Anh sẽ vĩnh viễn ở cùng với em
Vuốt cái mông đau của mình, Hùng Thần Giai uất ức từ trên đất đứng dậy dùng đôi mắt hổ vừa chột dạ vừa buồn bã nhìn chằm chằm cô gái đối diện mình, nhỏ giọng nói thầm: "Anh chỉ đùa chút thôi mà, em có cần phải đá xuống anh giường luôn không?" Xem ra sức lực của công chúa cũng không nhỏ nha, qua nhiều năm như vậy thể lực quả nhiên đã khá hơn nhiều rồi, cô lại có thể trong nháy mắt làm hắn đang hoàn toàn không có phòng bị gì mà đá thẳng chân xuống giường? Tiềm lực bộc phát này tuyệt đối không thể khinh thường nha!
Nhưng trên thực tế thì sao?
Tang Vãn Cách vô cùng hung hãn đá con gấu kia lọt giường xong mới phát giác lưng mình bị đau, nhất là mới vừa rồi dùng hai chân thon dài để đá hắn làm cô càng thêm bủn rủn vô lực toàn thân, nghĩ đến đây, mắt to mạnh mẽ trừng về phía Hùng Thần Giai, đều là do đầu gấu vô sỉ này làm hại mà!
Cô thật không nên đá hắn, mà nên tìm cây đao lớn cắt hắn thành tám khúc luôn mới đúng!
Cái tên xú nam nhân này, cư nhiên, lại dám lừa gạt cô, hơn nữa còn lừa gạt lâu đến như vậy!
Thấy sắc mặt Tang Vãn Cách vẫn không được tốt, Hùng Thần Giai lúc này mới vuốt cái mông chột dạ lại thể hiện tràn đầy lấy lòng lại gần: "Công chúa..." Đúng là hắn không có chí khí một chút, nhưng da mặt dày hắn làm gì để ý đến cái này, lại mặt dày mày dạn xán đến, "Công chúa ── công chúa ── công chúa ──────" không biết đã gọi bao nhiêu lần rồi hắn cũng không sợ làm phiền người khác vẫn cứ kêu làm tâm Tang Vãn Cách vừa phiền vừa nóng lên, hận không thể cho hắn một cái tát không thấy trời trăng luôn còn tốt hơn để cho hắn ngồi ở đây chọc giận cô!
"Anh thật sự là không có cố ý mà, em tha thứ cho anh phạm lỗi lần đầu đi mà, có được hay không? Anh bảo đảm đây là lần đầu cũng là lần cuối, lần sau không làm vậy nữa!" Dứt lời, Hùng Thần Giai hết sức "Thành kính" giơ lên bốn đầu ngón tay, làm tư thế thề thốt.
Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái, vốn đang tức giận thần sắc chuyển sang ảm đạm, cô vô lực thở dài: "Được rồi, đừng có mà đùa nữa đi, không có ai thề mà đưa bốn ngón tay hết." Coi như hắn thật tâm thật ý thề thì sao cô khẳng định đợi đến lần sau lại có cơ hội như vậy, hắn vẫn sẽ lừa gạt cô tiếp, điểm này cô đã biết vô cùng rõ ràng rồi.
"Ách..." Bị vạch trần nhưng anh bạn gấu nào đó vẫn không biết xấu hổ gãi gãi đầu, đầy sinh lực bò lên giường, da mặt dày đem mặt to cọ bả vai của Tang Vãn Cách, vừa cọ qua cọ lại còn dùng thanh âm tựa như làm nũng nói, "Anh biết ngay công chúa nhà ta là thiện lương đáng yêu nhất mà." Nói xong còn cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại lưu lại một phiến nước miếng cùng ánh mắt khi dễ Tang Vãn Cách, hắn đưa bàn tay gãi đầu cười hắc hắc, miệng rộng há ra lộ hai hàm răng trắng sáng chói mắt.
Trong nháy mắt Tang Vãn Cách cứ tưởng là mình nhìn lầm, cô tưởng rằng mình thấy được mặt trời chứ.
"Tôi thiện lương đáng yêu ở chỗ nào hả?" Nhanh chóng thu hồi ý định, mắt to khẽ liếc về phía bản mặt nịnh hót của Hùng Thần Giai, "Có phải vì anh thật cảm thấy tôi thiện lương đáng yêu quá, nên lừa gạt tôi nói gian phòng này hiệu quả cách âm không tốt đúng không?" Hắn đâu chỉ là nói không tốt, lời hắn nói quả thực là tệ hết biết ấy chứ!
Cái tên đầu gấu này một chút cũng không đáng yêu mà! Lại nhớ tới lúc ấy, cô quả thật đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, tại sao hắn dám buộc cô rên rỉ ra tiếng mà không sợ bị người ta nghe thấy chứ, thì ra làm nửa ngày toàn bộ đều là lừa gạt cô!
Phòng nghỉ hiệu quả cách âm tốt vô cùng, trên căn bản nếu như ở chỗ này có cài quả bom gì đi nữa, coi như đã nổ cũng sẽ không có ai phát hiện ra được, hơn nữa quan trọng nhất là ── ở bên trong, người ở trong có thể khống chế thanh âm bên ngoài có truyền vào được hay không!
Đây chính là nguyên nhân Tang Vãn Cách dù có rên rỉ lớn tiếng cỡ nào thì thầy chủ nhiệm đầu trọc cùng Sào Văn Ngạn cũng không nghe thấy, mà trái lại hai người ấy nói chuyện nhỏ tiếng như vậy lại có thể truyền vào bên trong không sót một chữ.
"Nơi nào cũng thiện lương nơi nào cũng đáng yêu." Thấy cô nuốt giận dùng đôi mắt nhỏ tựa như đùa giỡn liếc hắn là một cái, Hùng Thần Giai lập tức biết cô không tức giận nữa rồi, thế là thân thể cao lớn lại quấn vào, bàn tay kéo Tang Vãn Cách ôm vào trong ngực thật chặt, cúi đầu nói lời ngon tiếng ngọt: "Dù sao, dù sao nếu như em không phải thiện lương cũng không đáng yêu đi nữa, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên em, thích em, em yên tâm đi!" Chính là như vậy đời này cuối cùng cô chính là trốn không thoát rồi!
Tang Vãn Cách lẳng lặng nhìn hắn, trong nháy mắt đó, tròng mắt cô lại dịu dàng như nước.
Vuốt cái mông đau của mình, Hùng Thần Giai uất ức từ trên đất đứng dậy dùng đôi mắt hổ vừa chột dạ vừa buồn bã nhìn chằm chằm cô gái đối diện mình, nhỏ giọng nói thầm: "Anh chỉ đùa chút thôi mà, em có cần phải đá xuống anh giường luôn không?" Xem ra sức lực của công chúa cũng không nhỏ nha, qua nhiều năm như vậy thể lực quả nhiên đã khá hơn nhiều rồi, cô lại có thể trong nháy mắt làm hắn đang hoàn toàn không có phòng bị gì mà đá thẳng chân xuống giường? Tiềm lực bộc phát này tuyệt đối không thể khinh thường nha!
Nhưng trên thực tế thì sao?
Tang Vãn Cách vô cùng hung hãn đá con gấu kia lọt giường xong mới phát giác lưng mình bị đau, nhất là mới vừa rồi dùng hai chân thon dài để đá hắn làm cô càng thêm bủn rủn vô lực toàn thân, nghĩ đến đây, mắt to mạnh mẽ trừng về phía Hùng Thần Giai, đều là do đầu gấu vô sỉ này làm hại mà!
Cô thật không nên đá hắn, mà nên tìm cây đao lớn cắt hắn thành tám khúc luôn mới đúng!
Cái tên xú nam nhân này, cư nhiên, lại dám lừa gạt cô, hơn nữa còn lừa gạt lâu đến như vậy!
Thấy sắc mặt Tang Vãn Cách vẫn không được tốt, Hùng Thần Giai lúc này mới vuốt cái mông chột dạ lại thể hiện tràn đầy lấy lòng lại gần: "Công chúa..." Đúng là hắn không có chí khí một chút, nhưng da mặt dày hắn làm gì để ý đến cái này, lại mặt dày mày dạn xán đến, "Công chúa ── công chúa ── công chúa ──────" không biết đã gọi bao nhiêu lần rồi hắn cũng không sợ làm phiền người khác vẫn cứ kêu làm tâm Tang Vãn Cách vừa phiền vừa nóng lên, hận không thể cho hắn một cái tát không thấy trời trăng luôn còn tốt hơn để cho hắn ngồi ở đây chọc giận cô!
"Anh thật sự là không có cố ý mà, em tha thứ cho anh phạm lỗi lần đầu đi mà, có được hay không? Anh bảo đảm đây là lần đầu cũng là lần cuối, lần sau không làm vậy nữa!" Dứt lời, Hùng Thần Giai hết sức "Thành kính" giơ lên bốn đầu ngón tay, làm tư thế thề thốt.
Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái, vốn đang tức giận thần sắc chuyển sang ảm đạm, cô vô lực thở dài: "Được rồi, đừng có mà đùa nữa đi, không có ai thề mà đưa bốn ngón tay hết." Coi như hắn thật tâm thật ý thề thì sao cô khẳng định đợi đến lần sau lại có cơ hội như vậy, hắn vẫn sẽ lừa gạt cô tiếp, điểm này cô đã biết vô cùng rõ ràng rồi.
"Ách..." Bị vạch trần nhưng anh bạn gấu nào đó vẫn không biết xấu hổ gãi gãi đầu, đầy sinh lực bò lên giường, da mặt dày đem mặt to cọ bả vai của Tang Vãn Cách, vừa cọ qua cọ lại còn dùng thanh âm tựa như làm nũng nói, "Anh biết ngay công chúa nhà ta là thiện lương đáng yêu nhất mà." Nói xong còn cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại lưu lại một phiến nước miếng cùng ánh mắt khi dễ Tang Vãn Cách, hắn đưa bàn tay gãi đầu cười hắc hắc, miệng rộng há ra lộ hai hàm răng trắng sáng chói mắt.
Trong nháy mắt Tang Vãn Cách cứ tưởng là mình nhìn lầm, cô tưởng rằng mình thấy được mặt trời chứ.
"Tôi thiện lương đáng yêu ở chỗ nào hả?" Nhanh chóng thu hồi ý định, mắt to khẽ liếc về phía bản mặt nịnh hót của Hùng Thần Giai, "Có phải vì anh thật cảm thấy tôi thiện lương đáng yêu quá, nên lừa gạt tôi nói gian phòng này hiệu quả cách âm không tốt đúng không?" Hắn đâu chỉ là nói không tốt, lời hắn nói quả thực là tệ hết biết ấy chứ!
Cái tên đầu gấu này một chút cũng không đáng yêu mà! Lại nhớ tới lúc ấy, cô quả thật đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, tại sao hắn dám buộc cô rên rỉ ra tiếng mà không sợ bị người ta nghe thấy chứ, thì ra làm nửa ngày toàn bộ đều là lừa gạt cô!
Phòng nghỉ hiệu quả cách âm tốt vô cùng, trên căn bản nếu như ở chỗ này có cài quả bom gì đi nữa, coi như đã nổ cũng sẽ không có ai phát hiện ra được, hơn nữa quan trọng nhất là ── ở bên trong, người ở trong có thể khống chế thanh âm bên ngoài có truyền vào được hay không!
Đây chính là nguyên nhân Tang Vãn Cách dù có rên rỉ lớn tiếng cỡ nào thì thầy chủ nhiệm đầu trọc cùng Sào Văn Ngạn cũng không nghe thấy, mà trái lại hai người ấy nói chuyện nhỏ tiếng như vậy lại có thể truyền vào bên trong không sót một chữ.
"Nơi nào cũng thiện lương nơi nào cũng đáng yêu." Thấy cô nuốt giận dùng đôi mắt nhỏ tựa như đùa giỡn liếc hắn là một cái, Hùng Thần Giai lập tức biết cô không tức giận nữa rồi, thế là thân thể cao lớn lại quấn vào, bàn tay kéo Tang Vãn Cách ôm vào trong ngực thật chặt, cúi đầu nói lời ngon tiếng ngọt: "Dù sao, dù sao nếu như em không phải thiện lương cũng không đáng yêu đi nữa, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên em, thích em, em yên tâm đi!" Chính là như vậy đời này cuối cùng cô chính là trốn không thoát rồi!
Tang Vãn Cách lẳng lặng nhìn hắn, trong nháy mắt đó, tròng mắt cô lại dịu dàng như nước.
/197
|