Nàng Hạng Ngọc Thanh mới kể lể sự tình mà rằng:
- Hai vị vương phi ơi! Nam Kim nữ chủ thật là cô mẫu của tôi. Nguyên tổ phụ tôi buôn bán làm nên giàu có gia tư kể hàng trăm vạn. Tổ phụ tôi thấy cô mẫu tôi giống khổ mặt Mạnh vương phi, mới mạo nhận đưa về kinh thành để mong được kết duyên cùng nhà Hoàng Phủ. Sau việc không thành lại gặp thái tử Cao Ly mua về làm vợ, thành ra ngày nay làm nữ chủ ở nước Cao Ly. Năm xưa tổ phụ tôi có sang chơi, nhưng thủy thổ không quen, về được mấy năm thì tạ thế. Thân phụ tôi vốn con nhàu giàu không biết tiết kiệm, chỉ những cầu quan mua tước, tram nghìn đổ đi như không. Hai thân huynh tôi thì đêm ngày ở chốn bình khang, của ra có lối của vào thì không, còn chi mà chẳng phải khánh kiệt. Sau bỗng gặp cơn gia biến, hai thân tạ thế, sản nghiệp phải tịch ký sung công. Của nhà sa sút, mỗi người một nơi, tôi đến ở nhờ nhà ông cậu, chẳng may mắc mưu lừa đảo, lưu lạc vào chốn thanh lâu. Khi vào tới đó, vì cớ không chịu tiếp khách mà mụ chủ đã dùng hết cách tàn nhẫn, ngọn roi oan nghiệt thịt nát máu rơi. Về sau dẫu được thoát vòng, nhưng nghĩ đến lúc nào lại rùng mình sởn tóc. Cái thân bạc mệnh này, mai sau còn có mong gì. Vả nghe tin cô mẫu tôi hoang dâm càn rỡ, thì gia thanh nhà họ Hạng tôi một sớm bỏ đi. Nghĩ mình hổ thẹn trăm chiều, giọt lệ khôn cầm, chỉ những muốn theo cha mẹ xuống suối vàng cho rảnh. Nay dám xin hai vương phi cho tôi được theo nàng Diễm Tuyết để đêm ngày tu luyện mà đoạn tuyệt trần duyên.
Khi ăn cơm xong, Lương Cẩm Hà phu nhân lại nói với nàng Hạng Ngọc Thanh rằng:
- Hạng Ngọc Thanh ơi! Bây giờ nàng hãy về ở với tôi, không nào chùa mới làm xong, bấy giờ sẽ vào tu tại đấy.
Nàng Diễm Tuyết nói:
- Nàng Hạng Ngọc Thanh sau khi thoái khỏi nơi Xuân Vân viện, những muốn cắt tóc đã lâu, chỉ vì nghĩ lòng hào hiệp của Hùng quốc cữu bỏ nghìn vàng ra chuộc mình về nên không nỡ phụ ơn, phải tạm ở nhà họ Tần, đợi nói với phu nhân, cam tâm làm tiểu tinh để báo đền ân nghĩa. Đến khi tình nguyện vào nhà giam, được hết sức khuyển mã, sớm khuya hầu hạ trong mấy năm trời thì ơn sâu kia cũng gọi là đã có chút đáp đền vậy. Vậy lúc này không cắt tóc đi tu còn đợi lúc nào! Nàng đã có đính ước riêng cùng tôi kết bạn đồng tâm, cũng là một cái duyên thanh tĩnh.
Mọi người chuyện trò hồi lâu, rồi cáo từ ra về. Bấy giờ Mạnh Gia Linh tướng công cũng cáo từ về phủ. Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở nhà ngoài vào, lại cùng Mạnh Lệ Quân vương phi nói chuyện. Mạnh Lệ Quân vương phi thuật hết những lời nàng Diễm Tuyết và nàng Hạng Ngọc Thanh vừa nói cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe. Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Khi tôi mới trông thấy tướng mạo hai nàng cũng đã biết ngay là người có tiên phong đạo cốt vậy.
Lại nói chuyện phò mã Triệu Câu về phủ, Gia Tường công chúa đứng dậy đón vào, rồi hai vợ chồng cùng nhau trò chuyện. Phò mã Triệu Câu thuật hết mọi chuyện trong triều cho công chúa nghe. Phò mã Triệu Câu nói:
- Hôm nay triều đình đã định sai nhị đệ Triệu Phượng đem năm nghìn quân kéo sang Cao Ly hỏi tội. Đến ngày mười tháng này thì thánh thượng làm lễ phục vị. Lại còn một việc thật lạ lùng.
Gia Tường công chúa liền hỏi:
- Phò mã ơi! Chẳng hay việc chi mà lạ lùng?
Phò mã Triệu Câu nói:
-Số là các cung nữ và các nội giám canh giữ tại mộ địa Phi Giao tâu rằng: Đêm nào cũng thường thấy Phi Giao hiện hình lên, lúc thì mặc bộ áo triều phục y như khi còn ở trong cung, lúc thì mặc bộ áo trắng, xõa tóc đứng ở bên mộ. Mỗi khi nó hiện hình lên thì thường có mưa to gió lờn, hoặc sấm sét dữ dội. Nó vẫn không biết tự hối cái tội ác tày trời khi trước, lại còn nỉ non than khóc, chỉ một hai đòi lại hạt minh châu. Tôi nghe câu chuyện này luống khiến cho lòng tôi càng thêm áy náy.
Gia Tường công chúa nói:
- Phò mã ơi! Phi Giao thật là một người tàn ác, chẳng khác chẳng nói làm chi, hãy nói như một việc bùa dấu, làm cho Hùng hậu điên dại thì độc ác biết dường nào. Nếu không nhờ có thái hậu thì còn đâu sống đến ngày nay. Lại còn việc nghiêm cấm cung môn, khiến cho vương phi ta thật sống dở chết dở. Từ khi cắt thịt đùi nấu “Nhân cao” cho thái hậu, bấy giờ các cung nhân mới khỏi sanh nghi. Lúc nào nghĩ đến lòng tôi cũng đau như cắt. Phò mã ơi! Việc Phi Giao hiện hình này chớ để vương phi ta biết, kẻo người lại thêm thương xót trong lòng.
Phò mã Triệu Câu nghe nói, lẩm nhẩm gật đầu mà rằng:
- Công chúa nói rất phải. Nhưng bọn nội giám và cung nữ canh thủ tại mộ địa Phi Giao thấy vậy đều lấy làm kinh hãi. Chúng tâu trình thiên tử, nay thiên tử đã phải thêm quân sĩ ra canh thủ và cấm bọn họ nói phao những chuyện hoang đường.
Phò mã Triệu Câu cùng Gia Tường công chúa vợ chồng ly biệt nhau trong tám năm trời, bấy giờ mới lại được một nhà sum họp. Đêm ấy chuyện trò rất vui vẻ.Đầu canh năm hôm sau phò mã Triệu Câu trở dậy mũ áo tiến triều. Ngày hôm ấy là ngày vua Anh Tôn làm lễ phục vị. Nghi tiết trong triều náo nhiệt lạ thường. Khi vua Anh Tôn ra ngự triều có tuyên đọc tờ chiếu thư như sau:
Thừa thiên hưng vận, hoàng đế chiếu rằng:
Khi trước thượng hoàng mỏi mệt, có giao việc nước cho trẫm, nhưng bấy giờ cũng chắc rằng tả phù hữu bật đã có các quan triều thần. Không ngờ Hoàng Phủ Thiếu Hoa cáo về, Doãn Thượng Khanh đi sứ, các vị lương tướng đã xa vắng, mà tâm thần trẫm khi ấy cũng hôn mê. Tội ác tày trời của trẫm chết chẳng đáng thương, thế mà thượng hoàng cùng thái hậu mở lượng hải hà, giáng chỉ ân xá, cho trẫm được phục vị, để đổi lỗi tự tận. Than ôi! Cha sinh mẹ dưỡng đất chở trời che, ngày nay thượng hoàng và thái hậu đối với trẫm thật là đã có công sinh dưỡng lại có lượng che chở vậy.
Phàm các quan văn võ triều thần, nên hết lòng giúp trẫm, trên thờ hai cung dưới trị muôn dân, để chuộc lại tội lỗi thuở trước. Nay trẫm xin gia tôn phụ hoàng mà Thần Vũ thái thượng hoàng đế; mẫu hậu làm Từ Nhân thái thượng hoàng hậu. Hùng hậu lại làm chánh cung hoàng hậu; còn Hán vương, Triệu vương, cùng Chu vương đều gia phong thái ấp, lại cho ở trong nam nội để hầu hạ hai cung. Hoàng Phủ Thiếu Hoa không còn biết gia phong tước gì cho được, vậy nay miễn cho không phải triều bái mỗi khi vào yết kiến thượng cung, cho được dùng lễ quốc thích.
Con trưởng Hoàng Phủ Thiếu Hoa là phò mã Triệu Câu phong Tương vương, trọng trấn Lưỡng Hồ; con thứ hai là Triệu Phượng, gia phong Hình vương; con thứ ba là Triệu Lân gia phong Tấn vương, trọng trấn Sơn Thiểm; con thứ tư là Triệu Tường, gia phong Hộ bộ tả thị lang; con thứ năm là Triệu Thụy, gia phong phò mã đô úy. Hữu thừa tướng là Nguyễn Long Quang gia phong Trung vương; Bình Giang vương là Hùng Hiệu gia phong Tần vương; con trưởng Hùng Hiệu là Hùng Khởi Phượng được kế tập làm Bình Giang vương. Nếu Hùng Khởi Phượng không về thì sẽ cho người con thứ hai là Hùng Khởi Thần được kế tập. Sinh mẫu Triệu Lân là Lưu Yến Ngọc cùng sinh mẫu Triệu Thụy là Tô Ánh Tuyết đều được gia phong.Mạnh Gia Linh được gia phong Lương Vương, con là Mạnh Khôi và Mạnh Đức cũng đều được gia phong.
Con Doãn Thượng Khanh là Doãn Thượng Chí phong Công bộ thượng thư. Vệ Dũng Bưu phong Lâm giang hầu; Lưu Quí phong Tinh trung hầu; Cao Bí phong Thọ địa hầu; Trương Vĩnh phong Hổ tướng quân. Các quan văn võ trong triều cùng các quan ngoài tỉnh đều được gia thăng ba cấp, và ban thưởng đồ ngân bạch. Lại xá thuế cho thiên hạ trong ba năm, Lăng Mậu, Thẩm Nhân, và Phương Khanh đều được gia phong quan chức. Khâm thử!”
Khi tờ chiếu thư tuyên đọc xong, các quan văn võ triều thần đều phủ phục mà tung hô. Bỗng thấy Nguyễn Long Quang tướng công sụp lạy tâu rằng:
- Muôn tâu bệ hạ! Quan lại bộ thượng thư là Tần Sĩ Thăng khi trước vì cố sức can ngăn việc lập giám quốc mà bị cách chức, nay xin bệ hạ giáng chỉ lục dụng, để tỏ lòng chí công.
Vua Anh Tôn chuẩn tấu. Các quan văn võ lạy tạ lui ra. Bấy giờ Mạnh Gia Linh tướng công cũng đã tâu vua Anh Tôn xin về thăm quê nhà, Mạnh Lệ Quân vương phi quyết định theo đi, hiện đã sửa soạn các đồ hành lý. Mạnh Lệ Quân vương phi vào nam nội cáo từ thái hậu. Thái hậu ngẫm nghĩ chua xót trong lòng mà phán rằng:
- Mạnh Lệ Quân em ơi! Em trở về quê nhà thăm hai thân, ta không thể đi được, cũng xin gửi lời kính chúc người được trường thọ. Lại xin cảm tạ công khó nhọc của Mạnh Gia Linh tướng công đã hết sức đi tìm thượng hoàng. Ngày nay thiên tử phục vị, cần phải có các bậc lão thần giúp đỡ, vậy em nên khuyên Mạnh Gia Linh tướng công mau mau lại trở về kinh địa, để phù tá thánh triều.
Mạnh Lệ Quân vương phi sụp lạy xin vâng lệnh. Trong khi từ biệt, hai bà thái phi đều ứa nước mắt khóc, nhất là Hùng hậu lại càng giọt lệ chứa chan. Hùng hậu nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Thân mẫu ơi! Thân mẫu vì con mà phải giam cấm trong cung bấy nhiêu năm trời, lại hết lòng trông nom thuốc thang để chữa cho con được hoàn hảo. Ơn ấy con chưa chút đền báo, bây giờ thân mẫu vội bỏ con mà đi. Thân mẫu về thăm quê nhà thì con không dám can ngăn, nhưng thân mẫu cũng nên mau mau tiến kinh để khiến con khỏi ngày đêm phiền muộn.
Mạnh Lệ Quân vương phi nói:
- Hoàng hậu nên giữ gìn thân thể, tôi đi chẳng qua chỉ trong nửa năm hoặc một năm thì lại sẽ tới đây. Bây giờ công việc trong triều, đều chỉnh đốn yên cả. Binh quyền hiện đã có Hùng vương chưởng quản. Vả Doãn Thượng Khanh tướng công nay mai cũng sắp về nước, lo gì chẳng có người phù tá thánh triều.Mạnh Lệ Quân vương phi nói xong, ứa nước mắt khóc. Hai bà thái phi đều nói:
- Mạnh Lệ Quân vương phi ơi! Người ta ai chẳng thương con, vương phi thật vì việc nước mà giết Phi Giao. Một tờ chiếu thư tụ tay vương phi thảo ra, đã giải được bao nhiêu nỗi trầm oan cho thiên hạ.
Hùng hậu cũng khóc mà nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Thân mẫu ơi! Ơn sâu của thân mẫu, kiếp này con chưa trả được còn mong kết cỏ ngậm vành kiếp sau.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại đến từ biệt Vệ Dũng Nga vương phi. Vệ Dũng Nga vương phi nói:
- Vương phi thật là hoàn phúc! Ngày nay được nhẹ bước tiêu dao. Đến như vợ chồng tôi, số phận long đong, hãy còn nặng nợ. Trưởng tử tôi ở Cao Ly, chưa biết bao giờ được về. Con dâu tôi thì chỉ đêm ngày khóc thương nàng Hạng Ngọc Thanh. Ngày nay dẫu không phải giam cấm như xưa, nhưng ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, lòng này ngổn ngang trăm mối. Vương phi ơi! Vương phi còn được về thăm hai thân, chứ vợ chồng tôi đây thì hai thân quá cố rồi mà chưa hề được về thăm phần mộ lần nào vậy.
Mạnh Lệ Quân vương phi khuyên giải rằng:
- Vương phi ơi! Tôi thiết tưởng cảnh ngộ của vợ chồng tôi lại khổ não hơn vương phi nhiều. Có phải vợ chồng tôi tham sự an nhàn dật lạc đâu, chỉ vì tự nghĩ tội ác của mình, mặt mũi nào còn dám đứng ở trong triều đường cho thêm nhục. Ơn vua nợ nước, báo đền đành để đàn con. Còn như vợ chồng vương phi ngày nay thì nên hết sức phò tá thánh triều, để trừ cho tiệt những dư đảng Mã Thuận cùng Đồ Man Hưng Phục. Định Quốc cũng là tay vũ dũng, ta nên mau mau đem quân tiễu trừ. Bao giờ việc nước được yên thì tự khắc việc cũng sẽ được hoàn hảo. Thế mới biết cảnh ngộ mỗi người một khác, vương phi chớ nên quá nghĩ làm chi.
Người nhà bày tiệc, hai vương phi cùng ngồi uống rượu, Lương Cẩm Hà phu nhân cũng đứng hầu một bên. Khi uống rượu xong, Mạnh Lệ Quân vương phi cáo từ về phủ phò mã.
Lại nói chuyện phò mã Triệu Câu nói với Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Từ đây về Vân Nam đường sá xa xôi, kể hàng muôn dặm, thân mẫu đi một mình làm sao cho tiện, âu là để con xin cáo, rồi theo thân mẫu cùng đi. Còn một việc này con muốn nói để hai thân biết. Số là quan trưởng sử ở Hán vương phủ tên gọi là Cao Bí, có một người con gái tính nết thuần hòa, năm nay mười chín tuổi. Nếu như hỏi cho tam đệ Triệu Lân lấy làm vợ thì thật xứng đôi. Đã nhiều lần con tỏ ý với Cao Bí thì Cao Bí cũng bằng lòng. Chẳng hay hai thân nghĩ thế nào?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe nói lẩm nhẩm gật đầu. Mạnh Lệ Quân vương phi cười mà bảo hai phu nhân rằng:
- Việc hôn giá của các con, tùy hai phu nhân đó, thế nào tôi cũng bằng lòng. Cứ như ý tôi thì bất cứ nghèo giàu, quí hồ được tính nết hiền hòa, là đẹp duyên phải lứa vậy.
Hai phu nhân đồng thanh mà đáp:
- Việc ấy hai chúng tôi không dám quyết định, vì chúng tôi chưa được rõ lai lịch nhà quan trưởng sử Cao Bí thế nào. Nhưng nay phò mã Triệu Câu đã nói thì tất cũng là chỗ đẹp duyên phải lứa.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa gật đầu khen phải, rồi lại bảo phò mã Triệu Câu rằng:
- Con bất tất phải theo thân mẫu con cùng đi, vì công việc trong triều ngày nay phần nhiều trông cậy ở tay con đó. Thân mẫu con vốn đã quen sự phong trần lao lực. Vả lại có cữu phụ con đi cùng thuyền thì dẫu đường sá xa xôi cũng không lấy chi là lo ngại. Người ta ở đời, muôn việc chẳng qua số mệnh can chi phải nghĩ sự đường trường.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa lại bảo Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Ngày nay phu nhân về thăm hai thân, xin thay lời Hoàng Phủ Thiếu Hoa này mà giải tỏ tấm lòng kính mến. Đợi trong một vài năm nữa, tôi cũng cố xin cáo thoái để về thăm nhạc gia.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói xong, Mạnh Lệ Quân vương phi lại ứa nước mắt khóc mà đáp rằng:
- Phu quân ơi! Tôi hiểu rồi! Đợi khi chí nguyện được hoàn toàn, thì bấy giờ phu quân sẽ trở về điền lý.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại bảo hai phu nhân rằng:
- Hai phu nhân ơi! Tôi về Vân Nam chuyến này, còn lâu mới lại tới đây, có lẽ tôi phụng dưỡng hai thân tôi cho trọn thiên niên vậy. Tôi nghĩ đến việc con Phi Giao lúc nào, lại càng thêm đau đớn. Không biết oan nghiệt vì đâu, hay là tại tôi thuở xưa cưỡng lời cha mẹ tham quyền cố vị trong mấy năm trời, cho nên báo ứng không sai mà bỗng sinh ra đứa con yêu quái ấy! Hai phu nhân ơi! Thái hậu vốn là tay nữ tướng, mà thanh kiếm long tuyền kia không nỡ chém con Phi Giao, ai ngờ Mạnh Lệ Quân này đối với con lại dứt tình được đến như thế! Trời ơi! Gặp điạ vị tiến thoái lưỡng nan ấy thật đã như dao cắt trong lòng. Bây giờ tôi chỉ xin về phụng dưỡng hai thân, để chuộc lại tội lỗi của tôi về trước. Còn việc nhà việc nước, từ nay trông cậy ở hai phu nhân. Thôi thì nghĩa nặng ơn sâu, đành để kiếp sau báo đáp.
Mạnh Lệ Quân vương phi nói đến đến thì đứng dậy khép áo sụp lạy, khiến cho hai phu nhân đều luống cuống kinh hoàng. Hai phu nhân vội vàng đỡ dậy, rồi cũng quì xuống khóc mà thưa rằng:
- Vương phi ơi! Nỗi khổ tâm của vương phi, chúng tôi đã biết cả. Chúng tôi chỉ vâng lời dạy bảo, không bao giờ dám phụ lòng vương phi. Chỉ hiềm một nỗi cách nhau trong bấy nhiêu lâu, ngày nay mới được sum họp một nhà, ai ngờ lại bỗng xui nên ly biệt.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại đỡ hai phu nhân dậy mà bảo rằng:
- Hai phu nhân ơi! Tấm lòng quý mến, xa cũng như gần, ngày xuân ta hãy còn dài, chắc lại sẽ được cùng nhau gặp gỡ vậy.
Mạnh Lệ Quân vương phi cùng hai phu nhân đều nức nở khóc hoài. Gia Tường công chúa dắt con gái là Trân Khanh quận chúa đến trước mặt để tìm lời khuyên giải.
Mạnh Lệ Quân vương phi liền cầm lấy tay Trân Khanh quận chúa mà bảo rằng:
- Trân Khanh nữ tôn ta ơi! Ta trông tướng mạo nữ tôn sau này cũng không tầm thường, công chúa nên phải khéo dạy bảo mới được! Đàn bà con gái cần nhất là một điều nhu thuận, chứ tài hoa cũng chẳng làm gì. Gương nữa họa vừa rồi, khiến cho nước hại nhà suy, sau này rất nên cẩn thận.
Nói dứt lời thì mấy anh em phò mã Triệu Câu đến. Gia Tường công chúa lui đứng ra một bên. Hết thảy mọi người đều có ý tích biệt thương ly, ai nấy năn nỉ xin Mạnh Lệ Quân vương phi chóng về kinh địa. Mạnh Lệ Quân vương phi chỉ lẩm nhẩm gật đầu. Bấy giờ trời đã gần sáng, xa giá đã sắp sẵn cả để thẳng đường đi ra bờ sông. Vệ Dũng Nga vương phi cũng đến tiễn. Bỗng nghe báo có Đông cung hoàng thái tử và ba vị vương tử đến, Mạnh Lệ Quân vương phi cùng mọi người vội vàng ra nghênh tiếp. Đông cung hoàng thái tử đi trước, ba vị vương tử theo sau. Bảo mẫu thì mình mặc áo lục phẩm, đi liền ở bên cạnh thái tử. Nội giám truyền thánh chỉ rằng:
- Thánh thượng giáng chỉ sai thái tử cùng ba vị vương tử đến đây để tiễn Mạnh vương phi. Lại truyền cho vương phi không phải triều bái, chỉ dùng lễ ngoại gia tiếp kiến mà thôi.
Mạnh Lệ Quân vương phi thở dài mà than rằng:
- Đã đành rằng thánh thượng ban ân như vậy, nhưng vợ chồng tôi bao giờ cũng phải giữ đạo thần tử mới nên.
Nói xong, liền bảo Gia Tường công chúa dắt Trân Khanh quận chúa vào nhà trong, rồi Mạnh Lệ Quân vương phi cùng mọi người đều làm lễ triều bái thái tử. Bấy giờ bảo mẫu đỡ thái tử ngồi, ba vị vương tử ngồi ở hai bên. Các cung nữ dâng trà uống. Mạnh Lệ Quân vương phi lại nói với ba vị vương tử rằng:
- Dám bẩm các vị đại vương! Tôi đi chẳng qua chỉ trong một vài năm lại về. Nay các vị đại vương cũng hạ giá mà chiếu cố đến thế này, tôi rất lấy làm cảm kích. Đến như Đông cung hoàng thái tử ngày nay tuổi hãy còn nhỏ, chớ nên khinh thường mà ra ngoài vậy.
Hán vương nói:
- Thái hậu có giáng chỉ sai tôi đến để bẩm với vương phi một việc. Số là việc hôn nhân của thái tử, chỉ vì Kim Lăng chưa dẹp yên được, cho nên còn phải tạm hoãn, chưa làm lễ kết thân. Nay nhân vương phi sắp về quê nhà, vậy thái hậu sai chúng tôi đưa thái tử ra chào để trước khi khởi hành, xin vương phi nhận lời hứa giá. Thái hậu lại trao hai cái ngọc bội để cho Trân Khanh quận chúa đeo làm của tin.
Hán vương nói xong, liền cầm hai cái ngọc bội Mạnh Lệ Quân vương phi. Mạnh Lệ Quân cầm lấy, giao lại cho Gia Tường công chúa mà bảo rằng:
- Sáng mai công chúa phải vào tạ ơn thái hậu.
Bảo mẫu chạy lại nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Dám bẩm vương phi! Chánh cung hoàng hậu đã tâu xin thái hậu gia phong cho Trân Khanh quận chúa, nhưng thái hậu bảo hãy thư thả, không can chi mà vội, bây giờ nên đưa một vật gì làm kỷ niệm là đủ. Bởi vậy chánh cung hoàng hậu mới đưa ra hai cái ngọc bội, và sai lão tỳ này cùng theo ra đây, thay lời thái tử mà phân trần để vương phi được rõ. Chánh cung hoàng hậu lại có làm một bài thơ tiễn, giao cho thái tử đem ra đệ trình vương phi.
Bảo mẫu nói đến đấy thái tử cầm bài thơ đệ trình. Trong bài thơ tả ân tình Mạnh Lệ Quân vương phi đối với mình thương yêu như con, lại có ý khuyên Mạnh Lệ Quân vương phi nên mau mau trở về kinh địa. Mạnh Lệ Quân vương phi đọc xong, gật đầu mà đáp rằng:
- Tôi xin vâng mệnh.
Thái tử cùng ba vị vương tử đều khởi giá về cung. Bảo mẫu ở lại để từ biệt. Mạnh Lệ Quân vương phi hỏi việc trong cung. Bảo mẫu nói:
- Từ khi làm lễ phục vị đến giờ, thánh thượng lại có lòng quý mến thái hậu hơn cưa, và rất quý mến thái tử, mỗi khi trông thấy thái tử vào cung thì vuốt ve ôm ẵm, rồi ngậm ngùi xót thương. Thánh thượng vẫn phàn nàn không biết cớ sao năm xưa lại mê mẩn tâm thần mà quá nghe lời bọn quyền gian như thế. May nhờ có nhà Hoàng Phủ thì hoàng hậu và thái tử mới được an toàn. Thánh thượng không một lời nào oán giận Phi Giao, chỉ ngợi khen hoàng hậu là một người hiền đức. Mỗi ngày thánh thượng ba lần vào triều bái nam nội, cho nên thượng hoàng và thái hậu cũng rủ lòng thương. Hoàng hậu lại càng chăm lễ thần hôn, khiến hai cung đều được vui lòng vì đã có con hiền dâu thảo. mỗi khi hoàng hậu nói đến việc Phi Giao lại hối hận rằng giả sử năm xưa ta không đòi lại quyền chính thì vị tất Phi Giao đã đến nỗi hành hung. Hoàng hậu nói xong liền ứa nước mắt khóc, nhưng khí thấy thánh thượng vào thì lại làm ra nét tươi cười. Còn việc này nữa hoàng hậu rất lấy làm khó xử...
Bảo mẫu nói đến đấy thì bỗng có người vào báo với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Dám bẩm vương phi! Quan Mạnh tướng công sai tôi đến đây để mời vương phi xuống thuyền vì ngày hôm nay thuận gió, nên muốn cho thuyền đi ngay.
- Hai vị vương phi ơi! Nam Kim nữ chủ thật là cô mẫu của tôi. Nguyên tổ phụ tôi buôn bán làm nên giàu có gia tư kể hàng trăm vạn. Tổ phụ tôi thấy cô mẫu tôi giống khổ mặt Mạnh vương phi, mới mạo nhận đưa về kinh thành để mong được kết duyên cùng nhà Hoàng Phủ. Sau việc không thành lại gặp thái tử Cao Ly mua về làm vợ, thành ra ngày nay làm nữ chủ ở nước Cao Ly. Năm xưa tổ phụ tôi có sang chơi, nhưng thủy thổ không quen, về được mấy năm thì tạ thế. Thân phụ tôi vốn con nhàu giàu không biết tiết kiệm, chỉ những cầu quan mua tước, tram nghìn đổ đi như không. Hai thân huynh tôi thì đêm ngày ở chốn bình khang, của ra có lối của vào thì không, còn chi mà chẳng phải khánh kiệt. Sau bỗng gặp cơn gia biến, hai thân tạ thế, sản nghiệp phải tịch ký sung công. Của nhà sa sút, mỗi người một nơi, tôi đến ở nhờ nhà ông cậu, chẳng may mắc mưu lừa đảo, lưu lạc vào chốn thanh lâu. Khi vào tới đó, vì cớ không chịu tiếp khách mà mụ chủ đã dùng hết cách tàn nhẫn, ngọn roi oan nghiệt thịt nát máu rơi. Về sau dẫu được thoát vòng, nhưng nghĩ đến lúc nào lại rùng mình sởn tóc. Cái thân bạc mệnh này, mai sau còn có mong gì. Vả nghe tin cô mẫu tôi hoang dâm càn rỡ, thì gia thanh nhà họ Hạng tôi một sớm bỏ đi. Nghĩ mình hổ thẹn trăm chiều, giọt lệ khôn cầm, chỉ những muốn theo cha mẹ xuống suối vàng cho rảnh. Nay dám xin hai vương phi cho tôi được theo nàng Diễm Tuyết để đêm ngày tu luyện mà đoạn tuyệt trần duyên.
Khi ăn cơm xong, Lương Cẩm Hà phu nhân lại nói với nàng Hạng Ngọc Thanh rằng:
- Hạng Ngọc Thanh ơi! Bây giờ nàng hãy về ở với tôi, không nào chùa mới làm xong, bấy giờ sẽ vào tu tại đấy.
Nàng Diễm Tuyết nói:
- Nàng Hạng Ngọc Thanh sau khi thoái khỏi nơi Xuân Vân viện, những muốn cắt tóc đã lâu, chỉ vì nghĩ lòng hào hiệp của Hùng quốc cữu bỏ nghìn vàng ra chuộc mình về nên không nỡ phụ ơn, phải tạm ở nhà họ Tần, đợi nói với phu nhân, cam tâm làm tiểu tinh để báo đền ân nghĩa. Đến khi tình nguyện vào nhà giam, được hết sức khuyển mã, sớm khuya hầu hạ trong mấy năm trời thì ơn sâu kia cũng gọi là đã có chút đáp đền vậy. Vậy lúc này không cắt tóc đi tu còn đợi lúc nào! Nàng đã có đính ước riêng cùng tôi kết bạn đồng tâm, cũng là một cái duyên thanh tĩnh.
Mọi người chuyện trò hồi lâu, rồi cáo từ ra về. Bấy giờ Mạnh Gia Linh tướng công cũng cáo từ về phủ. Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở nhà ngoài vào, lại cùng Mạnh Lệ Quân vương phi nói chuyện. Mạnh Lệ Quân vương phi thuật hết những lời nàng Diễm Tuyết và nàng Hạng Ngọc Thanh vừa nói cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe. Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Khi tôi mới trông thấy tướng mạo hai nàng cũng đã biết ngay là người có tiên phong đạo cốt vậy.
Lại nói chuyện phò mã Triệu Câu về phủ, Gia Tường công chúa đứng dậy đón vào, rồi hai vợ chồng cùng nhau trò chuyện. Phò mã Triệu Câu thuật hết mọi chuyện trong triều cho công chúa nghe. Phò mã Triệu Câu nói:
- Hôm nay triều đình đã định sai nhị đệ Triệu Phượng đem năm nghìn quân kéo sang Cao Ly hỏi tội. Đến ngày mười tháng này thì thánh thượng làm lễ phục vị. Lại còn một việc thật lạ lùng.
Gia Tường công chúa liền hỏi:
- Phò mã ơi! Chẳng hay việc chi mà lạ lùng?
Phò mã Triệu Câu nói:
-Số là các cung nữ và các nội giám canh giữ tại mộ địa Phi Giao tâu rằng: Đêm nào cũng thường thấy Phi Giao hiện hình lên, lúc thì mặc bộ áo triều phục y như khi còn ở trong cung, lúc thì mặc bộ áo trắng, xõa tóc đứng ở bên mộ. Mỗi khi nó hiện hình lên thì thường có mưa to gió lờn, hoặc sấm sét dữ dội. Nó vẫn không biết tự hối cái tội ác tày trời khi trước, lại còn nỉ non than khóc, chỉ một hai đòi lại hạt minh châu. Tôi nghe câu chuyện này luống khiến cho lòng tôi càng thêm áy náy.
Gia Tường công chúa nói:
- Phò mã ơi! Phi Giao thật là một người tàn ác, chẳng khác chẳng nói làm chi, hãy nói như một việc bùa dấu, làm cho Hùng hậu điên dại thì độc ác biết dường nào. Nếu không nhờ có thái hậu thì còn đâu sống đến ngày nay. Lại còn việc nghiêm cấm cung môn, khiến cho vương phi ta thật sống dở chết dở. Từ khi cắt thịt đùi nấu “Nhân cao” cho thái hậu, bấy giờ các cung nhân mới khỏi sanh nghi. Lúc nào nghĩ đến lòng tôi cũng đau như cắt. Phò mã ơi! Việc Phi Giao hiện hình này chớ để vương phi ta biết, kẻo người lại thêm thương xót trong lòng.
Phò mã Triệu Câu nghe nói, lẩm nhẩm gật đầu mà rằng:
- Công chúa nói rất phải. Nhưng bọn nội giám và cung nữ canh thủ tại mộ địa Phi Giao thấy vậy đều lấy làm kinh hãi. Chúng tâu trình thiên tử, nay thiên tử đã phải thêm quân sĩ ra canh thủ và cấm bọn họ nói phao những chuyện hoang đường.
Phò mã Triệu Câu cùng Gia Tường công chúa vợ chồng ly biệt nhau trong tám năm trời, bấy giờ mới lại được một nhà sum họp. Đêm ấy chuyện trò rất vui vẻ.Đầu canh năm hôm sau phò mã Triệu Câu trở dậy mũ áo tiến triều. Ngày hôm ấy là ngày vua Anh Tôn làm lễ phục vị. Nghi tiết trong triều náo nhiệt lạ thường. Khi vua Anh Tôn ra ngự triều có tuyên đọc tờ chiếu thư như sau:
Thừa thiên hưng vận, hoàng đế chiếu rằng:
Khi trước thượng hoàng mỏi mệt, có giao việc nước cho trẫm, nhưng bấy giờ cũng chắc rằng tả phù hữu bật đã có các quan triều thần. Không ngờ Hoàng Phủ Thiếu Hoa cáo về, Doãn Thượng Khanh đi sứ, các vị lương tướng đã xa vắng, mà tâm thần trẫm khi ấy cũng hôn mê. Tội ác tày trời của trẫm chết chẳng đáng thương, thế mà thượng hoàng cùng thái hậu mở lượng hải hà, giáng chỉ ân xá, cho trẫm được phục vị, để đổi lỗi tự tận. Than ôi! Cha sinh mẹ dưỡng đất chở trời che, ngày nay thượng hoàng và thái hậu đối với trẫm thật là đã có công sinh dưỡng lại có lượng che chở vậy.
Phàm các quan văn võ triều thần, nên hết lòng giúp trẫm, trên thờ hai cung dưới trị muôn dân, để chuộc lại tội lỗi thuở trước. Nay trẫm xin gia tôn phụ hoàng mà Thần Vũ thái thượng hoàng đế; mẫu hậu làm Từ Nhân thái thượng hoàng hậu. Hùng hậu lại làm chánh cung hoàng hậu; còn Hán vương, Triệu vương, cùng Chu vương đều gia phong thái ấp, lại cho ở trong nam nội để hầu hạ hai cung. Hoàng Phủ Thiếu Hoa không còn biết gia phong tước gì cho được, vậy nay miễn cho không phải triều bái mỗi khi vào yết kiến thượng cung, cho được dùng lễ quốc thích.
Con trưởng Hoàng Phủ Thiếu Hoa là phò mã Triệu Câu phong Tương vương, trọng trấn Lưỡng Hồ; con thứ hai là Triệu Phượng, gia phong Hình vương; con thứ ba là Triệu Lân gia phong Tấn vương, trọng trấn Sơn Thiểm; con thứ tư là Triệu Tường, gia phong Hộ bộ tả thị lang; con thứ năm là Triệu Thụy, gia phong phò mã đô úy. Hữu thừa tướng là Nguyễn Long Quang gia phong Trung vương; Bình Giang vương là Hùng Hiệu gia phong Tần vương; con trưởng Hùng Hiệu là Hùng Khởi Phượng được kế tập làm Bình Giang vương. Nếu Hùng Khởi Phượng không về thì sẽ cho người con thứ hai là Hùng Khởi Thần được kế tập. Sinh mẫu Triệu Lân là Lưu Yến Ngọc cùng sinh mẫu Triệu Thụy là Tô Ánh Tuyết đều được gia phong.Mạnh Gia Linh được gia phong Lương Vương, con là Mạnh Khôi và Mạnh Đức cũng đều được gia phong.
Con Doãn Thượng Khanh là Doãn Thượng Chí phong Công bộ thượng thư. Vệ Dũng Bưu phong Lâm giang hầu; Lưu Quí phong Tinh trung hầu; Cao Bí phong Thọ địa hầu; Trương Vĩnh phong Hổ tướng quân. Các quan văn võ trong triều cùng các quan ngoài tỉnh đều được gia thăng ba cấp, và ban thưởng đồ ngân bạch. Lại xá thuế cho thiên hạ trong ba năm, Lăng Mậu, Thẩm Nhân, và Phương Khanh đều được gia phong quan chức. Khâm thử!”
Khi tờ chiếu thư tuyên đọc xong, các quan văn võ triều thần đều phủ phục mà tung hô. Bỗng thấy Nguyễn Long Quang tướng công sụp lạy tâu rằng:
- Muôn tâu bệ hạ! Quan lại bộ thượng thư là Tần Sĩ Thăng khi trước vì cố sức can ngăn việc lập giám quốc mà bị cách chức, nay xin bệ hạ giáng chỉ lục dụng, để tỏ lòng chí công.
Vua Anh Tôn chuẩn tấu. Các quan văn võ lạy tạ lui ra. Bấy giờ Mạnh Gia Linh tướng công cũng đã tâu vua Anh Tôn xin về thăm quê nhà, Mạnh Lệ Quân vương phi quyết định theo đi, hiện đã sửa soạn các đồ hành lý. Mạnh Lệ Quân vương phi vào nam nội cáo từ thái hậu. Thái hậu ngẫm nghĩ chua xót trong lòng mà phán rằng:
- Mạnh Lệ Quân em ơi! Em trở về quê nhà thăm hai thân, ta không thể đi được, cũng xin gửi lời kính chúc người được trường thọ. Lại xin cảm tạ công khó nhọc của Mạnh Gia Linh tướng công đã hết sức đi tìm thượng hoàng. Ngày nay thiên tử phục vị, cần phải có các bậc lão thần giúp đỡ, vậy em nên khuyên Mạnh Gia Linh tướng công mau mau lại trở về kinh địa, để phù tá thánh triều.
Mạnh Lệ Quân vương phi sụp lạy xin vâng lệnh. Trong khi từ biệt, hai bà thái phi đều ứa nước mắt khóc, nhất là Hùng hậu lại càng giọt lệ chứa chan. Hùng hậu nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Thân mẫu ơi! Thân mẫu vì con mà phải giam cấm trong cung bấy nhiêu năm trời, lại hết lòng trông nom thuốc thang để chữa cho con được hoàn hảo. Ơn ấy con chưa chút đền báo, bây giờ thân mẫu vội bỏ con mà đi. Thân mẫu về thăm quê nhà thì con không dám can ngăn, nhưng thân mẫu cũng nên mau mau tiến kinh để khiến con khỏi ngày đêm phiền muộn.
Mạnh Lệ Quân vương phi nói:
- Hoàng hậu nên giữ gìn thân thể, tôi đi chẳng qua chỉ trong nửa năm hoặc một năm thì lại sẽ tới đây. Bây giờ công việc trong triều, đều chỉnh đốn yên cả. Binh quyền hiện đã có Hùng vương chưởng quản. Vả Doãn Thượng Khanh tướng công nay mai cũng sắp về nước, lo gì chẳng có người phù tá thánh triều.Mạnh Lệ Quân vương phi nói xong, ứa nước mắt khóc. Hai bà thái phi đều nói:
- Mạnh Lệ Quân vương phi ơi! Người ta ai chẳng thương con, vương phi thật vì việc nước mà giết Phi Giao. Một tờ chiếu thư tụ tay vương phi thảo ra, đã giải được bao nhiêu nỗi trầm oan cho thiên hạ.
Hùng hậu cũng khóc mà nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Thân mẫu ơi! Ơn sâu của thân mẫu, kiếp này con chưa trả được còn mong kết cỏ ngậm vành kiếp sau.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại đến từ biệt Vệ Dũng Nga vương phi. Vệ Dũng Nga vương phi nói:
- Vương phi thật là hoàn phúc! Ngày nay được nhẹ bước tiêu dao. Đến như vợ chồng tôi, số phận long đong, hãy còn nặng nợ. Trưởng tử tôi ở Cao Ly, chưa biết bao giờ được về. Con dâu tôi thì chỉ đêm ngày khóc thương nàng Hạng Ngọc Thanh. Ngày nay dẫu không phải giam cấm như xưa, nhưng ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, lòng này ngổn ngang trăm mối. Vương phi ơi! Vương phi còn được về thăm hai thân, chứ vợ chồng tôi đây thì hai thân quá cố rồi mà chưa hề được về thăm phần mộ lần nào vậy.
Mạnh Lệ Quân vương phi khuyên giải rằng:
- Vương phi ơi! Tôi thiết tưởng cảnh ngộ của vợ chồng tôi lại khổ não hơn vương phi nhiều. Có phải vợ chồng tôi tham sự an nhàn dật lạc đâu, chỉ vì tự nghĩ tội ác của mình, mặt mũi nào còn dám đứng ở trong triều đường cho thêm nhục. Ơn vua nợ nước, báo đền đành để đàn con. Còn như vợ chồng vương phi ngày nay thì nên hết sức phò tá thánh triều, để trừ cho tiệt những dư đảng Mã Thuận cùng Đồ Man Hưng Phục. Định Quốc cũng là tay vũ dũng, ta nên mau mau đem quân tiễu trừ. Bao giờ việc nước được yên thì tự khắc việc cũng sẽ được hoàn hảo. Thế mới biết cảnh ngộ mỗi người một khác, vương phi chớ nên quá nghĩ làm chi.
Người nhà bày tiệc, hai vương phi cùng ngồi uống rượu, Lương Cẩm Hà phu nhân cũng đứng hầu một bên. Khi uống rượu xong, Mạnh Lệ Quân vương phi cáo từ về phủ phò mã.
Lại nói chuyện phò mã Triệu Câu nói với Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Từ đây về Vân Nam đường sá xa xôi, kể hàng muôn dặm, thân mẫu đi một mình làm sao cho tiện, âu là để con xin cáo, rồi theo thân mẫu cùng đi. Còn một việc này con muốn nói để hai thân biết. Số là quan trưởng sử ở Hán vương phủ tên gọi là Cao Bí, có một người con gái tính nết thuần hòa, năm nay mười chín tuổi. Nếu như hỏi cho tam đệ Triệu Lân lấy làm vợ thì thật xứng đôi. Đã nhiều lần con tỏ ý với Cao Bí thì Cao Bí cũng bằng lòng. Chẳng hay hai thân nghĩ thế nào?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe nói lẩm nhẩm gật đầu. Mạnh Lệ Quân vương phi cười mà bảo hai phu nhân rằng:
- Việc hôn giá của các con, tùy hai phu nhân đó, thế nào tôi cũng bằng lòng. Cứ như ý tôi thì bất cứ nghèo giàu, quí hồ được tính nết hiền hòa, là đẹp duyên phải lứa vậy.
Hai phu nhân đồng thanh mà đáp:
- Việc ấy hai chúng tôi không dám quyết định, vì chúng tôi chưa được rõ lai lịch nhà quan trưởng sử Cao Bí thế nào. Nhưng nay phò mã Triệu Câu đã nói thì tất cũng là chỗ đẹp duyên phải lứa.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa gật đầu khen phải, rồi lại bảo phò mã Triệu Câu rằng:
- Con bất tất phải theo thân mẫu con cùng đi, vì công việc trong triều ngày nay phần nhiều trông cậy ở tay con đó. Thân mẫu con vốn đã quen sự phong trần lao lực. Vả lại có cữu phụ con đi cùng thuyền thì dẫu đường sá xa xôi cũng không lấy chi là lo ngại. Người ta ở đời, muôn việc chẳng qua số mệnh can chi phải nghĩ sự đường trường.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa lại bảo Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Ngày nay phu nhân về thăm hai thân, xin thay lời Hoàng Phủ Thiếu Hoa này mà giải tỏ tấm lòng kính mến. Đợi trong một vài năm nữa, tôi cũng cố xin cáo thoái để về thăm nhạc gia.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói xong, Mạnh Lệ Quân vương phi lại ứa nước mắt khóc mà đáp rằng:
- Phu quân ơi! Tôi hiểu rồi! Đợi khi chí nguyện được hoàn toàn, thì bấy giờ phu quân sẽ trở về điền lý.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại bảo hai phu nhân rằng:
- Hai phu nhân ơi! Tôi về Vân Nam chuyến này, còn lâu mới lại tới đây, có lẽ tôi phụng dưỡng hai thân tôi cho trọn thiên niên vậy. Tôi nghĩ đến việc con Phi Giao lúc nào, lại càng thêm đau đớn. Không biết oan nghiệt vì đâu, hay là tại tôi thuở xưa cưỡng lời cha mẹ tham quyền cố vị trong mấy năm trời, cho nên báo ứng không sai mà bỗng sinh ra đứa con yêu quái ấy! Hai phu nhân ơi! Thái hậu vốn là tay nữ tướng, mà thanh kiếm long tuyền kia không nỡ chém con Phi Giao, ai ngờ Mạnh Lệ Quân này đối với con lại dứt tình được đến như thế! Trời ơi! Gặp điạ vị tiến thoái lưỡng nan ấy thật đã như dao cắt trong lòng. Bây giờ tôi chỉ xin về phụng dưỡng hai thân, để chuộc lại tội lỗi của tôi về trước. Còn việc nhà việc nước, từ nay trông cậy ở hai phu nhân. Thôi thì nghĩa nặng ơn sâu, đành để kiếp sau báo đáp.
Mạnh Lệ Quân vương phi nói đến đến thì đứng dậy khép áo sụp lạy, khiến cho hai phu nhân đều luống cuống kinh hoàng. Hai phu nhân vội vàng đỡ dậy, rồi cũng quì xuống khóc mà thưa rằng:
- Vương phi ơi! Nỗi khổ tâm của vương phi, chúng tôi đã biết cả. Chúng tôi chỉ vâng lời dạy bảo, không bao giờ dám phụ lòng vương phi. Chỉ hiềm một nỗi cách nhau trong bấy nhiêu lâu, ngày nay mới được sum họp một nhà, ai ngờ lại bỗng xui nên ly biệt.
Mạnh Lệ Quân vương phi lại đỡ hai phu nhân dậy mà bảo rằng:
- Hai phu nhân ơi! Tấm lòng quý mến, xa cũng như gần, ngày xuân ta hãy còn dài, chắc lại sẽ được cùng nhau gặp gỡ vậy.
Mạnh Lệ Quân vương phi cùng hai phu nhân đều nức nở khóc hoài. Gia Tường công chúa dắt con gái là Trân Khanh quận chúa đến trước mặt để tìm lời khuyên giải.
Mạnh Lệ Quân vương phi liền cầm lấy tay Trân Khanh quận chúa mà bảo rằng:
- Trân Khanh nữ tôn ta ơi! Ta trông tướng mạo nữ tôn sau này cũng không tầm thường, công chúa nên phải khéo dạy bảo mới được! Đàn bà con gái cần nhất là một điều nhu thuận, chứ tài hoa cũng chẳng làm gì. Gương nữa họa vừa rồi, khiến cho nước hại nhà suy, sau này rất nên cẩn thận.
Nói dứt lời thì mấy anh em phò mã Triệu Câu đến. Gia Tường công chúa lui đứng ra một bên. Hết thảy mọi người đều có ý tích biệt thương ly, ai nấy năn nỉ xin Mạnh Lệ Quân vương phi chóng về kinh địa. Mạnh Lệ Quân vương phi chỉ lẩm nhẩm gật đầu. Bấy giờ trời đã gần sáng, xa giá đã sắp sẵn cả để thẳng đường đi ra bờ sông. Vệ Dũng Nga vương phi cũng đến tiễn. Bỗng nghe báo có Đông cung hoàng thái tử và ba vị vương tử đến, Mạnh Lệ Quân vương phi cùng mọi người vội vàng ra nghênh tiếp. Đông cung hoàng thái tử đi trước, ba vị vương tử theo sau. Bảo mẫu thì mình mặc áo lục phẩm, đi liền ở bên cạnh thái tử. Nội giám truyền thánh chỉ rằng:
- Thánh thượng giáng chỉ sai thái tử cùng ba vị vương tử đến đây để tiễn Mạnh vương phi. Lại truyền cho vương phi không phải triều bái, chỉ dùng lễ ngoại gia tiếp kiến mà thôi.
Mạnh Lệ Quân vương phi thở dài mà than rằng:
- Đã đành rằng thánh thượng ban ân như vậy, nhưng vợ chồng tôi bao giờ cũng phải giữ đạo thần tử mới nên.
Nói xong, liền bảo Gia Tường công chúa dắt Trân Khanh quận chúa vào nhà trong, rồi Mạnh Lệ Quân vương phi cùng mọi người đều làm lễ triều bái thái tử. Bấy giờ bảo mẫu đỡ thái tử ngồi, ba vị vương tử ngồi ở hai bên. Các cung nữ dâng trà uống. Mạnh Lệ Quân vương phi lại nói với ba vị vương tử rằng:
- Dám bẩm các vị đại vương! Tôi đi chẳng qua chỉ trong một vài năm lại về. Nay các vị đại vương cũng hạ giá mà chiếu cố đến thế này, tôi rất lấy làm cảm kích. Đến như Đông cung hoàng thái tử ngày nay tuổi hãy còn nhỏ, chớ nên khinh thường mà ra ngoài vậy.
Hán vương nói:
- Thái hậu có giáng chỉ sai tôi đến để bẩm với vương phi một việc. Số là việc hôn nhân của thái tử, chỉ vì Kim Lăng chưa dẹp yên được, cho nên còn phải tạm hoãn, chưa làm lễ kết thân. Nay nhân vương phi sắp về quê nhà, vậy thái hậu sai chúng tôi đưa thái tử ra chào để trước khi khởi hành, xin vương phi nhận lời hứa giá. Thái hậu lại trao hai cái ngọc bội để cho Trân Khanh quận chúa đeo làm của tin.
Hán vương nói xong, liền cầm hai cái ngọc bội Mạnh Lệ Quân vương phi. Mạnh Lệ Quân cầm lấy, giao lại cho Gia Tường công chúa mà bảo rằng:
- Sáng mai công chúa phải vào tạ ơn thái hậu.
Bảo mẫu chạy lại nói với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Dám bẩm vương phi! Chánh cung hoàng hậu đã tâu xin thái hậu gia phong cho Trân Khanh quận chúa, nhưng thái hậu bảo hãy thư thả, không can chi mà vội, bây giờ nên đưa một vật gì làm kỷ niệm là đủ. Bởi vậy chánh cung hoàng hậu mới đưa ra hai cái ngọc bội, và sai lão tỳ này cùng theo ra đây, thay lời thái tử mà phân trần để vương phi được rõ. Chánh cung hoàng hậu lại có làm một bài thơ tiễn, giao cho thái tử đem ra đệ trình vương phi.
Bảo mẫu nói đến đấy thái tử cầm bài thơ đệ trình. Trong bài thơ tả ân tình Mạnh Lệ Quân vương phi đối với mình thương yêu như con, lại có ý khuyên Mạnh Lệ Quân vương phi nên mau mau trở về kinh địa. Mạnh Lệ Quân vương phi đọc xong, gật đầu mà đáp rằng:
- Tôi xin vâng mệnh.
Thái tử cùng ba vị vương tử đều khởi giá về cung. Bảo mẫu ở lại để từ biệt. Mạnh Lệ Quân vương phi hỏi việc trong cung. Bảo mẫu nói:
- Từ khi làm lễ phục vị đến giờ, thánh thượng lại có lòng quý mến thái hậu hơn cưa, và rất quý mến thái tử, mỗi khi trông thấy thái tử vào cung thì vuốt ve ôm ẵm, rồi ngậm ngùi xót thương. Thánh thượng vẫn phàn nàn không biết cớ sao năm xưa lại mê mẩn tâm thần mà quá nghe lời bọn quyền gian như thế. May nhờ có nhà Hoàng Phủ thì hoàng hậu và thái tử mới được an toàn. Thánh thượng không một lời nào oán giận Phi Giao, chỉ ngợi khen hoàng hậu là một người hiền đức. Mỗi ngày thánh thượng ba lần vào triều bái nam nội, cho nên thượng hoàng và thái hậu cũng rủ lòng thương. Hoàng hậu lại càng chăm lễ thần hôn, khiến hai cung đều được vui lòng vì đã có con hiền dâu thảo. mỗi khi hoàng hậu nói đến việc Phi Giao lại hối hận rằng giả sử năm xưa ta không đòi lại quyền chính thì vị tất Phi Giao đã đến nỗi hành hung. Hoàng hậu nói xong liền ứa nước mắt khóc, nhưng khí thấy thánh thượng vào thì lại làm ra nét tươi cười. Còn việc này nữa hoàng hậu rất lấy làm khó xử...
Bảo mẫu nói đến đấy thì bỗng có người vào báo với Mạnh Lệ Quân vương phi rằng:
- Dám bẩm vương phi! Quan Mạnh tướng công sai tôi đến đây để mời vương phi xuống thuyền vì ngày hôm nay thuận gió, nên muốn cho thuyền đi ngay.
/59
|