Cảnh sắc buổi tối của trấn Hải An yên tĩnh mà lặng lẽ, nhưng bị một tiếng nổ cực lớn xé tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng nổ làm cho mọi người giật mình thức giấc. Đoàn Phi là người đầu tiên xông ra khỏi phòng, rồi chạy ra theo hướng vang của âm thanh. Đoàn Phi chỉ thấy ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời, đó chính là hướng của nhà Vương gia.
- Nguy rồi, hai thằng ngu đáng chết này!
Đoàn Phi dậm chân mạnh một cái, rồi trở về phòng mặc công phục vội vàng chạy ra ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều bị đánh thức. Sử Vũ Phong xuất hiện trước mặt Đoàn Phi với vẻ mặt hoảng hốt. Ông ta gặp Đoàn Phi rồi ngạc nhiên nói rằng:
- Sao lại thế này?
Đoàn Phi gượng cười nói:
- Ti chức cũng không biết, hình như nhà Vương giả bị sét đánh.
- Không phải sét đánh, có lẽ là hỏa dược nổ, lần này rắc rối to rồi!
Nghiêm bộ đậu vội vàng chạy tới nói.
Trấn Hải An không lớn. Bọn người Đoàn Phi chạy một mạch như điên tới nhà Vương Gia. Tới nơi họ chỉ nhìn thấy ồn ào như cái chợ, lửa bốc hừng hực. Gần một nửa số người trong làng đều chạy tới đây, người thì đứng đó xem, người thì lo chữa cháy. Những cái xác chết cháy đen không toàn thây lần lượt được khiêng ra. Vương lão gia quỳ bên một xác chết mà gào khóc.
Bọn người Sử tổng bộ vừa tới nới thì có người đón đầu bọn họ. Nếu không phải do trên đầu bọn họ trần trụi, thì Đoàn Phi xém nhận không ra bọn họ với bộ áo rách nát trên người và cái mặt đen như mực.
- Năm vị đại sư, chuyện này là sao? Bắt được hung thủ chưa?
Sử Vũ Phong hỏi.
Viên Chứng đại sư mặt mũi đen xì, ngay cả rau mày cũng bị cháy khá nhiều. Lão ta trừng mắt tức giận nhìn Đoàn Phi và nói:
- Hung thủ có hai người, một người xuất hiện dụ chúng ta đi chỗ khác, người thứ hai trực tiếp xông vào vườn Vương gia ném bao thuốc nổ. Số người chết và bị thương của nhà Vương gia rất nghiêm trọng, hai đứa con còn lại của Vương Đức Toàn cũng chết rồi. Chúng ta vì lo trở lại cứu người nên bị hai tên hung thủ đó chạy thoát.
Đoàn Phi nhìn Vương Đức Toàn rồi đi tới trước mặt hắn ta. Vương Thọ dùng thân hình to cao cản đường cậu ta lại và hung tợn quát rằng:
- Cút đi, các ngươi tới đây làm gì chứ? Chính do lũ quan sai rác rưỡi các người nên lão gia ta mới ra nông nỗi này.
- A Thọ, đừng nói nữa, để các đại nhân qua đây đi.
Vương Đức Toàn bình tĩnh mà nói.
- Vâng, lão gia.
Vương Thọ nhìn Đoàn Phi với ánh mắt căm thù, rồi đứng tránh ra.
- Vương lão gia xin đừng đau buồn, chúng tôi nhất định sẽ bắt lấy hung thủ để giúp ngài trả thù.
Đoàn Phi nói.
Sử tổng bộ liếc mắt nhìn Đoàn Phi. Câu này lẽ ra phải là ông ta nói, giờ bị Đoàn Phi giành nói trước, cũng không biết hắn muốn giở trò gì nữa.
Vương Đức Toàn thản nhiên nói:
- Làm phiền đại nhân rồi, Vương mỗ có đôi lời không biết có nên nói hay không.
Sử Vũ Phong nói:
- Vương lão gia cứ việc nói thẳng ra.
Vương Toàn Đức nói một cách căm uất:
- Đại nhân muốn con cháu trực hệ của Vương gia chúng tôi tụ họp lại một chỗ, chẳng lẽ muốn xem cả nhà tiểu nhân bị tiêu diệt tận gốc sao?
- Việc này phải nói từ đâu đây?
Đoàn Phi nói:
- Tuyệt đối không hề có chuyện này, tại hạ vốn muốn tốt cho Vương gia thôi, nhưng không ngờ hung thủ lại quỷ quyệt vậy. Biết rõ sức người không thể làm được, nên đi mua thuốc nổ.
Sử Vũ Phong xoay người quát:
- Mau kêu vài người tới các tiệm thuốc nổ ở trấn Hải An điều tra xem ai bán nhiều thuốc nổ như vậy cho hung thủ!
Vương Đức Toàn lạnh lùng cười ha hả và nói:
- Chỉ làm chuyện ruồi bu. Tiệm thuốc nổ duy nhất ở trấn Hải An là do cháu tiểu nhân kinh doanh, nó làm sao có thể bán thuốc nổ cho người lạ mặt chứ? Nhất định là hung thủ trộm hay đánh cắp rồi, điều tra ra mới lạ đó,
Sử Vũ Phong bị nói như thế, trong lòng có chút hơi bực bội. Cộng thêm bây giờ hắn bắt đầu nghi ngờ lai lịch của nhà họ Vương. Thế là lạnh lùng nói rằng:
- Ý của Vương lão gia là chúng ta vô dụng à?
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ là dân thường sao dám phê bình những việc đại nhân làm chứ. Tiểu nhân chỉ muốn nói cho đại nhân biết rằng, hung thủ đã bị thương, ít nhất là tên hung thủ ném thuốc nổ đã bị thương, trấn Hải An là một nơi nhỏ bé, với bản lĩnh của Đoàn đại nhân, chắc bắt lấy hung thủ không khó phải không?
- Hung thủ bị thương ở đâu?
Đoàn Phi nói:
- Ta còn phải tới hiện trường mới tìm được manh mối, như là vết máu của hung thủ.
Vương Đức Toàn cười mếu máo nói:
- Đi đi, đi xem đi, khắp nơi đều là máu, có cả máu của con tiểu nhân nữa.
Nhìn vẻ mặt điên dại của hắn ta, Đoàn Phi và Sử Vũ Phong cũng không muốn nói gì nữa, bèn dẫn người vào vườn. Thiếu lâm ngũ tăng cũng vào theo.
Khung cảnh đập vào mắt là một căn phòng lớn hoàn toàn bị thiêu rụi, khói vẫn còn bốc lên giữa các đống đổ nát. Những căn phòng bên cạnh vẫn còn đang bốc cháy. Vương Đức Toàn nói không sai, khắp nơi toàn là các vết máu và rải rác những bộ phận cơ thể người. Bầu không khí phảng phất mùi thịt khét quái lạ.
- Tình hình lúc đó ra sao? Vương gia chết và bị thương bao nhiêu?
Đoàn Phi hỏi.
Vài người mặt đen như than chạy ra. Lần lượt là Thanh Hư, Nghiêm tổng tiêu đầu và bọn người Hạ Thịnh. Bọn họ xông vào đám cháy cứu khá nhiều người, nên mới hóa ra bộ dạng này.
Những người của Thiếu Lâm Võ Đang phớt lờ Đoàn Phi. Hạ Thịnh trả lời dùm bọn họ rằng:
- Lúc đó một người bịt mặt phóng một phi tiêu chữ thập tới phía tại hạ, Viên Phương đại sư và Thanh Lam đạo trưởng. Chúng tôi lập tức đuổi theo. Không ngờ phía sau lại xuất hiện thêm một người bịt mặt. Hắn xông vào sau nhà Vương gia như chốn không người, rồi không hề do dự mà ném bao thuốc nổ vào căn phòng đó.
Nghe xong lời kể của Hạ Thịnh. Đoàn Phi đã hiểu rõ tình hình lúc đó. Bao thuốc nổ đã phá vỡ cửa phòng rồi phát nổ làm lật tung cả căn phòng. Lúc đó có người bị văng ra xa, người thì ngẩn cả người. Người bịt mặt cũng bị sức nổ làm ngã văng ra xa. Gã đứng dậy nhìn thấy máu me bắn tung tóe lên liền cười ha hả. Do vậy nên trễ nãi mà bị thương. Vì từ căn phòng bị nổ một người đột nhiên xông ra. Y hung tợn lao tới phía người bịt mặt. Chỉ một chưởng đã làm cho hung thủ bị thương và ói máu. Nhưng mà khinh công của hung thủ cao siêu, mượn công lực chưởng đó để chạy thoát.
- Lúc đó tại hạ không ở hiện trường, nhưng nghe người ở đây kể lại.
Hạ Thịnh bất đắc dĩ nói:
- Bọn họ nói chiêu thức người bịt mặt xài khi chạy trốn là khinh công Đạp Tuyết Thất Thức của phái Hoa Sơn, còn Ngọc Kỳ tới giờ không thấy bóng dáng đâu cả.
- Đệ ở đây, sư huynh.
Nhạc Ngọc Kỳ ngay trước mặt mọi người bình tĩnh từ nóc nhà nhảy xuống. Anh ta chạy tới trước mặt Hạ Thịnh nói:
- Sư huynh, đệ nghe tiếng nổ tức tốc đến đây, không ngờ trên đường phát hiện một người bịt mặt. Đệ chặn đường hắn lại. Chiêu thức hắn xài là Nhu Vân kiếm pháp của Võ Đang. Khinh công hắn giỏi hơn đệ rất nhiều. Đệ không cản hắn nổi. Dọc đường đuổi theo vẫn bị hắn chạy thoát.
- Hạ thiếu hiệp, lời của Nhạc thiếu hiệp có thể tin tưởng sao?
Thanh Hư đạo trưởng chất vấn một cách không khách sáo.
Hạ Thịnh kéo Nhạc Ngọc Kỳ ra đằng sau mình, trầm giọng nói:
- Tại hạ tin tưởng, tại hạ tin lời của sư đệ. Nhưng mà đệ ấy cũng có thể bị mê hoặc. Người trong võ lâm biết Nhu Vân kiếm pháp rất nhiều, với kinh nghiệm của Ngọc Kỳ không nhận ra được thân phận thực sự của đối phương cũng là chuyện bình thường thôi.
- Nói rất hay. Tại hạ vẫn luôn tin tưởng Ngọc Kỳ là một người tốt. Nếu đệ ấy là hung thủ, trong tình thế bị lộ thì đệ ấy còn dám quay về chịu chết sao? Với lại với khả năng võ công của Ngọc Kỳ, đệ ấy làm sao có thể nhiều lần thoát được sự truy sát của các vị chứ.
Đoàn Phi đứng bên cạnh Nhạc Ngọc Kỳ nói một cách kiên định.
Ánh mắt Sử Vũ Phong thoáng qua một tia nghi ngờ. Ông ta chất vấn hỏi:
- Hạ thiếu hiệp, ngoài trừ hai vị ra, phái Hoa Sơn còn ai ở trấn Hải An không?
Hạ Thịnh lắc đầu nói:
- Không thể nào, mấy vị sư đệ đang bế quan, các sư thúc cũng không mấy khi xuống núi. Nếu có người xuống núi sư tôn chưởng môn nhất định sẽ thông báo cho tại hạ biết.
Sử Vũ Phong chấp tay với Hạ Thịnh nói:
- Hạ thiếu hiệp, vậy thì đành chịu. Chúng tôi tạm thời cần bắt giữ Nhạc thiếu hiệp về điều tra, xin Hạ thiếu hiệp tha lỗi.
- Không được!
Hạ Thịnh nói.
- Quảng đại hiêp cũng bị đưa về điều tra.Kết quả thế nào mọi người đều biết. Tại hạ nhất định không để sư đệ dẫm lên vết xe cũ đâu.
Hạ Thịnh và Sử Vũ Phong đang giằng co gay gắt, thì Nhạc Ngọc Kỳ bước ra nói:
- Sư huynh, xin đừng làm khó Sử tổng bộ. Đệ sẽ đi theo bọn họ, huống chi nhất định sẽ có ngày sáng tỏ mọi chuyện. Đệ chịu chút cực không là gì cả. Với lại Phi ca hồi nãy đã nói là huynh ấy tin đệ không là hung thủ rồi.
- Đúng thế. Tại hạ bảo đảm trước khi sáng tỏ mọi việc, tại hạ và Sử đại nhân tuyệt đối không đụng đến một sợi tóc của Ngọc Kỳ đâu. Đoàn Phi thề rằng.
Những cao nhân của Thiếu Lâm Võ Đang cũng cười mỉa mai những lời của hắn. Ngay cả Nhạc Ngọc Kỳ cũng nhún mũi một cách vô ý thức.
Sử Vũ Phong vung tay lên, vài bộ khoái ùa lên. Đoàn Phi nói rằng:
- Để đó cho ti chức.
Đoàn phi giành lấy cái còng, rồi còng tay Nhạc Ngọc Kỳ về phía trước, những thứ khác đều bỏ lại. Cách đối đãi giữa Nhạc Ngọc Kỳ và Quảng Đan Tùng quả là khác xa một trời một vực.
Hạ Thịnh nhăn mặt lại nói:
- Đoàn đại nhân, nếu sư đệ tại hạ xảy ra chuyện gì, tại hạ tuyệt đối không bỏ qua cho ngài đâu!
Đoàn Phi gật đầu, rồi ngước nhìn tứ phía và nói:
- Rốt cuộc tình hình thương vong thế nào? Tại sao không ai nói cho ta biết thế? Chẳng lẽ vẫn chưa đếm được bao nhiêu người chết và bị thương hả?
Một gia đinh của Vương gia nhăn mặt nói:
- Đại nhân, bao gồm hai vị thiếu gia và hai vị cháu thiếu gia, tổng cộng sáu người chết, tám người trọng thương, những người bị chấn thương và bị mảnh vỡ làm thương không đếm xuể.
- Nguy rồi, hai thằng ngu đáng chết này!
Đoàn Phi dậm chân mạnh một cái, rồi trở về phòng mặc công phục vội vàng chạy ra ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều bị đánh thức. Sử Vũ Phong xuất hiện trước mặt Đoàn Phi với vẻ mặt hoảng hốt. Ông ta gặp Đoàn Phi rồi ngạc nhiên nói rằng:
- Sao lại thế này?
Đoàn Phi gượng cười nói:
- Ti chức cũng không biết, hình như nhà Vương giả bị sét đánh.
- Không phải sét đánh, có lẽ là hỏa dược nổ, lần này rắc rối to rồi!
Nghiêm bộ đậu vội vàng chạy tới nói.
Trấn Hải An không lớn. Bọn người Đoàn Phi chạy một mạch như điên tới nhà Vương Gia. Tới nơi họ chỉ nhìn thấy ồn ào như cái chợ, lửa bốc hừng hực. Gần một nửa số người trong làng đều chạy tới đây, người thì đứng đó xem, người thì lo chữa cháy. Những cái xác chết cháy đen không toàn thây lần lượt được khiêng ra. Vương lão gia quỳ bên một xác chết mà gào khóc.
Bọn người Sử tổng bộ vừa tới nới thì có người đón đầu bọn họ. Nếu không phải do trên đầu bọn họ trần trụi, thì Đoàn Phi xém nhận không ra bọn họ với bộ áo rách nát trên người và cái mặt đen như mực.
- Năm vị đại sư, chuyện này là sao? Bắt được hung thủ chưa?
Sử Vũ Phong hỏi.
Viên Chứng đại sư mặt mũi đen xì, ngay cả rau mày cũng bị cháy khá nhiều. Lão ta trừng mắt tức giận nhìn Đoàn Phi và nói:
- Hung thủ có hai người, một người xuất hiện dụ chúng ta đi chỗ khác, người thứ hai trực tiếp xông vào vườn Vương gia ném bao thuốc nổ. Số người chết và bị thương của nhà Vương gia rất nghiêm trọng, hai đứa con còn lại của Vương Đức Toàn cũng chết rồi. Chúng ta vì lo trở lại cứu người nên bị hai tên hung thủ đó chạy thoát.
Đoàn Phi nhìn Vương Đức Toàn rồi đi tới trước mặt hắn ta. Vương Thọ dùng thân hình to cao cản đường cậu ta lại và hung tợn quát rằng:
- Cút đi, các ngươi tới đây làm gì chứ? Chính do lũ quan sai rác rưỡi các người nên lão gia ta mới ra nông nỗi này.
- A Thọ, đừng nói nữa, để các đại nhân qua đây đi.
Vương Đức Toàn bình tĩnh mà nói.
- Vâng, lão gia.
Vương Thọ nhìn Đoàn Phi với ánh mắt căm thù, rồi đứng tránh ra.
- Vương lão gia xin đừng đau buồn, chúng tôi nhất định sẽ bắt lấy hung thủ để giúp ngài trả thù.
Đoàn Phi nói.
Sử tổng bộ liếc mắt nhìn Đoàn Phi. Câu này lẽ ra phải là ông ta nói, giờ bị Đoàn Phi giành nói trước, cũng không biết hắn muốn giở trò gì nữa.
Vương Đức Toàn thản nhiên nói:
- Làm phiền đại nhân rồi, Vương mỗ có đôi lời không biết có nên nói hay không.
Sử Vũ Phong nói:
- Vương lão gia cứ việc nói thẳng ra.
Vương Toàn Đức nói một cách căm uất:
- Đại nhân muốn con cháu trực hệ của Vương gia chúng tôi tụ họp lại một chỗ, chẳng lẽ muốn xem cả nhà tiểu nhân bị tiêu diệt tận gốc sao?
- Việc này phải nói từ đâu đây?
Đoàn Phi nói:
- Tuyệt đối không hề có chuyện này, tại hạ vốn muốn tốt cho Vương gia thôi, nhưng không ngờ hung thủ lại quỷ quyệt vậy. Biết rõ sức người không thể làm được, nên đi mua thuốc nổ.
Sử Vũ Phong xoay người quát:
- Mau kêu vài người tới các tiệm thuốc nổ ở trấn Hải An điều tra xem ai bán nhiều thuốc nổ như vậy cho hung thủ!
Vương Đức Toàn lạnh lùng cười ha hả và nói:
- Chỉ làm chuyện ruồi bu. Tiệm thuốc nổ duy nhất ở trấn Hải An là do cháu tiểu nhân kinh doanh, nó làm sao có thể bán thuốc nổ cho người lạ mặt chứ? Nhất định là hung thủ trộm hay đánh cắp rồi, điều tra ra mới lạ đó,
Sử Vũ Phong bị nói như thế, trong lòng có chút hơi bực bội. Cộng thêm bây giờ hắn bắt đầu nghi ngờ lai lịch của nhà họ Vương. Thế là lạnh lùng nói rằng:
- Ý của Vương lão gia là chúng ta vô dụng à?
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ là dân thường sao dám phê bình những việc đại nhân làm chứ. Tiểu nhân chỉ muốn nói cho đại nhân biết rằng, hung thủ đã bị thương, ít nhất là tên hung thủ ném thuốc nổ đã bị thương, trấn Hải An là một nơi nhỏ bé, với bản lĩnh của Đoàn đại nhân, chắc bắt lấy hung thủ không khó phải không?
- Hung thủ bị thương ở đâu?
Đoàn Phi nói:
- Ta còn phải tới hiện trường mới tìm được manh mối, như là vết máu của hung thủ.
Vương Đức Toàn cười mếu máo nói:
- Đi đi, đi xem đi, khắp nơi đều là máu, có cả máu của con tiểu nhân nữa.
Nhìn vẻ mặt điên dại của hắn ta, Đoàn Phi và Sử Vũ Phong cũng không muốn nói gì nữa, bèn dẫn người vào vườn. Thiếu lâm ngũ tăng cũng vào theo.
Khung cảnh đập vào mắt là một căn phòng lớn hoàn toàn bị thiêu rụi, khói vẫn còn bốc lên giữa các đống đổ nát. Những căn phòng bên cạnh vẫn còn đang bốc cháy. Vương Đức Toàn nói không sai, khắp nơi toàn là các vết máu và rải rác những bộ phận cơ thể người. Bầu không khí phảng phất mùi thịt khét quái lạ.
- Tình hình lúc đó ra sao? Vương gia chết và bị thương bao nhiêu?
Đoàn Phi hỏi.
Vài người mặt đen như than chạy ra. Lần lượt là Thanh Hư, Nghiêm tổng tiêu đầu và bọn người Hạ Thịnh. Bọn họ xông vào đám cháy cứu khá nhiều người, nên mới hóa ra bộ dạng này.
Những người của Thiếu Lâm Võ Đang phớt lờ Đoàn Phi. Hạ Thịnh trả lời dùm bọn họ rằng:
- Lúc đó một người bịt mặt phóng một phi tiêu chữ thập tới phía tại hạ, Viên Phương đại sư và Thanh Lam đạo trưởng. Chúng tôi lập tức đuổi theo. Không ngờ phía sau lại xuất hiện thêm một người bịt mặt. Hắn xông vào sau nhà Vương gia như chốn không người, rồi không hề do dự mà ném bao thuốc nổ vào căn phòng đó.
Nghe xong lời kể của Hạ Thịnh. Đoàn Phi đã hiểu rõ tình hình lúc đó. Bao thuốc nổ đã phá vỡ cửa phòng rồi phát nổ làm lật tung cả căn phòng. Lúc đó có người bị văng ra xa, người thì ngẩn cả người. Người bịt mặt cũng bị sức nổ làm ngã văng ra xa. Gã đứng dậy nhìn thấy máu me bắn tung tóe lên liền cười ha hả. Do vậy nên trễ nãi mà bị thương. Vì từ căn phòng bị nổ một người đột nhiên xông ra. Y hung tợn lao tới phía người bịt mặt. Chỉ một chưởng đã làm cho hung thủ bị thương và ói máu. Nhưng mà khinh công của hung thủ cao siêu, mượn công lực chưởng đó để chạy thoát.
- Lúc đó tại hạ không ở hiện trường, nhưng nghe người ở đây kể lại.
Hạ Thịnh bất đắc dĩ nói:
- Bọn họ nói chiêu thức người bịt mặt xài khi chạy trốn là khinh công Đạp Tuyết Thất Thức của phái Hoa Sơn, còn Ngọc Kỳ tới giờ không thấy bóng dáng đâu cả.
- Đệ ở đây, sư huynh.
Nhạc Ngọc Kỳ ngay trước mặt mọi người bình tĩnh từ nóc nhà nhảy xuống. Anh ta chạy tới trước mặt Hạ Thịnh nói:
- Sư huynh, đệ nghe tiếng nổ tức tốc đến đây, không ngờ trên đường phát hiện một người bịt mặt. Đệ chặn đường hắn lại. Chiêu thức hắn xài là Nhu Vân kiếm pháp của Võ Đang. Khinh công hắn giỏi hơn đệ rất nhiều. Đệ không cản hắn nổi. Dọc đường đuổi theo vẫn bị hắn chạy thoát.
- Hạ thiếu hiệp, lời của Nhạc thiếu hiệp có thể tin tưởng sao?
Thanh Hư đạo trưởng chất vấn một cách không khách sáo.
Hạ Thịnh kéo Nhạc Ngọc Kỳ ra đằng sau mình, trầm giọng nói:
- Tại hạ tin tưởng, tại hạ tin lời của sư đệ. Nhưng mà đệ ấy cũng có thể bị mê hoặc. Người trong võ lâm biết Nhu Vân kiếm pháp rất nhiều, với kinh nghiệm của Ngọc Kỳ không nhận ra được thân phận thực sự của đối phương cũng là chuyện bình thường thôi.
- Nói rất hay. Tại hạ vẫn luôn tin tưởng Ngọc Kỳ là một người tốt. Nếu đệ ấy là hung thủ, trong tình thế bị lộ thì đệ ấy còn dám quay về chịu chết sao? Với lại với khả năng võ công của Ngọc Kỳ, đệ ấy làm sao có thể nhiều lần thoát được sự truy sát của các vị chứ.
Đoàn Phi đứng bên cạnh Nhạc Ngọc Kỳ nói một cách kiên định.
Ánh mắt Sử Vũ Phong thoáng qua một tia nghi ngờ. Ông ta chất vấn hỏi:
- Hạ thiếu hiệp, ngoài trừ hai vị ra, phái Hoa Sơn còn ai ở trấn Hải An không?
Hạ Thịnh lắc đầu nói:
- Không thể nào, mấy vị sư đệ đang bế quan, các sư thúc cũng không mấy khi xuống núi. Nếu có người xuống núi sư tôn chưởng môn nhất định sẽ thông báo cho tại hạ biết.
Sử Vũ Phong chấp tay với Hạ Thịnh nói:
- Hạ thiếu hiệp, vậy thì đành chịu. Chúng tôi tạm thời cần bắt giữ Nhạc thiếu hiệp về điều tra, xin Hạ thiếu hiệp tha lỗi.
- Không được!
Hạ Thịnh nói.
- Quảng đại hiêp cũng bị đưa về điều tra.Kết quả thế nào mọi người đều biết. Tại hạ nhất định không để sư đệ dẫm lên vết xe cũ đâu.
Hạ Thịnh và Sử Vũ Phong đang giằng co gay gắt, thì Nhạc Ngọc Kỳ bước ra nói:
- Sư huynh, xin đừng làm khó Sử tổng bộ. Đệ sẽ đi theo bọn họ, huống chi nhất định sẽ có ngày sáng tỏ mọi chuyện. Đệ chịu chút cực không là gì cả. Với lại Phi ca hồi nãy đã nói là huynh ấy tin đệ không là hung thủ rồi.
- Đúng thế. Tại hạ bảo đảm trước khi sáng tỏ mọi việc, tại hạ và Sử đại nhân tuyệt đối không đụng đến một sợi tóc của Ngọc Kỳ đâu. Đoàn Phi thề rằng.
Những cao nhân của Thiếu Lâm Võ Đang cũng cười mỉa mai những lời của hắn. Ngay cả Nhạc Ngọc Kỳ cũng nhún mũi một cách vô ý thức.
Sử Vũ Phong vung tay lên, vài bộ khoái ùa lên. Đoàn Phi nói rằng:
- Để đó cho ti chức.
Đoàn phi giành lấy cái còng, rồi còng tay Nhạc Ngọc Kỳ về phía trước, những thứ khác đều bỏ lại. Cách đối đãi giữa Nhạc Ngọc Kỳ và Quảng Đan Tùng quả là khác xa một trời một vực.
Hạ Thịnh nhăn mặt lại nói:
- Đoàn đại nhân, nếu sư đệ tại hạ xảy ra chuyện gì, tại hạ tuyệt đối không bỏ qua cho ngài đâu!
Đoàn Phi gật đầu, rồi ngước nhìn tứ phía và nói:
- Rốt cuộc tình hình thương vong thế nào? Tại sao không ai nói cho ta biết thế? Chẳng lẽ vẫn chưa đếm được bao nhiêu người chết và bị thương hả?
Một gia đinh của Vương gia nhăn mặt nói:
- Đại nhân, bao gồm hai vị thiếu gia và hai vị cháu thiếu gia, tổng cộng sáu người chết, tám người trọng thương, những người bị chấn thương và bị mảnh vỡ làm thương không đếm xuể.
/278
|