“Tách tách tách”, mưa rơi không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ sức nhấn chìm Hoài Lăng trong một khoảng mù mịt.
Thiên Chỉ Diên cầm cây dù đỏ, sải chân bước trên con đường trải đá xanh.
Vừa rồi trong phòng, nàng có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đó. Nàng không vui, nàng cảm thấy khó chịu, nàng không muốn nghe giọng nói của họ nữa. Khi đó, nàng chợt phát hiện vật mà Thiên Hoài Hạo trao cho nàng trước đi – cây dù của mẫu thân Ân Mộc Tâm.
Nhất thời xúc động, nàng cầm lấy dù lẻn ra ngoài.
Nàng không hiểu sự khó chịu này xuất phát từ đâu, nàng cũng biết Doãn Thanh Họa là người rất tốt, là người hoàn hảo nhất xứng đôi với công tử Tương. Nàng ta và y giống nhau, đều hoàn mỹ như vậy, đứng chung với nhau xứng đôi vô cùng.
Thiên Chỉ Diên hít một hơi, nhắm hai mắt. Vì sao lại khó chịu, vì sao lại để tâm, chẳng lẽ, đây là. . . Yêu? Tình yêu nam nữ sao?
Đây quả là một cảm xúc vô cùng xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc. Chẳng lẽ, nàng thật sự yêu Thẩm Vân Tương?
Kiếp trước cộng thêm kiếp này, trước đó, nàng chưa từng yêu bất kì người nam nhân nào. Nếu không phải chỉ thích vẻ ngoài của y mà thật sự là yêu thì nàng phải làm sao đây?
Thiên Chỉ Diên bỗng hơi lo lắng, lại có chút sợ, nàng chưa từng trải qua tình huống này, nàng cũng không chắc chắn trái tim của mình nữa.
Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, rồi lại thở dài thườn thượt.
Nghĩ mãi mà không rõ, vậy thì không nên động não nữa.
Bất tri bất giác, Thiên Chỉ Diên đã đi khá xa, vừa cầm dù, nàng vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Mọi người ai nấy đều hối hả, có người chạy vội về nhà, có người lẹ làng dọn hàng nhanh, người khác thì đứng trú đỡ dưới hiên nhà người ta.
Thiên Chỉ Diên dạo bước chầm chậm trong màn mưa, nếu là kiếp trước, nàng tuyệt đối không làm chuyện có vẻ quá sến sẩm này.
Nhưng bây giờ, nàng lại thấy nó cũng khá là thú vị, có lẽ nên nhờ nước mưa gột rửa bớt tâm trạng.
Hồi lâu sau, nàng trở về Hoài Lăng. Hàng đá xanh trên đường nhờ mưa mà được tắm rửa sạch sẽ, trở nên sáng bóng hơn. Ngẩng đầu, nàng trông thấy vài cành dương liễu nhẹ nhàng đáp mình xuống bên bờ sông, tất cả đều chìm trong mảng mưa mênh mông.
Lúc này, trong đầu Thiên Chỉ Diên chợt nảy ra một câu: Yên hoa tam nguyệt hạ Giang Nam.
“Tiểu cô nương, mưa càng lúc càng to đấy, mau về nhà đi!”
Một giọng nói giản dị truyền đến, Thiên Chỉ Diên quay đầu, phát hiện một ông lão chèo thuyền đang cười với nàng.
Bất thình lình, một nụ cười sáng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Thiên Chỉ Diên.
“Lão gia gia, cháu biết rồi, cháu trở về nhà đây!” Thiên Chỉ Diên vui vẻ đáp.
Thuyền dần dần ra xa, Thiên Chỉ Diên còn loáng thoáng trông thấy khuôn mặt cười của ông lão chèo thuyền.
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn cây dù đỏ trong tay mình. Không biết vì sao, nàng càng lúc càng vui vẻ, tâm trạng buồn bực vừa rồi bỗng dưng tan biến hết, được nước mưa rửa sạch như mong muốn của nàng.
Thiên Chỉ Diên nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi thiên hoài hạo trao cho nàng cây dù, hắn tiết lộ thêm, đây còn là vật mà mẫu thân yêu thích nhất. Trên dù đề bài thơ trên nền tranh mưa khói Giang Nam, chữ của người đề tặng phiêu dật như mây gió, như làn nước chảy nhẹ, vô cùng phù hợp với bức tranh mưa Giang Nam lất phất.
Thiên hoài hạo nói, bước trong màn mưa xuân ở Giang Nam, cầm thêm cây dù đỏ của mẫu thân sẽ là bức tranh đẹp nhất.
Nàng nghĩ bây giờ nàng làm y lời Thiên Hoài Hạo bảo, nàng có thể là bức tranh đẹp nhất được không?
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, không biết tự khi nào nàng đã bước lên cây cầu đá xanh, thích thủ nhảy nhót tung tăng đến giữa cầu.
Đứng trên cao đó, Thiên Chỉ Diên nhìn xuống ngắm dòng sông êm ả đang chảy xuôi, chỗ xa xa còn có mấy con thuyền lững thững trên sông. Thiên Chỉ Diên ngắm một hồi, nàng chợt quay đầu lại.
Thiên Chỉ Diên bỗng sững sờ.
Một người nam tử đứng lặng trong màn mưa, tuy vậy nhưng những đường nét của người đó vẫn rõ ràng nổi bật. Tư thái thanh nhã, khuôn mặt tuấn mỹ cười nhẹ cùng đôi mắt sáng ngời khi trông thấy Thiên Chỉ Diên, trong mắt hắn ẩn chứa đầy sự yêu thương với nàng, nụ cười ấm áp dường như chỉ dành cho nàng.
Thiên Chỉ Diên không biết hắn đã bước theo nàng bao lâu và từ khi nào. Có lẽ là vì tiếng bước chân của hắn bị tiếng mưa rả rích nhấn chìm, và có lẽ nàng không chú ý đến hắn vì trong lòng đang nặng trĩu tâm sự.
“Diệp thúc thúc.” Thiên Chỉ Diên mở to mắt.
“Diên nhi.”
Diệp Thần Hiên đến kế bên người Thiên Chỉ Diên, ngồi xuống muốn nâng niu khuôn mặt bánh bao nhỏ xíu kia nhưng ngặt nỗi toàn thân hắn đã ướt sũng, bàn tay chỉ có thể dừng trong không trung mà không hạ xuống được.
Thiên Chỉ Diên vươn bàn tay bé tí nắm lấy bàn tay to của Diệp Thần Hiên, áp nó lên bầu má của mình.
“Diệp thúc thúc, sao thúc lại đến đây?”
“Ta lo lắng cho ngươi.”
“Có nhiều người đang tìm kiếm ta, đúng không?”
“Ừ.” Diệp Thần Hiên đáp: “Nhưng không ai tìm được, chỉ có ta tìm thấy ngươi thôi.”
Thiên Chỉ Diên buông tay ra, bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Thần Hiên. Nàng cũng không biết nàng vì sao nàng lại suy nghĩ thế, nhưng nàng đơn giản chỉ muốn ôm lấy hắn, đơn giản là vậy thôi.
“Diệp thúc thúc, thúc tìm được ta thì tại sao lại không lên tiếng chứ?”
“Bởi vì Diên nhi có vẻ thích dầm mưa thế này, cho nên ta không đành lòng quấy rầy, phá hỏng cảnh đẹp như thế.” Diệp Thần Hiên nói: “Ngươi biết không, một người cầm dù đỏ dạo ước trong mưa mờ mịt ở Hoài Lăng chính là một cảnh đẹp diễm lệ nhất.”
Thiên Chỉ Diên ngây ngẩn cả người, hình như nàng vừa nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Thần Hiên. Không đâu, chắc chỉ là nước mưa thôi!
“Diệp thúc thúc, cây dù đỏ này đẹp không?”
“Đẹp, đây là cây dù đẹp nhất mà ta thấy.”
“Đó là vật mẫu thân để lại cho ta đó.”
Diệp Thần Hiên vươn hai tay ôm Chỉ Diên vào lòng.
“Diên nhi.”
“Vâng?”
Thiên Chỉ Diên bị Diệp Thần Hiên ôm trong lòng, không nghe rõ hắn nói gì cả. Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra.
“Diên nhi, ngươi còn muốn đi đâu nữa không?”
“Diệp thúc thúc, chúng ta trở về đi, chắc mọi người đang rất lo lắng.
“Diên nhi cũng ngoan ngoãn đấy. Được, chúng ta trở về.”
Diệp Thần Hiên bồng nàng lên, cầm lấy dù che chung cho hai người.
“Diệp thúc thúc, thúc có yêu thê tử của mình không?”
Diệp Thần Hiên sửng sốt, trả lời: “Ừ, ta rất yêu nàng.”
“Vậy, diệp thúc thúc, nếu thúc thấy thê tử của mình ở cùng người khác, che dù chung với người khác, còn cười nói với người ta nữa, thúc có để ý hay không?”
“Ý là tức giận giống ngươi sao?”
“Không phải. . .”
“Có chứ, tuy ta là người không để ý nhỏ nhặt nhưng nếu chứng kiến cũng sẽ rất quan tâm, đôi khi tức giận là đúng thôi.”
“Diệp thúc thúc, vậy nếu thúc và thê tử ở chung với nhau, thê tử bị bệnh, thúc đút thúc uống, thúc thấy thế nào, có phải rất thỏa mãn không?”
“Ta yêu thê tử của ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, ta sẽ rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.”
“Ồ. . . Thì ra đây là yêu.” Thiên Chỉ Diên lẩm bẩm.
“Sao vậy? Diên nhi hỏi để làm gì?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, đáp: “Chỉ là tò mò.”
“Diên nhi ngoan, ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.” Diệp Thần Hiên xoa xoa khuôn mặt ướt nước mưa của nàng, sau đó hắn bỗng dừng bước chân lại.
Thiên Chỉ Diên thuận theo ánh mắt của Diệp Thần Hiên hướng nhìn, một nam tử thân bạch y, cả người ướt đẫm nhưng lại không chật vật, trên khuôn mặt ưu nhã nhuộm đầy âu lo, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên Chỉ Diên.
“Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên vươn hai tay ra.
Thẩm Vân Tương nhanh chóng đi nhanh đến, đón Chỉ Diên, ôm chặt nàng vào lòng. Dường như phải sau khi cảm nhận được hơi ấm từ nàng, Thẩm Vân Tương mới thả lỏng cơ thể.
“Sư phụ. . .”
Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên cũng không quay đầu lại xem nàng, một mạch bước về phòng, sau đó đặt nàng xuống ghế dài, chỉ nhìn mà không nói rồi bảo hạ nhân đem nước nóng đến.
“Sư phụ?”
Thiên Chỉ Diên cầm cây dù đỏ, sải chân bước trên con đường trải đá xanh.
Vừa rồi trong phòng, nàng có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đó. Nàng không vui, nàng cảm thấy khó chịu, nàng không muốn nghe giọng nói của họ nữa. Khi đó, nàng chợt phát hiện vật mà Thiên Hoài Hạo trao cho nàng trước đi – cây dù của mẫu thân Ân Mộc Tâm.
Nhất thời xúc động, nàng cầm lấy dù lẻn ra ngoài.
Nàng không hiểu sự khó chịu này xuất phát từ đâu, nàng cũng biết Doãn Thanh Họa là người rất tốt, là người hoàn hảo nhất xứng đôi với công tử Tương. Nàng ta và y giống nhau, đều hoàn mỹ như vậy, đứng chung với nhau xứng đôi vô cùng.
Thiên Chỉ Diên hít một hơi, nhắm hai mắt. Vì sao lại khó chịu, vì sao lại để tâm, chẳng lẽ, đây là. . . Yêu? Tình yêu nam nữ sao?
Đây quả là một cảm xúc vô cùng xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc. Chẳng lẽ, nàng thật sự yêu Thẩm Vân Tương?
Kiếp trước cộng thêm kiếp này, trước đó, nàng chưa từng yêu bất kì người nam nhân nào. Nếu không phải chỉ thích vẻ ngoài của y mà thật sự là yêu thì nàng phải làm sao đây?
Thiên Chỉ Diên bỗng hơi lo lắng, lại có chút sợ, nàng chưa từng trải qua tình huống này, nàng cũng không chắc chắn trái tim của mình nữa.
Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, rồi lại thở dài thườn thượt.
Nghĩ mãi mà không rõ, vậy thì không nên động não nữa.
Bất tri bất giác, Thiên Chỉ Diên đã đi khá xa, vừa cầm dù, nàng vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Mọi người ai nấy đều hối hả, có người chạy vội về nhà, có người lẹ làng dọn hàng nhanh, người khác thì đứng trú đỡ dưới hiên nhà người ta.
Thiên Chỉ Diên dạo bước chầm chậm trong màn mưa, nếu là kiếp trước, nàng tuyệt đối không làm chuyện có vẻ quá sến sẩm này.
Nhưng bây giờ, nàng lại thấy nó cũng khá là thú vị, có lẽ nên nhờ nước mưa gột rửa bớt tâm trạng.
Hồi lâu sau, nàng trở về Hoài Lăng. Hàng đá xanh trên đường nhờ mưa mà được tắm rửa sạch sẽ, trở nên sáng bóng hơn. Ngẩng đầu, nàng trông thấy vài cành dương liễu nhẹ nhàng đáp mình xuống bên bờ sông, tất cả đều chìm trong mảng mưa mênh mông.
Lúc này, trong đầu Thiên Chỉ Diên chợt nảy ra một câu: Yên hoa tam nguyệt hạ Giang Nam.
“Tiểu cô nương, mưa càng lúc càng to đấy, mau về nhà đi!”
Một giọng nói giản dị truyền đến, Thiên Chỉ Diên quay đầu, phát hiện một ông lão chèo thuyền đang cười với nàng.
Bất thình lình, một nụ cười sáng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Thiên Chỉ Diên.
“Lão gia gia, cháu biết rồi, cháu trở về nhà đây!” Thiên Chỉ Diên vui vẻ đáp.
Thuyền dần dần ra xa, Thiên Chỉ Diên còn loáng thoáng trông thấy khuôn mặt cười của ông lão chèo thuyền.
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn cây dù đỏ trong tay mình. Không biết vì sao, nàng càng lúc càng vui vẻ, tâm trạng buồn bực vừa rồi bỗng dưng tan biến hết, được nước mưa rửa sạch như mong muốn của nàng.
Thiên Chỉ Diên nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi thiên hoài hạo trao cho nàng cây dù, hắn tiết lộ thêm, đây còn là vật mà mẫu thân yêu thích nhất. Trên dù đề bài thơ trên nền tranh mưa khói Giang Nam, chữ của người đề tặng phiêu dật như mây gió, như làn nước chảy nhẹ, vô cùng phù hợp với bức tranh mưa Giang Nam lất phất.
Thiên hoài hạo nói, bước trong màn mưa xuân ở Giang Nam, cầm thêm cây dù đỏ của mẫu thân sẽ là bức tranh đẹp nhất.
Nàng nghĩ bây giờ nàng làm y lời Thiên Hoài Hạo bảo, nàng có thể là bức tranh đẹp nhất được không?
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, không biết tự khi nào nàng đã bước lên cây cầu đá xanh, thích thủ nhảy nhót tung tăng đến giữa cầu.
Đứng trên cao đó, Thiên Chỉ Diên nhìn xuống ngắm dòng sông êm ả đang chảy xuôi, chỗ xa xa còn có mấy con thuyền lững thững trên sông. Thiên Chỉ Diên ngắm một hồi, nàng chợt quay đầu lại.
Thiên Chỉ Diên bỗng sững sờ.
Một người nam tử đứng lặng trong màn mưa, tuy vậy nhưng những đường nét của người đó vẫn rõ ràng nổi bật. Tư thái thanh nhã, khuôn mặt tuấn mỹ cười nhẹ cùng đôi mắt sáng ngời khi trông thấy Thiên Chỉ Diên, trong mắt hắn ẩn chứa đầy sự yêu thương với nàng, nụ cười ấm áp dường như chỉ dành cho nàng.
Thiên Chỉ Diên không biết hắn đã bước theo nàng bao lâu và từ khi nào. Có lẽ là vì tiếng bước chân của hắn bị tiếng mưa rả rích nhấn chìm, và có lẽ nàng không chú ý đến hắn vì trong lòng đang nặng trĩu tâm sự.
“Diệp thúc thúc.” Thiên Chỉ Diên mở to mắt.
“Diên nhi.”
Diệp Thần Hiên đến kế bên người Thiên Chỉ Diên, ngồi xuống muốn nâng niu khuôn mặt bánh bao nhỏ xíu kia nhưng ngặt nỗi toàn thân hắn đã ướt sũng, bàn tay chỉ có thể dừng trong không trung mà không hạ xuống được.
Thiên Chỉ Diên vươn bàn tay bé tí nắm lấy bàn tay to của Diệp Thần Hiên, áp nó lên bầu má của mình.
“Diệp thúc thúc, sao thúc lại đến đây?”
“Ta lo lắng cho ngươi.”
“Có nhiều người đang tìm kiếm ta, đúng không?”
“Ừ.” Diệp Thần Hiên đáp: “Nhưng không ai tìm được, chỉ có ta tìm thấy ngươi thôi.”
Thiên Chỉ Diên buông tay ra, bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Thần Hiên. Nàng cũng không biết nàng vì sao nàng lại suy nghĩ thế, nhưng nàng đơn giản chỉ muốn ôm lấy hắn, đơn giản là vậy thôi.
“Diệp thúc thúc, thúc tìm được ta thì tại sao lại không lên tiếng chứ?”
“Bởi vì Diên nhi có vẻ thích dầm mưa thế này, cho nên ta không đành lòng quấy rầy, phá hỏng cảnh đẹp như thế.” Diệp Thần Hiên nói: “Ngươi biết không, một người cầm dù đỏ dạo ước trong mưa mờ mịt ở Hoài Lăng chính là một cảnh đẹp diễm lệ nhất.”
Thiên Chỉ Diên ngây ngẩn cả người, hình như nàng vừa nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Thần Hiên. Không đâu, chắc chỉ là nước mưa thôi!
“Diệp thúc thúc, cây dù đỏ này đẹp không?”
“Đẹp, đây là cây dù đẹp nhất mà ta thấy.”
“Đó là vật mẫu thân để lại cho ta đó.”
Diệp Thần Hiên vươn hai tay ôm Chỉ Diên vào lòng.
“Diên nhi.”
“Vâng?”
Thiên Chỉ Diên bị Diệp Thần Hiên ôm trong lòng, không nghe rõ hắn nói gì cả. Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra.
“Diên nhi, ngươi còn muốn đi đâu nữa không?”
“Diệp thúc thúc, chúng ta trở về đi, chắc mọi người đang rất lo lắng.
“Diên nhi cũng ngoan ngoãn đấy. Được, chúng ta trở về.”
Diệp Thần Hiên bồng nàng lên, cầm lấy dù che chung cho hai người.
“Diệp thúc thúc, thúc có yêu thê tử của mình không?”
Diệp Thần Hiên sửng sốt, trả lời: “Ừ, ta rất yêu nàng.”
“Vậy, diệp thúc thúc, nếu thúc thấy thê tử của mình ở cùng người khác, che dù chung với người khác, còn cười nói với người ta nữa, thúc có để ý hay không?”
“Ý là tức giận giống ngươi sao?”
“Không phải. . .”
“Có chứ, tuy ta là người không để ý nhỏ nhặt nhưng nếu chứng kiến cũng sẽ rất quan tâm, đôi khi tức giận là đúng thôi.”
“Diệp thúc thúc, vậy nếu thúc và thê tử ở chung với nhau, thê tử bị bệnh, thúc đút thúc uống, thúc thấy thế nào, có phải rất thỏa mãn không?”
“Ta yêu thê tử của ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, ta sẽ rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.”
“Ồ. . . Thì ra đây là yêu.” Thiên Chỉ Diên lẩm bẩm.
“Sao vậy? Diên nhi hỏi để làm gì?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, đáp: “Chỉ là tò mò.”
“Diên nhi ngoan, ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.” Diệp Thần Hiên xoa xoa khuôn mặt ướt nước mưa của nàng, sau đó hắn bỗng dừng bước chân lại.
Thiên Chỉ Diên thuận theo ánh mắt của Diệp Thần Hiên hướng nhìn, một nam tử thân bạch y, cả người ướt đẫm nhưng lại không chật vật, trên khuôn mặt ưu nhã nhuộm đầy âu lo, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên Chỉ Diên.
“Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên vươn hai tay ra.
Thẩm Vân Tương nhanh chóng đi nhanh đến, đón Chỉ Diên, ôm chặt nàng vào lòng. Dường như phải sau khi cảm nhận được hơi ấm từ nàng, Thẩm Vân Tương mới thả lỏng cơ thể.
“Sư phụ. . .”
Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên cũng không quay đầu lại xem nàng, một mạch bước về phòng, sau đó đặt nàng xuống ghế dài, chỉ nhìn mà không nói rồi bảo hạ nhân đem nước nóng đến.
“Sư phụ?”
/89
|