Hôm sau, Lưu Hà tiến vào phòng hầu hạ Thiên Chỉ Diên rửa mặt mỗi sáng như thường lệ, nhưng cảnh tượng trong phòng sáng hôm nay làm thị sợ kinh người. Căn phòng hỗn loạn vô cùng, đâu đâu cũng là những mảnh vỡ vụn, đặc biệt là không thấy bóng dáng của tiểu công chúa đâu cả.
Nhớ lại vài ngày trước Tam hoàng tử đã dặn dò thị phải trông nom Thiên Chỉ Diên kĩ càng hơn, Lưu Hà biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, thị vội vàng đi kiếm Thiên Hoài Hão.
Thiên Hoài Hạo bước vào phòng, thấy cảnh tượng lộn xộn ấy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kinh ngạc mà là hoảng sợ.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!”
Thiên Hoài Hạo gọi tên nàng hai lần nhưng không nghe tiếng đáp nào, hắn bèn đi ra khỏi cửa, gọi bọn ám vệ được hắn thầm bố trí canh phòng đến. Ám vệ bẩm báo lại với hắn rằng tối hôm qua, họ không phát hiện có bất kì động tĩnh kì lạ nào, hơn nữa chắc chắn rằng tiểu công chúa chưa bước ra khỏi phòng.
Thiên Hoài Hạo hít sâu vào để bản thân bình tĩnh lại, hắn chăm chú quan sát khắp căn phòng, phát hiện đóa hoa lan gỗ đầu giường đã bị vỡ nát vụn.
Hắn tiến tới gần giường, lật tấm trải giường lên, ngồi cúi đầu sát đất thì phát hiện thân thể nhỏ bé của ai đó cuộn tròn thật chặt.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên. . .”
Lúc Thiên Hoài Hạo vươn tay định ôm nàng ra thì Thiên Chỉ Diên lại hét lên phản kháng.
“Tránh ra, cút hết ra, không được tới gần ta!” Thiên Chỉ Diên ôm chặt thân người, tránh né bất kì ai tới gần nàng.
“Chỉ Diên, không sao rồi, có ta ở đây, muội mau ra đi.”
“Cút!”
Thiên Hoài Hạo hết cách, chỉ còn có thể vươn tay ôm nàng bất chấp bị cự tuyệt. Thiên Chỉ Diên muốn vùng vẫy, nhưng trải qua một buổi tối đau đớn không nguôi, nàng đã mất hết sức lực.
Hắn ôm Thiên Chỉ Diên ra khỏi gầm giường, nàng vẫn cuộn tròn người chặt như thế không thả lỏng. Đôi mắt hắn bỗng đỏ hoe, ôm chặt nàng mà dịu dàng xoa xoa tấm lưng cứng ngắc.
“Không sao rồi, Chỉ Diên. Ta đã có ở đây, muội sẽ không sao hết, yên tâm nào.”
Thiên Hoài Hạo vừa dụ ngọt Thiên Chỉ Diên vừa từ từ xao dịu để thân thể nàng có thể thả lỏng. Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn, da thịt toàn thân hoàn toàn đông cứng khiến người ta phải đau lòng.
Không lâu sau, Thiên Tinh Hàn và ngự y cùng đến.
Ngự y muốn bắt mạch cho Thiên Chỉ Diên nhưng không tài nào mở được bàn tay của nàng ra, ông ta lại không dám dùng sức. Ngự y bèn lấy một chiến kim châm trong hòm rương, định châm vào huyệt đạo cho cơ thể nàng thả lỏng. Châm đến nỗi cây kim đã cong, thế nhưng vẫn không ghim được trên da thịt.
Ngự y khó xử nhìn Thiên Hoài Hạo và Thiên Tinh Hàn.
“Hoàng thượng, Tam hoàng tử, Cửu công chúa đang hoảng loạn nên cơ thể đang đông cứng, vi thần thật không có cách bắt mạch cho công chúa được.”
Hai phụ tử Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn lộ vẻ bất lực. Thiên Hoài Hạo vẫn tiếp tục vuốt vẻ Chỉ Diên, vỗ vỗ lưng nàng nhưng không có hiệu quả gì.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị bỏ cuộc, giọng nói khàn khàn yếu ớt của ai đó vang lên.
“Muốn bắt mạch cho con thì được, con có điều kiện.”
“Chỉ Diên, con nói đi, bất luận như thế nào phụ hoàng sẽ đáp ứng cho con.”
“Con muốn gặp Dao Quang.”
Hai người lớn nhìn nhau, có thể phát hiện được sự chấn động trong mắt họ. Sau một hồi trầm ngâm, Thiên Tinh Hàn gật đầu: “Được.”
Nghe vậy, Thiên Chỉ Diên nằm trên giường buông lỏng người, phối hợp để ngự y bắt mạch châm kim. Trải qua một buổi tối bị vùi dập, nàng đã sức cùng lực kiệt, không còn biết rõ cái gì đau, cái gì không đau nữa.
Trong lòng nàng hiểu, lần trước, Thẩm Vân Tương đến trị bệnh cho nàng còn không có cách nào, sao lại đến lượt ngự y? Nếu sớm có cách thì nàng đã không bị hành hạ như vậy.
Trải qua tối ngày hôm qua, nàng sẽ không giống như trước đây sống một cách bất cần như vậy nữa, trong thân thể nàng đang có quá nhiều bí mật. Cảm giác không thể kiểm soát được mình, cảm giác tà khí đó đang muốn nuốt chửng mình, đau đớn tận xương tủy khiến nàng cả đời không quên được.
“Ngự y, thế nào?” Thiên Tinh Hàn lên tiếng hỏi.
Ngự y lắc đầu, đây cũng là điều mà Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo đã dự liệu trước.
Ngự y chầm chậm đưa bút viết đơn thuốc: “Cửu công chúa đang hoảng loạn, vi thần sẽ kê mấy loại thuốc này, dùng mấy ngày sẽ hết. Cửu công chúa hãy yên tâm, dùng mấy ngày sẽ không còn bị đau nữa.”
Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt, lời nói dối vụng về như vậy chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ năm tuổi thôi.
“Chỉ Diên, tối hôm qua bị đau sao lại không thông báo cho ta?” Thiên Hoài Hạo xoa xoa cái đầu nhỏ.
Thiên Chỉ Diên vẫn không mở mắt.
Thiên Tinh Hàn thấy vậy chỉ còn biết thở dài: “Để nó ngủ một chút đi.”
Thiên Hoài Hạo gật đầu, theo Thiên Tinh Hàn ra khỏi phòng nàng.
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Chỉ Diên không giống như bình thường.”
Thiên Tinh Hàn gật đầu, ông nói: “Đứa trẻ này bình thường bị chút ủy khuất cũng sẽ rưng rưng nước mắt, vậy mà khi huyền mạc phát tác lại có thể chịu đựng không rên la một tiếng. Kể từ lúc tỉnh lại vào năm ngoái, Chỉ Diên đã thay đổi rất nhiều.”
“Có phải là do huyền mạc ảnh hưởng hay không?”
Thiên Tinh Hàn lắc đầu: “Chúng ta vẫn còn chưa biết nhiều về huyền mạc.”
“Phụ hoàng, hay là nhi thần mời Thẩm Vân Tương lần nữa, nếu hắn có cách thì cứ để Chỉ Diên đi theo hắn. Con thật không muốn chứng kiến bộ dạng đó của muội muội nữa, cuộn mình lại trốn dưới gầm giường. . .” Hai mắt Thiên Hoài Hạo đỏ hoe.
Thiên Tinh Hàn trầm ngâm, cuối cùng hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Trẫm cũng thế.”
“Phụ hoàng, thật để Chỉ Diên gặp Dao Quang?”
“Chỉ Diên được Dao Quang chăm sóc từ nhỏ, gặp nhau có vấn đề gì?”
“Nhi thần cảm thấy lần này không bình thường.”
Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau thở dài thườn thượt.
Sau hồi lâu, Thiên Tinh Hàn mới cất tiếng: “Lần trước Chỉ Diên phát bệnh, Dao Quang đã trông nom nó. Lần này thì không có nên có thể nó không quen. Bàn về huyền mạc, mặc dù Dao Quang biết rõ căn bệnh này hơn chúng ta nhưng nô tì đó chưa bao giờ cho chúng ta biết, sao có thể cho Chỉ Diên biết? Nó chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi.”
“Hy vọng là nhi thần đã quá lo xa.”
Nhớ lại vài ngày trước Tam hoàng tử đã dặn dò thị phải trông nom Thiên Chỉ Diên kĩ càng hơn, Lưu Hà biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, thị vội vàng đi kiếm Thiên Hoài Hão.
Thiên Hoài Hạo bước vào phòng, thấy cảnh tượng lộn xộn ấy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kinh ngạc mà là hoảng sợ.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!”
Thiên Hoài Hạo gọi tên nàng hai lần nhưng không nghe tiếng đáp nào, hắn bèn đi ra khỏi cửa, gọi bọn ám vệ được hắn thầm bố trí canh phòng đến. Ám vệ bẩm báo lại với hắn rằng tối hôm qua, họ không phát hiện có bất kì động tĩnh kì lạ nào, hơn nữa chắc chắn rằng tiểu công chúa chưa bước ra khỏi phòng.
Thiên Hoài Hạo hít sâu vào để bản thân bình tĩnh lại, hắn chăm chú quan sát khắp căn phòng, phát hiện đóa hoa lan gỗ đầu giường đã bị vỡ nát vụn.
Hắn tiến tới gần giường, lật tấm trải giường lên, ngồi cúi đầu sát đất thì phát hiện thân thể nhỏ bé của ai đó cuộn tròn thật chặt.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên. . .”
Lúc Thiên Hoài Hạo vươn tay định ôm nàng ra thì Thiên Chỉ Diên lại hét lên phản kháng.
“Tránh ra, cút hết ra, không được tới gần ta!” Thiên Chỉ Diên ôm chặt thân người, tránh né bất kì ai tới gần nàng.
“Chỉ Diên, không sao rồi, có ta ở đây, muội mau ra đi.”
“Cút!”
Thiên Hoài Hạo hết cách, chỉ còn có thể vươn tay ôm nàng bất chấp bị cự tuyệt. Thiên Chỉ Diên muốn vùng vẫy, nhưng trải qua một buổi tối đau đớn không nguôi, nàng đã mất hết sức lực.
Hắn ôm Thiên Chỉ Diên ra khỏi gầm giường, nàng vẫn cuộn tròn người chặt như thế không thả lỏng. Đôi mắt hắn bỗng đỏ hoe, ôm chặt nàng mà dịu dàng xoa xoa tấm lưng cứng ngắc.
“Không sao rồi, Chỉ Diên. Ta đã có ở đây, muội sẽ không sao hết, yên tâm nào.”
Thiên Hoài Hạo vừa dụ ngọt Thiên Chỉ Diên vừa từ từ xao dịu để thân thể nàng có thể thả lỏng. Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn, da thịt toàn thân hoàn toàn đông cứng khiến người ta phải đau lòng.
Không lâu sau, Thiên Tinh Hàn và ngự y cùng đến.
Ngự y muốn bắt mạch cho Thiên Chỉ Diên nhưng không tài nào mở được bàn tay của nàng ra, ông ta lại không dám dùng sức. Ngự y bèn lấy một chiến kim châm trong hòm rương, định châm vào huyệt đạo cho cơ thể nàng thả lỏng. Châm đến nỗi cây kim đã cong, thế nhưng vẫn không ghim được trên da thịt.
Ngự y khó xử nhìn Thiên Hoài Hạo và Thiên Tinh Hàn.
“Hoàng thượng, Tam hoàng tử, Cửu công chúa đang hoảng loạn nên cơ thể đang đông cứng, vi thần thật không có cách bắt mạch cho công chúa được.”
Hai phụ tử Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn lộ vẻ bất lực. Thiên Hoài Hạo vẫn tiếp tục vuốt vẻ Chỉ Diên, vỗ vỗ lưng nàng nhưng không có hiệu quả gì.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị bỏ cuộc, giọng nói khàn khàn yếu ớt của ai đó vang lên.
“Muốn bắt mạch cho con thì được, con có điều kiện.”
“Chỉ Diên, con nói đi, bất luận như thế nào phụ hoàng sẽ đáp ứng cho con.”
“Con muốn gặp Dao Quang.”
Hai người lớn nhìn nhau, có thể phát hiện được sự chấn động trong mắt họ. Sau một hồi trầm ngâm, Thiên Tinh Hàn gật đầu: “Được.”
Nghe vậy, Thiên Chỉ Diên nằm trên giường buông lỏng người, phối hợp để ngự y bắt mạch châm kim. Trải qua một buổi tối bị vùi dập, nàng đã sức cùng lực kiệt, không còn biết rõ cái gì đau, cái gì không đau nữa.
Trong lòng nàng hiểu, lần trước, Thẩm Vân Tương đến trị bệnh cho nàng còn không có cách nào, sao lại đến lượt ngự y? Nếu sớm có cách thì nàng đã không bị hành hạ như vậy.
Trải qua tối ngày hôm qua, nàng sẽ không giống như trước đây sống một cách bất cần như vậy nữa, trong thân thể nàng đang có quá nhiều bí mật. Cảm giác không thể kiểm soát được mình, cảm giác tà khí đó đang muốn nuốt chửng mình, đau đớn tận xương tủy khiến nàng cả đời không quên được.
“Ngự y, thế nào?” Thiên Tinh Hàn lên tiếng hỏi.
Ngự y lắc đầu, đây cũng là điều mà Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo đã dự liệu trước.
Ngự y chầm chậm đưa bút viết đơn thuốc: “Cửu công chúa đang hoảng loạn, vi thần sẽ kê mấy loại thuốc này, dùng mấy ngày sẽ hết. Cửu công chúa hãy yên tâm, dùng mấy ngày sẽ không còn bị đau nữa.”
Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt, lời nói dối vụng về như vậy chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ năm tuổi thôi.
“Chỉ Diên, tối hôm qua bị đau sao lại không thông báo cho ta?” Thiên Hoài Hạo xoa xoa cái đầu nhỏ.
Thiên Chỉ Diên vẫn không mở mắt.
Thiên Tinh Hàn thấy vậy chỉ còn biết thở dài: “Để nó ngủ một chút đi.”
Thiên Hoài Hạo gật đầu, theo Thiên Tinh Hàn ra khỏi phòng nàng.
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Chỉ Diên không giống như bình thường.”
Thiên Tinh Hàn gật đầu, ông nói: “Đứa trẻ này bình thường bị chút ủy khuất cũng sẽ rưng rưng nước mắt, vậy mà khi huyền mạc phát tác lại có thể chịu đựng không rên la một tiếng. Kể từ lúc tỉnh lại vào năm ngoái, Chỉ Diên đã thay đổi rất nhiều.”
“Có phải là do huyền mạc ảnh hưởng hay không?”
Thiên Tinh Hàn lắc đầu: “Chúng ta vẫn còn chưa biết nhiều về huyền mạc.”
“Phụ hoàng, hay là nhi thần mời Thẩm Vân Tương lần nữa, nếu hắn có cách thì cứ để Chỉ Diên đi theo hắn. Con thật không muốn chứng kiến bộ dạng đó của muội muội nữa, cuộn mình lại trốn dưới gầm giường. . .” Hai mắt Thiên Hoài Hạo đỏ hoe.
Thiên Tinh Hàn trầm ngâm, cuối cùng hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Trẫm cũng thế.”
“Phụ hoàng, thật để Chỉ Diên gặp Dao Quang?”
“Chỉ Diên được Dao Quang chăm sóc từ nhỏ, gặp nhau có vấn đề gì?”
“Nhi thần cảm thấy lần này không bình thường.”
Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau thở dài thườn thượt.
Sau hồi lâu, Thiên Tinh Hàn mới cất tiếng: “Lần trước Chỉ Diên phát bệnh, Dao Quang đã trông nom nó. Lần này thì không có nên có thể nó không quen. Bàn về huyền mạc, mặc dù Dao Quang biết rõ căn bệnh này hơn chúng ta nhưng nô tì đó chưa bao giờ cho chúng ta biết, sao có thể cho Chỉ Diên biết? Nó chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi.”
“Hy vọng là nhi thần đã quá lo xa.”
/89
|