“Xảy ra chuyện gì thế?” Doãn Thanh Họa hỏi.
“Chúng ta phải nhanh phá cửa này mới được!” Thẩm Vân Tương bảo.
“Ngươi không phải là rất hung dữ à? Đường đường là một chưởng môn thế mà không có lấy bản lĩnh mở cửa ra sao?”
Thanh đao của Thiên Chỉ Diên bị nhuộm đầy máu, cả trên y phục cũng vậy, Động tác của nàng thong thả mà ưu nhã, nét mặt gian tà mị hoặc khiến người khác nhìn mà không khỏi sinh lòng sợ hãi.
“Ngươi. . . Ta không biết, chuyện của Âm Mộc Tâm không liên quan đến ta. . .” Tên chưởng môn thều thào bào chữa.
“Vậy thì như thế nào? Ta còn chưa chơi đủ, lâu rồi ta chưa biến ai thành dáng vẻ thế này.” Thiên Chỉ Diên cong môi cười một tiếng, nụ cườ xinh đẹp mà trí mạng.
“A. . .” Hắn thống khổ hét lớn, đau đến nỗi không còn sức lực chi nữa.
“Ầm” một tiếng vang dội, cửa mật thất bị phá ra.
Thẩm Vân Tương, Diệp Thần Hiên và Doãn Thanh Họa đã trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng — Thiên Chỉ Diên với khuôn mặt lần toàn thân đều thấm đầy máu tươi, nàng đang cầm một thanh đao kề sát người chưởng môn Quỷ Kiếm Môn, nàng còn ngồi trên người hắn, cúi đầu trừng trừng nhìn.
Bánh Trôi dẫm đầu của tên chưởng môn kia, bộ lông trắng như tuyết cũng đỏ thẫm. Trên mặt đất là một đống hỗn độn: tên gãy, ám khí, cơ quan và bảy, tám thi thể nằm la liệt.
“Diên nhi!” Thẩm Vân Tương lớn tiếng gọi, nhanh đi tới gần ôm Thiên Chỉ Diên lại.
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên, nàng không ngờ Thẩm Vân Tương lại xuất hiện ngay lúc này. Ngay tức khắc, từ Cố Băng, nàng trở lại là Thiên Chỉ Diên, gạt bỏ hình bóng Cố Băng, giờ nàng chỉ là Thiên Chỉ Diên.
“Diên nhi, ngươi có sao không?” Diệp Thần Hiên lập tức đi tới trước mặt Thiên Chỉ Diên, nâng khuôn mặt dính đầy máu của nàng.
Tận mắt chứng kiến Diệp Thần Hiên vô sự, lòng Thiên Chỉ Diên nhẹ bẫng như được nấc tảng đá lên. Diệp thúc thúc còn sống.
Doãn Thanh Họa chấn kinh khi trông thấy cảnh tượng bên trong mật thất, nàng ta đi tới bên cạnh chưởng môn Quỷ Kiếm Môn.
“Giết. . . Giết ta. . . Mau, Giết. . . Ta. . . Đi. . .” Hắn thều thào những từ ngữ không rõ nghĩa.
Đến giờ thì ba người mới nhất loạt nhìn về phía hắn.
“Á. . .” Doãn Thanh Họa sợ đến hét to lên.
Toàn thân của tên chưởng môn không còn lành lặn chỗ nào hết, vì thế không thể nào nhìn ra hình người được nữa. Thấy hắn, nữ tử giang hồ như Doãn Thanh Họa cũng bị dọa một phen.
Diệp Thần Hiên dần chuyển ánh mắt từ chưởng môn của Qủy Kiếm Môn sang xung quanh. Chỉ toàn là tàn nhẫn, máu tanh giống như vưaà trải qua vô số hình phạt từ địa ngục diêm la. Giờ còn sót lại một người không biết là ma hay quỷ. . .
Bộ dạng đáng thương nào đó rơi vào mắt của Thẩm Vân Tương. Y nhíu mày, chân khẽ động đá một thanh đao đang dưới đất bay vút lên, khi nó rơi xuống vừa vặn cắm phặp trên người của tên chưởng môn môn, kết thúc cuộc đời của hắn.
“Diên nhi, con có bị gì không?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, hàng lông mi rũ xuống, chôn vùi tất cả sát khí còn trong mắt mình.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên mau thoát ra ngoài. Cửa vào đã bị chặn mất, còn cách nào khác không?” Doãn Thanh Họa hỏi.
“Không có.” Diệp Thần Hiên thở dài.
Thiên Chỉ Diên nâng tay lên, ngón tay nàng chỉ đến một hướng.
“Phía bên kia!” Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên đi tới đó, thông qua một lỗ hổng bị phá vỡ, họ tiến vào mật thất mà người Quỷ Kiếm Môn đào nên.
Ba người cũng thấy được bức họa biểu tượng hình con chim được treo trên tường.
“Đây là gì?” Doãn Thanh Họa ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thần Hiên không nói không rằng, cầm đuốc đốt sạch bức họa đi.
“Ngươi. . .” Nàng Doãn Thanh Họa vô cùng khó hiểu với hành động của Diệp Thần Hiên, nhưng nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của hắn cũng đành phải nuốt tất cả nghi vấn vào bụng.
Thiên Chỉ Diên ngọn lửa hừng hực từ từ thiêu rụi bức họa, mắt nàng mơ hồ đi, tâm trạng rối rắm.
Nhờ ngọn lửa, toàn mật thất sáng lên hẳn.
“Diên nhi, con bị thương sao? Trên người toàn máu thế này!” Thẩm Vân Tương cao giọng, thu hút ánh nhìn của hai người còn lại.
“Để ta xem.” Diệp Thần Hiên kéo tay nàng, kiểm tra cơ thể cho nàng.
“Nha đầu này chỗ nào cũng có thương tích, trên bả vai và bụng đều có vết thương của vật nhọn đâm phải!” Diệp Thần Hiên khẩn trương xem xét.
“Thương tích nặng thế này vì sao lại không báo?” Hắn lo lắng hỏi nàng.
Thiên Chỉ Diên vẫn im lặng không nói gì, mặt không cảm xúc.
“Mau, chúng ta mau ra khỏi đây.”
Ba người không dám chậm trễ, nhanh chóng hướng về phía cửa mật đạo, càng đi càng thấy ánh sáng gần dần.
“Nhanh lên, bên kia, mau ra khỏi chỗ này.”
Một câu ra lệnh vang lên, thì ra Ngô Thử cách đây không xa. Sau lưng lão còn một vài đệ tử của Quỷ Kiếm Môn nữa, bọn chúng đang vội vã xuống núi.
“Lậu võng chi ngư, lão ta trốn cũng khá nhanh đấy.” Diệp Thần Hiên chế giễu.
“Có muốn đuổi theo không?” Doãn Thanh Họa cất tiếng.
“Không cần, bọn chúng trốn không thoát đâu, bên ngoài đã sớm bao vây lại rồi, việc trước mắt bây giờ phải trở về trị thương cho Diên nhi.” Thẩm Vân Tương nói.
“Trưởng lão, bên kia có người!” Bỗng một đệ tử một quỷ kiếm kêu lên.
“Là bọn chúng?” Ngô Thử nhíu mày.
“Trên người bọn chúng toàn máu, nhất định là bị thương. Nếu bắt được bọn họ chúng, chúng ta khỏi lo việc thoát khỏi đây. Hơn nữa khi vừa thấy chúng ta thì chúng liền xoay người đi hướng khác, chứng tỏ chúng không dám đối đầu với bản môn.” Hắn ta nêu ý kiến.
Ngô Thử suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Vì vậy, lão ta và đám đệ tử xông tới bao vây bốn người bên Thẩm Vân Tương.
“Các ngươi muốn chết sớm thêm một chút phải không?” Diệp Thần Hiên lạnh giọng bảo.
“Ai chết còn chưa biết được đâu!” Ngô Thử không yếu thế chút nào.
Lão Ngô Thử phất tay, đám đệ tử sau lưng lão cũng cầm vũ khí lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Thiên Chỉ Diên lạnh lùng trông cảnh tượng đó, một câu cũng không nói.
Ngay lúc này, một trận gió mạnh thổi tới. Bỗng đâu cất lên một thanh âm quỷ mị không biết xuất phát từ đâu.
“Ngươi chớ ngông cuồng, ngông cuồng là chết. Dám giả mạo sứ giả huyền mạc, giả mạo biểu tượng của chúng ta. Giả mạo sứ giả huyền mạc, chết đi!”
Câu nói vừa kết thúc, sau lưng bọn đệ tử Quỷ Kiếm Môn xuất hiện mười hắc y nhân, chúng mặc đồ đen che kín mít, chỉ để hở mỗi đôi mắt. Trang phục cùng với đám hôm nọ giống nhau, nhưng nhìn kỹ vẫn có điểm khác biệt.
Chính là mười tên này ai ai cũng đầy sát khí.
Lúc này, hắc bào động một cái. Trong nháy mắt, tất cả người của Quỷ Kiếm Môn cứng đơ lại, sau đó đồng loạt ngã rầm xuống đất, máu bắn tung tóe.
Đám người Quỷ Kiếm Môn chết không còn một ai. Hoàn thành xong nhiệm vụ, bọn hắc y nhân biết mất ngay tích tắc, có thể nói đến không ảnh, đi không tung, phía xa xa còn để lại thanh âm quỷ mị nghe không rõ.
“Quỷ Kiếm Môn, tiêu diệt toàn môn!”
Những người đó rời khỏi, Diệp Thần Hiên vẫn còn chăm chăm nhìn theo, trong mắt không rõ đang nghĩ gì.
“Bọn người kia là ai?” Doãn Thanh Họa hỏi.
Không ai trả lời, Diệp Thần Hiên và Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên tiếp tục cất bước rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Chỉ còn cô gái nhỏ tựa vào lòng sư phụ của nàng với bốn chử quẩn quanh trong đầu — Mị Ảnh Quỷ thành.
“Chúng ta phải nhanh phá cửa này mới được!” Thẩm Vân Tương bảo.
“Ngươi không phải là rất hung dữ à? Đường đường là một chưởng môn thế mà không có lấy bản lĩnh mở cửa ra sao?”
Thanh đao của Thiên Chỉ Diên bị nhuộm đầy máu, cả trên y phục cũng vậy, Động tác của nàng thong thả mà ưu nhã, nét mặt gian tà mị hoặc khiến người khác nhìn mà không khỏi sinh lòng sợ hãi.
“Ngươi. . . Ta không biết, chuyện của Âm Mộc Tâm không liên quan đến ta. . .” Tên chưởng môn thều thào bào chữa.
“Vậy thì như thế nào? Ta còn chưa chơi đủ, lâu rồi ta chưa biến ai thành dáng vẻ thế này.” Thiên Chỉ Diên cong môi cười một tiếng, nụ cườ xinh đẹp mà trí mạng.
“A. . .” Hắn thống khổ hét lớn, đau đến nỗi không còn sức lực chi nữa.
“Ầm” một tiếng vang dội, cửa mật thất bị phá ra.
Thẩm Vân Tương, Diệp Thần Hiên và Doãn Thanh Họa đã trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng — Thiên Chỉ Diên với khuôn mặt lần toàn thân đều thấm đầy máu tươi, nàng đang cầm một thanh đao kề sát người chưởng môn Quỷ Kiếm Môn, nàng còn ngồi trên người hắn, cúi đầu trừng trừng nhìn.
Bánh Trôi dẫm đầu của tên chưởng môn kia, bộ lông trắng như tuyết cũng đỏ thẫm. Trên mặt đất là một đống hỗn độn: tên gãy, ám khí, cơ quan và bảy, tám thi thể nằm la liệt.
“Diên nhi!” Thẩm Vân Tương lớn tiếng gọi, nhanh đi tới gần ôm Thiên Chỉ Diên lại.
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên, nàng không ngờ Thẩm Vân Tương lại xuất hiện ngay lúc này. Ngay tức khắc, từ Cố Băng, nàng trở lại là Thiên Chỉ Diên, gạt bỏ hình bóng Cố Băng, giờ nàng chỉ là Thiên Chỉ Diên.
“Diên nhi, ngươi có sao không?” Diệp Thần Hiên lập tức đi tới trước mặt Thiên Chỉ Diên, nâng khuôn mặt dính đầy máu của nàng.
Tận mắt chứng kiến Diệp Thần Hiên vô sự, lòng Thiên Chỉ Diên nhẹ bẫng như được nấc tảng đá lên. Diệp thúc thúc còn sống.
Doãn Thanh Họa chấn kinh khi trông thấy cảnh tượng bên trong mật thất, nàng ta đi tới bên cạnh chưởng môn Quỷ Kiếm Môn.
“Giết. . . Giết ta. . . Mau, Giết. . . Ta. . . Đi. . .” Hắn thều thào những từ ngữ không rõ nghĩa.
Đến giờ thì ba người mới nhất loạt nhìn về phía hắn.
“Á. . .” Doãn Thanh Họa sợ đến hét to lên.
Toàn thân của tên chưởng môn không còn lành lặn chỗ nào hết, vì thế không thể nào nhìn ra hình người được nữa. Thấy hắn, nữ tử giang hồ như Doãn Thanh Họa cũng bị dọa một phen.
Diệp Thần Hiên dần chuyển ánh mắt từ chưởng môn của Qủy Kiếm Môn sang xung quanh. Chỉ toàn là tàn nhẫn, máu tanh giống như vưaà trải qua vô số hình phạt từ địa ngục diêm la. Giờ còn sót lại một người không biết là ma hay quỷ. . .
Bộ dạng đáng thương nào đó rơi vào mắt của Thẩm Vân Tương. Y nhíu mày, chân khẽ động đá một thanh đao đang dưới đất bay vút lên, khi nó rơi xuống vừa vặn cắm phặp trên người của tên chưởng môn môn, kết thúc cuộc đời của hắn.
“Diên nhi, con có bị gì không?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, hàng lông mi rũ xuống, chôn vùi tất cả sát khí còn trong mắt mình.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên mau thoát ra ngoài. Cửa vào đã bị chặn mất, còn cách nào khác không?” Doãn Thanh Họa hỏi.
“Không có.” Diệp Thần Hiên thở dài.
Thiên Chỉ Diên nâng tay lên, ngón tay nàng chỉ đến một hướng.
“Phía bên kia!” Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên đi tới đó, thông qua một lỗ hổng bị phá vỡ, họ tiến vào mật thất mà người Quỷ Kiếm Môn đào nên.
Ba người cũng thấy được bức họa biểu tượng hình con chim được treo trên tường.
“Đây là gì?” Doãn Thanh Họa ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thần Hiên không nói không rằng, cầm đuốc đốt sạch bức họa đi.
“Ngươi. . .” Nàng Doãn Thanh Họa vô cùng khó hiểu với hành động của Diệp Thần Hiên, nhưng nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của hắn cũng đành phải nuốt tất cả nghi vấn vào bụng.
Thiên Chỉ Diên ngọn lửa hừng hực từ từ thiêu rụi bức họa, mắt nàng mơ hồ đi, tâm trạng rối rắm.
Nhờ ngọn lửa, toàn mật thất sáng lên hẳn.
“Diên nhi, con bị thương sao? Trên người toàn máu thế này!” Thẩm Vân Tương cao giọng, thu hút ánh nhìn của hai người còn lại.
“Để ta xem.” Diệp Thần Hiên kéo tay nàng, kiểm tra cơ thể cho nàng.
“Nha đầu này chỗ nào cũng có thương tích, trên bả vai và bụng đều có vết thương của vật nhọn đâm phải!” Diệp Thần Hiên khẩn trương xem xét.
“Thương tích nặng thế này vì sao lại không báo?” Hắn lo lắng hỏi nàng.
Thiên Chỉ Diên vẫn im lặng không nói gì, mặt không cảm xúc.
“Mau, chúng ta mau ra khỏi đây.”
Ba người không dám chậm trễ, nhanh chóng hướng về phía cửa mật đạo, càng đi càng thấy ánh sáng gần dần.
“Nhanh lên, bên kia, mau ra khỏi chỗ này.”
Một câu ra lệnh vang lên, thì ra Ngô Thử cách đây không xa. Sau lưng lão còn một vài đệ tử của Quỷ Kiếm Môn nữa, bọn chúng đang vội vã xuống núi.
“Lậu võng chi ngư, lão ta trốn cũng khá nhanh đấy.” Diệp Thần Hiên chế giễu.
“Có muốn đuổi theo không?” Doãn Thanh Họa cất tiếng.
“Không cần, bọn chúng trốn không thoát đâu, bên ngoài đã sớm bao vây lại rồi, việc trước mắt bây giờ phải trở về trị thương cho Diên nhi.” Thẩm Vân Tương nói.
“Trưởng lão, bên kia có người!” Bỗng một đệ tử một quỷ kiếm kêu lên.
“Là bọn chúng?” Ngô Thử nhíu mày.
“Trên người bọn chúng toàn máu, nhất định là bị thương. Nếu bắt được bọn họ chúng, chúng ta khỏi lo việc thoát khỏi đây. Hơn nữa khi vừa thấy chúng ta thì chúng liền xoay người đi hướng khác, chứng tỏ chúng không dám đối đầu với bản môn.” Hắn ta nêu ý kiến.
Ngô Thử suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Vì vậy, lão ta và đám đệ tử xông tới bao vây bốn người bên Thẩm Vân Tương.
“Các ngươi muốn chết sớm thêm một chút phải không?” Diệp Thần Hiên lạnh giọng bảo.
“Ai chết còn chưa biết được đâu!” Ngô Thử không yếu thế chút nào.
Lão Ngô Thử phất tay, đám đệ tử sau lưng lão cũng cầm vũ khí lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Thiên Chỉ Diên lạnh lùng trông cảnh tượng đó, một câu cũng không nói.
Ngay lúc này, một trận gió mạnh thổi tới. Bỗng đâu cất lên một thanh âm quỷ mị không biết xuất phát từ đâu.
“Ngươi chớ ngông cuồng, ngông cuồng là chết. Dám giả mạo sứ giả huyền mạc, giả mạo biểu tượng của chúng ta. Giả mạo sứ giả huyền mạc, chết đi!”
Câu nói vừa kết thúc, sau lưng bọn đệ tử Quỷ Kiếm Môn xuất hiện mười hắc y nhân, chúng mặc đồ đen che kín mít, chỉ để hở mỗi đôi mắt. Trang phục cùng với đám hôm nọ giống nhau, nhưng nhìn kỹ vẫn có điểm khác biệt.
Chính là mười tên này ai ai cũng đầy sát khí.
Lúc này, hắc bào động một cái. Trong nháy mắt, tất cả người của Quỷ Kiếm Môn cứng đơ lại, sau đó đồng loạt ngã rầm xuống đất, máu bắn tung tóe.
Đám người Quỷ Kiếm Môn chết không còn một ai. Hoàn thành xong nhiệm vụ, bọn hắc y nhân biết mất ngay tích tắc, có thể nói đến không ảnh, đi không tung, phía xa xa còn để lại thanh âm quỷ mị nghe không rõ.
“Quỷ Kiếm Môn, tiêu diệt toàn môn!”
Những người đó rời khỏi, Diệp Thần Hiên vẫn còn chăm chăm nhìn theo, trong mắt không rõ đang nghĩ gì.
“Bọn người kia là ai?” Doãn Thanh Họa hỏi.
Không ai trả lời, Diệp Thần Hiên và Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên tiếp tục cất bước rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Chỉ còn cô gái nhỏ tựa vào lòng sư phụ của nàng với bốn chử quẩn quanh trong đầu — Mị Ảnh Quỷ thành.
/89
|