Lời Đoàn Phi còn chưa dứt, đã có một bộ khoái lao vào, cả người run rẩy nói:
- Không hay rồi Tổng Bộ Đại Nhân, cả nhà ông chủ hiệu cầm đồ phía tây trấn bị sát hại, đầu bị treo dưới mái hiên, đáng sợ quá!
- Quả nhiên lại xảy ra một vụ nữa!
Sử Vũ Phong kinh ngạc, giậm chân kêu lên, nhìn nhìn Đoàn Phi, nói:
- A Phi, không thể đợi thêm nữa, chúng ta đi bắt người thôi, nếu không sẽ càng có thêm nhiều người nữa phải chết đấy!
Đoàn Phi lắc lắc đầu, nói:
- Đại nhân, nhà họ Vương buôn bán ở đây đã mấy chục năm rồi, bọn họ chẳng lẽ không có sự chuẩn bị nào sao? Mấy chục bộ khoái thêm hai ba trăm quan binh cũng không làm gì nổi mấy tên gác cửa của nhà họ Vương. Đại nhân, bây giờ, thứ chúng ta cần là thời gian. Giờ xin đại nhân lập tức phái người cải trang rồi đuổi theo Như Cao báo tin. Sau đó điều khoảng 1, 2 ngàn binh lính, thị vệ đi tiêu diệt giặc Oa, cùng với các cao thủ của Thiếu Lâm, Võ Đang cố gắng kéo dài thời gian!
Sử Vũ Phong trong lòng cũng biết hai, ba trăm binh lính kia không dùng được, răng nghiến chặt, nói:
- Được, cứ theo thế mà làm!
Không lâu sau, một đám bộ khoái từ nha môn ào ào đi ra. Sau đó phân chia nhau đi theo các hướng Đông Tây Nam Bắc. Cặp vợ chồng bán bánh bao trước cổng nha môn trợn tròn mắt, không biết nên gọi hai hài tử của mình theo đoàn nào. Một đoàn bộ khoái đi theo hướng Tây, đột nhiên rẽ vào một con phố, lão bộ khoái có nhiều kinh nghiệm nhất nhanh chóng cởi bỏ binh phục, lập tức biến thành một thương nhân bình thường, rồi lặng lẽ rời khỏi đoàn. Đi thẳng đến bến sông Diêm Vận, giơ thẻ bài bộ khoái, thuận lợi lên một con thuyền, rời khỏi trấn Hải An.
Đám người Sử Vũ Phong đi đến hiệu cầm đồ phía Tây trấn xử án. Hiện trường còn đẫm máu hơn vụ thi thể treo giữa chợ hôm nọ. Năm cái đầu người máu me be bét treo ở trước cửa, thi thể thì nằm ngang dọc lung tung trong phòng. Trước khi chết dường như từng bị hành hạ ngược đãi. Một thiếu phụ trong đó càng thảm hơn, bị lăng nhục. Con bà ta giống như bị ngã chết.
Năm cái đầu được đem xuống, lão Dương than nhẹ, rồi vuốt nhẹ mắt cho năm người chết không nhắm mắt nọ, nói:
- Bọn giặc Oa táng tận lương tâm kia thật đáng chết!
Nơi này chính là hiện trường vụ án, mặt đất còn lưu lại mấy dấu chân bằng máu. Có thể thấy hung thủ ít nhất có ba người. Bọn chúng thay phiên nhau làm nhục thiếu phụ. Quăng chết con, thiến chồng trước mặt bà ta.
Sự tình sau đó Đoàn Phi cũng không dám nghĩ nữa. Hiện trường còn lưu lại không ít manh mối, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Bọn hắn rõ ràng đã biết hung thủ là ai, nhưng cũng không dám đánh rắn động cỏ, chỉ có thể đem mấy thi thể này về phòng liệm.
Lúc này Vương Đức Toàn cũng không ở nhà, hắn đang ở trong mật thất vận công trị thương. Thuốc nổ kia không làm hắn bị thương nặng lắm, hắn bị thương đa phần do chiếc bàn thấp kia đập vào. Vết thương trên người chỉ là vết thương nhẹ, bị mảnh vỡ của thuốc nổ làm xước. Vương Thiện Cung cũng may mắn thoát được trận nổ đó nhưng lại bị chết trong tay Vương Đức Toàn hắn. Vương Đức Toàn đã hận hắn lâu lắm rồi. Trên thực tế kẻ giảo hoạt nhất chính là Vương Đức Toàn. Đám giặc Oa này tranh quyền đoạt lợi cũng không phải ngày một ngày hai. Vương Đức Toàn nói rất ngọt, rất khéo nhưng trên thực tế hắn hận không sớm giết hết được đám người dám tranh với hắn kia.
Đang vận nội công , lông mi Vương Đức Toàn rung nhẹ, cũng không mở mắt mà quát :
- Vào đi!
Tên gia đinh lúc trước đứng nói chuyện với Vương Đức Toàn ở đống đổ nát chạy vào, sau đó quỳ phục xuống, bẩm :
- Tướng Quân, có một tên bộ khoái trốn được tai mắt của chúng ta đã lên thuyền, lúc này có lẽ đã ra khỏi thành rồi. E là hắn đi cầu cứu Như Cao huyện!
- Vô dụng!
Vương Đức Toàn lạnh lùng quát một tiếng, tên gia đinh toàn thân run rẩy. Vương Đức Toàn lại nói:
- Bây giờ chính là cơ hội dùng người. Ta cho ngươi một cơ hội để lập công chuộc tội, thời gian cũng không còn nhiều, chuẩn bị pháo hiệu cho tốt, khi động thủ hãy bắn lên trời ra hiệu!
- Vâng, Tướng Quân. Còn tên bộ khoái kia có cần cho người đuổi theo giết không ạ?
Vương Đức Toàn nói:
- Không cần, cướp sạch trấn Hải An này, ngươi cùng ta về Vĩ Trương đi, cũng đã lâu lắm rồi ta không về. Với tài năng thực lực của ta, nói không chừng có thể làm một đương đương nổi danh nữa, đến lúc đó ngươi chính là thủ hạ đắc lực của bản tướng quân.
Tên gia đinh kia vui mừng như điên nói:
- Vâng, tướng quân, à không, Chúa Công đại nhân!
Nghe được câu ‘chúa công’ kia, Vương Đức Toàn cực kỳ vui vẻ, nói:
- Bảo những người khác động thủ trước đi, người của chúng ta thì đợi lệnh của ta, sau khi lập được công, ta sẽ ban họ cho ngươi, gọi là Busada đi!
- Tạ ơn Chúa Công ban họ!
Busada tinh thần vui vẻ lui ra ngoài.
Vương Đức Toàn hít sâu một hơi, chầm chậm đứng dậy, lấy thanh đao võ sĩ trên tường xuống, khẽ kéo đao ra nửa vỏ, một luồng khí lạnh theo đó ùa ra. Vương Đức Toàn khẽ vuốt thân đao, vẻ mặt lộ ra sự tàn độc :
- Giết, giết cho máu chảy thành sông!
Đoàn Phi và Sử Tổng bộ trong lòng cực kỳ lo âu, lại không thể biểu lộ ra ngoài. Sau khi uống cạn hai ấm trà, cuối cùng mới thấy Hải công công chậm rãi khoan thai tới.
- Nghe nói đã bắt được hung thủ?
Sau khi vào trong phòng, Hải công công lập tức hỏi:
- Rốt cuộc là ai? Bây giờ đang ở đâu?
Sử Vũ Phong bước lên trước, hạ giọng nói :
- Hải công công, bây giờ đã điểu tra rõ, vụ án này là do giặc Oa gây ra, cả nhà họ Vương ở trấn Hải An đều là giặc Oa. Vì tranh đoạt quyền lợi với nhau mà đã làm chết biết bao người!
- Nói bậy!
Hải công công cười lạnh nói:
- Nhà họ Vương là thân hào có tiếng ở trấn Hải An, sao các ngươi có thể vu không cho bọn họ là giặc Oa? Ta nghe nói một tên họ Quảng đã đánh cho các ngươi bị tàn phế, phải chăng hắn chính là hung thủ?
- Hải công công, nhà họ Vương đích thực là giặc Oa. Bọn chúng ẩn náu ở trấn Hải An này đã mười năm nay, một khi bắt đầu e là sẽ gây ra tai họa lớn. Hải công công, bay giờ nhà họ Vương đang giết người khắp nơi, không tin Hải công công ngài có thể lệnh cho người của Đông Xưởng đi điều tra!
- Các ngươi có chứng có gì không?
Hải công công vẫn lên giọng nhà quan :
- Không có chứng cớ thì không được nói bậy!
Trộm đào mộ là trọng tội, Sử Vũ Phong không thể nói phát hiện của bọn họ ra. Thấy lão thái giám nhất định không tin, gấp đến độ gân xanh như nổi hết lên, nói :
- Công công à, chúng ta không có chứng cớ xác thực, nhưng nhà họ Vương đích thực là giặc Oa, chỉ cần tịch thu nhà của chúng, nhất định có thể tìm đủ chứng cớ.
Hải công công lắc đầu, cười lạnh nói :
- Không có chứng cớ, không được tịch thu nhà người khác. Đây không phải là bắt đảng Kiến Văn năm Vĩnh Lạc đâu!
Từ năm thứ 6 Chính Đức, Lưu Cẩn mưu phản bị giết, nội xưởng, tây xưởng cũng bị giải tán. Thế lực của hoạn quan, Đông Xưởng, và Cẩm Y Vệ không còn được như năm đó. Kẻ mạnh nhất khi đó phải kể đến Đề Đốc hai mươi đội quân Giang Bân. Nghe nói môn sinh thiên tử Bác Hứa Thái cũng không được sự sủng ái của người có mối thâm tình với Chính Đức – đề đốc Cẩm Y Vệ Tiền Ninh. Trương Nhuệ Trương công công của Đông Xưởng là người vô cùng cẩn trọng, đến chuyện đem theo thủ hạ ở Đông Xưởng cũng thu liễm rất nhiều.
Khi ba người còn đang tranh luận, đột nhiên có hai cẩm y vệ ở ngoài cửa bẩm báo vào:
- Hải công công, người của chúng ta phát hiện ở trấn Hải An xuất hiện rất nhiều kẻ bịt mặt áo đen. Bọn chúng gặp ai cũng giết, vô cùng hung ác, hơn nữa hành tung bí hiểm. Thuộc hạ đợi được một đoàn, giết được một tên, những tên còn lại chui vào một căn phòng, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Thi thể cũng đã mang về, đang để ở ngoài cửa.
Hải công công, Sử Vũ Phong và Đoàn Phi bước nhanh ra ngoài, thấy một thi thể nẳm ngửa, lão Dương cũng không ở đây. Đoàn Phi việc đáng làm thì phải làm, tiến lên phía trước, cúi đầu nhìn xuống.
Thi thể trên người mặc bộ trang phục đen, cả đầu và mặt che bằng khăn đen, nơi tim bị đao đâm thủng, tim bị tổn thương mà ngừng đập, nguyên nhân chết rõ như ban ngày. Bây giờ điều tra rõ thân phận của hắn mới là quan trọng nhất, cho nên Đoàn Phi mới không nhìn vào vết thương lâu, mà vươn tay kéo lấy khăn che mặt của đối phương xuống.
Là nam nhân hắn chưa gặp bao giờ, ước khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn,thất khướu đang chảy máu, nhìn khá đáng sợ.
- Người này ta nhận ra, hắn là gia bộc của nhà Vương Thiện Khiêm! Ta còn từng nói chuyện với hắn nữa
Một lão bộ khoái bật thốt lên kinh hô.
Đoàn Phi và Sử Vũ Phong trao đổi ánh mắt, Sử Vũ Phong vội vàng nói với Hải công công:
- Hải công công, bây giờ đã rõ rồi, cả nhà tên họ Vương kia đều là giặc Oa! Chúng đã bắt đầu rồi, còn chậm sẽ không kịp nữa đâu!
- Không hay rồi Tổng Bộ Đại Nhân, cả nhà ông chủ hiệu cầm đồ phía tây trấn bị sát hại, đầu bị treo dưới mái hiên, đáng sợ quá!
- Quả nhiên lại xảy ra một vụ nữa!
Sử Vũ Phong kinh ngạc, giậm chân kêu lên, nhìn nhìn Đoàn Phi, nói:
- A Phi, không thể đợi thêm nữa, chúng ta đi bắt người thôi, nếu không sẽ càng có thêm nhiều người nữa phải chết đấy!
Đoàn Phi lắc lắc đầu, nói:
- Đại nhân, nhà họ Vương buôn bán ở đây đã mấy chục năm rồi, bọn họ chẳng lẽ không có sự chuẩn bị nào sao? Mấy chục bộ khoái thêm hai ba trăm quan binh cũng không làm gì nổi mấy tên gác cửa của nhà họ Vương. Đại nhân, bây giờ, thứ chúng ta cần là thời gian. Giờ xin đại nhân lập tức phái người cải trang rồi đuổi theo Như Cao báo tin. Sau đó điều khoảng 1, 2 ngàn binh lính, thị vệ đi tiêu diệt giặc Oa, cùng với các cao thủ của Thiếu Lâm, Võ Đang cố gắng kéo dài thời gian!
Sử Vũ Phong trong lòng cũng biết hai, ba trăm binh lính kia không dùng được, răng nghiến chặt, nói:
- Được, cứ theo thế mà làm!
Không lâu sau, một đám bộ khoái từ nha môn ào ào đi ra. Sau đó phân chia nhau đi theo các hướng Đông Tây Nam Bắc. Cặp vợ chồng bán bánh bao trước cổng nha môn trợn tròn mắt, không biết nên gọi hai hài tử của mình theo đoàn nào. Một đoàn bộ khoái đi theo hướng Tây, đột nhiên rẽ vào một con phố, lão bộ khoái có nhiều kinh nghiệm nhất nhanh chóng cởi bỏ binh phục, lập tức biến thành một thương nhân bình thường, rồi lặng lẽ rời khỏi đoàn. Đi thẳng đến bến sông Diêm Vận, giơ thẻ bài bộ khoái, thuận lợi lên một con thuyền, rời khỏi trấn Hải An.
Đám người Sử Vũ Phong đi đến hiệu cầm đồ phía Tây trấn xử án. Hiện trường còn đẫm máu hơn vụ thi thể treo giữa chợ hôm nọ. Năm cái đầu người máu me be bét treo ở trước cửa, thi thể thì nằm ngang dọc lung tung trong phòng. Trước khi chết dường như từng bị hành hạ ngược đãi. Một thiếu phụ trong đó càng thảm hơn, bị lăng nhục. Con bà ta giống như bị ngã chết.
Năm cái đầu được đem xuống, lão Dương than nhẹ, rồi vuốt nhẹ mắt cho năm người chết không nhắm mắt nọ, nói:
- Bọn giặc Oa táng tận lương tâm kia thật đáng chết!
Nơi này chính là hiện trường vụ án, mặt đất còn lưu lại mấy dấu chân bằng máu. Có thể thấy hung thủ ít nhất có ba người. Bọn chúng thay phiên nhau làm nhục thiếu phụ. Quăng chết con, thiến chồng trước mặt bà ta.
Sự tình sau đó Đoàn Phi cũng không dám nghĩ nữa. Hiện trường còn lưu lại không ít manh mối, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Bọn hắn rõ ràng đã biết hung thủ là ai, nhưng cũng không dám đánh rắn động cỏ, chỉ có thể đem mấy thi thể này về phòng liệm.
Lúc này Vương Đức Toàn cũng không ở nhà, hắn đang ở trong mật thất vận công trị thương. Thuốc nổ kia không làm hắn bị thương nặng lắm, hắn bị thương đa phần do chiếc bàn thấp kia đập vào. Vết thương trên người chỉ là vết thương nhẹ, bị mảnh vỡ của thuốc nổ làm xước. Vương Thiện Cung cũng may mắn thoát được trận nổ đó nhưng lại bị chết trong tay Vương Đức Toàn hắn. Vương Đức Toàn đã hận hắn lâu lắm rồi. Trên thực tế kẻ giảo hoạt nhất chính là Vương Đức Toàn. Đám giặc Oa này tranh quyền đoạt lợi cũng không phải ngày một ngày hai. Vương Đức Toàn nói rất ngọt, rất khéo nhưng trên thực tế hắn hận không sớm giết hết được đám người dám tranh với hắn kia.
Đang vận nội công , lông mi Vương Đức Toàn rung nhẹ, cũng không mở mắt mà quát :
- Vào đi!
Tên gia đinh lúc trước đứng nói chuyện với Vương Đức Toàn ở đống đổ nát chạy vào, sau đó quỳ phục xuống, bẩm :
- Tướng Quân, có một tên bộ khoái trốn được tai mắt của chúng ta đã lên thuyền, lúc này có lẽ đã ra khỏi thành rồi. E là hắn đi cầu cứu Như Cao huyện!
- Vô dụng!
Vương Đức Toàn lạnh lùng quát một tiếng, tên gia đinh toàn thân run rẩy. Vương Đức Toàn lại nói:
- Bây giờ chính là cơ hội dùng người. Ta cho ngươi một cơ hội để lập công chuộc tội, thời gian cũng không còn nhiều, chuẩn bị pháo hiệu cho tốt, khi động thủ hãy bắn lên trời ra hiệu!
- Vâng, Tướng Quân. Còn tên bộ khoái kia có cần cho người đuổi theo giết không ạ?
Vương Đức Toàn nói:
- Không cần, cướp sạch trấn Hải An này, ngươi cùng ta về Vĩ Trương đi, cũng đã lâu lắm rồi ta không về. Với tài năng thực lực của ta, nói không chừng có thể làm một đương đương nổi danh nữa, đến lúc đó ngươi chính là thủ hạ đắc lực của bản tướng quân.
Tên gia đinh kia vui mừng như điên nói:
- Vâng, tướng quân, à không, Chúa Công đại nhân!
Nghe được câu ‘chúa công’ kia, Vương Đức Toàn cực kỳ vui vẻ, nói:
- Bảo những người khác động thủ trước đi, người của chúng ta thì đợi lệnh của ta, sau khi lập được công, ta sẽ ban họ cho ngươi, gọi là Busada đi!
- Tạ ơn Chúa Công ban họ!
Busada tinh thần vui vẻ lui ra ngoài.
Vương Đức Toàn hít sâu một hơi, chầm chậm đứng dậy, lấy thanh đao võ sĩ trên tường xuống, khẽ kéo đao ra nửa vỏ, một luồng khí lạnh theo đó ùa ra. Vương Đức Toàn khẽ vuốt thân đao, vẻ mặt lộ ra sự tàn độc :
- Giết, giết cho máu chảy thành sông!
Đoàn Phi và Sử Tổng bộ trong lòng cực kỳ lo âu, lại không thể biểu lộ ra ngoài. Sau khi uống cạn hai ấm trà, cuối cùng mới thấy Hải công công chậm rãi khoan thai tới.
- Nghe nói đã bắt được hung thủ?
Sau khi vào trong phòng, Hải công công lập tức hỏi:
- Rốt cuộc là ai? Bây giờ đang ở đâu?
Sử Vũ Phong bước lên trước, hạ giọng nói :
- Hải công công, bây giờ đã điểu tra rõ, vụ án này là do giặc Oa gây ra, cả nhà họ Vương ở trấn Hải An đều là giặc Oa. Vì tranh đoạt quyền lợi với nhau mà đã làm chết biết bao người!
- Nói bậy!
Hải công công cười lạnh nói:
- Nhà họ Vương là thân hào có tiếng ở trấn Hải An, sao các ngươi có thể vu không cho bọn họ là giặc Oa? Ta nghe nói một tên họ Quảng đã đánh cho các ngươi bị tàn phế, phải chăng hắn chính là hung thủ?
- Hải công công, nhà họ Vương đích thực là giặc Oa. Bọn chúng ẩn náu ở trấn Hải An này đã mười năm nay, một khi bắt đầu e là sẽ gây ra tai họa lớn. Hải công công, bay giờ nhà họ Vương đang giết người khắp nơi, không tin Hải công công ngài có thể lệnh cho người của Đông Xưởng đi điều tra!
- Các ngươi có chứng có gì không?
Hải công công vẫn lên giọng nhà quan :
- Không có chứng cớ thì không được nói bậy!
Trộm đào mộ là trọng tội, Sử Vũ Phong không thể nói phát hiện của bọn họ ra. Thấy lão thái giám nhất định không tin, gấp đến độ gân xanh như nổi hết lên, nói :
- Công công à, chúng ta không có chứng cớ xác thực, nhưng nhà họ Vương đích thực là giặc Oa, chỉ cần tịch thu nhà của chúng, nhất định có thể tìm đủ chứng cớ.
Hải công công lắc đầu, cười lạnh nói :
- Không có chứng cớ, không được tịch thu nhà người khác. Đây không phải là bắt đảng Kiến Văn năm Vĩnh Lạc đâu!
Từ năm thứ 6 Chính Đức, Lưu Cẩn mưu phản bị giết, nội xưởng, tây xưởng cũng bị giải tán. Thế lực của hoạn quan, Đông Xưởng, và Cẩm Y Vệ không còn được như năm đó. Kẻ mạnh nhất khi đó phải kể đến Đề Đốc hai mươi đội quân Giang Bân. Nghe nói môn sinh thiên tử Bác Hứa Thái cũng không được sự sủng ái của người có mối thâm tình với Chính Đức – đề đốc Cẩm Y Vệ Tiền Ninh. Trương Nhuệ Trương công công của Đông Xưởng là người vô cùng cẩn trọng, đến chuyện đem theo thủ hạ ở Đông Xưởng cũng thu liễm rất nhiều.
Khi ba người còn đang tranh luận, đột nhiên có hai cẩm y vệ ở ngoài cửa bẩm báo vào:
- Hải công công, người của chúng ta phát hiện ở trấn Hải An xuất hiện rất nhiều kẻ bịt mặt áo đen. Bọn chúng gặp ai cũng giết, vô cùng hung ác, hơn nữa hành tung bí hiểm. Thuộc hạ đợi được một đoàn, giết được một tên, những tên còn lại chui vào một căn phòng, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Thi thể cũng đã mang về, đang để ở ngoài cửa.
Hải công công, Sử Vũ Phong và Đoàn Phi bước nhanh ra ngoài, thấy một thi thể nẳm ngửa, lão Dương cũng không ở đây. Đoàn Phi việc đáng làm thì phải làm, tiến lên phía trước, cúi đầu nhìn xuống.
Thi thể trên người mặc bộ trang phục đen, cả đầu và mặt che bằng khăn đen, nơi tim bị đao đâm thủng, tim bị tổn thương mà ngừng đập, nguyên nhân chết rõ như ban ngày. Bây giờ điều tra rõ thân phận của hắn mới là quan trọng nhất, cho nên Đoàn Phi mới không nhìn vào vết thương lâu, mà vươn tay kéo lấy khăn che mặt của đối phương xuống.
Là nam nhân hắn chưa gặp bao giờ, ước khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn,thất khướu đang chảy máu, nhìn khá đáng sợ.
- Người này ta nhận ra, hắn là gia bộc của nhà Vương Thiện Khiêm! Ta còn từng nói chuyện với hắn nữa
Một lão bộ khoái bật thốt lên kinh hô.
Đoàn Phi và Sử Vũ Phong trao đổi ánh mắt, Sử Vũ Phong vội vàng nói với Hải công công:
- Hải công công, bây giờ đã rõ rồi, cả nhà tên họ Vương kia đều là giặc Oa! Chúng đã bắt đầu rồi, còn chậm sẽ không kịp nữa đâu!
/278
|