Cơ hội, nàng đã cho, nhưng cùng nhiều phụ nữ chia sẻ một người đàn ông như vậy, nàng cũng có thể như nương một bực lạnh nhạt cười tiếp nhận sao?
Có lẽ, đây cũng là chỗ không tốt của hài tử không có nương, chưa người nào từ nhỏ liền báo cho nàng phải làm cái gì không được làm cái gì, xem trên sách dù sao cũng không nhiều lắm, không có kinh nghiệm tự mình trải qua lại càng không đủ làm tin.
"Thiếu gia, người đã nói..."
Các nàng, mặc dù chỉ là thị thiếp bình thường, nhưng cũng không phải như nữ tử bình dân, vốn là trong nhà bởi vì nịnh hót tướng quân mới đưa tới đây. Tướng quân cũng là nam tử huyết khí phương cương, thấy hợp mắt mới có thể nhận.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng không phải đồ háo sắc, gia thế giống như tướng quân phủ, trong phủ sao lại có thể chỉ có hai người các nàng? Nghe nói lúc tướng quân muốn thành thân, các nàng cũng từng sợ hãi qua, chỉ sợ sẽ bị đuổi đi --
Một người nữ tử sớm đã không còn trong sạch, sau khi rời khỏi đây còn có thể làm cái gì đây? Quy túc tốt nhất, cũng chỉ là làm một tiểu thiếp cho người có tiền. Mà chấp nhận muốn các nàng, một bực đều là nam nhân diện mạo xấu hoặc là tuổi rất lớn, bọn họ sao có thể so với tướng quân anh tuấn đẹp trai?
"Biến!"
Bước nhanh từng bước, Địch Mân bối rối giữ lấy tay Tàn Nguyệt, vọi vã nói:
"Nguyệt Nhi, ta không biết là ngươi..."
Nếu như biết là nàng, hắn sẽ không giữ lại các nàng; nếu như biết là nàng, tối hôm qua hắn cũng không uống nhiều rượu như vậy, thậm chí đánh nàng.
"Ta biết! Nên đi kính trà rồi, bây giờ đã không còn sớm..."
Trên người rất chua xót, rất đau, lần đầu trải việc đời, đi vài bước liền cảm thấy mệt mỏi, một hồi gặp lão tướng quân cùng phu nhân, không biết bọn họ có thể chỉ trích mình hay không?
"Nguyệt Nhi, tất cả ban đầu ta làm ta không thể phủ nhận, cũng không thể thay đổi, nhưng ta cam đoan sau này, vĩnh viễn cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi!"
Hai người phụ nữ đã bị người lôi đi, Địch Mân giữ lấy tay Tàn Nguyệt, vô cùng nghiêm túc nói. Tàn Nguyệt dịu dàng cười:
"Địch Mân, ta cũng không nói muốn ngươi cam đoan. Hơn nữa, ngươi là một tướng quân, vốn nên tam thê tứ thiếp..."
Hắn, luôn lơ đãng lay động tiếng lòng của mình, nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc, Tàn Nguyệt cảm động thiếu chút nữa gật đầu --
Mặc kệ có làm được hay không, biết hắn từng cố gắng qua cũng đã tốt lắm rồi. Yêu cầu của nàng thật sự không cao, chỉ hy vọng nam nhân khiến cho nàng động tâm, cũng có thể cho nàng tình yêu duy nhất là tốt lắm rồi.
Có lẽ, đây cũng là chỗ không tốt của hài tử không có nương, chưa người nào từ nhỏ liền báo cho nàng phải làm cái gì không được làm cái gì, xem trên sách dù sao cũng không nhiều lắm, không có kinh nghiệm tự mình trải qua lại càng không đủ làm tin.
"Thiếu gia, người đã nói..."
Các nàng, mặc dù chỉ là thị thiếp bình thường, nhưng cũng không phải như nữ tử bình dân, vốn là trong nhà bởi vì nịnh hót tướng quân mới đưa tới đây. Tướng quân cũng là nam tử huyết khí phương cương, thấy hợp mắt mới có thể nhận.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng không phải đồ háo sắc, gia thế giống như tướng quân phủ, trong phủ sao lại có thể chỉ có hai người các nàng? Nghe nói lúc tướng quân muốn thành thân, các nàng cũng từng sợ hãi qua, chỉ sợ sẽ bị đuổi đi --
Một người nữ tử sớm đã không còn trong sạch, sau khi rời khỏi đây còn có thể làm cái gì đây? Quy túc tốt nhất, cũng chỉ là làm một tiểu thiếp cho người có tiền. Mà chấp nhận muốn các nàng, một bực đều là nam nhân diện mạo xấu hoặc là tuổi rất lớn, bọn họ sao có thể so với tướng quân anh tuấn đẹp trai?
"Biến!"
Bước nhanh từng bước, Địch Mân bối rối giữ lấy tay Tàn Nguyệt, vọi vã nói:
"Nguyệt Nhi, ta không biết là ngươi..."
Nếu như biết là nàng, hắn sẽ không giữ lại các nàng; nếu như biết là nàng, tối hôm qua hắn cũng không uống nhiều rượu như vậy, thậm chí đánh nàng.
"Ta biết! Nên đi kính trà rồi, bây giờ đã không còn sớm..."
Trên người rất chua xót, rất đau, lần đầu trải việc đời, đi vài bước liền cảm thấy mệt mỏi, một hồi gặp lão tướng quân cùng phu nhân, không biết bọn họ có thể chỉ trích mình hay không?
"Nguyệt Nhi, tất cả ban đầu ta làm ta không thể phủ nhận, cũng không thể thay đổi, nhưng ta cam đoan sau này, vĩnh viễn cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi!"
Hai người phụ nữ đã bị người lôi đi, Địch Mân giữ lấy tay Tàn Nguyệt, vô cùng nghiêm túc nói. Tàn Nguyệt dịu dàng cười:
"Địch Mân, ta cũng không nói muốn ngươi cam đoan. Hơn nữa, ngươi là một tướng quân, vốn nên tam thê tứ thiếp..."
Hắn, luôn lơ đãng lay động tiếng lòng của mình, nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc, Tàn Nguyệt cảm động thiếu chút nữa gật đầu --
Mặc kệ có làm được hay không, biết hắn từng cố gắng qua cũng đã tốt lắm rồi. Yêu cầu của nàng thật sự không cao, chỉ hy vọng nam nhân khiến cho nàng động tâm, cũng có thể cho nàng tình yêu duy nhất là tốt lắm rồi.
/546
|