ, trong chuyện tình cảm đâu có đạo lý ai thắng ai thua? Chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đan Diệc Thần, rõ ràng trong lòng yêu Nghê Tiêu, kỳ thật ngay từ đầu Nghê Tiêu đã là người thắng trận chiến này nhưng mà cô ấy vẫn ù ù cạc cạc không biết mà thôi.
Nhưng, Lặc Tư Thanh lại không có ý định vạch trần, đời người chính là nhàm chán thế, có thêm vài trò khôi hài cũng xem như thêm chút gia vị cho cuộc sống.
Cô vỗ vỗ bả vai Nghê Tiêu: “Này, giúp chị một tay, đem cái hộp này tới phòng khách.”
Ánh sáng ban ngày chiếu vào mắt khiến mắt Nghê Tiêu đau nhói, cô nhắm mắt cuộn chăn nằm ở trên giường, đưa lưng về phía người đàn ông trong phòng vẫn không nhúc nhích.
Phùng Tiêu Đình dơ tay cài dây lưng quần, đi đến trước mặt Nghê Tiêu, còn chưa đứng vững mông đã bị người ta đạp một cái: “Phùng đại thiếu, món nợ này không thể dễ dàng quên đi như vậy, nếu bản tiểu thư không thấy thành ý của anh, thì tôi sẽ đến tìm ông nội Phùng đòi công đạo đấy.”
Người phụ nữ cười ngọt ngào vô hại, thanh âm từ phía sau truyền đến, khi anh nghe đến hai chữ ‘ông nội Phùng’ thì sắc mặt đã đen lại vài phần.
Trước mắt người nào cũng biết, chi chính và chi thứ của nhà họ Phùng đang tranh giành tài sản rất nghiêm trọng, thân là cháu nội của chi chính, nhưng Phùng Tiêu Đình không được ông nội yêu thích, nếu như chuyện này bị phát hiện, thì chuyện tranh gia sản cũng hết hy vọng.
Giọng nói ngọt ngào tiếp tục bám riết không tha, dẫn dắt mỗi một động tác tiếp theo của Phùng Tiêu Đình: “Anh mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Nghê Tiêu, rồi tự tát cho mình ba cái tát, tôi sẽ ngậm miệng xem như chưa từng nhìn thấy gì hết, anh cảm thấy thế nào?”
Những câu nói đều mang theo uy hiếp, nhưng lại như đang thương lượng với người khác, quả nhiên không hổ là phụ nữ xuất thân từ nhà họ Đan!
Hai đầu gối Phùng Tiêu Đình mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống, thì Nghê Tiêu đã từ trên giường ngồi dậy, như cá bật ra khỏi nước:
“Anh cút cho tôi!”
Lặc Tư Thanh ngồi ở trên sofa để ly rượu trong tay xuống, mỉm cười: “Cuối cùng em cũng khôi phục lại bình thường rồi.”
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng thấp thỏm cũng buông lỏng.
Tối hôm qua đúng lúc cô vừa mới trở về từ nước ngoài, ở khách sạn nhà họ Phùng, bất ngờ lại đụng phải lão Vương là lái xe riêng của Phùng Tiêu Đình, lão Vương kia có tật giật mình vừa nhìn thấy cô đã chạy nhanh hơn thỏ.
Lặc Tư Thanh cũng không dễ mắc lừa như vậy, cho nên chặn đường ông ấy lại nói là muốn rủ thiếu gia nhà ông ta uống rượu, kết quả lại đến trước cửa phòng xa hoa này.
Liên tưởng đến bữa tiệc ngày đó, Phùng Tiêu Đình tỏ ra thèm muốn Nghê Tiêu, Lặc Tư Thanh lập tức đoán được người phụ nữ trong phòng là ai, vì thế sử dụng quyền lợi tôn quý của đại tiểu thư nhà họ Lặc, phá hủy cửa chính, kịp thời giải cứu Nghê Tiêu như lửa ở trong nước.
Mặc dù đã ngăn cản trước khi Phùng Tiêu Đình kịp cởi quần, nhưng Lặc Tư Thanh lại không ngăn được sự phẫn nộ và chán nản của Nghê Tiêu.
Lặc Tư Thanh vô cùng thông minh, thấy Nghê Tiêu không hề đề cập đến Đan Diệc Thần, đương nhiên biết cảm xúc của cô chắc chắn có liên quan đến Đan Diệc Thần.
Nghê Tiêu dĩ nhiên căm giận Phùng Tiêu Đình nhưng dù sao cô cũng không thể so với Lặc Tư Thanh, cô không có thân phận thiên kim tiểu thư, càng không có sự che chở của Đan Diệc Thần, nói không xa, việc đính hôn của cô và Đan Diệc Thần cũng sẽ tràn đầy nguy cơ như núi đổ.
Vì thế mặc dù giờ phút này nhận rất nhiều sỉ nhục, cô cũng chỉ có thể đánh anh ta vài cái rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng.
Tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh, Nghê Tiêu nhìn di động vô số lần rồi nhét nó vào trong túi, suốt cả một đêm, Đan Diệc Thần cũng không tới cứu cô!
Anh ta tuyệt tình như vậy! Nhẫn tâm như vậy!
Anh ta căn bản không quan tâm cô chết sống như thế nào!
Nghê Tiêu đờ đẫn ngồi ở trên xe, dọc đường đi hai người im lặng không nói gì, đến nhà, tầm mắt của Nghê Tiêu dừng ở trong vườn hoa nhỏ, hoa hồng trước đây cô trồng đã bị người ta nhổ sạch không còn một cây!
Đan Diệc Thần về rồi sao? Anh ta tức giận cô đến vậy sao? Hơn nữa, những đóa hoa đó thì có tội tình gì?
Cô chỉ cảm thấy máu dồn hết lên trán, đi vài bước đã vào tới phòng khách, suýt nữa đã đụng vào A Tú đang bước vội ra ngoài.
“Ôi, thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng trở về rồi! Tư lệnh đang ở trên lầu…” A Tú có điều ngụ ý nói, nhìn người phụ nữ mang giày cao gót xuất hiện, thì vội vàng lui ra ngoài để lại chiến trường cho Đan Diệc Thần.
Đan Diệc Thần đứng ở đầu bậc thang lầu hai, hai tay nhét vào túi, từ trên cao nhìn xuống Nghê Tiêu.
Anh nhìn Nghê Tiêu như nhìn người xa lạ, ánh mắt không dừng lại mà nhìn A Tú ở phía sau Nghê Tiêu: “A Tú, bưng điểm tâm lên, cơm chiều chúng tôi sẽ ra ngoài ăn, không cần làm.”
Chúng tôi? Nghê Tiêu kinh ngạc nhìn người phụ nữ chậm rãi xuất hiện phía sau anh, mặc áo tắm của cô, đội băng đô của cô, cười so với hoa hồng gai còn xinh đẹp hơn ba phần.
Cô thua, bại bởi mối tình đầu của Đan Diệc Thần, bại bởi tranh cãi dài dòng không có chừng mực và không tín nhiệm.
Ra đi như vậy? Dẹp đường rời khỏi nhà họ Đan, sau đó để cho Lưu Văn Văn kia đắc ý hả hê?
Không! Nghê Tiêu cô không phải là người như thế!
Lưu Văn Văn đánh chiêng trống khiêu khích lớn thế, thử xem, trong cuộc chiến tranh giành đàn ông này, ai mới là người chiến thắng thật sự?
Bầu không khí nặng nề trong phòng khách trôi qua khoảng ba giây lại vì nụ cười của Nghê Tiêu mà càng trở nên kì quái, Nghê Tiêu cười xinh đẹp kéo lấy tay Lặc Tư Thanh vừa mới bước vào, lộ ra nét mặt ủy khuất với Đan Diệc Thần:
“Đêm qua em với chị Lặc cùng nhau uống rượu nên không có về nhà. Dù sao ở công ty cũng không có chuyện gì, em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện giữ chị Lặc ở lại mấy hôm. Diệc Thần, anh nói xem có được không?”
“Em quyết định đi.” Đan Diệc Thần không có biểu cảm, xoay người rời đi.
Lưu Văn Văn uốn éo thân hình như con rắn nước, bày ra ánh mắt khinh thường giống như muốn thiêu cháy cả người Nghê Tiêu.
Lặc Tư Thanh kinh ngạc sờ sờ trán Nghê Tiêu: “Em không có phát sốt chứ? Lại lên cơn thần kinh gì đấy?”
“Em không có bệnh!” Nghê Tiêu nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Em muốn để Lưu Văn Văn biết, trận chiến này, cô ta thua là cái chắc!”
Lặc Tư Thanh cúi đầu cười, Nghê Tiêu đúng là ngây thơ, trong chuyện tình cảm đâu có đạo lý ai thắng ai thua? Chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đan Diệc Thần, rõ ràng trong lòng yêu Nghê Tiêu, kỳ thật ngay từ đầu Nghê Tiêu đã là người thắng trận chiến này nhưng mà cô ấy vẫn ù ù cạc cạc không biết mà thôi.
Nhưng, Lặc Tư Thanh lại không có ý định vạch trần, đời người chính là nhàm chán thế, có thêm vài trò khôi hài cũng xem như thêm chút gia vị cho cuộc sống.
Cô vỗ vỗ bả vai Nghê Tiêu: “Này, giúp chị một tay, đem cái hộp này tới phòng khách.”
/9
|