Thiên Chỉ Diên nhìn thẳng Thiên Hoài Sở không nói gì cả, như vậy càng khiến người khác cảm thấy hoảng loạn hơn vì không biết nàng nghĩ gì.
“Tiểu Cửu, xin lỗi muội.” Nhưng Thiên Hoài Sở vẫn cố gắng trấn tĩnh, nói tiếp: “Chủ nhân muốn thử muội. Lần trước, sự việc Thiên Hoài Thành ám sát muội cũng vì lí do đó, nhưng không ngờ kết quả lại ngoài phán đoán. Lần này cũng là chủ nhân sai ta thăm dò muội.
Vốn muội là đứa trẻ bị vứt trong tẩm cung của Thục phi, không ai thèm ngó ngàng đến. Nhưng từ một năm trước, xung quanh muội có quá nhiếu thay đổi khiến chủ nhân bắt đầu để ý đến muội.
Nhất là lúc cách đây một năm, công tử Tương đến đây đều bám sát muội, lần này cũng vậy. Thân phận của hắn rất đặc biệt, đến cả chủ nhân cũng phải nề nang hắn đôi phần. Vì vậy, chủ nhân nghi ngờ muội không hề tầm thường.
Tiểu Cửu, có phải muội bị bệnh gì hay không? Bệnh đó sẽ tái phát liên tục đúng không?”
“Huynh muốn thử xem gì?”
“Ta. . .”
“Lão Thất, ta biết huynh sống trong cung không thoải mái. Lần đầu gặp mặt, huynh bị treo ngược lên cây cùng do làm việc không chu toàn nên bị trừng phạt đúng không?”
Thiên Hoài Sở trầm mặc.
“Không phải tất cả mọi người đều có thể có một xuất thân tốt. Mẫu thân của huynh sau khi không được sủng ái nữa thì huynh bị người khác ức hiếp, bắt nạt. Ta không biết huynh gia nhập tổ chức đó để làm gì nhưng ta hiểu, cuộc sống của huynh chẳng hề dễ dàng chút nào. Cho nên ta ủng hộ huynh vì sinh tồn của mình mà cố gắng đạt được mỗi cơ hội, cố gắng làm tất cả mọi thứ để chiếm được những điều huynh mong muốn.”
Những lời nói này của nàng khiến hắn ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ là Chỉ Diên sẽ mắng hắn, chửi hắn, khộng ngờ là nàng ủng hộ hắn.
“Nhưng đây không có nghĩa là ta tha thứ những việc mà huynh làm đối với Thập nhất, tha thứ cho sự phản bội của huynh đối với tình nghĩa một năm qua của chúng ta.” Thiên Chỉ Diên trả lại hắn thanh đoản kiếm, trên đó còn dính đầy vết máu.
“Đoản kiếm này là huynh tặng cho ta, hôm nay ta trả lại cho huynh, chúng ta xem như không còn là bằng hữu nữa. Ta phải đi, huynh không cần phải tiễn ta.” Dứt lời, Thiên Chỉ Diên xoay người bước đi, để lại Thiên Hoài Sở với đầu óc trống rỗng nằm đó.
Quay lại hồ nước ban nãy, Thiên Hoài Vũ và đám cung nhân đã đi từ lâu, chỉ còn Thẩm Vân Tương vẫn đứng nguyên chỗ cũ đợi nàng.
Toàn thân y bị ướt đẫm nhưng y vẫn không để lộ dáng vẻ chật vật nào, tư thế thong dong, khí chất nho nhã, trông y như một vị thần tiên thanh tao thoát tục.
Ngắm nhìn Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ lại thế nhân từng nhận xét y là phong hoa tuyệt thế, tên động trời cao. Nàng cảm thấy lời này đối với y cũng không quá khoa trương.
Nàng chạy lạch bạch đến trước mặt Thẩm Vân Tương, cất tiếng hỏi: “Mỹ nhân, ngươi đã từng hỏi ta là có muốn làm đồ đệ của ngươi không ấy, ngươi còn nhớ không?”
“Công chúa đã suy nghĩ xong rồi?” Y nở nụ cười ấm áp như nắng xuân tháng ba.
“Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, ta đi với ngươi. Ngươi còn muốn ta làm gì?”
“Ta còn chờ lời ra mắt của công chúa.”
Thiên Chỉ Diên quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Tương, dập đầu lạy: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
“Tốt, tốt. . .”
Thẩm Vân Tương đỡ nàng dậy. Chỉ Diên vừa đứng lên liền nhảy nhót quanh người y, hai mắt chớp chớp sáng rực nhìn y.
“Mỹ nhân ôm đi. . .”
“Gọi ta là sư phụ!”
“Mỹ nhân sư phụ ôm đi. . .”
“Gọi ta là sư phụ!”
“Ôm, ôm đi. . .”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ lắc đầu, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng.
“Chúng ta trở về thôi, quần áo ước hết rồi.”
“Vâng!”
Một năm trước, nàng từ chối Thẩm Vân Tương vì đây là nhà nàng, nàng không thể rời đi được. Một năm sau, nàng mới phát hiện thì ra quyết định đó của mình thật ngu ngốc, nàng lại nghĩ hoàng cung, nơi thiên hạ tập trung đấu tranh kịch liệt nhất, là mái nhà ấm áp.
Hành động của Thiên Tinh Hàn khiến nàng bất mãn, Thiên Hoài Sở cố tình ám sát khiến nàng đau lòng.
Nàng cảm thấy bản thân vừa khờ khạo vừa ngốc nghếch, chỗ này đấu đá không ngừng, âm mưu trùng điệp, đâu giống như một mái nhà? Nếu không phải là nhà thì nàng còn đây làm gì nữa? Nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau ư?
Đối với bí mật đang ẩn giấu trên người mình, Mộ Tuyết cung quỷ quái kia và cả vị chủ nhận mà Thiên Hoài Sở nhắc đến, Chỉ Diên nàng sẽ không trốn tránh. Nhưng bây giờ nàng còn quá yếu ớt, nàng cần phải rời khỏi đây để tìm kiếm thêm lực lượng.
Nhất định sẽ có một ngày nàng trở về, mối thù của nàng, mối thù của mẫu thân Ân Mộc Tâm. nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu đã không cho nàng bình yên, vậy thì nàng sẽ nghịch phá đến long trời lỡ đất, huyết vũ tinh phong!
Thời gian sau này, bất kể gặp phải chuyện gì nhưng chỉ cần luôn có một người luôn bên cạnh nàng, có thể khiến nàng an tâm. Nàng nghĩ, có thể đây là duyên phận.
Hai con người phiêu bạt, có thể đồng hành cùng nhau sẽ không còn cô đơn nữa.
**************************************
Buổi tối hôm đó, nàng quyết định sẽ thông báo ý muốn của mình cho Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo. Hai người họ tuy rất bất ngờ khi đột nhiên nàng lại đổi ý nhưng cuối cùng cũng đồng ý cho phép.
Hiện giờ, nàng đang trong phòng chuẩn bị tư trang lên đường. Lưu Hà vừa khóc vừa giúp nàng xếp đồ.
“Công chúa, sao người lại muốn rời đi chứ?”
“Lưu Hà, tỷ đã hỏi câu này không dưới ngàn lần rồi đó.”
Thiên Chỉ Diên đem tất cả đồ đạc mình có một năm nay dọn dẹp một lần sạch sẽ.
“Nhưng mà công chúa còn nhỏ như vậy, ai sẽ chăm sóc cho người đây?”
“Có mỹ nhân nè, còn có ta sẽ tự chăm sóc bản thân nữa. Lưu Hà, tỷ nhanh tay chút giúp ta!”
Lưu Hà lau nước mắt, gật đầu, lật đật thu xếp hộ nàng.
Bỗng nàng đứng thẳng dậy, hai tay chống hông, nhíu chặt lông mày khi nhìn toàn bộ ‘tài sản’ ít ỏi của mình. Chiếc bình nhỏ đựng thuốc, một bọc ngân kim, đôi bông tai cuỗm được từ năm ngoái của Thục phi và một cây trâm
Nàng xoa xoa cằm, không ổn rồi nha! Nói như thế nào thì nàng cũng đường đường là công chúa, ra khỏi hoàng cung này thì tài sản mang theo không thể ít thể ít thế được!
Ở hoàng cung, ăn mặc không lo, chẳng phải nghĩ gì nhiều. Nhưng bên ngoài thì khác. Đương nhiên nàng cũng sẽ tiết kiệm, đơn giản hết mức nhưng tuyệt đối không chịu ăn bánh bao, quần áo rách rưới mà sống đâu!
Làm thế nào bây giờ? Gom góp tiếp vậy, trước khi đi thì phải làm một vố lớn!
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, khuôn miệng cong cong nở nụ cười gian tà.
Thiên Chỉ Diên nhảy xuống giường, sửa sang lại đầu tóc cho chỉnh tề rồi bước khỏi phòng. Nàng dòm trước ngó sau, lén la lén lút hướng đến phòng của Thẩm Vân Tương.
Nhìn trộm qua cửa sổ chút có được không nhỉ? Nếu may mắn thì không chừng có thể tận mắt thấy mỹ nhân y phục khẽ hở, ngắm nhìn cảnh xuân thì sao?
Nàng đắc ý cười, khẽ chân đi tới cửa sổ, ngóc cái đầu nhỏ lên, lấm la lấm lét dòm ngó bên trong.
Vừa mới ngẩng đầu lên, bỗng một đôi mắt sâu thẳm áp sát nhìn mình trừng trừng.
“Hù!”
“Dọa chết đồ nhi rồi. . .” Thiên Chỉ Diên bât ngửa, bĩu môi đứng dậy phủi đất dính trên y phục.
“Vì sao không gõ cửa chính lại đứng thập thò ngay cửa sổ thế này?” Thẩm Vân Tương nhướng cao lông mày.
“Đồ nhi. . . Đồ nhi sợ quấy nhiễu sư phụ, nên kiểm tra chút xíu là sư phụ có đang rỗi không ấy mà.”
“Diên nhi, con thật biết quan tâm đến vi sư.”
“Sư phụ quá khen!”
“Vậy con vào từ cửa sổ đi!” Thẩm Vân Tương dứt lời liền xoay vào phòng.
Mặt Thiên Chỉ Diên đen xuống. Không phải chứ, nàng đã bị phát hiện rồi mà còn phải leo cửa sổ? Nàng chống cằm suy nghĩ. Không sao, muốn cầu cạnh mỹ nhân thì phải chịu khó một chút vậy.
Thiên Chỉ Diên nhón chân, phi thân qua cửa sổ.
“Đêm khuya đến thăm, Diên nhi có chuyện gì?”
“Sư phụ, bây giờ con đã sáu tuổi, lớn lên như vậy thật không dễ.”
Thẩm Vân Tương đang nâng tay cầm chén trà cũng phải khựng lại.
“Nhiều năm qua, con thấy có rất nhiều người chăm sóc con, quan tâm đến con. Cho nên trước khi đi, con nhất định phải đáp tạ họ.”
“Ừm, con có tâm tư này, rất tốt.”
“Mỹ nhân, à quên, sư phụ, người theo con đi.”
Thẩm Vân Tương liếc nhìn Chỉ Diên, chờ nàng hồi hộp, thấp tha thấp thỏm một hồi y mới gật đầu.
Thiên Chỉ Diên nhoẻn miệng cười sung sướng.
“Tiểu Cửu, xin lỗi muội.” Nhưng Thiên Hoài Sở vẫn cố gắng trấn tĩnh, nói tiếp: “Chủ nhân muốn thử muội. Lần trước, sự việc Thiên Hoài Thành ám sát muội cũng vì lí do đó, nhưng không ngờ kết quả lại ngoài phán đoán. Lần này cũng là chủ nhân sai ta thăm dò muội.
Vốn muội là đứa trẻ bị vứt trong tẩm cung của Thục phi, không ai thèm ngó ngàng đến. Nhưng từ một năm trước, xung quanh muội có quá nhiếu thay đổi khiến chủ nhân bắt đầu để ý đến muội.
Nhất là lúc cách đây một năm, công tử Tương đến đây đều bám sát muội, lần này cũng vậy. Thân phận của hắn rất đặc biệt, đến cả chủ nhân cũng phải nề nang hắn đôi phần. Vì vậy, chủ nhân nghi ngờ muội không hề tầm thường.
Tiểu Cửu, có phải muội bị bệnh gì hay không? Bệnh đó sẽ tái phát liên tục đúng không?”
“Huynh muốn thử xem gì?”
“Ta. . .”
“Lão Thất, ta biết huynh sống trong cung không thoải mái. Lần đầu gặp mặt, huynh bị treo ngược lên cây cùng do làm việc không chu toàn nên bị trừng phạt đúng không?”
Thiên Hoài Sở trầm mặc.
“Không phải tất cả mọi người đều có thể có một xuất thân tốt. Mẫu thân của huynh sau khi không được sủng ái nữa thì huynh bị người khác ức hiếp, bắt nạt. Ta không biết huynh gia nhập tổ chức đó để làm gì nhưng ta hiểu, cuộc sống của huynh chẳng hề dễ dàng chút nào. Cho nên ta ủng hộ huynh vì sinh tồn của mình mà cố gắng đạt được mỗi cơ hội, cố gắng làm tất cả mọi thứ để chiếm được những điều huynh mong muốn.”
Những lời nói này của nàng khiến hắn ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ là Chỉ Diên sẽ mắng hắn, chửi hắn, khộng ngờ là nàng ủng hộ hắn.
“Nhưng đây không có nghĩa là ta tha thứ những việc mà huynh làm đối với Thập nhất, tha thứ cho sự phản bội của huynh đối với tình nghĩa một năm qua của chúng ta.” Thiên Chỉ Diên trả lại hắn thanh đoản kiếm, trên đó còn dính đầy vết máu.
“Đoản kiếm này là huynh tặng cho ta, hôm nay ta trả lại cho huynh, chúng ta xem như không còn là bằng hữu nữa. Ta phải đi, huynh không cần phải tiễn ta.” Dứt lời, Thiên Chỉ Diên xoay người bước đi, để lại Thiên Hoài Sở với đầu óc trống rỗng nằm đó.
Quay lại hồ nước ban nãy, Thiên Hoài Vũ và đám cung nhân đã đi từ lâu, chỉ còn Thẩm Vân Tương vẫn đứng nguyên chỗ cũ đợi nàng.
Toàn thân y bị ướt đẫm nhưng y vẫn không để lộ dáng vẻ chật vật nào, tư thế thong dong, khí chất nho nhã, trông y như một vị thần tiên thanh tao thoát tục.
Ngắm nhìn Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ lại thế nhân từng nhận xét y là phong hoa tuyệt thế, tên động trời cao. Nàng cảm thấy lời này đối với y cũng không quá khoa trương.
Nàng chạy lạch bạch đến trước mặt Thẩm Vân Tương, cất tiếng hỏi: “Mỹ nhân, ngươi đã từng hỏi ta là có muốn làm đồ đệ của ngươi không ấy, ngươi còn nhớ không?”
“Công chúa đã suy nghĩ xong rồi?” Y nở nụ cười ấm áp như nắng xuân tháng ba.
“Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, ta đi với ngươi. Ngươi còn muốn ta làm gì?”
“Ta còn chờ lời ra mắt của công chúa.”
Thiên Chỉ Diên quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Tương, dập đầu lạy: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
“Tốt, tốt. . .”
Thẩm Vân Tương đỡ nàng dậy. Chỉ Diên vừa đứng lên liền nhảy nhót quanh người y, hai mắt chớp chớp sáng rực nhìn y.
“Mỹ nhân ôm đi. . .”
“Gọi ta là sư phụ!”
“Mỹ nhân sư phụ ôm đi. . .”
“Gọi ta là sư phụ!”
“Ôm, ôm đi. . .”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ lắc đầu, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng.
“Chúng ta trở về thôi, quần áo ước hết rồi.”
“Vâng!”
Một năm trước, nàng từ chối Thẩm Vân Tương vì đây là nhà nàng, nàng không thể rời đi được. Một năm sau, nàng mới phát hiện thì ra quyết định đó của mình thật ngu ngốc, nàng lại nghĩ hoàng cung, nơi thiên hạ tập trung đấu tranh kịch liệt nhất, là mái nhà ấm áp.
Hành động của Thiên Tinh Hàn khiến nàng bất mãn, Thiên Hoài Sở cố tình ám sát khiến nàng đau lòng.
Nàng cảm thấy bản thân vừa khờ khạo vừa ngốc nghếch, chỗ này đấu đá không ngừng, âm mưu trùng điệp, đâu giống như một mái nhà? Nếu không phải là nhà thì nàng còn đây làm gì nữa? Nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau ư?
Đối với bí mật đang ẩn giấu trên người mình, Mộ Tuyết cung quỷ quái kia và cả vị chủ nhận mà Thiên Hoài Sở nhắc đến, Chỉ Diên nàng sẽ không trốn tránh. Nhưng bây giờ nàng còn quá yếu ớt, nàng cần phải rời khỏi đây để tìm kiếm thêm lực lượng.
Nhất định sẽ có một ngày nàng trở về, mối thù của nàng, mối thù của mẫu thân Ân Mộc Tâm. nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu đã không cho nàng bình yên, vậy thì nàng sẽ nghịch phá đến long trời lỡ đất, huyết vũ tinh phong!
Thời gian sau này, bất kể gặp phải chuyện gì nhưng chỉ cần luôn có một người luôn bên cạnh nàng, có thể khiến nàng an tâm. Nàng nghĩ, có thể đây là duyên phận.
Hai con người phiêu bạt, có thể đồng hành cùng nhau sẽ không còn cô đơn nữa.
**************************************
Buổi tối hôm đó, nàng quyết định sẽ thông báo ý muốn của mình cho Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo. Hai người họ tuy rất bất ngờ khi đột nhiên nàng lại đổi ý nhưng cuối cùng cũng đồng ý cho phép.
Hiện giờ, nàng đang trong phòng chuẩn bị tư trang lên đường. Lưu Hà vừa khóc vừa giúp nàng xếp đồ.
“Công chúa, sao người lại muốn rời đi chứ?”
“Lưu Hà, tỷ đã hỏi câu này không dưới ngàn lần rồi đó.”
Thiên Chỉ Diên đem tất cả đồ đạc mình có một năm nay dọn dẹp một lần sạch sẽ.
“Nhưng mà công chúa còn nhỏ như vậy, ai sẽ chăm sóc cho người đây?”
“Có mỹ nhân nè, còn có ta sẽ tự chăm sóc bản thân nữa. Lưu Hà, tỷ nhanh tay chút giúp ta!”
Lưu Hà lau nước mắt, gật đầu, lật đật thu xếp hộ nàng.
Bỗng nàng đứng thẳng dậy, hai tay chống hông, nhíu chặt lông mày khi nhìn toàn bộ ‘tài sản’ ít ỏi của mình. Chiếc bình nhỏ đựng thuốc, một bọc ngân kim, đôi bông tai cuỗm được từ năm ngoái của Thục phi và một cây trâm
Nàng xoa xoa cằm, không ổn rồi nha! Nói như thế nào thì nàng cũng đường đường là công chúa, ra khỏi hoàng cung này thì tài sản mang theo không thể ít thể ít thế được!
Ở hoàng cung, ăn mặc không lo, chẳng phải nghĩ gì nhiều. Nhưng bên ngoài thì khác. Đương nhiên nàng cũng sẽ tiết kiệm, đơn giản hết mức nhưng tuyệt đối không chịu ăn bánh bao, quần áo rách rưới mà sống đâu!
Làm thế nào bây giờ? Gom góp tiếp vậy, trước khi đi thì phải làm một vố lớn!
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, khuôn miệng cong cong nở nụ cười gian tà.
Thiên Chỉ Diên nhảy xuống giường, sửa sang lại đầu tóc cho chỉnh tề rồi bước khỏi phòng. Nàng dòm trước ngó sau, lén la lén lút hướng đến phòng của Thẩm Vân Tương.
Nhìn trộm qua cửa sổ chút có được không nhỉ? Nếu may mắn thì không chừng có thể tận mắt thấy mỹ nhân y phục khẽ hở, ngắm nhìn cảnh xuân thì sao?
Nàng đắc ý cười, khẽ chân đi tới cửa sổ, ngóc cái đầu nhỏ lên, lấm la lấm lét dòm ngó bên trong.
Vừa mới ngẩng đầu lên, bỗng một đôi mắt sâu thẳm áp sát nhìn mình trừng trừng.
“Hù!”
“Dọa chết đồ nhi rồi. . .” Thiên Chỉ Diên bât ngửa, bĩu môi đứng dậy phủi đất dính trên y phục.
“Vì sao không gõ cửa chính lại đứng thập thò ngay cửa sổ thế này?” Thẩm Vân Tương nhướng cao lông mày.
“Đồ nhi. . . Đồ nhi sợ quấy nhiễu sư phụ, nên kiểm tra chút xíu là sư phụ có đang rỗi không ấy mà.”
“Diên nhi, con thật biết quan tâm đến vi sư.”
“Sư phụ quá khen!”
“Vậy con vào từ cửa sổ đi!” Thẩm Vân Tương dứt lời liền xoay vào phòng.
Mặt Thiên Chỉ Diên đen xuống. Không phải chứ, nàng đã bị phát hiện rồi mà còn phải leo cửa sổ? Nàng chống cằm suy nghĩ. Không sao, muốn cầu cạnh mỹ nhân thì phải chịu khó một chút vậy.
Thiên Chỉ Diên nhón chân, phi thân qua cửa sổ.
“Đêm khuya đến thăm, Diên nhi có chuyện gì?”
“Sư phụ, bây giờ con đã sáu tuổi, lớn lên như vậy thật không dễ.”
Thẩm Vân Tương đang nâng tay cầm chén trà cũng phải khựng lại.
“Nhiều năm qua, con thấy có rất nhiều người chăm sóc con, quan tâm đến con. Cho nên trước khi đi, con nhất định phải đáp tạ họ.”
“Ừm, con có tâm tư này, rất tốt.”
“Mỹ nhân, à quên, sư phụ, người theo con đi.”
Thẩm Vân Tương liếc nhìn Chỉ Diên, chờ nàng hồi hộp, thấp tha thấp thỏm một hồi y mới gật đầu.
Thiên Chỉ Diên nhoẻn miệng cười sung sướng.
/89
|