Thiên Chỉ Diên được ôm đến tẩm cung của Thiên Hoài Hạo, thấy Thiên Tinh Hàn đã chờ sẵn ở đó, xem ra bọn họ sớm đợi nàng đến, nhưng sao nàng lại không tìm thấy nhỉ? Thẩm Vân Tương ôm nàng đặt lên giường, Thiên Chỉ Diên mở to mắt đảo sang ba người nam nhân đang đứng cạnh giường, máu huyết sôi trào cả lên. Cả ba đều là mỹ nam tử, cả ba đều tài hoa xuất chúng và cả ba đều lo lắng quan tâm nàng.
Thẩm Vân Tương ngồi xuống cạnh giường, nhấc cánh tay nàng nhẹ nhàng rồi chẩn mạch.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, thì ra là xem bệnh cho nàng. Nhưng mà vẻ mặt Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo lại trầm trọng như vậy thì xem ra việc chẩn bệnh này không phải là chuyện đùa. Rốt cuộc là như thế nào? Có liên quan đến thế lực đang đứng sau bọn hắc y nhân kia không?
Sau khi xem mạch cho nàng, Thẩm Vân Tương rút mấy cây kim bạc trong một cái hòm nhỏ ra.
Đôi mắt lanh lợi đảo nhanh, ngay khi y sắp cầm kim đâm xuống người nàng, nàng trừng to mắt lăn một vòng trên giường, tránh khỏi mũi kim của y.
“Không muốn, không muốn! Ta không làm gì có lỗi hết, không được đâm kim vào người ta!” Thiên Chỉ Diên vừa lăn vừa hét, cố gắng né khỏi mũi kim nhọn kia.
“Chỉ Diên ngoan ngoãn nào, Vân Tương đang muốn trị bệnh cho muội, để muội mạnh khỏe lại. Sẽ không đau chút nào đâu!”
Thiên Hoài Hạo đưa tay muốn bắt Chỉ Diên, nhưng nàng lập tức tránh được ngay. Hắn phát hiện mình không tài nào giữ được nàng, thât sự đó là điều ngoài suy nghĩ của hắn.
“Châm cứu tuyệt đối không bị đau, con đừng quậy nữa.” Thiên Tinh Hàn thấy không ổn cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Không muốn không muốn. . .” Thiên Chỉ Diên ra sức giãy giụa.
“Vậy thì công chúa hãy nói xem làm thế nào thì người mới chịu nghe lời?” Thẩm Vân Tương hỏi.
Người hiểu ta đúng là chỉ có mỹ nhân!
Thiên Chỉ Diên thầm cười trộm một tiếng, nàng núp phía sau chăn, mở to mắt, bảo: “Ta sợ đau, muốn châm thì mỹ nhân phải thổi cho ta.”
“Được.”
“Thổi cả đêm.”
Thiên Tinh Hàn nhăn hàng lông mày, trầm giọng chấn chỉnh: “Chỉ Diên, không được vô lễ.”
Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, hai mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đáng thương núp sau tấm chăn làm như sắp khóc đến nơi.
“Chỉ Diên, đừng làm ồn nữa. Để hoàng huynh thổi cho muội.”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, nàng không cần. Thiên Hoài Hạo là ca ca ruột, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cần gì chứ!
“Không sao, công chúa hoạt bát khả ái, có thể làm công chúa vui vẻ thì Vân Tương rất vinh hạnh.” Thẩm Vân Tương khẽ mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm.
Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo chỉ đành thở dài, để nàng tùy ý vậy.
Mỹ nhân đã đồng ý điều kiện của nàng thì nàng cũng nên biết điều, ngoan ngoãn bỏ chăn qua bò tới để yên cho Thẩm Vân Tương châm kim. Nàng là người gì chứ? Nếu đã muốn thì phải nhất định có bằng được!
Trong lòng nàng thầm cười trộm, Tương mỹ nhân giống như con dê đang từng bước bị đưa vào miệng sói. Lúc này, Thiên Chỉ Diên vô cùng đắc ý mà không hề nghĩ rằng thật chất con dê đang bị ăn thịt đó chính là nàng.
Sau khi châm kim xong xuôi, Thẩm Vân Tương sắp xếp lại vào trong rương.
“Thẩm công tử, không biết Chỉ Diên như thế nào rồi?” Thiên Tinh Hàn cất tiếng hỏi.
“Là huyền mạc.”
Ngay lập tức, Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo nhìn nhau rồi đưa mắt về phía y: “Thẩm công tử, chúng ta nên ra ngoài nói về chuyện này một chút!”
Thẩm Vân Tương lắc đầu, y đáp lại: “Hiện tại thì chưa được. Hãy cho tại hạ ít thời gian, ngày mai tại hạ sẽ bẩm báo với hoàng thượng.”
Nghe lời từ chối, Thiên Tinh Hàn nhíu mày tỏ vẻ không vui, nhưng ông cũng không trách phạt: “Vậy thì trẫm sẽ đợi câu giải đáp của Thẩm công tử.”
Thiên Chỉ Diên nghe thấy hết, cồn cào trong lòng. Huyền mạc là gì vậy? Không trị thì như thế nào? Vừa nhắc đến “huyền mạc” thì phản ứng của Thiên Tinh Hàn lẫn Thiên Hoài Hạo đều có vẻ không kinh ngạc mấy, hình như họ đã sớm biết. Vậy thì Thẩm Vân Tương còn phải bẩm báo gì nữa với hoàng thượng?
Trong lúc nàng còn đang rối rắm với hàng loạt câu hỏi, một bàn tay thon dài chìa đến trước mặt. Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, Thẩm Vân Tương đang nở nụ cười dịu dàng.
“Công chúa nghĩ gì thế? Theo tại hạ về Trọng Hạ uyển thôi.”
Nàng gật đầu, đặt bàn tay bé xíu vào trong bàn tay to lớn của Thẩm Vân Tương.
Y nắm tay nàng dẫn đi cả suốt đoạn đường từ tẩm cung của Thiên Hoài Hạo về Trọng Hạ uyển, dọc trên đường không ít ánh nhìn tò mò. Không cần nghĩ cũng biết, danh tiếng vang vọng trời cao của Thẩm Vân Tương cộng với tiếng tăm lừng lẫy của Hỗn Thế Ma Vương Thiên Chỉ Diên nhất định sẽ khiến chuyện này lan rộng khắp hoàng cung trong nháy mắt.
Chuyện này sao có thể làm khó dễ ta được? Thiên Chỉ Diên hùng dũng hiên ngang để Thẩm Vân Tương dắt đi.
Trở về Trọng Hạ uyển, hoàng hôn cũng dần buông xuống. Y đưa nàng vào phòng, ôm nàng ngồi lên ghế.
“Công chúa muốn ăn gì?”
Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu suy nghĩ chút xíu rồi đáp: “Hồng thiêu dấm ngư, bảo trấp kê đinh, tôm biển cực phẩm. . .”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ, y đùa: “Còn bảo là không ăn, may mà tại hạ không phải trả tiền.”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, nàng cũng vốn ham ăn, điều này không ai rõ bằng Thục phi, bà ta phụ trách việc ăn uống của nàng mà.
Y xoa xoa đầu nàng, dặn dò: “Công chúa ở đây một chút, tại hạ đi gọi cung nữ chuẩn bị món ăn.”
Trông thấy khuôn mặt hoàn mỹ kia nở nụ cười dịu dàng, trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên đập thình thịch không thôi. Nàng đang vô cùng thỏa mãn, vừa có mỹ nhân lại vừa có thức ăn ngon, còn mong chờ gì hơn?”
Y thấy nàng ngồi yên liền yên tâm, ung dung bước ra khỏi phòng.
Đợi một hồi, bọn cung nữ bưng món ăn lên, sắc vị đều đủ cả, lại là các món Chỉ Diên ưa thích, nàng vui vẻ cầm đũa lên.
Gấp một miếng bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép, nàng phát hiện ra hình như có gì đó không đúng.
“Thẩm Vân Tương đâu?” Nàng quay sang hỏi cô cung nữ đang đứng bên cạnh.
Cung nữ đó lắc đầu, đáp: “Bẩm công chúa, sau khi công tử phân phó đã ra ngoài, người dặn công chúa cứ ăn trước, không cần chờ.”
Thiên Chỉ Diên bỗng phát hiện ra trong Trọng Hạ uyển có rất nhiều cung nữ, y chỉ cần gọi người vào dặn dò là được, đâu cần gì phải đích thân ra ngoài, hơn nữa đi lâu rồi mà không quay lại. Điều đó chứng tỏ nàng đã trúng kế điệu hổ li sơn của y rồi!
Mỹ nhân đi đâu? Y muốn làm chuyện gì mà phải giấu nàng? Con ngươi lanh lợi đảo một vòng, sau đó nàng lại tủm tỉm cười. Nàng đã sống qua hai kiếp người, sao có thể dễ dàng lừa nàng như thế được?
Vất vả lắm mới được ở bên mỹ nhân cả buổi chiều, đương nhiên là phải nắm chắc cơ hội này chứ, đúng không? Lúc trước, để bảo vệ mỹ nhân, nàng thắng lợi vẻ vang; lần này để tấn công mỹ nhân, phải bắt đầu cuộc chiến thôi!
Thiên Chỉ Diên đặt đũa xuống, nhanh chân đi về hướng phòng của Thẩm Vân Tương!
Cửa khóa rồi!
Không ngoài dự đoán của nàng.
Không đẩy cửa này được thì đẩy cửa khác, nàng chầm chậm chạm nhẹ chiếc cửa sổ, nhón chân nhẹ nhàng vào trong phòng y. Sau tấm bình phong, Thiên Chỉ Diên lau nước miếng, cười hả hê.
Thẩm Vân Tương ngồi xuống cạnh giường, nhấc cánh tay nàng nhẹ nhàng rồi chẩn mạch.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, thì ra là xem bệnh cho nàng. Nhưng mà vẻ mặt Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo lại trầm trọng như vậy thì xem ra việc chẩn bệnh này không phải là chuyện đùa. Rốt cuộc là như thế nào? Có liên quan đến thế lực đang đứng sau bọn hắc y nhân kia không?
Sau khi xem mạch cho nàng, Thẩm Vân Tương rút mấy cây kim bạc trong một cái hòm nhỏ ra.
Đôi mắt lanh lợi đảo nhanh, ngay khi y sắp cầm kim đâm xuống người nàng, nàng trừng to mắt lăn một vòng trên giường, tránh khỏi mũi kim của y.
“Không muốn, không muốn! Ta không làm gì có lỗi hết, không được đâm kim vào người ta!” Thiên Chỉ Diên vừa lăn vừa hét, cố gắng né khỏi mũi kim nhọn kia.
“Chỉ Diên ngoan ngoãn nào, Vân Tương đang muốn trị bệnh cho muội, để muội mạnh khỏe lại. Sẽ không đau chút nào đâu!”
Thiên Hoài Hạo đưa tay muốn bắt Chỉ Diên, nhưng nàng lập tức tránh được ngay. Hắn phát hiện mình không tài nào giữ được nàng, thât sự đó là điều ngoài suy nghĩ của hắn.
“Châm cứu tuyệt đối không bị đau, con đừng quậy nữa.” Thiên Tinh Hàn thấy không ổn cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Không muốn không muốn. . .” Thiên Chỉ Diên ra sức giãy giụa.
“Vậy thì công chúa hãy nói xem làm thế nào thì người mới chịu nghe lời?” Thẩm Vân Tương hỏi.
Người hiểu ta đúng là chỉ có mỹ nhân!
Thiên Chỉ Diên thầm cười trộm một tiếng, nàng núp phía sau chăn, mở to mắt, bảo: “Ta sợ đau, muốn châm thì mỹ nhân phải thổi cho ta.”
“Được.”
“Thổi cả đêm.”
Thiên Tinh Hàn nhăn hàng lông mày, trầm giọng chấn chỉnh: “Chỉ Diên, không được vô lễ.”
Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, hai mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đáng thương núp sau tấm chăn làm như sắp khóc đến nơi.
“Chỉ Diên, đừng làm ồn nữa. Để hoàng huynh thổi cho muội.”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu, nàng không cần. Thiên Hoài Hạo là ca ca ruột, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cần gì chứ!
“Không sao, công chúa hoạt bát khả ái, có thể làm công chúa vui vẻ thì Vân Tương rất vinh hạnh.” Thẩm Vân Tương khẽ mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm.
Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo chỉ đành thở dài, để nàng tùy ý vậy.
Mỹ nhân đã đồng ý điều kiện của nàng thì nàng cũng nên biết điều, ngoan ngoãn bỏ chăn qua bò tới để yên cho Thẩm Vân Tương châm kim. Nàng là người gì chứ? Nếu đã muốn thì phải nhất định có bằng được!
Trong lòng nàng thầm cười trộm, Tương mỹ nhân giống như con dê đang từng bước bị đưa vào miệng sói. Lúc này, Thiên Chỉ Diên vô cùng đắc ý mà không hề nghĩ rằng thật chất con dê đang bị ăn thịt đó chính là nàng.
Sau khi châm kim xong xuôi, Thẩm Vân Tương sắp xếp lại vào trong rương.
“Thẩm công tử, không biết Chỉ Diên như thế nào rồi?” Thiên Tinh Hàn cất tiếng hỏi.
“Là huyền mạc.”
Ngay lập tức, Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo nhìn nhau rồi đưa mắt về phía y: “Thẩm công tử, chúng ta nên ra ngoài nói về chuyện này một chút!”
Thẩm Vân Tương lắc đầu, y đáp lại: “Hiện tại thì chưa được. Hãy cho tại hạ ít thời gian, ngày mai tại hạ sẽ bẩm báo với hoàng thượng.”
Nghe lời từ chối, Thiên Tinh Hàn nhíu mày tỏ vẻ không vui, nhưng ông cũng không trách phạt: “Vậy thì trẫm sẽ đợi câu giải đáp của Thẩm công tử.”
Thiên Chỉ Diên nghe thấy hết, cồn cào trong lòng. Huyền mạc là gì vậy? Không trị thì như thế nào? Vừa nhắc đến “huyền mạc” thì phản ứng của Thiên Tinh Hàn lẫn Thiên Hoài Hạo đều có vẻ không kinh ngạc mấy, hình như họ đã sớm biết. Vậy thì Thẩm Vân Tương còn phải bẩm báo gì nữa với hoàng thượng?
Trong lúc nàng còn đang rối rắm với hàng loạt câu hỏi, một bàn tay thon dài chìa đến trước mặt. Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, Thẩm Vân Tương đang nở nụ cười dịu dàng.
“Công chúa nghĩ gì thế? Theo tại hạ về Trọng Hạ uyển thôi.”
Nàng gật đầu, đặt bàn tay bé xíu vào trong bàn tay to lớn của Thẩm Vân Tương.
Y nắm tay nàng dẫn đi cả suốt đoạn đường từ tẩm cung của Thiên Hoài Hạo về Trọng Hạ uyển, dọc trên đường không ít ánh nhìn tò mò. Không cần nghĩ cũng biết, danh tiếng vang vọng trời cao của Thẩm Vân Tương cộng với tiếng tăm lừng lẫy của Hỗn Thế Ma Vương Thiên Chỉ Diên nhất định sẽ khiến chuyện này lan rộng khắp hoàng cung trong nháy mắt.
Chuyện này sao có thể làm khó dễ ta được? Thiên Chỉ Diên hùng dũng hiên ngang để Thẩm Vân Tương dắt đi.
Trở về Trọng Hạ uyển, hoàng hôn cũng dần buông xuống. Y đưa nàng vào phòng, ôm nàng ngồi lên ghế.
“Công chúa muốn ăn gì?”
Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu suy nghĩ chút xíu rồi đáp: “Hồng thiêu dấm ngư, bảo trấp kê đinh, tôm biển cực phẩm. . .”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ, y đùa: “Còn bảo là không ăn, may mà tại hạ không phải trả tiền.”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, nàng cũng vốn ham ăn, điều này không ai rõ bằng Thục phi, bà ta phụ trách việc ăn uống của nàng mà.
Y xoa xoa đầu nàng, dặn dò: “Công chúa ở đây một chút, tại hạ đi gọi cung nữ chuẩn bị món ăn.”
Trông thấy khuôn mặt hoàn mỹ kia nở nụ cười dịu dàng, trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên đập thình thịch không thôi. Nàng đang vô cùng thỏa mãn, vừa có mỹ nhân lại vừa có thức ăn ngon, còn mong chờ gì hơn?”
Y thấy nàng ngồi yên liền yên tâm, ung dung bước ra khỏi phòng.
Đợi một hồi, bọn cung nữ bưng món ăn lên, sắc vị đều đủ cả, lại là các món Chỉ Diên ưa thích, nàng vui vẻ cầm đũa lên.
Gấp một miếng bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép, nàng phát hiện ra hình như có gì đó không đúng.
“Thẩm Vân Tương đâu?” Nàng quay sang hỏi cô cung nữ đang đứng bên cạnh.
Cung nữ đó lắc đầu, đáp: “Bẩm công chúa, sau khi công tử phân phó đã ra ngoài, người dặn công chúa cứ ăn trước, không cần chờ.”
Thiên Chỉ Diên bỗng phát hiện ra trong Trọng Hạ uyển có rất nhiều cung nữ, y chỉ cần gọi người vào dặn dò là được, đâu cần gì phải đích thân ra ngoài, hơn nữa đi lâu rồi mà không quay lại. Điều đó chứng tỏ nàng đã trúng kế điệu hổ li sơn của y rồi!
Mỹ nhân đi đâu? Y muốn làm chuyện gì mà phải giấu nàng? Con ngươi lanh lợi đảo một vòng, sau đó nàng lại tủm tỉm cười. Nàng đã sống qua hai kiếp người, sao có thể dễ dàng lừa nàng như thế được?
Vất vả lắm mới được ở bên mỹ nhân cả buổi chiều, đương nhiên là phải nắm chắc cơ hội này chứ, đúng không? Lúc trước, để bảo vệ mỹ nhân, nàng thắng lợi vẻ vang; lần này để tấn công mỹ nhân, phải bắt đầu cuộc chiến thôi!
Thiên Chỉ Diên đặt đũa xuống, nhanh chân đi về hướng phòng của Thẩm Vân Tương!
Cửa khóa rồi!
Không ngoài dự đoán của nàng.
Không đẩy cửa này được thì đẩy cửa khác, nàng chầm chậm chạm nhẹ chiếc cửa sổ, nhón chân nhẹ nhàng vào trong phòng y. Sau tấm bình phong, Thiên Chỉ Diên lau nước miếng, cười hả hê.
/89
|