Phùng Giản là người đầu tiên nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, đang muốn đi qua nhìn xem Niệm Tưởng thế nào.
Cô nàng luôn cảm thấy vị người nhà của bệnh nhân kia có chút bất thiện, kết quả là còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy một tràng tiếng ào ào vang lên.
Tiếng một người phụ nữ chửi rủa vang lên sắc nhọn: “Cô là bác sĩ sao? Cô như vậy mà làm bác sĩ ư, cô đừng hại chết người ta chứ … Cô nhìn đi, cô biến con gái tôi thành như vậy, cái gì ở trong hàm rang nó, cô nói đi, bây giờ làm sao?”
Trong lòng Phùng Giản giật mình, cô nàng chạy vài bước tới, liền thấy Niệm Tưởng đứng ở bên cạnh bàn khám, cả khuôn mặt trắng đến mức dọa người, ánh mắt mang áp lực nhìn người phụ nữ đối diện, cô muốn giải thích: “Dì trước hết hãy nghe cháu nói, bây giờ chúng ta cần nhất …”
“Không cần nghe, gọi viện trưởng các người xuống đây cho tôi. Cái gì bệnh viện tốt, bác sĩ tốt, kỹ thuật như vậy mà đi khám cho người ta, viện trưởng các người không muốn làm ăn nữa à?” Mẹ Trịnh Dung Dung giận dữ, lại gạt phăng một chồng hồ sơ từ kệ bên cạnh xuống.
Tiếng ào ào lại vang lên, hồ sơ đã chỉnh sửa hoàn hảo nằm phủ kín mặt đất, có mấy cái trực tiếp văng trúng mặt Niệm Tưởng.
Cô cúi đầu nhìn tên trên hồ sơ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương càng giật lợi hại. Trên mặt còn có vết cào hồng hồng do việc phát sinh vừa rồi, cô không kịp bảo vệ mình liền lãnh trọn bạt tay, mặt bị ngón tay của mẹ Trịnh làm sướt da, giờ phút này cũng bắt đầu cảm giác được đau nhức, làm cho toàn bộ đại não của cô trong nháy mắt trống rỗng.
Phùng Giản thấy một màn như vậy, nhất thời đầu cũng tê rần, nhanh chóng lại gần hộ sĩ đang xem chuyện cùng mình, nhẹ giọng dặn dò: “Nhanh chóng gọi bác sĩ Từ đến, nói Niệm Tưởng bên này đã xảy ra chuyện.”
Thấy hộ sĩ chạy đi, Phùng Giản hít một hơi thật sâu, đi vào.
Đầu tiên là nhìn thấy cô bé nằm trên bàn khám đang khóc to, lại quan sát người phụ nữ đang bạo giận, cô nàng khẽ liếm môi, hắng giọng một cái, tham gia: “Niệm Tưởng, xảy ra chuyện gì?”
Niệm Tưởng còn có chút mê mang, hoảng hốt, thấy có người gọi tên mình mới ngẩng đầu lên. Phùng Giản thế này mới thấy rõ dấu tay trên mặt Niệm Tưởng, vừa thấy lửa giận cũng bùng lên…
“Trên mặt cô làm sao vậy?” Phùng Giản lại gần nhìn cho rõ, “ách” một tiếng.
Niệm Tưởng có làn da trắng sứ, vết thương này liền thấy rất rõ ràng dữ tợn, hơi sưng đỏ, hiện lên trên mặt trắng nõn của cô, còn có vài chỗ bị trầy xước rách da.
“Tôi không sao…” Niệm Tưởng giơ tay sờ mặt một chút, đầu ngón tay vừa tiếp xúc lên, mới phát hiện vết thương trên mặt có chút nghiêm trọng. Cô cắn môi dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
Trong lúc đầu óc choáng váng, được Phùng Giản dùng sức cầm tay, thế này cô mới lấy lại vài phần lý trí, ngắn gọn nói: “Lúc thông tủy, đầu khoan bị gãy ở trong răng.”
Phùng Giản đang muốn nói cái gì đó, mẹ Trịnh đột nhiên tiến lên, nâng tay lên, lại là một bộ dạng muốn động thủ: “Cô đương nhiên là không sao rồi, đầu khoan đâu có gãy trong răng của cô, là gãy trong răng con gái tôi! Nói cái gì phải cắt bỏ tủy, đó đều là thương tổn ngoài ý muốn, hậu quả ai gánh vác?”
Phùng Giản cũng bị việc thế này dọa sợ không nhẹ, cô nàng nhanh chóng đem Niệm Tưởng kéo về phía sau, rồi tiến lên một phen ngăn lại đối phương, cô nghiêm mặt: “Việc này bệnh viện chúng tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mời dì đây không được động thủ với bác sĩ của chúng tôi?”
“Bệnh viện các người đã quen lấy tiền khi dễ người ta à, tôi muốn đi tố cáo! Cô cút ra, đừng cản tôi…”
…
Từ Nhuận Thanh vừa lúc kết thúc khám cho một bệnh nhân niềng răng, còn đang dặn dò những việc cần chú ý thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi ồn ào, còn chưa chờ anh đi ra ngoài, một hộ sĩ đã chạy vào, vẻ mặt sốt ruột chỉ vào phòng khám gần bên: “Bên Niệm Tưởng đã xảy ra chuyện, người nhà bệnh nhân gây sự, bác sĩ Từ, anh nhanh chóng đi xem thử.”
Âu Dương đang giúp đỡ chỉnh lý lại bệnh lịch, nghe vậy thì hai mắt trợn lên, hiển nhiên là có chút giật mình: “Biết xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, tôi cũng vừa nghe có tiếng tranh cãi, Phùng Giản đã bảo tôi đến tìm bác sĩ Từ nói một tiếng.” Hộ sĩ kia rõ ràng thần sắc đang khẩn trương, nhưng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt dần trầm xuống của Từ Nhuận Thanh thì không dám nhiều lời nữa, hơi hơi nghiêng người nhường đường cho anh.
Âu Dương nhìn Từ Nhuận Thanh rời đi, cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng vẫn dặn dò với bệnh nhân xong mới theo sau.
Trước phòng khám tạm thời của Niệm Tưởng đã bu đầy người, gần như đều là người nhà bệnh nhân và bệnh nhân khác đến xem náo nhiệt.
Người phụ nữ kia không khách khí, tiếp tục chỉ trích chửi rủa vang dội, Từ Nhuận Thanh chỉ là đi tới cửa mà chẳng khác gì đang ở giữa phòng.
Ngoài Phùng Giản còn có mấy cô hộ sĩ khác đứng chắn trước mặt người phụ nữ, không biết là ai hô lên trước “Bác sĩ Từ tới”, tiếp đó là hai ba tiếng “Bác sĩ Từ ” vang lên theo.
Từ Nhuận Thanh nhìn một chút phòng khám lộn xộn, ánh mắt tuần tra một vòng, nhìn thấy Niệm Tưởng đang đứng ở phía cuối. Cô được Phùng Giản che ở phía trước, liền đứng ở bên cạnh cửa sổ, còn chưa kịp thả lỏng tâm tình anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, bên má trái rõ ràng có vết thương.
Đôi mắt anh nhất thời nhíu lại, đáy mắt như ngưng kết, chuyển sang nhìn về phía cô bé còn đang khóc lóc om sòm kia, anh trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đầu khoan bị gãy bên trong răng, sau khi giải thích với người thân bệnh nhân, thì phản ứng đầu tiên của họ là động thủ với bác sĩ của chúng ta.”
Từ Nhuận Thanh thoáng mím khóe môi, lại nhìn Niệm Tưởng, anh quay người, đầu tiên là đỡ cô bé đang ngồi khóc trên bàn khám nằm xuống lại: “Tôi kiểm tra một chút.”
Mẹ Trịnh Dung Dung thấy thế này mới ngậm miệng, hoài nghi quan sát anh, bà ta hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là người phụ trách bệnh viện này, vừa rồi người trị liệu cho con gái dì là thực tập sinh của tôi, cô ấy còn đang thực tập.” Dứt lời, anh hơi nhướn mi, ngữ khí lạnh lùng lại trầm thấp: “Nhưng tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp và năng lực của cô ấy là không có vấn đề.”
“Không có vấn đề?” Thanh âm của Mẹ Trịnh Dung Dung đột nhiên cất cao, “Không có vấn đề còn làm thứ này bị gãy trong răng của con gái tôi? Bệnh viện các người chính là không muốn chịu trách nhiệm có phải không?”
Từ Nhuận Thanh mới vừa đi tới bồn rửa tay, đang rửa tay thì nghe vậy, ánh mắt anh se lạnh, thái độ lại vẫn khéo léo như cũ: “Dì hiểu lầm, bệnh viện cũng không có ý không chịu trách nhiệm. Đối với chuyện này của thực tập sinh của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, hơn nữa, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan.”
Ý nghĩa phía sau của câu kia, hiển nhiên là muốn nhắc đến Niệm Tưởng.
Dáng người anh thon dài, lại mặc đồng phục, thân ảnh đứng ở dưới ngọn đèn như được chiếu sáng, cứ như vậy mặt không chút thay đổi cùng ánh mắt lành lạnh nhìn bà ta, liền làm cho bà ta cảm thấy chột dạ.
Theo bản năng, tránh đi ánh mắt anh.
Thấy bà ta đã an tĩnh lại, Từ Nhuận Thanh chỉ hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: “Dì trước tiên bình tỉnh lại, hiện tại, chủ yếu là cần lấy ra phần đầu khoan bị gãy, bằng không, tiếp tục kéo dài vấn đề còn có thể lớn hơn. Tủy bị đứt cũng không phải là không có cách trị, tôi sẽ phụ trách giải quyết, mọi chi phí sẽ do bệnh viện gánh vác.”
Thanh âm của anh trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh lại trong suốt, còn mang theo vài phần áp lực, cảm giác áp bách kia rõ ràng rất nặng nề.
“Nhưng trước tiên, không cho phép dì động tay với bác sĩ của chúng tôi. Bằng không, tôi cũng sẽ dựa theo quy định của bệnh viện để bắt dì phải chịu trách nhiệm, hi vọng dì có thể hiểu được.”
Có lẽ là lời của anh càng có uy tín, hoặc có lẽ là khí thế của Từ Nhuận Thanh quá mức cường đại bức người. Mẹ của Trịnh Dung Dung không dám giống như vừa rồi, cố tình gây sự đối với Niệm Tưởng nữa, bà ta trầm mặt suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu.
Đối phương đã thỏa hiệp, thế này anh mới đi đến trước bàn khám, điều chỉnh ngọn đèn, buông mắt nhìn cô bé nằm trên đó rồi kéo ghế ngồi xuống.
Bây giờ anh mới quay đầu nhìn về phía Niệm Tưởng, dùng ngữ khí bình thường giống như hàng ngày gọi tên cô: “Niệm Tưởng.”
Thấy cô ngẩng đầu nhìn lại đây, thanh âm anh vẫn bình tĩnh bay giờ thả nhẹ vài phần, anh dặn dò: “Chuẩn bị công cụ, trước để anh kiểm tra cho cô bé, em qua đây phụ giúp anh.”
Niệm Tưởng vừa chần chờ, chống lại ánh mắt ôn hòa như Thanh Liên của anh, cô hơi ngập ngừng, sau đó nặng nề gật đầu một cái, đi chuẩn bị công cụ.
Phùng Giản sợ mẹ Trịnh Dung Dung sẽ có động tác gì, liền canh bên cạnh Niệm Tưởng, cùng cô ấy đi ra ngoài, cùng nhau chuẩn bị công cụ rồi quay trở lại, còn Âu Dương đã giải tán đám đông xem náo nhiệt.
Từ Nhuận Thanh đang nhẹ giọng nói chuyện với cô bé trên bàn khám, mẹ của Trịnh Dung Dung được mời đến ngồi trên ghế bên bàn làm việc, trước bàn đặt một ly nước ấm, không khí ôn hòa, căn bản không nghĩ là trước đó không lâu còn xảy ra một màn xung đột gay gắt.
Tiếp nhận cái khay từ tay Niệm Tưởng, Từ Nhuận Thanh vừa mang khẩu trang và bao tay, vừa hỏi cô: “Biết phát sinh loại tình huống này thì nên xử lý như thế nào không?”
“Biết.” Niệm Tưởng nhớ lại, trả lời: “Trước thì chụp phim, xác định vị trí mũi khoan. Nếu như vị trí ở phía trên, có thể suy xét dùng mũi khoan khác lấy mũi bị gãy ra. Nếu như ở ngay giữa ống tủy, có thể quan sát tủy để quyết định phương pháp lấy ra. Nếu đã chọc qua khỏi ống tủy, vậy thì chỉ cần cắt bỏ ống tủy.”
Từ Nhuận Thanh đã dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng của cô bé, nghe vậy, anh “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Em quan sát được là loại tình huống nào?”
Thanh âm của cô nhất thời yếu đi vài phần: “Còn chưa có chụp phim, chưa xác định được phương pháp xử lý…”
Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu nhìn cô, thấy rõ cô đang cúi đầu, hiển nhiên còn đắm chìm trong vụ việc vừa rồi.
“Về sau có thể không cần quy tắc như vậy.” Anh hạ giọng, chỉ dùng thanh âm mà hai người có thể nghe được, tiếp tục nói: “Phương pháp xử lý có thể không cần cứng nhắc như vậy. Có phải khi tai nạn vừa phát sinh, em cũng chưa kịp giải thích trấn an gì đó trước với người nhà bệnh nhân?”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, khẽ gật đầu.
Bây giờ cô còn có thể nhớ lại tâm tình khủng hoảng luống cuống vừa rồi.
Sau khi biết mũi khoan bị gãy, đầu óc của cô nhất thời liền trống không, lưng túa mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là quá trình xử lý chuyện ngoài ý muốn. Chuyện kế tiếp như thế nào ngay cả cô bây giờ cũng không nhớ nổi, tất cả đều là hỗn loạn.
Trịnh Dung Dung vì đau mà khóc lên. Mẹ Trịnh Dung Dung gần như là sau đó một giây liền níu áo blouse của cô, trực tiếp kéo ra, chất vấn cô làm sao thế này.
Loại cảm giác trong nháy mắt bị người đẩy mạnh vào bóng tối, giơ tay không bắt được cái gì có thể bám víu. Loại tâm tình khủng hoảng kia giống như đang rơi trong không trung, cho tới bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được.
Tới lúc muốn nói giải thích gì đó thì Niệm Tưởng đã được Phùng Giản che ở phía sau, trong nháy mắt kia, bên tai của cô như không có tiếng động, an tĩnh đến có thể nghe thấy trái tim mình đang kịch liệt nhảy trong lồng ngực, cũng có thể nhận thấy được đau đớn trên mặt, cùng với xúc cảm các đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Hận không thể lập tức trốn đi, tâm tình sợ hãi tránh né giờ phút này như là thủy triều vọt tới.
Thanh âm của cô khô khốc, trúc trắc, còn mang theo hơi chút luống cuống khó phát giác: “Em khi đó…”
“Đợi lát nữa lại nói với anh.” Anh đem khẩu kính đưa cho cô, không trực tiếp đặt về trong khay.
Đầu ngón tay va chạm vào cô thì hơi dùng lực, bóp nhẹ tay cô một chút: “Trước tiên dẫn bệnh nhân đi xuống chụp phim, xác định vị trí mũi khoan.”
Niệm Tưởng không dám trì hoãn, mang theo Trịnh Dung Dung đi xuống lầu chụp phim.
Mũi khoan đã chọc qua khỏi ống tủy, nên cần làm thủ thuật cắt bỏ.
Từ Nhuận Thanh nhìn phim, khẽ nhíu mày một cái, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt của anh lại khôi phục như thường, dặn dò Niệm Tưởng đi chuẩn bị dụng cụ muốn dùng.
Thuốc tê, bông, …
Niệm Tưởng lấy xong, đang muốn lên lầu. Liền thấy người lúc này hẳn là nên ở trên lầu, giờ phút này đã đứng ở cửa phòng dụng cụ.
Thấy cô nhìn qua, Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn, thấy không ai chú ý, anh đi tới, thuận tiện đóng cửa lại.
Niệm Tưởng không hiểu, nhìn anh…
“Không cần thuốc tê.” Anh đi đến, từ trên khay lấy đi thuốc tê, “Âu Dương ở trên lầu đã gây tê cho bệnh nhân, anh xuống đây xem em.”
Anh giơ tay đỡ nhẹ mặt cô, hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve chung quanh vết thương trên mặt cô. Chân mày càng nhíu càng chặt, biểu tình vốn ôn hòa trong nháy mắt liền âm trầm, đến mức như sắp nổi một trận bão táp.
“Ổn chưa?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng gật đầu, chỉ hai chữ này, lại làm cho cô nghe được sự đau lòng trong lời nói của anh. Cho dù vụ việc vừa rồi cô đã khiếp sợ luống cuống, cảm thấy ủy khuất thì cũng chưa từng muốn khóc.
Lúc này đầu quả tim lại như là bị ai nhéo đau, chóp mũi chua xót.
Sau đó cảm giác được anh hôn lên, nụ hôn dừng ở trên trán cô, chỉ trong chớp mắt rồi rời đi rất nhanh.
Thanh âm Từ Nhuận Thanh có chút khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng mang theo uy lực: “Khóc cái gì, có anh ở đây rồi.”
Cô nàng luôn cảm thấy vị người nhà của bệnh nhân kia có chút bất thiện, kết quả là còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy một tràng tiếng ào ào vang lên.
Tiếng một người phụ nữ chửi rủa vang lên sắc nhọn: “Cô là bác sĩ sao? Cô như vậy mà làm bác sĩ ư, cô đừng hại chết người ta chứ … Cô nhìn đi, cô biến con gái tôi thành như vậy, cái gì ở trong hàm rang nó, cô nói đi, bây giờ làm sao?”
Trong lòng Phùng Giản giật mình, cô nàng chạy vài bước tới, liền thấy Niệm Tưởng đứng ở bên cạnh bàn khám, cả khuôn mặt trắng đến mức dọa người, ánh mắt mang áp lực nhìn người phụ nữ đối diện, cô muốn giải thích: “Dì trước hết hãy nghe cháu nói, bây giờ chúng ta cần nhất …”
“Không cần nghe, gọi viện trưởng các người xuống đây cho tôi. Cái gì bệnh viện tốt, bác sĩ tốt, kỹ thuật như vậy mà đi khám cho người ta, viện trưởng các người không muốn làm ăn nữa à?” Mẹ Trịnh Dung Dung giận dữ, lại gạt phăng một chồng hồ sơ từ kệ bên cạnh xuống.
Tiếng ào ào lại vang lên, hồ sơ đã chỉnh sửa hoàn hảo nằm phủ kín mặt đất, có mấy cái trực tiếp văng trúng mặt Niệm Tưởng.
Cô cúi đầu nhìn tên trên hồ sơ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương càng giật lợi hại. Trên mặt còn có vết cào hồng hồng do việc phát sinh vừa rồi, cô không kịp bảo vệ mình liền lãnh trọn bạt tay, mặt bị ngón tay của mẹ Trịnh làm sướt da, giờ phút này cũng bắt đầu cảm giác được đau nhức, làm cho toàn bộ đại não của cô trong nháy mắt trống rỗng.
Phùng Giản thấy một màn như vậy, nhất thời đầu cũng tê rần, nhanh chóng lại gần hộ sĩ đang xem chuyện cùng mình, nhẹ giọng dặn dò: “Nhanh chóng gọi bác sĩ Từ đến, nói Niệm Tưởng bên này đã xảy ra chuyện.”
Thấy hộ sĩ chạy đi, Phùng Giản hít một hơi thật sâu, đi vào.
Đầu tiên là nhìn thấy cô bé nằm trên bàn khám đang khóc to, lại quan sát người phụ nữ đang bạo giận, cô nàng khẽ liếm môi, hắng giọng một cái, tham gia: “Niệm Tưởng, xảy ra chuyện gì?”
Niệm Tưởng còn có chút mê mang, hoảng hốt, thấy có người gọi tên mình mới ngẩng đầu lên. Phùng Giản thế này mới thấy rõ dấu tay trên mặt Niệm Tưởng, vừa thấy lửa giận cũng bùng lên…
“Trên mặt cô làm sao vậy?” Phùng Giản lại gần nhìn cho rõ, “ách” một tiếng.
Niệm Tưởng có làn da trắng sứ, vết thương này liền thấy rất rõ ràng dữ tợn, hơi sưng đỏ, hiện lên trên mặt trắng nõn của cô, còn có vài chỗ bị trầy xước rách da.
“Tôi không sao…” Niệm Tưởng giơ tay sờ mặt một chút, đầu ngón tay vừa tiếp xúc lên, mới phát hiện vết thương trên mặt có chút nghiêm trọng. Cô cắn môi dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
Trong lúc đầu óc choáng váng, được Phùng Giản dùng sức cầm tay, thế này cô mới lấy lại vài phần lý trí, ngắn gọn nói: “Lúc thông tủy, đầu khoan bị gãy ở trong răng.”
Phùng Giản đang muốn nói cái gì đó, mẹ Trịnh đột nhiên tiến lên, nâng tay lên, lại là một bộ dạng muốn động thủ: “Cô đương nhiên là không sao rồi, đầu khoan đâu có gãy trong răng của cô, là gãy trong răng con gái tôi! Nói cái gì phải cắt bỏ tủy, đó đều là thương tổn ngoài ý muốn, hậu quả ai gánh vác?”
Phùng Giản cũng bị việc thế này dọa sợ không nhẹ, cô nàng nhanh chóng đem Niệm Tưởng kéo về phía sau, rồi tiến lên một phen ngăn lại đối phương, cô nghiêm mặt: “Việc này bệnh viện chúng tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mời dì đây không được động thủ với bác sĩ của chúng tôi?”
“Bệnh viện các người đã quen lấy tiền khi dễ người ta à, tôi muốn đi tố cáo! Cô cút ra, đừng cản tôi…”
…
Từ Nhuận Thanh vừa lúc kết thúc khám cho một bệnh nhân niềng răng, còn đang dặn dò những việc cần chú ý thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi ồn ào, còn chưa chờ anh đi ra ngoài, một hộ sĩ đã chạy vào, vẻ mặt sốt ruột chỉ vào phòng khám gần bên: “Bên Niệm Tưởng đã xảy ra chuyện, người nhà bệnh nhân gây sự, bác sĩ Từ, anh nhanh chóng đi xem thử.”
Âu Dương đang giúp đỡ chỉnh lý lại bệnh lịch, nghe vậy thì hai mắt trợn lên, hiển nhiên là có chút giật mình: “Biết xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, tôi cũng vừa nghe có tiếng tranh cãi, Phùng Giản đã bảo tôi đến tìm bác sĩ Từ nói một tiếng.” Hộ sĩ kia rõ ràng thần sắc đang khẩn trương, nhưng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt dần trầm xuống của Từ Nhuận Thanh thì không dám nhiều lời nữa, hơi hơi nghiêng người nhường đường cho anh.
Âu Dương nhìn Từ Nhuận Thanh rời đi, cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng vẫn dặn dò với bệnh nhân xong mới theo sau.
Trước phòng khám tạm thời của Niệm Tưởng đã bu đầy người, gần như đều là người nhà bệnh nhân và bệnh nhân khác đến xem náo nhiệt.
Người phụ nữ kia không khách khí, tiếp tục chỉ trích chửi rủa vang dội, Từ Nhuận Thanh chỉ là đi tới cửa mà chẳng khác gì đang ở giữa phòng.
Ngoài Phùng Giản còn có mấy cô hộ sĩ khác đứng chắn trước mặt người phụ nữ, không biết là ai hô lên trước “Bác sĩ Từ tới”, tiếp đó là hai ba tiếng “Bác sĩ Từ ” vang lên theo.
Từ Nhuận Thanh nhìn một chút phòng khám lộn xộn, ánh mắt tuần tra một vòng, nhìn thấy Niệm Tưởng đang đứng ở phía cuối. Cô được Phùng Giản che ở phía trước, liền đứng ở bên cạnh cửa sổ, còn chưa kịp thả lỏng tâm tình anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, bên má trái rõ ràng có vết thương.
Đôi mắt anh nhất thời nhíu lại, đáy mắt như ngưng kết, chuyển sang nhìn về phía cô bé còn đang khóc lóc om sòm kia, anh trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đầu khoan bị gãy bên trong răng, sau khi giải thích với người thân bệnh nhân, thì phản ứng đầu tiên của họ là động thủ với bác sĩ của chúng ta.”
Từ Nhuận Thanh thoáng mím khóe môi, lại nhìn Niệm Tưởng, anh quay người, đầu tiên là đỡ cô bé đang ngồi khóc trên bàn khám nằm xuống lại: “Tôi kiểm tra một chút.”
Mẹ Trịnh Dung Dung thấy thế này mới ngậm miệng, hoài nghi quan sát anh, bà ta hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là người phụ trách bệnh viện này, vừa rồi người trị liệu cho con gái dì là thực tập sinh của tôi, cô ấy còn đang thực tập.” Dứt lời, anh hơi nhướn mi, ngữ khí lạnh lùng lại trầm thấp: “Nhưng tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp và năng lực của cô ấy là không có vấn đề.”
“Không có vấn đề?” Thanh âm của Mẹ Trịnh Dung Dung đột nhiên cất cao, “Không có vấn đề còn làm thứ này bị gãy trong răng của con gái tôi? Bệnh viện các người chính là không muốn chịu trách nhiệm có phải không?”
Từ Nhuận Thanh mới vừa đi tới bồn rửa tay, đang rửa tay thì nghe vậy, ánh mắt anh se lạnh, thái độ lại vẫn khéo léo như cũ: “Dì hiểu lầm, bệnh viện cũng không có ý không chịu trách nhiệm. Đối với chuyện này của thực tập sinh của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, hơn nữa, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan.”
Ý nghĩa phía sau của câu kia, hiển nhiên là muốn nhắc đến Niệm Tưởng.
Dáng người anh thon dài, lại mặc đồng phục, thân ảnh đứng ở dưới ngọn đèn như được chiếu sáng, cứ như vậy mặt không chút thay đổi cùng ánh mắt lành lạnh nhìn bà ta, liền làm cho bà ta cảm thấy chột dạ.
Theo bản năng, tránh đi ánh mắt anh.
Thấy bà ta đã an tĩnh lại, Từ Nhuận Thanh chỉ hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: “Dì trước tiên bình tỉnh lại, hiện tại, chủ yếu là cần lấy ra phần đầu khoan bị gãy, bằng không, tiếp tục kéo dài vấn đề còn có thể lớn hơn. Tủy bị đứt cũng không phải là không có cách trị, tôi sẽ phụ trách giải quyết, mọi chi phí sẽ do bệnh viện gánh vác.”
Thanh âm của anh trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh lại trong suốt, còn mang theo vài phần áp lực, cảm giác áp bách kia rõ ràng rất nặng nề.
“Nhưng trước tiên, không cho phép dì động tay với bác sĩ của chúng tôi. Bằng không, tôi cũng sẽ dựa theo quy định của bệnh viện để bắt dì phải chịu trách nhiệm, hi vọng dì có thể hiểu được.”
Có lẽ là lời của anh càng có uy tín, hoặc có lẽ là khí thế của Từ Nhuận Thanh quá mức cường đại bức người. Mẹ của Trịnh Dung Dung không dám giống như vừa rồi, cố tình gây sự đối với Niệm Tưởng nữa, bà ta trầm mặt suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu.
Đối phương đã thỏa hiệp, thế này anh mới đi đến trước bàn khám, điều chỉnh ngọn đèn, buông mắt nhìn cô bé nằm trên đó rồi kéo ghế ngồi xuống.
Bây giờ anh mới quay đầu nhìn về phía Niệm Tưởng, dùng ngữ khí bình thường giống như hàng ngày gọi tên cô: “Niệm Tưởng.”
Thấy cô ngẩng đầu nhìn lại đây, thanh âm anh vẫn bình tĩnh bay giờ thả nhẹ vài phần, anh dặn dò: “Chuẩn bị công cụ, trước để anh kiểm tra cho cô bé, em qua đây phụ giúp anh.”
Niệm Tưởng vừa chần chờ, chống lại ánh mắt ôn hòa như Thanh Liên của anh, cô hơi ngập ngừng, sau đó nặng nề gật đầu một cái, đi chuẩn bị công cụ.
Phùng Giản sợ mẹ Trịnh Dung Dung sẽ có động tác gì, liền canh bên cạnh Niệm Tưởng, cùng cô ấy đi ra ngoài, cùng nhau chuẩn bị công cụ rồi quay trở lại, còn Âu Dương đã giải tán đám đông xem náo nhiệt.
Từ Nhuận Thanh đang nhẹ giọng nói chuyện với cô bé trên bàn khám, mẹ của Trịnh Dung Dung được mời đến ngồi trên ghế bên bàn làm việc, trước bàn đặt một ly nước ấm, không khí ôn hòa, căn bản không nghĩ là trước đó không lâu còn xảy ra một màn xung đột gay gắt.
Tiếp nhận cái khay từ tay Niệm Tưởng, Từ Nhuận Thanh vừa mang khẩu trang và bao tay, vừa hỏi cô: “Biết phát sinh loại tình huống này thì nên xử lý như thế nào không?”
“Biết.” Niệm Tưởng nhớ lại, trả lời: “Trước thì chụp phim, xác định vị trí mũi khoan. Nếu như vị trí ở phía trên, có thể suy xét dùng mũi khoan khác lấy mũi bị gãy ra. Nếu như ở ngay giữa ống tủy, có thể quan sát tủy để quyết định phương pháp lấy ra. Nếu đã chọc qua khỏi ống tủy, vậy thì chỉ cần cắt bỏ ống tủy.”
Từ Nhuận Thanh đã dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng của cô bé, nghe vậy, anh “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Em quan sát được là loại tình huống nào?”
Thanh âm của cô nhất thời yếu đi vài phần: “Còn chưa có chụp phim, chưa xác định được phương pháp xử lý…”
Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu nhìn cô, thấy rõ cô đang cúi đầu, hiển nhiên còn đắm chìm trong vụ việc vừa rồi.
“Về sau có thể không cần quy tắc như vậy.” Anh hạ giọng, chỉ dùng thanh âm mà hai người có thể nghe được, tiếp tục nói: “Phương pháp xử lý có thể không cần cứng nhắc như vậy. Có phải khi tai nạn vừa phát sinh, em cũng chưa kịp giải thích trấn an gì đó trước với người nhà bệnh nhân?”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, khẽ gật đầu.
Bây giờ cô còn có thể nhớ lại tâm tình khủng hoảng luống cuống vừa rồi.
Sau khi biết mũi khoan bị gãy, đầu óc của cô nhất thời liền trống không, lưng túa mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là quá trình xử lý chuyện ngoài ý muốn. Chuyện kế tiếp như thế nào ngay cả cô bây giờ cũng không nhớ nổi, tất cả đều là hỗn loạn.
Trịnh Dung Dung vì đau mà khóc lên. Mẹ Trịnh Dung Dung gần như là sau đó một giây liền níu áo blouse của cô, trực tiếp kéo ra, chất vấn cô làm sao thế này.
Loại cảm giác trong nháy mắt bị người đẩy mạnh vào bóng tối, giơ tay không bắt được cái gì có thể bám víu. Loại tâm tình khủng hoảng kia giống như đang rơi trong không trung, cho tới bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được.
Tới lúc muốn nói giải thích gì đó thì Niệm Tưởng đã được Phùng Giản che ở phía sau, trong nháy mắt kia, bên tai của cô như không có tiếng động, an tĩnh đến có thể nghe thấy trái tim mình đang kịch liệt nhảy trong lồng ngực, cũng có thể nhận thấy được đau đớn trên mặt, cùng với xúc cảm các đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Hận không thể lập tức trốn đi, tâm tình sợ hãi tránh né giờ phút này như là thủy triều vọt tới.
Thanh âm của cô khô khốc, trúc trắc, còn mang theo hơi chút luống cuống khó phát giác: “Em khi đó…”
“Đợi lát nữa lại nói với anh.” Anh đem khẩu kính đưa cho cô, không trực tiếp đặt về trong khay.
Đầu ngón tay va chạm vào cô thì hơi dùng lực, bóp nhẹ tay cô một chút: “Trước tiên dẫn bệnh nhân đi xuống chụp phim, xác định vị trí mũi khoan.”
Niệm Tưởng không dám trì hoãn, mang theo Trịnh Dung Dung đi xuống lầu chụp phim.
Mũi khoan đã chọc qua khỏi ống tủy, nên cần làm thủ thuật cắt bỏ.
Từ Nhuận Thanh nhìn phim, khẽ nhíu mày một cái, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt của anh lại khôi phục như thường, dặn dò Niệm Tưởng đi chuẩn bị dụng cụ muốn dùng.
Thuốc tê, bông, …
Niệm Tưởng lấy xong, đang muốn lên lầu. Liền thấy người lúc này hẳn là nên ở trên lầu, giờ phút này đã đứng ở cửa phòng dụng cụ.
Thấy cô nhìn qua, Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn, thấy không ai chú ý, anh đi tới, thuận tiện đóng cửa lại.
Niệm Tưởng không hiểu, nhìn anh…
“Không cần thuốc tê.” Anh đi đến, từ trên khay lấy đi thuốc tê, “Âu Dương ở trên lầu đã gây tê cho bệnh nhân, anh xuống đây xem em.”
Anh giơ tay đỡ nhẹ mặt cô, hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve chung quanh vết thương trên mặt cô. Chân mày càng nhíu càng chặt, biểu tình vốn ôn hòa trong nháy mắt liền âm trầm, đến mức như sắp nổi một trận bão táp.
“Ổn chưa?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng gật đầu, chỉ hai chữ này, lại làm cho cô nghe được sự đau lòng trong lời nói của anh. Cho dù vụ việc vừa rồi cô đã khiếp sợ luống cuống, cảm thấy ủy khuất thì cũng chưa từng muốn khóc.
Lúc này đầu quả tim lại như là bị ai nhéo đau, chóp mũi chua xót.
Sau đó cảm giác được anh hôn lên, nụ hôn dừng ở trên trán cô, chỉ trong chớp mắt rồi rời đi rất nhanh.
Thanh âm Từ Nhuận Thanh có chút khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng mang theo uy lực: “Khóc cái gì, có anh ở đây rồi.”
/87
|