Hắn trở lại
Tang Vãn Cách không nhớ rõ mình về đến nhà như thế nào.
Sau trận hoan ái kinh tâm động phách kia, người đàn ông dùng môi răng đem thân thể cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó ôm cô lên xe, trong lúc đó chỉ cởi trói trên tay cô, nhưng bịt mắt thủy chung cũng không hề lấy xuống.
Sau đó...
Sau đó hoan ái đi qua, mơ mơ màng màng cô cũng không biết hắn mang cô đi nơi nào, chỉ biết mình vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, hắn miệng đối miệng đút cho cô một ít thức ăn, nhưng cô ăn không được bao nhiêu, chỉ lo sợ, gần như cũng không có chú ý tới mình về đến nhà như thế nào.
Cho đến bị thả vào trên giường, đắp kín mền, cô liền ngủ mê man. Thời gian dài hoan ái, lấy thể lực của cô hoàn toàn là không chịu nổi.
Sau đó nữa, mở mắt ra, liền phát hiện mình ở nhà rồi.
Người nọ... Không chỉ có biết cô ở nơi nào, thậm chí còn có chìa khóa nhà của cô! Hắn đối với tất cả chuyện của cô đều rõ như lòng bàn tay, nếu không tại sau vào đúng lúc cô bước vào gian phòng đó liền cường bạo cô?! Loại cảm giác này giống như là bị một tay sung bắn tỉa đang ngắm bắn, họng súng của hắn vẫn hướng về phía cô, cô cũng biết mình gặp nguy hiểm, nhưng chỉ là không biết súng bắn tỉa đó đang ẩn thân địa phương nào, càng không cách nào bảo vệ mình.
Không, như vậy không được, tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào trong sinh mệnh mình!
Có ý nghĩ này lướt qua, chuyện đầu tiên mà Tang Vãn Cách nghĩ tới chính là, chuyển, nhà!
Cô cố chống thân thể đau nhức lợi hại, từ trên giường ngồi dậy, lại mang vào đôi dép chẳng biết được đặt ở bên giường lúc nào, phủ them áo ngủ cũng được đặt chỉnh tề ở đầu giường, cô tập tễnh đi về hướng thư phòng. Số của công ty chuyển nhà cô đặt ở đó, cô muốn hẹn ngay lập tức, ngày mai sẽ dời xa cái chỗ này!
"Ôi!" Kêu đau một tiếng, không nhịn được từ chỗ kín truyền tới trận trận đau nhức, Tang Vãn Cách lảo đảo một cái liền té nhào xuống đất, cô mím miệng nhỏ, trong đôi mắt lóe lệ quang uất ức, nằm ở chỗ này thật lâu, sau mới gian nan muốn bò dậy, trình độ khó khăn tuyệ đối không thua những anh quân nhân đang diễn tập bò qua sân cỏ đâu.
Xoa chiếc eo ê ẩm, cô khập khễnh đi vào thư phòng, kiểm tra toàn bộ thật lâu cũng không tìm được quyển sách nhỏ ghi nhớ số điện thoại công ty chuyển nhà.
"Kỳ quái..." Cô lẩm bẩm lầm bầm, không cam lòng hướng về phía không khí ngẩn người.
Thật sự là quá khó chịu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn
nên cũng không muốn tìm nữa, Tang Vãn Cách đỡ eo lại từng bước từng bước một đi trở về phòng ngủ, hốc mắt chua xót lợi hại, mỗi đi một bước trên đất gần như có một giọt nước mắt giọt óng ánh trong suốt.
Thật vất vả lại nằm xuống trên giường, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn mỏng mềm mại, khóc rấm rứt. Càng nghĩ lại càng thương tâm, tại sao người nọ lại trở về rồi? Tại sao hắn còn khi dễ cô như vậy? Tại sao hắn không thể thả cô ra?! Nhưng câu hỏi này, chỉ sợ ngay cả chính người kia vẫn không thể có được câu trả lời chính xác.
Lý do mà hắn yêu cô, cũng như lý do mà cô không yêu hắn, không ai biết được.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Tang Vãn Cách mới phát hiện trên tủ đầu giường để một tờ giấy, cô với tay lấy tới, trên đó viết: Cháo anh đặt trong lò vi sóng, trong tủ lạnh có món ăn đã làm xong, trái cây cũng đã rửa xong, cắt thành miếng đặt trên bàn ở phòng ăn, muốn cô sau khi tỉnh lại phải ăn hết, cuối cùng còn cảm khái một câu: Em vẫn tuyệt vời như ngày nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ bừng lên, căm giận mà đem tờ giấy vò thành một cục vứt bỏ, đột nhiên hồi tưởng lại cảm giác hắn ở trong cơ thể cô, phong phú, đầy đặn như vậy... Thế là cô càng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn kêu to một tiếng, cảm thấy ấm ức trong lòng không chỗ phát tiết, vô cùng muốn cắn người.
Gã xấu xa này...
Lúc nào cũng vậy, khi dễ cô đến mức ngồi không nổi còn dám nói với cô như thế, còn không chịu nghe lời buông cô ra, đã nhiều năm như vậy, làm sao cô có thể quên được đây? Có thể sống không phải đã là một chuyện rất hạnh phúc sao? Vì sao lại còn muốn yêu cầu một chuyện hoàn toàn là không thể nào có được này?
Mắt đẹp lặng lẽ liếc về hướng tờ giấy trên đất, môi hồng hơi rung động, nước mắt lại không thể khống chế chảy xuống.
Tang Vãn Cách không nhớ rõ mình về đến nhà như thế nào.
Sau trận hoan ái kinh tâm động phách kia, người đàn ông dùng môi răng đem thân thể cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó ôm cô lên xe, trong lúc đó chỉ cởi trói trên tay cô, nhưng bịt mắt thủy chung cũng không hề lấy xuống.
Sau đó...
Sau đó hoan ái đi qua, mơ mơ màng màng cô cũng không biết hắn mang cô đi nơi nào, chỉ biết mình vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, hắn miệng đối miệng đút cho cô một ít thức ăn, nhưng cô ăn không được bao nhiêu, chỉ lo sợ, gần như cũng không có chú ý tới mình về đến nhà như thế nào.
Cho đến bị thả vào trên giường, đắp kín mền, cô liền ngủ mê man. Thời gian dài hoan ái, lấy thể lực của cô hoàn toàn là không chịu nổi.
Sau đó nữa, mở mắt ra, liền phát hiện mình ở nhà rồi.
Người nọ... Không chỉ có biết cô ở nơi nào, thậm chí còn có chìa khóa nhà của cô! Hắn đối với tất cả chuyện của cô đều rõ như lòng bàn tay, nếu không tại sau vào đúng lúc cô bước vào gian phòng đó liền cường bạo cô?! Loại cảm giác này giống như là bị một tay sung bắn tỉa đang ngắm bắn, họng súng của hắn vẫn hướng về phía cô, cô cũng biết mình gặp nguy hiểm, nhưng chỉ là không biết súng bắn tỉa đó đang ẩn thân địa phương nào, càng không cách nào bảo vệ mình.
Không, như vậy không được, tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào trong sinh mệnh mình!
Có ý nghĩ này lướt qua, chuyện đầu tiên mà Tang Vãn Cách nghĩ tới chính là, chuyển, nhà!
Cô cố chống thân thể đau nhức lợi hại, từ trên giường ngồi dậy, lại mang vào đôi dép chẳng biết được đặt ở bên giường lúc nào, phủ them áo ngủ cũng được đặt chỉnh tề ở đầu giường, cô tập tễnh đi về hướng thư phòng. Số của công ty chuyển nhà cô đặt ở đó, cô muốn hẹn ngay lập tức, ngày mai sẽ dời xa cái chỗ này!
"Ôi!" Kêu đau một tiếng, không nhịn được từ chỗ kín truyền tới trận trận đau nhức, Tang Vãn Cách lảo đảo một cái liền té nhào xuống đất, cô mím miệng nhỏ, trong đôi mắt lóe lệ quang uất ức, nằm ở chỗ này thật lâu, sau mới gian nan muốn bò dậy, trình độ khó khăn tuyệ đối không thua những anh quân nhân đang diễn tập bò qua sân cỏ đâu.
Xoa chiếc eo ê ẩm, cô khập khễnh đi vào thư phòng, kiểm tra toàn bộ thật lâu cũng không tìm được quyển sách nhỏ ghi nhớ số điện thoại công ty chuyển nhà.
"Kỳ quái..." Cô lẩm bẩm lầm bầm, không cam lòng hướng về phía không khí ngẩn người.
Thật sự là quá khó chịu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn
nên cũng không muốn tìm nữa, Tang Vãn Cách đỡ eo lại từng bước từng bước một đi trở về phòng ngủ, hốc mắt chua xót lợi hại, mỗi đi một bước trên đất gần như có một giọt nước mắt giọt óng ánh trong suốt.
Thật vất vả lại nằm xuống trên giường, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn mỏng mềm mại, khóc rấm rứt. Càng nghĩ lại càng thương tâm, tại sao người nọ lại trở về rồi? Tại sao hắn còn khi dễ cô như vậy? Tại sao hắn không thể thả cô ra?! Nhưng câu hỏi này, chỉ sợ ngay cả chính người kia vẫn không thể có được câu trả lời chính xác.
Lý do mà hắn yêu cô, cũng như lý do mà cô không yêu hắn, không ai biết được.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Tang Vãn Cách mới phát hiện trên tủ đầu giường để một tờ giấy, cô với tay lấy tới, trên đó viết: Cháo anh đặt trong lò vi sóng, trong tủ lạnh có món ăn đã làm xong, trái cây cũng đã rửa xong, cắt thành miếng đặt trên bàn ở phòng ăn, muốn cô sau khi tỉnh lại phải ăn hết, cuối cùng còn cảm khái một câu: Em vẫn tuyệt vời như ngày nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ bừng lên, căm giận mà đem tờ giấy vò thành một cục vứt bỏ, đột nhiên hồi tưởng lại cảm giác hắn ở trong cơ thể cô, phong phú, đầy đặn như vậy... Thế là cô càng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn kêu to một tiếng, cảm thấy ấm ức trong lòng không chỗ phát tiết, vô cùng muốn cắn người.
Gã xấu xa này...
Lúc nào cũng vậy, khi dễ cô đến mức ngồi không nổi còn dám nói với cô như thế, còn không chịu nghe lời buông cô ra, đã nhiều năm như vậy, làm sao cô có thể quên được đây? Có thể sống không phải đã là một chuyện rất hạnh phúc sao? Vì sao lại còn muốn yêu cầu một chuyện hoàn toàn là không thể nào có được này?
Mắt đẹp lặng lẽ liếc về hướng tờ giấy trên đất, môi hồng hơi rung động, nước mắt lại không thể khống chế chảy xuống.
/197
|