Sau bữa cơm trưa, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương ngồi lên xe ngựa bắt đầu gấp rút lên đường.
Trong xe, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái bụng căng tròn, nằm duỗi người đánh một giấc no. Hên là nàng đã ăn đủ no nê chứ chẳng muốn đêm tối đói bụng phải mò bánh bao mà gặm, bánh bao và khô lương nàng đều không thích.
Thiên Chỉ Diên nằm trong mà hai tay dang ngang, hai chân dang rộng, trông chẳng giống người con gái ý tứ chút nào. Nhưng dù sao Thẩm Vân Tương không còn là thứ “hàng tốt” mà nàng mê mẩn, nàng cũng không cần giả vờ với y nữa.
Xem như là nàng được trải nghiệm cái được gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau” rồi. Trong hoàng cung, nàng là Hỗn thế ma vương, ai nấy nghe đến đều sợ hãi. Còn trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng chỉ là con cá trạch, dù da có trơn thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Thiên Chỉ Diên suy nghĩ, nếu nàng không trả đũa được y thì nàng thật không cam tâm. Làm thế nào đây?
Đánh sao? Nàng đánh không lại. Đấu ư? Thất bại là chắc.
Thiên Chỉ Diên bỗng nhớ đến heo mỡ Thiên Hoài Thành, bây giờ thì nàng đã thấu hiểu phần nào nỗi uất ức của hắn khi bị nàng bắt nạt. Từ trước đến nay, Thiên Chỉ Diên nàng chưa từng chịu uất ức, có thù không báo thì không phải bản tính của nàng!
Đôi con ngươi đen láy đảo một cái, sau đó miệng lại tủm tỉm cười.
Nàng bỗng nhiên ôm bụng lăn vòng.
“Ui da. . .”
Thiên Chỉ Diên lăn qua lăn lại trong xe, miệng la hét.
“Sao vậy?”
“Con đau bụng quá, chắc tại ăn hơi nhiều.”
“Con đấy, không ăn thì thôi, ăn thì cả núi.”
Thẩm Vân Tương đến cạnh Thiên Chỉ Diên ngồi xuống, vươn tay xoa xoa bụng cho nàng.
“Ui da. . .”
Thẩm Vân Tương vừa xoa, còn Thiên Chỉ Diên vừa la vừa khóc, trông vô cùng thảm thương.
“Sao lại đau đến mức này?”
“Sư phụ, giúp con với, con đau quá. . .” Thiên Chỉ Diên không ngừng lăn qua lăn lại.
Thẩm Vân Tương vừa xoa, vừa cúi xuống.
Bỗng ở đâu xuất hiện chất bụi khói màu trắng giữa hai người khiến Thẩm Vân Tương nhíu mày lại, hai mắt y dần dần mờ mịt sau đó bỗng ngất đi.
Thiên Chỉ Diên chứng kiến y từ từ ngã xuống, miệng nở nụ cười gian.
“Sư phụ? Sư phụ?
Thiên Chỉ Diên gọi hai tiếng, sau đó vỗ vỗ má của Thẩm Vân Tương, y chẳng có phản ứng gì. Nàng đưa tay lại gần mũi y. Tốt, còn thở, quả nhiên trúng chiêu rồi!
Sau khi vất vả bỏ thuốc mê Thẩm Vân Tương, điều đầu tiên mà Chỉ Diên làm chính là lấy lại túi tiền của nàng. Tất cả đồ quan trọng nàng đều cất giữ trong chiếc túi đó, chỉ còn mỗi lọ thuốc mê là nàng để trong người phòng trường hợp khẩn cấp. Lấy lại cái túi đó, nàng mới có thể đấu tiếp với y.
Thiên Chỉ Diên lại gần chỗ mà Thẩm Vân Tương để hành lí, bắt đầu lục lọi. Nàng lục tới lục lui, lục xuôi lục ngược mới tìm thấy cái túi đó.
Ơ? Mấy chai lọ đâu hết rồi? Quan trọng nữa là, xấp ngân phiếu của nàng đâu?
“Aaaaa! Thẩm Vân Tương, đồ cầm thú!”
Thiên Chỉ Diên tức tối hét lớn, nàng thật muốn tra tấn y, dùng luôn cả thập đại cực hình mới được. Vừa mới quay đầu, nàng đã phát hiện người nào đó nhãn nhã nằm trên xe rất khêu gợi, nhìn nàng chằm chằm.
“Tiểu Diên nhi, con la hét gì đó?” Thẩm Vân Tương nhếch nhếch môi.
Thiên Chỉ Diên bỗng phát hiện, nếu Thẩm Vân Tương gọi nàng là Diên nhi thì không sao. Nhưng nếu y gọi nàng là Tiểu Diên nhi, ắt hẳn nàng sắp gặp phải đại nạn rồi.
Vì vậy, Thiên Chỉ Diên dù đang tức giận trùng trùng cũng phải ráng hóa thành con cún, “vẫy đuôi” tới cạnh Thẩm Vân Tương, xoa xoa bóp bóp chân cho y.
“Sư phụ, con vừa mới nói là cầm tay, cầm tay đó. Người không phải là rất hay dùng tay gảy đàn sao?”
“Ừ. . .” Thẩm Vân Tương lười biếng đáp lại.
“Cái đó, sư phụ, chai lọ trong túi của con đâu?”
“Ta ném đi rồi, vừa nặng vừa không cần dùng đến.”
“Vậy còn, cái túi của con? Chẳng lẽ cũng không cần nên ném luôn?”
“À, ta để lại tiền trang rồi, chờ con lớn lên sẽ đưa lại.”
“Người….!” Thiên Chỉ Diên nhảy dựng, tức giận chỉ tay vào Thẩm Vân Tương.
“Ta thế nào?” Thẩm Vân Tương nhướng lông mày, có vẻ rất hứng thú.
Thiên Chỉ Diên nhếch miệng, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Tương đấm chân cho y.
“Sư phụ, người đối tốt với con quá.”
“Ừ, Diên nhi thật ngoan.”
Càng tức giận, Thiên Chỉ Diên càng dùng sức đấm thùm thụp vào chân chân. Cho đến ít sau, nàng cũng mệt mỏi, ít sức lực như gãi ngứa này sao khiếu Thẩm Vân Tương đau được, nàng chỉ có thể thở dài.
***
Xe ngựa thuận lợi chạy lạch cạch không ngơi nghỉ suốt đường đi, cuối cùng tới được cửa một thành trấn. Thiên Chỉ Diên mở rèm cửa, ủ rũ đi ra bên ngoài. Màn đêm đã buông xuống, nhà nào nhà nấy đã thấy có khói bếp bay lên.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa bụng mình, vẫn còn no, may mà lúc trưa đã tống đầy cả bụng nên bây giờ không thay đói.
Nàng xoay người lên xe trở lại, chợt trợn to mắt nhìn Thẩm Vân Tương bên trong, hộp thức ăn trong tay y đầy đủ, phong phú vô cùng, vừa có thịt vừa có rau, kế bên lại còn thêm món điểm tâm.
“Sư phụ, người chuẩn bị hộp thức ăn này khi nào vậy?”
“Buổi trưa hôm nay ở nhà trọ, ta có gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
“Không phải là người đã gọi tiểu nhị gói bánh bao lại sao?”
“Vi sư đúng là định làm thế, nhưng thấy vẻ mặt của Diên nhi có vẻ “khó xử” thì phải, ta biết con không vui nên chuẩn bị phần này.” Thẩm Vân Tương nghiêm trang hỏi: “Diên nhi, con đói không?”
Ngón tay nhỏ nhắn của vị đồ nhi nào đó run rẩy chỉ: “Người, người, người. . .”
“Sao?”
Thiên Chỉ Diên không kiềm nổi tức giận cháy phừng nữa, nàng hùng hổ chạy về phía Thẩm Vân Tương, nhanh như chớp chộp lấy tay người đó, hung hăng tặng cho một dấu răng xuống cổ tay.
Thẩm Vân Tương bị đau, đành phải dí ngón tay vào eo nàng. Thiên Chỉ Diên chịu không nổi nữa mới chịu buông ra.
Thẩm Vân Tương nhìn cổ tay mình in nguyên dấu răng đã rướm máu, chỉ hỏi: “Con đói như vậy à?”
“Con no rồi!” Thiên Chỉ Diên xoay người đi, ở rèm cửa đi vào, tiếp tục ủ rũ bên cửa sổ. Nàng trải qua cũng nhiều, thế nào mà tại sao lúc đó lại không tìm hiểu kĩ để giờ lọt vào tay tên lưu manh này?
***
Xe ngựa chạy không ngừng, vất vả lắm mới tới kịp lúc giờ đóng cửa của một thành trấn tiếp theo.
Họ tiến vào thành trấn, chọn một trà trọ tươm tất làm nơi dừng chân. Lúc đứng ở quầy, Thiên Chỉ Diên dỏng tai lên thì nghe thấy Thẩm Vân Tương chỉ thuê một phòng, có một phòng thôi đó! Bỗng nàng cảm thấy toàn thân sôi sục cả lên.
Cô nam quả nữ cùng một phòng chung, sợ gì không đốt cháy giai đoạn được?
Trong đầu Thiên Chỉ Diên hiện lên vô số hình ảnh “nóng bỏng”, nàng bụm miệng cười hà hà.
Vào trong phòng, chuyện đầu tiên mà Thiên Chỉ Diên làm chính là bá chiếm cái giường. Nàng từ từ đi đến, nhảy ùm lên giường rồi dang tay dang chân nằm thành hình chữ đại, cái thân nho nhỏ thôi mà đánh chiếm cả giường.
Thẩm Vân Tương vào phòng sau, thấy hình ảnh này y chỉ có thể lắc đầu, sau đó cười nhẹ. Y đến tủ lấy chăn đệm ra, rồi nằm trên chiếc ghế dài.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, y không đến tranh giường với nàng à?
“Sư phụ, sư phụ!” Thiên Chỉ Diên ngoắc ngoắc tay.
“Diên nhi, có chuyện gì?” Thẩm Vân Tương không động đậy hỏi.
“Sư phụ, con ngủ có một mình, sợ lắm.”
“Vi sư nhớ là con cũng ngủ một mình trong hoàng cung.”
“Sư phụ, con quen chiếc giường đó rồi, giường lạ ngủ không quen.”
“Vi sư nhớ là lúc ở Trọng Hạ uyển, con cũng ngủ rất say trên giường của ta.”
“Sư phụ!”
Thẩm Vân Tương ngồi dậy thổi nến, căn phòng lập tức tối thui.
“Ngủ nào!”
Thiên Chỉ Diên thầm thở dài thườn thượt, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chẳng lẽ nàng chiếm cái giường này vô ích à? Nàng xoay người. Ít sau, nàng lại xoay người nữa.
Hồi lâu, nàng dứt khoát ngồi dậy. Nàng nhón chân rón rén rón rén đến chiếc ghế dài mà Thẩm Vân Tương nằm, ngủ rồi sao? Nàng nhấc tay y lên, ngay chỗ dấu răng “huy hoàng” mà nằng tặng lúc nãy, cúi môi xuống đặt lên đó. Ồ, không phản ứng?
Hí ha hí hửng, Thiên Chỉ Diên leo lên chiếc ghế dài đó, chui tọt vào chăn của Thẩm Vân Tương, rúc vào người y, thỏa mãn mà từ từ nhắm mắt lại. Nàng nghĩ, mỹ nhân dù sao cũng là của nàng, từ từ chỉnh đốn sau cũng được.
Giờ nàng chỉ muốn ngủ ngon thôi, mong là được nằm mộng, trong mộng hành hạ mỹ nhân ngàn lần cho đã ghét.
Đợi Thiên Chỉ Diên ngủ say, Thẩm Vân Tương từ từ hé mắt, y nhìn cổ tay của mình, ngứa thật. Cười nhẹ một tiếng, y nhấc chăn tóm gọn vào người Chỉ Diên, ôm nàng vào sát người mình.
Trong xe, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái bụng căng tròn, nằm duỗi người đánh một giấc no. Hên là nàng đã ăn đủ no nê chứ chẳng muốn đêm tối đói bụng phải mò bánh bao mà gặm, bánh bao và khô lương nàng đều không thích.
Thiên Chỉ Diên nằm trong mà hai tay dang ngang, hai chân dang rộng, trông chẳng giống người con gái ý tứ chút nào. Nhưng dù sao Thẩm Vân Tương không còn là thứ “hàng tốt” mà nàng mê mẩn, nàng cũng không cần giả vờ với y nữa.
Xem như là nàng được trải nghiệm cái được gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau” rồi. Trong hoàng cung, nàng là Hỗn thế ma vương, ai nấy nghe đến đều sợ hãi. Còn trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng chỉ là con cá trạch, dù da có trơn thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Thiên Chỉ Diên suy nghĩ, nếu nàng không trả đũa được y thì nàng thật không cam tâm. Làm thế nào đây?
Đánh sao? Nàng đánh không lại. Đấu ư? Thất bại là chắc.
Thiên Chỉ Diên bỗng nhớ đến heo mỡ Thiên Hoài Thành, bây giờ thì nàng đã thấu hiểu phần nào nỗi uất ức của hắn khi bị nàng bắt nạt. Từ trước đến nay, Thiên Chỉ Diên nàng chưa từng chịu uất ức, có thù không báo thì không phải bản tính của nàng!
Đôi con ngươi đen láy đảo một cái, sau đó miệng lại tủm tỉm cười.
Nàng bỗng nhiên ôm bụng lăn vòng.
“Ui da. . .”
Thiên Chỉ Diên lăn qua lăn lại trong xe, miệng la hét.
“Sao vậy?”
“Con đau bụng quá, chắc tại ăn hơi nhiều.”
“Con đấy, không ăn thì thôi, ăn thì cả núi.”
Thẩm Vân Tương đến cạnh Thiên Chỉ Diên ngồi xuống, vươn tay xoa xoa bụng cho nàng.
“Ui da. . .”
Thẩm Vân Tương vừa xoa, còn Thiên Chỉ Diên vừa la vừa khóc, trông vô cùng thảm thương.
“Sao lại đau đến mức này?”
“Sư phụ, giúp con với, con đau quá. . .” Thiên Chỉ Diên không ngừng lăn qua lăn lại.
Thẩm Vân Tương vừa xoa, vừa cúi xuống.
Bỗng ở đâu xuất hiện chất bụi khói màu trắng giữa hai người khiến Thẩm Vân Tương nhíu mày lại, hai mắt y dần dần mờ mịt sau đó bỗng ngất đi.
Thiên Chỉ Diên chứng kiến y từ từ ngã xuống, miệng nở nụ cười gian.
“Sư phụ? Sư phụ?
Thiên Chỉ Diên gọi hai tiếng, sau đó vỗ vỗ má của Thẩm Vân Tương, y chẳng có phản ứng gì. Nàng đưa tay lại gần mũi y. Tốt, còn thở, quả nhiên trúng chiêu rồi!
Sau khi vất vả bỏ thuốc mê Thẩm Vân Tương, điều đầu tiên mà Chỉ Diên làm chính là lấy lại túi tiền của nàng. Tất cả đồ quan trọng nàng đều cất giữ trong chiếc túi đó, chỉ còn mỗi lọ thuốc mê là nàng để trong người phòng trường hợp khẩn cấp. Lấy lại cái túi đó, nàng mới có thể đấu tiếp với y.
Thiên Chỉ Diên lại gần chỗ mà Thẩm Vân Tương để hành lí, bắt đầu lục lọi. Nàng lục tới lục lui, lục xuôi lục ngược mới tìm thấy cái túi đó.
Ơ? Mấy chai lọ đâu hết rồi? Quan trọng nữa là, xấp ngân phiếu của nàng đâu?
“Aaaaa! Thẩm Vân Tương, đồ cầm thú!”
Thiên Chỉ Diên tức tối hét lớn, nàng thật muốn tra tấn y, dùng luôn cả thập đại cực hình mới được. Vừa mới quay đầu, nàng đã phát hiện người nào đó nhãn nhã nằm trên xe rất khêu gợi, nhìn nàng chằm chằm.
“Tiểu Diên nhi, con la hét gì đó?” Thẩm Vân Tương nhếch nhếch môi.
Thiên Chỉ Diên bỗng phát hiện, nếu Thẩm Vân Tương gọi nàng là Diên nhi thì không sao. Nhưng nếu y gọi nàng là Tiểu Diên nhi, ắt hẳn nàng sắp gặp phải đại nạn rồi.
Vì vậy, Thiên Chỉ Diên dù đang tức giận trùng trùng cũng phải ráng hóa thành con cún, “vẫy đuôi” tới cạnh Thẩm Vân Tương, xoa xoa bóp bóp chân cho y.
“Sư phụ, con vừa mới nói là cầm tay, cầm tay đó. Người không phải là rất hay dùng tay gảy đàn sao?”
“Ừ. . .” Thẩm Vân Tương lười biếng đáp lại.
“Cái đó, sư phụ, chai lọ trong túi của con đâu?”
“Ta ném đi rồi, vừa nặng vừa không cần dùng đến.”
“Vậy còn, cái túi của con? Chẳng lẽ cũng không cần nên ném luôn?”
“À, ta để lại tiền trang rồi, chờ con lớn lên sẽ đưa lại.”
“Người….!” Thiên Chỉ Diên nhảy dựng, tức giận chỉ tay vào Thẩm Vân Tương.
“Ta thế nào?” Thẩm Vân Tương nhướng lông mày, có vẻ rất hứng thú.
Thiên Chỉ Diên nhếch miệng, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Tương đấm chân cho y.
“Sư phụ, người đối tốt với con quá.”
“Ừ, Diên nhi thật ngoan.”
Càng tức giận, Thiên Chỉ Diên càng dùng sức đấm thùm thụp vào chân chân. Cho đến ít sau, nàng cũng mệt mỏi, ít sức lực như gãi ngứa này sao khiếu Thẩm Vân Tương đau được, nàng chỉ có thể thở dài.
***
Xe ngựa thuận lợi chạy lạch cạch không ngơi nghỉ suốt đường đi, cuối cùng tới được cửa một thành trấn. Thiên Chỉ Diên mở rèm cửa, ủ rũ đi ra bên ngoài. Màn đêm đã buông xuống, nhà nào nhà nấy đã thấy có khói bếp bay lên.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa bụng mình, vẫn còn no, may mà lúc trưa đã tống đầy cả bụng nên bây giờ không thay đói.
Nàng xoay người lên xe trở lại, chợt trợn to mắt nhìn Thẩm Vân Tương bên trong, hộp thức ăn trong tay y đầy đủ, phong phú vô cùng, vừa có thịt vừa có rau, kế bên lại còn thêm món điểm tâm.
“Sư phụ, người chuẩn bị hộp thức ăn này khi nào vậy?”
“Buổi trưa hôm nay ở nhà trọ, ta có gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
“Không phải là người đã gọi tiểu nhị gói bánh bao lại sao?”
“Vi sư đúng là định làm thế, nhưng thấy vẻ mặt của Diên nhi có vẻ “khó xử” thì phải, ta biết con không vui nên chuẩn bị phần này.” Thẩm Vân Tương nghiêm trang hỏi: “Diên nhi, con đói không?”
Ngón tay nhỏ nhắn của vị đồ nhi nào đó run rẩy chỉ: “Người, người, người. . .”
“Sao?”
Thiên Chỉ Diên không kiềm nổi tức giận cháy phừng nữa, nàng hùng hổ chạy về phía Thẩm Vân Tương, nhanh như chớp chộp lấy tay người đó, hung hăng tặng cho một dấu răng xuống cổ tay.
Thẩm Vân Tương bị đau, đành phải dí ngón tay vào eo nàng. Thiên Chỉ Diên chịu không nổi nữa mới chịu buông ra.
Thẩm Vân Tương nhìn cổ tay mình in nguyên dấu răng đã rướm máu, chỉ hỏi: “Con đói như vậy à?”
“Con no rồi!” Thiên Chỉ Diên xoay người đi, ở rèm cửa đi vào, tiếp tục ủ rũ bên cửa sổ. Nàng trải qua cũng nhiều, thế nào mà tại sao lúc đó lại không tìm hiểu kĩ để giờ lọt vào tay tên lưu manh này?
***
Xe ngựa chạy không ngừng, vất vả lắm mới tới kịp lúc giờ đóng cửa của một thành trấn tiếp theo.
Họ tiến vào thành trấn, chọn một trà trọ tươm tất làm nơi dừng chân. Lúc đứng ở quầy, Thiên Chỉ Diên dỏng tai lên thì nghe thấy Thẩm Vân Tương chỉ thuê một phòng, có một phòng thôi đó! Bỗng nàng cảm thấy toàn thân sôi sục cả lên.
Cô nam quả nữ cùng một phòng chung, sợ gì không đốt cháy giai đoạn được?
Trong đầu Thiên Chỉ Diên hiện lên vô số hình ảnh “nóng bỏng”, nàng bụm miệng cười hà hà.
Vào trong phòng, chuyện đầu tiên mà Thiên Chỉ Diên làm chính là bá chiếm cái giường. Nàng từ từ đi đến, nhảy ùm lên giường rồi dang tay dang chân nằm thành hình chữ đại, cái thân nho nhỏ thôi mà đánh chiếm cả giường.
Thẩm Vân Tương vào phòng sau, thấy hình ảnh này y chỉ có thể lắc đầu, sau đó cười nhẹ. Y đến tủ lấy chăn đệm ra, rồi nằm trên chiếc ghế dài.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, y không đến tranh giường với nàng à?
“Sư phụ, sư phụ!” Thiên Chỉ Diên ngoắc ngoắc tay.
“Diên nhi, có chuyện gì?” Thẩm Vân Tương không động đậy hỏi.
“Sư phụ, con ngủ có một mình, sợ lắm.”
“Vi sư nhớ là con cũng ngủ một mình trong hoàng cung.”
“Sư phụ, con quen chiếc giường đó rồi, giường lạ ngủ không quen.”
“Vi sư nhớ là lúc ở Trọng Hạ uyển, con cũng ngủ rất say trên giường của ta.”
“Sư phụ!”
Thẩm Vân Tương ngồi dậy thổi nến, căn phòng lập tức tối thui.
“Ngủ nào!”
Thiên Chỉ Diên thầm thở dài thườn thượt, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chẳng lẽ nàng chiếm cái giường này vô ích à? Nàng xoay người. Ít sau, nàng lại xoay người nữa.
Hồi lâu, nàng dứt khoát ngồi dậy. Nàng nhón chân rón rén rón rén đến chiếc ghế dài mà Thẩm Vân Tương nằm, ngủ rồi sao? Nàng nhấc tay y lên, ngay chỗ dấu răng “huy hoàng” mà nằng tặng lúc nãy, cúi môi xuống đặt lên đó. Ồ, không phản ứng?
Hí ha hí hửng, Thiên Chỉ Diên leo lên chiếc ghế dài đó, chui tọt vào chăn của Thẩm Vân Tương, rúc vào người y, thỏa mãn mà từ từ nhắm mắt lại. Nàng nghĩ, mỹ nhân dù sao cũng là của nàng, từ từ chỉnh đốn sau cũng được.
Giờ nàng chỉ muốn ngủ ngon thôi, mong là được nằm mộng, trong mộng hành hạ mỹ nhân ngàn lần cho đã ghét.
Đợi Thiên Chỉ Diên ngủ say, Thẩm Vân Tương từ từ hé mắt, y nhìn cổ tay của mình, ngứa thật. Cười nhẹ một tiếng, y nhấc chăn tóm gọn vào người Chỉ Diên, ôm nàng vào sát người mình.
/89
|