“Khoảng thời gian này, vi sư và Nhất Hoằng đại sư có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không có thời gian ở cùng con, vi sư cũng thấy không ổn. Mặc dù con có tinh nghịch nhưng tính tình không xấu, cho nên Hư Tâm đi cùng con, vi sư rất yên tâm. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, Hư Tâm cũng có chuyện riêng của hắn, vì vậy một mình con trong Thiếu Lâm tự không được gây họa đấy, biết không?”
“Sư phụ, có phải Hư Tâm đi chuẩn bị cho cuộc tỷ võ ở đại hội võ lâm không?”
“Đúng, đại hội võ lâm chín năm mới tổ chức một lần, là sự kiện lớn trong chốn võ lâm. Trong đại hội đó sẽ bầu ra một minh chủ, để các môn phái khác không tranh đấu loạn với nhau hàng năm.”
“Sư phụ, con cũng muốn tham gia.”
“Con còn quá nhỏ, cấp đầu vào cũng phải từ mười đến mười lăm tuổi.”
“Sư phụ, vậy người có tham gia võ lâm đại hội lần nào chưa?”
“Vi sư lúc trước có tham gia một lần.”
“Chắc sư phụ đã đoạt được chức vô địch?”
Thẩm Vân Tương cười cười, lắc đầu.
“A? Thế thì là có rất nhiều người lợi hại hơn sư phụ?”
“Không, năm ấy vi sư chỉ khoảng bảy tuổi, hơn nữa lại ngồi ở chỗ quan sát, cho nên cũng không tham gia tỉ thí.”
“Vì vậy, trong giang hồ, sư phụ không có thứ hạng?”
“Thứ hạng có quan trọng không?”
“Sư phụ cho dù không tham gia tỉ thí cũng được người người kính ngưỡng, thanh dang vang ngút, sao lại đi quan tâm thứ hạng làm gì? Nói đi nói lại thì sư phụ cũng được làm bình luận võ thuật mà, trong chốn võ lâm có mấy người được đâu.”
“Con đang ca tụng vi sư?”
“Đâu có, vừa thấy sư phụ, con đã hiểu câu ‘cao thủ chân chính không vội ra tay’ rồi!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Cho nên Chỉ Diên của ta cũng là cao thủ?”
“Đương nhiên!” Thiên Chỉ Diên cười hắc hắc, dương dương tự đắc.
“Nhưng mà đáng tiếc, từ khi thấy uy phong của sư phụ tới giờ, con chưa từng thấy công phu của người nha!”
“Võ công phải dùng đúng lúc, đúng chỗ.”
“Vậy ý của sư phụ chính là những cuộc tỷ võ đó chỉ là chuyện vặt vãnh?”
“Miệng lưỡi lợi hại!” Thẩm Vân Tương cốc nhẹ đầu Thiên Chỉ Diên.
“Sư phụ, người luyện võ công của môn phái nào vậy?” Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Sao bỗng dưng con lại hỏi chuyện này?” Thẩm Vân Tương nhíu mày, không trả lời nàng.
“Con tùy tiện hỏi thôi. . .”
“Võ công của vi sư tương đối khó nhớ, trên giang hồ cũng không mấy ai lưu tâm, có nói thì con cũng sẽ quên thôi.”
Thiên Chỉ Diên nhớ lão đầu râu bạc ban sáng có nhắc qua: Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là đã sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này không nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác.
Chẳng lẽ võ công của sư phụ đúng là Băng phách cửu uyên? Hình như người không muốn nhắc tới thì phải.
“Có phải là Băng phách cửu uyên?”
Bàn tay đang nhẹ nhàng lau khô tóc cho Chỉ Diên chợt dừng lại, trong mắt người đó ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.
Y nhíu mày lại: “Ai cho con biết?”
“Là một lão đầu, lão xem khinh công của con thì đoán đây là chiêu khinh công thứ nhất của Băng phách cửu uyên.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó lão biết người là sư phụ của con thì khẳng định đây đúng là Băng phách Cửu uyên, lão còn nói đã từng chứng kiến võ công của người.”
“Bộ dạng lão ta như thế nào?”
“Đầu tóc của lão thì rối loạn, y phục dơ bẩn, lão rất thích uống rượu giống như một lão ngoan đồng vậy, nhưng võ công thì rất cao cường. Lão còn nói Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là đã sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này không nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác. Sư phụ, người có biết lão là ai không?”
Thẩm Vân Tương nhíu mày trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu, y bảo: “Vi sư không nhớ trên giang hồ từng có người như thế này. Giờ thì kẻ đó ở đâu?”
“Lão. . .” Con ngươi lanh lợi của người nào đó đảo một vòng mới đáp: “Đi rồi.”
“Sau này không được nhắc đến tên này trước mặt người nào cả, nhớ chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Còn có, sau này gặp phải ai cũng phải báo vi sư biết, nhớ chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.
“Còn nữa, sau này chuyện không liên quan đến mình thì không được dây đến, nhớ chưa?”
“Ơ? Sư phụ, hành tẩu giang hồ không phải là hành hiệp trượng nghĩa sao? Nhất là người là một đại hiệp như vậy, người phải cổ vũ con giữa đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ mới đúng chứ!”
“Hành hiệp trượng nghĩa đó là chuyện của người khác. Ta chỉ muốn con yên ổn bảo toàn được mình, đó là điều quan trọng hơn hết thảy, hiểu không?” Thẩm Vân Tương nâng khuôn mặt bé xíu của Chỉ Diên, trong mắt y đầy vẻ ưu tư.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mỹ nhân sư phụ chỉ dạy nàng khinh công mà không dạy nàng những chiêu khác?
Thiên Chỉ Diên chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Mỹ nhân sư phụ, điều mà người này quan tâm lo lắng nhất vẫn chỉ là nàng mà thôi.
“Sư phụ, có phải Hư Tâm đi chuẩn bị cho cuộc tỷ võ ở đại hội võ lâm không?”
“Đúng, đại hội võ lâm chín năm mới tổ chức một lần, là sự kiện lớn trong chốn võ lâm. Trong đại hội đó sẽ bầu ra một minh chủ, để các môn phái khác không tranh đấu loạn với nhau hàng năm.”
“Sư phụ, con cũng muốn tham gia.”
“Con còn quá nhỏ, cấp đầu vào cũng phải từ mười đến mười lăm tuổi.”
“Sư phụ, vậy người có tham gia võ lâm đại hội lần nào chưa?”
“Vi sư lúc trước có tham gia một lần.”
“Chắc sư phụ đã đoạt được chức vô địch?”
Thẩm Vân Tương cười cười, lắc đầu.
“A? Thế thì là có rất nhiều người lợi hại hơn sư phụ?”
“Không, năm ấy vi sư chỉ khoảng bảy tuổi, hơn nữa lại ngồi ở chỗ quan sát, cho nên cũng không tham gia tỉ thí.”
“Vì vậy, trong giang hồ, sư phụ không có thứ hạng?”
“Thứ hạng có quan trọng không?”
“Sư phụ cho dù không tham gia tỉ thí cũng được người người kính ngưỡng, thanh dang vang ngút, sao lại đi quan tâm thứ hạng làm gì? Nói đi nói lại thì sư phụ cũng được làm bình luận võ thuật mà, trong chốn võ lâm có mấy người được đâu.”
“Con đang ca tụng vi sư?”
“Đâu có, vừa thấy sư phụ, con đã hiểu câu ‘cao thủ chân chính không vội ra tay’ rồi!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Cho nên Chỉ Diên của ta cũng là cao thủ?”
“Đương nhiên!” Thiên Chỉ Diên cười hắc hắc, dương dương tự đắc.
“Nhưng mà đáng tiếc, từ khi thấy uy phong của sư phụ tới giờ, con chưa từng thấy công phu của người nha!”
“Võ công phải dùng đúng lúc, đúng chỗ.”
“Vậy ý của sư phụ chính là những cuộc tỷ võ đó chỉ là chuyện vặt vãnh?”
“Miệng lưỡi lợi hại!” Thẩm Vân Tương cốc nhẹ đầu Thiên Chỉ Diên.
“Sư phụ, người luyện võ công của môn phái nào vậy?” Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Sao bỗng dưng con lại hỏi chuyện này?” Thẩm Vân Tương nhíu mày, không trả lời nàng.
“Con tùy tiện hỏi thôi. . .”
“Võ công của vi sư tương đối khó nhớ, trên giang hồ cũng không mấy ai lưu tâm, có nói thì con cũng sẽ quên thôi.”
Thiên Chỉ Diên nhớ lão đầu râu bạc ban sáng có nhắc qua: Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là đã sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này không nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác.
Chẳng lẽ võ công của sư phụ đúng là Băng phách cửu uyên? Hình như người không muốn nhắc tới thì phải.
“Có phải là Băng phách cửu uyên?”
Bàn tay đang nhẹ nhàng lau khô tóc cho Chỉ Diên chợt dừng lại, trong mắt người đó ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.
Y nhíu mày lại: “Ai cho con biết?”
“Là một lão đầu, lão xem khinh công của con thì đoán đây là chiêu khinh công thứ nhất của Băng phách cửu uyên.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó lão biết người là sư phụ của con thì khẳng định đây đúng là Băng phách Cửu uyên, lão còn nói đã từng chứng kiến võ công của người.”
“Bộ dạng lão ta như thế nào?”
“Đầu tóc của lão thì rối loạn, y phục dơ bẩn, lão rất thích uống rượu giống như một lão ngoan đồng vậy, nhưng võ công thì rất cao cường. Lão còn nói Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là đã sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này không nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác. Sư phụ, người có biết lão là ai không?”
Thẩm Vân Tương nhíu mày trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu, y bảo: “Vi sư không nhớ trên giang hồ từng có người như thế này. Giờ thì kẻ đó ở đâu?”
“Lão. . .” Con ngươi lanh lợi của người nào đó đảo một vòng mới đáp: “Đi rồi.”
“Sau này không được nhắc đến tên này trước mặt người nào cả, nhớ chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Còn có, sau này gặp phải ai cũng phải báo vi sư biết, nhớ chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.
“Còn nữa, sau này chuyện không liên quan đến mình thì không được dây đến, nhớ chưa?”
“Ơ? Sư phụ, hành tẩu giang hồ không phải là hành hiệp trượng nghĩa sao? Nhất là người là một đại hiệp như vậy, người phải cổ vũ con giữa đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ mới đúng chứ!”
“Hành hiệp trượng nghĩa đó là chuyện của người khác. Ta chỉ muốn con yên ổn bảo toàn được mình, đó là điều quan trọng hơn hết thảy, hiểu không?” Thẩm Vân Tương nâng khuôn mặt bé xíu của Chỉ Diên, trong mắt y đầy vẻ ưu tư.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mỹ nhân sư phụ chỉ dạy nàng khinh công mà không dạy nàng những chiêu khác?
Thiên Chỉ Diên chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Mỹ nhân sư phụ, điều mà người này quan tâm lo lắng nhất vẫn chỉ là nàng mà thôi.
/89
|