Thiên Chỉ Diên cọ cọ trong lòng hoàng đế, sau đó đôi mắt long lanh quay lại đối diện Thục phi khen ngợi: “Hoàng di nương hôm nay thật xinh đẹp!”
Bà ta nghe vậy thì rất ngạc nhiên, tự nhiên miệng rộng mở nụ cười tới hai má, nhìn lại tiểu hài tử hai mắt tròn xoe, hai má hồng phúng phính đáng yêu quá đi chứ, lại còn khen mình xinh đẹp, bỗng chốc thiện cảm Thục phi dành cho Thiên Chỉ Diên tăng lên gấp bội.
Thục phi vươn tay dịu dàng lau đi giọt lệ ngay khóe mắt của nàng, gương mặt hiền từ giống như thân mẫu.
“Hoàng thượng, Cửu công chúa ngoan ngoãn lại khả ái đến thế, người giao cho thần thiếp chăm sóc cũng là may mắn của thần thiếp.” Thục phi cười nói.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, ngọ nguậy thoát khỏi vòng ôm của hoàng đế bò lên người Thục phi. Ồ, ngực to thật, mặc dù không sánh bằng của nàng kiếp trước nhưng cũng thuộc dạnh dễ nhìn rồi.
Thiên Chỉ Diên không dư hơi so sánh bộ ngực bé tẹo hiện giờ của mình với nữ nhân khác! Nàng cố ý dùng sức giở trò với bộ ngực no tròn của Thục phi, chà chà, cọ cọ khiến bà ta vừa đau vừa ngứa, hái má bỗng đỏ bừng lên, tuy khó chịu nhưng khó có thể mở miệng được.
Tiểu hài tử luôn luôn không hiểu chuyện mà, cho nên, nàng là đứa trẻ, nàng sợ ai?
Thiên Chỉ Diên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của bà ta, thầm nhếch miệng. Cọ xát một hồi, Thiên Chỉ Diên mới dừng lại, Thục phi cũng nới lỏng một hơi.
“Hoàng di nương xinh đẹp, Chỉ Diên rất thích di nương, di nương có thích Chỉ Diên không?” Nàng nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Di nương cũng rất thích Chỉ Diên.” Thục phi nựng cái mũi nhỏ của nàng, trước mặt hoàng đế tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
“Sau này con có thể tìm thập nhất hoàng huynh chơi không?”
“Hai con hòa thuận như vậy, di nương có cầu cũng không được. Có thêm bạn nhất định Hoài Vũ sẽ rất vui.”
Thiên Chỉ Diên liếc bà ta đang cười rất cao hứng.
“Hoàng di nương, mỗi ngày con có thể ăn món mà mình thích được không?”
“Chỉ Diên yêu dấu muốn ăn món gì đây?”
“Mỗi ngày không giống nhau. Vì vậy, mỗi ngày người phái cung nữ đến, Chỉ Diên báo cho người đó là được rồi.”
Thục phi hơi kinh ngạc, đây đúng là ý kiến hay, nhưng mà hình như đãi ngộ hơi tốt thì phải. Bên trong hoàng cung, mỗi ngày ngự thiện phòng phân bày biện món ăn là theo phân cấp, có quy định riêng, nếu muốn thêm món thì phải tự mình bỏ ngân lượng ra chi.
Thiên Chỉ Diên thấy Thục phi do dự, nàng cúi đầu xuống, hít mũi một cái nặn ra cả vũng nước mắt, đáng thương nấc nghẹn: “Không thể sao, di nương?”
Nàng vờ lau nước mắt, thất vọng cảm thán: “Không sao ạ, di nương đưa Chỉ Diên món gì, Chỉ Diên cũng có thể nuốt hết.”
Hoàng đế nghe lời này khuôn mặt lập tức trở nên khó coi, ông muốn bồng lại Thiên Chỉ Diên từ tay Thục phi.
Thục phi đương nhiên biết ông muốn làm gì, cắn răng, một hài tử có thể ăn được bao nhiêu? Bà ta lập tức nở nụ cười lại, ôm chặt Thiên Chỉ Diên, vỗ vỗ lưng nàng, chấp thuận: “Được, chỉ cần Chỉ Diên vui vẻ, di nương đều đáp ứng cho con.”
“Thật sao?” Thiên Chỉ Diên giống như được tặng quà, vui sướng tột độ, tuy ngay khóe mắt còn đọng vài giọt nước nhưng miệng lại vẽ nên đường cong khả ái lan tận hai má, có thể khiến người ta chết ngất.
“Lời di nương là chắc chắn.”
“Hoàng di nương, người thật tốt .”
Ngay lúc Thiên Chỉ Diên cao hứng, nàng vờ gục mặt một phát, thế là nước mắt lẫn nước mũi dính tè le. Thiên Chỉ Diên trước kia không thích nước mũi, nước mắt hay là thứ gì bẩn bẩn. Nếu không phải đang cần thiết, nàng sẽ không sử dụng nó như vũ khí thế này đâu.
Thục phi thấy hành động này, nụ cười lập tức cứng đờ lại, vội vã trả nàng cho hoàng đế. Bà ta không dám la mắng Chỉ Diên, chỉ có thể giả lả cười mặc dù đang rất tức giận.
Hoàng đế không phải mỗi tối đều gọi phi tần đến thị tẩm, cho dù có đi chăng nữa thì trong mấy trăm phi tần, để đến lượt mình là điều không dễ dàng. Vì vậy, mỗi một phi tần khi được gọi đều chuẩn bị y phục lộng lẫy, rườm rà, thậm chí còn hận không mặc cả tủ quần áo lên người. Thục phi cũng không ngoại lệ.
Điểm nhỏ này đương nhiên Thiên Chỉ Diên có nắm rõ. Bà ta tự cho mình thân phận cao quý, sao chịu nổi những thứ nhơ nhớp cho được.
“Ô, hoàng di nương, cây trâm này thật đẹp, vàng vàng lấp lánh, có thể để Chỉ Diên xem chút được không?”
Tâm tình của Thục phi còn chưa kịp thu về, nghe thấy lời nói này bèn không nghĩ ngợi mà đưa luôn. Chỉ cần tiểu yêu ma này chơi vui vẻ chịu đi khuất để mình đừng bị hành hạ nữa.
Tất cả tâm tư của Thục phi đều không lọt khỏi mắt Thiên Chỉ Diên, trong lòng bỗng cảm thấy thật sảng khoái. Trước kia nàng có khuôn mặt mị hoặc lẳng lơ, nguy hiểm như đóa hoa anh túc, nghĩ gì là làm đó, vô cùng thoải mái. Bây giờ thì nàng lại có gương mặt thuần khiết khả ái, tựa như đóa hoa hướng dương, cũng nghĩ sao thì làm nấy và cũng thoải mái vô cùng.
“Hoàng di nương, có thể cho Chỉ Diên chơi mấy ngày không?”
Bàn tay nhỏ bé sờ nắn cây trâm vàng chế tác tinh xảo gắn viên hồng bảo thạch (*) cỡ lớn. Trong lòng nàng thầm trầm trồ: chất lượng không tệ nha, bà ta quả thật có tiền đó!
“Không. . .”
Thục phi trưng ra bộ mặt thật đau khổ.
Thiên Chỉ Diên không thèm nhìn mặt bà ta, nàng tiếp tục nũng nịu: “Di nương chỉ có này cái cây trâm này sao? Nếu Chỉ Diên cầm đi chơi, di nương sẽ không có cây khác để cài phải không? Vậy thì Chỉ Diên không nên lấy rồi.”
Lời ta đã đến đây, Thục phi ngươi còn dám không đưa ta? Thiên Chỉ Diên cầm cây trâm ngắm nghía, không hề có thái độ muốn trả lại.
“Đương nhiên không phải, nếu Chỉ Diên thấy vui thì cứ lấy chơi.”
“Hoàng di nương thật tốt . Chỉ Diên thích di nương xinh đẹp nhất.” Chỉ Diên nhanh chóng bỏ cây trâm vào túi tiền nhỏ của mình.
Thật ra ai chẳng thích những lời khen ngọt ngào, với miệng mồm dẻo quẹo, Thiên Chỉ Diên vẫn sẵn lòng nịnh nọt một câu.
Thục phi cười cười, bà ta không biết nói thêm lời nào nữa, cho dù có nghĩ ra thì cũng không nói nổi, đau lòng như bị cắt thịt.
“Chỉ Diên cũng muốn xinh đẹp như di nương, Chỉ Diên muốn có bông tai.” Nàng đưa tay chỉ đôi bông tai thạch anh tím của Thục phi.
Kiếp trước, châu báu gì mà nàng chưa thấy qua. Thứ đắt tiền nàng chỉ cần liếc qua một lần là biết. Trên người Thục phi, trang phục cũng thuộc loại cao cấp, nhưng đáng tiền nhất là cây trâm cài và đôi bông tai.
Cây trâm kia của bà ta gắn viên hồng bảo thạch lớn, giá không hề rẻ. Còn đôi bông tai thạch anh tím thì chất lượng tuyệt hảo, sáng trong long lanh, cũng là thứ đồ tốt.
“Đôi bông tai này không hợp với Chỉ Diên đâu. Con còn nhỏ không nên đeo.”
“Di nương, nhưng mà con thích lắm.” Tiếng khóc nức nở bắt đầu phát ra.
Lúc này, hoàng đế bên cạnh đã không còn kiên nhẫn, ông tiến đến ôm lấy Chỉ Diên, dỗ dành nàng: “Không phải chỉ là đôi bông tai à? Nếu con thích thì trẫm sẽ tặng con.”
“Hoàng thượng, nếu Chỉ Diên thích thì thần thiếp sẽ tặng ngay, sao lại phiền đến người?”
Thục phi không do dự nữa lập tức tháo ra, giao tận tay Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên nghiêng nghiêng đầu nịnh nọt: “Di nương hiểu rõ Chỉ Diên nhất.”
“Đúng, di nương rất hiểu Chỉ Diên.”
Thiên Chỉ Diên vui vẻ cất đôi bông tai vào túi tiền nho nhỏ của mình. Thật không đành lòng nhìn lại vẻ mặt của Thục phi, người đau lòng nhất là bà, người cười tươi nhất cũng là bà, vẻ mặt và cảm xúc đối nghịch nhau hoàn toàn khiến người ta thở dài thương cảm.
“Trời không còn sớm, Chỉ Diên trở về phòng nghỉ ngơi đi, con vừa mới ốm dậy, cũng không nên thức muộn quá.”
Thục phi thừa dịp Thiên Chỉ Diên không còn chú ý thứ gì nữa, bèn nhanh miệng tiễn tai họa này đi sớm đi.
Thiên Chỉ Diên duỗi tay, lương tâm bỗng lên tiếng nên nàng không muốn chọc phá Thục phi nữa. Nàng đánh cái ngáp, ôm lấy hoàng đế lười biếng bảo: “Chỉ Diên mệt rồi.”
Nàng phối hợp theo Thục phi để bà ta thả lỏng một chút, nụ cười bây giờ mới chân thật.
“Phụ hoàng ôm Chỉ Diên về ngủ có được không?”
“Được, thân thể đang yếu, để phụ hoàng đưa còn về.” Nói xong hoàng đế ôm lấy Thiên Chỉ Diên rời khỏi tẩm cung của Thục phi.
Thiên Chỉ Diên thật sự không muốn nhìn mặt Thục phi nữa nhưng vẫn liếc mắt về phía bà ta, nụ cười đang tươi rói bỗng chốc cứng đờ lại, mặt bà ta không còn chút sắc nào.
Trong lòng nàng hân hoan reo hò: không phải là ta cướp đoạt nam nhân của bà, chẳng qua là ta cũng cần tình phụ tử, ta không còn mẫu thân đã đáng thương lắm rồi, còn muốn đoạt phụ thân ta làm gì?
Thiên Chỉ Diên hài lòng vỗ vỗ túi tiền của mình, cho dù hoàng đế có nỗi khổ tâm gì mà phải giả vờ lãnh đạm với nàng, nàng không quan tâm. Nhưng thật sự là ông rất yêu thương nàng, vì vậy chỉ cần lợi dụng thêm chút, chẳng phải sau này của cải tự động cuồn cuộn chảy vào túi nàng hay sao?
Đừng nói nàng tham tiền, chỉ là thói quen muốn tiêu xài mà thôi, mà muốn tiêu xài thoải mái trước tiên phải tích cóp làm giàu cái đã.
Nhảy nhót cả đêm, thân thể nhỏ bé vốn không thể chịu đựng nổi, Thiên Chỉ Diên ngáp vài ba cái đã an tâm thiếp đi trong lòng hoàng đế.
Bà ta nghe vậy thì rất ngạc nhiên, tự nhiên miệng rộng mở nụ cười tới hai má, nhìn lại tiểu hài tử hai mắt tròn xoe, hai má hồng phúng phính đáng yêu quá đi chứ, lại còn khen mình xinh đẹp, bỗng chốc thiện cảm Thục phi dành cho Thiên Chỉ Diên tăng lên gấp bội.
Thục phi vươn tay dịu dàng lau đi giọt lệ ngay khóe mắt của nàng, gương mặt hiền từ giống như thân mẫu.
“Hoàng thượng, Cửu công chúa ngoan ngoãn lại khả ái đến thế, người giao cho thần thiếp chăm sóc cũng là may mắn của thần thiếp.” Thục phi cười nói.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, ngọ nguậy thoát khỏi vòng ôm của hoàng đế bò lên người Thục phi. Ồ, ngực to thật, mặc dù không sánh bằng của nàng kiếp trước nhưng cũng thuộc dạnh dễ nhìn rồi.
Thiên Chỉ Diên không dư hơi so sánh bộ ngực bé tẹo hiện giờ của mình với nữ nhân khác! Nàng cố ý dùng sức giở trò với bộ ngực no tròn của Thục phi, chà chà, cọ cọ khiến bà ta vừa đau vừa ngứa, hái má bỗng đỏ bừng lên, tuy khó chịu nhưng khó có thể mở miệng được.
Tiểu hài tử luôn luôn không hiểu chuyện mà, cho nên, nàng là đứa trẻ, nàng sợ ai?
Thiên Chỉ Diên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của bà ta, thầm nhếch miệng. Cọ xát một hồi, Thiên Chỉ Diên mới dừng lại, Thục phi cũng nới lỏng một hơi.
“Hoàng di nương xinh đẹp, Chỉ Diên rất thích di nương, di nương có thích Chỉ Diên không?” Nàng nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Di nương cũng rất thích Chỉ Diên.” Thục phi nựng cái mũi nhỏ của nàng, trước mặt hoàng đế tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
“Sau này con có thể tìm thập nhất hoàng huynh chơi không?”
“Hai con hòa thuận như vậy, di nương có cầu cũng không được. Có thêm bạn nhất định Hoài Vũ sẽ rất vui.”
Thiên Chỉ Diên liếc bà ta đang cười rất cao hứng.
“Hoàng di nương, mỗi ngày con có thể ăn món mà mình thích được không?”
“Chỉ Diên yêu dấu muốn ăn món gì đây?”
“Mỗi ngày không giống nhau. Vì vậy, mỗi ngày người phái cung nữ đến, Chỉ Diên báo cho người đó là được rồi.”
Thục phi hơi kinh ngạc, đây đúng là ý kiến hay, nhưng mà hình như đãi ngộ hơi tốt thì phải. Bên trong hoàng cung, mỗi ngày ngự thiện phòng phân bày biện món ăn là theo phân cấp, có quy định riêng, nếu muốn thêm món thì phải tự mình bỏ ngân lượng ra chi.
Thiên Chỉ Diên thấy Thục phi do dự, nàng cúi đầu xuống, hít mũi một cái nặn ra cả vũng nước mắt, đáng thương nấc nghẹn: “Không thể sao, di nương?”
Nàng vờ lau nước mắt, thất vọng cảm thán: “Không sao ạ, di nương đưa Chỉ Diên món gì, Chỉ Diên cũng có thể nuốt hết.”
Hoàng đế nghe lời này khuôn mặt lập tức trở nên khó coi, ông muốn bồng lại Thiên Chỉ Diên từ tay Thục phi.
Thục phi đương nhiên biết ông muốn làm gì, cắn răng, một hài tử có thể ăn được bao nhiêu? Bà ta lập tức nở nụ cười lại, ôm chặt Thiên Chỉ Diên, vỗ vỗ lưng nàng, chấp thuận: “Được, chỉ cần Chỉ Diên vui vẻ, di nương đều đáp ứng cho con.”
“Thật sao?” Thiên Chỉ Diên giống như được tặng quà, vui sướng tột độ, tuy ngay khóe mắt còn đọng vài giọt nước nhưng miệng lại vẽ nên đường cong khả ái lan tận hai má, có thể khiến người ta chết ngất.
“Lời di nương là chắc chắn.”
“Hoàng di nương, người thật tốt .”
Ngay lúc Thiên Chỉ Diên cao hứng, nàng vờ gục mặt một phát, thế là nước mắt lẫn nước mũi dính tè le. Thiên Chỉ Diên trước kia không thích nước mũi, nước mắt hay là thứ gì bẩn bẩn. Nếu không phải đang cần thiết, nàng sẽ không sử dụng nó như vũ khí thế này đâu.
Thục phi thấy hành động này, nụ cười lập tức cứng đờ lại, vội vã trả nàng cho hoàng đế. Bà ta không dám la mắng Chỉ Diên, chỉ có thể giả lả cười mặc dù đang rất tức giận.
Hoàng đế không phải mỗi tối đều gọi phi tần đến thị tẩm, cho dù có đi chăng nữa thì trong mấy trăm phi tần, để đến lượt mình là điều không dễ dàng. Vì vậy, mỗi một phi tần khi được gọi đều chuẩn bị y phục lộng lẫy, rườm rà, thậm chí còn hận không mặc cả tủ quần áo lên người. Thục phi cũng không ngoại lệ.
Điểm nhỏ này đương nhiên Thiên Chỉ Diên có nắm rõ. Bà ta tự cho mình thân phận cao quý, sao chịu nổi những thứ nhơ nhớp cho được.
“Ô, hoàng di nương, cây trâm này thật đẹp, vàng vàng lấp lánh, có thể để Chỉ Diên xem chút được không?”
Tâm tình của Thục phi còn chưa kịp thu về, nghe thấy lời nói này bèn không nghĩ ngợi mà đưa luôn. Chỉ cần tiểu yêu ma này chơi vui vẻ chịu đi khuất để mình đừng bị hành hạ nữa.
Tất cả tâm tư của Thục phi đều không lọt khỏi mắt Thiên Chỉ Diên, trong lòng bỗng cảm thấy thật sảng khoái. Trước kia nàng có khuôn mặt mị hoặc lẳng lơ, nguy hiểm như đóa hoa anh túc, nghĩ gì là làm đó, vô cùng thoải mái. Bây giờ thì nàng lại có gương mặt thuần khiết khả ái, tựa như đóa hoa hướng dương, cũng nghĩ sao thì làm nấy và cũng thoải mái vô cùng.
“Hoàng di nương, có thể cho Chỉ Diên chơi mấy ngày không?”
Bàn tay nhỏ bé sờ nắn cây trâm vàng chế tác tinh xảo gắn viên hồng bảo thạch (*) cỡ lớn. Trong lòng nàng thầm trầm trồ: chất lượng không tệ nha, bà ta quả thật có tiền đó!
“Không. . .”
Thục phi trưng ra bộ mặt thật đau khổ.
Thiên Chỉ Diên không thèm nhìn mặt bà ta, nàng tiếp tục nũng nịu: “Di nương chỉ có này cái cây trâm này sao? Nếu Chỉ Diên cầm đi chơi, di nương sẽ không có cây khác để cài phải không? Vậy thì Chỉ Diên không nên lấy rồi.”
Lời ta đã đến đây, Thục phi ngươi còn dám không đưa ta? Thiên Chỉ Diên cầm cây trâm ngắm nghía, không hề có thái độ muốn trả lại.
“Đương nhiên không phải, nếu Chỉ Diên thấy vui thì cứ lấy chơi.”
“Hoàng di nương thật tốt . Chỉ Diên thích di nương xinh đẹp nhất.” Chỉ Diên nhanh chóng bỏ cây trâm vào túi tiền nhỏ của mình.
Thật ra ai chẳng thích những lời khen ngọt ngào, với miệng mồm dẻo quẹo, Thiên Chỉ Diên vẫn sẵn lòng nịnh nọt một câu.
Thục phi cười cười, bà ta không biết nói thêm lời nào nữa, cho dù có nghĩ ra thì cũng không nói nổi, đau lòng như bị cắt thịt.
“Chỉ Diên cũng muốn xinh đẹp như di nương, Chỉ Diên muốn có bông tai.” Nàng đưa tay chỉ đôi bông tai thạch anh tím của Thục phi.
Kiếp trước, châu báu gì mà nàng chưa thấy qua. Thứ đắt tiền nàng chỉ cần liếc qua một lần là biết. Trên người Thục phi, trang phục cũng thuộc loại cao cấp, nhưng đáng tiền nhất là cây trâm cài và đôi bông tai.
Cây trâm kia của bà ta gắn viên hồng bảo thạch lớn, giá không hề rẻ. Còn đôi bông tai thạch anh tím thì chất lượng tuyệt hảo, sáng trong long lanh, cũng là thứ đồ tốt.
“Đôi bông tai này không hợp với Chỉ Diên đâu. Con còn nhỏ không nên đeo.”
“Di nương, nhưng mà con thích lắm.” Tiếng khóc nức nở bắt đầu phát ra.
Lúc này, hoàng đế bên cạnh đã không còn kiên nhẫn, ông tiến đến ôm lấy Chỉ Diên, dỗ dành nàng: “Không phải chỉ là đôi bông tai à? Nếu con thích thì trẫm sẽ tặng con.”
“Hoàng thượng, nếu Chỉ Diên thích thì thần thiếp sẽ tặng ngay, sao lại phiền đến người?”
Thục phi không do dự nữa lập tức tháo ra, giao tận tay Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên nghiêng nghiêng đầu nịnh nọt: “Di nương hiểu rõ Chỉ Diên nhất.”
“Đúng, di nương rất hiểu Chỉ Diên.”
Thiên Chỉ Diên vui vẻ cất đôi bông tai vào túi tiền nho nhỏ của mình. Thật không đành lòng nhìn lại vẻ mặt của Thục phi, người đau lòng nhất là bà, người cười tươi nhất cũng là bà, vẻ mặt và cảm xúc đối nghịch nhau hoàn toàn khiến người ta thở dài thương cảm.
“Trời không còn sớm, Chỉ Diên trở về phòng nghỉ ngơi đi, con vừa mới ốm dậy, cũng không nên thức muộn quá.”
Thục phi thừa dịp Thiên Chỉ Diên không còn chú ý thứ gì nữa, bèn nhanh miệng tiễn tai họa này đi sớm đi.
Thiên Chỉ Diên duỗi tay, lương tâm bỗng lên tiếng nên nàng không muốn chọc phá Thục phi nữa. Nàng đánh cái ngáp, ôm lấy hoàng đế lười biếng bảo: “Chỉ Diên mệt rồi.”
Nàng phối hợp theo Thục phi để bà ta thả lỏng một chút, nụ cười bây giờ mới chân thật.
“Phụ hoàng ôm Chỉ Diên về ngủ có được không?”
“Được, thân thể đang yếu, để phụ hoàng đưa còn về.” Nói xong hoàng đế ôm lấy Thiên Chỉ Diên rời khỏi tẩm cung của Thục phi.
Thiên Chỉ Diên thật sự không muốn nhìn mặt Thục phi nữa nhưng vẫn liếc mắt về phía bà ta, nụ cười đang tươi rói bỗng chốc cứng đờ lại, mặt bà ta không còn chút sắc nào.
Trong lòng nàng hân hoan reo hò: không phải là ta cướp đoạt nam nhân của bà, chẳng qua là ta cũng cần tình phụ tử, ta không còn mẫu thân đã đáng thương lắm rồi, còn muốn đoạt phụ thân ta làm gì?
Thiên Chỉ Diên hài lòng vỗ vỗ túi tiền của mình, cho dù hoàng đế có nỗi khổ tâm gì mà phải giả vờ lãnh đạm với nàng, nàng không quan tâm. Nhưng thật sự là ông rất yêu thương nàng, vì vậy chỉ cần lợi dụng thêm chút, chẳng phải sau này của cải tự động cuồn cuộn chảy vào túi nàng hay sao?
Đừng nói nàng tham tiền, chỉ là thói quen muốn tiêu xài mà thôi, mà muốn tiêu xài thoải mái trước tiên phải tích cóp làm giàu cái đã.
Nhảy nhót cả đêm, thân thể nhỏ bé vốn không thể chịu đựng nổi, Thiên Chỉ Diên ngáp vài ba cái đã an tâm thiếp đi trong lòng hoàng đế.
/89
|