Trong rừng, cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Chỉ Diên đang ngậm lấy một cọng cỏ, hai bàn tay khoanh trước ngực, nhảy bậc đi về trước. Hư Tâm cúi đầu, vẫn lẽo đẽo chạy theo nàng như cũ.
Chợt Thiên Chỉ Diên dừng chân, quay đầu lại. Hư Tâm giật mình, cũng dừng chân nhìn nàng chằm chằm.
Thiên Chỉ Diên nhổ cọng cỏ trong miệng ra, cất tiếng: “Ngươi biết sai chuyện gì?”
Hư Tâm lắc lắc đâu, hắn nói: “Tiểu tăng không sai.”
“Nếu như ngươ biết mình làm đúng thì nhận lỗi gì trước mặt Nhất Hoằng đại sư?”
“Tiểu tăng. . . Phương trượng nói Hư Tâm sai thì nhất định là Hư Tâm không đúng chỗ nào đó.”
“Ta đây nói ngươi nhầm lẫn, chẳng lẽ ngươi tự hiểu là ngươi có chỗ không đúng?”
Hư Tâm gật đầu, không nói.
“Ta thấy gọi ngươi là Tâm Hư được hơn đấy, Hư Tâm nghe chẳng hợp!”
“Chỉ Diên thí chủ, chữ Hư trong tên của tiểu tăng là chữ lót, nên nhất định Hư phải đứng trước.”
“Ta không tranh luận vấn đề này nữa, bây giờ ta muốn ăn mấy món, ngươi không được phá hoại đấy?”
“Chỉ Diên thí chủ, Phật môn. . .”
“Không nhắc đến chuyện này nữa. Chuyện vừa nãy ngươi quên mất rồi à?”
Hư Tâm lắc lắc đầu.
“Vừa rồi là ta cứu ngươi, để ngươi khỏi bị phạt, nhớ không?”
Hư Tâm cúi đầu, im lặng không nói.
“Nếu như ta không cứu ngươi thì bây giờ ngươi bẫn đang ở chùa gánh nước đấy nhé?”
Hư Tâm vẫn trầm mặc.
“Cho nên nếu như ngươi phá hoại chuyện tốt của ta nữa, để ta đói bụng thì ta sẽ để ngươi bị phạt nặng hơn. Đến lúc đó ngươi không những không thể đến phá hoại ta mà còn bị phạt, còn bị Nhất Hoằng đại sư chỉ trích, còn không thể hoàn thành nhiệm vụ chơi với ta. Vậy thì ngươi là người nói dối rồi! Ngươi biết không?”
Hư Tâm ngẩng đầu, sững sờ nhìn Thiên Chỉ Diên, mặt méo xệch.
Nàng vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng, nói tiếp: “Yên tâm đi, ta không phá đến như vậy đâu, ngươi biết điều một chút là được rồi.”
Hư Tâm yên lặng không nói gì cả, lững thững nối đuôi theo Thiên Chỉ Diên.
Sau khi mò mẫm trong rừng một hồi, Thiên Chỉ Diên túm được một con gà rừng. Nàng vặt trụi hết lông gà, đem đến bên dòng suối nhỏ rửa thật sạch. Hoàn tất xong thì nàng nhặt củi, làm một cái giá, đặt con gà rừng lên nướng.
Hư Tâm theo cạnh, miệng run run không ngừng lôi hết kinh phật ra tụng tụng niệm niệm, hàng lông mi dài nhắm lại rũ bóng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiếng la hét “phấn khích” vang lên, Thiên Chỉ Diên hít lấy hít để mùi thịt rừng cực thơm. Nàng xoa xoa cái bụng đã réo ọc ọc, cầm con gà rừng nướng thơm phức lên nhìn chăm chú.
“Ôi, mùi thịt. . .”
Thiên Chỉ Diên cắn một miếng nhai ngấu nghiến. Ăn một nửa, nàng bỗng nhớ đến Hư Tâm bèn kéo hắn ngồi xuống rồi đưa một miếng thịt cho hắn.
“Này, chia cho ngươi đó.”
Hư Tâm lập tức quay mặt đi.
“Chỉ Diên thí chủ, một mình thí chủ ăn là được rồi. Hư Tâm là đệ tử Phật môn, không thể phá giới.”
Đôi mắt xảo quyệt của ai kia đảo một vòng, thừa dịp Hư Tâm không phòng bị, cái miệng nhỏ nhắn bỗng áp sát khuôn mặt của tiểu hòa thượng. Hư Tâm cả kinh, vội vàng tránh ra.
“Chỉ Diên thí chủ, người. . .”
Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, cổ họng đã bị mắc nghẹn bởi một miếng thịt.
“Khụ khụ, khụ khụ. . .” Hư Tâm cố gắng nôn khan, muốn tống miếng thịt trong cổ họng mình ra hết.
Thiên Chỉ Diên vươn tay ra che lấy miệng của Hư Tâm, đẩy đầu của hắn ngước lên.
“Ực ực” mấy tiếng, Hư Tâm nuốt xuống luôn.
“Thí. . Thí. . .” Tiểu hòa thượng tội nghiệp run tay chỉ nàng, không thốt nên lời.
“Ngươi không nghe qua một câu ‘Phật ở trong lòng ta, còn rượu thịt thì tuôn qua ruột’ chưa? Nếu ngươi thật một lòng hướng Phật, ăn một miếng thịt thì có sao đâu? Còn nếu ngươi không thành tâm, ăn nhiều cơm chay cũng chỉ uổng công.” Nàng tốt bụng khuyên bảo.
“Chỉ Diên thí chủ, nếu thí chủ không có ý chí thì đâu thể nào vượt qua được!” Hư Tâm nghiêm túc nói. Dứt lời, hắn xoay người ngồi xuống một bên chuyên tâm niệm kinh, bất kể Thiên Chỉ Diên có bắt chuyện thế nào thì hắn cũng không thèm mở miệng.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, xoay người mặc kệ hắn, tiếp tục xử lí con gà nướng.
“Thật là một tiểu hòa thượng cố chấp!”
Thiên Chỉ Diên ăn một nửa đã thấy bụng mình no cành, không thể nhồi nhét thêm được nữa, mà trong tay nàng còn nửa con gà chưa xử lí.
Nàng nghĩ ném đi thì tiếc, chi bằng cứ đem về dự trữ làm đồ ăn khuya, đói lấy ra ăn cũng được nhỉ?
Quyết định xong, Thiên Chỉ Diên hái mấy chiếc lá để rửa sạch tay, còn đem mấy chiếc gói ghém phần gà nướng còn dư lại.
“Chúng ta trở về thôi!” Thiên Chỉ Diên nói.
Hư Tâm vẫn không đáp, nhưng hắn cũng đứng lê, chuẩn bị rời khỏi đây cùng nàng. Một người tung tăng trước, một người lẽo đẽo theo sau sát bước.
Ít chốc sau, Thiên Chỉ Diên đã về được phòng của mình, nàng cất kĩ phần gà nướng đi, sau đó bò đến giường nhảy ùm lên, ngủ say như chết.
Lúc nàng tỉnh dậy, màn đêm đã chiếm trọn cả bầu trời. Nàng xoa xoa bụng, cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình rồi. Nàng ngồi phắt dậy, bò đến chỗ cất gà chuẩn bị lấy ra ăn thì cửa phòng bỗng mở bật ra.
Thẩm Vân Tương từ bên ngoài tiến vào phòng.
“Diên nhi, con tỉnh ngủ rồi?”
Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn cúi đầu, trước mặt y, nàng không dám xằng bậy.
“Hôm nay con có làm chuyện gì xấu không?”
“Không có, con với Hư Tâm ra sau núi chơi, chúng con chơi rất vui.”
“Gì đây? Bên miệng con dính gì thế?” Thẩm Vân Tương phát hiện hỏi.
Thiên Chỉ Diên cả kinh, lập tức đưa tay lau miệng.
“Không có, không có, đó là nước miếng, con vừa ngủ dậy mà.
“Ồ.” Thẩm Vân Tương gật gù, y lại hỏi: “Con thật không làm chuyện gì đấy chứ?”
“Sư phụ, ngươi nghe ai bảo con làm chuyện xấu phải không? Có phải Hư Tâm đã mách với thầy?” Nàng cố gắng trợn to mắt ra vẻ vô tội.
“Không, chẳng qua là từ lúc Hư Tâm trở về đều quỳ gối trong Đạt ma đường đến tận bây giờ. Hỏi cái gì thì tiểu hòa thượng đó cũng không nói, cứ cúi đầu mãi không thôi, chắc là định quỳ đến ngày mai luôn rồi.”
“Cái gì?” Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, trông rất là kinh ngạc.
Tên Hư Tâm này đúng là ngoan cố muốn chết mà! Nỗi áy náy chợt dâng lên trong lòng nàng. Có phải là nàng đã sai rồi? Từ nhỏ hắn đã ở Phật môn, Phật tổ là tín ngưỡng trong lòng hắn, thế mà nàng còn ép hắn ăn thịt. . .
“Thật, cho nên vi sư mới hỏi con, có phải con đã ức hiếp hắn không?”
Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu.
“Không, không có.” Dứt lời, Thiên Chỉ Diên chạy vút ra cửa, vừa chạy vừa hét to: “Sư phụ, con đến xem Hư Tâm một chút. . .”
Thẩm Vân Tương chỉ còn đành cười khổ lắc đầu.
Thiên Chỉ Diên một hơi chạy đến Đạt ma đường, quả nhiên thấy Hư Tâm đang quỳ gối ở đó, trong miệng vẫn niệm kinh.
“Hư Tâm, Hư Tâm. . .”
Hư Tâm không để ý tới nàng.
“Hư Tâm, là ta sai rồi, ngươi đừng quỳ nữa, sau này ta không ép ngươi nữa đâu. Ngươi tức giận đi mà, nói chuyện với ta đi mà, ngươi có thể mắng ta cũng được. Đừng có tự hành hạ mình thế này được không?”
Hư Tâm thả chuỗi hạt, từ tốn: “Tiểu tăng không trách thí chủ!”
“Ngươi rõ ràng đang trách ta!”
“Người xuất gia không nói hai lời, Hư Tâm không trách thí chủ. Thí chủ còn nhỏ, có thể lầm lỗi, nhưng Hư Tâm không thể. Đọc xong kinh này tiểu tăng mới an tâm. Đêm đã khuya, mời thí chủ mau trở về.” Nói xong, hắn cầm chuỗi hạt niệm kinhtiếp/
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, không vui vẻ chút nào xoay người rời khỏi Đạt ma đường.
“Thật là cố chấp, nhận lỗi rồi mà còn không chịu bỏ qua, tính tình ghê gớm thật!” Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm.
Bỗng thứ gì đó xẹt qua đầu nàng một cái, nàng giơ tay lên miệng sờ sờ rồi chùi chùi, hình như miệng mình hơi trơn.
Dính mỡ ư?
Chết rồi!
Thiên Chỉ Diên ba chân bốn cẳng vọt chạy về phòng của mình, sau đó vội vàng nhìn xuống chỗ giấu gà nướng kiểm tra.
Quả nhiên, gà nướng biến mất rồi!
Thiên Chỉ Diên sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Diên nhi, con đang tìm kiếm gì vậy?” Ngay cửa truyền đến giọng nói chậm rãi của vị sư phụ nào đó.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy nụ cười nhếch mép của y thật ngứa mắt.
“Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên nhìn ai oán.
“Không được bắt nạt Hư Tâm, không được lén làm chuyện xấu, con biết không?”
“Sư phụ. . .” Nàng méo mặt thê lương.
“Không còn việc gì nữa thì mau ngủ đi!”
Thẩm Vân Tương xoay người rời khỏi, để lại Thiên Chỉ Diên đang ảo não không thôi.
Hừ hừ, kế điệu hổ ly sơn, nàng chỉ mới không phòng bị chút xíu thôi đã bị y lừa vào bẫy. Trời ơi, Thẩm Vân Tương là khắc tinh của nàng ư?
Chợt Thiên Chỉ Diên dừng chân, quay đầu lại. Hư Tâm giật mình, cũng dừng chân nhìn nàng chằm chằm.
Thiên Chỉ Diên nhổ cọng cỏ trong miệng ra, cất tiếng: “Ngươi biết sai chuyện gì?”
Hư Tâm lắc lắc đâu, hắn nói: “Tiểu tăng không sai.”
“Nếu như ngươ biết mình làm đúng thì nhận lỗi gì trước mặt Nhất Hoằng đại sư?”
“Tiểu tăng. . . Phương trượng nói Hư Tâm sai thì nhất định là Hư Tâm không đúng chỗ nào đó.”
“Ta đây nói ngươi nhầm lẫn, chẳng lẽ ngươi tự hiểu là ngươi có chỗ không đúng?”
Hư Tâm gật đầu, không nói.
“Ta thấy gọi ngươi là Tâm Hư được hơn đấy, Hư Tâm nghe chẳng hợp!”
“Chỉ Diên thí chủ, chữ Hư trong tên của tiểu tăng là chữ lót, nên nhất định Hư phải đứng trước.”
“Ta không tranh luận vấn đề này nữa, bây giờ ta muốn ăn mấy món, ngươi không được phá hoại đấy?”
“Chỉ Diên thí chủ, Phật môn. . .”
“Không nhắc đến chuyện này nữa. Chuyện vừa nãy ngươi quên mất rồi à?”
Hư Tâm lắc lắc đầu.
“Vừa rồi là ta cứu ngươi, để ngươi khỏi bị phạt, nhớ không?”
Hư Tâm cúi đầu, im lặng không nói.
“Nếu như ta không cứu ngươi thì bây giờ ngươi bẫn đang ở chùa gánh nước đấy nhé?”
Hư Tâm vẫn trầm mặc.
“Cho nên nếu như ngươi phá hoại chuyện tốt của ta nữa, để ta đói bụng thì ta sẽ để ngươi bị phạt nặng hơn. Đến lúc đó ngươi không những không thể đến phá hoại ta mà còn bị phạt, còn bị Nhất Hoằng đại sư chỉ trích, còn không thể hoàn thành nhiệm vụ chơi với ta. Vậy thì ngươi là người nói dối rồi! Ngươi biết không?”
Hư Tâm ngẩng đầu, sững sờ nhìn Thiên Chỉ Diên, mặt méo xệch.
Nàng vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng, nói tiếp: “Yên tâm đi, ta không phá đến như vậy đâu, ngươi biết điều một chút là được rồi.”
Hư Tâm yên lặng không nói gì cả, lững thững nối đuôi theo Thiên Chỉ Diên.
Sau khi mò mẫm trong rừng một hồi, Thiên Chỉ Diên túm được một con gà rừng. Nàng vặt trụi hết lông gà, đem đến bên dòng suối nhỏ rửa thật sạch. Hoàn tất xong thì nàng nhặt củi, làm một cái giá, đặt con gà rừng lên nướng.
Hư Tâm theo cạnh, miệng run run không ngừng lôi hết kinh phật ra tụng tụng niệm niệm, hàng lông mi dài nhắm lại rũ bóng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiếng la hét “phấn khích” vang lên, Thiên Chỉ Diên hít lấy hít để mùi thịt rừng cực thơm. Nàng xoa xoa cái bụng đã réo ọc ọc, cầm con gà rừng nướng thơm phức lên nhìn chăm chú.
“Ôi, mùi thịt. . .”
Thiên Chỉ Diên cắn một miếng nhai ngấu nghiến. Ăn một nửa, nàng bỗng nhớ đến Hư Tâm bèn kéo hắn ngồi xuống rồi đưa một miếng thịt cho hắn.
“Này, chia cho ngươi đó.”
Hư Tâm lập tức quay mặt đi.
“Chỉ Diên thí chủ, một mình thí chủ ăn là được rồi. Hư Tâm là đệ tử Phật môn, không thể phá giới.”
Đôi mắt xảo quyệt của ai kia đảo một vòng, thừa dịp Hư Tâm không phòng bị, cái miệng nhỏ nhắn bỗng áp sát khuôn mặt của tiểu hòa thượng. Hư Tâm cả kinh, vội vàng tránh ra.
“Chỉ Diên thí chủ, người. . .”
Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, cổ họng đã bị mắc nghẹn bởi một miếng thịt.
“Khụ khụ, khụ khụ. . .” Hư Tâm cố gắng nôn khan, muốn tống miếng thịt trong cổ họng mình ra hết.
Thiên Chỉ Diên vươn tay ra che lấy miệng của Hư Tâm, đẩy đầu của hắn ngước lên.
“Ực ực” mấy tiếng, Hư Tâm nuốt xuống luôn.
“Thí. . Thí. . .” Tiểu hòa thượng tội nghiệp run tay chỉ nàng, không thốt nên lời.
“Ngươi không nghe qua một câu ‘Phật ở trong lòng ta, còn rượu thịt thì tuôn qua ruột’ chưa? Nếu ngươi thật một lòng hướng Phật, ăn một miếng thịt thì có sao đâu? Còn nếu ngươi không thành tâm, ăn nhiều cơm chay cũng chỉ uổng công.” Nàng tốt bụng khuyên bảo.
“Chỉ Diên thí chủ, nếu thí chủ không có ý chí thì đâu thể nào vượt qua được!” Hư Tâm nghiêm túc nói. Dứt lời, hắn xoay người ngồi xuống một bên chuyên tâm niệm kinh, bất kể Thiên Chỉ Diên có bắt chuyện thế nào thì hắn cũng không thèm mở miệng.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, xoay người mặc kệ hắn, tiếp tục xử lí con gà nướng.
“Thật là một tiểu hòa thượng cố chấp!”
Thiên Chỉ Diên ăn một nửa đã thấy bụng mình no cành, không thể nhồi nhét thêm được nữa, mà trong tay nàng còn nửa con gà chưa xử lí.
Nàng nghĩ ném đi thì tiếc, chi bằng cứ đem về dự trữ làm đồ ăn khuya, đói lấy ra ăn cũng được nhỉ?
Quyết định xong, Thiên Chỉ Diên hái mấy chiếc lá để rửa sạch tay, còn đem mấy chiếc gói ghém phần gà nướng còn dư lại.
“Chúng ta trở về thôi!” Thiên Chỉ Diên nói.
Hư Tâm vẫn không đáp, nhưng hắn cũng đứng lê, chuẩn bị rời khỏi đây cùng nàng. Một người tung tăng trước, một người lẽo đẽo theo sau sát bước.
Ít chốc sau, Thiên Chỉ Diên đã về được phòng của mình, nàng cất kĩ phần gà nướng đi, sau đó bò đến giường nhảy ùm lên, ngủ say như chết.
Lúc nàng tỉnh dậy, màn đêm đã chiếm trọn cả bầu trời. Nàng xoa xoa bụng, cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình rồi. Nàng ngồi phắt dậy, bò đến chỗ cất gà chuẩn bị lấy ra ăn thì cửa phòng bỗng mở bật ra.
Thẩm Vân Tương từ bên ngoài tiến vào phòng.
“Diên nhi, con tỉnh ngủ rồi?”
Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn cúi đầu, trước mặt y, nàng không dám xằng bậy.
“Hôm nay con có làm chuyện gì xấu không?”
“Không có, con với Hư Tâm ra sau núi chơi, chúng con chơi rất vui.”
“Gì đây? Bên miệng con dính gì thế?” Thẩm Vân Tương phát hiện hỏi.
Thiên Chỉ Diên cả kinh, lập tức đưa tay lau miệng.
“Không có, không có, đó là nước miếng, con vừa ngủ dậy mà.
“Ồ.” Thẩm Vân Tương gật gù, y lại hỏi: “Con thật không làm chuyện gì đấy chứ?”
“Sư phụ, ngươi nghe ai bảo con làm chuyện xấu phải không? Có phải Hư Tâm đã mách với thầy?” Nàng cố gắng trợn to mắt ra vẻ vô tội.
“Không, chẳng qua là từ lúc Hư Tâm trở về đều quỳ gối trong Đạt ma đường đến tận bây giờ. Hỏi cái gì thì tiểu hòa thượng đó cũng không nói, cứ cúi đầu mãi không thôi, chắc là định quỳ đến ngày mai luôn rồi.”
“Cái gì?” Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, trông rất là kinh ngạc.
Tên Hư Tâm này đúng là ngoan cố muốn chết mà! Nỗi áy náy chợt dâng lên trong lòng nàng. Có phải là nàng đã sai rồi? Từ nhỏ hắn đã ở Phật môn, Phật tổ là tín ngưỡng trong lòng hắn, thế mà nàng còn ép hắn ăn thịt. . .
“Thật, cho nên vi sư mới hỏi con, có phải con đã ức hiếp hắn không?”
Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu.
“Không, không có.” Dứt lời, Thiên Chỉ Diên chạy vút ra cửa, vừa chạy vừa hét to: “Sư phụ, con đến xem Hư Tâm một chút. . .”
Thẩm Vân Tương chỉ còn đành cười khổ lắc đầu.
Thiên Chỉ Diên một hơi chạy đến Đạt ma đường, quả nhiên thấy Hư Tâm đang quỳ gối ở đó, trong miệng vẫn niệm kinh.
“Hư Tâm, Hư Tâm. . .”
Hư Tâm không để ý tới nàng.
“Hư Tâm, là ta sai rồi, ngươi đừng quỳ nữa, sau này ta không ép ngươi nữa đâu. Ngươi tức giận đi mà, nói chuyện với ta đi mà, ngươi có thể mắng ta cũng được. Đừng có tự hành hạ mình thế này được không?”
Hư Tâm thả chuỗi hạt, từ tốn: “Tiểu tăng không trách thí chủ!”
“Ngươi rõ ràng đang trách ta!”
“Người xuất gia không nói hai lời, Hư Tâm không trách thí chủ. Thí chủ còn nhỏ, có thể lầm lỗi, nhưng Hư Tâm không thể. Đọc xong kinh này tiểu tăng mới an tâm. Đêm đã khuya, mời thí chủ mau trở về.” Nói xong, hắn cầm chuỗi hạt niệm kinhtiếp/
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, không vui vẻ chút nào xoay người rời khỏi Đạt ma đường.
“Thật là cố chấp, nhận lỗi rồi mà còn không chịu bỏ qua, tính tình ghê gớm thật!” Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm.
Bỗng thứ gì đó xẹt qua đầu nàng một cái, nàng giơ tay lên miệng sờ sờ rồi chùi chùi, hình như miệng mình hơi trơn.
Dính mỡ ư?
Chết rồi!
Thiên Chỉ Diên ba chân bốn cẳng vọt chạy về phòng của mình, sau đó vội vàng nhìn xuống chỗ giấu gà nướng kiểm tra.
Quả nhiên, gà nướng biến mất rồi!
Thiên Chỉ Diên sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Diên nhi, con đang tìm kiếm gì vậy?” Ngay cửa truyền đến giọng nói chậm rãi của vị sư phụ nào đó.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy nụ cười nhếch mép của y thật ngứa mắt.
“Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên nhìn ai oán.
“Không được bắt nạt Hư Tâm, không được lén làm chuyện xấu, con biết không?”
“Sư phụ. . .” Nàng méo mặt thê lương.
“Không còn việc gì nữa thì mau ngủ đi!”
Thẩm Vân Tương xoay người rời khỏi, để lại Thiên Chỉ Diên đang ảo não không thôi.
Hừ hừ, kế điệu hổ ly sơn, nàng chỉ mới không phòng bị chút xíu thôi đã bị y lừa vào bẫy. Trời ơi, Thẩm Vân Tương là khắc tinh của nàng ư?
/89
|