Mượn danh mátxa muốn tính chuyện bất chính
Sau đó trí nhớ của Tang Vãn Cách cũng trở nên mơ hồ. Cô chỉ nhớ cả người cô xụi lơ lại bị hắn dụ dỗ lừa gạt ôm vào phòng tắm, sau đó lại bi kịch bị hắn dụ dỗ áp đảo một lần nữa, sau đó nữa ── sau đó nữa thì sao nhỉ?!
Cô từ trên giường chợt ngồi bật dậy, cái eo chua xót đau đớn khó nhịn lập tức nhắc nhở ngày hôm qua điên cuồng đến cỡ nào. Đấm đấm cái eo như sắp phế đi rồi, nhớ tới những tư thế kì quái của cơ thể mình tối hôm qua, Tang Vãn Cách liền đỏ mặt, đôi mắt lung linh theo bản năng thoáng nhìn bên cạnh, phát hiện người vốn đang ngủ say ở bên đã không thấy đâu, chỉ còn cái gối đầu lưu lại một vết lõm cho thấy trước đây xác thực có người ngủ ở bên cô.
Đang lúc cô cảm thấy thật kỳ quái thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô giương mắt nhìn, chính là đầu gấu vô cùng vô sỉ lại yêu cầu vô độ kia. Môi hồng mấp máy, cô nhìn Hùng Thần Giai, sau khi cả hai vừa chạm mặt, cô đột nhiên lại cảm thấy tầm mắt của một bạn gấu tựa hồ rất quỷ dị, cúi đầu nhìn xuống dưới, trời đất, cô còn đang trần trụi!
Cô vội vàng kéo cái chăn đã trượt đến thắt lưng lên bao bọc mình lại, đôi mắt to mất hứng trừng bạn gấu nào đó, cô trừng cho đến khi bạn gấu kia tự động thu hồi con mắt đắm đuối của mình, bưng khay tiếp tục đi tới, sau đó ngồi ở mép giường, đem khay cẩn thận từng li từng tí đặt trên cái tủ đầu giường, đưa tay về phía cô.
Tang Vãn Cách bị dọa đến mặt cũng biến sắc, vội vàng níu chặt tắm chăn trước ngực: "Anh muốn làm gì?!"
Bị bộ dạng như chim sợ ná của cô làm cho buồn cười, Hùng Thần Giai bày tỏ sự vô tội buông tay xuống: "Anh chỉ muốn xem em có bị thương tổn gì không thôi." Nói xong, đôi mắt đen chợt sáng rực lên.
Cô bị thương? Bị thương cái gì?!
Tang Vãn Cách vô cùng nghi hoặc trừng mắt, nhìn xuống theo tầm mắt hắn, sau đó cả khuôn mặt cũng "vọt" bắt đầu bốc lửa: "Cái này, cái này không cần anh lo!"
"Tại sao không để anh lo? Anh mặc kệ, cứ muốn lo?" Hùng Thần Giai rất tự nhiên trả lời cô, sau đó liền đưa tay giành cái chăn với cô, trên miệng còn thao thao bất tuyệt nói: "Tối hôm qua ở cái lần trong phòng tắm em cứ một mực nói đau, cho anh nhìn một chút xem có bị rách da không, em phải biết bây giờ bệnh phụ khoa rất nhiều, ngộ nhỡ sơ ý một chút ──"
"Câm mồm câm mồm câm mồm!" Tang Vãn Cách không nhịn được đưa tay chận cái miệng không biết kiêng kỵ là gì kia lại, "Em có bệnh phụ khoa hay không cũng không cần anh quan tâm!"
Bị cô che miệng lại, Hùng Thần Giai giơ hai tay lên bày tỏ đầu hàng, sau đó lộ ra ánh mắt ý như muốn nói "Anh bất kể anh cứ muốn lo, em đừng có tùy hứng nữa", làm Tang Vãn Cách nhìn thấy tâm cũng bốc hoả tăng vùn vụt ── hắn cũng không nghĩ lại xem, cô kêu đau do người nào làm hại! Nếu như hắn chịu bỏ qua cho cô thì cô sẽ la đau ư?!
Nhưng bây giờ Tang Vãn Cách đã hoàn toàn quên mình không có mặc quần áo, cô dùng cả hai tay bưng bít miệng của bạn gấu kia, không có tay giữ cái chăn trên người, còn hai tay của Hùng Thần Giai vẫn đang nhàn rỗi, thế là một màn bi kịch hơn diễn ra, trong lúc Tang Vãn Cách đỏ bừng mặt bưng bít miệng Hùng Thần Giai, hai cái tay gấu tốc độ nhanh như chớp trực tiếp tới trước ngực cô kéo cái mền xuống hết!
Tang Vãn Cách hét lên một tiếng, vội vàng đưa tay che ngực lại, nhưng che phía trên phía dưới lại bại lộ trước mắt kẻ địch, cái miệng nhỏ nhắn sắp sửa khóc lên, làm Hùng Thần Giai sợ tới mức vội vàng vứt bỏ cái chăn trong tay ra ôm cô, bàn tay nóng bỏng nắm cái hông gầy nhỏ của cô, lấy đốt ngón tay ấn lên thắt lưng cô, thanh âm thô kệch: "Thư thái hơn chưa?"
Tang Vãn Cách chỉ cảm thấy từng dòng nước ấm truyền đến cái eo chua xót đau đớn của cô, bị hắn nhấn một cái, dường như cũng không thấy khó chịu nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng bắt đầu từ từ thả lỏng, nhu mì điềm đạm nằm trên bả vai Hùng Thần Giai, mặc cho hắn ở trên người cô nhấn nhấn áp áp.
Nhưng cô từ từ cảm giác có chỗ nào không đúng, cúi đầu phát hiện hai tay vốn đang ngoan ngoãn xoa bóp đã chạy đến hai bầu vú mềm của cô, hơn nữa còn ở nơi đó sắc tình vuốt ve! Cô một mạch đưa tay đẩy hắn ra, kết quả bạn gấu nào đó vẫn còn đang đắm chìm trong xúc cảm nhẵn nhụi tốt đẹp của da thịt nên hắn không có phòng bị, thế là nhanh như chớp bị đẩy té xuống giường, nhếch nhác ngã bốn chân chổng vó lên trời.
Hai đôi mắt đen nhìn nhau một lát, Tang Vãn Cách chợt "Xì" một tiếng bật cười, nhưng cũng không quên lấy cái mền vừa nãy bị hắn vứt trên đầu nằm, bao bọc chính mình thật chặt lần nữa; bạn gấu nào đó nằm trên đất tâm tình tất nhiên không tốt vậy rồi, ngược lại với cô, tâm tình của hắn buồn bực khác thường, buồn bực đến hận không thể ngay lập tức đi ra ngoài tìm mấy tên cầm thú chết tiệt nương nhờ nhà bọn họ không chịu đi ra đánh một trận!
Đứng dậy từ dưới đất, hắn mím môi mỏng ngồi kế bên Tang Vãn Cách, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì kìm nén nụ cười mà đỏ bừng cả lên, hắn nhịn không được giựt giựt khóe miệng: "Muốn cười thì cười đi."
Cũng may Tang Vãn Cách cũng hết sức nể mặt hắn, cô biết nếu như mình cười kết quả nhất định sẽ rất thảm, thế là đem hết toàn bộ sức lực kìm nén không cười ra tiếng, chỉ có đáy mắt lóe ra nồng đậm ý cười nói rõ tâm tình của cô giờ phút này rất vui vẻ. Vì dời đi sự chú ý của mình, cô phải mở miệng hỏi trước: "Khách đi hết chưa?"
Cô hỏi như vậy, Hùng Thần Giai lại bị khơi dậy thêm một chuyện thương tâm nữa: "Chưa đi, đang mượn phòng bếp ăn điểm tâm đấy." Hắn nói lời này, giọng khẽ cao lên một chút, giống như đứa bé bởi vì trong nhà có bạn nhỏ cùng tuổi tới chơi bị cướp đi món đồ chơi yêu thích vậy, hắn thấy Tang Vãn Cách lại rung động bả vai một hồi kìm nén buồn cười.
Bị cô cười một tiếng như vậy, Hùng Thần Giai càng thêm buồn bã, cuối cùng, hắn lại tỏ ra vô cùng có cá tính xoay mặt không để ý tới Tang Vãn Cách nữa!
Cô cũng luống cuống, cô nghĩ mình đã làm hắn tức giận, thế là nhút nhát đưa cái tay nhỏ bé ra xoa đầu tóc thật dầy của hắn, ai ngờ người ta cũng không thèm để ý đến cô, không chỉ như thế, bạn gấu nhà ta thậm chí còn nhích người ra xa cô mấy tấc nữa, rõ ràng muốn cách cô xa một chút, lần này nguy rồi, Tang Vãn Cách nhất thời đau đầu ── cô thật sự không biết nên làm sao để dụ dỗ một người đàn ông cao lớn có tính trẻ con như vậy, không thể làm gì khác hơn là đành kéo áo Hùng Thần Giai, vừa định gọi tên hắn, kết quả cô lại phải nghênh đón một hồi trời đất quay cuồng ── người ta đã đổi bị động thành chủ động đem cô đè ngã!
Tang Vãn Cách lập tức hiểu mình bị lừa, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên ── chưa kịp tức giận, bởi vì cái vật đang chống đỡ giữa hai chân cô thật sự quá mức quen thuộc, tối ngày hôm qua cô chính là bị vật kia yêu đến chết đi sống lại!
Hùng Thần Giai tư tưởng xấu lấy dục vọng cứng rắn của mình không nói lời nào tới chống đỡ cô, bàn tay hắn còn len lén chạy vào dưới mền, theo bắp đùi trơn mịn mềm mại lướt qua, một ngón tay thô ráp khẽ cắm vào dũng đạo còn ướt át của cô.
Mặc dù tối hôm qua trước khi ngủ hắn đã thừa dịp cô mơ mơ màng màng bôi thuốc, nhưng vừa chạm tới hắn biết địa phương đáng yêu này tuyệt đối còn sưng, mày rậm nhíu một cái, giọng nói liền mềm xuống: "Còn đau không?"
Tang Vãn Cách vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cắn môi không lên tiếng, bị ngón tay có ý xấu này làm cho thân thể cô lại mềm mại bủn rủn, tia mật hoa nhanh chóng không thể khống chế mãnh liệt chảy ra, dính ướt cả đầu ngón tay Hùng Thần Giai, cũng làm cho mắt hắn sáng lên.
Sau đó trí nhớ của Tang Vãn Cách cũng trở nên mơ hồ. Cô chỉ nhớ cả người cô xụi lơ lại bị hắn dụ dỗ lừa gạt ôm vào phòng tắm, sau đó lại bi kịch bị hắn dụ dỗ áp đảo một lần nữa, sau đó nữa ── sau đó nữa thì sao nhỉ?!
Cô từ trên giường chợt ngồi bật dậy, cái eo chua xót đau đớn khó nhịn lập tức nhắc nhở ngày hôm qua điên cuồng đến cỡ nào. Đấm đấm cái eo như sắp phế đi rồi, nhớ tới những tư thế kì quái của cơ thể mình tối hôm qua, Tang Vãn Cách liền đỏ mặt, đôi mắt lung linh theo bản năng thoáng nhìn bên cạnh, phát hiện người vốn đang ngủ say ở bên đã không thấy đâu, chỉ còn cái gối đầu lưu lại một vết lõm cho thấy trước đây xác thực có người ngủ ở bên cô.
Đang lúc cô cảm thấy thật kỳ quái thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô giương mắt nhìn, chính là đầu gấu vô cùng vô sỉ lại yêu cầu vô độ kia. Môi hồng mấp máy, cô nhìn Hùng Thần Giai, sau khi cả hai vừa chạm mặt, cô đột nhiên lại cảm thấy tầm mắt của một bạn gấu tựa hồ rất quỷ dị, cúi đầu nhìn xuống dưới, trời đất, cô còn đang trần trụi!
Cô vội vàng kéo cái chăn đã trượt đến thắt lưng lên bao bọc mình lại, đôi mắt to mất hứng trừng bạn gấu nào đó, cô trừng cho đến khi bạn gấu kia tự động thu hồi con mắt đắm đuối của mình, bưng khay tiếp tục đi tới, sau đó ngồi ở mép giường, đem khay cẩn thận từng li từng tí đặt trên cái tủ đầu giường, đưa tay về phía cô.
Tang Vãn Cách bị dọa đến mặt cũng biến sắc, vội vàng níu chặt tắm chăn trước ngực: "Anh muốn làm gì?!"
Bị bộ dạng như chim sợ ná của cô làm cho buồn cười, Hùng Thần Giai bày tỏ sự vô tội buông tay xuống: "Anh chỉ muốn xem em có bị thương tổn gì không thôi." Nói xong, đôi mắt đen chợt sáng rực lên.
Cô bị thương? Bị thương cái gì?!
Tang Vãn Cách vô cùng nghi hoặc trừng mắt, nhìn xuống theo tầm mắt hắn, sau đó cả khuôn mặt cũng "vọt" bắt đầu bốc lửa: "Cái này, cái này không cần anh lo!"
"Tại sao không để anh lo? Anh mặc kệ, cứ muốn lo?" Hùng Thần Giai rất tự nhiên trả lời cô, sau đó liền đưa tay giành cái chăn với cô, trên miệng còn thao thao bất tuyệt nói: "Tối hôm qua ở cái lần trong phòng tắm em cứ một mực nói đau, cho anh nhìn một chút xem có bị rách da không, em phải biết bây giờ bệnh phụ khoa rất nhiều, ngộ nhỡ sơ ý một chút ──"
"Câm mồm câm mồm câm mồm!" Tang Vãn Cách không nhịn được đưa tay chận cái miệng không biết kiêng kỵ là gì kia lại, "Em có bệnh phụ khoa hay không cũng không cần anh quan tâm!"
Bị cô che miệng lại, Hùng Thần Giai giơ hai tay lên bày tỏ đầu hàng, sau đó lộ ra ánh mắt ý như muốn nói "Anh bất kể anh cứ muốn lo, em đừng có tùy hứng nữa", làm Tang Vãn Cách nhìn thấy tâm cũng bốc hoả tăng vùn vụt ── hắn cũng không nghĩ lại xem, cô kêu đau do người nào làm hại! Nếu như hắn chịu bỏ qua cho cô thì cô sẽ la đau ư?!
Nhưng bây giờ Tang Vãn Cách đã hoàn toàn quên mình không có mặc quần áo, cô dùng cả hai tay bưng bít miệng của bạn gấu kia, không có tay giữ cái chăn trên người, còn hai tay của Hùng Thần Giai vẫn đang nhàn rỗi, thế là một màn bi kịch hơn diễn ra, trong lúc Tang Vãn Cách đỏ bừng mặt bưng bít miệng Hùng Thần Giai, hai cái tay gấu tốc độ nhanh như chớp trực tiếp tới trước ngực cô kéo cái mền xuống hết!
Tang Vãn Cách hét lên một tiếng, vội vàng đưa tay che ngực lại, nhưng che phía trên phía dưới lại bại lộ trước mắt kẻ địch, cái miệng nhỏ nhắn sắp sửa khóc lên, làm Hùng Thần Giai sợ tới mức vội vàng vứt bỏ cái chăn trong tay ra ôm cô, bàn tay nóng bỏng nắm cái hông gầy nhỏ của cô, lấy đốt ngón tay ấn lên thắt lưng cô, thanh âm thô kệch: "Thư thái hơn chưa?"
Tang Vãn Cách chỉ cảm thấy từng dòng nước ấm truyền đến cái eo chua xót đau đớn của cô, bị hắn nhấn một cái, dường như cũng không thấy khó chịu nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng bắt đầu từ từ thả lỏng, nhu mì điềm đạm nằm trên bả vai Hùng Thần Giai, mặc cho hắn ở trên người cô nhấn nhấn áp áp.
Nhưng cô từ từ cảm giác có chỗ nào không đúng, cúi đầu phát hiện hai tay vốn đang ngoan ngoãn xoa bóp đã chạy đến hai bầu vú mềm của cô, hơn nữa còn ở nơi đó sắc tình vuốt ve! Cô một mạch đưa tay đẩy hắn ra, kết quả bạn gấu nào đó vẫn còn đang đắm chìm trong xúc cảm nhẵn nhụi tốt đẹp của da thịt nên hắn không có phòng bị, thế là nhanh như chớp bị đẩy té xuống giường, nhếch nhác ngã bốn chân chổng vó lên trời.
Hai đôi mắt đen nhìn nhau một lát, Tang Vãn Cách chợt "Xì" một tiếng bật cười, nhưng cũng không quên lấy cái mền vừa nãy bị hắn vứt trên đầu nằm, bao bọc chính mình thật chặt lần nữa; bạn gấu nào đó nằm trên đất tâm tình tất nhiên không tốt vậy rồi, ngược lại với cô, tâm tình của hắn buồn bực khác thường, buồn bực đến hận không thể ngay lập tức đi ra ngoài tìm mấy tên cầm thú chết tiệt nương nhờ nhà bọn họ không chịu đi ra đánh một trận!
Đứng dậy từ dưới đất, hắn mím môi mỏng ngồi kế bên Tang Vãn Cách, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì kìm nén nụ cười mà đỏ bừng cả lên, hắn nhịn không được giựt giựt khóe miệng: "Muốn cười thì cười đi."
Cũng may Tang Vãn Cách cũng hết sức nể mặt hắn, cô biết nếu như mình cười kết quả nhất định sẽ rất thảm, thế là đem hết toàn bộ sức lực kìm nén không cười ra tiếng, chỉ có đáy mắt lóe ra nồng đậm ý cười nói rõ tâm tình của cô giờ phút này rất vui vẻ. Vì dời đi sự chú ý của mình, cô phải mở miệng hỏi trước: "Khách đi hết chưa?"
Cô hỏi như vậy, Hùng Thần Giai lại bị khơi dậy thêm một chuyện thương tâm nữa: "Chưa đi, đang mượn phòng bếp ăn điểm tâm đấy." Hắn nói lời này, giọng khẽ cao lên một chút, giống như đứa bé bởi vì trong nhà có bạn nhỏ cùng tuổi tới chơi bị cướp đi món đồ chơi yêu thích vậy, hắn thấy Tang Vãn Cách lại rung động bả vai một hồi kìm nén buồn cười.
Bị cô cười một tiếng như vậy, Hùng Thần Giai càng thêm buồn bã, cuối cùng, hắn lại tỏ ra vô cùng có cá tính xoay mặt không để ý tới Tang Vãn Cách nữa!
Cô cũng luống cuống, cô nghĩ mình đã làm hắn tức giận, thế là nhút nhát đưa cái tay nhỏ bé ra xoa đầu tóc thật dầy của hắn, ai ngờ người ta cũng không thèm để ý đến cô, không chỉ như thế, bạn gấu nhà ta thậm chí còn nhích người ra xa cô mấy tấc nữa, rõ ràng muốn cách cô xa một chút, lần này nguy rồi, Tang Vãn Cách nhất thời đau đầu ── cô thật sự không biết nên làm sao để dụ dỗ một người đàn ông cao lớn có tính trẻ con như vậy, không thể làm gì khác hơn là đành kéo áo Hùng Thần Giai, vừa định gọi tên hắn, kết quả cô lại phải nghênh đón một hồi trời đất quay cuồng ── người ta đã đổi bị động thành chủ động đem cô đè ngã!
Tang Vãn Cách lập tức hiểu mình bị lừa, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên ── chưa kịp tức giận, bởi vì cái vật đang chống đỡ giữa hai chân cô thật sự quá mức quen thuộc, tối ngày hôm qua cô chính là bị vật kia yêu đến chết đi sống lại!
Hùng Thần Giai tư tưởng xấu lấy dục vọng cứng rắn của mình không nói lời nào tới chống đỡ cô, bàn tay hắn còn len lén chạy vào dưới mền, theo bắp đùi trơn mịn mềm mại lướt qua, một ngón tay thô ráp khẽ cắm vào dũng đạo còn ướt át của cô.
Mặc dù tối hôm qua trước khi ngủ hắn đã thừa dịp cô mơ mơ màng màng bôi thuốc, nhưng vừa chạm tới hắn biết địa phương đáng yêu này tuyệt đối còn sưng, mày rậm nhíu một cái, giọng nói liền mềm xuống: "Còn đau không?"
Tang Vãn Cách vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cắn môi không lên tiếng, bị ngón tay có ý xấu này làm cho thân thể cô lại mềm mại bủn rủn, tia mật hoa nhanh chóng không thể khống chế mãnh liệt chảy ra, dính ướt cả đầu ngón tay Hùng Thần Giai, cũng làm cho mắt hắn sáng lên.
/197
|