Tạ Chí Quân kể tiếp câu truyện:
- Vụ án này một thời làm chấn động cả triều đình, tranh luận mãi không dứt. Trải qua những thăng trầm, cuối cùng thuận theo ý trong Cố Khải thì Tống Hiếu Vũ Đế Lưu Tuấn phán quyết thê tử của Đường Tứ 5 năm tù giam. Con trai của Đường Tứ vì không ngăn cản mẫu thân nên phạm vào tội bất hiếu đem bêu trước chợ nghĩa là thê tử giam trong lao 5 năm, con trai bị chém đầu giữa chợ. Thế mới biết được tội bất hiếu nghiêm trọng như thế nào. Khổng tử nói rằng "Hiếu là căn bản của đức, do giáo dục mà sinh ra. Hãy ngồi xuống ta nói cho mà biết: Thân thể hình hài là do cha mẹ ban cho không được gây hư hại, đó là nết đầu của chữ hiếu. Sau do lập thân, hành đạo để lại tiếng thơm cho hậu thế là nết cuối cùng của chữ hiếu". "Nết hiếu trước ở thờ người thân, giữa thờ vua, sau ở lập mình" Chu Hi đời Tống cũng cho là như thế.
Đoàn Phi bực mình nói:
- Được rồi. Được rồi. Không cần phải đem Khổng thánh nhân hay Chu thánh nhân ra ép ta. Không điều tra thì không điều tra. Dù sao thì cũng chỉ là một cái thi thể vô danh. Điều tra hay không không liên quan gì đến bản quan. Không chơi nữa. Ta đi nằm nghỉ đây. Đừng ai đến làm phiền ta nữa!
Đoàn Phi phẩy tay áo đi. Để lại Tạ Chí Quân và Sử Vũ Phong ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau Tạ Chí Quân khẽ than một tiếng, Sử Vũ Phong cười, nói:
- Ai bảo ngươi nhiều chuyện? Mau mau mau, nhân lúc rảnh rỗi hai chúng ta làm ván cờ.
- Ta mang tiếng là sư gia, phải nghĩ cho hắn …
Tạ Chí Quân dọn bàn cờ, mời gọi Hải công công:
- Hải công công, ngài làm trọng tài cho chúng ta được chứ?
Hải công công nhìn bọn họ một chút rồi lắc đầu. Lúc này Dương Sâm tay cầm dụng cụ theo, tinh thần phấn chấn quay lại nhưng không thấy Đoàn Phi đâu mới kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân đi đâu rồi?
Sử Vũ Phong cười, đáp:
- Tâm trạng đại nhân không vui về nên phòng nghỉ ngơi rồi. Đại nhân nhờ ta nói với ngươi thi thể đó nếu khám nghiệm được gì thì khám nghiệm, không thì để đấy. Đừng làm tổn hại đến thi thể, tránh đưa đại nhân vào tình thế khó khăn.
Dương Sâm a lên một tiếng, nét mặt trông rất buồn rầu, đảo mắt đi chỗ khác nói:
- Ta đi tìm Tô tỉ tỉ, cô ấy nhất định có thể làm cho đại nhân vui trở lại.
Đúng lúc đó thì Tô Dung đi đến lấy làm lạ hỏi:
- Vừa nãy không phải tâm trạng còn tốt lắm hay sao? Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Tạ Chí Quân đem chuyện vừa nãy kể lại một cách ngắn gọn. Tô Dung khẽ than một tiếng, nói:
- Việc này Hải công công và Tạ sư gia nói phải. Tâm trạng của đại nhân không tốt cũng dễ lý giải. Để ta đi khuyên giải đại nhân xem sao, tiện đem chuyện của Chu Đức nói với đại nhân.
Tô Dung quay người định đi thì Hải công công gọi hỏi:
- Tô cô nương, tình hình Chu Đức thế nào rồi?
Tô Dung không quay lại, chỉ lắc đầu đi thẳng đến phòng ngủ của Đoàn Phi gõ cửa nói vào:
- Công tử, Chu Đức không ổn rồi …
Một lúc sau Đoạn Phi và Tô Dung, Hải công công, Tạ Chí Quân, Sử Vũ Phong vài người đứng ở bên cạnh giường bệnh. Chu Đức nằm trên giường bệnh, hơi thở rất yếu. Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra còn thở hay không. Tô Dung tay cầm trâm bạc lần lượt cắm vào huyệt Ấn Đường và huyệt Nhân Trung. Tô Dung thần sắc nghiêm nghị nhẹ nhàng đưa trâm vào. Những người còn lại nín thở không ai dám thở ra một hơi.
Chỉ nghe thấy Chu Đức ho một tiếng sau đó mắt chầm chậm mở ra, hai mắt giờ toàn là mạch máu trắng bệch, tinh thần cực kỳ suy nhược. Mọi người đều biết đó là những giây phút cuối cùng của hắn.
Tô Dung nói rất nhanh:
- Chu Đức, ngươi chỉ còn chút thời gian, có gì muốn nói mau nói đi.
Mắt của Chu Đức nhìn lướt qua gương mặt của cô ta, nhìn Đoàn Phi rồi Hải công công. Bỗng nhiên Chu Đức cười, cái môi khô nứt ra cố hé miệng nói:
- Mau nói với thê tử của ta đem tất cả mọi người trong nhà về quê đi. Chăm sóc tốt mẹ ta, nuôi các con khôn lớn. Ta không còn dặn dò gì nữa.
Đoàn Phi quát:
- Chu Đức, bây giờ ngươi nên nói sự thật ra đi. Là ai sai ngươi làm hại Hạng Hào?
Chu Đức đã nhắm mắt. Đoàn Phi quát hỏi lần nữa, Chu Đức chỉ lắc đầu. Hai khóe mắt hắn nhỏ lệ. Tô Dung lắc tay Đoàn Phi nói:
- Hắn nhất định có điều đau khổ gì đó. Đại nhân không nên ép hắn. Để hắn thanh thản nhắm mắt ra đi.
Đoàn Phi hừ một tiếng, thần sắc không tốt, hỏi:
- Dung nhi, ngươi đã điều tra ra ai hạ độc chưa?
Tô Dung nói:
- Công tử, tiểu nhân nghĩ đó là do người của Bách Độc môn làm.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
-Bách … Độc … Môn!
Lúc này, Chu Đức đang thở những hơi yếu ớt bỗng mở mắt nhìn Đoàn Phi hỏi:
- Đoàn đại nhân, đại nhân có tin trên đời này có ma quỷ không? Nếu như gia đình ta có bị làm sao thì có chết đi biến thành ác quỷ ta cũng không tha cho ngươi!
Chu Đức nói xong bỗng rú lên một tiếng, cơ thể co giật mấy cái, hai mắt trợn ngược rồi bất động.
Đoàn Phi kinh ngạc nói:
- Sao hắn lại nguyền rủa ta làm gì? Ta đâu có nói sẽ làm hại gia đình hắn đâu.
Đúng là không hiểu lí do gì! Tay của Tô Dung kiểm tra bên gáy của Chu Đức rồi nói:
- Đại nhân, hắn chết thật rồi.
Hải công công đưa tay ra sờ sờ. Đoàn Phi nhìn sang giường bên cạnh, Lưu Nghi Huy vẫ còn đang thoi thóp, liền nói:
- Dung nhi, đến hôm nay ngươi vẫn không có cách nào cứu bọn họ hay sao?
Dung nhi lắc đầu, nói:
- Phương pháp pha hỗn hợp độc thế này của Bách Độc môn rất phức tạp, ngoài ra bọn họ còn bị hạ độc hai lần, đến lần thứ hai thì độc càng mạnh. Tiểu nhân không có cách nào cứu được, cũng không có thời gian với nhiều bệnh nhân thế này … Cứ cho là biết được phương pháp phối hợp chất độc của bọn chúng thì cũng không kịp điều chế nhiều loại thuốc giải một lúc như thế.
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Vụ án này xem ra khó thật. Manh mối càng ngày càng ít. Dung nhi, ngươi cố gắng hết sức là tốt rồi. Hung thủ căn bản không cho cũng chúng ta cơ hội thấy được chân tướng. Vừa nãy lời của Chu Đức ta nghĩ không phải là nói với ta mà ám chỉ ai đó mà thôi.
Mọi người yên lặng, khẽ gật đầu. Đoàn Phi nói:
- Chúng ta ra ngoài đi. Tạm thời không được nói gì với người nhà của Chu Đức.
Đoàn Phi hậm hức đứng trong hoa viên. Hải công công khuyên nhủ:
- Đoàn đại nhân, sức lực con người có hạn, đây không phải là lỗi của đại nhân. Đại nhân không phải buồn. Vụ án này cứ cho là không phá được thì cũng không gấp. Trương công công nhất định sẽ giải thích hộ đại nhân với Hoàng thượng.
Đoàn Phi cười buồn rầu, đáp:
- Đa tạ sự quan tâm của Trương công công. Có điều ta đã nhận vụ án này thì nhất định phải phá cho kỳ được không thì không có mặt mũi nào để gặp Hoàng thượng. Hải công công không cần phải khuyên bảo. Bản quan tự có cách.
Hải công công than nhẹ một tiếng không khuyên gì nữa. Vụ án này cứ cho là không hạ được Hạng Hào thì Trương công công cũng cảm thấy vừa lòng rồi. Ông ta không hiểu Đoàn Phi còn nắm được manh mối gì. Lẽ nào những tên khám nghiệm tử thi và những tay xem phong thủy kia được gọi đến có thể điều tra được hung thủ là ai và hắn đã dùng thủ đoạn gì hay sao? Khoảng cuối giờ Thân thì Hoa Minh trở lại. Hắn đem theo một tốp Cẩm y vệ giải đến hơn hai chục người đi nhanh đến. Có đủ hạng người. Trong đó phần đông là hòa thượng và đạo sĩ.
Nhìn bọn họ Đoàn Phi không kìm được cười lớn. Tính khí thất thường của hắn làm cho Hải công công thấy không thoải mái khi quan sát. Ông ta chỉ nhìn thấy Đoàn Phi nhìn Hoa Minh cười nói:
- Hoa Minh, ngươi làm tốt lắm. Nếu như phá được vụ án này ta nhất định sẽ bẩm báo công lao của ngươi với Hoàng thượng.
- Vụ án này một thời làm chấn động cả triều đình, tranh luận mãi không dứt. Trải qua những thăng trầm, cuối cùng thuận theo ý trong Cố Khải thì Tống Hiếu Vũ Đế Lưu Tuấn phán quyết thê tử của Đường Tứ 5 năm tù giam. Con trai của Đường Tứ vì không ngăn cản mẫu thân nên phạm vào tội bất hiếu đem bêu trước chợ nghĩa là thê tử giam trong lao 5 năm, con trai bị chém đầu giữa chợ. Thế mới biết được tội bất hiếu nghiêm trọng như thế nào. Khổng tử nói rằng "Hiếu là căn bản của đức, do giáo dục mà sinh ra. Hãy ngồi xuống ta nói cho mà biết: Thân thể hình hài là do cha mẹ ban cho không được gây hư hại, đó là nết đầu của chữ hiếu. Sau do lập thân, hành đạo để lại tiếng thơm cho hậu thế là nết cuối cùng của chữ hiếu". "Nết hiếu trước ở thờ người thân, giữa thờ vua, sau ở lập mình" Chu Hi đời Tống cũng cho là như thế.
Đoàn Phi bực mình nói:
- Được rồi. Được rồi. Không cần phải đem Khổng thánh nhân hay Chu thánh nhân ra ép ta. Không điều tra thì không điều tra. Dù sao thì cũng chỉ là một cái thi thể vô danh. Điều tra hay không không liên quan gì đến bản quan. Không chơi nữa. Ta đi nằm nghỉ đây. Đừng ai đến làm phiền ta nữa!
Đoàn Phi phẩy tay áo đi. Để lại Tạ Chí Quân và Sử Vũ Phong ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau Tạ Chí Quân khẽ than một tiếng, Sử Vũ Phong cười, nói:
- Ai bảo ngươi nhiều chuyện? Mau mau mau, nhân lúc rảnh rỗi hai chúng ta làm ván cờ.
- Ta mang tiếng là sư gia, phải nghĩ cho hắn …
Tạ Chí Quân dọn bàn cờ, mời gọi Hải công công:
- Hải công công, ngài làm trọng tài cho chúng ta được chứ?
Hải công công nhìn bọn họ một chút rồi lắc đầu. Lúc này Dương Sâm tay cầm dụng cụ theo, tinh thần phấn chấn quay lại nhưng không thấy Đoàn Phi đâu mới kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân đi đâu rồi?
Sử Vũ Phong cười, đáp:
- Tâm trạng đại nhân không vui về nên phòng nghỉ ngơi rồi. Đại nhân nhờ ta nói với ngươi thi thể đó nếu khám nghiệm được gì thì khám nghiệm, không thì để đấy. Đừng làm tổn hại đến thi thể, tránh đưa đại nhân vào tình thế khó khăn.
Dương Sâm a lên một tiếng, nét mặt trông rất buồn rầu, đảo mắt đi chỗ khác nói:
- Ta đi tìm Tô tỉ tỉ, cô ấy nhất định có thể làm cho đại nhân vui trở lại.
Đúng lúc đó thì Tô Dung đi đến lấy làm lạ hỏi:
- Vừa nãy không phải tâm trạng còn tốt lắm hay sao? Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Tạ Chí Quân đem chuyện vừa nãy kể lại một cách ngắn gọn. Tô Dung khẽ than một tiếng, nói:
- Việc này Hải công công và Tạ sư gia nói phải. Tâm trạng của đại nhân không tốt cũng dễ lý giải. Để ta đi khuyên giải đại nhân xem sao, tiện đem chuyện của Chu Đức nói với đại nhân.
Tô Dung quay người định đi thì Hải công công gọi hỏi:
- Tô cô nương, tình hình Chu Đức thế nào rồi?
Tô Dung không quay lại, chỉ lắc đầu đi thẳng đến phòng ngủ của Đoàn Phi gõ cửa nói vào:
- Công tử, Chu Đức không ổn rồi …
Một lúc sau Đoạn Phi và Tô Dung, Hải công công, Tạ Chí Quân, Sử Vũ Phong vài người đứng ở bên cạnh giường bệnh. Chu Đức nằm trên giường bệnh, hơi thở rất yếu. Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra còn thở hay không. Tô Dung tay cầm trâm bạc lần lượt cắm vào huyệt Ấn Đường và huyệt Nhân Trung. Tô Dung thần sắc nghiêm nghị nhẹ nhàng đưa trâm vào. Những người còn lại nín thở không ai dám thở ra một hơi.
Chỉ nghe thấy Chu Đức ho một tiếng sau đó mắt chầm chậm mở ra, hai mắt giờ toàn là mạch máu trắng bệch, tinh thần cực kỳ suy nhược. Mọi người đều biết đó là những giây phút cuối cùng của hắn.
Tô Dung nói rất nhanh:
- Chu Đức, ngươi chỉ còn chút thời gian, có gì muốn nói mau nói đi.
Mắt của Chu Đức nhìn lướt qua gương mặt của cô ta, nhìn Đoàn Phi rồi Hải công công. Bỗng nhiên Chu Đức cười, cái môi khô nứt ra cố hé miệng nói:
- Mau nói với thê tử của ta đem tất cả mọi người trong nhà về quê đi. Chăm sóc tốt mẹ ta, nuôi các con khôn lớn. Ta không còn dặn dò gì nữa.
Đoàn Phi quát:
- Chu Đức, bây giờ ngươi nên nói sự thật ra đi. Là ai sai ngươi làm hại Hạng Hào?
Chu Đức đã nhắm mắt. Đoàn Phi quát hỏi lần nữa, Chu Đức chỉ lắc đầu. Hai khóe mắt hắn nhỏ lệ. Tô Dung lắc tay Đoàn Phi nói:
- Hắn nhất định có điều đau khổ gì đó. Đại nhân không nên ép hắn. Để hắn thanh thản nhắm mắt ra đi.
Đoàn Phi hừ một tiếng, thần sắc không tốt, hỏi:
- Dung nhi, ngươi đã điều tra ra ai hạ độc chưa?
Tô Dung nói:
- Công tử, tiểu nhân nghĩ đó là do người của Bách Độc môn làm.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
-Bách … Độc … Môn!
Lúc này, Chu Đức đang thở những hơi yếu ớt bỗng mở mắt nhìn Đoàn Phi hỏi:
- Đoàn đại nhân, đại nhân có tin trên đời này có ma quỷ không? Nếu như gia đình ta có bị làm sao thì có chết đi biến thành ác quỷ ta cũng không tha cho ngươi!
Chu Đức nói xong bỗng rú lên một tiếng, cơ thể co giật mấy cái, hai mắt trợn ngược rồi bất động.
Đoàn Phi kinh ngạc nói:
- Sao hắn lại nguyền rủa ta làm gì? Ta đâu có nói sẽ làm hại gia đình hắn đâu.
Đúng là không hiểu lí do gì! Tay của Tô Dung kiểm tra bên gáy của Chu Đức rồi nói:
- Đại nhân, hắn chết thật rồi.
Hải công công đưa tay ra sờ sờ. Đoàn Phi nhìn sang giường bên cạnh, Lưu Nghi Huy vẫ còn đang thoi thóp, liền nói:
- Dung nhi, đến hôm nay ngươi vẫn không có cách nào cứu bọn họ hay sao?
Dung nhi lắc đầu, nói:
- Phương pháp pha hỗn hợp độc thế này của Bách Độc môn rất phức tạp, ngoài ra bọn họ còn bị hạ độc hai lần, đến lần thứ hai thì độc càng mạnh. Tiểu nhân không có cách nào cứu được, cũng không có thời gian với nhiều bệnh nhân thế này … Cứ cho là biết được phương pháp phối hợp chất độc của bọn chúng thì cũng không kịp điều chế nhiều loại thuốc giải một lúc như thế.
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Vụ án này xem ra khó thật. Manh mối càng ngày càng ít. Dung nhi, ngươi cố gắng hết sức là tốt rồi. Hung thủ căn bản không cho cũng chúng ta cơ hội thấy được chân tướng. Vừa nãy lời của Chu Đức ta nghĩ không phải là nói với ta mà ám chỉ ai đó mà thôi.
Mọi người yên lặng, khẽ gật đầu. Đoàn Phi nói:
- Chúng ta ra ngoài đi. Tạm thời không được nói gì với người nhà của Chu Đức.
Đoàn Phi hậm hức đứng trong hoa viên. Hải công công khuyên nhủ:
- Đoàn đại nhân, sức lực con người có hạn, đây không phải là lỗi của đại nhân. Đại nhân không phải buồn. Vụ án này cứ cho là không phá được thì cũng không gấp. Trương công công nhất định sẽ giải thích hộ đại nhân với Hoàng thượng.
Đoàn Phi cười buồn rầu, đáp:
- Đa tạ sự quan tâm của Trương công công. Có điều ta đã nhận vụ án này thì nhất định phải phá cho kỳ được không thì không có mặt mũi nào để gặp Hoàng thượng. Hải công công không cần phải khuyên bảo. Bản quan tự có cách.
Hải công công than nhẹ một tiếng không khuyên gì nữa. Vụ án này cứ cho là không hạ được Hạng Hào thì Trương công công cũng cảm thấy vừa lòng rồi. Ông ta không hiểu Đoàn Phi còn nắm được manh mối gì. Lẽ nào những tên khám nghiệm tử thi và những tay xem phong thủy kia được gọi đến có thể điều tra được hung thủ là ai và hắn đã dùng thủ đoạn gì hay sao? Khoảng cuối giờ Thân thì Hoa Minh trở lại. Hắn đem theo một tốp Cẩm y vệ giải đến hơn hai chục người đi nhanh đến. Có đủ hạng người. Trong đó phần đông là hòa thượng và đạo sĩ.
Nhìn bọn họ Đoàn Phi không kìm được cười lớn. Tính khí thất thường của hắn làm cho Hải công công thấy không thoải mái khi quan sát. Ông ta chỉ nhìn thấy Đoàn Phi nhìn Hoa Minh cười nói:
- Hoa Minh, ngươi làm tốt lắm. Nếu như phá được vụ án này ta nhất định sẽ bẩm báo công lao của ngươi với Hoàng thượng.
/278
|