"Nương tử, ánh mắt của ngươi sau này không thể nhiệt tình nhìn nam nhân khác như vậy nữa! Chúng ta vừa mới thành thân, nương tử cũng nói qua sẽ cho ta cơ hội, ta đương nhiên nắm chặt thật tốt, nắm chắc thời gian cùng nương tử bồi dưỡng cảm tìn..."
Ánh mắt bá đạo nóng bỏng nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt lạnh nhạt cười nói:
"Ta nhiệt tình ở chỗ nào? Hắn không phải bằng hữu của ngươi sao, ta cũng bất quá là lễ phép nhìn hắn thôi..."
Nam nhân bá đạo! Nàng chỉ bất quá là vì lễ phép nên nhìn một chút người khác thôi, Địch Mân này, dĩ nhiên cũng sẽ ăn dấm chua? Bất quá như vậy có cảm giác tốt lắm, đó là một loại cho tới bây giờ cũng chưa có qua, cảm giác được người ta quan tâm.
"Nhìn một chút cũng không được! Nguyệt Nhi, diện mạo của ta đáng xấu hổ sao? Diện mạo tướng công của ngươi anh tuấn tiêu sái như vậy, ngươi chỉ cần hảo hảo nhìn ta là đủ rồi..."
Trời biết, hắn bây giờ cỡ nào cảm kích Liễu Hạo Nguyệt đáng ghét kia. Càng lại cảm kích tình yêu si mê ngu ngốc của nàng với thái tử, nếu như không có sự điên cuồng của nàng, hắn làm sao có thể lấy được một thê tử tốt như vậy?
"Tự kỷ!"
Thấp mắng một tiếng, Tàn Nguyệt cho Địch Mân một ánh nhìn cực kỳ xem thường, nhưng trong lòng, lại có chút cảm động . Xã hội này, nam tử có thể vì phụ nữ ghen tuông không nhiều lắm, mà nam nhân ghen, không phải cũng là một laọi phương thức quan tâm sao?
Cao hứng? Trong lòng đột nhiên dâng lên tràn đầy cảm giác này, là cao hứng sao?
Trong lòng Tàn Nguyệt cả kinh, nàng nói qua sẽ không dễ dàng sinh lòng ái mộ, bởi vì nàng biết tính tình của mình, một khi sinh lòng ái mộ, sau này chỉ sợ cũng rất khó thay đổi nữa, nàng vốn là một nữ tử rất nghiêm túc. Giương mắt len lén nhìn về phía Địch Mân, đã thấy hắn đang đánh giá mình, mặt Tàn Nguyệt đỏ lên, bối rối cúi đầu, thật giống như hài tử làm sai chuyện đang bị bắt lại.
"Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ? Mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"
Biết rõ, nàng chỉ là thẹn thùng, nhưng Địch Mân, vẫn có ý xấu vươn tay đi, nhẹ nhàng mò lấy cái trán trơn bóng, cảm thụ được xúc cảm trơn láng cùng độ ấm nóng bỏng.
"Ta... Không có việc gì!"
Quay đầu, tránh tay hắn ra, bọn họ vừa mới thành thân, chính nhi tám kinh coi như là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ bởi vì buổi tối hôm qua, hắn đã ở trong lòng của nàng, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa sao?
Không thể, nàng sẽ không khinh địch như vậy mà tiếp nhận người nào vào lòng. Dù, người kia có là tướng công của nàng cũng không thể!
Ánh mắt bá đạo nóng bỏng nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt lạnh nhạt cười nói:
"Ta nhiệt tình ở chỗ nào? Hắn không phải bằng hữu của ngươi sao, ta cũng bất quá là lễ phép nhìn hắn thôi..."
Nam nhân bá đạo! Nàng chỉ bất quá là vì lễ phép nên nhìn một chút người khác thôi, Địch Mân này, dĩ nhiên cũng sẽ ăn dấm chua? Bất quá như vậy có cảm giác tốt lắm, đó là một loại cho tới bây giờ cũng chưa có qua, cảm giác được người ta quan tâm.
"Nhìn một chút cũng không được! Nguyệt Nhi, diện mạo của ta đáng xấu hổ sao? Diện mạo tướng công của ngươi anh tuấn tiêu sái như vậy, ngươi chỉ cần hảo hảo nhìn ta là đủ rồi..."
Trời biết, hắn bây giờ cỡ nào cảm kích Liễu Hạo Nguyệt đáng ghét kia. Càng lại cảm kích tình yêu si mê ngu ngốc của nàng với thái tử, nếu như không có sự điên cuồng của nàng, hắn làm sao có thể lấy được một thê tử tốt như vậy?
"Tự kỷ!"
Thấp mắng một tiếng, Tàn Nguyệt cho Địch Mân một ánh nhìn cực kỳ xem thường, nhưng trong lòng, lại có chút cảm động . Xã hội này, nam tử có thể vì phụ nữ ghen tuông không nhiều lắm, mà nam nhân ghen, không phải cũng là một laọi phương thức quan tâm sao?
Cao hứng? Trong lòng đột nhiên dâng lên tràn đầy cảm giác này, là cao hứng sao?
Trong lòng Tàn Nguyệt cả kinh, nàng nói qua sẽ không dễ dàng sinh lòng ái mộ, bởi vì nàng biết tính tình của mình, một khi sinh lòng ái mộ, sau này chỉ sợ cũng rất khó thay đổi nữa, nàng vốn là một nữ tử rất nghiêm túc. Giương mắt len lén nhìn về phía Địch Mân, đã thấy hắn đang đánh giá mình, mặt Tàn Nguyệt đỏ lên, bối rối cúi đầu, thật giống như hài tử làm sai chuyện đang bị bắt lại.
"Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ? Mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"
Biết rõ, nàng chỉ là thẹn thùng, nhưng Địch Mân, vẫn có ý xấu vươn tay đi, nhẹ nhàng mò lấy cái trán trơn bóng, cảm thụ được xúc cảm trơn láng cùng độ ấm nóng bỏng.
"Ta... Không có việc gì!"
Quay đầu, tránh tay hắn ra, bọn họ vừa mới thành thân, chính nhi tám kinh coi như là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ bởi vì buổi tối hôm qua, hắn đã ở trong lòng của nàng, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa sao?
Không thể, nàng sẽ không khinh địch như vậy mà tiếp nhận người nào vào lòng. Dù, người kia có là tướng công của nàng cũng không thể!
/546
|