- Chuyện gì thế?
Đoàn Phi hỏi ngược lại một cách kỳ lạ, Hắc Hầu Nhi cười ha hả mà trả lời rằng:
- Được rồi, cũng không có gì đâu, Phi ca, ta về đây.
Nhìn theo hình bóng Hắc Hầu Nhi xa dần, Đoàn Phi dùng sức lắc đầu. Sau khi Đoàn Phi tỉnh chỉ gặp qua Hắc Hầu Nhi một lần, một lời cũng không hề nói. Chuyện mà Hắc Hầu Nhi nói có lẽ là chuyện của trước đó, có thể là trò lường gạt phạm pháp gì đó. Giờ Đoàn Phi đã là bộ khoái rồi,. Hắc Hầu Nhi tất nhiên hy vọng Đoàn Phi sẽ quên đi.
- Này, Hắc Hầu Nhi, đợi chút, ta sẽ đi cùng với mi.
Đoàn Phi kêu Hắc Hầu Nhi, rồi kêu Quách Uy, ba người cùng nhau đi tới một con hẻm cách đường thổ địa miếu không xa.
Đây từng là thiên hạ của Đoàn Phi. Sau khi tỉnh lại, Đoàn Phi dần xa lánh bang tiểu huynh đệ đó, ngoại trừ Thạch Bân, Giang Xương và Hà Hải. Bây giờ, lão Đại của ngày xưa đã trở về rồi!
Lúc trước Đoàn Phi và bảy tên lưu manh kia được gọi là Đông Thành Bát đại kim cương, bây giờ Đoàn Phi và Thạch Bân đã làm bộ khoái, Hà Hải chuẩn bị làm ăn, năng lực của Giang Xương thì không thể chỉ huy nổi huynh đệ ngày xưa. Bây giờ lão Đại của thành đông là mãnh tướng số một năm xưa dưới tay của Đoàn Phi, một tên lưu manh có tên là Phong Cẩu (Chó Điên). Trên mặt y có một vết sẹo, do trong một lần ẩu đả bị người ta chém.
Tại đầu con hẻm nhỏ với vết tích quậy phá của những tên lưu manh, Đoàn Phi hỏi hai tên tiểu tử đang hóng gió rằng:
- A Cẩu ở bên trong chứ, nói cho hắn biết, kêu hắn triệu tập huynh đệ, ta có chút chuyện cần hỏi mọi người!
Oai phong của lão Đại tiền nhiệm vẫn không hề sút giảm, huống chi Đoàn Phi giờ đã là bộ khoái, hai tên tiểu tử dạ một tiếng chạy đi như bay. Tại mảnh đất trống trước một tòa cỏ tranh trong hẻm, Chó Điên đưa theo các huynh đệ xếp thành hai hàng mà đón chào. Nhìn thấy Đoàn Phi, y gật đầu cúi lưng nhếch miệng cười và nói rằng:
- Phi ca, nói đi, hôm nay tui phải chém ai?
Đoàn Phi cười bậy:
- Nói bậy, giờ ta là bộ khoái đó, hôm nay tới kiếm chúng bây là để chúng bây chúng ta điều tra vụ án đấy.
- Điều tra vụ án? Vụ án cái xác chết thối rữa ở Thổ Địa Miếu à?
Đám lưu manh phấn khởi lên.
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, ai còn nhớ hai ngày trước sau mùng 10 tháng này thành đông đã xảy ra chuyện gì không? Nhất là lúc chạng vạng tối, có ai nghe được tiếng kêu thảm thiết, hay thấy người nào khả nghi đi lại vội vàng với vẻ hoang mang không?
- Hôm đó không phải nhà Lý viên ngoại ở thành đông bày tiệc cưới sao? Còn đốt dây pháo cả nửa canh giờ nữa.
Một tên lưu manh nói.
Phong Cẩu nói tiếp:
- Đúng thế, Phi ca, ngày đó rất nhiều người tới Lý gia uống rượu mừng. Nhiều người vậy, chỉ chú ý xem túi tiền của bọn họ thôi, cũng không phát hiện ai khả nghi hơn cả.
Quách Uy hừ một tiếng, Đoàn Phi trầm ngâm nói:
- Lý viên ngoại, là Lý đại thiện nhân phải không?
- Đúng thế, là lão chó ấy!
Phong Cẩu trả lời rằng.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
- Ừ, ngoài việc này ra còn người hay chuyện nào đặc biệt đáng chú ý tới không?
Tên móc túi biệt hiệu Bạch Hầu là một trong bát đại kim cương ngày xưa nói rằng:
- Chuyện đặc biệt? Lưu đại quan nhân ở cửa đông cùng với người vợ của Lý Đồng Sinh mở quán viết chữ trước cửa huyện nha trốn vào phòng củi không biết làm gì. Còn nữa là đầu bếp được mời từ lầu Hạc Lai của Lý gia, chính mắt tôi thấy, lão sư phụ Đàm với bộ dạng vừa cao vừa khỏe ấy, khi nổi giận bộ dạng giống y như hung thần vậy!
- Hả? Thế Đàm sư phụ tại sao nổi giận?
Đoàn Phi hỏi tới.
Bach hầu nhớ lại nói:
- Hình như là một bộ dao của Đàm sư phụ bị người ta đánh cắp. Ông ta nổi cơn lôi đình, tiệc cưới chưa làm gì hết đã bỏ đi rồi, làm cho Lý gia lại phải đến lầu Hạc Lai và Mỹ Vị Hiên thuê mấy đầu bếp với giá cao.
Đoàn Phi nhớ lại cái tên này, tiếp tục hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có phát hiện gì mới. Hôm ấy đám lưu manh đều chạy tới Lý gia kiếm ăn, không chú ý tới những người đi bộ bình thường trên đường, cũng không phát hiện chuyện gì đáng chú ý. Ngoài những việc này ra, những ngày khác càng không nhớ gì hết.
Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ, Quách Uy nói:
- Đầu bếp Đàm của lầu Hạc Lai? Người này tôi có chút ấn tượng, quả thật rất cường tráng cao to, chúng ta cần bắt lão tới hỏi thử không?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Mở tiệm cơm quan trọng nhất là mời một đầu bếp giỏi, thu nhập của đầu bếp Đàm đâu có thấp, không cần thiết phải giết người cướp của, mà còn phải dùng cách thức độc ác như thế. Nhưng mà đao cụ bị đánh cắp rất có thể trở thành hung khí, chúng ta quay về lầu Hạc Lai hỏi xem.
- Hay là tới chỗ Lý đại thiện nhân ở phía trước hỏi trước đi.
Quách Uy nói.
- Không, tạm thời đừng đi.
Đoàn Phi lắc đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói rằng:
- Ta và Lý gia có thù oán với nhau.
Quách Uy giật mình ồ lên một tiếng, hai người tiếp tục tra hỏi dọc đường. Thời gian xảy ra vụ án đã khá lâu, cộng thêm người ta sợ rắc rối, hai người hỏi tất cả mọi người trên dọc đường vẫn không hề thu hoạch được gì.
- Hy vọng bên Nghiêm thủ lĩnh có chút tiến triển.
Quách Uy than thở rồi đặt mông ngồi xuống dưới một gốc cây ở bên đường. Đoàn Phi nhìn xung quanh bỗng nhiên nói:
- Từ thành bắc tới thổ địa miếu, con đường này có lẽ là gần nhất và cũng vắng lặng nhất nhỉ?
Quách Uy miệng ngậm một cọng cỏ, vuốt cằm nói:
- Đúng thế, từ thành bắc qua đây chỉ có hai con đường, hoặc là đi đường cái cửa bắc tới đầu chợ cá, sau đầu rẽ phía đông, đi nửa đường cái cửa đông rồi quẹo vào đường bắc thổ địa miếu đi thêm nửa đường là tới, hoặc là đi nửa đường cái cửa bắc rồi đi tới đường huyện đông, rồi đi về phía nam tới thổ địa miếu. Tất nhiên con đường thứ hai sẽ đi nhanh hơn nhiều.
- Nhanh hơn nhiều mà cũng vắng lặng hơn nhiều, nếu đi một mạch theo đường này, ta cảm thấy nơi này không nghi ngờ gì là nơi ra tay tốt nhất.
Đoàn Phi chỉ vào vùng nước trước mặt mà nói.
Các dòng nước trên đất Giang Nam chảy ngang dọc, nơi nào cũng đều là ao hồ đầm bể. Phía đông huyện Bảo Ứng là một vùng ao hồ với nhiều đảo nhỏ lẻ tẻ, có một con đường nhỏ có thể đi vào một đảo dài có nhiều cỏ lau phất phơ. Tuy rằng có ngư dân sinh sống trên đó, nhưng trong bãi cỏ lau xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được.
Quách Uy nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn vùng nước phức tạp trước mắt, hít một hơi rồi nói:
- Đây quả là một nơi lý tưởng để giết người cướp của, nhưng mà sau khi giết người vứt xác trực tiếp vào hồ nước không tốt hơn sao? Tại sao phải đưa xác chết tới thổ địa miếu một nơi xa vậy chứ?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Nước nơi này quá cạn, cộng thêm ở đây có người sinh sống làm ăn, xác chết giấu không tới một ngày sẽ bị phát hiện, còn thổ địa miếu thì tốt hơn nhiều. Nơi đó vốn rất ít người tới lui, sau khi bị sập càng không ai tới, lâu lâu mới có con nít tới chơi, cho dù ngửi được mùi thối cũng sẽ không phát hiện được xác chết. Đi nào, chúng ta tới đó xem, nếu may mắn có thể sẽ tìm được chút manh mối.
Có một ông lão đang ngồi câu cá ở bờ hồ. Mưa rơi lất phất, ông lão đội nón vành lên đầu khoái lên mình chiếc áo tơi rồi lẳng lặng ngồi yên đó. Vẻ tươi đẹp của con sông và ông lão hòa quyện vào nhau, như một bức tranh xinh đẹp. Hai người Đoàn Phi chen vào trong ngồi, hoàn toàn phá hủy nét tĩnh lặng của nơi đây.
Đoàn Phi ho nhẹ một tiếng, ông lão câu cá nghe tiếng quay đầu lại. Nhìn thấy hai người đang đi tới, ông lão trông họ không giống người tầm thường giật mình và đứng lên vội vàng, cung kính đứng tránh sang một bên, chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía mặt nước.
Quách Uy uy phong lẫm liệt quát rằng:
- Ông lão, dạo này trên hồ này có chuyện kỳ lạ gì không?
- Kỳ lạ? Không gì kỳ lạ bằng việc hai tên hậu bối lại nói chuyện với một người cao tuổi một cách vô lễ như thế.
Ông lão trả lời một cách thản nhiên.
- Ngươi!
Quách Uy đang muốn nổi điên, thì Đoàn Phi liền ngăn cản anh ta lại, Đoàn Phi tiến lên trước chắp tay thi lễ một cách lịch sự và hỏi rằng:
- Thưa cụ, chúng tôi tới đây để điều tra một vụ án mạng. Xin hỏi rằng khoảng mùng 10 thượng tuần tháng này, vùng nước này có xảy ra chuyện kỳ lạ gì không? Ví dụ là phát hiện một vết máu lớn hoặc có người khả nghi nào tới lui chẳng hạn.
Lúc này ông lão mới quay đầu lại, suy nghĩ rồi nói:
- Thế mới phải chứ. Các ngươi có thể tới phía nam đảo này xem thử. Nửa tháng trước nước chưa dâng cao thế này, có thể trực tiếp đi qua bên đó. Nghe đám trẻ nói chỗ đó có một đêm xuất hiện ma quỷ, vừa khóc vừa cười tới nửa đêm. Những người gan lớn tới đó nhìn trộm còn thấy có con mắt ma quái đang bay qua bay lại. Sáng sớm hôm sau mọi người tập trung tới đó xem thì phát hiện trên hòn đảo cứ như bị phủ lên một lớp máu vậy. Tới giờ chưa ai dám tới gần hòn đảo ấy nữa.
- Thế tại sao các người không báo quan?
Quách Uy quát lên.
Ông lão liếc mắt nhìn y với thái độ thờ ơ, rồi quay đầu tiếp tục câu cá. Đoàn Phi cảm ơn ông lão, kéo theo Quách Uy rời khỏi, đồng thời nói nhỏ rằng:
- Không thấy tử thi, ngươi cảm thấy dù báo quan, Mẫn đại nhân hoặc Hứa điển sử sẽ nhận vụ án này không? Nói không chừng Nghiêm bộ đầu sẽ có hứng thú hơn với việc phái người tới đây thu chút tiền theo lệ quen. Ngươi nói xem ai rảnh tới nỗi đi báo quan?
Quách Uy cười ha hả, vừa lúc có một ngư dân trẻ tuổi đi qua, y liền tay kéo người đó tới, quát rằng:
- Quan gia xử án, mi hãy đi tìm cho ta con thuyền, dám nhiều lời thì ta sẽ đưa cả nhà mi tới gặp quan!
Sự uy nghiêm của quan gia chỉ có ông lão thấu hiểu chuyện đời mới dám khinh thường, người đó lập tức dâng con thuyền của mình cho bọn họ, nhưng lại không dám chở bọn họ qua đó. Ma còn đáng sợ hơn người, uy hiếp cũng vô dụng. Đoàn Phi bọn họ đành phải tự mình dùng trúc cao chèo thuyền tựa vào bờ hồ hòn đảo đó.
Trên đảo đã không còn thấy mùi đỏ tươi như các ngư dân nói, nhưng mà mùi hôi tanh nồng nặc hoàn toàn khác với mùi tanh của cá. Không ít các hòn đá bị nước mưa rửa sạch, gốc các ngọn cỏ vẫn thấy vết máu ẩm ướt có màu nâu đen, phạm vi tương đối rộng, có thể thấy rằng lời kể của các ngư dân không hề phóng đại. Lúc ấy diện tích ước khoảng 10m² của hòn đảo này, quả thực từng bị vết máu to bao phủ.
- A Phi, huynh xem.
Quách Phi không bao lâu sau tìm được một số đồ vật, đưa cho Đoàn Phi xem. Đó là vàng mã chưa cháy hết, mảnh sứ vỡ nhuốm máu, và khúc gỗ nhỏ màu đỏ bị cháy xém ở phần đầu
Nén hương cháy hết, vàng mã còn có ly đựng rượu, Đoàn Phi nghĩ đến một khả năng, da đầu đột nhiên tê buốt, hắn buột miệng thốt lên rằng:
- Đây là…
Đoàn Phi hỏi ngược lại một cách kỳ lạ, Hắc Hầu Nhi cười ha hả mà trả lời rằng:
- Được rồi, cũng không có gì đâu, Phi ca, ta về đây.
Nhìn theo hình bóng Hắc Hầu Nhi xa dần, Đoàn Phi dùng sức lắc đầu. Sau khi Đoàn Phi tỉnh chỉ gặp qua Hắc Hầu Nhi một lần, một lời cũng không hề nói. Chuyện mà Hắc Hầu Nhi nói có lẽ là chuyện của trước đó, có thể là trò lường gạt phạm pháp gì đó. Giờ Đoàn Phi đã là bộ khoái rồi,. Hắc Hầu Nhi tất nhiên hy vọng Đoàn Phi sẽ quên đi.
- Này, Hắc Hầu Nhi, đợi chút, ta sẽ đi cùng với mi.
Đoàn Phi kêu Hắc Hầu Nhi, rồi kêu Quách Uy, ba người cùng nhau đi tới một con hẻm cách đường thổ địa miếu không xa.
Đây từng là thiên hạ của Đoàn Phi. Sau khi tỉnh lại, Đoàn Phi dần xa lánh bang tiểu huynh đệ đó, ngoại trừ Thạch Bân, Giang Xương và Hà Hải. Bây giờ, lão Đại của ngày xưa đã trở về rồi!
Lúc trước Đoàn Phi và bảy tên lưu manh kia được gọi là Đông Thành Bát đại kim cương, bây giờ Đoàn Phi và Thạch Bân đã làm bộ khoái, Hà Hải chuẩn bị làm ăn, năng lực của Giang Xương thì không thể chỉ huy nổi huynh đệ ngày xưa. Bây giờ lão Đại của thành đông là mãnh tướng số một năm xưa dưới tay của Đoàn Phi, một tên lưu manh có tên là Phong Cẩu (Chó Điên). Trên mặt y có một vết sẹo, do trong một lần ẩu đả bị người ta chém.
Tại đầu con hẻm nhỏ với vết tích quậy phá của những tên lưu manh, Đoàn Phi hỏi hai tên tiểu tử đang hóng gió rằng:
- A Cẩu ở bên trong chứ, nói cho hắn biết, kêu hắn triệu tập huynh đệ, ta có chút chuyện cần hỏi mọi người!
Oai phong của lão Đại tiền nhiệm vẫn không hề sút giảm, huống chi Đoàn Phi giờ đã là bộ khoái, hai tên tiểu tử dạ một tiếng chạy đi như bay. Tại mảnh đất trống trước một tòa cỏ tranh trong hẻm, Chó Điên đưa theo các huynh đệ xếp thành hai hàng mà đón chào. Nhìn thấy Đoàn Phi, y gật đầu cúi lưng nhếch miệng cười và nói rằng:
- Phi ca, nói đi, hôm nay tui phải chém ai?
Đoàn Phi cười bậy:
- Nói bậy, giờ ta là bộ khoái đó, hôm nay tới kiếm chúng bây là để chúng bây chúng ta điều tra vụ án đấy.
- Điều tra vụ án? Vụ án cái xác chết thối rữa ở Thổ Địa Miếu à?
Đám lưu manh phấn khởi lên.
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, ai còn nhớ hai ngày trước sau mùng 10 tháng này thành đông đã xảy ra chuyện gì không? Nhất là lúc chạng vạng tối, có ai nghe được tiếng kêu thảm thiết, hay thấy người nào khả nghi đi lại vội vàng với vẻ hoang mang không?
- Hôm đó không phải nhà Lý viên ngoại ở thành đông bày tiệc cưới sao? Còn đốt dây pháo cả nửa canh giờ nữa.
Một tên lưu manh nói.
Phong Cẩu nói tiếp:
- Đúng thế, Phi ca, ngày đó rất nhiều người tới Lý gia uống rượu mừng. Nhiều người vậy, chỉ chú ý xem túi tiền của bọn họ thôi, cũng không phát hiện ai khả nghi hơn cả.
Quách Uy hừ một tiếng, Đoàn Phi trầm ngâm nói:
- Lý viên ngoại, là Lý đại thiện nhân phải không?
- Đúng thế, là lão chó ấy!
Phong Cẩu trả lời rằng.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
- Ừ, ngoài việc này ra còn người hay chuyện nào đặc biệt đáng chú ý tới không?
Tên móc túi biệt hiệu Bạch Hầu là một trong bát đại kim cương ngày xưa nói rằng:
- Chuyện đặc biệt? Lưu đại quan nhân ở cửa đông cùng với người vợ của Lý Đồng Sinh mở quán viết chữ trước cửa huyện nha trốn vào phòng củi không biết làm gì. Còn nữa là đầu bếp được mời từ lầu Hạc Lai của Lý gia, chính mắt tôi thấy, lão sư phụ Đàm với bộ dạng vừa cao vừa khỏe ấy, khi nổi giận bộ dạng giống y như hung thần vậy!
- Hả? Thế Đàm sư phụ tại sao nổi giận?
Đoàn Phi hỏi tới.
Bach hầu nhớ lại nói:
- Hình như là một bộ dao của Đàm sư phụ bị người ta đánh cắp. Ông ta nổi cơn lôi đình, tiệc cưới chưa làm gì hết đã bỏ đi rồi, làm cho Lý gia lại phải đến lầu Hạc Lai và Mỹ Vị Hiên thuê mấy đầu bếp với giá cao.
Đoàn Phi nhớ lại cái tên này, tiếp tục hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có phát hiện gì mới. Hôm ấy đám lưu manh đều chạy tới Lý gia kiếm ăn, không chú ý tới những người đi bộ bình thường trên đường, cũng không phát hiện chuyện gì đáng chú ý. Ngoài những việc này ra, những ngày khác càng không nhớ gì hết.
Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ, Quách Uy nói:
- Đầu bếp Đàm của lầu Hạc Lai? Người này tôi có chút ấn tượng, quả thật rất cường tráng cao to, chúng ta cần bắt lão tới hỏi thử không?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Mở tiệm cơm quan trọng nhất là mời một đầu bếp giỏi, thu nhập của đầu bếp Đàm đâu có thấp, không cần thiết phải giết người cướp của, mà còn phải dùng cách thức độc ác như thế. Nhưng mà đao cụ bị đánh cắp rất có thể trở thành hung khí, chúng ta quay về lầu Hạc Lai hỏi xem.
- Hay là tới chỗ Lý đại thiện nhân ở phía trước hỏi trước đi.
Quách Uy nói.
- Không, tạm thời đừng đi.
Đoàn Phi lắc đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói rằng:
- Ta và Lý gia có thù oán với nhau.
Quách Uy giật mình ồ lên một tiếng, hai người tiếp tục tra hỏi dọc đường. Thời gian xảy ra vụ án đã khá lâu, cộng thêm người ta sợ rắc rối, hai người hỏi tất cả mọi người trên dọc đường vẫn không hề thu hoạch được gì.
- Hy vọng bên Nghiêm thủ lĩnh có chút tiến triển.
Quách Uy than thở rồi đặt mông ngồi xuống dưới một gốc cây ở bên đường. Đoàn Phi nhìn xung quanh bỗng nhiên nói:
- Từ thành bắc tới thổ địa miếu, con đường này có lẽ là gần nhất và cũng vắng lặng nhất nhỉ?
Quách Uy miệng ngậm một cọng cỏ, vuốt cằm nói:
- Đúng thế, từ thành bắc qua đây chỉ có hai con đường, hoặc là đi đường cái cửa bắc tới đầu chợ cá, sau đầu rẽ phía đông, đi nửa đường cái cửa đông rồi quẹo vào đường bắc thổ địa miếu đi thêm nửa đường là tới, hoặc là đi nửa đường cái cửa bắc rồi đi tới đường huyện đông, rồi đi về phía nam tới thổ địa miếu. Tất nhiên con đường thứ hai sẽ đi nhanh hơn nhiều.
- Nhanh hơn nhiều mà cũng vắng lặng hơn nhiều, nếu đi một mạch theo đường này, ta cảm thấy nơi này không nghi ngờ gì là nơi ra tay tốt nhất.
Đoàn Phi chỉ vào vùng nước trước mặt mà nói.
Các dòng nước trên đất Giang Nam chảy ngang dọc, nơi nào cũng đều là ao hồ đầm bể. Phía đông huyện Bảo Ứng là một vùng ao hồ với nhiều đảo nhỏ lẻ tẻ, có một con đường nhỏ có thể đi vào một đảo dài có nhiều cỏ lau phất phơ. Tuy rằng có ngư dân sinh sống trên đó, nhưng trong bãi cỏ lau xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được.
Quách Uy nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn vùng nước phức tạp trước mắt, hít một hơi rồi nói:
- Đây quả là một nơi lý tưởng để giết người cướp của, nhưng mà sau khi giết người vứt xác trực tiếp vào hồ nước không tốt hơn sao? Tại sao phải đưa xác chết tới thổ địa miếu một nơi xa vậy chứ?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Nước nơi này quá cạn, cộng thêm ở đây có người sinh sống làm ăn, xác chết giấu không tới một ngày sẽ bị phát hiện, còn thổ địa miếu thì tốt hơn nhiều. Nơi đó vốn rất ít người tới lui, sau khi bị sập càng không ai tới, lâu lâu mới có con nít tới chơi, cho dù ngửi được mùi thối cũng sẽ không phát hiện được xác chết. Đi nào, chúng ta tới đó xem, nếu may mắn có thể sẽ tìm được chút manh mối.
Có một ông lão đang ngồi câu cá ở bờ hồ. Mưa rơi lất phất, ông lão đội nón vành lên đầu khoái lên mình chiếc áo tơi rồi lẳng lặng ngồi yên đó. Vẻ tươi đẹp của con sông và ông lão hòa quyện vào nhau, như một bức tranh xinh đẹp. Hai người Đoàn Phi chen vào trong ngồi, hoàn toàn phá hủy nét tĩnh lặng của nơi đây.
Đoàn Phi ho nhẹ một tiếng, ông lão câu cá nghe tiếng quay đầu lại. Nhìn thấy hai người đang đi tới, ông lão trông họ không giống người tầm thường giật mình và đứng lên vội vàng, cung kính đứng tránh sang một bên, chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía mặt nước.
Quách Uy uy phong lẫm liệt quát rằng:
- Ông lão, dạo này trên hồ này có chuyện kỳ lạ gì không?
- Kỳ lạ? Không gì kỳ lạ bằng việc hai tên hậu bối lại nói chuyện với một người cao tuổi một cách vô lễ như thế.
Ông lão trả lời một cách thản nhiên.
- Ngươi!
Quách Uy đang muốn nổi điên, thì Đoàn Phi liền ngăn cản anh ta lại, Đoàn Phi tiến lên trước chắp tay thi lễ một cách lịch sự và hỏi rằng:
- Thưa cụ, chúng tôi tới đây để điều tra một vụ án mạng. Xin hỏi rằng khoảng mùng 10 thượng tuần tháng này, vùng nước này có xảy ra chuyện kỳ lạ gì không? Ví dụ là phát hiện một vết máu lớn hoặc có người khả nghi nào tới lui chẳng hạn.
Lúc này ông lão mới quay đầu lại, suy nghĩ rồi nói:
- Thế mới phải chứ. Các ngươi có thể tới phía nam đảo này xem thử. Nửa tháng trước nước chưa dâng cao thế này, có thể trực tiếp đi qua bên đó. Nghe đám trẻ nói chỗ đó có một đêm xuất hiện ma quỷ, vừa khóc vừa cười tới nửa đêm. Những người gan lớn tới đó nhìn trộm còn thấy có con mắt ma quái đang bay qua bay lại. Sáng sớm hôm sau mọi người tập trung tới đó xem thì phát hiện trên hòn đảo cứ như bị phủ lên một lớp máu vậy. Tới giờ chưa ai dám tới gần hòn đảo ấy nữa.
- Thế tại sao các người không báo quan?
Quách Uy quát lên.
Ông lão liếc mắt nhìn y với thái độ thờ ơ, rồi quay đầu tiếp tục câu cá. Đoàn Phi cảm ơn ông lão, kéo theo Quách Uy rời khỏi, đồng thời nói nhỏ rằng:
- Không thấy tử thi, ngươi cảm thấy dù báo quan, Mẫn đại nhân hoặc Hứa điển sử sẽ nhận vụ án này không? Nói không chừng Nghiêm bộ đầu sẽ có hứng thú hơn với việc phái người tới đây thu chút tiền theo lệ quen. Ngươi nói xem ai rảnh tới nỗi đi báo quan?
Quách Uy cười ha hả, vừa lúc có một ngư dân trẻ tuổi đi qua, y liền tay kéo người đó tới, quát rằng:
- Quan gia xử án, mi hãy đi tìm cho ta con thuyền, dám nhiều lời thì ta sẽ đưa cả nhà mi tới gặp quan!
Sự uy nghiêm của quan gia chỉ có ông lão thấu hiểu chuyện đời mới dám khinh thường, người đó lập tức dâng con thuyền của mình cho bọn họ, nhưng lại không dám chở bọn họ qua đó. Ma còn đáng sợ hơn người, uy hiếp cũng vô dụng. Đoàn Phi bọn họ đành phải tự mình dùng trúc cao chèo thuyền tựa vào bờ hồ hòn đảo đó.
Trên đảo đã không còn thấy mùi đỏ tươi như các ngư dân nói, nhưng mà mùi hôi tanh nồng nặc hoàn toàn khác với mùi tanh của cá. Không ít các hòn đá bị nước mưa rửa sạch, gốc các ngọn cỏ vẫn thấy vết máu ẩm ướt có màu nâu đen, phạm vi tương đối rộng, có thể thấy rằng lời kể của các ngư dân không hề phóng đại. Lúc ấy diện tích ước khoảng 10m² của hòn đảo này, quả thực từng bị vết máu to bao phủ.
- A Phi, huynh xem.
Quách Phi không bao lâu sau tìm được một số đồ vật, đưa cho Đoàn Phi xem. Đó là vàng mã chưa cháy hết, mảnh sứ vỡ nhuốm máu, và khúc gỗ nhỏ màu đỏ bị cháy xém ở phần đầu
Nén hương cháy hết, vàng mã còn có ly đựng rượu, Đoàn Phi nghĩ đến một khả năng, da đầu đột nhiên tê buốt, hắn buột miệng thốt lên rằng:
- Đây là…
/278
|