“Đối với em mà nói, người nào dù rất quan trọng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi em.” Những lời này giống như là một chiếc chìa khóa, trong lúc hoảng hốt liền dẫn Niệm Tưởng tới một thế giới khác.
Ông bà ngoại qua đời sớm, lúc đó Niệm Tưởng còn chưa có ý thức, hoàn toàn không có ấn tượng. Ông nội cô thì mất khi cô còn học tiểu học, chưa hiểu được thân nhân qua đời là tư vị gì. Chỉ còn bà nội, là người mà Niệm Tưởng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bà nội sẽ rời khỏi mình. Luôn cảm thấy bà còn có thể ở bên cạnh mình lâu một chút, lâu một chút nữa…
Đêm nay, Niệm Tưởng không ngủ được. Ôm chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu thủy chung quay về câu nói này của Từ Nhuận Thanh, lăn đến đêm khuya cũng không có một chút buồn ngủ, khó chịu gửi tin nhắn cho Từ Nhuận Thanh.
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ …”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
Ba giây sau, thu được tin nhắn trả lời của Từ Nhuận Thanh: “Vậy tới chỗ của anh ngủ?”
Ngón tay Niệm Tưởng cứng đờ, chớp mắt mấy cái, híp mắt lại chăm chú nhìn thời gian, đã 1 giờ 45 phút sáng … Thế nhưng anh còn chưa ngủ?
“Tại sao anh còn chưa ngủ?”
“Đứng lên lấy nước uống, hình như bị cảm, miệng khô khốc.” Gửi xong, lại bổ sung một câu: “Vừa có một chút buồn ngủ, bị em đánh thức.”
Âm thanh tin nhắn liên tiếp…
Anh thật vất vả mới ngủ được, lại bị cô đánh thức, oán khí kia cách màn hình di động cũng có thể ngửi được.
“A? Bị cảm? Nghiêm trọng không?”
Gửi thật lâu sau, anh cũng chưa có trả lời.
Niệm Tưởng chọt chọt màn hình —— chẳng lẽ ngủ? Nhanh như vậy?
Vừa oán thầm xong, màn hình đột nhiên sáng lên, hiển thị là Từ Nhuận Thanh… Gọi tới.
Niệm Tưởng nhận máy.
“Anh không sao.” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp, mang theo vẻ vừa mới tỉnh ngủ, còn có giọng mũi không dễ phát giác: “Vì cái gì ngủ không được?”
“Chính là nghĩ câu nói kia của anh, sau đó nghĩ lại chính mình nhiều năm qua … Vô tâm vô phế…” Cô hạ thấp giọng, trốn trong ổ chăn, ngữ khí mang theo vài phần làm nũng mà chính cô cũng không ý thức được.
Tha thứ cô đêm hôm khuya khoắt gây rối…
“Đúng là nên nghĩ như vậy.” Anh nhớ tới cái gì, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần: “Nếu như lần này niềng răng không có gặp anh, thực tập cũng không có gặp anh, Niệm Tưởng… Có phải anh sẽ biến thành một đoạn ký ức trong tuổi thanh xuân của em hay không?”
“Như thế nào sẽ thế!” Niệm Tưởng nhất thời chột dạ, cố gắng nghĩ nghĩ, nói: “Dù không có niềng răng, thực tập cũng không gặp anh. Nhưng còn có một lần kia… Một lần kia, em, em đụng phải xe của anh…”
“Ừ.” Anh khẽ nhếch âm cuối, như cười như không: “Em không nhắc anh cũng quên.”
Niệm Tưởng: “…” Ngu ngốc a a a a a! o(>﹏<)o
“Anh xem, bác Từ quen với ba em, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ biết nhau a.” Hơn nữa… Làm sao có khả năng sẽ là kỷ niệm thanh xuân.
Dựa theo lời Lan Tiểu Quân nói, thế giới của Niệm Tưởng già cỗi, căn bản không có thời thanh xuân thiếu nữ như bình thường…
“Trước đây vẫn cho là chỉ số IQ của em không cao, nên không có phản ứng với bất kỳ ám hiệu hay minh hiệu nào của anh. Sau này phát hiện, chỉ số IQ không phải là vấn đề, chỉ là chỉ số EQ mới là chỗ thiếu hụt. Hơn nữa, EQ thấp đến mức vô cùng bất thường… Luôn có thể may mắn thoát khỏi rất nhiều nguy cơ.” Từ Nhuận Thanh tổng kết xong, cười khẽ một tiếng: “Chính em cảm thấy thế nào?”
Niệm Tưởng yên lặng trả lời: “Nhưng vẫn không thể chạy khỏi móng vuốt của đại sói xám a, còn tự mình… Đưa tới cửa.”
Đầu kia hơi trầm ngâm, có chút bất mãn nói: “Lặp lại lần nữa?”
Niệm Tưởng lập tức ngậm miệng.
“Cho nên như vậy liền rất tốt, rất nhiều thứ em không cần khắc sâu lĩnh hội.” Thanh âm anh càng nói càng thấp, đến cuối cùng dần dần khàn khàn, nói gì cũng nghe không rõ: “Đầu năm nay, anh vừa đưa tiễn bà ngoại và ông ngoại.”
“Đây chính là thực tế, em luôn phải đối mặt với cái gì đó đột ngột mất đi, đột nhiên lại đến. Khổ sở, khẳng định là có, chỉ là việc còn chưa phát sinh, điều em phải làm không phải là buồn lo vô cớ, mà là quý trọng.”
Giống như được giảng giải …
Niệm Tưởng gật gật đầu, thanh âm rầu rĩ: “Em biết.”
“Trừ bỏ vấn đề này, em còn vấn đề gì?” Đầu kia truyền đến thanh âm uống nước, thanh âm rõ ràng, còn mang theo vài phần ủ rũ.
“Anh có phải muốn nghỉ ngơi?” Niệm Tưởng thử thăm dò hỏi một tiếng, vừa nhìn đồng hồ trước mắt, hai giờ…
“Đúng.” Anh không biết nghĩ đến cái gì, cười một tiếng: “Em mất ngủ… Có phải bởi vì ăn mì quá no?”
Niệm Tưởng xoa bụng… Nhớ tới bát mì, nhất thời cảm thấy cả người cũng có chút không tốt lắm…
Nghe theo lời bác sĩ Từ, uống hai viên tiêu thực, Niệm Tưởng nằm thành hình chữ “Đại”, chiếm cả cái giường lớn, mở mắt nhìn trần nhà, vẫn còn chưa buồn ngủ ——
Ngày mai nhất định phải một mực thanh minh, mất ngủ là bởi vì cảm xúc, nghĩ quá nhiều mà không phải là do ăn quá no…
******
Bởi vì tối qua hơn hai giờ mới ngủ, hôm nay Niệm Tưởng mang bộ mặt mất ngủ bày ra rõ ràng. Lúc đi làm, thiếu chút nữa đụng đầu lên cửa kính…
May mắn Phùng Giản đi ở ngay phía sau cô, đưa cô đi làm, tay mắt lanh lẹ đẩy Niệm Tưởng ra… Đúng lúc cứu vớt cửa kính vô tội “nằm không cũng trúng đạn”.
Niệm Tưởng bị đẩy ra, dùng sức xoa xoa mặt, thế này mới tỉnh táo vài phần: “Tiểu Giản… tôi không đụng vào cô chứ?”
“Không có…” Phùng Giản đỡ cô một phen, thấy bốn phía không ai chú ý, mới lặng lẽ đến gần bên tai cô nói nhỏ: “Có phải gần đây… phóng túng quá độ? Nhìn cô đi đường mà như bay trên mây…”
Gương mặt Niệm Tưởng nhất thời hồng thấu, có loại cảm giác muốn kêu trời: “Ai, ai, ai… phóng túng! tôi là chưa ngủ đủ…”
Phùng Giản ranh mãnh híp mắt lại, sáng tỏ gật gật đầu: “Đó chính là “dục cầu bất mãn”…”
Niệm Tưởng nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt…
Phùng Giản đang còn muốn nói cái gì, lại nghe đầu cầu thang lầu hai có người đang gọi Niệm Tưởng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người gọi là bác sĩ Từ “trấn điếm chi bảo”, “phong hoa tuyết nguyệt”—— thì nhanh chóng phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ, lướt qua Niệm Tưởng mà đi.
Sáng sớm đã ngược “cẩu độc thân” (*), quả thực vô nhân đạo ( ttsu *′Д`) ttsu.
(*) Cẩu độc thân: chỉ FA, hay người đi một mình, không có đôi có cặp.
Từ Nhuận Thanh tiện tay giải vây cho Niệm Tưởng, cô lập tức giống con thỏ nhỏ, nhảy liền mấy bậc tới lầu hai. Đứng ở trước mặt anh, đầu tiên là cẩn thận quan sát sắc mặt của anh…
Ngoài gương mặt hơi nhợt nhạt một chút, thì không có chỗ nào không bình thường.
Cái gì sốt cao môi hồng, cái gì mặt trắng như giấy, cái gì thái độ mệt mỏi… Hết thảy đều không nhìn thấy.
“Nhìn cái gì?” Anh cong tay búng nhẹ trán cô, thấy cô phục hồi tinh thần lại, quay người đi về phòng khám trước: “Hôm nay sẽ có rất nhiều việc, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Em không thành vấn đề.” Niệm Tưởng lặng lẽ nuốt xuống cái ngáp đã đến bên miệng, cố gắng đến hốc mắt cũng đỏ một vòng, thở bình thường lại mới hỏi: “Anh cảm mạo thế nào…”
“Không có việc gì.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống, co cánh tay xem xét mô hình răng của bệnh nhân gởi lại. Đầu ngón tay ở mặt trên của mắc cài xẹt qua lại, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm túc: “Hiện tại cách xác định điểm họa tuyến trên hàm có thể không đúng tiêu chuẩn, nếu về sau không cho sử dụng cái này, thì em phải làm thế nào?”
Niệm Tưởng lúc này mới thấy rõ, trên tay anh cầm, là bản mô phỏng răng mà cô dùng để luyện tập gắn mắc cài hai ngày nay: “Nhìn hình như rất đơn giản…” Nhưng khi bắt tay làm mới phát hiện, mỗi một vị trí đều có nhiều mấu chốt.
Là một khảo nghiệm hoàn toàn về kiên nhẫn và kinh nghiệm.
Khi Niệm Tưởng luyện tập, một là không đủ kiên nhẫn, hai là không có kinh nghiệm…
“Đợi tối nay, bệnh nhân ít đi, có thời gian rảnh rỗi sẽ dạy em.” Anh đang muốn chỉ cái gì, dư quang khóe mắt nhìn thấy có bệnh nhân tiến vào, đơn giản ngừng lại.
Thoáng một cái bận rộn này cũng đã sắp đến giờ tan làm.
Niệm Tưởng rửa tay xong, liền đứng ở bên cạnh Từ Nhuận Thanh, lấy giúp dụng cụ cho anh. Lúc anh làm việc, rất chuyên chú và nghiêm túc.
Cô đứng ở góc độ có thể từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy nữa sườn mặt mang khẩu trang của anh, ánh mắt thâm thúy mang theo phản chiếu của ngọn đèn, đen bóng sâu thẳm như giếng cổ không một gợn sóng, trầm liễm mà ôn lạnh.
Cô nhìn đến xuất thần, liền nghe anh đột nhiên nói một câu: “Ngày mai là ngày tái khám của em.”
Bệnh nhân đang nằm ở trong này, câu tái khám này… Khẳng định không phải nói với bệnh nhân.
Cô chậm chạp một lúc mới phản ứng kịp: “Muốn đổi dây niềng?”
“Ừm.” Anh cho bệnh nhân súc khoang miệng, lại dùng khẩu kính cẩn thận kiểm tra một lần: “Niệm Tưởng, lấy cho cô bé cái gương.”
“Vâng.” Cô quay người, từ trên bàn làm việc cầm lấy một mặt gương nhỏ, đưa tới tay bệnh nhân.
“Cái răng này đã trám tốt rồi.” Từ Nhuận Thanh dùng khẩu kính, gõ nhẹ một cái vào chiếc răng vừa trám xong, ý bảo cô bé nhìn qua: “Ngoài cái răng sâu này, bên cạnh có một cái khác có dấu hiệu sâu nhỏ, nhớ chú ý nhiều hơn.”
“Tốt nhất nửa năm kiểm tra răng một lần.” Anh thu tay, đẩy ghế ra, tháo bao tay xuống đi rửa tay.
Cô bé bệnh nhân liền nhìn chung quanh răng bên trong gương nhỏ, nằm hơi lâu, nên cảm thấy chóng mặt. Từ bàn nha khoa đứng lên, ánh mắt chỉ dừng trên người Niệm Tưởng trong chớp mắt, lập tức chuyển dời, rơi vào trên thân ảnh của Từ Nhuận Thanh.
Anh mặc blouse trắng, càng lộ ra dáng người cao ngất. Ngón tay anh trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, đang cọ rửa dưới dòng nước, càng lộ ra vẻ đẹp của mười ngón tay thon dài. Nhìn qua còn mang theo vài phần tùy ý… Thanh tuấn lại cấm dục.
Thật rõ ràng, nơi này có một cô bé bị hấp dẫn rồi…
Nhớ năm đó, Niệm Tưởng cũng là như vậy, bị anh hấp dẫn, cảm thấy mọi cử động của anh đều thanh quý bức người, dẫn tới tim cô đập mất trật tự.
Hiện tại thì sao… Hình như cũng còn như vậy, không chịu tiến bộ, thường thường vẫn lơ đãng bị anh hấp dẫn, ngay cả chính mình cũng không có nhận thức…
Hoàn toàn không có một chút tiến thủ a!
Ngón tay Niệm Tưởng đang quay quay cây bút, yên lặng ghen tuông… Người nào đó hiện tại cũng như vậy a, vẫn bất động thanh sắc câu dẫn con gái người ta!  ̄ he ̄ hừ.
Cô bé ấy như hận không thể cả người cũng muốn dính lên đi, nhìn thấy Niệm Tưởng ở yên một bên, không chút nào nhận ra cô đang không vui… Có ai không vui mà mặt còn mỉm cười? Chỉ là nụ cười này có hơi cứng ngắc.
Tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Dì, bác sĩ Từ có bạn gái hay không?”
Dì, dì?!
Niệm Tưởng khiếp sợ, cây bút trong tay cũng rơi xuống đất, không dám tin hỏi: “Em gọi tôi là dì?”
“Chị?” Cô bé không tình nguyện sửa lại.
Đã muộn rồi!
“Dì không biết a, dì giúp cháu hỏi bác sĩ Từ nhé?” Niệm Tưởng vừa nhặt cây bút lên vừa quay đầu hỏi Từ Nhuận Thanh: “Bác sĩ Từ, cô bé này hỏi anh có bạn gái hay không.”
Dứt lời, liền bị cô bé bên cạnh nhìn một cái, ánh mắt mang theo sát khí cường liệt.
Niệm Tưởng cũng nhìn lại không chớp mắt, xem như không thấy sát ý kia.
Hừ, dì đây cũng thể hiện tính tình một chút!
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn hai người đang giằng co bên này, không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hơi nhếch môi cười, hỏi lại: “Anh có bạn gái hay không, chẳng lẽ em không biết?”
Cô bé nghe không hiểu ý ngầm trong đó, chỉ cho rằng Niệm Tưởng cố ý làm cho cô bé xấu hổ, vừa dậm chân, tức giận, phồng mặt trừng Niệm Tưởng: “Dì muốn tôi xấu hổ.”
Cô bé nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, cho dù đang tức giận, biểu tình kia cũng rất đáng yêu.
Niệm Tưởng bóp nhẹ má cô bé một cái, nghiêm trang trả lời: “Chỉ đùa một chút thôi, bây giờ các dì đều rất thích nói đùa. Bác sĩ Từ không chỉ có bạn gái, con cũng có rồi.”
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút, nhìn Niệm Tưởng, không lên tiếng.
Lừa dối cô bé xong, Niệm Tưởng khẽ hừ một tiếng, đem bút trả về trong ống đựng, cầm lấy cốc nước quay người muốn đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa bước ra được một bước, liền bị Từ Nhuận Thanh chặn đường đi.
Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô, lại là khoảng cách gần như vậy, nhìn qua giống như anh đem cả người cô ỷ vào trong lòng.
Niệm Tưởng vẫn còn có chút mất hứng, cảm giác chua chát.
Lần trước có một hộ sĩ, tuy rằng không biết thật hay giả… Hiện tại lại… Về sau khẳng định còn có nhiều cô bé khác, tre già măng mọc…
Cô đang suy nghĩ miên man, liền thấy anh đột nhiên cúi người, vừa cúi đầu liền hôn cô.
Không hề dự liệu, không hề chuẩn bị, không…tiếng động…
Hôn cô.
Ông bà ngoại qua đời sớm, lúc đó Niệm Tưởng còn chưa có ý thức, hoàn toàn không có ấn tượng. Ông nội cô thì mất khi cô còn học tiểu học, chưa hiểu được thân nhân qua đời là tư vị gì. Chỉ còn bà nội, là người mà Niệm Tưởng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bà nội sẽ rời khỏi mình. Luôn cảm thấy bà còn có thể ở bên cạnh mình lâu một chút, lâu một chút nữa…
Đêm nay, Niệm Tưởng không ngủ được. Ôm chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu thủy chung quay về câu nói này của Từ Nhuận Thanh, lăn đến đêm khuya cũng không có một chút buồn ngủ, khó chịu gửi tin nhắn cho Từ Nhuận Thanh.
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ …”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
Ba giây sau, thu được tin nhắn trả lời của Từ Nhuận Thanh: “Vậy tới chỗ của anh ngủ?”
Ngón tay Niệm Tưởng cứng đờ, chớp mắt mấy cái, híp mắt lại chăm chú nhìn thời gian, đã 1 giờ 45 phút sáng … Thế nhưng anh còn chưa ngủ?
“Tại sao anh còn chưa ngủ?”
“Đứng lên lấy nước uống, hình như bị cảm, miệng khô khốc.” Gửi xong, lại bổ sung một câu: “Vừa có một chút buồn ngủ, bị em đánh thức.”
Âm thanh tin nhắn liên tiếp…
Anh thật vất vả mới ngủ được, lại bị cô đánh thức, oán khí kia cách màn hình di động cũng có thể ngửi được.
“A? Bị cảm? Nghiêm trọng không?”
Gửi thật lâu sau, anh cũng chưa có trả lời.
Niệm Tưởng chọt chọt màn hình —— chẳng lẽ ngủ? Nhanh như vậy?
Vừa oán thầm xong, màn hình đột nhiên sáng lên, hiển thị là Từ Nhuận Thanh… Gọi tới.
Niệm Tưởng nhận máy.
“Anh không sao.” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp, mang theo vẻ vừa mới tỉnh ngủ, còn có giọng mũi không dễ phát giác: “Vì cái gì ngủ không được?”
“Chính là nghĩ câu nói kia của anh, sau đó nghĩ lại chính mình nhiều năm qua … Vô tâm vô phế…” Cô hạ thấp giọng, trốn trong ổ chăn, ngữ khí mang theo vài phần làm nũng mà chính cô cũng không ý thức được.
Tha thứ cô đêm hôm khuya khoắt gây rối…
“Đúng là nên nghĩ như vậy.” Anh nhớ tới cái gì, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần: “Nếu như lần này niềng răng không có gặp anh, thực tập cũng không có gặp anh, Niệm Tưởng… Có phải anh sẽ biến thành một đoạn ký ức trong tuổi thanh xuân của em hay không?”
“Như thế nào sẽ thế!” Niệm Tưởng nhất thời chột dạ, cố gắng nghĩ nghĩ, nói: “Dù không có niềng răng, thực tập cũng không gặp anh. Nhưng còn có một lần kia… Một lần kia, em, em đụng phải xe của anh…”
“Ừ.” Anh khẽ nhếch âm cuối, như cười như không: “Em không nhắc anh cũng quên.”
Niệm Tưởng: “…” Ngu ngốc a a a a a! o(>﹏<)o
“Anh xem, bác Từ quen với ba em, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ biết nhau a.” Hơn nữa… Làm sao có khả năng sẽ là kỷ niệm thanh xuân.
Dựa theo lời Lan Tiểu Quân nói, thế giới của Niệm Tưởng già cỗi, căn bản không có thời thanh xuân thiếu nữ như bình thường…
“Trước đây vẫn cho là chỉ số IQ của em không cao, nên không có phản ứng với bất kỳ ám hiệu hay minh hiệu nào của anh. Sau này phát hiện, chỉ số IQ không phải là vấn đề, chỉ là chỉ số EQ mới là chỗ thiếu hụt. Hơn nữa, EQ thấp đến mức vô cùng bất thường… Luôn có thể may mắn thoát khỏi rất nhiều nguy cơ.” Từ Nhuận Thanh tổng kết xong, cười khẽ một tiếng: “Chính em cảm thấy thế nào?”
Niệm Tưởng yên lặng trả lời: “Nhưng vẫn không thể chạy khỏi móng vuốt của đại sói xám a, còn tự mình… Đưa tới cửa.”
Đầu kia hơi trầm ngâm, có chút bất mãn nói: “Lặp lại lần nữa?”
Niệm Tưởng lập tức ngậm miệng.
“Cho nên như vậy liền rất tốt, rất nhiều thứ em không cần khắc sâu lĩnh hội.” Thanh âm anh càng nói càng thấp, đến cuối cùng dần dần khàn khàn, nói gì cũng nghe không rõ: “Đầu năm nay, anh vừa đưa tiễn bà ngoại và ông ngoại.”
“Đây chính là thực tế, em luôn phải đối mặt với cái gì đó đột ngột mất đi, đột nhiên lại đến. Khổ sở, khẳng định là có, chỉ là việc còn chưa phát sinh, điều em phải làm không phải là buồn lo vô cớ, mà là quý trọng.”
Giống như được giảng giải …
Niệm Tưởng gật gật đầu, thanh âm rầu rĩ: “Em biết.”
“Trừ bỏ vấn đề này, em còn vấn đề gì?” Đầu kia truyền đến thanh âm uống nước, thanh âm rõ ràng, còn mang theo vài phần ủ rũ.
“Anh có phải muốn nghỉ ngơi?” Niệm Tưởng thử thăm dò hỏi một tiếng, vừa nhìn đồng hồ trước mắt, hai giờ…
“Đúng.” Anh không biết nghĩ đến cái gì, cười một tiếng: “Em mất ngủ… Có phải bởi vì ăn mì quá no?”
Niệm Tưởng xoa bụng… Nhớ tới bát mì, nhất thời cảm thấy cả người cũng có chút không tốt lắm…
Nghe theo lời bác sĩ Từ, uống hai viên tiêu thực, Niệm Tưởng nằm thành hình chữ “Đại”, chiếm cả cái giường lớn, mở mắt nhìn trần nhà, vẫn còn chưa buồn ngủ ——
Ngày mai nhất định phải một mực thanh minh, mất ngủ là bởi vì cảm xúc, nghĩ quá nhiều mà không phải là do ăn quá no…
******
Bởi vì tối qua hơn hai giờ mới ngủ, hôm nay Niệm Tưởng mang bộ mặt mất ngủ bày ra rõ ràng. Lúc đi làm, thiếu chút nữa đụng đầu lên cửa kính…
May mắn Phùng Giản đi ở ngay phía sau cô, đưa cô đi làm, tay mắt lanh lẹ đẩy Niệm Tưởng ra… Đúng lúc cứu vớt cửa kính vô tội “nằm không cũng trúng đạn”.
Niệm Tưởng bị đẩy ra, dùng sức xoa xoa mặt, thế này mới tỉnh táo vài phần: “Tiểu Giản… tôi không đụng vào cô chứ?”
“Không có…” Phùng Giản đỡ cô một phen, thấy bốn phía không ai chú ý, mới lặng lẽ đến gần bên tai cô nói nhỏ: “Có phải gần đây… phóng túng quá độ? Nhìn cô đi đường mà như bay trên mây…”
Gương mặt Niệm Tưởng nhất thời hồng thấu, có loại cảm giác muốn kêu trời: “Ai, ai, ai… phóng túng! tôi là chưa ngủ đủ…”
Phùng Giản ranh mãnh híp mắt lại, sáng tỏ gật gật đầu: “Đó chính là “dục cầu bất mãn”…”
Niệm Tưởng nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt…
Phùng Giản đang còn muốn nói cái gì, lại nghe đầu cầu thang lầu hai có người đang gọi Niệm Tưởng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người gọi là bác sĩ Từ “trấn điếm chi bảo”, “phong hoa tuyết nguyệt”—— thì nhanh chóng phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ, lướt qua Niệm Tưởng mà đi.
Sáng sớm đã ngược “cẩu độc thân” (*), quả thực vô nhân đạo ( ttsu *′Д`) ttsu.
(*) Cẩu độc thân: chỉ FA, hay người đi một mình, không có đôi có cặp.
Từ Nhuận Thanh tiện tay giải vây cho Niệm Tưởng, cô lập tức giống con thỏ nhỏ, nhảy liền mấy bậc tới lầu hai. Đứng ở trước mặt anh, đầu tiên là cẩn thận quan sát sắc mặt của anh…
Ngoài gương mặt hơi nhợt nhạt một chút, thì không có chỗ nào không bình thường.
Cái gì sốt cao môi hồng, cái gì mặt trắng như giấy, cái gì thái độ mệt mỏi… Hết thảy đều không nhìn thấy.
“Nhìn cái gì?” Anh cong tay búng nhẹ trán cô, thấy cô phục hồi tinh thần lại, quay người đi về phòng khám trước: “Hôm nay sẽ có rất nhiều việc, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Em không thành vấn đề.” Niệm Tưởng lặng lẽ nuốt xuống cái ngáp đã đến bên miệng, cố gắng đến hốc mắt cũng đỏ một vòng, thở bình thường lại mới hỏi: “Anh cảm mạo thế nào…”
“Không có việc gì.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống, co cánh tay xem xét mô hình răng của bệnh nhân gởi lại. Đầu ngón tay ở mặt trên của mắc cài xẹt qua lại, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm túc: “Hiện tại cách xác định điểm họa tuyến trên hàm có thể không đúng tiêu chuẩn, nếu về sau không cho sử dụng cái này, thì em phải làm thế nào?”
Niệm Tưởng lúc này mới thấy rõ, trên tay anh cầm, là bản mô phỏng răng mà cô dùng để luyện tập gắn mắc cài hai ngày nay: “Nhìn hình như rất đơn giản…” Nhưng khi bắt tay làm mới phát hiện, mỗi một vị trí đều có nhiều mấu chốt.
Là một khảo nghiệm hoàn toàn về kiên nhẫn và kinh nghiệm.
Khi Niệm Tưởng luyện tập, một là không đủ kiên nhẫn, hai là không có kinh nghiệm…
“Đợi tối nay, bệnh nhân ít đi, có thời gian rảnh rỗi sẽ dạy em.” Anh đang muốn chỉ cái gì, dư quang khóe mắt nhìn thấy có bệnh nhân tiến vào, đơn giản ngừng lại.
Thoáng một cái bận rộn này cũng đã sắp đến giờ tan làm.
Niệm Tưởng rửa tay xong, liền đứng ở bên cạnh Từ Nhuận Thanh, lấy giúp dụng cụ cho anh. Lúc anh làm việc, rất chuyên chú và nghiêm túc.
Cô đứng ở góc độ có thể từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy nữa sườn mặt mang khẩu trang của anh, ánh mắt thâm thúy mang theo phản chiếu của ngọn đèn, đen bóng sâu thẳm như giếng cổ không một gợn sóng, trầm liễm mà ôn lạnh.
Cô nhìn đến xuất thần, liền nghe anh đột nhiên nói một câu: “Ngày mai là ngày tái khám của em.”
Bệnh nhân đang nằm ở trong này, câu tái khám này… Khẳng định không phải nói với bệnh nhân.
Cô chậm chạp một lúc mới phản ứng kịp: “Muốn đổi dây niềng?”
“Ừm.” Anh cho bệnh nhân súc khoang miệng, lại dùng khẩu kính cẩn thận kiểm tra một lần: “Niệm Tưởng, lấy cho cô bé cái gương.”
“Vâng.” Cô quay người, từ trên bàn làm việc cầm lấy một mặt gương nhỏ, đưa tới tay bệnh nhân.
“Cái răng này đã trám tốt rồi.” Từ Nhuận Thanh dùng khẩu kính, gõ nhẹ một cái vào chiếc răng vừa trám xong, ý bảo cô bé nhìn qua: “Ngoài cái răng sâu này, bên cạnh có một cái khác có dấu hiệu sâu nhỏ, nhớ chú ý nhiều hơn.”
“Tốt nhất nửa năm kiểm tra răng một lần.” Anh thu tay, đẩy ghế ra, tháo bao tay xuống đi rửa tay.
Cô bé bệnh nhân liền nhìn chung quanh răng bên trong gương nhỏ, nằm hơi lâu, nên cảm thấy chóng mặt. Từ bàn nha khoa đứng lên, ánh mắt chỉ dừng trên người Niệm Tưởng trong chớp mắt, lập tức chuyển dời, rơi vào trên thân ảnh của Từ Nhuận Thanh.
Anh mặc blouse trắng, càng lộ ra dáng người cao ngất. Ngón tay anh trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, đang cọ rửa dưới dòng nước, càng lộ ra vẻ đẹp của mười ngón tay thon dài. Nhìn qua còn mang theo vài phần tùy ý… Thanh tuấn lại cấm dục.
Thật rõ ràng, nơi này có một cô bé bị hấp dẫn rồi…
Nhớ năm đó, Niệm Tưởng cũng là như vậy, bị anh hấp dẫn, cảm thấy mọi cử động của anh đều thanh quý bức người, dẫn tới tim cô đập mất trật tự.
Hiện tại thì sao… Hình như cũng còn như vậy, không chịu tiến bộ, thường thường vẫn lơ đãng bị anh hấp dẫn, ngay cả chính mình cũng không có nhận thức…
Hoàn toàn không có một chút tiến thủ a!
Ngón tay Niệm Tưởng đang quay quay cây bút, yên lặng ghen tuông… Người nào đó hiện tại cũng như vậy a, vẫn bất động thanh sắc câu dẫn con gái người ta!  ̄ he ̄ hừ.
Cô bé ấy như hận không thể cả người cũng muốn dính lên đi, nhìn thấy Niệm Tưởng ở yên một bên, không chút nào nhận ra cô đang không vui… Có ai không vui mà mặt còn mỉm cười? Chỉ là nụ cười này có hơi cứng ngắc.
Tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Dì, bác sĩ Từ có bạn gái hay không?”
Dì, dì?!
Niệm Tưởng khiếp sợ, cây bút trong tay cũng rơi xuống đất, không dám tin hỏi: “Em gọi tôi là dì?”
“Chị?” Cô bé không tình nguyện sửa lại.
Đã muộn rồi!
“Dì không biết a, dì giúp cháu hỏi bác sĩ Từ nhé?” Niệm Tưởng vừa nhặt cây bút lên vừa quay đầu hỏi Từ Nhuận Thanh: “Bác sĩ Từ, cô bé này hỏi anh có bạn gái hay không.”
Dứt lời, liền bị cô bé bên cạnh nhìn một cái, ánh mắt mang theo sát khí cường liệt.
Niệm Tưởng cũng nhìn lại không chớp mắt, xem như không thấy sát ý kia.
Hừ, dì đây cũng thể hiện tính tình một chút!
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn hai người đang giằng co bên này, không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hơi nhếch môi cười, hỏi lại: “Anh có bạn gái hay không, chẳng lẽ em không biết?”
Cô bé nghe không hiểu ý ngầm trong đó, chỉ cho rằng Niệm Tưởng cố ý làm cho cô bé xấu hổ, vừa dậm chân, tức giận, phồng mặt trừng Niệm Tưởng: “Dì muốn tôi xấu hổ.”
Cô bé nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, cho dù đang tức giận, biểu tình kia cũng rất đáng yêu.
Niệm Tưởng bóp nhẹ má cô bé một cái, nghiêm trang trả lời: “Chỉ đùa một chút thôi, bây giờ các dì đều rất thích nói đùa. Bác sĩ Từ không chỉ có bạn gái, con cũng có rồi.”
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút, nhìn Niệm Tưởng, không lên tiếng.
Lừa dối cô bé xong, Niệm Tưởng khẽ hừ một tiếng, đem bút trả về trong ống đựng, cầm lấy cốc nước quay người muốn đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa bước ra được một bước, liền bị Từ Nhuận Thanh chặn đường đi.
Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô, lại là khoảng cách gần như vậy, nhìn qua giống như anh đem cả người cô ỷ vào trong lòng.
Niệm Tưởng vẫn còn có chút mất hứng, cảm giác chua chát.
Lần trước có một hộ sĩ, tuy rằng không biết thật hay giả… Hiện tại lại… Về sau khẳng định còn có nhiều cô bé khác, tre già măng mọc…
Cô đang suy nghĩ miên man, liền thấy anh đột nhiên cúi người, vừa cúi đầu liền hôn cô.
Không hề dự liệu, không hề chuẩn bị, không…tiếng động…
Hôn cô.
/87
|