“Sư phụ, ý của người là gì? Sao con lại không nghĩ đến người được?”
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, Thiên Chỉ Diên đương nhiên hiểu ý của Thẩm Vân Tương. Nếu y không lo lắng cho nàng thì đã không nửa đêm đi lên núi tìm lão đầu kia rồi.
“Diên nhi rất thông minh, chắc là sẽ rõ hơn ai hết.” Thẩm Vân Tương uể oải nói.
Bàn tay đút thuốc chợt cứng đờ. Cảm giác thật khó chịu, giống như là nàng đang lén lút làm chuyện gì không quang minh chính đại bị y phát hiện vậy.
“Sư phụ, vết thương của người có nghiêm trọng không?” Câu hỏi vừa bật ra liền khiến nàng hối hận không thôi, hỏi câu dư thừa này làm gì cơ chứ, chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi.
“Không sao.”
Nghe câu trả lời của y, Thiên Chỉ Diên cảm thấy trong lòng rất buồn, võ công cao cường như Thẩm Vân Tương lại bị thương vì một đứa trẻ như mình. Nàng muốn mình có thể nhanh lớn hơn nữa, nhanh mạnh mẽ hơn nữa để có thể tự bảo vệ mình và bảo vệ người bên cạnh. Nàng không muốn mình khiến người khác bị thương thế này.
Sư phụ rõ ràng bị trọng thương, nhưng vẫn trước mặt mọi người kiên cường. Đây không phải là giả vờ mà phải bắt buộc làm thế. Nếu không theo lời Nhất Hoằng đại sư cảnh báo, để người ngoài biết được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Sư phụ, người và Nhất Hoằng đại sư nửa tháng nay bận rộn chính là vì nghĩ cách áp chế huyền mạc phải không?”
Thì ra nửa tháng này, sư phụ vẫn luôn quan tâm đến nàng, y đều lo nghĩ đến cho nàng mọi chuyện. E rằng đến Thiếu Lâm tự cũng là do phối hợp với Nhất Hoằng đại sư áp chế huyền mạc sao?
“Là vi sư đánh giá thấp sức mạnh của huyền mạc.”
“Sư phụ, đến phút cuối người lại hứng chịu toàn bộ lực đáp trả của huyền mạc lên người mình.” Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời cũng khiến chính nàng sửng sốt nữa.
Thẩm Vân Tương ngạc nhiên một chút, lập tức cười mỉm, y hỏi: “Diên nhi, con đau lòng vì vi sư đấy à?”
Thiên Chỉ Diên nhất thời không biết trả lời như thế nào. Đau lòng ư? Nàng cũng không biết, nàng chưa trải qua cảm giác đau lòng bao giờ cả.
“Người là sư phụ của con, con là đồ nhi của người, đồ nhi đau lòng vì sư phụ không phải là lẽ thường tình sao?” Thiên Chỉ Diên chưa nghĩ ra được câu trả lời nào, tùy tiện chọn đại một lí do nào đó vậy.
“Theo lẽ thường tình . . .” Thẩm Vân Tương hạ giọng nhẩm lại bốn chữ này, khiến người nghe chẳng thể nào đoán được cảm xúc của y.
Nhưng Thiên Chỉ Diên nghe thấy lại có chút xúc động.
Chén thuốc rốt cũng cạn sạch, nàng đặt chén lại lên khay.
“Diên nhi” Thẩm Vân Tương vươn tay, nâng khuôn mặt bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên, nghiêm túc nói: “Sau này con không nên tự ý chạy loạn nữa, ngày mai bắt đầu khởi hành đến Hoài Lăng rồi. Người trên giang hồ không thể lường trước được, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm cho con. Nhớ phải ngoan ngoãn bên cạnh sư phụ biết không?”
“Sư phụ, người bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ ngày mai còn muốn gấp rút lên đường? Nghỉ ngơi một thời gian không được ư?”
Thiên Chỉ Diên rất không vui, nàng không muốn y đã bị trọng thương vờ không sao còn muốn lên đường đến Hoài Lăng gấp gáp thế này. Nàng không muốn, nàng rất không muốn. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nàng chưa từng lo lắng thế này vì một người.
“Diên nhi, vi sư không sao, con có thể nghĩ cho ta thì ta đã rất vui. Diên nhi của ta, mau lớn lên nhé.”
Đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Thiên Chỉ Diên, ý cười đầy ngay mắt.
Thiên Chỉ Diên hơi ngẩn ra, y bảo rằng “Diên nhi của ta”. Ngón tay của Thẩm Vân Tương còn lướt lướt trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng, nàng bỗng thấy người mình nóng ran.
“Diên nhi, con yên tâm, vi sư nhất định sẽ tìm được cách giải trừ huyền mạc. Bất luận có khó khăn gì, vi sư cũng sẽ không bỏ cuộc. Nhất định sẽ có một ngày, con không bị huyền mạc hành hạ nữa. Diên nhi, con có sợ không?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu. Nàng không sợ, nàng một mình còn không sợ, huống chi sao lại sợ khi bây giờ lại có thêm người kề vai sát cánh với nàng?
“Diên nhi, đi lâu như thế, con có nhớ nhà không?”
Thiên Chỉ Diên sửng sờ một chút, nhớ nhà? Hoàng cung không phải là nhà của nàng, nhưng nàng vẫn nghĩ đến Thiên Hoài Hạo dạo này thế nào, Thập nhất còn bị bắt nạt không, Thiên Tinh Hàn có phải vẫn đang bận rộn triều chính.
Nàng quyết định rời khỏi hoàng cung, tuyệt nhiên không hối hận. Nàng dứt áo ra đi, đối mặt với thế giới lạ lẫm này, đương nhiên cũng sẽ không quyến luyến quá khứ nữa.
“Sư phụ, con và người, tứ hải làm nhà.”
Thẩm Vân Tương ngây ngẩn cả người, y không ngờ rằng Thiên Chỉ Diên sẽ nói như vậy, bán tay nâng khuôn mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, trong trí nhớ của y đã khắc sâu một câu: “Con và người, tứ hải làm nhà”
“Diên nhi, vi sư rất vui.”
Khóe miệng Thẩm Vân Tương chầm chậm mỉm cười.
Thiên Chỉ Diên chưa từng thấy y cười như vậy, không phải là ôn hòa, không phải kính lễ cũng không phải là giảo hoạt mà xuất phát từ chân tâm, để lòng nàng trở nên ấm áp.
Nhìn nụ cười hoàn mỹ của Thẩm Vân Tương, đầu nàng bỗng mờ mịt một mảnh, bị sắc đẹp che mờ lí trí: “Sư phụ, người cười lên trông rất đẹp. Người chưa từng hôn con lần nào hết, lần này hôn con tí thôi có được không?”
Dứt lời, nàng liền đưa mặt mình tới trước Thẩm Vân Tương.
Thẩm Vân Tương hết cách đành cười một tiếng, từ từ nhích đến gần mặt Thiên Chỉ Diên, y chỉ định phớt nhẹ qua má nàng thôi. Nhưng đôi mắt lanh lợi của ai kia đảo một vòng, cười thầm trong bụng rồi đột ngột nhích nhanh lại gần mặt sư phụ.
Hai đôi môi tiếp xúc nhau, cảm giác ấm áp, mềm mại từ đôi môi của đối phương truyền đến giống như dòng nước mát, nhẹ nhàng tiến vào lòng Thiên Chỉ Diên.
Hai người đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng đẩy nhau ra.
Thiên Chỉ Diên ngây ngốc nhìn Thẩm Vân Tương, đôi mắt của y càng thêm sâu thẳm, còn nàng thì đỏ hồng hai má, lập tức nhảy xuống giường, đôi chân để trần cứ thế chạy thẳng ra khỏi cửa.
Chạy một hồi lâu, nàng cũng không biết mình đang ở đâu thì mới dừng lại. Một tay dựa lên cây cổ thụ, tay kia đặt lên ngực không ngừng vuốt vuốt.
Ít lâu sau, trái tim đang đập lỗi nhịp của Thiên Chỉ Diên mới trở lại trạng thái bình thường. Suy nghĩ lại, nàng cảm thấy rất hoang mang, hình như có một thứ gì đó đang bao quanh lấy nàng.
Mới vừa rồi, nàng vốn là cố ý, bất quá là do lúc nhìn Thẩm Vân Tương, nhất thời lòng háo sắc nổi lên, tiện thể muốn ăn chút đậu hủ với chiếm tiện nghi đôi chút, không ngờ lại chạm môi bất ngờ thế này. Bây giờ, hình như nàng phát hiện ra đây không đơn giản chỉ là chơi đùa.
Không biết vì sao lòng của nàng có chút rung động không thể nào dừng được.
Thiên Chỉ Diên tựa lưng vào cây cổ thụ ngồi xuống. Ngón tay út khẽ đưa chạm vào môi, cảm giác mềm mại kia vẫn còn vương vấn trên cánh môi, nó giống như một chú thỏ nhỏ vậy, từ môi của nàng dần dần di chuyển vào trong lòng nàng.
Cảm giác xa lạ này vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nhưng cũng vừa vui mừng. Đây là loại cảm giác gì? Thiên Chỉ Diên hơi hoang mang, nhưng nàng cho rằng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Không ngờ rằng có một ngày Chỉ Diên nàng sẽ phải xấu hổ thế này. Nàng cười tủm tỉm.
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, Thiên Chỉ Diên đương nhiên hiểu ý của Thẩm Vân Tương. Nếu y không lo lắng cho nàng thì đã không nửa đêm đi lên núi tìm lão đầu kia rồi.
“Diên nhi rất thông minh, chắc là sẽ rõ hơn ai hết.” Thẩm Vân Tương uể oải nói.
Bàn tay đút thuốc chợt cứng đờ. Cảm giác thật khó chịu, giống như là nàng đang lén lút làm chuyện gì không quang minh chính đại bị y phát hiện vậy.
“Sư phụ, vết thương của người có nghiêm trọng không?” Câu hỏi vừa bật ra liền khiến nàng hối hận không thôi, hỏi câu dư thừa này làm gì cơ chứ, chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi.
“Không sao.”
Nghe câu trả lời của y, Thiên Chỉ Diên cảm thấy trong lòng rất buồn, võ công cao cường như Thẩm Vân Tương lại bị thương vì một đứa trẻ như mình. Nàng muốn mình có thể nhanh lớn hơn nữa, nhanh mạnh mẽ hơn nữa để có thể tự bảo vệ mình và bảo vệ người bên cạnh. Nàng không muốn mình khiến người khác bị thương thế này.
Sư phụ rõ ràng bị trọng thương, nhưng vẫn trước mặt mọi người kiên cường. Đây không phải là giả vờ mà phải bắt buộc làm thế. Nếu không theo lời Nhất Hoằng đại sư cảnh báo, để người ngoài biết được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Sư phụ, người và Nhất Hoằng đại sư nửa tháng nay bận rộn chính là vì nghĩ cách áp chế huyền mạc phải không?”
Thì ra nửa tháng này, sư phụ vẫn luôn quan tâm đến nàng, y đều lo nghĩ đến cho nàng mọi chuyện. E rằng đến Thiếu Lâm tự cũng là do phối hợp với Nhất Hoằng đại sư áp chế huyền mạc sao?
“Là vi sư đánh giá thấp sức mạnh của huyền mạc.”
“Sư phụ, đến phút cuối người lại hứng chịu toàn bộ lực đáp trả của huyền mạc lên người mình.” Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời cũng khiến chính nàng sửng sốt nữa.
Thẩm Vân Tương ngạc nhiên một chút, lập tức cười mỉm, y hỏi: “Diên nhi, con đau lòng vì vi sư đấy à?”
Thiên Chỉ Diên nhất thời không biết trả lời như thế nào. Đau lòng ư? Nàng cũng không biết, nàng chưa trải qua cảm giác đau lòng bao giờ cả.
“Người là sư phụ của con, con là đồ nhi của người, đồ nhi đau lòng vì sư phụ không phải là lẽ thường tình sao?” Thiên Chỉ Diên chưa nghĩ ra được câu trả lời nào, tùy tiện chọn đại một lí do nào đó vậy.
“Theo lẽ thường tình . . .” Thẩm Vân Tương hạ giọng nhẩm lại bốn chữ này, khiến người nghe chẳng thể nào đoán được cảm xúc của y.
Nhưng Thiên Chỉ Diên nghe thấy lại có chút xúc động.
Chén thuốc rốt cũng cạn sạch, nàng đặt chén lại lên khay.
“Diên nhi” Thẩm Vân Tương vươn tay, nâng khuôn mặt bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên, nghiêm túc nói: “Sau này con không nên tự ý chạy loạn nữa, ngày mai bắt đầu khởi hành đến Hoài Lăng rồi. Người trên giang hồ không thể lường trước được, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm cho con. Nhớ phải ngoan ngoãn bên cạnh sư phụ biết không?”
“Sư phụ, người bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ ngày mai còn muốn gấp rút lên đường? Nghỉ ngơi một thời gian không được ư?”
Thiên Chỉ Diên rất không vui, nàng không muốn y đã bị trọng thương vờ không sao còn muốn lên đường đến Hoài Lăng gấp gáp thế này. Nàng không muốn, nàng rất không muốn. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nàng chưa từng lo lắng thế này vì một người.
“Diên nhi, vi sư không sao, con có thể nghĩ cho ta thì ta đã rất vui. Diên nhi của ta, mau lớn lên nhé.”
Đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Thiên Chỉ Diên, ý cười đầy ngay mắt.
Thiên Chỉ Diên hơi ngẩn ra, y bảo rằng “Diên nhi của ta”. Ngón tay của Thẩm Vân Tương còn lướt lướt trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng, nàng bỗng thấy người mình nóng ran.
“Diên nhi, con yên tâm, vi sư nhất định sẽ tìm được cách giải trừ huyền mạc. Bất luận có khó khăn gì, vi sư cũng sẽ không bỏ cuộc. Nhất định sẽ có một ngày, con không bị huyền mạc hành hạ nữa. Diên nhi, con có sợ không?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu. Nàng không sợ, nàng một mình còn không sợ, huống chi sao lại sợ khi bây giờ lại có thêm người kề vai sát cánh với nàng?
“Diên nhi, đi lâu như thế, con có nhớ nhà không?”
Thiên Chỉ Diên sửng sờ một chút, nhớ nhà? Hoàng cung không phải là nhà của nàng, nhưng nàng vẫn nghĩ đến Thiên Hoài Hạo dạo này thế nào, Thập nhất còn bị bắt nạt không, Thiên Tinh Hàn có phải vẫn đang bận rộn triều chính.
Nàng quyết định rời khỏi hoàng cung, tuyệt nhiên không hối hận. Nàng dứt áo ra đi, đối mặt với thế giới lạ lẫm này, đương nhiên cũng sẽ không quyến luyến quá khứ nữa.
“Sư phụ, con và người, tứ hải làm nhà.”
Thẩm Vân Tương ngây ngẩn cả người, y không ngờ rằng Thiên Chỉ Diên sẽ nói như vậy, bán tay nâng khuôn mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, trong trí nhớ của y đã khắc sâu một câu: “Con và người, tứ hải làm nhà”
“Diên nhi, vi sư rất vui.”
Khóe miệng Thẩm Vân Tương chầm chậm mỉm cười.
Thiên Chỉ Diên chưa từng thấy y cười như vậy, không phải là ôn hòa, không phải kính lễ cũng không phải là giảo hoạt mà xuất phát từ chân tâm, để lòng nàng trở nên ấm áp.
Nhìn nụ cười hoàn mỹ của Thẩm Vân Tương, đầu nàng bỗng mờ mịt một mảnh, bị sắc đẹp che mờ lí trí: “Sư phụ, người cười lên trông rất đẹp. Người chưa từng hôn con lần nào hết, lần này hôn con tí thôi có được không?”
Dứt lời, nàng liền đưa mặt mình tới trước Thẩm Vân Tương.
Thẩm Vân Tương hết cách đành cười một tiếng, từ từ nhích đến gần mặt Thiên Chỉ Diên, y chỉ định phớt nhẹ qua má nàng thôi. Nhưng đôi mắt lanh lợi của ai kia đảo một vòng, cười thầm trong bụng rồi đột ngột nhích nhanh lại gần mặt sư phụ.
Hai đôi môi tiếp xúc nhau, cảm giác ấm áp, mềm mại từ đôi môi của đối phương truyền đến giống như dòng nước mát, nhẹ nhàng tiến vào lòng Thiên Chỉ Diên.
Hai người đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng đẩy nhau ra.
Thiên Chỉ Diên ngây ngốc nhìn Thẩm Vân Tương, đôi mắt của y càng thêm sâu thẳm, còn nàng thì đỏ hồng hai má, lập tức nhảy xuống giường, đôi chân để trần cứ thế chạy thẳng ra khỏi cửa.
Chạy một hồi lâu, nàng cũng không biết mình đang ở đâu thì mới dừng lại. Một tay dựa lên cây cổ thụ, tay kia đặt lên ngực không ngừng vuốt vuốt.
Ít lâu sau, trái tim đang đập lỗi nhịp của Thiên Chỉ Diên mới trở lại trạng thái bình thường. Suy nghĩ lại, nàng cảm thấy rất hoang mang, hình như có một thứ gì đó đang bao quanh lấy nàng.
Mới vừa rồi, nàng vốn là cố ý, bất quá là do lúc nhìn Thẩm Vân Tương, nhất thời lòng háo sắc nổi lên, tiện thể muốn ăn chút đậu hủ với chiếm tiện nghi đôi chút, không ngờ lại chạm môi bất ngờ thế này. Bây giờ, hình như nàng phát hiện ra đây không đơn giản chỉ là chơi đùa.
Không biết vì sao lòng của nàng có chút rung động không thể nào dừng được.
Thiên Chỉ Diên tựa lưng vào cây cổ thụ ngồi xuống. Ngón tay út khẽ đưa chạm vào môi, cảm giác mềm mại kia vẫn còn vương vấn trên cánh môi, nó giống như một chú thỏ nhỏ vậy, từ môi của nàng dần dần di chuyển vào trong lòng nàng.
Cảm giác xa lạ này vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nhưng cũng vừa vui mừng. Đây là loại cảm giác gì? Thiên Chỉ Diên hơi hoang mang, nhưng nàng cho rằng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Không ngờ rằng có một ngày Chỉ Diên nàng sẽ phải xấu hổ thế này. Nàng cười tủm tỉm.
/89
|