Trịnh Quân ngủ một giấc tỉnh dậy, lúc mở mắt ra phát hiện có người đang ủn vào lòng anh. Anh mơ mơ màng màng bị sợi tóc mềm mại cọ lên mặt, có người ôm lấy anh, nói chuyện vào tai anh.
"Chào buổi sáng."
Người trong lòng có vòng eo cân xứng, ôm vô cùng sướng, Trịnh Quân ôm chầm lấy, vừa ngáp vừa đáp:
"Chào."
Vương Thu tỉnh sớm hơn vài phút, hiện tại đã qua thời điểm mơ hồ, cậu dán vào ngực Trịnh Quân, nói chuyện cũng có thể rung động theo nhịp tim của người khác.
"Ông xã, em nhớ anh lắm."
Trịnh Quân bị một câu "ông xã" làm tỉnh hẳn, anh vò vò cái đầu xù bông của Cầu Cầu, hỏi:
"Sao thế?"
"Tối hôm qua em nằm mơ, không có mơ đến anh, đã bảy tiếng đồng hồ không gặp anh rồi..." Vương Thu giả vờ đến chính mình cũng không nhịn được cười: "Có phải lâu lắm đúng không?"
Cậu nâng mặt lên, dáng vẻ vô cùng sầu khổ: "Một ngày không gặp, như cách ba thu. Một buổi tối không gặp, tương đương như ba ngày mùa đông rồi."
Trịnh Quân nhướng mày: "Vậy phải làm sao đây?"
"Muốn ôm một cái." Vương Thu ôm lấy anh, lại nâng cằm lên: "Còn muốn hôn một cái nữa."
Trịnh Quân cười cười, im lặng, sau đó mới nói: "Anh giúp em lau ghèn cái đã."
Khoảnh khắc vợ yêu ngọt ngào sến rện thình lình không còn sót lại chút gì.
Vương Thu đánh lên nệm ngồi bật dậy, hung ác nói: "Trịnh Quân, ba giây đồng hồ thu hồi lại câu anh vừa nói kia, em còn có thể coi như không nghe thấy."
"Ha ha ha ha ha......"
Đại ma đầu cười không dứt, Vương Thu bị anh cười đến phiền, chui vào chăn không chịu chui ra.
"Thức dậy nào, lát nữa không kịp rồi."
Người đang giận dỗi che đầu không chịu nghe lời: "Không kịp thì thôi, cũng không phải nhất định phải chụp ảnh đó."
"Nhưng mà anh muốn chụp." Trịnh Quân ôm cả chăn lẫn bé Cầu Cầu lên, mang vào phòng rửa mặt, anh cũng học Vương Thu làm nũng: "Em chiều anh đi mà."
"Được rồi được rồi." Lúc này Vương Thu mới làm ra vẻ hết cách với anh, còn khoe khoang: "Em thật là khoan hồng độ lượng, còn không phải do quá yêu anh sao..."
Trịnh Quân không nói gì, cũng không cười, im lặng.
Vương Thu kỳ quái: "Anh sao thế?"
Đại ma đầu nghiêng đầu: "Anh đang suy nghĩ cách chế biến một món ăn mới."
Quả nhiên, ở ác gặp ác đó nha.
___________
Sau khi đăng kí kết hôn, Vương Thu không kích động như Trịnh Quân.
Trịnh Quân cả ngày chuẩn bị muốn chụp ảnh cưới làm tiệc rượu, Vương Thu không có động lực.
Trước đó Vương Thu đã mất công vì hai cuốn sổ màu đỏ kia, nhưng mà nhìn Trịnh Quân vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo.
Cho dù ngồi trên ghế không thể động đậy hai tiếng cũng chịu được.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc váy cưới.
Nghe nói cái váy nặng trịch trên người cậu đây, là chồng cậu đặc biệt liên hệ với một nhãn hiệu nào đó, dùng số tiền lớn để đặt riêng cho cậu.
Vương Thu cảm thấy cậu sắp bị siết đến ói ra luôn rồi.
Hiện tại cậu chỉ là một con búp bê Tây Dương xinh đẹp, đẹp thì có đẹp đó, nhưng không có linh hồn.
Vương Thu mang theo nụ cười chuyên nghiệp đi từ gian thay đồ ra bên ngoài, liền nhìn thấy Trịnh Quân hai mắt sáng ngời, đứng dậy đón cậu.
Nụ cười trên mặt Trịnh Quân lập tức tươi lên, căn bản che giấu không được, anh tiến tới dắt tay Vương Thu, nắm lấy còn không nhịn được khen.
"Em đẹp quá."
Cảm xúc của Trịnh Quân lan truyền cho Vương Thu, những gì không được tự nhiên trước đó của Vương Thu đều phai nhạt, cậu cũng cười nói.
"Tất nhiên rồi, anh nhặt được bảo bối đó."
Trịnh Quân không nói lời nào, chỉ nhìn cậu mà cười, cười đến nỗi Vương Thu nhịn không được chọc bộ tây trang cứng ngắc của anh.
"Cười gì đó?"
Trịnh Quân ở chung lâu với cậu, cũng học được trêu chọc: "Cười mừng anh nhặt được bảo bối."
"U là chời, bây giờ anh sến súa quá đi." Vương Thu nhìn gương mặt đẹp trai của ông xã mình, mím môi nhón chân lặng lẽ nói: "Nếu đây là tiểu thuyết, hình tượng đại ma đầu lạnh lùng của anh đã sụp đổ rồi."
"Sụp thì sụp." Trịnh Quân dùng ánh mắt hôn lên đôi môi đỏ của cậu, anh vẫn cười tươi, khác hẳn với người nóng nảy hung dữ trong quá khứ: "Dù sao chúng ta sến súa củi gạo mắm muối mỗi ngày như vậy cũng không ai nguyện ý xem."
"Chụp ảnh!" Vương Thu đẩy anh ra, lại kéo lấy cà vạt của anh: "Nếu anh cứ nói chuyện không đứng đắn như vậy, em cho anh biết em sẽ không khống chế được cảm xúc đâu."
Trịnh Quân bị cậu kéo đến gần: "Vậy làm sao bây giờ?"
Vương Thu nhướng mày, hung ác lên tiếng:
"Mang anh về nhà nấu ăn!"
Hung dữ quá đi.
__________
Vương Thu đổi bốn bộ váy cưới, lại mặc tây trang vào, sửa lại trang điểm trên mặt.
Nhân viên cửa hàng không biết đặc thù của cậu, còn khen cậu đẹp trai.
"Tiểu thư cô mặc tây trang cũng đẹp trai lắm đó."
"Ha ha ha, vậy sao." Vương Thu cười với đối phương: "Ông xã tôi cũng nói như vậy."
Cậu còn rất vui vẻ, Trịnh Quân chuẩn bị váy cưới trang nhã kỳ ảo, tây trang cũng được chỉnh sửa, mặc vào vô cùng tuấn tú.
Vương Thu chờ mãi chờ mãi, lại không thấy người tới.
"Sao anh ấy chậm quá vậy?"
Nhân viên cửa hàng bên cạnh giải thích: "Chồng của cô còn cần chút thời gian."
Vương Thu có hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn nói giỡn: "Cô đừng bán ông xã tôi đi nha."
Trịnh Quân vẫn không xuất hiện, cuối cùng Vương Thu không ngồi được nữa, bước đến phòng thay đồ, cậu hỏi:
"Anh Quân, anh ở trong đó đếm kiến hả? Sao còn chưa..."
Cửa vừa mở ra, Vương Thu sửng sốt cả người.
Trịnh Quân mặc váy cưới, khăn voan cài lên mái tóc ngắn, đứng trước mặt cậu.
__________
"Anh..." Vương Thu há miệng, lại không phát ra được âm thanh, cuối cùng xoay người đi, bưng kín mặt.
Trịnh Quân tự sa ngã đi ra ngoài: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Cả đời này đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được phong cách gió luồn qua kẽ háng, lễ phục hôm nay của Vương Thu là anh đặt làm bên ngoài, còn cái váy trên người anh là tùy tiện lấy trong tiệm, không vừa người lắm, cũng may đằng trước váy này không có lót ngực, dù kỳ quái cũng dễ trả lại.
Vương Thu không cười, vẫn đưa lưng về phía anh.
"Cầu Cầu?"
"Đây là đại mỹ nhân từ đâu tới đây?" Vương Thu hít sâu cả buổi mới xoay người, nâng cằm Trịnh Quân lên, trêu chọc ra tiếng: "Về nhà với anh trai đi."
Nhưng mà giọng nói của cậu run rẩy, mắt rưng rưng. Nhìn không giống ác bá, mà giống một đứa nhỏ đáng thương.
"Được thôi."
Đại mỹ nhân đồng ý vô cùng sảng khoái, Vương Thu không trêu nổi nữa, cậu nhìn Trịnh Quân, nức nở ra tiếng.
"Thật ra em không để bụng đâu, anh không cần phải..."
"Nhưng mà anh muốn." Trịnh Quân lau sạch nước mắt của cục cưng Cầu Cầu, chậm rãi nói: "Anh muốn để em biết, nếu anh dùng thân phận nữ giới gặp được em, anh cũng nguyện ý gả cho em."
Bất kể anh và em gặp nhau như thế nào, anh nghĩ anh đều sẽ yêu em.
Tân hôn vui vẻ, em yêu của anh.
"Chào buổi sáng."
Người trong lòng có vòng eo cân xứng, ôm vô cùng sướng, Trịnh Quân ôm chầm lấy, vừa ngáp vừa đáp:
"Chào."
Vương Thu tỉnh sớm hơn vài phút, hiện tại đã qua thời điểm mơ hồ, cậu dán vào ngực Trịnh Quân, nói chuyện cũng có thể rung động theo nhịp tim của người khác.
"Ông xã, em nhớ anh lắm."
Trịnh Quân bị một câu "ông xã" làm tỉnh hẳn, anh vò vò cái đầu xù bông của Cầu Cầu, hỏi:
"Sao thế?"
"Tối hôm qua em nằm mơ, không có mơ đến anh, đã bảy tiếng đồng hồ không gặp anh rồi..." Vương Thu giả vờ đến chính mình cũng không nhịn được cười: "Có phải lâu lắm đúng không?"
Cậu nâng mặt lên, dáng vẻ vô cùng sầu khổ: "Một ngày không gặp, như cách ba thu. Một buổi tối không gặp, tương đương như ba ngày mùa đông rồi."
Trịnh Quân nhướng mày: "Vậy phải làm sao đây?"
"Muốn ôm một cái." Vương Thu ôm lấy anh, lại nâng cằm lên: "Còn muốn hôn một cái nữa."
Trịnh Quân cười cười, im lặng, sau đó mới nói: "Anh giúp em lau ghèn cái đã."
Khoảnh khắc vợ yêu ngọt ngào sến rện thình lình không còn sót lại chút gì.
Vương Thu đánh lên nệm ngồi bật dậy, hung ác nói: "Trịnh Quân, ba giây đồng hồ thu hồi lại câu anh vừa nói kia, em còn có thể coi như không nghe thấy."
"Ha ha ha ha ha......"
Đại ma đầu cười không dứt, Vương Thu bị anh cười đến phiền, chui vào chăn không chịu chui ra.
"Thức dậy nào, lát nữa không kịp rồi."
Người đang giận dỗi che đầu không chịu nghe lời: "Không kịp thì thôi, cũng không phải nhất định phải chụp ảnh đó."
"Nhưng mà anh muốn chụp." Trịnh Quân ôm cả chăn lẫn bé Cầu Cầu lên, mang vào phòng rửa mặt, anh cũng học Vương Thu làm nũng: "Em chiều anh đi mà."
"Được rồi được rồi." Lúc này Vương Thu mới làm ra vẻ hết cách với anh, còn khoe khoang: "Em thật là khoan hồng độ lượng, còn không phải do quá yêu anh sao..."
Trịnh Quân không nói gì, cũng không cười, im lặng.
Vương Thu kỳ quái: "Anh sao thế?"
Đại ma đầu nghiêng đầu: "Anh đang suy nghĩ cách chế biến một món ăn mới."
Quả nhiên, ở ác gặp ác đó nha.
___________
Sau khi đăng kí kết hôn, Vương Thu không kích động như Trịnh Quân.
Trịnh Quân cả ngày chuẩn bị muốn chụp ảnh cưới làm tiệc rượu, Vương Thu không có động lực.
Trước đó Vương Thu đã mất công vì hai cuốn sổ màu đỏ kia, nhưng mà nhìn Trịnh Quân vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo.
Cho dù ngồi trên ghế không thể động đậy hai tiếng cũng chịu được.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc váy cưới.
Nghe nói cái váy nặng trịch trên người cậu đây, là chồng cậu đặc biệt liên hệ với một nhãn hiệu nào đó, dùng số tiền lớn để đặt riêng cho cậu.
Vương Thu cảm thấy cậu sắp bị siết đến ói ra luôn rồi.
Hiện tại cậu chỉ là một con búp bê Tây Dương xinh đẹp, đẹp thì có đẹp đó, nhưng không có linh hồn.
Vương Thu mang theo nụ cười chuyên nghiệp đi từ gian thay đồ ra bên ngoài, liền nhìn thấy Trịnh Quân hai mắt sáng ngời, đứng dậy đón cậu.
Nụ cười trên mặt Trịnh Quân lập tức tươi lên, căn bản che giấu không được, anh tiến tới dắt tay Vương Thu, nắm lấy còn không nhịn được khen.
"Em đẹp quá."
Cảm xúc của Trịnh Quân lan truyền cho Vương Thu, những gì không được tự nhiên trước đó của Vương Thu đều phai nhạt, cậu cũng cười nói.
"Tất nhiên rồi, anh nhặt được bảo bối đó."
Trịnh Quân không nói lời nào, chỉ nhìn cậu mà cười, cười đến nỗi Vương Thu nhịn không được chọc bộ tây trang cứng ngắc của anh.
"Cười gì đó?"
Trịnh Quân ở chung lâu với cậu, cũng học được trêu chọc: "Cười mừng anh nhặt được bảo bối."
"U là chời, bây giờ anh sến súa quá đi." Vương Thu nhìn gương mặt đẹp trai của ông xã mình, mím môi nhón chân lặng lẽ nói: "Nếu đây là tiểu thuyết, hình tượng đại ma đầu lạnh lùng của anh đã sụp đổ rồi."
"Sụp thì sụp." Trịnh Quân dùng ánh mắt hôn lên đôi môi đỏ của cậu, anh vẫn cười tươi, khác hẳn với người nóng nảy hung dữ trong quá khứ: "Dù sao chúng ta sến súa củi gạo mắm muối mỗi ngày như vậy cũng không ai nguyện ý xem."
"Chụp ảnh!" Vương Thu đẩy anh ra, lại kéo lấy cà vạt của anh: "Nếu anh cứ nói chuyện không đứng đắn như vậy, em cho anh biết em sẽ không khống chế được cảm xúc đâu."
Trịnh Quân bị cậu kéo đến gần: "Vậy làm sao bây giờ?"
Vương Thu nhướng mày, hung ác lên tiếng:
"Mang anh về nhà nấu ăn!"
Hung dữ quá đi.
__________
Vương Thu đổi bốn bộ váy cưới, lại mặc tây trang vào, sửa lại trang điểm trên mặt.
Nhân viên cửa hàng không biết đặc thù của cậu, còn khen cậu đẹp trai.
"Tiểu thư cô mặc tây trang cũng đẹp trai lắm đó."
"Ha ha ha, vậy sao." Vương Thu cười với đối phương: "Ông xã tôi cũng nói như vậy."
Cậu còn rất vui vẻ, Trịnh Quân chuẩn bị váy cưới trang nhã kỳ ảo, tây trang cũng được chỉnh sửa, mặc vào vô cùng tuấn tú.
Vương Thu chờ mãi chờ mãi, lại không thấy người tới.
"Sao anh ấy chậm quá vậy?"
Nhân viên cửa hàng bên cạnh giải thích: "Chồng của cô còn cần chút thời gian."
Vương Thu có hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn nói giỡn: "Cô đừng bán ông xã tôi đi nha."
Trịnh Quân vẫn không xuất hiện, cuối cùng Vương Thu không ngồi được nữa, bước đến phòng thay đồ, cậu hỏi:
"Anh Quân, anh ở trong đó đếm kiến hả? Sao còn chưa..."
Cửa vừa mở ra, Vương Thu sửng sốt cả người.
Trịnh Quân mặc váy cưới, khăn voan cài lên mái tóc ngắn, đứng trước mặt cậu.
__________
"Anh..." Vương Thu há miệng, lại không phát ra được âm thanh, cuối cùng xoay người đi, bưng kín mặt.
Trịnh Quân tự sa ngã đi ra ngoài: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Cả đời này đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được phong cách gió luồn qua kẽ háng, lễ phục hôm nay của Vương Thu là anh đặt làm bên ngoài, còn cái váy trên người anh là tùy tiện lấy trong tiệm, không vừa người lắm, cũng may đằng trước váy này không có lót ngực, dù kỳ quái cũng dễ trả lại.
Vương Thu không cười, vẫn đưa lưng về phía anh.
"Cầu Cầu?"
"Đây là đại mỹ nhân từ đâu tới đây?" Vương Thu hít sâu cả buổi mới xoay người, nâng cằm Trịnh Quân lên, trêu chọc ra tiếng: "Về nhà với anh trai đi."
Nhưng mà giọng nói của cậu run rẩy, mắt rưng rưng. Nhìn không giống ác bá, mà giống một đứa nhỏ đáng thương.
"Được thôi."
Đại mỹ nhân đồng ý vô cùng sảng khoái, Vương Thu không trêu nổi nữa, cậu nhìn Trịnh Quân, nức nở ra tiếng.
"Thật ra em không để bụng đâu, anh không cần phải..."
"Nhưng mà anh muốn." Trịnh Quân lau sạch nước mắt của cục cưng Cầu Cầu, chậm rãi nói: "Anh muốn để em biết, nếu anh dùng thân phận nữ giới gặp được em, anh cũng nguyện ý gả cho em."
Bất kể anh và em gặp nhau như thế nào, anh nghĩ anh đều sẽ yêu em.
Tân hôn vui vẻ, em yêu của anh.
/60
|