Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình

Chương 3 - Chương 3

/7


Hai người đi chơi đến chiều mới chịu trở về, trên đường Thanh Dao còn ghé cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia và mấy gói snack mang đi.

Cậu mua bia làm gì, mình không uống đâu. An Nhạc nhăn mặt nói.

Thỉnh thoảng buông thả một chút cảm giác cũng không tồi, không tin tối nay cậu thử xem. Đừng uống thường xuyên là được.

Giống như những gì Thanh Dao suy đoán, An Nhạc ngày thường ít chạm đến bia rượu nên tửu lượng rất kém, chỉ mới một lon mà đã bắt đầu huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất rồi.

Cậu có biết không, loài mèo không thích người khác đi tè vào thau cát của nó. Nếu cậu làm như thế, nó sẽ cảm thấy tổn thương và giận cậu... Hức, cậu cầm điện thoại mình làm cái gì? Quay phim cái gì mà quay!

Thanh Dao tiếp tục quay video, miệng cười khúc khích: An Nhạc, mình mới phát hiện một điều, lúc say trông cậu ngốc kinh khủng.

Say đâu mà say, mình chưa có say, còn uống nữa được. Bỏ điện thoại xuống, dô nè... dô...

Danh Chấn đi làm về, thấy nhà cửa yên ắng không một bóng người, âm thầm cảm thấy vì An Nhạc mà lo lắng. Cô ấy rời khỏi từ hôm qua đến giờ, lúc đi cũng không mang theo quần áo vật dụng gì ngoài túi xách. Rốt cuộc cô ấy có thể đi đâu? Anh sợ An Nhạc nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột, lập tức gọi điện cho cô.

Đầu dây bên kia, Thanh Dao đang cầm máy. Nhìn thấy cuộc gọi đến, cô nhìn về phía bạn thân đang say bí tỉ, sau đó quyết đoán nhấn nút từ chối. Suy nghĩ chốc lát lại soạn một tin nhắn gửi đi.

Em rời thành phố vài ngày để suy nghĩ. Anh đừng lo lắng. Khi trở về em sẽ cho anh câu trả lời chính thức.

Vẫn quen với sự tranh cãi ầm ĩ của An Nhạc, lần này thấy cô hiểu chuyện như vậy, đột nhiên anh có chút đau lòng thay cô.

Cầm điện thoại trên tay, anh bấm tới bấm lui, nhập rồi xóa, xóa rồi nhập, cuối cùng gửi một tin hồi âm: Vậy thì đi chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn.

Nhìn tin nhắn, Thanh Dao cười nhạt, sau đó dứt khoát xóa đi.

Cậu nói xem, trận sóng thần ở Indonesia năm 2004, mấy con cá bị cuốn lên ngọn sóng cao như vậy, tụi nó có bị chóng mặt không ha... Haizz, mình muốn đi tắm biển, tắm ở chỗ nào không bị sóng thần ấy.

Thanh Dao vẫn kiên nhẫn nghe bạn tốt nói nhảm, thỉnh thoảng còn đáp lời: Vậy thì ngày mai đi.

Hả, đi đâu?

Không phải cậu nói muốn đi tắm biển sao, ngày mai đi biển.

Được, đi tắm biển, ha ha.

Nói là làm, ngày hôm sau, hai cô gái khăn gói lên đường rời thành phố rong chơi. Chuyến đi chơi này kéo dài nửa tháng. Thanh Dao đưa An Nhạc đi từ Bắc vào Nam, từ núi cao đến biển sâu. Hai người tham gia rất nhiều trò vận động cực hạn, lướt sóng, săn bắn, leo núi, nhảy bungee... cả hai cùng nhau dày vò khiến tinh thần cực độ căng thẳng, thân thể mệt mỏi rả rời, nhưng tâm hồn lại triệt để tự do.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại của An Nhạc luôn ở trong tình trạng tắt máy. Danh Chấn không tài nào liên lạc được với cô nên vô cùng lo lắng. An Nhạc không cha không mẹ, không người thân, bạn bè của cô là ai anh lại không rõ, muốn tìm cô nhưng chẳng biết phải đi chỗ nào để tìm. Nửa tháng qua, tâm của anh không lúc nào yên ổn. Nếu cô làm chuyện dại dột, có lẽ nửa cuộc đời còn lại anh phải sống trong sự sám hối.

“Anh gọi cho ai mà thất thần luôn vậy?” Thanh Trúc ôm lấy eo Danh Chấn từ phía sau, thỏ thẻ vào tai anh.

Danh Chấn giật mình, quay lại hỏi: “Sao em vào phòng làm việc anh mà không gõ cửa?”

Thanh Trúc vẫu môi: “Em gõ nãy giờ mà anh có nghe đâu. Khai thật xem, anh gọi cho ai mà chăm chú đến mức em vào cũng không hay biết.”

Danh Chấn thở dài, day nhẹ thái dương: “Là An Nhạc. Không biết cô ấy biến đâu mất mấy tuần nay, không cách nào liên lạc được.”

“Chắc là sợ ly hôn nến trốn mất không dám về luôn rồi chứ gì.”

“Anh sợ cô ấy lẩn quẩn trong lòng rồi làm ra chuyện dại dột thôi.”

Thanh Trúc thấy thế, an ủi anh: “Anh đừng lo lắng quá, cô ấy sẽ sớm về thôi.”

“Chỉ mong là như vậy. Sao em không làm việc, lên đây để làm gì?”

Thanh Trúc nhăn mặt nũng nịu: “Nhớ anh nên muốn gặp một chút không được sao. Em thèm món Ý. Tối nay anh đưa em đi ăn nha.”

“Được thôi. Bây giờ thì trở về phòng làm việc đi. Tan sở anh chờ em bên ngoài.”

Thanh Trúc biết Danh Chấn là một người làm việc rất có nguyên tắc, nói một là một, hai là hai nên không dám cãi. Thấy đã đạt được mục đích rồi cô cũng ngoan ngoãn rời đi.

--- ------ ------ ------ ------

Hai tuần qua đi, An Nhạc như được sống thêm một lần nữa. Dù tình yêu bốn năm chưa thể vơi bớt trong một sớm một chiều, nhưng cô hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng giữa hai người đã kết thúc. Mỗi lần nghĩ đến anh, cô vẫn buồn, vẫn nhớ, chỉ là không còn đau, không còn hận. Cuộc đời cô vẫn còn dài lắm, còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ cô, cô không thể vùi mình vào thứ tình yêu tuyệt vọng này nữa.

Đứng trước mặt Danh Chấn lúc này không còn là một người vợ ủ dột, điên cuồng lúc xưa, mà là một Lâm An Nhạc với tinh thần sáng sủa, tự tin. Danh Chấn không dám tin vào mắt mình, không ngờ chỉ nửa tháng thôi mà cô đã thay đổi nhiều đến vậy. Trái tim luôn treo cao của anh lúc này đã bỏ xuống được một nửa.

“Anh có thời gian không, mình nói chuyện một chút đi.” An Nhạc nói.

“Có chứ, em ngồi xuống đi. Em đi chơi có vui không?” Danh Chấn gượng gạo tìm đề tài, tránh đề cập quá trực tiếp.

An Nhạc mỉm cười: “Vui lắm, ba năm qua chưa bao giờ em thấy vui như vậy.”

Cô trầm ngâm một lát mới tiếp tục: “Mình nói thẳng vào vấn đề đi. Chuyện ly hôn, em đồng ý.” Dứt lời, cô rút chiếc nhẫn cưới ra khỏi ngón áp út, trả lại cho anh. Chiếc nhẫn này đã nằm trên tay cô ba năm, hiện tại tháo ra trong lòng không tránh khỏi thương cảm, nhưng nhiều hơn hết đó cảm giác nhẹ nhàng và giải thoát, đã đến thời điểm cô phải buông xuống đoạn chấp niệm này.

Danh Chấn nhìn chiếc nhẫn cưới, bất giác sờ lấy bàn tay trái của mình. Ngón áp út nay đã trống trơn. Không biết từ khi nào anh đã không còn mang nhẫn cưới.

Danh Chấn cảm thấy nhẹ nhõm, gánh nặng ba năm qua rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Nhưng An Nhạc đã trãi qua điều gì mà khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy. Đột nhiên cảm giác có thứ gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, Danh Chấn vô cùng bức bối và bất an.

Nhưng em có một điều kiện.

Điều kiện gì em cứ nói đi, anh sẽ tận lực thỏa mãn.

Mình ly thân sáu tháng rồi hãy hoàn thành thủ tục ly hôn, trong thời gian này chúng ta sẽ phân phòng ngủ, không can thiệp vào chuyện của nhau. Em không phản đối mối quan hệ của anh với bạn gái anh, chỉ yêu cầu anh đừng dắt cô ta về đây khi em chưa rời khỏi ngôi nhà này.

Danh Chấn dùng ánh mắt tìm tòi để nhìn cô, anh không biết cô lại muốn chơi trò gì.

Dường như hiểu được suy nghĩ của anh, cô nói tiếp: Anh đừng lo lắng, không có âm mưu nào ở đây đâu. Đơn giản là em cần một quãng thời gian để dung nhập trở lại với cuộc sống độc thân. Anh cũng biết em chẳng có tích tụ gì, lúc này em rất cần sự giúp đỡ của anh. Em đã nộp đơn xin việc làm rồi, thời gian tiếp theo hy vọng anh sẽ tiếp tục nuôi em như trước. Chỉ cần sáu tháng thôi, dù công việc có ổn định hay không thì em cũng sẽ dọn ra khỏi nơi này, hoàn thành thủ tục ly hôn với anh.

Danh Chấn thở dài: Em không cần phải như vậy đâu. Nếu ly hôn anh chắc chắn không để em chịu thua thiệt, dù gì cũng là anh nợ em.

An Nhạc lắc đầu: Vấn đề không phải là tiền bạc, em làm sao có thể yên lòng tiêu xài những đồng tiền không phải do chính mình làm ra. Trước kia em có anh là chỗ dựa nên chẳng cần lo sợ, nhưng sau này chỉ còn một mình thôi, tay làm hàm nhai mới mang lại cho em cảm giác an toàn. Dù sao anh cũng đã chịu đựng em ba năm rồi, cố chịu thêm vài tháng nữa có được không. Lần này em sẽ không xen vào cuộc sống của anh, không làm phiền anh, em chỉ cần một nơi dung thân để an tâm kiếm tiền thôi, có được không anh. Sau khi dứt ra khỏi tình yêu điên cuồng với Danh Chấn, đầu óc An Nhạc rốt cuộc đã có thể hoạt động bình thường. Cô biết anh là một người cường thế, nếu cô cứng rắn ép buộc có thể gây phản tác dụng. Nhưng khi cô tỏ ra yếu thế, đứng dưới góc độ của một cường giả, chắc chắn anh ta sẽ rủ lòng thương với kẻ yếu. Hơn nữa cô biết anh đối với cô không có tình thì cũng còn có nghĩa, dù không yêu nhưng vẫn tồn tại vài phần thương xót. Vậy tại sao cô không lợi dụng sự thương xót này để khiến cuộc sống của mình thoải mái hơn.

Ly thân sáu tháng rồi mới ly hôn, đây là quyết định của cô và Thanh Dao sau nhiều ngày suy nghĩ. Bởi vì cô cần một khoảng thời gian để thích nghi với cuộc sống bên ngoài. Vốn dĩ Thanh Dao không đồng ý cô sống cùng Danh Chấn trong thời gian ly thân, ngược lại muốn cô cách bọn họ càng xa càng tốt, Danh Chấn chỉ cần chu cấp tiền đều đặn cho cô là đủ rồi. Nhưng lần này cô lại không thuận theo. Đơn giản là vì cô không muốn con hồ ly tinh kia dễ dàng bước vào ngôi nhà này như thế. So với Danh Chấn, cô càng rõ ràng bộ mặt thật của cô ta là thế nào, cho nên khi cô không nguyền rủa thì họ nên cảm thấy may mắn đi, đừng bao giờ mong có được sự chúc phúc của cô. Cô chính là bướng bỉnh như vậy đó.

Đúng như những gì An Nhạc dự đoạn, Danh Chấn vốn dĩ có chút kháng cự, như khi nghe lời thổ lộ của cô, anh không kiềm được thương tiếc. Dù gì cũng là vợ chồng ba năm chăn gối, anh không nỡ đẩy cô vào đường cùng: Thôi, em muốn như vậy cũng tốt. Nếu cần giúp đỡ gì thì đừng ngại nói với anh.

An Nhạc nhìn anh, cảm kích: Cám ơn anh, đúng sáu tháng dù công việc có thu xếp ổn thỏa hay không thì em cũng sẽ dọn ra ngoài. Không tiếp tục dây dưa làm phiền anh.

Còn có một chuyện nữa, anh giúp em tìm người giúp việc theo giờ nhé, có lẽ về sau em sẽ không có nhiều thời gian để làm việc nhà.

Được thôi, sao không tìm người làm toàn thời gian gian luôn cho nhẹ nhàng? Anh đã đề nghị việc này với cô ngay từ ngày mới cưới, anh lấy cô về đâu phải để làm người ở, nhưng An Nhạc vẫn một mực từ chối, muốn tự tay thu xếp việc nhà.

Thôi, sống cùng người lạ làm em không thoải mái. Em chỉ cần người lau giặt giũ, quét dọn nhà cửa là đủ rồi, việc khác em có thể tự làm được.

Tùy em, em còn có yêu cầu gì nữa không?

An Nhạc suy nghĩ chốc lát lại nói: À, sau này anh ăn cơm ở ngoài nhé, em không nấu cơm chờ anh nữa. Dù sao cả năm nay anh về nhà ăn cơm không được mấy bữa. Cũng chẳng có gì thay đổi.

Danh Chấn nhìn kỹ cô, trong ánh mắt không có trách móc hay mỉa mai, đây chỉ đơn giản là một câu trần thuật, vậy mà lại khiến anh cảm thấy nan kham vô cùng.

An Nhạc là người thuộc trường phái hành động. Sau khi trao đổi với anh xong, lập tức vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình. Danh Chấn thấy thế liền cau mày nói: Em không cần phải làm như vậy, phòng này để lại cho em, anh sẽ dọn ra phòng khách.

An Nhạc mỉm cười lắc đầu: Không cần đâu, ở lại căn phòng này chỉ làm em đau lòng thôi. Đây là nơi chất chứa nhiều kỷ niệm của cô và Danh Chấn, có vui có buồn, có hân hoan có đau đớn.

Một lần nữa, Danh Chấn bị đánh bại bởi sự yếu đuối của An Nhạc, tùy cô muốn làm gì thì làm.

/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status