Chân tướng (trung)
"Tiều Phu chọn cậu làm người nối nghiệp?" Ba Tang lầm bầm lặp lại một lần nữa, có chút không thể tin được.
"Đúng vậy, điều kiện duy nhất chính là muốn tôi trừ đi khối u ác tính trong tổ chức." Nói tới chỗ này, Hùng Thần Giai có chút không yên lòng thấp thỏm nhìn nhìn Tang Vãn Cách, thấy vẻ mặt cô cũng không có gì khác thường, mới lấy dũng khí tiếp tục nói." Không biết ông ta dùng biện pháp gì mà từ trong tù đi ra, dùng thân phận khách du lịch trở lại Mĩ, kỹ năng cận chiến của tôi đều học từ ông ấy. Ông ấy nói tuổi tôi đã lớn, xương cốt cứng không học được công phu, cho nên ông ta chỉ dạy tôi một chút chiêu chí mạng vô cùng độc thôi. Tôi chịu học, ông ta cũng chịu dốc hết sức truyền dạy cho, cũng mất hết ba năm." Không ai biết ba năm kia hắn làm thế nào qua được, giết người cùng bị giết, hoàn toàn điều không phải do mình hắn khống chế.
"Ba năm sau chúng tôi quyết định động thủ. Vào lúc cuối cùng Tiều Phu lựa chọn cùng tên phản bội sống chết với nhau, tiến hành thanh trừ cả tổ chức, chỉ lưu lại những người trung thành."
"Tôi không muốn làm tiếp nữa, nên thoát khỏi tổ chức."
Hắn nói ra rất hời hợt, nhưng ba Tang lại biết rất rõ hai từ "thoát khỏi" kia có bao nhiêu khó khăn chứ không dễ dàng gì.
"Sau khi rời khỏi tổ chức tôi cũng không biết đi nơi nào. Khi đó tôi cái gì cũng không có, phải dựa vào sức mình làm việc vặt cho người ta kiếm chút tiền. Sau đó tôi phiêu bạc tứ xứ, từ từ quen biết mấy người anh em. Trong lúc đó... Tôi lại tốn thêm bốn năm."
"Tôi cùng mấy anh em bắt đầu làm ăn chính đáng, cho đến khi tôi cảm thấy được thời điểm đã đến, mới tuyệt đối chắc chắn trở về thành phố S này. Thật sự là nếu không trở lại tôi khẳng định sẽ bị điên mất thôi. Bảy năm đó mỗi tháng tôi điều phái người tới thành phố S một chuyến, sau đó đem tình hình gần đây nhất của công chúa fax qua cho tôi. Nhưng chỉ như vậy cũng không đủ... Tôi không chịu nổi mỗi khi thấy hình cô ấy mà lại không chạm đến được!"
"Sau khi tôi trở lại thành phố S, tốn chút tiền rồi liền đi vào trường trung học công chúa dạy làm thầy thể dục. Sau đó —— chuyện chính là như vậy rồi."
Hắn đã tận lực không đem hết những chuyện mình đã làm trong bảy năm qua kể quá cặn kẽ. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có dũng khí nhìn Tang Vãn Cách một cái. Tính tình của cô hắn hiểu quá rồi. Cô hoàn toàn thừa kế tính cách của ba Tang, ghét cái ác như thù, tư tưởng đạo đức cực kỳ cao. Hiện tại cô đã biết hắn từng làm qua nhiều chuyện xấu như vậy...
Đang lúc Hùng Thần Giai cúi đầu im lặng, Tang Vãn Cách lại cử động.
Cô thoát khỏi tay mẹ Tang, từng bước từng bước từ từ đi đến bên cạnh Hùng Thần Giai. Bàn tay nhỏ bé mềm mại nâng khuông mặt thô lỗ của hắn lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nở một nụ cười mỉm.
Hùng Thần Giai kinh ngạc nâng mắt lên, từ trong mắt Tang Vãn Cách hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mình rõ ràng.
Bộ dáng hai người nồng tình mật ý khiến ba Tang người bị gạt ở một bên thấy cực kỳ khó chịu. Ông không nhịn được lên tiếng muốn dùng gậy đánh uyên ương: "Vậy bây giờ cậu đang làm những công việc gì?"
Hùng Thần Giai vừa định trả lời, cửa phòng ngủ lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi. Người nọ vẫn còn nhẹ nhàng thở hổn hển, tựa hồ như hắn mới vừa chạy thật kịch liệt vậy.
"Trình Cảnh Khu?" Tròng mắt đen nhíu lại, Hùng Thần Giai lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đem Tang Vãn Cách đẩy ra sau lưng.
"A, thật là ngoài ý muốn mà." Trình Cảnh Khu cười khẽ. Cái trán mơ hồ có chút dấu vết của mồ hôi, nhưng biểu tình của hắn vẫn ưu nhã hoàn mỹ như trước. Hắn giống như là không có gì xảy ra cả, tựa như gã đang đứng trước mặt không phải là tình địch mình hận nhất, mà là một người bạn hợp tác nhiều năm vậy. "Tôi thật sự đã bỏ sót, ngay từ lúc tra không ra hồ sơ cá nhân của anh tôi nên nghĩ tới chuyện này chứ."
"Hừ." Hùng Thần Giai hừ lạnh một tiếng, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không bại bởi đối thủ, "Là mày vô năng, oán được người nào?" Nếu không phải là do cái tên khốn kiếp đáng chết này, hắn phải ngồi chồm hổm trong tù nhiều ngày như vậy sao? Công chúa của hắn phải vừa kinh vừa sợ lấy nước mắt rửa mặt sao? Theo ý hắn, tốt nhất là đem tên khốn đứng trước mắt này giết chết là xong hết mọi chuyện.
Trình Cảnh Khu không trả lời hắn, tròng mắtđen như mực nhìn về phía Tang Vãn Cách. Hắn dùng một giọng nói tràn đầy tiếc hận cùng thất vọng nói: "Tiểu Cách, anh chỉ mới đi có một lát mà thôi, nếu như không phải có người cho anh biết Tang gia có khách không mời mà đến, anh cũng sẽ không biết mà quay lại. Em thật sự muốn cùng người đàn ông này ở chung sao? Cho dù anh biết rõ bí mật kia luôn sao?"
Sắc mặt Tang Vãn Cách lập tức thay đổi, cô theo bản năng bắt chặt cánh tay Hùng Thần Giai. Cặp mắt to từ trên mặt Trình Cảnh Khu dời đi, ngược lại khẩn trương nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Hàm răng cắn môi dưới hồng thuận, mơ hồ có tia máu chảy ra.
"Ngoan, đừng sợ." Hùng Thần Giai vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn nhỏ giọng trấn an cô, "Giao cho anh."
"Hả?" Tang Vãn Cách sửng sốt, lại thấy đáy mắt hắn tràn đầy trầm ổn tỉnh táo, kì lạ là trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn. Cô khéo léo ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Bí mật?" Ba Tang nhạy bén bắt được từ này ông."Bí mật gì?" Nhìn con gái, rồi lại nhìn sang Trình Cảnh Khu, không hiểu chuyện gì.
Khóe môi mỏng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu như ngụ ý nhìn sang mẹ Tang: "Con nghĩ về chuyện của tiểu Cách mẹ là người biết rõ ràng nhất.
Sắc mặt mẹ Tang lập tức thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt vốn hồng hào trong nháy mắt trở nên không có chút máu nào, tái nhợt làm cho lòng người khiếp đảm.
"Trình Cảnh Khu!" Tang Vãn Cách lập tức vọt tới bên cạnh mẹ cầm tay của bà, khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tàn ác như con thú nhỏ bị ép đến đường cùng, "Anh im miệng cho tôi!"
Vẻ mặt cô hung hãn khác thường làm cho mọi người đều có chút sửng sốt. Trình Cảnh Khu mới chỉ nói một câu, nhưng cô lại như một con dã thú bị xúc phạm đến tôn nghiêm, nhe hàm răng bén nhọn, cho dù biết mình có thể không phải là đối thủ của kẻ địch, nhưng cũng không nguyện ý khuất phục như vậy. "Nếu như anh dám nói ra, tôi dù có chết, cũng sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô nắm tay mẹ thật chặt, trong hai mắt ẩn nước thậm chí còn lộ ra tia máu.
"Công chúa!" Hùng Thần Giai gầm nhẹ một tiếng, vội vàng vọt tới trước mặt hắn, bàn tay giữ lấy bả vai mỏng manh của cô, "Em làm sao vậy?"
"Gấu... Đừng cho hắn nói ra... Đừng cho hắn nói ra!" Tang Vãn Cách như nắm được chiếc phao cứu mạng mà bắt chặt hai tay của Hùng Thần Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bị nước mắt nhuộm ướt. "Đừng..."
Hùng Thần Giai ôm cô thật chặt, cặp mắt vốn lạnh như băng bởi vì nước mắt của cô mà trở nên dã man hung tàn như ác quỷ trong nháy mắt: "Ngoan, đừng khóc, hắn sẽ không nói ra." Bởi vì hắn sẽ không cho hắn ta có cơ hội nói ra! Trước một giây khi hắn ta vừa định nói, hắn sẽ chấm dứt tính mạng của hắn ta ngay!
Trình Cảnh Khu chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy hận ý của Tang Vãn Cách, cô thật sự đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, thậm chí cô còn bắt đầu hận hắn nữa! "Ha ha..." Hắn chợt bật cười, thanh âm từ nhỏ đến lớn dần, cho đến khi cất tiếng cười thật to, "Ha ha ha ha ha ——" cười đến chảy mắt cũng không dừng lại.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Trình Cảnh Khu dừng lại tiếng cười điên cuồng. Hắn chớp mắt để xua đi hơi nước, tuyệt vọng nhìn Tang Vãn Cách. "Em thật sự không thích anh nữa? Em thậm chí ngay cả tin tưởng anh cũng không còn nguyện ý rồi."
Không khí ở hiện trường lâm vào cục diện quỷ dị bế tắc. Tang Vãn Cách không trả lời, Trình Cảnh Khu thế nhưng vẫn thủy chung nhìn chằm chằm cô. Hai tay mẹ Tang thì run run, ba Tang thì mặt không chút thay đổi. Mà Hùng Thần Giai đã sớm âm thầm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi Trình Cảnh Khu bật thốt nói ra bí mật kia, hắn sẽ ra tay giết hắn ta —— cho dù là phạm tội cũng được.
Nhưng cuối cùng người đánh vỡ cục diện bế tắc này lại làm cho tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.
"Tiều Phu chọn cậu làm người nối nghiệp?" Ba Tang lầm bầm lặp lại một lần nữa, có chút không thể tin được.
"Đúng vậy, điều kiện duy nhất chính là muốn tôi trừ đi khối u ác tính trong tổ chức." Nói tới chỗ này, Hùng Thần Giai có chút không yên lòng thấp thỏm nhìn nhìn Tang Vãn Cách, thấy vẻ mặt cô cũng không có gì khác thường, mới lấy dũng khí tiếp tục nói." Không biết ông ta dùng biện pháp gì mà từ trong tù đi ra, dùng thân phận khách du lịch trở lại Mĩ, kỹ năng cận chiến của tôi đều học từ ông ấy. Ông ấy nói tuổi tôi đã lớn, xương cốt cứng không học được công phu, cho nên ông ta chỉ dạy tôi một chút chiêu chí mạng vô cùng độc thôi. Tôi chịu học, ông ta cũng chịu dốc hết sức truyền dạy cho, cũng mất hết ba năm." Không ai biết ba năm kia hắn làm thế nào qua được, giết người cùng bị giết, hoàn toàn điều không phải do mình hắn khống chế.
"Ba năm sau chúng tôi quyết định động thủ. Vào lúc cuối cùng Tiều Phu lựa chọn cùng tên phản bội sống chết với nhau, tiến hành thanh trừ cả tổ chức, chỉ lưu lại những người trung thành."
"Tôi không muốn làm tiếp nữa, nên thoát khỏi tổ chức."
Hắn nói ra rất hời hợt, nhưng ba Tang lại biết rất rõ hai từ "thoát khỏi" kia có bao nhiêu khó khăn chứ không dễ dàng gì.
"Sau khi rời khỏi tổ chức tôi cũng không biết đi nơi nào. Khi đó tôi cái gì cũng không có, phải dựa vào sức mình làm việc vặt cho người ta kiếm chút tiền. Sau đó tôi phiêu bạc tứ xứ, từ từ quen biết mấy người anh em. Trong lúc đó... Tôi lại tốn thêm bốn năm."
"Tôi cùng mấy anh em bắt đầu làm ăn chính đáng, cho đến khi tôi cảm thấy được thời điểm đã đến, mới tuyệt đối chắc chắn trở về thành phố S này. Thật sự là nếu không trở lại tôi khẳng định sẽ bị điên mất thôi. Bảy năm đó mỗi tháng tôi điều phái người tới thành phố S một chuyến, sau đó đem tình hình gần đây nhất của công chúa fax qua cho tôi. Nhưng chỉ như vậy cũng không đủ... Tôi không chịu nổi mỗi khi thấy hình cô ấy mà lại không chạm đến được!"
"Sau khi tôi trở lại thành phố S, tốn chút tiền rồi liền đi vào trường trung học công chúa dạy làm thầy thể dục. Sau đó —— chuyện chính là như vậy rồi."
Hắn đã tận lực không đem hết những chuyện mình đã làm trong bảy năm qua kể quá cặn kẽ. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có dũng khí nhìn Tang Vãn Cách một cái. Tính tình của cô hắn hiểu quá rồi. Cô hoàn toàn thừa kế tính cách của ba Tang, ghét cái ác như thù, tư tưởng đạo đức cực kỳ cao. Hiện tại cô đã biết hắn từng làm qua nhiều chuyện xấu như vậy...
Đang lúc Hùng Thần Giai cúi đầu im lặng, Tang Vãn Cách lại cử động.
Cô thoát khỏi tay mẹ Tang, từng bước từng bước từ từ đi đến bên cạnh Hùng Thần Giai. Bàn tay nhỏ bé mềm mại nâng khuông mặt thô lỗ của hắn lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nở một nụ cười mỉm.
Hùng Thần Giai kinh ngạc nâng mắt lên, từ trong mắt Tang Vãn Cách hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mình rõ ràng.
Bộ dáng hai người nồng tình mật ý khiến ba Tang người bị gạt ở một bên thấy cực kỳ khó chịu. Ông không nhịn được lên tiếng muốn dùng gậy đánh uyên ương: "Vậy bây giờ cậu đang làm những công việc gì?"
Hùng Thần Giai vừa định trả lời, cửa phòng ngủ lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi. Người nọ vẫn còn nhẹ nhàng thở hổn hển, tựa hồ như hắn mới vừa chạy thật kịch liệt vậy.
"Trình Cảnh Khu?" Tròng mắt đen nhíu lại, Hùng Thần Giai lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đem Tang Vãn Cách đẩy ra sau lưng.
"A, thật là ngoài ý muốn mà." Trình Cảnh Khu cười khẽ. Cái trán mơ hồ có chút dấu vết của mồ hôi, nhưng biểu tình của hắn vẫn ưu nhã hoàn mỹ như trước. Hắn giống như là không có gì xảy ra cả, tựa như gã đang đứng trước mặt không phải là tình địch mình hận nhất, mà là một người bạn hợp tác nhiều năm vậy. "Tôi thật sự đã bỏ sót, ngay từ lúc tra không ra hồ sơ cá nhân của anh tôi nên nghĩ tới chuyện này chứ."
"Hừ." Hùng Thần Giai hừ lạnh một tiếng, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không bại bởi đối thủ, "Là mày vô năng, oán được người nào?" Nếu không phải là do cái tên khốn kiếp đáng chết này, hắn phải ngồi chồm hổm trong tù nhiều ngày như vậy sao? Công chúa của hắn phải vừa kinh vừa sợ lấy nước mắt rửa mặt sao? Theo ý hắn, tốt nhất là đem tên khốn đứng trước mắt này giết chết là xong hết mọi chuyện.
Trình Cảnh Khu không trả lời hắn, tròng mắtđen như mực nhìn về phía Tang Vãn Cách. Hắn dùng một giọng nói tràn đầy tiếc hận cùng thất vọng nói: "Tiểu Cách, anh chỉ mới đi có một lát mà thôi, nếu như không phải có người cho anh biết Tang gia có khách không mời mà đến, anh cũng sẽ không biết mà quay lại. Em thật sự muốn cùng người đàn ông này ở chung sao? Cho dù anh biết rõ bí mật kia luôn sao?"
Sắc mặt Tang Vãn Cách lập tức thay đổi, cô theo bản năng bắt chặt cánh tay Hùng Thần Giai. Cặp mắt to từ trên mặt Trình Cảnh Khu dời đi, ngược lại khẩn trương nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Hàm răng cắn môi dưới hồng thuận, mơ hồ có tia máu chảy ra.
"Ngoan, đừng sợ." Hùng Thần Giai vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn nhỏ giọng trấn an cô, "Giao cho anh."
"Hả?" Tang Vãn Cách sửng sốt, lại thấy đáy mắt hắn tràn đầy trầm ổn tỉnh táo, kì lạ là trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn. Cô khéo léo ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Bí mật?" Ba Tang nhạy bén bắt được từ này ông."Bí mật gì?" Nhìn con gái, rồi lại nhìn sang Trình Cảnh Khu, không hiểu chuyện gì.
Khóe môi mỏng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu như ngụ ý nhìn sang mẹ Tang: "Con nghĩ về chuyện của tiểu Cách mẹ là người biết rõ ràng nhất.
Sắc mặt mẹ Tang lập tức thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt vốn hồng hào trong nháy mắt trở nên không có chút máu nào, tái nhợt làm cho lòng người khiếp đảm.
"Trình Cảnh Khu!" Tang Vãn Cách lập tức vọt tới bên cạnh mẹ cầm tay của bà, khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tàn ác như con thú nhỏ bị ép đến đường cùng, "Anh im miệng cho tôi!"
Vẻ mặt cô hung hãn khác thường làm cho mọi người đều có chút sửng sốt. Trình Cảnh Khu mới chỉ nói một câu, nhưng cô lại như một con dã thú bị xúc phạm đến tôn nghiêm, nhe hàm răng bén nhọn, cho dù biết mình có thể không phải là đối thủ của kẻ địch, nhưng cũng không nguyện ý khuất phục như vậy. "Nếu như anh dám nói ra, tôi dù có chết, cũng sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô nắm tay mẹ thật chặt, trong hai mắt ẩn nước thậm chí còn lộ ra tia máu.
"Công chúa!" Hùng Thần Giai gầm nhẹ một tiếng, vội vàng vọt tới trước mặt hắn, bàn tay giữ lấy bả vai mỏng manh của cô, "Em làm sao vậy?"
"Gấu... Đừng cho hắn nói ra... Đừng cho hắn nói ra!" Tang Vãn Cách như nắm được chiếc phao cứu mạng mà bắt chặt hai tay của Hùng Thần Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bị nước mắt nhuộm ướt. "Đừng..."
Hùng Thần Giai ôm cô thật chặt, cặp mắt vốn lạnh như băng bởi vì nước mắt của cô mà trở nên dã man hung tàn như ác quỷ trong nháy mắt: "Ngoan, đừng khóc, hắn sẽ không nói ra." Bởi vì hắn sẽ không cho hắn ta có cơ hội nói ra! Trước một giây khi hắn ta vừa định nói, hắn sẽ chấm dứt tính mạng của hắn ta ngay!
Trình Cảnh Khu chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy hận ý của Tang Vãn Cách, cô thật sự đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, thậm chí cô còn bắt đầu hận hắn nữa! "Ha ha..." Hắn chợt bật cười, thanh âm từ nhỏ đến lớn dần, cho đến khi cất tiếng cười thật to, "Ha ha ha ha ha ——" cười đến chảy mắt cũng không dừng lại.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Trình Cảnh Khu dừng lại tiếng cười điên cuồng. Hắn chớp mắt để xua đi hơi nước, tuyệt vọng nhìn Tang Vãn Cách. "Em thật sự không thích anh nữa? Em thậm chí ngay cả tin tưởng anh cũng không còn nguyện ý rồi."
Không khí ở hiện trường lâm vào cục diện quỷ dị bế tắc. Tang Vãn Cách không trả lời, Trình Cảnh Khu thế nhưng vẫn thủy chung nhìn chằm chằm cô. Hai tay mẹ Tang thì run run, ba Tang thì mặt không chút thay đổi. Mà Hùng Thần Giai đã sớm âm thầm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi Trình Cảnh Khu bật thốt nói ra bí mật kia, hắn sẽ ra tay giết hắn ta —— cho dù là phạm tội cũng được.
Nhưng cuối cùng người đánh vỡ cục diện bế tắc này lại làm cho tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.
/197
|