Thiên Chỉ Diên nhanh chóng chạy đến ngay trường săn. Nàng quan sát xung quanh, bên ngoài không thấy ai cả, ắt hẳn mọi người đã vào trong trường săn cả rồi.
Trường săn này chuyên dùng cho các hoàng tử tập luyện, vì vậy bên trong toàn là những loài động vật nhỏ như thỏ, dê con… Mặc dù không thú vị nhiều cho lắm nhưng so với bên tú công phường thì hứng thú hơn nhiều!
Thiên Chỉ Diên lẹ làng tiến vào bên trong trường săn, chăm chú dò tìm tung tích của bọn lão Thất.
Giữa muôn vàn cây rừng, Thiên Chỉ Diên xoay thân người, lập tức bay được lên một cành cây cổ thụ. Khinh công mà Tương mỹ nhân truyền thụ cho nàng đã hết sức thành thạo.
Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới Tương mỹ nhân, bỗng thấy biết ơn chàng ta. Y dạy cho nàng khinh công, còn tận tình chỉ bảo để nàng học một lần là dùng được ngay. Còn học nữ công để làm gì cơ chứ? Có cái khỉ gì để dùng, muốn nàng phải hiền thục diệu dàng, sau này hầu hạ chồng con à?
Đứng trên cành cây, Thiên Chỉ Diên nhờ vị trí thuận lợi quan sát khắp trường săn, phát hiện ra được lão mập Bát hoàng tử đầu tiên, sau đó mới tìm thấy được Thập nhất.
Thiên Chỉ Diên lườm lườm Bát hoàng tử, hình như vào ngày đầu nàng đến học đường, chính hắn đã tố giác tội ngủ gật của nàng? Xem ra lần trước nàng giáo huấn hắn chưa đủ?
Nàng dùng khinh công bay từ cành cây này đến cành cây khác, sau đó bất ngờ đáp xuống trước mặt Thập nhất.
“A. . .”
Cú đáp của nàng làm Thiên Hoài Vũ kinh ngạc đến sợ, hét toáng lên, suýt nữa là đánh ngựa chạy đi, Thiên Chỉ Diên phải kéo hắn lại.
“Nhìn kĩ lại xem, nhát gan!” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngựa của Thiên Hoài Vũ.
“Tiểu Cửu, sao lại là muội? Sao muội lại rơi từ trên trời xuống đất vậy? Muội không có chuyện gì chứ? Phu tử không có gây khó dễ cho muội chứ? Phụ hoàng có giáo huấn muội không?Muội có bị phạt không vậy?”
“Huynh hỏi ta một lúc nhiều câu như vậy sao ta trả lời được?! Thập nhất, huynh có muốn quay về bây giờ không?”
“Muốn, đương nhiên muốn. Nhưng mà lần này trong trường săn chỉ đi săn thỏ, khóa này chỉ có bảy hoàng tử luyện tập, i nhân yêu cầu chúng ta mỗi người phải săn được hai con, nên phải tranh nhau.”
“Săn không đủ thì sẽ thế nào?”
“Phải chịu phạt, sau khóa này thì bị phát bắn tên, bắn trúng một trăm tên mới có thể trở về.”
Đôi mắt lém lỉnh của ai đó lại đảo một vòng, nàng xoa cằm nói: “Được đấy!”
“Được gì?”
“Lần trước ở học đường, ai hại ta khiến ta bị phu tử đuổi đánh?”
“Là Thiên Hoài Thành.”
“Ta đây có nên chỉnh đốn hắn không?”
“Phải! Hắn cần phải được chỉnh đốn! Dám bắt nạt tiểu Cửu, phải chỉnh đốn hắn.” Thiên Hoài Vũ nắm tay lại, quay sang hỏi: “Đi đánh hắn ta à?”
“Để hại người đâu phải chỉ có cách này! Chúng ta đi, huynh đến chỗ đó.” Thiên Chỉ Diên chỉ đến vị trí của Bát hoàng tử.
Thiên Hoài Vũ đánh ngựa ngay lập tức, Thiên Chỉ Diên ngồi trước người hắn, hai người phi đến gần ngựa của Bát hoàng tử. Đang phi tới thì bỗng thấy hắn đang giương cung tên, nhắm đến con thỏ đang mất cảnh giác trong bụi cỏ.
“Dừng lại!”
Thiên Hoài Vũ lập tức dừng ngựa.
“Tiểu Cửu, Thiên Hoài Thành đang muốn săn con thỏ đó.”
“Ở cự ly này, huynh có thể bắn trúng con thỏ kia không?”
Thiên Hoài Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể.”
“Tốt lắm, chút nữa ta đếm một hai ba, huynh phải bắn con thỏ đấy!”
Thiên Hoài Vũ lập tức chuẩn bị tên, giương cung ra, Thiên Chỉ Diên nhanh chóng thò tay vào túi nhỏ của mình lấy ra một cục đá.
“Một”
“Hai”
“Ba”
“Vèo” một tiếng, Thiên Hoài Vũ và Bát hoàng tử cùng lúc buông dây cung, hai mũi tên cùng nhắm bay đến một một tiêu. Nhưng tên của Bát hoàng tử giữa đường lại chuyển hướng, cắm phập vào bãi đất trống gần đó.
“Trúng rồi!” Ngàn Hoài Vũ hưng phấn hét ầm.
“Lấy chiến lợi phẩm thôi!”
Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ lập tức nhảy xuống ngựa.
“Ài chà, con thỏ này không béo lắm!” Thiên Chỉ Diên cầm con thỏ lên đưa cho Thiên Hoài Vũ.
“Ơ? Ta lại thấy nó rất béo mà.” Thiên Hoài Vũ quan sát xong mới kết luận.
“Huynh không phát hiện là chỗ này còn có con béo hơn à?” Vừa nói nàng vừa đưa mắt liếc xéo Thiên Hoài Thành.
“Đúng rồi, còn hơn cả thỏ nữa. À mà, con thỏ này để ta nộp bài được đây!” Thiên Hoài Vũ nhét chiến lợi phẩm vào trong túi của mình.
“Các ngươi dám thưởng cướp thỏ của ta!” Bát hoàng tử tức tối chỉ hai người họ.
“Thì sao? Lại muốn đánh nhau chứ gì? Muốn thì ta chiều người!” Thiên Chỉ Diên đến rút mũi tên hụt của Bát hoàng tử trên bãi đất, bẻ gãy một tiếng ‘rắc’.
“Ngươi. . .” Đôi mắt ti hí như đậu xanh của Bát hoàng tử tức giận nhíu cả lại.
Ai kia hài lòng nở nụ cười khinh miệt.
“Hừ!” Bát hoàng tử hậm hực kéo dây cương đổi hướng đầu người, chạy đi mất.
“Oa, tiểu Cửu, dáng vẻ vừa rồi thật là oai phong!”
“Vui vẻ không?”
“Vui vẻ!”
“Lên ngựa thôi!”
“Được!”
Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ giữ một tốc độ vừa phải bám theo Bát hoàng tử. Họ phát hiện thì ra không phải chính hắn tự tìm được thỏ để săn, mà có thái giám đi theo giúp hắn, hắn chỉ việc ngồi trên lưng ngựa mà thôi. Vì thế mà Bát hoàng tử nhanh chóng tìm được mục tiêu kế tiếp.
“Thập nhất, lần nữa nào.”
“Được thôi!”
“Ba”
“Hai”
“Một”
“Trúng rồi!”
Lại một lần nữa, Bát hoàng tử bắn hụt, Thiên Hoài Vũ thì bắn trúng.
“Con thỏ này mập hơn con đầu thì phải?” Thiên Hoài Vũ vừa quan sát xong lại bỏ vào túi.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt: “Thật không? Sao ta lại không thấy vậy nhỉ?!”
“Các ngươi, các ngươi cố ý !” Bát hoàng tử tức giận hét to.
“Ngươi bây giờ mới phát hiện ra à? Ngu đến vậy sao?” Thiên Chỉ Diên cũng không giấu giếm.
“Ngươi, ngươi. . .” Bát hoàng tử đang muốn thốt ra hai chữ “Tiện nhân” thì bỗng nhớ lại mình từng bị đánh, đành hậm hực ngậm miệng.
“Thì sao?”
“Hừ!” Bát hoàng tử xoay người đi luôn.
“Tiểu Cửu thật oai phong!”
“Đương nhiên, giang hồ có câu thâu nhân bất thâu trận [1], hiểu không?”
Thiên Hoài Vũ tuy không hiểu nhưng cũng vui vẻ gật đầu.
“Lên ngựa tiếp.”
“Đủ thỏ rồi.”
“Ta chơi chưa đủ.”
Ngựa của Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ vẫn bám theo sau Bát hoáng tử, hắn có làm gì cũng không cắt được hai cái đuôi đáng ghét, tức nghẹn họng đến nỗi hai cái má bầu bĩnh đỏ hồng hồng.
“Đánh hắn không được thì chơi hắn tới cùng, khiến hắn tức chết luôn.” Thiên Hoài Vũ hưng phấn nói.
Thiên Chỉ Diên tiếp tục quan sát Bát hoàng tử, hắn bỗng nhiên gọi thái giám đến, sau đó nói thì thầm vào tai điều gì đó, tiếp theo nữa thì thấy con ngựa của hắn xoay một vòng.
“Hắn muốn làm gì?”
“Nhìn sẽ biết.”
Bỗng một con ngựa không biết từ đâu phi đến đây.
“Là lão Thập! Hắn muốn làm gì?”
Thiên Chỉ Diên không động đậy, thấy Thập hoàng tữ bĩu môi, vẻ mặt xem chừng bất đắc dĩ phi ngựa lại gần Bát hoàng tử, sau đó tự động dâng túi thỏ mà hắn săn được cho tên béo kia.
“A! Thật quá vô sỉ!” Thiên Hoài Vũ bất bình.
Thiên Chỉ Diên khẽ nhếch môi, cầm lấy tên của Thiên Hoài Vũ, lập tức bắn một phát vào con thỏ mà tên Bát hoàng tử chiếm đoạt đó khiến nó rơi xuống đất.
“A! Tiểu Cửu, con thỏ này là dành cho ta sao?”
“Thỏ trúng tên của huynh không phải là của huynh à?”
“A, phải, phải!”
“Vậy huynh còn hỏi!”
“Ha ha, vậy là ta có tới ba con thỏ!”
“Hai người các ngươi thật quá đáng!” Bát hoàng tử đỏ cả má, leo ngựa xuống, hùng hổ tiến lại gần Chỉ Diên, giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống.
Sắp đến khi chạm mặt nàng, hắn bỗng dừng lại, bàn tay vẫn còn ở trên cao nhưng không dám hạ xuống.
“Đừng lo, còn chưa xong đâu!” Thiên Chỉ Diên khinh thường cười khẩy, xoay người lên ngựa của Thiên Hoài Vũ. Đắc tội với nàng thì đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy?!
[1] Thâu nhân bất thâu trận: Là một câu ngạn ngữ của Đài Loan, “trận” đại biểu cho đoàn thể, “nhân” chính là cá nhân. Cá nhân thua chỉ là việc nhỏ, tập thể thua mới là chuyện lớn. Ý là “Đẩy sinh tử cá nhân ra bên ngoài, đoàn kết nhất trí, cộng phó quốc nan”.
Trường săn này chuyên dùng cho các hoàng tử tập luyện, vì vậy bên trong toàn là những loài động vật nhỏ như thỏ, dê con… Mặc dù không thú vị nhiều cho lắm nhưng so với bên tú công phường thì hứng thú hơn nhiều!
Thiên Chỉ Diên lẹ làng tiến vào bên trong trường săn, chăm chú dò tìm tung tích của bọn lão Thất.
Giữa muôn vàn cây rừng, Thiên Chỉ Diên xoay thân người, lập tức bay được lên một cành cây cổ thụ. Khinh công mà Tương mỹ nhân truyền thụ cho nàng đã hết sức thành thạo.
Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới Tương mỹ nhân, bỗng thấy biết ơn chàng ta. Y dạy cho nàng khinh công, còn tận tình chỉ bảo để nàng học một lần là dùng được ngay. Còn học nữ công để làm gì cơ chứ? Có cái khỉ gì để dùng, muốn nàng phải hiền thục diệu dàng, sau này hầu hạ chồng con à?
Đứng trên cành cây, Thiên Chỉ Diên nhờ vị trí thuận lợi quan sát khắp trường săn, phát hiện ra được lão mập Bát hoàng tử đầu tiên, sau đó mới tìm thấy được Thập nhất.
Thiên Chỉ Diên lườm lườm Bát hoàng tử, hình như vào ngày đầu nàng đến học đường, chính hắn đã tố giác tội ngủ gật của nàng? Xem ra lần trước nàng giáo huấn hắn chưa đủ?
Nàng dùng khinh công bay từ cành cây này đến cành cây khác, sau đó bất ngờ đáp xuống trước mặt Thập nhất.
“A. . .”
Cú đáp của nàng làm Thiên Hoài Vũ kinh ngạc đến sợ, hét toáng lên, suýt nữa là đánh ngựa chạy đi, Thiên Chỉ Diên phải kéo hắn lại.
“Nhìn kĩ lại xem, nhát gan!” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngựa của Thiên Hoài Vũ.
“Tiểu Cửu, sao lại là muội? Sao muội lại rơi từ trên trời xuống đất vậy? Muội không có chuyện gì chứ? Phu tử không có gây khó dễ cho muội chứ? Phụ hoàng có giáo huấn muội không?Muội có bị phạt không vậy?”
“Huynh hỏi ta một lúc nhiều câu như vậy sao ta trả lời được?! Thập nhất, huynh có muốn quay về bây giờ không?”
“Muốn, đương nhiên muốn. Nhưng mà lần này trong trường săn chỉ đi săn thỏ, khóa này chỉ có bảy hoàng tử luyện tập, i nhân yêu cầu chúng ta mỗi người phải săn được hai con, nên phải tranh nhau.”
“Săn không đủ thì sẽ thế nào?”
“Phải chịu phạt, sau khóa này thì bị phát bắn tên, bắn trúng một trăm tên mới có thể trở về.”
Đôi mắt lém lỉnh của ai đó lại đảo một vòng, nàng xoa cằm nói: “Được đấy!”
“Được gì?”
“Lần trước ở học đường, ai hại ta khiến ta bị phu tử đuổi đánh?”
“Là Thiên Hoài Thành.”
“Ta đây có nên chỉnh đốn hắn không?”
“Phải! Hắn cần phải được chỉnh đốn! Dám bắt nạt tiểu Cửu, phải chỉnh đốn hắn.” Thiên Hoài Vũ nắm tay lại, quay sang hỏi: “Đi đánh hắn ta à?”
“Để hại người đâu phải chỉ có cách này! Chúng ta đi, huynh đến chỗ đó.” Thiên Chỉ Diên chỉ đến vị trí của Bát hoàng tử.
Thiên Hoài Vũ đánh ngựa ngay lập tức, Thiên Chỉ Diên ngồi trước người hắn, hai người phi đến gần ngựa của Bát hoàng tử. Đang phi tới thì bỗng thấy hắn đang giương cung tên, nhắm đến con thỏ đang mất cảnh giác trong bụi cỏ.
“Dừng lại!”
Thiên Hoài Vũ lập tức dừng ngựa.
“Tiểu Cửu, Thiên Hoài Thành đang muốn săn con thỏ đó.”
“Ở cự ly này, huynh có thể bắn trúng con thỏ kia không?”
Thiên Hoài Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể.”
“Tốt lắm, chút nữa ta đếm một hai ba, huynh phải bắn con thỏ đấy!”
Thiên Hoài Vũ lập tức chuẩn bị tên, giương cung ra, Thiên Chỉ Diên nhanh chóng thò tay vào túi nhỏ của mình lấy ra một cục đá.
“Một”
“Hai”
“Ba”
“Vèo” một tiếng, Thiên Hoài Vũ và Bát hoàng tử cùng lúc buông dây cung, hai mũi tên cùng nhắm bay đến một một tiêu. Nhưng tên của Bát hoàng tử giữa đường lại chuyển hướng, cắm phập vào bãi đất trống gần đó.
“Trúng rồi!” Ngàn Hoài Vũ hưng phấn hét ầm.
“Lấy chiến lợi phẩm thôi!”
Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ lập tức nhảy xuống ngựa.
“Ài chà, con thỏ này không béo lắm!” Thiên Chỉ Diên cầm con thỏ lên đưa cho Thiên Hoài Vũ.
“Ơ? Ta lại thấy nó rất béo mà.” Thiên Hoài Vũ quan sát xong mới kết luận.
“Huynh không phát hiện là chỗ này còn có con béo hơn à?” Vừa nói nàng vừa đưa mắt liếc xéo Thiên Hoài Thành.
“Đúng rồi, còn hơn cả thỏ nữa. À mà, con thỏ này để ta nộp bài được đây!” Thiên Hoài Vũ nhét chiến lợi phẩm vào trong túi của mình.
“Các ngươi dám thưởng cướp thỏ của ta!” Bát hoàng tử tức tối chỉ hai người họ.
“Thì sao? Lại muốn đánh nhau chứ gì? Muốn thì ta chiều người!” Thiên Chỉ Diên đến rút mũi tên hụt của Bát hoàng tử trên bãi đất, bẻ gãy một tiếng ‘rắc’.
“Ngươi. . .” Đôi mắt ti hí như đậu xanh của Bát hoàng tử tức giận nhíu cả lại.
Ai kia hài lòng nở nụ cười khinh miệt.
“Hừ!” Bát hoàng tử hậm hực kéo dây cương đổi hướng đầu người, chạy đi mất.
“Oa, tiểu Cửu, dáng vẻ vừa rồi thật là oai phong!”
“Vui vẻ không?”
“Vui vẻ!”
“Lên ngựa thôi!”
“Được!”
Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ giữ một tốc độ vừa phải bám theo Bát hoàng tử. Họ phát hiện thì ra không phải chính hắn tự tìm được thỏ để săn, mà có thái giám đi theo giúp hắn, hắn chỉ việc ngồi trên lưng ngựa mà thôi. Vì thế mà Bát hoàng tử nhanh chóng tìm được mục tiêu kế tiếp.
“Thập nhất, lần nữa nào.”
“Được thôi!”
“Ba”
“Hai”
“Một”
“Trúng rồi!”
Lại một lần nữa, Bát hoàng tử bắn hụt, Thiên Hoài Vũ thì bắn trúng.
“Con thỏ này mập hơn con đầu thì phải?” Thiên Hoài Vũ vừa quan sát xong lại bỏ vào túi.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt: “Thật không? Sao ta lại không thấy vậy nhỉ?!”
“Các ngươi, các ngươi cố ý !” Bát hoàng tử tức giận hét to.
“Ngươi bây giờ mới phát hiện ra à? Ngu đến vậy sao?” Thiên Chỉ Diên cũng không giấu giếm.
“Ngươi, ngươi. . .” Bát hoàng tử đang muốn thốt ra hai chữ “Tiện nhân” thì bỗng nhớ lại mình từng bị đánh, đành hậm hực ngậm miệng.
“Thì sao?”
“Hừ!” Bát hoàng tử xoay người đi luôn.
“Tiểu Cửu thật oai phong!”
“Đương nhiên, giang hồ có câu thâu nhân bất thâu trận [1], hiểu không?”
Thiên Hoài Vũ tuy không hiểu nhưng cũng vui vẻ gật đầu.
“Lên ngựa tiếp.”
“Đủ thỏ rồi.”
“Ta chơi chưa đủ.”
Ngựa của Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ vẫn bám theo sau Bát hoáng tử, hắn có làm gì cũng không cắt được hai cái đuôi đáng ghét, tức nghẹn họng đến nỗi hai cái má bầu bĩnh đỏ hồng hồng.
“Đánh hắn không được thì chơi hắn tới cùng, khiến hắn tức chết luôn.” Thiên Hoài Vũ hưng phấn nói.
Thiên Chỉ Diên tiếp tục quan sát Bát hoàng tử, hắn bỗng nhiên gọi thái giám đến, sau đó nói thì thầm vào tai điều gì đó, tiếp theo nữa thì thấy con ngựa của hắn xoay một vòng.
“Hắn muốn làm gì?”
“Nhìn sẽ biết.”
Bỗng một con ngựa không biết từ đâu phi đến đây.
“Là lão Thập! Hắn muốn làm gì?”
Thiên Chỉ Diên không động đậy, thấy Thập hoàng tữ bĩu môi, vẻ mặt xem chừng bất đắc dĩ phi ngựa lại gần Bát hoàng tử, sau đó tự động dâng túi thỏ mà hắn săn được cho tên béo kia.
“A! Thật quá vô sỉ!” Thiên Hoài Vũ bất bình.
Thiên Chỉ Diên khẽ nhếch môi, cầm lấy tên của Thiên Hoài Vũ, lập tức bắn một phát vào con thỏ mà tên Bát hoàng tử chiếm đoạt đó khiến nó rơi xuống đất.
“A! Tiểu Cửu, con thỏ này là dành cho ta sao?”
“Thỏ trúng tên của huynh không phải là của huynh à?”
“A, phải, phải!”
“Vậy huynh còn hỏi!”
“Ha ha, vậy là ta có tới ba con thỏ!”
“Hai người các ngươi thật quá đáng!” Bát hoàng tử đỏ cả má, leo ngựa xuống, hùng hổ tiến lại gần Chỉ Diên, giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống.
Sắp đến khi chạm mặt nàng, hắn bỗng dừng lại, bàn tay vẫn còn ở trên cao nhưng không dám hạ xuống.
“Đừng lo, còn chưa xong đâu!” Thiên Chỉ Diên khinh thường cười khẩy, xoay người lên ngựa của Thiên Hoài Vũ. Đắc tội với nàng thì đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy?!
[1] Thâu nhân bất thâu trận: Là một câu ngạn ngữ của Đài Loan, “trận” đại biểu cho đoàn thể, “nhân” chính là cá nhân. Cá nhân thua chỉ là việc nhỏ, tập thể thua mới là chuyện lớn. Ý là “Đẩy sinh tử cá nhân ra bên ngoài, đoàn kết nhất trí, cộng phó quốc nan”.
/89
|