Từ khi biết được bạn nhỏ Cẩu Đản muốn đến ở nhờ, trong vòng 3 ngày, Trịnh Quân đã dọn ra một phòng đồ chơi trong nhà, nếu không phải Vương Thu ngăn lại, anh thậm chí còn muốn mua một cái giường nhi đồng.
Bạn nhỏ Cẩu Đản ngồi máy bay đúng hẹn đến, Trịnh Quân nghỉ một bữa, mang Vương Thu ra sân bay đón.
Hai người họ đến sớm hơn một tiếng, Trịnh Quân lo lắng hỏi lại mấy lần.
"Là hôm nay đúng không? Tới rồi sao? Có thể sai hay không?"
Vương Thu cảm thấy đại ma đầu hôm nay có phải điên rồi hay không, cũng may chờ đến Trịnh Quân hỏi đến lần 7749:
"Là chuyến bay lần này sao?"
Cuối cùng Vương Thu cũng chờ được thông báo chuyến bay hạ cánh.
"Đúng vậy, vừa mới hạ cánh, chắc sẽ nhanh ra thôi."
Trịnh Quân bước nhanh đến cửa kiểm soát an ninh đứng chờ.
Vương Thu không nín được cười: "Anh đừng có gấp mà."
"Nhưng mà bạn nhỏ tới một mình..." Lời nói của Trịnh Quân có cảm giác như lời cha già lo lắng cho con mình: "Nhỏ như vậy tại sao lại đến một mình được chứ?"
Vương Thu chỉ có thể ở bên cạnh trấn an anh: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chuyến bay lần này là đồng nghiệp của ba em lái, thành viên đội bay đều giúp đỡ trông chừng mà."
Vương Thu đang nói, bỗng nhiên nhìn đến một bóng dáng nhỏ kéo một cái vali nhỏ đi ra, cậu lập tức cười lên, hô một tiếng: "Cẩu Đản!"
Trịnh Quân trố mắt nhìn một đứa nhỏ đầu cài vương miện nhỏ, mặc váy bồng xòe, mang giày màu đen như một búp bê Tây Dương vui vẻ chạy tới trước mặt Vương Thu, gọi vô cùng ngọt ngào: "Chào anh Cầu Cầu ạ."
"Chào Cẩu Đản!" Vương Thu ngồi xuống dang hai tay ra: "Đến đây, để anh ôm chút nào."
Công chúa nhỏ liền ngoan ngoãn vươn tay ngắn, nhào vào vòng tay của Vương Thu.
Bạn nhỏ bị ôm eo nâng lên, nghe anh trai nói chuyện.
"Cẩu Đản, anh giới thiệu với em một chút, đây là lãnh đạo của anh..."
Cẩu Đản nghi hoặc: "Lãnh đạo? Giống như cô lãnh đạo dượng vậy hả?"
"Lãnh đạo là giống như giáo viên mầm non lãnh đạo em vậy đó." Vương Thu trộm cười trong lòng: "Đi nào, mấy ngày nay đi lăn lộn với anh."
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, bạn nhỏ bắt đầu náo loạn.
"Anh Thu Thu, em có thể tự đi được."
"Ây da, nhóc Cẩu Đản lớn rồi, hiểu chuyện không ít nha." Vương Thu véo khuôn mặt non mềm của bạn nhỏ: "Nhưng mà bên ngoài đang mưa, giày nhỏ của em sẽ dơ đó."
Công chúa Cẩu Đản cúi đầu nhìn giày của mình, quơ quơ bắp chân mum múp thịt, nơ bướm trên giày lắc qua lắc lại, ngọt ngào đến nỗi làm tim gan người ta run rẩy.
"Để tôi bế cho."
Trịnh Quân không làm hai người rối rắm lâu, đưa vali cho Vương Thu, một tay bế bạn nhỏ qua.
Bạn nhỏ ngồi trên cánh tay anh, dựa vào người Trịnh Quân, tựa đầu lên vai anh.
Nhìn càng giống búp bê Tây Dương hơn nữa.
Trịnh Quân nghiêng đầu nói chuyện: "Ôm cổ chú cho chặt nhé."
Công chúa Cẩu Đảm vươn cánh tay nhỏ ôm cổ anh, chớp chớp đôi mắt tròn xoe như quả nho, ngọt ngào nói:
"Ôm rồi, anh ơi."
Nét mặt Trịnh Quân đẫm ý cười, anh đối xử với bạn nhỏ luôn rất ôn hòa, cường điệu nói:
"Tuổi của chú đủ làm chú của cháu đó."
Năm nay anh ba mươi mấy tuổi, với đứa nhỏ năm tuổi thế này, làm sao cũng không thể thành anh trai được.
"Nhưng mà anh đẹp!" Công chúa Cẩu Đản có lý luận của mình: "Chú đẹp trai là thành anh trai của em hết.". Truyện Bách Hợp
Vương Thu ghen tị đỏ mắt, ở bên cạnh nói: "Ây da, miệng của Cẩu Đản ngọt quá đi. Có phải đang ăn kẹo đúng không?"
"Kẹo kẹo?" Bạn nhỏ tủi thân, vùi đầu vào vai Trịnh Quân không ngẩng lên: "Papa không cho em ăn kẹo, lần trước mới đến bác sĩ vù vù đó."
Trịnh Quân nhất thời không hiểu nổi: "Bác sĩ vù vù?"
"Chính là nha sĩ." Vương Thu còn chọc bé: "Mũi khoan phát ra tiếng vù vù đúng không?"
"Dạ!" Cẩu Đản rất thích nói chuyện phiếm, còn thích làm nũng với người anh họ hơn mình hai mươi mấy tuổi này: "Hơi sợ, hàm răng ê ẩm."
Trịnh Quân theo Vương Thu lên xe, nghiêm trang nói chuyện: "Ngoan ngoãn đánh răng sẽ không sợ."
"Em có đánh răng đàng hoàng, ba lần." Cẩu Đản vừa nói vừa đưa ba ngón tay lên, ý bảo bé có đánh răng ba lần lận đó.
Trịnh Quân khen thật sự rất chân thành, anh bế bạn nhỏ ngồi lên ghế dựa an toàn.
"Ngoan lắm."
Cẩu Đản cũng không ồn ào, ngoan ngoãn để người khác thắt dây an toàn cho.
"Em có ngoan như thế sao?"
Trịnh Quân gật đầu: "Ừm."
Cẩu Đản công chúa lại hỏi: "Là một đứa trẻ ngoan sao?"
Trịnh Quân lại đáp: "Đúng vậy."
Vương Thu đang tự hỏi nhóc quỷ này muốn làm gì, thì nghe thấy công chúa Cẩu Đản thầm thì: "Vậy đứa trẻ ngoan có thể hôn hôn anh được không?"
Vương Thu trợn mắt há hốc mồm, liên thanh nói: "Cẩu Đản em không biết xấu hổ à!"
Cẩu Đản hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ rũ hàng mi rậm rạp xuống, đáng thương giương mắt nhìn về phía Trịnh Quân, lại nói: "Được không? Anh trai đẹp trai ơi?"
Trịnh Quân không nhịn được cười rộ lên, anh chỉnh chỉnh kẹp vương miện công chúa cho bé, nói:
"Được."
A a a a!
Dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà, Vương Thu cảm thấy mình thật là ngu ngốc.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Quân nghiêng mặt đi để Cẩu Đản hôn bẹp một cái lên má, còn để lại một vệt nước bọt.
Mình còn chưa được hôn đâu!
Thu Thu lo lắng!
Bạn nhỏ Cẩu Đản ngồi máy bay đúng hẹn đến, Trịnh Quân nghỉ một bữa, mang Vương Thu ra sân bay đón.
Hai người họ đến sớm hơn một tiếng, Trịnh Quân lo lắng hỏi lại mấy lần.
"Là hôm nay đúng không? Tới rồi sao? Có thể sai hay không?"
Vương Thu cảm thấy đại ma đầu hôm nay có phải điên rồi hay không, cũng may chờ đến Trịnh Quân hỏi đến lần 7749:
"Là chuyến bay lần này sao?"
Cuối cùng Vương Thu cũng chờ được thông báo chuyến bay hạ cánh.
"Đúng vậy, vừa mới hạ cánh, chắc sẽ nhanh ra thôi."
Trịnh Quân bước nhanh đến cửa kiểm soát an ninh đứng chờ.
Vương Thu không nín được cười: "Anh đừng có gấp mà."
"Nhưng mà bạn nhỏ tới một mình..." Lời nói của Trịnh Quân có cảm giác như lời cha già lo lắng cho con mình: "Nhỏ như vậy tại sao lại đến một mình được chứ?"
Vương Thu chỉ có thể ở bên cạnh trấn an anh: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chuyến bay lần này là đồng nghiệp của ba em lái, thành viên đội bay đều giúp đỡ trông chừng mà."
Vương Thu đang nói, bỗng nhiên nhìn đến một bóng dáng nhỏ kéo một cái vali nhỏ đi ra, cậu lập tức cười lên, hô một tiếng: "Cẩu Đản!"
Trịnh Quân trố mắt nhìn một đứa nhỏ đầu cài vương miện nhỏ, mặc váy bồng xòe, mang giày màu đen như một búp bê Tây Dương vui vẻ chạy tới trước mặt Vương Thu, gọi vô cùng ngọt ngào: "Chào anh Cầu Cầu ạ."
"Chào Cẩu Đản!" Vương Thu ngồi xuống dang hai tay ra: "Đến đây, để anh ôm chút nào."
Công chúa nhỏ liền ngoan ngoãn vươn tay ngắn, nhào vào vòng tay của Vương Thu.
Bạn nhỏ bị ôm eo nâng lên, nghe anh trai nói chuyện.
"Cẩu Đản, anh giới thiệu với em một chút, đây là lãnh đạo của anh..."
Cẩu Đản nghi hoặc: "Lãnh đạo? Giống như cô lãnh đạo dượng vậy hả?"
"Lãnh đạo là giống như giáo viên mầm non lãnh đạo em vậy đó." Vương Thu trộm cười trong lòng: "Đi nào, mấy ngày nay đi lăn lộn với anh."
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, bạn nhỏ bắt đầu náo loạn.
"Anh Thu Thu, em có thể tự đi được."
"Ây da, nhóc Cẩu Đản lớn rồi, hiểu chuyện không ít nha." Vương Thu véo khuôn mặt non mềm của bạn nhỏ: "Nhưng mà bên ngoài đang mưa, giày nhỏ của em sẽ dơ đó."
Công chúa Cẩu Đản cúi đầu nhìn giày của mình, quơ quơ bắp chân mum múp thịt, nơ bướm trên giày lắc qua lắc lại, ngọt ngào đến nỗi làm tim gan người ta run rẩy.
"Để tôi bế cho."
Trịnh Quân không làm hai người rối rắm lâu, đưa vali cho Vương Thu, một tay bế bạn nhỏ qua.
Bạn nhỏ ngồi trên cánh tay anh, dựa vào người Trịnh Quân, tựa đầu lên vai anh.
Nhìn càng giống búp bê Tây Dương hơn nữa.
Trịnh Quân nghiêng đầu nói chuyện: "Ôm cổ chú cho chặt nhé."
Công chúa Cẩu Đảm vươn cánh tay nhỏ ôm cổ anh, chớp chớp đôi mắt tròn xoe như quả nho, ngọt ngào nói:
"Ôm rồi, anh ơi."
Nét mặt Trịnh Quân đẫm ý cười, anh đối xử với bạn nhỏ luôn rất ôn hòa, cường điệu nói:
"Tuổi của chú đủ làm chú của cháu đó."
Năm nay anh ba mươi mấy tuổi, với đứa nhỏ năm tuổi thế này, làm sao cũng không thể thành anh trai được.
"Nhưng mà anh đẹp!" Công chúa Cẩu Đản có lý luận của mình: "Chú đẹp trai là thành anh trai của em hết.". Truyện Bách Hợp
Vương Thu ghen tị đỏ mắt, ở bên cạnh nói: "Ây da, miệng của Cẩu Đản ngọt quá đi. Có phải đang ăn kẹo đúng không?"
"Kẹo kẹo?" Bạn nhỏ tủi thân, vùi đầu vào vai Trịnh Quân không ngẩng lên: "Papa không cho em ăn kẹo, lần trước mới đến bác sĩ vù vù đó."
Trịnh Quân nhất thời không hiểu nổi: "Bác sĩ vù vù?"
"Chính là nha sĩ." Vương Thu còn chọc bé: "Mũi khoan phát ra tiếng vù vù đúng không?"
"Dạ!" Cẩu Đản rất thích nói chuyện phiếm, còn thích làm nũng với người anh họ hơn mình hai mươi mấy tuổi này: "Hơi sợ, hàm răng ê ẩm."
Trịnh Quân theo Vương Thu lên xe, nghiêm trang nói chuyện: "Ngoan ngoãn đánh răng sẽ không sợ."
"Em có đánh răng đàng hoàng, ba lần." Cẩu Đản vừa nói vừa đưa ba ngón tay lên, ý bảo bé có đánh răng ba lần lận đó.
Trịnh Quân khen thật sự rất chân thành, anh bế bạn nhỏ ngồi lên ghế dựa an toàn.
"Ngoan lắm."
Cẩu Đản cũng không ồn ào, ngoan ngoãn để người khác thắt dây an toàn cho.
"Em có ngoan như thế sao?"
Trịnh Quân gật đầu: "Ừm."
Cẩu Đản công chúa lại hỏi: "Là một đứa trẻ ngoan sao?"
Trịnh Quân lại đáp: "Đúng vậy."
Vương Thu đang tự hỏi nhóc quỷ này muốn làm gì, thì nghe thấy công chúa Cẩu Đản thầm thì: "Vậy đứa trẻ ngoan có thể hôn hôn anh được không?"
Vương Thu trợn mắt há hốc mồm, liên thanh nói: "Cẩu Đản em không biết xấu hổ à!"
Cẩu Đản hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ rũ hàng mi rậm rạp xuống, đáng thương giương mắt nhìn về phía Trịnh Quân, lại nói: "Được không? Anh trai đẹp trai ơi?"
Trịnh Quân không nhịn được cười rộ lên, anh chỉnh chỉnh kẹp vương miện công chúa cho bé, nói:
"Được."
A a a a!
Dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà, Vương Thu cảm thấy mình thật là ngu ngốc.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Quân nghiêng mặt đi để Cẩu Đản hôn bẹp một cái lên má, còn để lại một vệt nước bọt.
Mình còn chưa được hôn đâu!
Thu Thu lo lắng!
/60
|