Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp định thần, thân thể bỗng nhẹ hẫng, cả người đã bị Thẩm Vân Tương bế lên lưng ngựa, sau đó y cũng tung mình, ngồi phía sau nàng.
Thiên Chỉ Diên vừa mới lồm cồm bò dậy, ngồi vững vàng không bao lâu thì bị một bàn tay to ấn lưng nàng xuống, khiến nàng nằm sấp xuống, dính chặt trên lưng ngựa không cựa quậy được.
“Sư phụ, người. . .”
Thiên Chỉ Diên còn chưa dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên, chỉ thấy mông đau rát.
“A. . .” Nàng la hét thảm thương, tiếng rên la lớn đến kinh động cả khu rừng.
“Cái đánh này là phạt con chưa được sự cho phép của vi sư mà chạy loạn.”
“Bốp!”
“A. . .”
“Cái này phạt con không tôn sư trọng đạo, nhục mạ vi sư.”
“Bốp!”
“Á. . .”
“Cái này phạt con liều lĩnh mà ngu ngốc, chạy trốn cũng không mang theo quần áo.”
“Á. . .”
“Ta chưa xuống tay, con la làm gì?”
“Ồ…sư phụ chưa đánh…”
“Ta vốn không dùng sức, con la hét lớn thế là sao đây?”
“Sư phụ, con phối hợp với người, phối hợp đó! Nếu con không cố gắng hét, sư phụ đánh cũng không vui, có phải hay không?”
“Cũng đúng, tiểu Diên nhi, càng đánh con càng thông minh.”
“Sư phụ, con sai rồi. . .”
Trên đường mòn rợp bóng cây, Tonamiyama trống, để lại cả giáo viên và học sinh tiếng nói vang vọng.
Ngựa thong thả chạy ra khỏi Hoài Lăng. Ngoài cửa thành, trên chú ngựa màu đen khác, một hình bóng đả chờ sẵn ở đó.
“Diệp thúc thúc” Thiên Chỉ Diên hưng phấn vẫy tay.
“Chờ hai người đã lâu.” Diệp Thần Hiên cười.
“A? Diệp thúc thúc, thúc biết là hai thầy trò con sẽ rời khỏi đây hôm nay hay sao?” Thiên Chỉ Diên vui vẻ hỏi.
“Bởi vì Vân Tương đã sớm biết Doãn trang chủ sẽ tuyển rể trong buổi lễ.” Hắn phì cười.
“Sư phụ, thì ra người đã sớm biết rồi, người là cố ý !” Thiên Chỉ Diên phát hiện mình lại bị đùa bỡn, hai tay chống hông, quay đầu lại tức giận trừng Thẩm Vân Tương.
“Tiểu Diên nhi, con lại không tôn sư trọng đạo rồi.”
Ối, “tiểu Diên nhi” nữa kìa, cảnh báo to!
“Sư phụ. . . Con sai. . . Con sai rồi. . .”
“Vân Tương, ta có mấy lời muốn nói với huynh.” Diệp Thần Hiên tung mình xuống ngựa.
“Ơ? Diệp thúc thúc, thúc không tặng quà gì cho con sao?”
“Diên nhi, con chờ ta chút.” Diệp Thần Hiên cười khuyên nhủ.
“Xì, thôi hai người đi đi!” Thiên Chỉ Diên vẫy tay.
Thẩm Vân Tương cũng xuống ngựa đến bên cạnh Diệp Thần Hiên.
“Vân Tương, ta hi vọng nếu lần này huynh đưa Diên nhi rời khỏi đây, khi nó không thể tự chăm sóc mình, huynh vẫn sát cánh bên cạnh, hơn nữa, không nên để Diên nhi giao thiệp với giang hồ.”
“Ta hiểu, thân phận của Diên nhi đặc thù, chuyến đi này nguy hiểm cũng đã nhiều.” Thẩm Vân Tương trầm ngâm.
“Ta biết, như vậy rất ủy khuất cho huynh, đang nổi danh nhưng lại dẫn theo Diên nhi, muốn rời khỏi giang hồ. . .”
“Thần Hiên, ta luôn không nghĩ đến việc này, huynh không cần xen vào quá nhiều, Vân Tương cũng có quyết định của chính mình.”
“Như thế cũng tốt. Đây là Long Ẩn Tàn quyển của Diệp gia, hôm nay ta giao cho huynh, coi như là báo đáp đối với việc huynh chăm sóc Diên nhi.”
Diệp Thần Hiên giao chiếc hộp trong tay cho Thẩm Vân Tương, hắn ngừng ngừng, lại nhỏ giọng tiếp: “Sau khi chúng ta tóm gọn được đám đệ tử của Quỷ Kiếm Môn, tối hôm qua, tất cả bọn chúng đã bị diệt khẩu.”
Một chút chấn kinh thoáng qua mắt của Thẩm Vân Tương, y trầm mặc một hồi, rốt cuộc lên tiếng: “Ngày ở sau núi, huynh cũng thấy đấy, nếu như ta đoán không sai, bọn người kia chính là người của Mị Ảnh Quỷ Thành.”
Trong khoảng khắc, một tia hận ý hiện lên trong mắt của Thẩm Vân Tương, y chợt thâm trầm, im lặng suy nghĩ.
“Thần hiên?”
Diệp Thần Hiên quan sát Thẩm Vân Tương, thấy y không nói gì, ngập ngừng một hồi rồi nêu ý kiến cuối cùng: “Vân Tương, chuyện xảy ra ở mật thất, nếu chúng ta thống nhất không nhắc đến, không đề cập nữa không có nghĩa là không có phát sinh.”
Thẩm Vân Tương trầm mặc.
“Hơn cả mười nhân mạng, coi như là ma đầu giết người trong nháy mắt cũng không gọn gàng và kín đáo như vậy. Huống chi, dáng vẻ của chưởng môn Quỷ Kiếm Môn huynh cũng chứng kiến rồi đấy, đó là tàn ác, tàn độc. Nội tâm hắn phải trải qua biết bao nhiêu tàn khốc mới có thể hành hạ người khác như vậy.” Diệp Thần Hiên nhíu mày nói.
“Ta nghĩ, Diên nhi sẽ không thích.” Giọng nói của Thẩm Vân Tương chợt nhỏ lại.
“Vân Tương, ta không hy vọng việc này trở thành một bóng ma trong lòng Diên nhi. Con nhóc này nên là một đứa trẻ đơn giản, vui vẻ, không nên thấy máu tanh.” Hắn nói thêm: “Huynh biết không? Hôm đó thấy dáng vẻ của con nhóc này trong mật thất, ta đã rất đau lòng. Mấy ngày trước, Diên nhi còn ôm cây dù đỏ dầm mưa suốt đấy!”
“Có lẽ không phải nguyên nhân đó. . .”
“Huynh cho là thế?”
“Ta nghĩ, có lẽ là do huyền mạc. . .”
“Huyền mạc?!” Diệp Thần Hiên trừng lớn mắt, bộ dạng không thể tin chằm chằm nhìn Thẩm Vân Tương: “Huynh vừa bảo sao?”
“Trên người Diên nhi hiện đang có huyền mạc, bị truyền từ thân mẫu.”
Trong nháy mắt, Diệp Thần Hiên giống như bị bắt mất hồn, sững sờ ngây cả người.
Về phía nhân vật đang được bàn luận đang không nghe thấy gì hết, nàng mơ màng nhìn về phía này, đánh cái ngáp, sắp gục lên lưng ngựa đánh một giấc.
“Diên nhi, sao vậy? Buồn ngủ à?” Diệp Thần Hiên đến bên cạnh nàng, xoa xoa hai má bầu bĩnh hỏi.
“Không có, hai người nói chuyện lâu quá, đến nỗi con tưởng hai người muốn bỏ trốn cùng nhau rồi chứ, đi đến chân trời góc bể, không chia lìa nhau, tư định chung thân, tiêu diêu khoái hoạt cũng nên.”
“Ăn nói bậy bạ thì giỏi!” Diệp Thần Hiên nhéo má nàng một cái.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng nói nhỏ: “Đâu có bậy, rất xứng đôi mà.”
“Tiểu Diên nhi. . .”
“A! Sư phụ, con sai rồi!” Thiên Chỉ Diên đã tự phản xạ có điều kiện với kiểu cảnh báo này.
“Đúng rồi, Diên nhi, ngươi nhớ xem có đánh rơi gì không?” Diệp Thần Hiên giả vẻ thần bí.
“Hả? Tiền sao? Con mất tiền rồi?” Thiên Chỉ Diên hoảng hốt ngó xung quanh.
Diệp Thần Hiên khẽ gõ đầu nàng, sau đó lập tức lấy ra một vật dài bọc kĩ càng đưa cho nàng.
Thiên Chỉ Diên mở ra xem.
“A, cây dù màu đỏ! Nương để lại cho con, tưởng đã mất rồi chứ!” Thiên Chỉ Diên hét lớn.
“Sau này không nên để mất nữa, biết không?” Diệp Thần Hiên dặn dò.
“Con biết rồi!” Thiên Chỉ Diên cất cây dù xong, khi nàng ngẩng đầu lên thì Diệp Thần Hiên đã đưa một cái bao tới trước mặt nàng.
“Diệp thúc thúc, đây là gì vậy?”
“Ngươi không phải là nói là ta làm cái gì ngươi cũng thích ăn sao? Túi bánh ngọt này để trên đường đi còn có cái bụng, đói thì đừng bạc đãi dạ dày của mình, cũng đừng để Bánh Trôi ăn hết, rõ chưa?”
“Con biết rồi!” Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi, có thể không hiểu sao? Bánh Trôi, đồ tham ăn!
“Tốt lắm, trên đường đi, nhớ nghe lời vân tương, đi theo sư phụ ngươi, không được chạy lung tung, không được làm càn, nhớ không?”
“Con nhớ mà, Diệp thúc thúc bắt đầu giống mấy bà già rồi!”
“Được rồi, thuận buồm xuôi gió.” Diệp Thần Hiên lưu luyến tạm biệt.
“Diệp thúc thúc, hẹn gặp lại.” Thiên Chỉ Diên vẫy vẫy tay.
Thẩm Vân Tương tung mình lên ngựa.
“Vân Tương, đừng quên những lời ta đã nói, nhớ rằng huynh đã đồng ý đấy.” Diệp Thần Hiên bỗng hét to theo.
“Thần Hiên, ta và huynh đều có suy nghĩ giống như nhau.” Thẩm Vân Tương vừa dứt lời, siết chặt dây cương rồi phóng ngựa phi mất.
“Diệp thúc thúc, con sẽ luôn nhớ đến thúc, thúc đừng quên ước định đó!” Thiên Chỉ Diên ngoái cổ ra sau hét to.
Diệp Thần Hiên im lặng đứng ở cửa thành, nhìn hình bóng một lớn một nhỏ ngày càng xa dần cho đến khi mất hút.
“Diên nhi, ta mong con sẽ không bao giờ trở về đây nữa.”
Từng chữ trong lời nói ấy bị cuốn theo chiều gió bay đi.
Trên đường, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương cùng ngồi trên một con ngựa. Nàng dựa vào ngựa y, nhịp nhịp chân, vừa thoải mái vừa hạnh phúc.
Nàng kéo Bánh Trôi ra khỏi túi, đặt trước mặt mình.
“Bánh Trôi, ủy khuất ngươi rồi, ngươi không cần ngồi trong túi của ta nữa.”
“Chít chít . . .” Bánh Trôi hết sức ai oán ra vẻ khoảng thời gian nó rất là đau buồn: “Chít chít . . .”
“Bánh Trôi, nếu ngươi có thể yên tĩnh một chút, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một miếng bánh ngọt.”
“. . . . . .” Bánh Trôi lập tức ngậm miệng lại, hiển nhiên là nó đạ bị dụ ăn.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?” Thiên Chỉ Diên tò mò hỏi.
“Tìm nơi nào đó, sau đó nhẫn nại chăm sóc con lớn.”
“Sư phụ, vậy người định tìm nơi nào đó là đâu chứ?”
“Khê trấn.”
“Khê trấn là chỗ nào kia?”
“Nam biên.”
“Nam biên ở đâu?”
“Hướng chúng ta đang đi.”
“Thế sư phụ đang chạy đến nơi nào?”
“Khê trấn.”
“. . .”
“Sư phụ, chúng ta có được gọi là bỏ trốn không? Nắm tay đi tới cùng trời cuối đất, lãng tích giang hồ, tận hưởng cuộc sống phiêu diêu tự tại?”
“Đâu phải, chúng ta chỉ là đang đi tới trấn kế bên thôi.”
“. . .”
Thiên Chỉ Diên vừa mới lồm cồm bò dậy, ngồi vững vàng không bao lâu thì bị một bàn tay to ấn lưng nàng xuống, khiến nàng nằm sấp xuống, dính chặt trên lưng ngựa không cựa quậy được.
“Sư phụ, người. . .”
Thiên Chỉ Diên còn chưa dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên, chỉ thấy mông đau rát.
“A. . .” Nàng la hét thảm thương, tiếng rên la lớn đến kinh động cả khu rừng.
“Cái đánh này là phạt con chưa được sự cho phép của vi sư mà chạy loạn.”
“Bốp!”
“A. . .”
“Cái này phạt con không tôn sư trọng đạo, nhục mạ vi sư.”
“Bốp!”
“Á. . .”
“Cái này phạt con liều lĩnh mà ngu ngốc, chạy trốn cũng không mang theo quần áo.”
“Á. . .”
“Ta chưa xuống tay, con la làm gì?”
“Ồ…sư phụ chưa đánh…”
“Ta vốn không dùng sức, con la hét lớn thế là sao đây?”
“Sư phụ, con phối hợp với người, phối hợp đó! Nếu con không cố gắng hét, sư phụ đánh cũng không vui, có phải hay không?”
“Cũng đúng, tiểu Diên nhi, càng đánh con càng thông minh.”
“Sư phụ, con sai rồi. . .”
Trên đường mòn rợp bóng cây, Tonamiyama trống, để lại cả giáo viên và học sinh tiếng nói vang vọng.
Ngựa thong thả chạy ra khỏi Hoài Lăng. Ngoài cửa thành, trên chú ngựa màu đen khác, một hình bóng đả chờ sẵn ở đó.
“Diệp thúc thúc” Thiên Chỉ Diên hưng phấn vẫy tay.
“Chờ hai người đã lâu.” Diệp Thần Hiên cười.
“A? Diệp thúc thúc, thúc biết là hai thầy trò con sẽ rời khỏi đây hôm nay hay sao?” Thiên Chỉ Diên vui vẻ hỏi.
“Bởi vì Vân Tương đã sớm biết Doãn trang chủ sẽ tuyển rể trong buổi lễ.” Hắn phì cười.
“Sư phụ, thì ra người đã sớm biết rồi, người là cố ý !” Thiên Chỉ Diên phát hiện mình lại bị đùa bỡn, hai tay chống hông, quay đầu lại tức giận trừng Thẩm Vân Tương.
“Tiểu Diên nhi, con lại không tôn sư trọng đạo rồi.”
Ối, “tiểu Diên nhi” nữa kìa, cảnh báo to!
“Sư phụ. . . Con sai. . . Con sai rồi. . .”
“Vân Tương, ta có mấy lời muốn nói với huynh.” Diệp Thần Hiên tung mình xuống ngựa.
“Ơ? Diệp thúc thúc, thúc không tặng quà gì cho con sao?”
“Diên nhi, con chờ ta chút.” Diệp Thần Hiên cười khuyên nhủ.
“Xì, thôi hai người đi đi!” Thiên Chỉ Diên vẫy tay.
Thẩm Vân Tương cũng xuống ngựa đến bên cạnh Diệp Thần Hiên.
“Vân Tương, ta hi vọng nếu lần này huynh đưa Diên nhi rời khỏi đây, khi nó không thể tự chăm sóc mình, huynh vẫn sát cánh bên cạnh, hơn nữa, không nên để Diên nhi giao thiệp với giang hồ.”
“Ta hiểu, thân phận của Diên nhi đặc thù, chuyến đi này nguy hiểm cũng đã nhiều.” Thẩm Vân Tương trầm ngâm.
“Ta biết, như vậy rất ủy khuất cho huynh, đang nổi danh nhưng lại dẫn theo Diên nhi, muốn rời khỏi giang hồ. . .”
“Thần Hiên, ta luôn không nghĩ đến việc này, huynh không cần xen vào quá nhiều, Vân Tương cũng có quyết định của chính mình.”
“Như thế cũng tốt. Đây là Long Ẩn Tàn quyển của Diệp gia, hôm nay ta giao cho huynh, coi như là báo đáp đối với việc huynh chăm sóc Diên nhi.”
Diệp Thần Hiên giao chiếc hộp trong tay cho Thẩm Vân Tương, hắn ngừng ngừng, lại nhỏ giọng tiếp: “Sau khi chúng ta tóm gọn được đám đệ tử của Quỷ Kiếm Môn, tối hôm qua, tất cả bọn chúng đã bị diệt khẩu.”
Một chút chấn kinh thoáng qua mắt của Thẩm Vân Tương, y trầm mặc một hồi, rốt cuộc lên tiếng: “Ngày ở sau núi, huynh cũng thấy đấy, nếu như ta đoán không sai, bọn người kia chính là người của Mị Ảnh Quỷ Thành.”
Trong khoảng khắc, một tia hận ý hiện lên trong mắt của Thẩm Vân Tương, y chợt thâm trầm, im lặng suy nghĩ.
“Thần hiên?”
Diệp Thần Hiên quan sát Thẩm Vân Tương, thấy y không nói gì, ngập ngừng một hồi rồi nêu ý kiến cuối cùng: “Vân Tương, chuyện xảy ra ở mật thất, nếu chúng ta thống nhất không nhắc đến, không đề cập nữa không có nghĩa là không có phát sinh.”
Thẩm Vân Tương trầm mặc.
“Hơn cả mười nhân mạng, coi như là ma đầu giết người trong nháy mắt cũng không gọn gàng và kín đáo như vậy. Huống chi, dáng vẻ của chưởng môn Quỷ Kiếm Môn huynh cũng chứng kiến rồi đấy, đó là tàn ác, tàn độc. Nội tâm hắn phải trải qua biết bao nhiêu tàn khốc mới có thể hành hạ người khác như vậy.” Diệp Thần Hiên nhíu mày nói.
“Ta nghĩ, Diên nhi sẽ không thích.” Giọng nói của Thẩm Vân Tương chợt nhỏ lại.
“Vân Tương, ta không hy vọng việc này trở thành một bóng ma trong lòng Diên nhi. Con nhóc này nên là một đứa trẻ đơn giản, vui vẻ, không nên thấy máu tanh.” Hắn nói thêm: “Huynh biết không? Hôm đó thấy dáng vẻ của con nhóc này trong mật thất, ta đã rất đau lòng. Mấy ngày trước, Diên nhi còn ôm cây dù đỏ dầm mưa suốt đấy!”
“Có lẽ không phải nguyên nhân đó. . .”
“Huynh cho là thế?”
“Ta nghĩ, có lẽ là do huyền mạc. . .”
“Huyền mạc?!” Diệp Thần Hiên trừng lớn mắt, bộ dạng không thể tin chằm chằm nhìn Thẩm Vân Tương: “Huynh vừa bảo sao?”
“Trên người Diên nhi hiện đang có huyền mạc, bị truyền từ thân mẫu.”
Trong nháy mắt, Diệp Thần Hiên giống như bị bắt mất hồn, sững sờ ngây cả người.
Về phía nhân vật đang được bàn luận đang không nghe thấy gì hết, nàng mơ màng nhìn về phía này, đánh cái ngáp, sắp gục lên lưng ngựa đánh một giấc.
“Diên nhi, sao vậy? Buồn ngủ à?” Diệp Thần Hiên đến bên cạnh nàng, xoa xoa hai má bầu bĩnh hỏi.
“Không có, hai người nói chuyện lâu quá, đến nỗi con tưởng hai người muốn bỏ trốn cùng nhau rồi chứ, đi đến chân trời góc bể, không chia lìa nhau, tư định chung thân, tiêu diêu khoái hoạt cũng nên.”
“Ăn nói bậy bạ thì giỏi!” Diệp Thần Hiên nhéo má nàng một cái.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng nói nhỏ: “Đâu có bậy, rất xứng đôi mà.”
“Tiểu Diên nhi. . .”
“A! Sư phụ, con sai rồi!” Thiên Chỉ Diên đã tự phản xạ có điều kiện với kiểu cảnh báo này.
“Đúng rồi, Diên nhi, ngươi nhớ xem có đánh rơi gì không?” Diệp Thần Hiên giả vẻ thần bí.
“Hả? Tiền sao? Con mất tiền rồi?” Thiên Chỉ Diên hoảng hốt ngó xung quanh.
Diệp Thần Hiên khẽ gõ đầu nàng, sau đó lập tức lấy ra một vật dài bọc kĩ càng đưa cho nàng.
Thiên Chỉ Diên mở ra xem.
“A, cây dù màu đỏ! Nương để lại cho con, tưởng đã mất rồi chứ!” Thiên Chỉ Diên hét lớn.
“Sau này không nên để mất nữa, biết không?” Diệp Thần Hiên dặn dò.
“Con biết rồi!” Thiên Chỉ Diên cất cây dù xong, khi nàng ngẩng đầu lên thì Diệp Thần Hiên đã đưa một cái bao tới trước mặt nàng.
“Diệp thúc thúc, đây là gì vậy?”
“Ngươi không phải là nói là ta làm cái gì ngươi cũng thích ăn sao? Túi bánh ngọt này để trên đường đi còn có cái bụng, đói thì đừng bạc đãi dạ dày của mình, cũng đừng để Bánh Trôi ăn hết, rõ chưa?”
“Con biết rồi!” Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi, có thể không hiểu sao? Bánh Trôi, đồ tham ăn!
“Tốt lắm, trên đường đi, nhớ nghe lời vân tương, đi theo sư phụ ngươi, không được chạy lung tung, không được làm càn, nhớ không?”
“Con nhớ mà, Diệp thúc thúc bắt đầu giống mấy bà già rồi!”
“Được rồi, thuận buồm xuôi gió.” Diệp Thần Hiên lưu luyến tạm biệt.
“Diệp thúc thúc, hẹn gặp lại.” Thiên Chỉ Diên vẫy vẫy tay.
Thẩm Vân Tương tung mình lên ngựa.
“Vân Tương, đừng quên những lời ta đã nói, nhớ rằng huynh đã đồng ý đấy.” Diệp Thần Hiên bỗng hét to theo.
“Thần Hiên, ta và huynh đều có suy nghĩ giống như nhau.” Thẩm Vân Tương vừa dứt lời, siết chặt dây cương rồi phóng ngựa phi mất.
“Diệp thúc thúc, con sẽ luôn nhớ đến thúc, thúc đừng quên ước định đó!” Thiên Chỉ Diên ngoái cổ ra sau hét to.
Diệp Thần Hiên im lặng đứng ở cửa thành, nhìn hình bóng một lớn một nhỏ ngày càng xa dần cho đến khi mất hút.
“Diên nhi, ta mong con sẽ không bao giờ trở về đây nữa.”
Từng chữ trong lời nói ấy bị cuốn theo chiều gió bay đi.
Trên đường, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương cùng ngồi trên một con ngựa. Nàng dựa vào ngựa y, nhịp nhịp chân, vừa thoải mái vừa hạnh phúc.
Nàng kéo Bánh Trôi ra khỏi túi, đặt trước mặt mình.
“Bánh Trôi, ủy khuất ngươi rồi, ngươi không cần ngồi trong túi của ta nữa.”
“Chít chít . . .” Bánh Trôi hết sức ai oán ra vẻ khoảng thời gian nó rất là đau buồn: “Chít chít . . .”
“Bánh Trôi, nếu ngươi có thể yên tĩnh một chút, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một miếng bánh ngọt.”
“. . . . . .” Bánh Trôi lập tức ngậm miệng lại, hiển nhiên là nó đạ bị dụ ăn.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?” Thiên Chỉ Diên tò mò hỏi.
“Tìm nơi nào đó, sau đó nhẫn nại chăm sóc con lớn.”
“Sư phụ, vậy người định tìm nơi nào đó là đâu chứ?”
“Khê trấn.”
“Khê trấn là chỗ nào kia?”
“Nam biên.”
“Nam biên ở đâu?”
“Hướng chúng ta đang đi.”
“Thế sư phụ đang chạy đến nơi nào?”
“Khê trấn.”
“. . .”
“Sư phụ, chúng ta có được gọi là bỏ trốn không? Nắm tay đi tới cùng trời cuối đất, lãng tích giang hồ, tận hưởng cuộc sống phiêu diêu tự tại?”
“Đâu phải, chúng ta chỉ là đang đi tới trấn kế bên thôi.”
“. . .”
/89
|