Thiên Chỉ Diên quay người, ôm chặt cái gối trắng muốt mềm mại. Bỗng đôi mi chớp chớp, khuôn mặt múp míp khẽ cựa quậy, nàng mở mắt tỉnh giấc.
Ơ?
Sao chiếc giường này quen đến vậy, cả căn phòng cũng thế. . .
“Công chúa tỉnh dậy rồi!” Lưu Hà dùng khăn lau trán cho nàng.
“Đây là. . . phòng của ta?”
“Còn không phải sao?” Lưu Hà sực nhớ thêm điều gì đó, thuận miệng: “Tối hôm qua, Thẩm công tử đích thân đưa công chúa về đó.”
Hai chữ “đích thân” được thị nhấn mạnh một chút, nói xong hai má thị liền đỏ hồng cả lên.
“A. . . Thật sao?”
“Đúng ạ, công tử đã ôm người về đây. Công chúa đừng kích động nha!” Lưu Hà hưng phấn tiếp lời.
Thiên Chỉ Diên liếc thị một cái, vấn đề ở đây không phải là “đích thân” mà là “tối hôm qua” đó, hiểu không? Vậy có nghĩa là tối hôm qua, Thiên Chỉ Diên nàng đã bại trận giữa chừng, ôm giường ngủ cả đêm. Thiệt hại, lỗ nặng, tán gia bại sản luôn rồi!
Bây giờ thì nàng đã chắc chắn, chén thuốc đó nhất định là bị bỏ thuốc, tửu lượng của nàng tuyệt đổi không thể nào kém như vậy. Lẽ nào chính Tương mỹ nhân đã bỏ thuốc?
Thiên Chỉ Diên nhớ lại từng sự kiện của ngày hôm qua xâu chuỗi lại, phát hiện ra nàng liên tiếp thất bại hai lần không phải là vô tình. Ngoài mặt, Tương mỹ nhân có vẻ lễ độ, nhã nhặn, đối đãi với người khác khoan dung, độ lượng nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngu. Không những không phải ngốc nghếch mà còn thông minh vô cùng!
Mặc dù Tương mỹ nhân lướt qua đâu là nơi đấy sinh ra đầy ong bướm đeo bám, nhưng đám côn trùng đó chỉ là chuyện nhỏ, Thiên Chỉ Diên bày kế nhỏ xíu là đã bắt chụp được hết. Cái khó nhất ở đây chính là Tương mỹ nhân, không hề dễ dụ chút nào!
Tính toán tỉ mỉ như thế mà ngay cả một điểm tiện nghi nàng cũng không chút được! Thiên Chỉ Diên thật sự uất ức.
Nhưng mà nàng chỉ buồn bã trong chốc lát, rất nhanh hồi phục lại trạng thái bình thường. Cái gì có được quá dễ dàng thì không có ý nghĩa! Nàng có cái đầu thông minh, thời gian cũng đủ, thân phận lại hơn người, nàng không tin Tương mỹ nhân sẽ không lọt vào tay mình!
Thiên Chỉ Diên quyết định nàng phải điều chỉnh chiến lược, ra trận một lần nữa chiến đấu với mỹ nhân!
Sau khi Lưu Hà hầu hạ Chỉ Diên rửa mặt, nàng liền chạy ngay ra ngoài. Dù Lưu Hà có quản thúc nghiêm ngặt như thế nào nhưng cũng không thể thắng nổi đứa trẻ tinh ranh này!
Đang trên đường đi dạo đến Trọng Hạ uyển, Thiên Chỉ Diên lại nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến mình.
“Cửu công chúa có đang ở gần đây không?”
“Không có! Bây giờ công chúa ngủ khò trên giường rồi, yên tâm!”
“Nghe gì chưa? Tối hôm qua, Hỗn Thế Ma Vương Cửu công chúa tranh thủ chiếm sủng ái của hoàng thượng, rồi còn dám đi vào chỗ ở của Tương công tử. Thật bất mãn mà!”
“Ta còn nghe nói chính công chúa lột sạch y phục của công tử Tương trên giường!”
“Gì kia? Sao ta lại nghe là công chúa mạnh bạo xé rách toang quần áo của công tử ngay giữa đường hôm qua mà?”
“Cầm thú thế à? Ta đoán nhất định là công chúa cũng tự cởi sạch đồ mình ngay sau đó!”
“Ai, thật là bi kịch, bị kịch thê thảm nhất thiên hạ!”
“Tin này thật quá sức chấn động, ta phải báo cho Tiểu Lý Tử biết!”
Ngay sau lưng họ, Thiên Chỉ Diên đã nghe thấy hết toàn bộ. Nàng xoa xoa cằm, nàng là nhân vật chính, cũng có quyền tham gia chứ nhỉ?
Vì vậy, nàng bèn cất giọng: “Chuyện này thì như thế nào đây? Rõ ràng chính là công chúa áp đảo công tử Tương tối hôm qua, đại chiến một trăm hiệp. Công tử không thể rời giường trong một tháng, ngự y giám định tàn phế cấp độ hai!”
“Hả? Thật sao?”
“Cũng tàn nhẫn quá đó!”
“Này cũng quá. . .”
“A, Cửu công chúa?!”
“Á. . .”
Đám người đó vừa nhìn thấy Thiên Chỉ Diên liền giải tán ngay lập tức, vội vã chuồn đi. Con đường lại quay trở về vẻ yên lặng lúc trước.
Thấy nàng nhỏ nên mới vây quanh nàng, bắt nạt nàng thế chứ gì! Nàng không thèm để tâm đâu! Thiên Chỉ Diên cười khinh một tiếng, xoay người hướng đến Trọng Hạ uyển.
Vừa mới quay người lại, nàng liền liếc thấy một cái vạt áo ở ngay góc tường, nhanh chóng vụt mất.
Có người theo dõi!
Thiên Chỉ Diên lập tức xoay thân, cẩn trọng bước về hướng bóng đen đó. Đến một ngã rẽ, nàng đã thấy hắn bước xa lắm rồi. Hắn mặc y phục của thị vệ, nhưng bóng lưng hắn lại chứa gì đó quen thuộc.
Mặc dù nàng đã biến thành một đứa trẻ nhưng thân thủ vẫn còn rất linh hoạt. Ở băng cũ, kĩ thuật theo dõi của nàng cũng đứng ở hàng thứ ba, cho nên chắc chắn hắn không thể nào phát hiện ra nàng. Nghĩ vậy, nàng liền bám theo ngay.
Người đó vô cùng quen thuộc đường đi nước bước trong hoàng cung này, hơn nữa trên người lại khoác bộ thị vệ, Thiên Chỉ Diên đoán rằng địa vị của hắn trong hoàng cung nhất định không thấp. Sao hắn lại theo dõi nàng
Thiên Chỉ Diên nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó phát hiện hắn đi vào một cửa cung. Ngay lúc hắn bước vào tẩm cung ấy, trong đầu Thiên Chỉ Diên chợt lóe lên một ý nghĩ: phải chăng hắn chính là một trong những tên hắc y nhân lẻn vào tẩm cung của Ân hoàng hậu vào đêm đó?
Nàng ngẩng đầu lên, thấy trước cửa cung là một tấm bảng to lớn để ba chữ — Mộ Tuyết cung.
“Cửu công chúa đại giá quang lâm, thật là vinh dự của Mộ Tuyết cung.”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau lưng khiến Thiên Chỉ Diên phải dừng bước chân, quay đầu lại. Đó là một cô cung nữ rất diễm lệ, làn da màu mật ong, đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, nhìn qua thì trông rất giống người Tây Vực. Bà ta rất đẹp, có khí chất vô cùng cao quý, đoan trang. Người khác vừa nhìn liền biết ngay là phi tần, lại nghe lời nói của bà ta thì rất có thể đay chính là chủ nhân của Mộ Tuyết cung.
Thiên Chỉ Diên thầm kinh ngạc, người phụ nữ này đứng sau lưng nàng thế mà nàng lại không phát hiện ra! Nàng cảm giác có chút kém cỏi, mặc dù ở hiện đại, nàng là đệ nhất sát thủ, các năng lực cũng được xếp hàng đầu.
Nhưng bây giờ, xuyên qua đến thời đại này, nàng mới biết đây đúng là nơi tàng long ngọa hổ. Đầu tiên là Thẩm Vân Tương, còn giờ lại là người phụ nữ này, vẻ ngoài cao thâm khó lường khiến nàng khó thể đoán được.
Tuy trong lòng Thiên Chỉ Diên đang vô cùng kinh ngạc nhưng vẻ mặt nàng lại rất điềm tĩnh, nàng mở to mắt chớp chớp: “Tỷ tỷ thật là xinh đẹp.”
Bà tay vươn tay nắm lấy tay nàng, vừa dắt nàng đi vào trong Mộ Tuyết cung vừa nói: “Tỷ tỷ? Ta lớn hơn con nhiều tuổi mà con dám gọi vậy? Miệng lưỡi thật khéo đấy. Con đã gọi Thục phi là di nương thì gọi là một tiếng Tuyết di nương đi.”
“Tuyết di nương. . .” Thiên Chỉ Diên ngọt ngào gọi theo.
“Hài tử ngoan.”
Tuyết phi cười sảng khoái, thái độ thoải mái. Nhưng trực giác của Thiên Chỉ Diên mách bảo rằng đằng sau nụ cười của Tuyết phi là vực sâu mà nàng không trông thấy đáy.
Tuyết phi đưa Chỉ Diên vào tẩm cung, cung nữ của bà ta dâng lên nước trà và rất nhiều điểm tâm.
Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn ngồi trên giường ăn điểm tâm. Các món này trong cung của bà ta rất là ngon nhưng lúc này nàng chẳng có nhã hứng thưởng thức một chút nào cả. Trong cung của Tuyết phi, nàng không có cảm giác an toàn. Thái độ của bà ta đối với nàng không hề che giấu, nhưng nàng không rõ nó là gì, không thích ư? Hay chơi đùa? Dò xét? Khinh thường? Ngoài mặt bà ta không có tí dấu vết nào cả.
“Cửu công chúa, nếu con thích ăn điểm tâm như vậy thì cứ ăn nhiều một chút, ăn không hết thì có thể gói mang về.” Tuyết phi đẩy phần điểm tâm đến trước mặt nàng.
Thiên Chỉ Diên gật gật, cúi đầu nhai ngấu nghiến món điểm tâm. Trong bụng nàng định giải quyết xong món này thì liền biến khỏi thôi. Toan tính của Tuyết phi đã quá lộ liễu rồi.
Tuyết phi biết nàng gọi Thục phi là đi nương, điều này nghĩa là chuyện xảy ra trong tẩm cung Thục phi đêm hôm đó, bà ta cũng đã biết. Tuyết phi bảo nàng ăn không hết thì có thể gói lại mang về, hêt như câu nói lúc nàng đến thăm hỏi Thâp nhất bảo hắn như thế.
Tuyết phi biết từng nước bước của nàng rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn không hề che giấu. Ý của bà ta là gì đây? Bà ta cố tình nói vậy để cảnh cáo nàng ư? Chẳng lẽ Tuyết phi không hề muốn đối xử với nàng như một đứa trẻ năm tuổi giống những người khác? Bà ta đã biết gì và muốn làm gì đây?
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên hắc y nhân kia là người của Mộ Tuyết cung, vậy bà ta phái người lục soát tẩm điện của Ân hoàng hậu, lại còn lên kế hoach bắt nàng là vì sao? Đương nhiên Tuyết phi cũng đã biết nàng đã đi theo tên thị vệ lúc nãy!
Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ không xong. Tuyết phi muốn bắt nàng vậy mà hôm nay nàng còn tự thân vác xác tới Mộ Tuyết cung, lại không có ai biết. Nếu Tuyết phi muốn động thủ, nàng có chết cũng biệt tăm biêt tích. Nàng đã tự đưa đầu vào rọ rồi!
“Tuyết di nương, con muốn về. . .”
“Cần gì phải gấp gáp như thế, lâu lắm con mới đến, ngồi với di nương một chút đi!”
“À, vâng. . .”
Thời gian tích tắc trôi chầm chậm. Tuyết phi không trò chuyện với nàng, cũng hỏi hỏi lí do tại sao nàng xuất hiện ở Mộ Tuyết cung. Trên khuôn mặt bà ta vẫn luôn nở nụ cười trang nhã, măc dù ánh mắt không trực tiếp nhìn thẳng nhưng cũng lướt khắp người Thiên Chỉ Diên.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh mặt trời cũng từ từ dần tắt, Tuyết phi cũng không hề có ý muốn thả người nhưng bà ta cũng không động đậy gì cả.
Ơ?
Sao chiếc giường này quen đến vậy, cả căn phòng cũng thế. . .
“Công chúa tỉnh dậy rồi!” Lưu Hà dùng khăn lau trán cho nàng.
“Đây là. . . phòng của ta?”
“Còn không phải sao?” Lưu Hà sực nhớ thêm điều gì đó, thuận miệng: “Tối hôm qua, Thẩm công tử đích thân đưa công chúa về đó.”
Hai chữ “đích thân” được thị nhấn mạnh một chút, nói xong hai má thị liền đỏ hồng cả lên.
“A. . . Thật sao?”
“Đúng ạ, công tử đã ôm người về đây. Công chúa đừng kích động nha!” Lưu Hà hưng phấn tiếp lời.
Thiên Chỉ Diên liếc thị một cái, vấn đề ở đây không phải là “đích thân” mà là “tối hôm qua” đó, hiểu không? Vậy có nghĩa là tối hôm qua, Thiên Chỉ Diên nàng đã bại trận giữa chừng, ôm giường ngủ cả đêm. Thiệt hại, lỗ nặng, tán gia bại sản luôn rồi!
Bây giờ thì nàng đã chắc chắn, chén thuốc đó nhất định là bị bỏ thuốc, tửu lượng của nàng tuyệt đổi không thể nào kém như vậy. Lẽ nào chính Tương mỹ nhân đã bỏ thuốc?
Thiên Chỉ Diên nhớ lại từng sự kiện của ngày hôm qua xâu chuỗi lại, phát hiện ra nàng liên tiếp thất bại hai lần không phải là vô tình. Ngoài mặt, Tương mỹ nhân có vẻ lễ độ, nhã nhặn, đối đãi với người khác khoan dung, độ lượng nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngu. Không những không phải ngốc nghếch mà còn thông minh vô cùng!
Mặc dù Tương mỹ nhân lướt qua đâu là nơi đấy sinh ra đầy ong bướm đeo bám, nhưng đám côn trùng đó chỉ là chuyện nhỏ, Thiên Chỉ Diên bày kế nhỏ xíu là đã bắt chụp được hết. Cái khó nhất ở đây chính là Tương mỹ nhân, không hề dễ dụ chút nào!
Tính toán tỉ mỉ như thế mà ngay cả một điểm tiện nghi nàng cũng không chút được! Thiên Chỉ Diên thật sự uất ức.
Nhưng mà nàng chỉ buồn bã trong chốc lát, rất nhanh hồi phục lại trạng thái bình thường. Cái gì có được quá dễ dàng thì không có ý nghĩa! Nàng có cái đầu thông minh, thời gian cũng đủ, thân phận lại hơn người, nàng không tin Tương mỹ nhân sẽ không lọt vào tay mình!
Thiên Chỉ Diên quyết định nàng phải điều chỉnh chiến lược, ra trận một lần nữa chiến đấu với mỹ nhân!
Sau khi Lưu Hà hầu hạ Chỉ Diên rửa mặt, nàng liền chạy ngay ra ngoài. Dù Lưu Hà có quản thúc nghiêm ngặt như thế nào nhưng cũng không thể thắng nổi đứa trẻ tinh ranh này!
Đang trên đường đi dạo đến Trọng Hạ uyển, Thiên Chỉ Diên lại nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến mình.
“Cửu công chúa có đang ở gần đây không?”
“Không có! Bây giờ công chúa ngủ khò trên giường rồi, yên tâm!”
“Nghe gì chưa? Tối hôm qua, Hỗn Thế Ma Vương Cửu công chúa tranh thủ chiếm sủng ái của hoàng thượng, rồi còn dám đi vào chỗ ở của Tương công tử. Thật bất mãn mà!”
“Ta còn nghe nói chính công chúa lột sạch y phục của công tử Tương trên giường!”
“Gì kia? Sao ta lại nghe là công chúa mạnh bạo xé rách toang quần áo của công tử ngay giữa đường hôm qua mà?”
“Cầm thú thế à? Ta đoán nhất định là công chúa cũng tự cởi sạch đồ mình ngay sau đó!”
“Ai, thật là bi kịch, bị kịch thê thảm nhất thiên hạ!”
“Tin này thật quá sức chấn động, ta phải báo cho Tiểu Lý Tử biết!”
Ngay sau lưng họ, Thiên Chỉ Diên đã nghe thấy hết toàn bộ. Nàng xoa xoa cằm, nàng là nhân vật chính, cũng có quyền tham gia chứ nhỉ?
Vì vậy, nàng bèn cất giọng: “Chuyện này thì như thế nào đây? Rõ ràng chính là công chúa áp đảo công tử Tương tối hôm qua, đại chiến một trăm hiệp. Công tử không thể rời giường trong một tháng, ngự y giám định tàn phế cấp độ hai!”
“Hả? Thật sao?”
“Cũng tàn nhẫn quá đó!”
“Này cũng quá. . .”
“A, Cửu công chúa?!”
“Á. . .”
Đám người đó vừa nhìn thấy Thiên Chỉ Diên liền giải tán ngay lập tức, vội vã chuồn đi. Con đường lại quay trở về vẻ yên lặng lúc trước.
Thấy nàng nhỏ nên mới vây quanh nàng, bắt nạt nàng thế chứ gì! Nàng không thèm để tâm đâu! Thiên Chỉ Diên cười khinh một tiếng, xoay người hướng đến Trọng Hạ uyển.
Vừa mới quay người lại, nàng liền liếc thấy một cái vạt áo ở ngay góc tường, nhanh chóng vụt mất.
Có người theo dõi!
Thiên Chỉ Diên lập tức xoay thân, cẩn trọng bước về hướng bóng đen đó. Đến một ngã rẽ, nàng đã thấy hắn bước xa lắm rồi. Hắn mặc y phục của thị vệ, nhưng bóng lưng hắn lại chứa gì đó quen thuộc.
Mặc dù nàng đã biến thành một đứa trẻ nhưng thân thủ vẫn còn rất linh hoạt. Ở băng cũ, kĩ thuật theo dõi của nàng cũng đứng ở hàng thứ ba, cho nên chắc chắn hắn không thể nào phát hiện ra nàng. Nghĩ vậy, nàng liền bám theo ngay.
Người đó vô cùng quen thuộc đường đi nước bước trong hoàng cung này, hơn nữa trên người lại khoác bộ thị vệ, Thiên Chỉ Diên đoán rằng địa vị của hắn trong hoàng cung nhất định không thấp. Sao hắn lại theo dõi nàng
Thiên Chỉ Diên nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó phát hiện hắn đi vào một cửa cung. Ngay lúc hắn bước vào tẩm cung ấy, trong đầu Thiên Chỉ Diên chợt lóe lên một ý nghĩ: phải chăng hắn chính là một trong những tên hắc y nhân lẻn vào tẩm cung của Ân hoàng hậu vào đêm đó?
Nàng ngẩng đầu lên, thấy trước cửa cung là một tấm bảng to lớn để ba chữ — Mộ Tuyết cung.
“Cửu công chúa đại giá quang lâm, thật là vinh dự của Mộ Tuyết cung.”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau lưng khiến Thiên Chỉ Diên phải dừng bước chân, quay đầu lại. Đó là một cô cung nữ rất diễm lệ, làn da màu mật ong, đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, nhìn qua thì trông rất giống người Tây Vực. Bà ta rất đẹp, có khí chất vô cùng cao quý, đoan trang. Người khác vừa nhìn liền biết ngay là phi tần, lại nghe lời nói của bà ta thì rất có thể đay chính là chủ nhân của Mộ Tuyết cung.
Thiên Chỉ Diên thầm kinh ngạc, người phụ nữ này đứng sau lưng nàng thế mà nàng lại không phát hiện ra! Nàng cảm giác có chút kém cỏi, mặc dù ở hiện đại, nàng là đệ nhất sát thủ, các năng lực cũng được xếp hàng đầu.
Nhưng bây giờ, xuyên qua đến thời đại này, nàng mới biết đây đúng là nơi tàng long ngọa hổ. Đầu tiên là Thẩm Vân Tương, còn giờ lại là người phụ nữ này, vẻ ngoài cao thâm khó lường khiến nàng khó thể đoán được.
Tuy trong lòng Thiên Chỉ Diên đang vô cùng kinh ngạc nhưng vẻ mặt nàng lại rất điềm tĩnh, nàng mở to mắt chớp chớp: “Tỷ tỷ thật là xinh đẹp.”
Bà tay vươn tay nắm lấy tay nàng, vừa dắt nàng đi vào trong Mộ Tuyết cung vừa nói: “Tỷ tỷ? Ta lớn hơn con nhiều tuổi mà con dám gọi vậy? Miệng lưỡi thật khéo đấy. Con đã gọi Thục phi là di nương thì gọi là một tiếng Tuyết di nương đi.”
“Tuyết di nương. . .” Thiên Chỉ Diên ngọt ngào gọi theo.
“Hài tử ngoan.”
Tuyết phi cười sảng khoái, thái độ thoải mái. Nhưng trực giác của Thiên Chỉ Diên mách bảo rằng đằng sau nụ cười của Tuyết phi là vực sâu mà nàng không trông thấy đáy.
Tuyết phi đưa Chỉ Diên vào tẩm cung, cung nữ của bà ta dâng lên nước trà và rất nhiều điểm tâm.
Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn ngồi trên giường ăn điểm tâm. Các món này trong cung của bà ta rất là ngon nhưng lúc này nàng chẳng có nhã hứng thưởng thức một chút nào cả. Trong cung của Tuyết phi, nàng không có cảm giác an toàn. Thái độ của bà ta đối với nàng không hề che giấu, nhưng nàng không rõ nó là gì, không thích ư? Hay chơi đùa? Dò xét? Khinh thường? Ngoài mặt bà ta không có tí dấu vết nào cả.
“Cửu công chúa, nếu con thích ăn điểm tâm như vậy thì cứ ăn nhiều một chút, ăn không hết thì có thể gói mang về.” Tuyết phi đẩy phần điểm tâm đến trước mặt nàng.
Thiên Chỉ Diên gật gật, cúi đầu nhai ngấu nghiến món điểm tâm. Trong bụng nàng định giải quyết xong món này thì liền biến khỏi thôi. Toan tính của Tuyết phi đã quá lộ liễu rồi.
Tuyết phi biết nàng gọi Thục phi là đi nương, điều này nghĩa là chuyện xảy ra trong tẩm cung Thục phi đêm hôm đó, bà ta cũng đã biết. Tuyết phi bảo nàng ăn không hết thì có thể gói lại mang về, hêt như câu nói lúc nàng đến thăm hỏi Thâp nhất bảo hắn như thế.
Tuyết phi biết từng nước bước của nàng rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn không hề che giấu. Ý của bà ta là gì đây? Bà ta cố tình nói vậy để cảnh cáo nàng ư? Chẳng lẽ Tuyết phi không hề muốn đối xử với nàng như một đứa trẻ năm tuổi giống những người khác? Bà ta đã biết gì và muốn làm gì đây?
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên hắc y nhân kia là người của Mộ Tuyết cung, vậy bà ta phái người lục soát tẩm điện của Ân hoàng hậu, lại còn lên kế hoach bắt nàng là vì sao? Đương nhiên Tuyết phi cũng đã biết nàng đã đi theo tên thị vệ lúc nãy!
Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ không xong. Tuyết phi muốn bắt nàng vậy mà hôm nay nàng còn tự thân vác xác tới Mộ Tuyết cung, lại không có ai biết. Nếu Tuyết phi muốn động thủ, nàng có chết cũng biệt tăm biêt tích. Nàng đã tự đưa đầu vào rọ rồi!
“Tuyết di nương, con muốn về. . .”
“Cần gì phải gấp gáp như thế, lâu lắm con mới đến, ngồi với di nương một chút đi!”
“À, vâng. . .”
Thời gian tích tắc trôi chầm chậm. Tuyết phi không trò chuyện với nàng, cũng hỏi hỏi lí do tại sao nàng xuất hiện ở Mộ Tuyết cung. Trên khuôn mặt bà ta vẫn luôn nở nụ cười trang nhã, măc dù ánh mắt không trực tiếp nhìn thẳng nhưng cũng lướt khắp người Thiên Chỉ Diên.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh mặt trời cũng từ từ dần tắt, Tuyết phi cũng không hề có ý muốn thả người nhưng bà ta cũng không động đậy gì cả.
/89
|