Thiên Chỉ Diên quay đầu chuẩn bị một cái bao nhỏ rồi nhét Bánh Trôi vào trong, đẩy cửa ra hướng về phía tây đuổi theo. Nàng chạy theo hồi lâu cũng không có thể đuổi kịp người đó, thậm chí nàng cũng không thấy rõ hình dáng của người đó như thế nào, nhưng nàng có thể biết phương hướng người đó muốn tẩu thoát, hình như là đang cố tình muốn dẫn dụ nàng.
Đúng lúc Thiên Chỉ Diên cảm thấy nghi ngờ, bỗng nhiên nàng không thấy hành tung của người đó nữa, cảm giác giống như là đột nhiên biến mất vậy. Lúc này, Thiên Chỉ Diên bắt đầu chú ý đến khung cảnh xung quanh.
Phía trước có một gian phòng đang sáng đèn, Thiên Chỉ Diên đi về phía đó vài bước thì Bánh Trôi bất chợt động đậy trong túi nàng, “vèo” một cái, bằng tốc độ ánh sáng như thường lệ, nó nhanh chóng nhảy vụt lên bả vai nàng đứng chễm chệ.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên giật mình, ngày thường Bánh Trôi ngủ như lăn ra chết, có gọi thế nào cũng không tỉnh, hôm nay đột ngột đề cao cảnh giác thế này, chẳng lẽ Bánh Trôi cảm giác được nguy hiểm?
Nhưng sao Thiên Chỉ Diên nàng không phát hiện gì bất thường? Bất quá sự việc này vốn cũng rất dị thường, không phải sao? Thiên Chỉ Diên lên tinh thần lại, cảnh giác từ từ tiến tới căn phòng đang sáng đèn kia.
Càng tiến lại gần, nàng càng có thể cảm giác được Bánh Trôi trên bả vai đang rất nóng nảy động bất an, chính vì thế mà nàng càng thêm cẩn trọng.
Len lén đến gần trước căn phòng, Thiên Chỉ Diên nhìn qua cửa phòng mở rộng, sững người thấy cảnh tượng bên trong. Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, sau đó ôm Bánh Trôi đang đứng trên vai xuống, xách đuôi nó ném vào trong.
Bánh Trôi rơi xuống mặt đất, lăn lộn vài vòng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Thiên Chỉ Diên, trong mắt đầy vẻ oan ức.
Một tiếng cười nhẹ nhàng từ trong phòng truyền ra, Diệp Thần Hiên ôm Bánh Trôi lên, đặt nó ngồi lên bàn. Bánh Trôi lập tức nhào tới đầy các món ngon trước mặt, ăn nhồm nhoàm như hổ đói.
Diệp Thần Hiên chuyển đầu vẫy tay về phía Thiên Chỉ Diên, nụ cười của hắn vô cùng ấm áp khiến lòng nàng cũng ấm áp theo. Thiên Chỉ Diên chăm chú nhìn Diệp Thần Hiên, cảm giác gần gũi bỗng nảy sinh đối với hắn.
“Diên nhi, lại đây.” Diệp Thần Hiên tiếp tục vẫy tay.
Thiên Chỉ Diên hoàn hồn lại, nàng ngọt ngào chào hắn: “Diệp thúc thúc.”
Diệp Thần Hiên nghe tiếng nàng gọi, trong mắt thoáng thay đổi tích tắc, lập tức khôi phục lại bình thường.
“Diên nhi, đến nhà bếp trễ thế này, có phải trong buổi yến tối nay ăn không no có phải hay không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng đương nhiên không khai thật là đêm hôm khuya khoắt thế này, vì đuổi theo một người lạ mà lạc đến đây, ai tin chứ? Nàng bất quá chỉ đứa trẻ sáu tuổi.
“Cũng khó trách, hôm nay ngươi và công tử rời đi trước mà. Ta có làm vài món ăn, ngươi đói không?” Diệp Thần Hiên nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên vốn định từ chối, nhưng không biết vì sao khi nghe được câu “Ngươi đói không?”, nàng bất giác gật đầu. Đúng là nàng đang rất đói.
“Ngươi đấy, thật biết chọn thời điểm, đúng lúc ta vừa nấu xong. Ngươi vào ngồi trước đi, nếu đó thì dùng mấy món đang để sẵn trên bàn, ta sẽ xong nhanh thôi.” Diệp Thần Hiên nói xong định bắt lấy tay của Chỉ Diên dẫn vào trong, bỗng ngón tay của hắn xẹt qua làm trầy xước tay nàng.
Động tác này khiến cả hai người đồng thời ngẩn ra.
Thiên Chỉ Diên lấy lại tinh thần trước, nàng ngồi xuống một băng ghế, cầm lấy đôi đũa, bỗng quay đầu nói với Diệp Thần Hiên: “Diệp thúc thúc, thúc mau làm nhanh nhé, ta ăn trước đây, nếu không thì Bánh Trôi ăn hết mất.”
Diệp Thần Hiên đầu, quay đầu vào bếp cắt thái tiếp.
Thiên Chỉ Diên dùng chiếc đũa chọc chọc cái bụng đầy mỡ của Bánh Trôi, nó buồn ngứa giãy giụa nhưng vẫn lì lợm nhồm nhoàm miếng thịt, không thèm để ý đến Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên dựng ngược đuôi Bánh Trôi lên treo toòng teng, Bánh Trôi bị rời khỏ bàn, bỏ rơi miếng thịt nó thèm muốn nhất, tức giận kêu to “Chít chít!”, vừa kêu vừa múa tay múa chân, bày ra bộ dạng dương nanh múa vuốt.
“Giỏi cho Bánh Trôi ngươi, ta còn tưởng là chuyện gì có thể kinh động đến lão nhân gia ngươi, khiến ngươi ngủ say mà giật mình đây? Thì ra là do bị mùi thức ăn dụ dỗ! Bánh Trôi, xem ngươi còn dám ham ăn không? Coi chừng ta ép ngươi giảm béo đấy, xem ta cướp thịt của ngươi, ngươi tin không hả?” Thiên Chỉ Diên hung dữ đe dọa.
Thật sự là nàng bị Bánh Trôi làm cho tức chết mà. Vừa rồi là tình huống gì đây? Nửa đêm, nàng đuổi theo người chạy đến đây, rồi Bánh Trôi thoáng cái sợ hãi tỉnh dậy, trở nên nóng nảy bất an, hại nàng mò mẫm khẩn trương hồi lâu, phát hiện gian phòng này sáng lửa, thì ra chỉ là một căn bếp!
“Thượng cổ linh thú gì chứ, bảo bối gì chứ, ta khinh!” Thiên Chỉ Diên hung dữ cấu véo Bánh Trôi tỏ vẻ bất mãn, sau đó ném nó lên bàn.
Cảm nhận được Thiên Chỉ Diên đang lửa giận phun trào, Bánh Trôi lăn vài vòng trên bàn, sau đó bò dậy, vờ đáng thương mở to đôi mắt lóng lánh nhìn Thiên Chỉ Diên, ra dáng vẻ biết lỗi rồi.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng chọc chọc quả đầu hạt dưa của Bánh Trôi, khinh thường nói: “Giả vờ đáng yêu trước mặt ta à, ý gì đây? Trong bụng ngươi đang nghĩ gì cho là ta không biết? Muốn lừa thì cũng phải biết chọn người để lừa chứ, lừa ta thì sao thành công được!”
Bánh Trôi giả ngu không hiểu luôn, nó chỉ mở to mắt nhìn Thiên Chỉ Diên, tin rằng kiên trì chính là thắng lợi.
“Diên nhi, thế nào?” Món ăn cuối cùng được đặt lên bàn, Diệp Thần Hiên cũng ngồi xuống.
“Không có gì ạ, Bánh Trôi ăn no rồi.” Thiên Chỉ Diên gấp một miếng thịt, cho vào miệng nhai nhóp nhép, còn cố ý liếc Bánh Trôi một cái.
“Chít chít. . .” Bánh Trôi thấy Thiên Chỉ Diên thấy bỏ mặc nó, nó quay người lại kêu với Diệp Thần Hiên: “Chít chít. . .”
Vừa nói Bánh Trôi vừa chỉ chỉ vào cái bụng tròn vo, ý bảo nó kỳ thật còn rất đói.
Diệp Thần Hiên trông dáng vẻ cực kỳ khôi hài của Bánh Trôi, nhịn không được phì cười.
“Muốn ăn thì ăn đi.” Bánh Trôi giống như là nghe được thánh chỉ, xoay người xông như chớp tới bàn thịt.
Thiên Chỉ Diên quăng một cái liếc sắc lẻm tới Bánh Trôi, cảm thấy nó ham ăn tới mất thể diện, nhưng dù sao chỗ này còn có người khác, nàng sẽ cố gắng hạ hỏa xuống, mở một mắt nhắm mắt còn lại mà tính sổ với nó sau.
“Ăn nhiều một chút, đừng để mình bị đói.” Diệp Thần Hiên gấp một miếng thịt cho vào chén của Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhìn miếng thịt trong chén mình, trong tức khắc ngạc nhiên, ngẩng đầu nói: “Diệp thúc thúc, thúc cũng ăn đi.”
“Ừ.”
“Diệp thúc thúc, vì sao trễ thế này rồi mà thúc vẫn còn ở trong bếp?”
“Bởi vì ta đói. Hôm nay trên yến tiệc rắc rối liên tiếp xảy ra, khiến ta ăn cơm cũng không an tâm, vì vậy ta ăn không no, đành phải nửa đêm tới đây vỗ béo dạ dày.” Diệp Thần Hiên thú thật.
“Diệp thúc thúc, thúc nấu ăn rất ngon.” Thiên Chỉ Diên khen ngợi.
“Ngon thì ăn nhiều hơn, đừng để đói.” Diệp Thần Hiên cười nói.
“Diệp thúc thúc, nói thật, thúc nấu ăn còn ngon hơn cả mấy món trên tiệc nữa. Ta chỉ thắc mắc thúc đường đường là tam thiếu gia Diệp nhà, sao lại nấu ngon đến nhỉ?”
“Tam thiếu gia Diệp gia thì nhất định phải mười ngón tay không dính nước sao?” Diệp Thần Hiên vươn tay vén mấy sợi tóc của Thiên Chỉ Diên bị rơi xuống chén.
“Diệp thúc thúc, thúc có từng nấu ăn cho người khác không?”
Diệp Thần Hiên sửng sờ một chút, hình như đang tự chìm đắm trong ký ức của mình. Một hồi lâu, môi của hắn mới cong cong cười, trong nụ cười kia ẩn giấu rất nhiều tình cảm, khiến Thiên Chỉ Diên bỗng dưng thấy dao động.
Hắn đáp: “Có.”
“Vậy người đó nhất định rất vui, đúng không?”
Diệp Thần Hiên nhìn Thiên Chỉ Diên, ngừng mới trả lời: “Đúng.”
“Được rồi, mau ăn đi, lấp đầy bụng quan trọng hơn, ăn nhiều hơn nữa này. . .”
Diệp Thần Hiên chưa dứt lời, đang định đưa đũa xuống gấp thì đôi đũa đã phải dừng lại giữa chừng.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt một cái, một bàn chỉ chừa lại toàn cơm dư, nàng cười khan hai tiếng, bắt Bánh Trôi đang giải quyết cái mâm bên cạnh rồi nhét nó vào túi.
“Diệp thúc thúc, ta ăn no rồi, còn thúc?”
Thiên Chỉ Diên cảm thấy câu hỏi này thật quá thiếu muối, Diệp Thần Hiên bất quá chỉ mới làm xong bữa cơm, gấp cho nàng một miếng thịt, hàn huyên cùng nàng mấy câu thế mà chưa được ăn một hột cơm nào hết! Hỏi vấn đề như vậy, Thiên Chỉ Diên cũng tự khinh bỉ chính mình, làm thế nào đây?
Con Bánh Trôi này thật làm cho nàng mất mặt! Ai nói mang theo đứa trẻ không dễ dàng? Mang theo sủng vật cũng không dễ dàng nữa chứ bộ! Nhất là Bánh Trôi ham ăn này! Kiếp trước, nàng nhất định giết người quá nhiều rồi, oan hồn cũng bị sản sinh vô số, tụ tập lại hóa thành một con Bánh Trôi đến hại nàng, để cuộc sống của nàng kinh tâm động phách, đặc sắc phi phàm như thế!
“Đúng lúc, ta cũng no liễu.” Diệp Thần Hiên cười cười, buông đôi đũa trong tay xuống.
Thiên Chỉ Diên chỉ có thể cười mỉm, giả ngu luôn.
Diệp Thần Hiên đứng dậy đi tới một chiếc tủ, lấy ra một bình rượu, hỏi Thiên Chỉ Diên: “Uống rượu không? Có muốn nếm thử chút rượu?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, dù sao đêm đã qua lâu rồi, thức thêm nữa cũng không sao.
“Có rượu ngon thì phải ngắm cảnh đẹp, ta mang ngươi lên nóc nhà, có được hay không?”
Thiên Chỉ Diên đảo mắt xung quanh, nhà bếp lộn xộn, trên bàn thì đầy thức ăn thừa. Đương nhiên được!
“Được ạ!” Thiên Chỉ Diên gật đầu đồng ý.
Thiên Chỉ Diên vừa mới đáp, còn chưa động chân thì bỗng cảm thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cách lớp quần áo, nàng có thể nhận xét rằng Diệp Thần Hiên có một thân thể khá cường tráng. Nàng còn chưa đánh giá đầy đủ thì đã được đặt xuống.
Thiên Chỉ Diên giương mắt nhìn lại, nàng đã ở trên nóc nhà rồi.
“Ngồi xuống đây đi!” Diệp Thần Hiên ngồi trước, sau đó chỉ cho nàng chỗ bên cạnh hắn. Thiên Chỉ Diên thuận thế ngồi cạnh Diệp Thần Hiên.
Hắn đưa cho nàng một chén rượu, rồi rót một ít rượu vào chén.
“Ngươi còn nhỏ, uống ít thôi, nếm vị là được rồi rồi, uống nhiều quá sẽ khó chịu.” Diệp Thần Hiên nói.
Thiên Chỉ Diên nhấp một ngụm rượu. Mùi rượu không tệ, nhưng so với rượu lê hoa mà sư phụ cất vẫn kém một chút, rượu lê hoa chỉ có sư phụ cất là ngon nhất.
Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi ra, ôm Bánh Trôi lên, đưa chén rượu lại gần kề miệng đút nó uống. Bánh Trôi uống một ngụm cạn sạch chén, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ trong lòng Thiên Chỉ Diên, rượu đủ cơm no, thế là sung sướng.
Ôm Bánh Trôi ngủ say, Thiên Chỉ Diên phát hiện ánh mắt của Diệp Thần Hiên vẫn nhìn nàng chăm chăm.
“Sao vậy?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
“Tuy ngươi luôn quở trách nó tham ăn, hung dữ với nó nhưng là kỳ thật ngươi vẫn rất thương nó. Ngươi cầm một chén rượu nhỏ trong tay mà không uống mà cũng để nó thưởng thức trước.” Diệp Thần Hiên cười nói.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng chống chế: “Không phải đâu!”
Vừa thốt lời này ra, Thiên Chỉ Diên bỗng tự phì cười, không phải ư? Chính nàng còn không tin nữa kìa. Mặc dù thời gian có Bánh Trôi ở chung không lâu, nhưng nàng cảm thấy nàng và Bánh Trôi rất ăn ý với nhau.
“Ngươi. . . Sống có tốt không?”
Ban đêm tĩnh mịch, gió thổi xào xạc, câu hỏi của Diệp Thần Hiên thuận theo làn gió nhẹ tiến vào lòng Thiên Chỉ Diên. Câu hỏi này thật kì lạ, giống như thân hữu nhiều năm không gặp nhau vậy.
“Ta sống rất tốt nha!” Thiên Chỉ Diên trả lời: “Trước kia có Thập nhất, bây giờ có sư phụ, Hư Tâm, còn có Bánh Trôi.”
“Vậy thì tốt.”
Hồi lâu sau, Thiên Chỉ Diên nói thêm một câu: “Nhưng thật sự cũng có chỗ không ổn.”
“Chỗ nào không ổn?” Ngữ khí của Diệp Thần Hiên bỗng dưng gấp gáp.
“Sư phụ rất lưu manh, rất rất lưu manh. Người thỉnh thoảng bắt nạt ta, còn lừa ta, thỉnh thoảng còn lấy tiền của ta, thậm chí dọa nạt ta nữa! Người đối với ta không tốt, thật không tốt!” Thiên Chỉ Diên thừa dịp tố cáo y.
Nàng cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, cũng không biết vì sao lại kể chuyện ủy khuất này cho một người mới gặp lần đầu tiên.
“Ta biết ta nói thế thúc sẽ không tin. Thanh danh của sư phụ nổi như vậy, chắc thúc chỉ cảm thấy ta quá nghịch ngợm mà thôi.” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nhỏ giọng.
“Sao ngươi lại nghĩ thế? Ta tin, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thần Hiên nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên, trong mắt không chứa bất kì ý đùa giỡn nào.
“Vì sao, vì sao thúc tin tưởng ta?” Thiên Chỉ Diên khó hiểu.
“Không có vì sao, ngươi là một hài tử ngoan, bất luận ngươi nói gì, ta cũng sẽ tin, thật đấy.”
Thiên Chỉ Diên nhìn thấy trong mắt Diệp Thần Hiên tất cả đều là chân thành, trực giác mách bảo rằng nàng có thể tin tưởng người này.
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng buồn bực nói: “Kỳ thật sư phụ đối với ta rất tốt. Mặc dù ngày thường có vui vẻ chọc ghẹo ta, nhưng người thật lòng có suy nghĩ cho ta, quan tâm ta. Thúc hiểu không?”
“Ta hiểu, cũng giống như ngươi đối với Bánh Trôi, mặc dù ngươi thỉnh thoảng chọc nó, thỉnh thoảng cầm đuôi nó, trách mắng nó, nhưng thật ra ngươi rất quan tâm đến nó.” Diệp Thần Hiên cười nói.
“Không giống đâu! Bánh Trôi là sủng vật tham ăn tham ngủ, suốt ngày gây họa, sao có thể so sánh với ta được?” Thiên Chỉ Diên không hài lòng lập tức phản bác lại.
Diệp Thần Hiên cười nhẹ một tiếng, hắn bảo: “Đúng, đúng, không so sánh với ngươi được. Ngươi thông minh khả ái, lại ngoan ngoãn, lanh lợi, không tham ăn không tham ngủ, cũng không gây họa.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên cười khổ, sao nàng lại cảm thấy lời bào chữa có tí tí gì đó chế nhạo nhỉ?
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi.
“Mới tuổi nhỏ thế kia sao lại biết thở dài rồi? Ngươi buồn phiền chuyện gì à? Không được tùy tiện thở dài nữa.” Diệp Thần Hiên xoa xoa đầu nhỏ của Thiên Chỉ Diên.
“Không phải, ta không có gì phiền não cả. Chỉ có một con kiến đáng giận, suốt ngày bò đến bò đi. . .”
“Kiến?” Diệp Thần Hiên vô cùng nghi ngờ.
“Đúng đó, gần đây có một con kiến luôn bò tới bò lui trong lòng ta khiến lòng ta rất ngừa, bắt không được mà đuổi cũng không xong, rất đáng ghét! Hơn nữa mỗi lần đều ngay thời khắc quan trọng quấy phá ta, ngang ngược đáng giận!” Thiên Chỉ Diên tức giận bĩu môi.
“Kĩến ư? Trên người của ngươi có con kiến gì? Hay là có gì không khỏe?” Diệp Thần Hiên nghi ngờ hỏi.
“Không phải, ai nha, cũng không rõ ràng lắm nữa!” Thiên Chỉ Diên hét nhỏ một tiếng.
“Để ta bắt mạch cho ngươi?” Diệp Thần Hiên bắt lấy cổ tay của nàng.
Thiên Chỉ Diên lắc đầu rút tay về. Nếu bắt mạch hữu dụng, nàng còn phiền não làm gì?
“Diệp thúc thúc, không nên nói về ta nữa, nói về thúc đi, thúc có thê tử không?”
Bàn tay của Diệp Thần Hiên chợt cứng đờ, khuôn mặt của hắn bỗng nhăn nhó khổ sở một cách kì lạ.
Thiên Chỉ Diên nghĩ chắc là nàng đang nói sai chuyện gì đó. Đang lúc nàng suy nghĩ nên chuyển đề tài thế nào đây thì Diệp Thần Hiên bỗng đáp lại.
“Có.”
“A? Thật sao? Sao ta lại không thấy nhỉ? Thê tử của Diệp thúc thúc nhất định là người rất tốt, chắc cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, nàng rất tốt, rất tốt, cũng rất đẹp.” Diệp Thần Hiên thẫn thờ lặp lại, sâu thẳm trong đôi mắt dường như đang đuổi theo một miền kí ức nào đó.
“Diệp thúc thúc. . .” Thiên Chỉ Diên không muốn hỏi nữa, nàng biết sau lưng Diệp Thần Hiên nhất định có một mối tình thê mĩ nào đó, nàng không muốn gợi lại kí ức như thế cho hắn.
“Diệp thúc thúc, còn rượu không?” Nàng huơ huơ cái chén rỗng trước mặt Diệp Thần Hiên.
“Còn, có điều xong bình này thì ta không cho ngươi uống nữa. Ngươi còn nhỏ, không thể uống quá nhiều rượu, hiểu không?” Diệp Thần Hiên rót tiếp một ít rượu cho nàng.
Thiên Chỉ Diên tiếp lấy rượu, ừng ực cạn sạch. Sau khi uống xong, nàng cũng không biết nên nói gì nữa, đành phải ôm chặt Bánh Trôi im lặng nhìn bầu trời sao.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thần Hiên phá vỡ không khí trầm mặc này, hắn rút ra một thanh đao nhỏ, đưa cho Thiên Chỉ Diên.
“Diên nhi, ngươi hãy cầm lấy cây đao này.”
Thiên Chỉ Diên tiếp lấy đao, quan sát kĩ lưỡng. Chuôi đao và vỏ đao được điêu khác tỉ mỉ bằng những hoa văn tinh xảo, vô cùng đẹp mắt. Cầm lấy thanh đao này, nàng đặc biệt quý trọng.
Nàng rút thanh đao ra, nó lan ánh sáng chói mắt. Trong nội tâm nàng thầm tán thưởng, cây đao này vừa đẹp vừa sắc bén.
“Diệp thúc thúc, cây đao này nhất định rất quý?” Thiên Chỉ Diên giương mắt hỏi.
“Có quý thế nào cũng không quan trọng bằng ngươi.”
Thiên Chỉ Diên hơi sững sờ, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Hiên.
Lời này hắn vừa thốt lên cũng khiến chính bản thân hắn sững sờ một chút, bảo rằng: “Ta rất thích ngươi, ta hi vọng ngươi có thể sống tốt. Chỗ này rất phức tạp, giang hồ nguy hiểm, lòng người hiểm ác, cho nên ta nghĩ nên đưa nó cho ngươi, hi vọng khi ngươi gặp nguy hiểm, nó có thể bảo vệ ngươi.”
“Cám ơn, Diệp thúc thúc. . . Ta rất thích.”
“Thích là tốt, cất kĩ đao, không nên tùy tiện lấy ra, hiểu không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Diên nhi, ngươi nhìn kìa, ngôi sao đó rất sáng.” Diệp Thần Hiên bỗng nhiên chỉ tay lên bầu trời bao la.
Thiên Chỉ Diên thuận theo hướng hắn chỉ nhìn lên, quả đúng là một ngôi sao rất sáng.
“Đúng rồi!”
“Ngươi nói xem, có phải là nó đang nhìn chúng ta?” Diệp Thần Hiên lẩm bẩm.
“Đúng! Nó nhất định là nhìn thấy chúng ta ăn trộm ở nhà bếp rồi!”
Nghe câu này, Diệp Thần Hiên phì cười.
“Diên nhi, có thích cơm ta nấu không?”
“Rất thích!”
“Vậy thì sau này nếu ngươi có đói thì cứ đến đây, ta nấu cơm cho ngươi. Nhưng mà không nên cho người khác biết, đây là bí mật giữa hai người chúng ta thôi đấy!”
“Được, không cho người khác biết.” Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út ra, đưa đến trước mặt Diệp Thần Hiên, bảo: “Chúng ta hứa đi!”
“Được, chúng ta hứa!”
Đúng lúc Thiên Chỉ Diên cảm thấy nghi ngờ, bỗng nhiên nàng không thấy hành tung của người đó nữa, cảm giác giống như là đột nhiên biến mất vậy. Lúc này, Thiên Chỉ Diên bắt đầu chú ý đến khung cảnh xung quanh.
Phía trước có một gian phòng đang sáng đèn, Thiên Chỉ Diên đi về phía đó vài bước thì Bánh Trôi bất chợt động đậy trong túi nàng, “vèo” một cái, bằng tốc độ ánh sáng như thường lệ, nó nhanh chóng nhảy vụt lên bả vai nàng đứng chễm chệ.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên giật mình, ngày thường Bánh Trôi ngủ như lăn ra chết, có gọi thế nào cũng không tỉnh, hôm nay đột ngột đề cao cảnh giác thế này, chẳng lẽ Bánh Trôi cảm giác được nguy hiểm?
Nhưng sao Thiên Chỉ Diên nàng không phát hiện gì bất thường? Bất quá sự việc này vốn cũng rất dị thường, không phải sao? Thiên Chỉ Diên lên tinh thần lại, cảnh giác từ từ tiến tới căn phòng đang sáng đèn kia.
Càng tiến lại gần, nàng càng có thể cảm giác được Bánh Trôi trên bả vai đang rất nóng nảy động bất an, chính vì thế mà nàng càng thêm cẩn trọng.
Len lén đến gần trước căn phòng, Thiên Chỉ Diên nhìn qua cửa phòng mở rộng, sững người thấy cảnh tượng bên trong. Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, sau đó ôm Bánh Trôi đang đứng trên vai xuống, xách đuôi nó ném vào trong.
Bánh Trôi rơi xuống mặt đất, lăn lộn vài vòng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Thiên Chỉ Diên, trong mắt đầy vẻ oan ức.
Một tiếng cười nhẹ nhàng từ trong phòng truyền ra, Diệp Thần Hiên ôm Bánh Trôi lên, đặt nó ngồi lên bàn. Bánh Trôi lập tức nhào tới đầy các món ngon trước mặt, ăn nhồm nhoàm như hổ đói.
Diệp Thần Hiên chuyển đầu vẫy tay về phía Thiên Chỉ Diên, nụ cười của hắn vô cùng ấm áp khiến lòng nàng cũng ấm áp theo. Thiên Chỉ Diên chăm chú nhìn Diệp Thần Hiên, cảm giác gần gũi bỗng nảy sinh đối với hắn.
“Diên nhi, lại đây.” Diệp Thần Hiên tiếp tục vẫy tay.
Thiên Chỉ Diên hoàn hồn lại, nàng ngọt ngào chào hắn: “Diệp thúc thúc.”
Diệp Thần Hiên nghe tiếng nàng gọi, trong mắt thoáng thay đổi tích tắc, lập tức khôi phục lại bình thường.
“Diên nhi, đến nhà bếp trễ thế này, có phải trong buổi yến tối nay ăn không no có phải hay không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng đương nhiên không khai thật là đêm hôm khuya khoắt thế này, vì đuổi theo một người lạ mà lạc đến đây, ai tin chứ? Nàng bất quá chỉ đứa trẻ sáu tuổi.
“Cũng khó trách, hôm nay ngươi và công tử rời đi trước mà. Ta có làm vài món ăn, ngươi đói không?” Diệp Thần Hiên nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên vốn định từ chối, nhưng không biết vì sao khi nghe được câu “Ngươi đói không?”, nàng bất giác gật đầu. Đúng là nàng đang rất đói.
“Ngươi đấy, thật biết chọn thời điểm, đúng lúc ta vừa nấu xong. Ngươi vào ngồi trước đi, nếu đó thì dùng mấy món đang để sẵn trên bàn, ta sẽ xong nhanh thôi.” Diệp Thần Hiên nói xong định bắt lấy tay của Chỉ Diên dẫn vào trong, bỗng ngón tay của hắn xẹt qua làm trầy xước tay nàng.
Động tác này khiến cả hai người đồng thời ngẩn ra.
Thiên Chỉ Diên lấy lại tinh thần trước, nàng ngồi xuống một băng ghế, cầm lấy đôi đũa, bỗng quay đầu nói với Diệp Thần Hiên: “Diệp thúc thúc, thúc mau làm nhanh nhé, ta ăn trước đây, nếu không thì Bánh Trôi ăn hết mất.”
Diệp Thần Hiên đầu, quay đầu vào bếp cắt thái tiếp.
Thiên Chỉ Diên dùng chiếc đũa chọc chọc cái bụng đầy mỡ của Bánh Trôi, nó buồn ngứa giãy giụa nhưng vẫn lì lợm nhồm nhoàm miếng thịt, không thèm để ý đến Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên dựng ngược đuôi Bánh Trôi lên treo toòng teng, Bánh Trôi bị rời khỏ bàn, bỏ rơi miếng thịt nó thèm muốn nhất, tức giận kêu to “Chít chít!”, vừa kêu vừa múa tay múa chân, bày ra bộ dạng dương nanh múa vuốt.
“Giỏi cho Bánh Trôi ngươi, ta còn tưởng là chuyện gì có thể kinh động đến lão nhân gia ngươi, khiến ngươi ngủ say mà giật mình đây? Thì ra là do bị mùi thức ăn dụ dỗ! Bánh Trôi, xem ngươi còn dám ham ăn không? Coi chừng ta ép ngươi giảm béo đấy, xem ta cướp thịt của ngươi, ngươi tin không hả?” Thiên Chỉ Diên hung dữ đe dọa.
Thật sự là nàng bị Bánh Trôi làm cho tức chết mà. Vừa rồi là tình huống gì đây? Nửa đêm, nàng đuổi theo người chạy đến đây, rồi Bánh Trôi thoáng cái sợ hãi tỉnh dậy, trở nên nóng nảy bất an, hại nàng mò mẫm khẩn trương hồi lâu, phát hiện gian phòng này sáng lửa, thì ra chỉ là một căn bếp!
“Thượng cổ linh thú gì chứ, bảo bối gì chứ, ta khinh!” Thiên Chỉ Diên hung dữ cấu véo Bánh Trôi tỏ vẻ bất mãn, sau đó ném nó lên bàn.
Cảm nhận được Thiên Chỉ Diên đang lửa giận phun trào, Bánh Trôi lăn vài vòng trên bàn, sau đó bò dậy, vờ đáng thương mở to đôi mắt lóng lánh nhìn Thiên Chỉ Diên, ra dáng vẻ biết lỗi rồi.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng chọc chọc quả đầu hạt dưa của Bánh Trôi, khinh thường nói: “Giả vờ đáng yêu trước mặt ta à, ý gì đây? Trong bụng ngươi đang nghĩ gì cho là ta không biết? Muốn lừa thì cũng phải biết chọn người để lừa chứ, lừa ta thì sao thành công được!”
Bánh Trôi giả ngu không hiểu luôn, nó chỉ mở to mắt nhìn Thiên Chỉ Diên, tin rằng kiên trì chính là thắng lợi.
“Diên nhi, thế nào?” Món ăn cuối cùng được đặt lên bàn, Diệp Thần Hiên cũng ngồi xuống.
“Không có gì ạ, Bánh Trôi ăn no rồi.” Thiên Chỉ Diên gấp một miếng thịt, cho vào miệng nhai nhóp nhép, còn cố ý liếc Bánh Trôi một cái.
“Chít chít. . .” Bánh Trôi thấy Thiên Chỉ Diên thấy bỏ mặc nó, nó quay người lại kêu với Diệp Thần Hiên: “Chít chít. . .”
Vừa nói Bánh Trôi vừa chỉ chỉ vào cái bụng tròn vo, ý bảo nó kỳ thật còn rất đói.
Diệp Thần Hiên trông dáng vẻ cực kỳ khôi hài của Bánh Trôi, nhịn không được phì cười.
“Muốn ăn thì ăn đi.” Bánh Trôi giống như là nghe được thánh chỉ, xoay người xông như chớp tới bàn thịt.
Thiên Chỉ Diên quăng một cái liếc sắc lẻm tới Bánh Trôi, cảm thấy nó ham ăn tới mất thể diện, nhưng dù sao chỗ này còn có người khác, nàng sẽ cố gắng hạ hỏa xuống, mở một mắt nhắm mắt còn lại mà tính sổ với nó sau.
“Ăn nhiều một chút, đừng để mình bị đói.” Diệp Thần Hiên gấp một miếng thịt cho vào chén của Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhìn miếng thịt trong chén mình, trong tức khắc ngạc nhiên, ngẩng đầu nói: “Diệp thúc thúc, thúc cũng ăn đi.”
“Ừ.”
“Diệp thúc thúc, vì sao trễ thế này rồi mà thúc vẫn còn ở trong bếp?”
“Bởi vì ta đói. Hôm nay trên yến tiệc rắc rối liên tiếp xảy ra, khiến ta ăn cơm cũng không an tâm, vì vậy ta ăn không no, đành phải nửa đêm tới đây vỗ béo dạ dày.” Diệp Thần Hiên thú thật.
“Diệp thúc thúc, thúc nấu ăn rất ngon.” Thiên Chỉ Diên khen ngợi.
“Ngon thì ăn nhiều hơn, đừng để đói.” Diệp Thần Hiên cười nói.
“Diệp thúc thúc, nói thật, thúc nấu ăn còn ngon hơn cả mấy món trên tiệc nữa. Ta chỉ thắc mắc thúc đường đường là tam thiếu gia Diệp nhà, sao lại nấu ngon đến nhỉ?”
“Tam thiếu gia Diệp gia thì nhất định phải mười ngón tay không dính nước sao?” Diệp Thần Hiên vươn tay vén mấy sợi tóc của Thiên Chỉ Diên bị rơi xuống chén.
“Diệp thúc thúc, thúc có từng nấu ăn cho người khác không?”
Diệp Thần Hiên sửng sờ một chút, hình như đang tự chìm đắm trong ký ức của mình. Một hồi lâu, môi của hắn mới cong cong cười, trong nụ cười kia ẩn giấu rất nhiều tình cảm, khiến Thiên Chỉ Diên bỗng dưng thấy dao động.
Hắn đáp: “Có.”
“Vậy người đó nhất định rất vui, đúng không?”
Diệp Thần Hiên nhìn Thiên Chỉ Diên, ngừng mới trả lời: “Đúng.”
“Được rồi, mau ăn đi, lấp đầy bụng quan trọng hơn, ăn nhiều hơn nữa này. . .”
Diệp Thần Hiên chưa dứt lời, đang định đưa đũa xuống gấp thì đôi đũa đã phải dừng lại giữa chừng.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt một cái, một bàn chỉ chừa lại toàn cơm dư, nàng cười khan hai tiếng, bắt Bánh Trôi đang giải quyết cái mâm bên cạnh rồi nhét nó vào túi.
“Diệp thúc thúc, ta ăn no rồi, còn thúc?”
Thiên Chỉ Diên cảm thấy câu hỏi này thật quá thiếu muối, Diệp Thần Hiên bất quá chỉ mới làm xong bữa cơm, gấp cho nàng một miếng thịt, hàn huyên cùng nàng mấy câu thế mà chưa được ăn một hột cơm nào hết! Hỏi vấn đề như vậy, Thiên Chỉ Diên cũng tự khinh bỉ chính mình, làm thế nào đây?
Con Bánh Trôi này thật làm cho nàng mất mặt! Ai nói mang theo đứa trẻ không dễ dàng? Mang theo sủng vật cũng không dễ dàng nữa chứ bộ! Nhất là Bánh Trôi ham ăn này! Kiếp trước, nàng nhất định giết người quá nhiều rồi, oan hồn cũng bị sản sinh vô số, tụ tập lại hóa thành một con Bánh Trôi đến hại nàng, để cuộc sống của nàng kinh tâm động phách, đặc sắc phi phàm như thế!
“Đúng lúc, ta cũng no liễu.” Diệp Thần Hiên cười cười, buông đôi đũa trong tay xuống.
Thiên Chỉ Diên chỉ có thể cười mỉm, giả ngu luôn.
Diệp Thần Hiên đứng dậy đi tới một chiếc tủ, lấy ra một bình rượu, hỏi Thiên Chỉ Diên: “Uống rượu không? Có muốn nếm thử chút rượu?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, dù sao đêm đã qua lâu rồi, thức thêm nữa cũng không sao.
“Có rượu ngon thì phải ngắm cảnh đẹp, ta mang ngươi lên nóc nhà, có được hay không?”
Thiên Chỉ Diên đảo mắt xung quanh, nhà bếp lộn xộn, trên bàn thì đầy thức ăn thừa. Đương nhiên được!
“Được ạ!” Thiên Chỉ Diên gật đầu đồng ý.
Thiên Chỉ Diên vừa mới đáp, còn chưa động chân thì bỗng cảm thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cách lớp quần áo, nàng có thể nhận xét rằng Diệp Thần Hiên có một thân thể khá cường tráng. Nàng còn chưa đánh giá đầy đủ thì đã được đặt xuống.
Thiên Chỉ Diên giương mắt nhìn lại, nàng đã ở trên nóc nhà rồi.
“Ngồi xuống đây đi!” Diệp Thần Hiên ngồi trước, sau đó chỉ cho nàng chỗ bên cạnh hắn. Thiên Chỉ Diên thuận thế ngồi cạnh Diệp Thần Hiên.
Hắn đưa cho nàng một chén rượu, rồi rót một ít rượu vào chén.
“Ngươi còn nhỏ, uống ít thôi, nếm vị là được rồi rồi, uống nhiều quá sẽ khó chịu.” Diệp Thần Hiên nói.
Thiên Chỉ Diên nhấp một ngụm rượu. Mùi rượu không tệ, nhưng so với rượu lê hoa mà sư phụ cất vẫn kém một chút, rượu lê hoa chỉ có sư phụ cất là ngon nhất.
Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi ra, ôm Bánh Trôi lên, đưa chén rượu lại gần kề miệng đút nó uống. Bánh Trôi uống một ngụm cạn sạch chén, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ trong lòng Thiên Chỉ Diên, rượu đủ cơm no, thế là sung sướng.
Ôm Bánh Trôi ngủ say, Thiên Chỉ Diên phát hiện ánh mắt của Diệp Thần Hiên vẫn nhìn nàng chăm chăm.
“Sao vậy?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
“Tuy ngươi luôn quở trách nó tham ăn, hung dữ với nó nhưng là kỳ thật ngươi vẫn rất thương nó. Ngươi cầm một chén rượu nhỏ trong tay mà không uống mà cũng để nó thưởng thức trước.” Diệp Thần Hiên cười nói.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng chống chế: “Không phải đâu!”
Vừa thốt lời này ra, Thiên Chỉ Diên bỗng tự phì cười, không phải ư? Chính nàng còn không tin nữa kìa. Mặc dù thời gian có Bánh Trôi ở chung không lâu, nhưng nàng cảm thấy nàng và Bánh Trôi rất ăn ý với nhau.
“Ngươi. . . Sống có tốt không?”
Ban đêm tĩnh mịch, gió thổi xào xạc, câu hỏi của Diệp Thần Hiên thuận theo làn gió nhẹ tiến vào lòng Thiên Chỉ Diên. Câu hỏi này thật kì lạ, giống như thân hữu nhiều năm không gặp nhau vậy.
“Ta sống rất tốt nha!” Thiên Chỉ Diên trả lời: “Trước kia có Thập nhất, bây giờ có sư phụ, Hư Tâm, còn có Bánh Trôi.”
“Vậy thì tốt.”
Hồi lâu sau, Thiên Chỉ Diên nói thêm một câu: “Nhưng thật sự cũng có chỗ không ổn.”
“Chỗ nào không ổn?” Ngữ khí của Diệp Thần Hiên bỗng dưng gấp gáp.
“Sư phụ rất lưu manh, rất rất lưu manh. Người thỉnh thoảng bắt nạt ta, còn lừa ta, thỉnh thoảng còn lấy tiền của ta, thậm chí dọa nạt ta nữa! Người đối với ta không tốt, thật không tốt!” Thiên Chỉ Diên thừa dịp tố cáo y.
Nàng cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, cũng không biết vì sao lại kể chuyện ủy khuất này cho một người mới gặp lần đầu tiên.
“Ta biết ta nói thế thúc sẽ không tin. Thanh danh của sư phụ nổi như vậy, chắc thúc chỉ cảm thấy ta quá nghịch ngợm mà thôi.” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nhỏ giọng.
“Sao ngươi lại nghĩ thế? Ta tin, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thần Hiên nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên, trong mắt không chứa bất kì ý đùa giỡn nào.
“Vì sao, vì sao thúc tin tưởng ta?” Thiên Chỉ Diên khó hiểu.
“Không có vì sao, ngươi là một hài tử ngoan, bất luận ngươi nói gì, ta cũng sẽ tin, thật đấy.”
Thiên Chỉ Diên nhìn thấy trong mắt Diệp Thần Hiên tất cả đều là chân thành, trực giác mách bảo rằng nàng có thể tin tưởng người này.
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng buồn bực nói: “Kỳ thật sư phụ đối với ta rất tốt. Mặc dù ngày thường có vui vẻ chọc ghẹo ta, nhưng người thật lòng có suy nghĩ cho ta, quan tâm ta. Thúc hiểu không?”
“Ta hiểu, cũng giống như ngươi đối với Bánh Trôi, mặc dù ngươi thỉnh thoảng chọc nó, thỉnh thoảng cầm đuôi nó, trách mắng nó, nhưng thật ra ngươi rất quan tâm đến nó.” Diệp Thần Hiên cười nói.
“Không giống đâu! Bánh Trôi là sủng vật tham ăn tham ngủ, suốt ngày gây họa, sao có thể so sánh với ta được?” Thiên Chỉ Diên không hài lòng lập tức phản bác lại.
Diệp Thần Hiên cười nhẹ một tiếng, hắn bảo: “Đúng, đúng, không so sánh với ngươi được. Ngươi thông minh khả ái, lại ngoan ngoãn, lanh lợi, không tham ăn không tham ngủ, cũng không gây họa.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên cười khổ, sao nàng lại cảm thấy lời bào chữa có tí tí gì đó chế nhạo nhỉ?
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi.
“Mới tuổi nhỏ thế kia sao lại biết thở dài rồi? Ngươi buồn phiền chuyện gì à? Không được tùy tiện thở dài nữa.” Diệp Thần Hiên xoa xoa đầu nhỏ của Thiên Chỉ Diên.
“Không phải, ta không có gì phiền não cả. Chỉ có một con kiến đáng giận, suốt ngày bò đến bò đi. . .”
“Kiến?” Diệp Thần Hiên vô cùng nghi ngờ.
“Đúng đó, gần đây có một con kiến luôn bò tới bò lui trong lòng ta khiến lòng ta rất ngừa, bắt không được mà đuổi cũng không xong, rất đáng ghét! Hơn nữa mỗi lần đều ngay thời khắc quan trọng quấy phá ta, ngang ngược đáng giận!” Thiên Chỉ Diên tức giận bĩu môi.
“Kĩến ư? Trên người của ngươi có con kiến gì? Hay là có gì không khỏe?” Diệp Thần Hiên nghi ngờ hỏi.
“Không phải, ai nha, cũng không rõ ràng lắm nữa!” Thiên Chỉ Diên hét nhỏ một tiếng.
“Để ta bắt mạch cho ngươi?” Diệp Thần Hiên bắt lấy cổ tay của nàng.
Thiên Chỉ Diên lắc đầu rút tay về. Nếu bắt mạch hữu dụng, nàng còn phiền não làm gì?
“Diệp thúc thúc, không nên nói về ta nữa, nói về thúc đi, thúc có thê tử không?”
Bàn tay của Diệp Thần Hiên chợt cứng đờ, khuôn mặt của hắn bỗng nhăn nhó khổ sở một cách kì lạ.
Thiên Chỉ Diên nghĩ chắc là nàng đang nói sai chuyện gì đó. Đang lúc nàng suy nghĩ nên chuyển đề tài thế nào đây thì Diệp Thần Hiên bỗng đáp lại.
“Có.”
“A? Thật sao? Sao ta lại không thấy nhỉ? Thê tử của Diệp thúc thúc nhất định là người rất tốt, chắc cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, nàng rất tốt, rất tốt, cũng rất đẹp.” Diệp Thần Hiên thẫn thờ lặp lại, sâu thẳm trong đôi mắt dường như đang đuổi theo một miền kí ức nào đó.
“Diệp thúc thúc. . .” Thiên Chỉ Diên không muốn hỏi nữa, nàng biết sau lưng Diệp Thần Hiên nhất định có một mối tình thê mĩ nào đó, nàng không muốn gợi lại kí ức như thế cho hắn.
“Diệp thúc thúc, còn rượu không?” Nàng huơ huơ cái chén rỗng trước mặt Diệp Thần Hiên.
“Còn, có điều xong bình này thì ta không cho ngươi uống nữa. Ngươi còn nhỏ, không thể uống quá nhiều rượu, hiểu không?” Diệp Thần Hiên rót tiếp một ít rượu cho nàng.
Thiên Chỉ Diên tiếp lấy rượu, ừng ực cạn sạch. Sau khi uống xong, nàng cũng không biết nên nói gì nữa, đành phải ôm chặt Bánh Trôi im lặng nhìn bầu trời sao.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thần Hiên phá vỡ không khí trầm mặc này, hắn rút ra một thanh đao nhỏ, đưa cho Thiên Chỉ Diên.
“Diên nhi, ngươi hãy cầm lấy cây đao này.”
Thiên Chỉ Diên tiếp lấy đao, quan sát kĩ lưỡng. Chuôi đao và vỏ đao được điêu khác tỉ mỉ bằng những hoa văn tinh xảo, vô cùng đẹp mắt. Cầm lấy thanh đao này, nàng đặc biệt quý trọng.
Nàng rút thanh đao ra, nó lan ánh sáng chói mắt. Trong nội tâm nàng thầm tán thưởng, cây đao này vừa đẹp vừa sắc bén.
“Diệp thúc thúc, cây đao này nhất định rất quý?” Thiên Chỉ Diên giương mắt hỏi.
“Có quý thế nào cũng không quan trọng bằng ngươi.”
Thiên Chỉ Diên hơi sững sờ, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Hiên.
Lời này hắn vừa thốt lên cũng khiến chính bản thân hắn sững sờ một chút, bảo rằng: “Ta rất thích ngươi, ta hi vọng ngươi có thể sống tốt. Chỗ này rất phức tạp, giang hồ nguy hiểm, lòng người hiểm ác, cho nên ta nghĩ nên đưa nó cho ngươi, hi vọng khi ngươi gặp nguy hiểm, nó có thể bảo vệ ngươi.”
“Cám ơn, Diệp thúc thúc. . . Ta rất thích.”
“Thích là tốt, cất kĩ đao, không nên tùy tiện lấy ra, hiểu không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Diên nhi, ngươi nhìn kìa, ngôi sao đó rất sáng.” Diệp Thần Hiên bỗng nhiên chỉ tay lên bầu trời bao la.
Thiên Chỉ Diên thuận theo hướng hắn chỉ nhìn lên, quả đúng là một ngôi sao rất sáng.
“Đúng rồi!”
“Ngươi nói xem, có phải là nó đang nhìn chúng ta?” Diệp Thần Hiên lẩm bẩm.
“Đúng! Nó nhất định là nhìn thấy chúng ta ăn trộm ở nhà bếp rồi!”
Nghe câu này, Diệp Thần Hiên phì cười.
“Diên nhi, có thích cơm ta nấu không?”
“Rất thích!”
“Vậy thì sau này nếu ngươi có đói thì cứ đến đây, ta nấu cơm cho ngươi. Nhưng mà không nên cho người khác biết, đây là bí mật giữa hai người chúng ta thôi đấy!”
“Được, không cho người khác biết.” Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út ra, đưa đến trước mặt Diệp Thần Hiên, bảo: “Chúng ta hứa đi!”
“Được, chúng ta hứa!”
/89
|