Tàn Nguyệt thở dài, Tiểu Mạt định nói gì để ngăn cản, nhưng thấy Tàn Nguyệt đã cầm lấy giấy lụa, qua một bên chậu nước giặt sạch, nàng cũng bắt đầu thu thập.
Phòng trong không tính bẩn, hai người đồng lòng, thu thập cũng không chậm. Khi dọn dẹp xong, cửa bỗng nhiên kẹt một tiếng mở ra
Tàn Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn người tiến vào, bảy tám nha đầu mở đường, trung gian ủng đám, dĩ nhiên là quần áo hoa mỹ, Hạo Nguyệt vẻ mặt đắc ý
"Ba... "
Đi đến trước mặt Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt bỗng nhiên nâng tay, một cái tát liền giáng xuống. Tàn Nguyệt bụm mặt, không hờn giận trừng mắt nhìn nàng
"Tàn Nguyệt, muội muội tốt của ta, ngươi cũng dám hạ độc ta?"
Trợn mắt trừng trừng, kia cao cao toàn tâm toàn ý che bụng, theo thanh âm của Hạo Nguyệt, nhất thời tức giận
"Nhị tỷ, ngươi nói những lời này không đúng rồi, ta và ngươi tổng cộng mới gặp vài lần, như thế nào hạ độc ngươi?"
Tàn Nguyệt trào phúng cười, chuyện kia, bọn họ không có chứng cớ, sao có thể nói là mình làm đây?
Người duy nhất biêt cũng chỉ có Ngũ hoàng tử cùng Tiểu Mạt. Tiểu Mạt là người của phủ tướng quân, không có khả năng làm những việc phải xin lỗi phủ tướng quân, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử nói sao?
Không có khả năng xảy ra chuyện này. Đối với hắn cũng không có nhiều chỗ tốt. Bởi vì nếu nàng một mực chắc chắn là hắn cấp thuốc, mặc dù Hoàng Thượng không xử trí hắn, trong lòng cũng sẽ có ấn tượng xấu với hắn.
"Không phải ngươi? Ngươi còn dám nói xạo sao? Tàn Nguyệt, ngày đó ngươi vì sao quay về Tướng phủ, tại sao muốn trở về?"
Hạo Nguyệt cười lạnh một tiếng, nâng tay vừa muốn đánh hướng Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt ra tay nắm lấy cổ tay của nàng, Hạo Nguyệt cả giận nói:
"Đều chết hết sao? Còn không mau bắt lấy ác nô này!"
Ba bốn nha đầu đi lên kéo Tiểu Mạt, Tiểu Mạt giận dữ, một tay phi đến trên người nha đầu, nha đầu ôi một tiếng ngã xuống.
Chân vừa nhấc, đá trúng bụng 1 nha đầu khác. Trong chớp mắt, bốn nha đầu đều bò trên đất những người còn lại bên người Hạo Nguyệt đều sợ tới mức lui về phía sau, Hạo Nguyệt cũng lui nửa bước.
"Tiện nha đầu, người của ngươi cũng có võ công? Người tới"
Phòng trong không tính bẩn, hai người đồng lòng, thu thập cũng không chậm. Khi dọn dẹp xong, cửa bỗng nhiên kẹt một tiếng mở ra
Tàn Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn người tiến vào, bảy tám nha đầu mở đường, trung gian ủng đám, dĩ nhiên là quần áo hoa mỹ, Hạo Nguyệt vẻ mặt đắc ý
"Ba... "
Đi đến trước mặt Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt bỗng nhiên nâng tay, một cái tát liền giáng xuống. Tàn Nguyệt bụm mặt, không hờn giận trừng mắt nhìn nàng
"Tàn Nguyệt, muội muội tốt của ta, ngươi cũng dám hạ độc ta?"
Trợn mắt trừng trừng, kia cao cao toàn tâm toàn ý che bụng, theo thanh âm của Hạo Nguyệt, nhất thời tức giận
"Nhị tỷ, ngươi nói những lời này không đúng rồi, ta và ngươi tổng cộng mới gặp vài lần, như thế nào hạ độc ngươi?"
Tàn Nguyệt trào phúng cười, chuyện kia, bọn họ không có chứng cớ, sao có thể nói là mình làm đây?
Người duy nhất biêt cũng chỉ có Ngũ hoàng tử cùng Tiểu Mạt. Tiểu Mạt là người của phủ tướng quân, không có khả năng làm những việc phải xin lỗi phủ tướng quân, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử nói sao?
Không có khả năng xảy ra chuyện này. Đối với hắn cũng không có nhiều chỗ tốt. Bởi vì nếu nàng một mực chắc chắn là hắn cấp thuốc, mặc dù Hoàng Thượng không xử trí hắn, trong lòng cũng sẽ có ấn tượng xấu với hắn.
"Không phải ngươi? Ngươi còn dám nói xạo sao? Tàn Nguyệt, ngày đó ngươi vì sao quay về Tướng phủ, tại sao muốn trở về?"
Hạo Nguyệt cười lạnh một tiếng, nâng tay vừa muốn đánh hướng Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt ra tay nắm lấy cổ tay của nàng, Hạo Nguyệt cả giận nói:
"Đều chết hết sao? Còn không mau bắt lấy ác nô này!"
Ba bốn nha đầu đi lên kéo Tiểu Mạt, Tiểu Mạt giận dữ, một tay phi đến trên người nha đầu, nha đầu ôi một tiếng ngã xuống.
Chân vừa nhấc, đá trúng bụng 1 nha đầu khác. Trong chớp mắt, bốn nha đầu đều bò trên đất những người còn lại bên người Hạo Nguyệt đều sợ tới mức lui về phía sau, Hạo Nguyệt cũng lui nửa bước.
"Tiện nha đầu, người của ngươi cũng có võ công? Người tới"
/546
|