Ngày hôm sau, Đoàn Phi thay một đồ mới. Sáng sớm đã đi đến bến thuyền bên ngoài thành Bắc của huyện Bảo Ứng. Để có thể tươm tất một chút trong ngày hôm nay mà hôm qua hắn đã bỏ ra không ít công sức. Sợ gì là ảo ảnh khó nắm bắt. Có thể làm cho con gái người ta lưu lại chút ấn tượng tốt về mình thì cũng là điều tốt.
Chỉ là Đoàn Phi vừa mới đứng vững ở đầu bến thuyền thì đã thấy có chút lạ. Sát khí, sát khí rất lớn, từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy hắn. Lúc đó, hắn mới phát hiện người trên bến thuyền hôm nay không giống mọi ngày. Cái huyện Bảo Ứng thường ngày khó mà thấy được các đại gia thi nhau xuất hiện trên bến thuyền, lại càng có vô số người Đoàn Phi không quen biết. Bọn họ thân mặc toàn nhung lụa, thân thế phi phàm, rõ ràng là các quý nhân có chút tiếng tăm.
- Chỉ có điều những người này sao lại chằm chằm nhìn ta như vậy?
Bị hằng trăm đại lão gia nhìn chòng chọc, Đoàn Phi trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, yết hầu khô khốc, nuốt nước miếng ừng ực.
Hắn ho một tiếng, rắn rỏi đi về phía một người duy nhất hắn có vẻ quen biết, chào hỏi:
- Mẫn đại nhân, hôm nay là ngày hội gì sao? Sao trên bến thuyền lại có nhiều người như vậy?
Mẫn đại nhân híp mắt cười hì hì không nói gì, nhưng không giấu được sát khí toát ra từ hai con mắt. Đoàn Phi không khỏi dựng tóc gáy.
- Tên khốn kiếp kia dám ép Thanh Thanh tiểu thư hầu hạ hắn dạo hồ. Hại Thanh Thanh tiểu thư phải rời huyện Bảo Ứng suốt đêm. Các anh em, hãy mau cho tên khốn kia một bài học. Ném hắn xuống sông cho cá ăn đi.
Không biết kẻ nào trong đám cười hô lên một tiếng, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo nên tầng tầng lớp lớp sóng gợn. Mọi người nhao nhao hưởng ứng. Một đám đầu trâu mặt ngựa hùng hổ tiến về phía Đoàn Phi. Đoàn Phi giật mình, cao giọng phân trần. Thế nhưng giọng nói một người sao địch lại được một toán người. Hắn lại không biết niệm Kinh Sư tử trong Phật môn để thức tỉnh người khác. Trông thấy từng tốp năm bảy người ùn ùn tiến về phía mình, Đoàn Phi không chút do dự, vội vàng lẩn ra sau lưng Mẫn đại nhân.
Nhìn hấy hắn chạy, những người kia đều kêu to:
- Đoàn Phi chạy rồi, mau bắt lấy hắn, mau bắt lấy hắn.
Hàng mấy trăm người bao vây chặn đánh. Đoàn Phi cũng coi như biến thành con chuột chạy không thoát. Quần áo cũng bị xé cho tơi tả, mũ cũng bị ném đi một đằng. Đoàn Phi thấy bụng bị siết mạnh, thì ra có người túm lấy hắn phía sau lưng. Đoàn Phi lùi lại một bước, xốc người vài cái, rồi mau mau chóng chóng cởi bỏ đai lưng, lúc này giống như ve sầu lột xác. Sau khi đã thoát khỏi vòng kìm kẹp, xông lên phía trước, gạt hai kẻ đang cản trước mặt mình mà nhảy phắt một cái xuống lòng sông.
Ùm một tiếng, Đoàn Phi mất hút trong làn nước. Người đuổi bắt hắn trên bến thuyền ngẩn to te rồi cười lên rầm rầm.
Đoàn Phi nhô đầu khỏi làn nước. Những người trên bến thuyền lúc này chỉ theo hắn ta cười cợt rủa mắng không ngớt. Thậm chí có người còn lấy mấy cục đá xua vịt mà ném về phía hắn. Đoàn Phi vội vàng lặn xuống, bơi tới chỗ xa hơn. Những người kia vẫn còn chưa buông tha, xuôi theo bờ mà đuổi bắt hắn. Thậm chí còn ngồi thuyền sang tận bờ bên kia, bao vây hai bên, chơi một trận đến đã đời, đá ném tứ phía về phía Đoàn Phi đến nỗi hắn không biết chạy hướng nào. Đành phải ôm đầu lặn men theo hạ lưu mà tẩu thoát. Hy vọng bọn người kia chơi đủ rồi sẽ không truy sát nữa, hoặc là có nhà đò nào hảo tâm cứu hắn lên thuyền.
Thật sự có một cành ô-liu chìa về phía Đoàn Phi. Ồ không, đó là một cây sào. Đoàn Phi mạo hiểm vượt qua làn đạn đá nguy hiểm kia mà leo lên trên mui thuyền rồi lập tức chui vào bên trong. Chỉ nghe mui thuyền bập bùng bởi bị đá ném. Có người còn hét lớn:
- Nhà đò mau quay thuyền lại đây. Ta sẽ cho ngươi mươi lạng bạc.
Đoàn Phi kinh hãi nói:
- Ta sẽ cho ngươi hai mươi lạng. Không được quay lại, xuôi theo dòng nước đưa ta đến chỗ hẻo lánh để lên bờ.
Nhà đò khoác áo tơi, đồi đậu nón lá cười ha hả, nói:
- Công tử chớ hoảng sợ. Ta là người được phái đến để đưa Công tử đến chỗ an toàn. Có người đã đưa cho ta một trăm lượng bạc, kêu ta sáng sớm đợi ở chỗ này. Nếu thấy có người bị truy đuổi rơi xuống nước thì cứu mạng anh ta đưa lên bờ. Người đó còn chuẩn bị cho Công tử một bộ y phục để thay, thậm chí còn sắp đặt thuốc trị thương. Ta thấy Công tử không bị thương gì, hẳn là không cần dùng đến nữa rồi.
Nhà đò đưa một bao vải dầu cho Đoàn Phi. Tuy rằng lúc này, mặt trời đầu mùa hạ đang chiếu rọi, nhưng nước sông buổi sáng sớm vẫn rất lạnh. Đoàn Phi bất chấp tất cả, mở ra xem thì thấy trên một bộ xiêm y còn có một tấm vải bông trắng như tuyết. Đúng lúc hắn run rẩy bỏ tấm vải bông ra chuẩn bị lau tóc, thì một tờ giấy rơi xuống. Đoàn Phi nhặt lên xem, chỉ nhìn thấy có hàng chữ nhỏ rất đẹp:
- Quân thời vô ý, hà cớ gì phải tương phiền. Giả si không điên, bảo ta làm sao chịu nổi. Ngoái đầu cười nhìn lại, chúc Quân thuận buồm xuôi gió, xuân hoa thu nguyệt, hương đầy hoa lan.
Nhìn vài câu thơ không ra thơ mà giống như một thứ gì đó áp đặt của nàng, Đoàn Phi dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Ngoái đầu nhìn lại cười, ngoái đầu nhìn lại cười. Nàng rõ ràng là quay lại đâm một nhát dao. Nụ cười mỹ nhân có thể khynh thành. Chiêu giết người không đổ máu này thật là lợi hại.
Đoàn Phi thay một bộ y phục mới, không biết do ai chuẩn bị mà rất vừa người. Hắn đội chiếc mũ nhà đò cho mượn, lén lén lút lút định vào trong thành. Kết quả là đã bị binh lính chặn ngay ở cửa thành. Những tên lính này cũng biết Đoàn Phi. Bọn họ cũng đã nghe qua những chiến công hiển hách của Đoàn Phi. Vừa hay bọn họ lại cùng một chiến tuyến với Đoàn Phi, nên bí mật giơ hai ngón tay cái lên rồi cho hắn đi. Đoàn Phi vội vàng chạy về Nha môn, thiếu chút nữa bị người chặn đứng ở cửa lớn. Từ nay về sau Đoàn Phi sẽ không rời Huyện nha đi nữa.
Ba ngày, rồi năm ngày trôi qua, Đoàn Phi trông ngóng Ủy dụ nhậm chức mà mãi không đến, ngược lại là một tin kinh thiên động địa: Ninh Vương của Giang Tây làm phản.
Lại nói Thái tổ Chu Nguyên Chương sau khi dựng nước đã lập Vương cho các con cháu đồng Tông ở các nơi. Mỗi người đều có sắc phong, đất đai và quân đội nhằm tránh việc tạo phản sau này. Thiên hạ đâu cũng là của Chu gia. Nhưng ông đã nhìn mọi việc quá đơn giản rồi. Ông mất không được bao lâu, vua Kiến Văn lại có ý đồ tước đoạt thuộc địa. Yên Vương Chu Lệ tạo phản dựa vào cái cớ gây dựng danh tiếng thành tựu của Tĩnh Nan Minh Thành Tổ. Minh Thành Tổ còn chưa tiêu hết tro cốt thì họ đã xưng Vương tạo phản.
Lịch sử mấy ngàn năm qua đã chứng minh, chỉ cần là Vua nhỏ tuổi lên ngôi, lòng người tất bất an, ắt có người có chủ ý đoạt ngôi vị Hoàng đế. Đương kim Thiên tử Chính Đức Hoàng đế lập vị chưa lâu thì đã có An Hóa Vương tạo phản. Hiện tại Chính Đức Hoàng đế tuổi đã qua Tam thập, lập vị cũng đã được mười bốn năm. Bình An Hóa Vương giết Lưu Cẩn, trấn áp các tên giặc cỏ Dương Hổ, Lưu Lục, Lưu Thất … Tự mình làm Đốc quân lãnh đạo binh sĩ đánh bại đại quân Tartar. Tuy rằng tính cách có chút ngang tàng, nhưng là người luôn dốc hết sức mình vì Hoàng đế mà mới nói như vậy. Lấy võ công mà nói, ngoài Hoàng đế Chu Nguyên Chương khai quốc và Thành Tổ Chu Lệ ra, vương triều Đại Minh còn phải kể đến Hoàng đế ồn ào Chính Đức nữa. Ninh Vương nhân lúc Hoàng đế Chính Đức đang ở thời kỳ phong độ đỉnh cao mà mở rộng quyền hành, ngày lại ngày âm mưu tạo phản. Việc lựa chọn thời điểm tạo phản đầu tiên lại không hề thích hợp.
Tuy nhiên đây cũng là chuyện hết sức khó khăn. Ninh Vương là Thúc thúc của Chính Đức, tuổi đã Lục tuần. Nếu không tạo phản thì cũng đã nằm trong quan tài mà tạo phản Diêm Vương rồi. Hơn nữa, vì ngày này mà đã chuẩn bị mất 20 năm, chiêu mộ rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Thời gian đã lâu khiến những người này không còn chịu nổi mà gây chuyện khắp nơi. Mới cuối tháng Hai đầu tháng Ba mà đã có nhiều kẻ lần lượt bị sa lưới, gây chú ý cho triều đình.Chính Đức Hoàng đế phái Khâm sai đi xuống phía Nam để cảnh cáo, không ngờ Ninh Vương chột dạ, mượn cớ Chính Đức Hoàng đế vì chuyện Nam tuần mà trừng phạt quần thần, đánh chết tại chỗ mười một người, nên lập tức tạo phản.
Ninh Vương Chu thần giả chuyện nạp Phi mở tiệc chiêu đãi một ngàn trọng thần Giang Tây, định bắt sạch một mẻ, kẻ nào không đầu hàng sẽ xử trảm tại chỗ. Sau khi đã chấn chỉnh các quần thần, Chu Thần Hào tuyên bố đăng cơ, phế Chính Đức hiệu thứ năm. Lệnh cho Lưu Dưỡng làm Hữu Thừa Tướng, Lý Sỹ Thật làm Tả Thừa Tướng. Tham chính Vương Luân làm Binh bộ thượng thư, Tổng đốc quân vụ Đại nguyên soái. Lệnh cho các Tướng soái thủy phận Ngô Thập Tam, Mẫn Niên Tứ xuôi dòng tấn công Nam Khang, rồi triệt hạ Cửu Giang, nhân đà tính sổ Kinh thành. Các Đại tướng, binh sĩ, quan lại thủ thành Đại Minh nghe vậy liền cao chạy xa bay.
Tin tức lan truyền ra khiến cả nước sống trong sợ hãi, lòng dân lo sợ. Vì để tránh nạn chiến tranh, bách tính ở Nam Trực Khang đều mau chóng thu dọn đi trốn. Huyện Bảo Ứng ở chỗ Đoàn Phi tuy là một địa phương nhỏ bé, nhưng lại nằm bên cạnh con kênh nối giữa Kinh thành và Hàng Châu. Ngày thường thuyền bè Nam Bắc xuôi ngược qua lại, hiện tại chỉ có thuyền của vùng Bắc. Hơn nữa, trên thuyền phân nửa đã chở đầy người, mang theo con nhỏ nhếch nhác, bỏ nhà xa xứ, thật là thê thảm, vô cùng đáng thương.
Khi nhìn những người dân chạy nạn không có tiền ngồi thuyền mà chỉ còn biết dựa vào hai chân mà đi, chạy vào huyện Bảo Ứng, Đoàn Phi mới có thể hiểu sâu sắc câu nói “người chạy loạn còn không bằng con chó” là như thế nào. Hắn bỏ việc đến Dương Châu để hỏi thăm việc bổ nhiệm, chỉ riêng việc an bài cho những người dân chạy nạn thôi cũng đủ làm hắn bận rộn đến mức trở tay không kịp.
Đoàn Phi mời Mẫn đại nhân ra Bố cáo an dân, tiếp tế cháo cứu dân. Cũng may tiết trời tháng Tư của Giang Nam cũng không quá lạnh, không quá nóng, nên quần áo và chăn mền của những người dân chạy nạn cũng có thể dùng được. Có điều, nếu chiến tranh kéo dài liên miên thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Nhìn dân chúng lưu lạc tan cửa nát nhà trôi giạt chạy nạn về phía Bắc, Đoàn Phi có lúc không kìm nổi trèo lên đống gạo mà trấn an bọn họ:
- Hỡi bách tính, không cần phải chạy nữa, hãy quay lại đi. Ninh Vương chẳng qua cũng chỉ là một tên nhãi nhép, tung hoành chẳng được mấy ngày nữa sẽ bị tiêu diệt. Hắn căn bản không đánh được Nam Kinh sẽ lui về Võ Xương. Mọi người mau trở về đi, kẻo lại lỡ mất mùa vụ.
Đáng tiếc, người nghe ra được những điều hắn nói thực tế chẳng có là bao. Đến Mẫn đại nhân cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ để có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Đoàn Phi biết được tin này thì không khỏi chán nản, thất vọng.
- Ninh Vương là ai?
Trong suy nghĩ của Đoàn Phi thì Ninh Vương cũng chỉ là một chuyện nực cười. Nung nấu dã tâm chuẩn bị đến hai mươi năm. Chưa đầy hai tháng sau khi tạo phản đã bị một kẻ tên Vương Thủ Thành chiêu mộ vài tên Quan văn, dùng vài tên tàn binh tiêu diệt.
Đoàn Phi nghĩ thế nhưng dân chúng lại không nghĩ như vậy. Năm xưa Kiến Văn đế cũng là bị Thúc thúc của mình tiêu diệt, ai mà biết rằng Ninh Vương có thể lật đổ Chính Đức mà gây dựng lại Nha dịch Tĩnh Nan.
Đoàn Phi tuy rằng hiểu biết chút lịch sử nhưng lại không dám nói ra. Hơn nữa, điều hắn ta không biết đó là, Ninh Vương trong lịch sử tạo phản vào tháng Sáu. Hiện tại mới là tháng Tư, lịch sử đã thay đổi, hết thảy đều là chưa thể biết trước kết quả.
Chỉ là Đoàn Phi vừa mới đứng vững ở đầu bến thuyền thì đã thấy có chút lạ. Sát khí, sát khí rất lớn, từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy hắn. Lúc đó, hắn mới phát hiện người trên bến thuyền hôm nay không giống mọi ngày. Cái huyện Bảo Ứng thường ngày khó mà thấy được các đại gia thi nhau xuất hiện trên bến thuyền, lại càng có vô số người Đoàn Phi không quen biết. Bọn họ thân mặc toàn nhung lụa, thân thế phi phàm, rõ ràng là các quý nhân có chút tiếng tăm.
- Chỉ có điều những người này sao lại chằm chằm nhìn ta như vậy?
Bị hằng trăm đại lão gia nhìn chòng chọc, Đoàn Phi trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, yết hầu khô khốc, nuốt nước miếng ừng ực.
Hắn ho một tiếng, rắn rỏi đi về phía một người duy nhất hắn có vẻ quen biết, chào hỏi:
- Mẫn đại nhân, hôm nay là ngày hội gì sao? Sao trên bến thuyền lại có nhiều người như vậy?
Mẫn đại nhân híp mắt cười hì hì không nói gì, nhưng không giấu được sát khí toát ra từ hai con mắt. Đoàn Phi không khỏi dựng tóc gáy.
- Tên khốn kiếp kia dám ép Thanh Thanh tiểu thư hầu hạ hắn dạo hồ. Hại Thanh Thanh tiểu thư phải rời huyện Bảo Ứng suốt đêm. Các anh em, hãy mau cho tên khốn kia một bài học. Ném hắn xuống sông cho cá ăn đi.
Không biết kẻ nào trong đám cười hô lên một tiếng, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo nên tầng tầng lớp lớp sóng gợn. Mọi người nhao nhao hưởng ứng. Một đám đầu trâu mặt ngựa hùng hổ tiến về phía Đoàn Phi. Đoàn Phi giật mình, cao giọng phân trần. Thế nhưng giọng nói một người sao địch lại được một toán người. Hắn lại không biết niệm Kinh Sư tử trong Phật môn để thức tỉnh người khác. Trông thấy từng tốp năm bảy người ùn ùn tiến về phía mình, Đoàn Phi không chút do dự, vội vàng lẩn ra sau lưng Mẫn đại nhân.
Nhìn hấy hắn chạy, những người kia đều kêu to:
- Đoàn Phi chạy rồi, mau bắt lấy hắn, mau bắt lấy hắn.
Hàng mấy trăm người bao vây chặn đánh. Đoàn Phi cũng coi như biến thành con chuột chạy không thoát. Quần áo cũng bị xé cho tơi tả, mũ cũng bị ném đi một đằng. Đoàn Phi thấy bụng bị siết mạnh, thì ra có người túm lấy hắn phía sau lưng. Đoàn Phi lùi lại một bước, xốc người vài cái, rồi mau mau chóng chóng cởi bỏ đai lưng, lúc này giống như ve sầu lột xác. Sau khi đã thoát khỏi vòng kìm kẹp, xông lên phía trước, gạt hai kẻ đang cản trước mặt mình mà nhảy phắt một cái xuống lòng sông.
Ùm một tiếng, Đoàn Phi mất hút trong làn nước. Người đuổi bắt hắn trên bến thuyền ngẩn to te rồi cười lên rầm rầm.
Đoàn Phi nhô đầu khỏi làn nước. Những người trên bến thuyền lúc này chỉ theo hắn ta cười cợt rủa mắng không ngớt. Thậm chí có người còn lấy mấy cục đá xua vịt mà ném về phía hắn. Đoàn Phi vội vàng lặn xuống, bơi tới chỗ xa hơn. Những người kia vẫn còn chưa buông tha, xuôi theo bờ mà đuổi bắt hắn. Thậm chí còn ngồi thuyền sang tận bờ bên kia, bao vây hai bên, chơi một trận đến đã đời, đá ném tứ phía về phía Đoàn Phi đến nỗi hắn không biết chạy hướng nào. Đành phải ôm đầu lặn men theo hạ lưu mà tẩu thoát. Hy vọng bọn người kia chơi đủ rồi sẽ không truy sát nữa, hoặc là có nhà đò nào hảo tâm cứu hắn lên thuyền.
Thật sự có một cành ô-liu chìa về phía Đoàn Phi. Ồ không, đó là một cây sào. Đoàn Phi mạo hiểm vượt qua làn đạn đá nguy hiểm kia mà leo lên trên mui thuyền rồi lập tức chui vào bên trong. Chỉ nghe mui thuyền bập bùng bởi bị đá ném. Có người còn hét lớn:
- Nhà đò mau quay thuyền lại đây. Ta sẽ cho ngươi mươi lạng bạc.
Đoàn Phi kinh hãi nói:
- Ta sẽ cho ngươi hai mươi lạng. Không được quay lại, xuôi theo dòng nước đưa ta đến chỗ hẻo lánh để lên bờ.
Nhà đò khoác áo tơi, đồi đậu nón lá cười ha hả, nói:
- Công tử chớ hoảng sợ. Ta là người được phái đến để đưa Công tử đến chỗ an toàn. Có người đã đưa cho ta một trăm lượng bạc, kêu ta sáng sớm đợi ở chỗ này. Nếu thấy có người bị truy đuổi rơi xuống nước thì cứu mạng anh ta đưa lên bờ. Người đó còn chuẩn bị cho Công tử một bộ y phục để thay, thậm chí còn sắp đặt thuốc trị thương. Ta thấy Công tử không bị thương gì, hẳn là không cần dùng đến nữa rồi.
Nhà đò đưa một bao vải dầu cho Đoàn Phi. Tuy rằng lúc này, mặt trời đầu mùa hạ đang chiếu rọi, nhưng nước sông buổi sáng sớm vẫn rất lạnh. Đoàn Phi bất chấp tất cả, mở ra xem thì thấy trên một bộ xiêm y còn có một tấm vải bông trắng như tuyết. Đúng lúc hắn run rẩy bỏ tấm vải bông ra chuẩn bị lau tóc, thì một tờ giấy rơi xuống. Đoàn Phi nhặt lên xem, chỉ nhìn thấy có hàng chữ nhỏ rất đẹp:
- Quân thời vô ý, hà cớ gì phải tương phiền. Giả si không điên, bảo ta làm sao chịu nổi. Ngoái đầu cười nhìn lại, chúc Quân thuận buồm xuôi gió, xuân hoa thu nguyệt, hương đầy hoa lan.
Nhìn vài câu thơ không ra thơ mà giống như một thứ gì đó áp đặt của nàng, Đoàn Phi dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Ngoái đầu nhìn lại cười, ngoái đầu nhìn lại cười. Nàng rõ ràng là quay lại đâm một nhát dao. Nụ cười mỹ nhân có thể khynh thành. Chiêu giết người không đổ máu này thật là lợi hại.
Đoàn Phi thay một bộ y phục mới, không biết do ai chuẩn bị mà rất vừa người. Hắn đội chiếc mũ nhà đò cho mượn, lén lén lút lút định vào trong thành. Kết quả là đã bị binh lính chặn ngay ở cửa thành. Những tên lính này cũng biết Đoàn Phi. Bọn họ cũng đã nghe qua những chiến công hiển hách của Đoàn Phi. Vừa hay bọn họ lại cùng một chiến tuyến với Đoàn Phi, nên bí mật giơ hai ngón tay cái lên rồi cho hắn đi. Đoàn Phi vội vàng chạy về Nha môn, thiếu chút nữa bị người chặn đứng ở cửa lớn. Từ nay về sau Đoàn Phi sẽ không rời Huyện nha đi nữa.
Ba ngày, rồi năm ngày trôi qua, Đoàn Phi trông ngóng Ủy dụ nhậm chức mà mãi không đến, ngược lại là một tin kinh thiên động địa: Ninh Vương của Giang Tây làm phản.
Lại nói Thái tổ Chu Nguyên Chương sau khi dựng nước đã lập Vương cho các con cháu đồng Tông ở các nơi. Mỗi người đều có sắc phong, đất đai và quân đội nhằm tránh việc tạo phản sau này. Thiên hạ đâu cũng là của Chu gia. Nhưng ông đã nhìn mọi việc quá đơn giản rồi. Ông mất không được bao lâu, vua Kiến Văn lại có ý đồ tước đoạt thuộc địa. Yên Vương Chu Lệ tạo phản dựa vào cái cớ gây dựng danh tiếng thành tựu của Tĩnh Nan Minh Thành Tổ. Minh Thành Tổ còn chưa tiêu hết tro cốt thì họ đã xưng Vương tạo phản.
Lịch sử mấy ngàn năm qua đã chứng minh, chỉ cần là Vua nhỏ tuổi lên ngôi, lòng người tất bất an, ắt có người có chủ ý đoạt ngôi vị Hoàng đế. Đương kim Thiên tử Chính Đức Hoàng đế lập vị chưa lâu thì đã có An Hóa Vương tạo phản. Hiện tại Chính Đức Hoàng đế tuổi đã qua Tam thập, lập vị cũng đã được mười bốn năm. Bình An Hóa Vương giết Lưu Cẩn, trấn áp các tên giặc cỏ Dương Hổ, Lưu Lục, Lưu Thất … Tự mình làm Đốc quân lãnh đạo binh sĩ đánh bại đại quân Tartar. Tuy rằng tính cách có chút ngang tàng, nhưng là người luôn dốc hết sức mình vì Hoàng đế mà mới nói như vậy. Lấy võ công mà nói, ngoài Hoàng đế Chu Nguyên Chương khai quốc và Thành Tổ Chu Lệ ra, vương triều Đại Minh còn phải kể đến Hoàng đế ồn ào Chính Đức nữa. Ninh Vương nhân lúc Hoàng đế Chính Đức đang ở thời kỳ phong độ đỉnh cao mà mở rộng quyền hành, ngày lại ngày âm mưu tạo phản. Việc lựa chọn thời điểm tạo phản đầu tiên lại không hề thích hợp.
Tuy nhiên đây cũng là chuyện hết sức khó khăn. Ninh Vương là Thúc thúc của Chính Đức, tuổi đã Lục tuần. Nếu không tạo phản thì cũng đã nằm trong quan tài mà tạo phản Diêm Vương rồi. Hơn nữa, vì ngày này mà đã chuẩn bị mất 20 năm, chiêu mộ rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Thời gian đã lâu khiến những người này không còn chịu nổi mà gây chuyện khắp nơi. Mới cuối tháng Hai đầu tháng Ba mà đã có nhiều kẻ lần lượt bị sa lưới, gây chú ý cho triều đình.Chính Đức Hoàng đế phái Khâm sai đi xuống phía Nam để cảnh cáo, không ngờ Ninh Vương chột dạ, mượn cớ Chính Đức Hoàng đế vì chuyện Nam tuần mà trừng phạt quần thần, đánh chết tại chỗ mười một người, nên lập tức tạo phản.
Ninh Vương Chu thần giả chuyện nạp Phi mở tiệc chiêu đãi một ngàn trọng thần Giang Tây, định bắt sạch một mẻ, kẻ nào không đầu hàng sẽ xử trảm tại chỗ. Sau khi đã chấn chỉnh các quần thần, Chu Thần Hào tuyên bố đăng cơ, phế Chính Đức hiệu thứ năm. Lệnh cho Lưu Dưỡng làm Hữu Thừa Tướng, Lý Sỹ Thật làm Tả Thừa Tướng. Tham chính Vương Luân làm Binh bộ thượng thư, Tổng đốc quân vụ Đại nguyên soái. Lệnh cho các Tướng soái thủy phận Ngô Thập Tam, Mẫn Niên Tứ xuôi dòng tấn công Nam Khang, rồi triệt hạ Cửu Giang, nhân đà tính sổ Kinh thành. Các Đại tướng, binh sĩ, quan lại thủ thành Đại Minh nghe vậy liền cao chạy xa bay.
Tin tức lan truyền ra khiến cả nước sống trong sợ hãi, lòng dân lo sợ. Vì để tránh nạn chiến tranh, bách tính ở Nam Trực Khang đều mau chóng thu dọn đi trốn. Huyện Bảo Ứng ở chỗ Đoàn Phi tuy là một địa phương nhỏ bé, nhưng lại nằm bên cạnh con kênh nối giữa Kinh thành và Hàng Châu. Ngày thường thuyền bè Nam Bắc xuôi ngược qua lại, hiện tại chỉ có thuyền của vùng Bắc. Hơn nữa, trên thuyền phân nửa đã chở đầy người, mang theo con nhỏ nhếch nhác, bỏ nhà xa xứ, thật là thê thảm, vô cùng đáng thương.
Khi nhìn những người dân chạy nạn không có tiền ngồi thuyền mà chỉ còn biết dựa vào hai chân mà đi, chạy vào huyện Bảo Ứng, Đoàn Phi mới có thể hiểu sâu sắc câu nói “người chạy loạn còn không bằng con chó” là như thế nào. Hắn bỏ việc đến Dương Châu để hỏi thăm việc bổ nhiệm, chỉ riêng việc an bài cho những người dân chạy nạn thôi cũng đủ làm hắn bận rộn đến mức trở tay không kịp.
Đoàn Phi mời Mẫn đại nhân ra Bố cáo an dân, tiếp tế cháo cứu dân. Cũng may tiết trời tháng Tư của Giang Nam cũng không quá lạnh, không quá nóng, nên quần áo và chăn mền của những người dân chạy nạn cũng có thể dùng được. Có điều, nếu chiến tranh kéo dài liên miên thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Nhìn dân chúng lưu lạc tan cửa nát nhà trôi giạt chạy nạn về phía Bắc, Đoàn Phi có lúc không kìm nổi trèo lên đống gạo mà trấn an bọn họ:
- Hỡi bách tính, không cần phải chạy nữa, hãy quay lại đi. Ninh Vương chẳng qua cũng chỉ là một tên nhãi nhép, tung hoành chẳng được mấy ngày nữa sẽ bị tiêu diệt. Hắn căn bản không đánh được Nam Kinh sẽ lui về Võ Xương. Mọi người mau trở về đi, kẻo lại lỡ mất mùa vụ.
Đáng tiếc, người nghe ra được những điều hắn nói thực tế chẳng có là bao. Đến Mẫn đại nhân cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ để có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Đoàn Phi biết được tin này thì không khỏi chán nản, thất vọng.
- Ninh Vương là ai?
Trong suy nghĩ của Đoàn Phi thì Ninh Vương cũng chỉ là một chuyện nực cười. Nung nấu dã tâm chuẩn bị đến hai mươi năm. Chưa đầy hai tháng sau khi tạo phản đã bị một kẻ tên Vương Thủ Thành chiêu mộ vài tên Quan văn, dùng vài tên tàn binh tiêu diệt.
Đoàn Phi nghĩ thế nhưng dân chúng lại không nghĩ như vậy. Năm xưa Kiến Văn đế cũng là bị Thúc thúc của mình tiêu diệt, ai mà biết rằng Ninh Vương có thể lật đổ Chính Đức mà gây dựng lại Nha dịch Tĩnh Nan.
Đoàn Phi tuy rằng hiểu biết chút lịch sử nhưng lại không dám nói ra. Hơn nữa, điều hắn ta không biết đó là, Ninh Vương trong lịch sử tạo phản vào tháng Sáu. Hiện tại mới là tháng Tư, lịch sử đã thay đổi, hết thảy đều là chưa thể biết trước kết quả.
/278
|