Giữa khoảng sân trong Trọng Hạ uyển, làn gió thoảng thổi qua những cánh hoa trên cây lê gần đó, một vài đóa hoa trước khi rơi phải múa vài điệu mới chịu hạ xuống đất.
Dưới cành lê, một người đang lặng yên ngồi đấy. Mái tóc dài đen như mực, dưới đôi lông mày thẳng tắp là đôi mắt đen lay láy, nhìn gần thì trong suốt như dòng suối nhỏ, nhìn xa lại thấy sâu thẳm như đại dương mênh mông. Một dung nhanh tuyệt thế khuynh thành, tư thế ngồi cành tôn thêm vẻ cực độ tuyệt mĩ trên người y, tựa như thần tiên giáng trần.
Cây trâm màu trắng cài trên mái tóc dài giống như được gọt giũa từ tảng băng ngàn năm, rất phù hợp với khí chất của y tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Ngón tay thon dài của y tao nhã trượt trên dây đàn, khi ngón tay khẽ chuyển động thì y đã gãy lên một khúc nhạc động lòng người.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt. Nàng không hề ngờ rằng trên đời này lại có người đẹp đến nhường vậy, có thể tự bộc lộ khí chất của bản thân đến đỉnh điểm.
Trái tim nhỏ bé của nàng kích động đến không kiềm nổi, bàn tay nhỏ bé vừa cố gắng giữ yên nó đập đúng nhịp, vừa lau lau cái mũi để máu đừng chảy xuống đất.
Mỹ nhân kìa, mỹ nhân kìa, thế gian này có một mỹ nhân tuyệt sắc đến vậy sao?
Lòng háo sắc của Thiên Chỉ Diên nổi dậy, xoa xao cằm suy nghĩ làm thế nào để lọt vào mắt xanh của mỹ nhân. Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng chỉnh trang y phục, vuốt lại đầu tóc, sau khi hít thở sâu một hơi liền ung dung đi về phía mỹ nhân.
Đi tới trước gót chân của mỹ nhân, nàng mở to mắt chớp chớp, nở một nụ cười duyên dáng, cố gắng tỏ vẻ khả ái nhất có thể.
Mỹ nhân ngước thấy nàng bước tới liền ngưng tiếng đàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mà mở miệng cười nhẹ nhàng.
Nụ cười ấy của mỹ nhân đã hớp mất hồn của Thiên Chỉ Diên, đạo mạo làm gì chứ, lễ nghĩa tự trọng để chi vậy, toàn bộ vứt qua một bên hết đi.
“Mỹ nhân, ngươi trông thật xinh đẹp đó!”
Thiên Chỉ Diên chưa nghĩ mà đã mở miệng, đây quả thật đùa bỡn trắng trợn mà!
Mỹ nhân hơi kinh ngạc nhưng cũng mỉm cười gật gật đầu.
Thiên Chỉ Diên thấy tính tình mỹ nhân cũng ôn òa, nàng quyết định lui một tiến mười, bò lên đùi mỹ nhân rồi cọ cọ vào lòng y. Nằm yên thoản mãn, nàng ngửi thấy hương thơm của hoa lê, ngọt dịu tươi mát khiến nàng dễ chịu vô cùng.
Ngày hôm nay là ngày gì mà sao lại đảo lộn hết thế này? Chẳng lẽ ông trời thấy nàng gan dạ dũng cảm, thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt mới tặng mỹ nhân cho nàng?
“Mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây đàn một mình?”
Thiên Chỉ Diên bắt đầu ngọ nguậy, thân thể nho nhỏ mềm mại trong lòng người khác không an phận lần mò khắp nơi, bàn tay bé tí từ từ chạm đến ngực của mỹ nhân.
Ồ! Lồng ngực săn chắc, nhất định có cảm giác rất an toàn!
“Tại hạ nhàn rỗi không chuyện để làm, mới tự ý đến đây gãy vài khúc.”
Người đẹp, giọng cũng đẹp. Thiên Chỉ Diên nghe giọng nói này cảm thấy trong làng như lạc vào sa mạc Sahara mấy ngày bỗng tìm được nguồn nước thanh mát.
Nàng bị sắc đẹp mê hoặc che lấp luồng suy nghĩ, cứ chợt nghĩ gì thì nói đó. Khi thấy mỹ nhân cũng không định tránh xa mình, nàng đâm chọc trong lòng mỹ nhân, buột miệng hỏi: “Ngươi có nghe qua danh của công tử Tương chưa?”
“Tại hạ đã nghe qua.”
“Ta cho biết ngươi nha, công tử Tương chỉ là tên hữu danh vô thật. Mới tiến vào hoàng cung hắn đã chiêu gọi cả đống phi tần nghe hắn đàn, suốt ngày chìm trong son phấn, đúng là đồ mua danh bán dự, tầm thường cùng cực. Còn ngươi thì khác hắn, ngươi giỏi hơn hắn nhiều. Hắn là bạn phụ nữ, ngươi là công tử như ngọc.”
Khóe miệng của mỹ nhân bỗng vừa lệch vừa giật.
Thiên Chỉ Diên ngồi trong lòng mỹ nhân nên không thấy dáng vẻ của y, nhưng nàng cảm nhận hành động, nghĩ chắc mỹ nhân lại đang cười nhẹ nữa.
Trong lòng nàng hết sức đắc ý, lần này hạ mình nịnh nọt để mỹ nhân vui vẻ là có thể tiến thêm một bước để thiết lập quan hệ rồi, gặp gỡ ban đầu như vậy là quá ấn tượng, hắn sẽ không tránh xa mình đâu nhỉ? Suy đoán đó làm Thiên Chỉ Diên rất vui vẻ.
Nàng vốn hiểu rõ các nguyên tắc cơ bản để giao tiếp lẫn nhau mà.
“Ta tên là Thiên Chỉ Diên, năm tuổi, ta thích ăn đồ ngọt, rảnh rỗi đến không có chuyện gì làm thì ườn bụng phơi nắng, nghe một khúc nhạc. Khúc mà mỹ nhân vừa đàn là đoạn ta thích nhất.”
Mỹ nhân cười gật đầu.
“Xin hỏi phương danh của mỹ nhân?” Nàng hỏi.
“Tại hạ bất tài, là bạn của phụ nữ, Thẩm Vân Tương.”
Nụ cười của Thiên Chỉ Diên nháy mắt cứng đờ trên gương mặt. Phản ứng đầu tiên của nàng là gì mới phải đây? Đúng rồi, nàng muốn giết người, muốn giết người!
Thiên Chỉ Diên tức giận rút bàn tay đang đặt trên người mỹ nhân về, à không, là trên người Thẩm Vân Tương.
“Ha ha, ta phải quay lại, Lưu Hà chắc đang đi tìm, ta về trước đây.”
Không đợi Thẩm Vân Tương trả lời, Thiên Chỉ Diên nhảy xuống người y, nhanh chân bỏ chạy. Nàng chạy một mạch như điên, cách Trọng Hạ uyển mười dặm mới yên tâm dừng lại.
Nàng tựa thân trên một hòn no bộ, bàn tay tí xíu vỗ vỗ ngực để khí huyết lưu thông ổn định lại. Sao có thể mất mặt đến thế? Thiên Chỉ Diên, ngươi bị sắc đẹp che mất trí óc rồi!
Nàng ôm mặt, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Bỗng phía sau hòn bộ có mấy tiếng trò chuyện khe khẽ.
“Nè, ngươi biết gì chưa? Thật ra hôm nay công tử Tương không có đến Lăng Tiêu các!”
“Biết rồi, đáng ghét quá đi, không biết là ai đồn nhảm nhí như vậy, nào là công tử Tương sẽ tới Lăng Tiêu các, hại ta sáng sớm đã ngồi bệt chờ ở đó, mãi không thấy người đâu.”
“Đã bảo mà, người bình thường như chúng ta đâu dễ gì gặp được công tử!”
Khuôn mặt nhỏ tẹo của ai kia càng đen như cục than, tâm trạng càng bực tức hơn lúc nãy. Nàng im ỉm rẽ một lối nhỏ khác trở về, không muốn nghe thêm bất kì tin nào nữa!
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa rẽ sang lối nhỏ khác thì tin đồn về người đó đã tràn ngập mọi ngõ ngách lớn nhỏ, chủ đề mà mọi người bán tán đều là về y.
“Các ngươi chỉ giỏi đoán mò mà thôi, công tử Tương vốn không phải đang ở tại Thường Xuân uyển, mà là Trọng hạ uyển đấy.”
“Nói lung tung, ngươi tận mắt thấy à? Hay là Kim Thu uyển nhỉ?”
“Thật à?”
“Không tin thì cứ kiểm tra thử xem.”
Mặt Thiên Chỉ Diên đen đến nỗi không thể đen hơn nữa, tâm trạng nặng nề đến không thể nặng nề hơn. Các ngươi bị lừa dối như thế mà không cảm thấy gì ư?
Đáng lẽ ra tin đồn không thể nào chính xác được. Thiên Chỉ Diên, ngươi cũng không tin công tử Tương hoàn mỹ như vậy mà, cớ sao ngươi lại tin sái cổ lời đồn y đang ở Lăng Tiêu các mà không phải Thường Xuân uyển chứ?
Chẳng lẽ sắc đẹp có thể mê hoặc nàng đến u mê đầu óc đến thế? Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ đầu mình, chậm chạp quay lại viện nhỏ của mình.
Trên đường đi gặp biết bao kẻ hầu người hạ, mọi người đều cung kính thi lễ với nàng. Nhưng sao ánh mắt của tất cả lại kì lạ nhỉ? Thiên Chỉ Diên nghĩ hoài mà không rõ, mãi đến khi gần về tới cung, chưa vào được khoảng sân đã nghe những lời không nên nghe.
“Thì ra chính là Cửu công chúa, đúng là dạng lưng hùm vai gấu, khí lực kinh người! Chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi chứ nhiêu!”
“Đúng đó, Cửu công chúa cũng mới năm tuổi, vừa gặp thấy người mắt ngập nước long lanh, khuôn mặt khả ái phấn điêu ngọc mài giống như tiểu Nữ Oa, không thể ngờ rằng lại là một Hỗn Thế Ma Vương!”
“Bởi vậy không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Nghe đồn công chúa chỉ hai chân giẫm đạp, hai tay xách cổ là đánh bốn vị hoàng tử suýt chết!”
“Còn dám đánh cả ca ca của mình. Mấy cung nữ như chúng ta thân cô thế cô, nên tránh xa thì tốt hơn.”
Rốt cuộc thì Thiên Chỉ Diên cũng đã hiểu nguyên do, thái độ của mọi người không khi dễ nàng nữa mà là sợ hãi nàng. Chuyện ngày hôm qua có lẽ đã truyền đi khắp hoàng cung, và có người nào đó dám đặt cho nàng biệt hiệu Hỗn Thế Ma Vương?
Lưng hùm vai gấu, khí lực kinh người? Hai chân giẫm đạp, hai tay xách cổ? Nàng là yêu quái à?
Nàng thở dài một hơi, buồn bực bước vài bước. Trong ngôi đình xa xa, một phi tử vừa thấy bóng dáng nàng thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng dắt tiểu công chúa bên cạnh rời khỏi đó.
Hiệu ứng của Hỗn Thế Ma Vương là thế đấy!
Tâm trạng của nàng hiện giờ u ám như mây đen trước mưa rào, vì sao cùng bị dính vào tin đồn nhưng nàng và Thẩm Vân Tương lại khác biệt nhau lớn như vậy? Còn thảm kịch nào có thể tồi tệ hơn thế này không?
Dưới cành lê, một người đang lặng yên ngồi đấy. Mái tóc dài đen như mực, dưới đôi lông mày thẳng tắp là đôi mắt đen lay láy, nhìn gần thì trong suốt như dòng suối nhỏ, nhìn xa lại thấy sâu thẳm như đại dương mênh mông. Một dung nhanh tuyệt thế khuynh thành, tư thế ngồi cành tôn thêm vẻ cực độ tuyệt mĩ trên người y, tựa như thần tiên giáng trần.
Cây trâm màu trắng cài trên mái tóc dài giống như được gọt giũa từ tảng băng ngàn năm, rất phù hợp với khí chất của y tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Ngón tay thon dài của y tao nhã trượt trên dây đàn, khi ngón tay khẽ chuyển động thì y đã gãy lên một khúc nhạc động lòng người.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt. Nàng không hề ngờ rằng trên đời này lại có người đẹp đến nhường vậy, có thể tự bộc lộ khí chất của bản thân đến đỉnh điểm.
Trái tim nhỏ bé của nàng kích động đến không kiềm nổi, bàn tay nhỏ bé vừa cố gắng giữ yên nó đập đúng nhịp, vừa lau lau cái mũi để máu đừng chảy xuống đất.
Mỹ nhân kìa, mỹ nhân kìa, thế gian này có một mỹ nhân tuyệt sắc đến vậy sao?
Lòng háo sắc của Thiên Chỉ Diên nổi dậy, xoa xao cằm suy nghĩ làm thế nào để lọt vào mắt xanh của mỹ nhân. Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng chỉnh trang y phục, vuốt lại đầu tóc, sau khi hít thở sâu một hơi liền ung dung đi về phía mỹ nhân.
Đi tới trước gót chân của mỹ nhân, nàng mở to mắt chớp chớp, nở một nụ cười duyên dáng, cố gắng tỏ vẻ khả ái nhất có thể.
Mỹ nhân ngước thấy nàng bước tới liền ngưng tiếng đàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mà mở miệng cười nhẹ nhàng.
Nụ cười ấy của mỹ nhân đã hớp mất hồn của Thiên Chỉ Diên, đạo mạo làm gì chứ, lễ nghĩa tự trọng để chi vậy, toàn bộ vứt qua một bên hết đi.
“Mỹ nhân, ngươi trông thật xinh đẹp đó!”
Thiên Chỉ Diên chưa nghĩ mà đã mở miệng, đây quả thật đùa bỡn trắng trợn mà!
Mỹ nhân hơi kinh ngạc nhưng cũng mỉm cười gật gật đầu.
Thiên Chỉ Diên thấy tính tình mỹ nhân cũng ôn òa, nàng quyết định lui một tiến mười, bò lên đùi mỹ nhân rồi cọ cọ vào lòng y. Nằm yên thoản mãn, nàng ngửi thấy hương thơm của hoa lê, ngọt dịu tươi mát khiến nàng dễ chịu vô cùng.
Ngày hôm nay là ngày gì mà sao lại đảo lộn hết thế này? Chẳng lẽ ông trời thấy nàng gan dạ dũng cảm, thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt mới tặng mỹ nhân cho nàng?
“Mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây đàn một mình?”
Thiên Chỉ Diên bắt đầu ngọ nguậy, thân thể nho nhỏ mềm mại trong lòng người khác không an phận lần mò khắp nơi, bàn tay bé tí từ từ chạm đến ngực của mỹ nhân.
Ồ! Lồng ngực săn chắc, nhất định có cảm giác rất an toàn!
“Tại hạ nhàn rỗi không chuyện để làm, mới tự ý đến đây gãy vài khúc.”
Người đẹp, giọng cũng đẹp. Thiên Chỉ Diên nghe giọng nói này cảm thấy trong làng như lạc vào sa mạc Sahara mấy ngày bỗng tìm được nguồn nước thanh mát.
Nàng bị sắc đẹp mê hoặc che lấp luồng suy nghĩ, cứ chợt nghĩ gì thì nói đó. Khi thấy mỹ nhân cũng không định tránh xa mình, nàng đâm chọc trong lòng mỹ nhân, buột miệng hỏi: “Ngươi có nghe qua danh của công tử Tương chưa?”
“Tại hạ đã nghe qua.”
“Ta cho biết ngươi nha, công tử Tương chỉ là tên hữu danh vô thật. Mới tiến vào hoàng cung hắn đã chiêu gọi cả đống phi tần nghe hắn đàn, suốt ngày chìm trong son phấn, đúng là đồ mua danh bán dự, tầm thường cùng cực. Còn ngươi thì khác hắn, ngươi giỏi hơn hắn nhiều. Hắn là bạn phụ nữ, ngươi là công tử như ngọc.”
Khóe miệng của mỹ nhân bỗng vừa lệch vừa giật.
Thiên Chỉ Diên ngồi trong lòng mỹ nhân nên không thấy dáng vẻ của y, nhưng nàng cảm nhận hành động, nghĩ chắc mỹ nhân lại đang cười nhẹ nữa.
Trong lòng nàng hết sức đắc ý, lần này hạ mình nịnh nọt để mỹ nhân vui vẻ là có thể tiến thêm một bước để thiết lập quan hệ rồi, gặp gỡ ban đầu như vậy là quá ấn tượng, hắn sẽ không tránh xa mình đâu nhỉ? Suy đoán đó làm Thiên Chỉ Diên rất vui vẻ.
Nàng vốn hiểu rõ các nguyên tắc cơ bản để giao tiếp lẫn nhau mà.
“Ta tên là Thiên Chỉ Diên, năm tuổi, ta thích ăn đồ ngọt, rảnh rỗi đến không có chuyện gì làm thì ườn bụng phơi nắng, nghe một khúc nhạc. Khúc mà mỹ nhân vừa đàn là đoạn ta thích nhất.”
Mỹ nhân cười gật đầu.
“Xin hỏi phương danh của mỹ nhân?” Nàng hỏi.
“Tại hạ bất tài, là bạn của phụ nữ, Thẩm Vân Tương.”
Nụ cười của Thiên Chỉ Diên nháy mắt cứng đờ trên gương mặt. Phản ứng đầu tiên của nàng là gì mới phải đây? Đúng rồi, nàng muốn giết người, muốn giết người!
Thiên Chỉ Diên tức giận rút bàn tay đang đặt trên người mỹ nhân về, à không, là trên người Thẩm Vân Tương.
“Ha ha, ta phải quay lại, Lưu Hà chắc đang đi tìm, ta về trước đây.”
Không đợi Thẩm Vân Tương trả lời, Thiên Chỉ Diên nhảy xuống người y, nhanh chân bỏ chạy. Nàng chạy một mạch như điên, cách Trọng Hạ uyển mười dặm mới yên tâm dừng lại.
Nàng tựa thân trên một hòn no bộ, bàn tay tí xíu vỗ vỗ ngực để khí huyết lưu thông ổn định lại. Sao có thể mất mặt đến thế? Thiên Chỉ Diên, ngươi bị sắc đẹp che mất trí óc rồi!
Nàng ôm mặt, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Bỗng phía sau hòn bộ có mấy tiếng trò chuyện khe khẽ.
“Nè, ngươi biết gì chưa? Thật ra hôm nay công tử Tương không có đến Lăng Tiêu các!”
“Biết rồi, đáng ghét quá đi, không biết là ai đồn nhảm nhí như vậy, nào là công tử Tương sẽ tới Lăng Tiêu các, hại ta sáng sớm đã ngồi bệt chờ ở đó, mãi không thấy người đâu.”
“Đã bảo mà, người bình thường như chúng ta đâu dễ gì gặp được công tử!”
Khuôn mặt nhỏ tẹo của ai kia càng đen như cục than, tâm trạng càng bực tức hơn lúc nãy. Nàng im ỉm rẽ một lối nhỏ khác trở về, không muốn nghe thêm bất kì tin nào nữa!
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa rẽ sang lối nhỏ khác thì tin đồn về người đó đã tràn ngập mọi ngõ ngách lớn nhỏ, chủ đề mà mọi người bán tán đều là về y.
“Các ngươi chỉ giỏi đoán mò mà thôi, công tử Tương vốn không phải đang ở tại Thường Xuân uyển, mà là Trọng hạ uyển đấy.”
“Nói lung tung, ngươi tận mắt thấy à? Hay là Kim Thu uyển nhỉ?”
“Thật à?”
“Không tin thì cứ kiểm tra thử xem.”
Mặt Thiên Chỉ Diên đen đến nỗi không thể đen hơn nữa, tâm trạng nặng nề đến không thể nặng nề hơn. Các ngươi bị lừa dối như thế mà không cảm thấy gì ư?
Đáng lẽ ra tin đồn không thể nào chính xác được. Thiên Chỉ Diên, ngươi cũng không tin công tử Tương hoàn mỹ như vậy mà, cớ sao ngươi lại tin sái cổ lời đồn y đang ở Lăng Tiêu các mà không phải Thường Xuân uyển chứ?
Chẳng lẽ sắc đẹp có thể mê hoặc nàng đến u mê đầu óc đến thế? Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ đầu mình, chậm chạp quay lại viện nhỏ của mình.
Trên đường đi gặp biết bao kẻ hầu người hạ, mọi người đều cung kính thi lễ với nàng. Nhưng sao ánh mắt của tất cả lại kì lạ nhỉ? Thiên Chỉ Diên nghĩ hoài mà không rõ, mãi đến khi gần về tới cung, chưa vào được khoảng sân đã nghe những lời không nên nghe.
“Thì ra chính là Cửu công chúa, đúng là dạng lưng hùm vai gấu, khí lực kinh người! Chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi chứ nhiêu!”
“Đúng đó, Cửu công chúa cũng mới năm tuổi, vừa gặp thấy người mắt ngập nước long lanh, khuôn mặt khả ái phấn điêu ngọc mài giống như tiểu Nữ Oa, không thể ngờ rằng lại là một Hỗn Thế Ma Vương!”
“Bởi vậy không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Nghe đồn công chúa chỉ hai chân giẫm đạp, hai tay xách cổ là đánh bốn vị hoàng tử suýt chết!”
“Còn dám đánh cả ca ca của mình. Mấy cung nữ như chúng ta thân cô thế cô, nên tránh xa thì tốt hơn.”
Rốt cuộc thì Thiên Chỉ Diên cũng đã hiểu nguyên do, thái độ của mọi người không khi dễ nàng nữa mà là sợ hãi nàng. Chuyện ngày hôm qua có lẽ đã truyền đi khắp hoàng cung, và có người nào đó dám đặt cho nàng biệt hiệu Hỗn Thế Ma Vương?
Lưng hùm vai gấu, khí lực kinh người? Hai chân giẫm đạp, hai tay xách cổ? Nàng là yêu quái à?
Nàng thở dài một hơi, buồn bực bước vài bước. Trong ngôi đình xa xa, một phi tử vừa thấy bóng dáng nàng thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng dắt tiểu công chúa bên cạnh rời khỏi đó.
Hiệu ứng của Hỗn Thế Ma Vương là thế đấy!
Tâm trạng của nàng hiện giờ u ám như mây đen trước mưa rào, vì sao cùng bị dính vào tin đồn nhưng nàng và Thẩm Vân Tương lại khác biệt nhau lớn như vậy? Còn thảm kịch nào có thể tồi tệ hơn thế này không?
/89
|