Tầng tầng lớp lớp hình ảnh vụt qua.
Anh cố tình phủ thấp thân mình, cảm giác bách bức như vậy, làm cho toàn bộ cảm xúc của cô đều rơi vào cặp mắt thâm thúy của anh. Đáy mắt giống được nhuộm một màu đen đặc tối thẫm.
Hồi ức trong đầu Niệm Tưởng vẫn gào thét mà qua, làm cho cô giờ phút này hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt anh…
Đó là lần đầu tiên cô thích một người, rõ ràng có thể cảm giác được, tự mình muốn tới gần anh, muốn tiếp cận cùng anh, muốn biết sự hiện hữu của anh, hơn nữa, bất luận thế nào cũng không có cảm giác bài xích.
Chỉ tiếc, trước đó cô lỗ mãng, hình như đã vô tình bóp chết đoạn tình cảm còn chưa nảy mầm này… Hơn nữa, còn là chính miệng anh… cự tuyệt.
Về đối ngoại, trước giờ cô luôn có phản ứng chậm chạp, đoạn tình cảm vô duyên này kỳ thật cũng không làm cho cô khó chịu bao lâu.
Hình như là một tuần? Hay là hai ngày mà thôi?
Sau này, việc học dần dần bận rộn, thêm việc cố ý không nghĩ đến anh, không muốn nhớ đến một người —— mỗi lần cô nghỉ ngơi một mình tại phòng chờ, anh đều im lặng ở đó xem bệnh án, khi làm việc thì ánh mắt chuyên chú mà vô cùng có mị lực, biết cô sợ đau, mỗi lần đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn.
Tuy rằng không khó chịu lâu vì thất bại đó, nhưng một năm cuối cấp ba kia, mỗi khi đứt quãng nhớ lại, tổng vẫn có cảm giác đau long cùng với tiếc nuối cầu mà không được. Cái khác? Hình như cũng không có.
Nhưng sự hiện hữu của anh là mỗi khi ngẫu nhiên có người khác hỏi tới “Niệm Tưởng, cậu có người mình thích hay không” hoặc là “Niệm Tưởng, cậu có mối tình đầu hay là người nào thầm mến hay không”, đầu tiên đều nhớ tới.
Một bóng dáng thanh lãnh, vóc dáng rất cao, vững chãi, tuấn tú cùng ưu nhã, khiến tâm hồn cô điên đảo.
Niệm Tưởng vẫn cho là, về sau nếu cô gặp lại anh, hẳn sẽ ngay tức khắc nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên… Trên thực tế, cô cho rằng cô sẽ không gặp lại anh.
Sau khi thi xong đại học, Niệm Tưởng nhịn không được, đi một chuyến đến bệnh viện nha khoa trực thuộc đại học B, sợ mình cứ đi vào như vậy thì quá mức liều lĩnh, liền muốn hẹn trước. Tại quầy tiếp tân nói ra tên “Đổng Vực” thì y tá kia trả lời là: “Bác sĩ Đổng đã từ chức, ra nước ngoài làm việc.”
Đó hẳn là sẽ không trở lại?
Kết quả…
Hình như cô tự cho là mình nhớ lầm tên?
Niệm Tưởng nhìn Từ Nhuận Thanh ở trước mặt, không nhịn được lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý thật lâu sau mới hỏi: “Đổng vực, bác sĩ Đổng là…?”
Từ Nhuận Thanh quả nhiên nhíu mày, “Hửm” một tiếng, híp mắt nhìn cô, thật lâu sau mới trả lời: “Thầy hướng dẫn thực tập của tôi…”
Còn chưa có nói xong, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt kia truyền lại tin tức nguy hiểm, nhìn chằm chằm Niệm Tưởng, từng câu từng từ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Đừng nói với tôi em nghĩ tôi là bác sĩ Đổng.”
Gián tiếp nhận được đáp án, Từ Nhuận Thanh không giận mà cười, lại cúi thấp xuống một chút, gần như dính sát vào chóp mũi cô mà nói: “Sao? Đã nhớ ra mình bội tình bạc nghĩa như thế nào?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, nhất thời bối rối: “Em… em không có bội tình bạc nghĩa…”
(⊙o⊙) bội tình bạc nghĩa cái gì a… Cô cũng không kịp làm cái gì với anh…Nói quá rồi…
“Xem ra đã nhớ ra toàn bộ.” Rốt cuộc anh có hơi lui ra một chút, khóe môi khẽ nhếch, gợi lên nụ cười như có như không: “Vậy có phải là, một lần nữa chỉnh lý quan hệ giữa chúng ta hay không?”
Niệm Tưởng ngây ra như phỗng, đứng trong phạm vi thế lực của anh, thấy bộ dáng anh như muốn tính sổ, cô khó hiểu lại cảm thấy ủy khuất: “Chúng ta rõ ràng chỉ có quan hệ bệnh nhân và bác sĩ, không có thay đổi.”
“Hơn nữa…” Niệm Tưởng cắn cắn môi, sắc môi dần dần nhạt đi, chậm chạp nói: “Lời này là chính bác sĩ Từ nói, em cảm thấy thật đúng đắn. Cũng vẫn rất tuân thủ…”
Cô dừng một chút, ngưỡng mặt lên cười với anh: “Vừa rồi em nói những lời kia, bác sĩ Từ cứ làm như không nghe thấy đi.”
Trước mặt anh còn dám nói đùa?
Ý cười nơi khóe môi Từ Nhuận Thanh đột nhiên vụt tắt, nhăn mày: “Không có cách nào xem như không nghe…” Thấy.
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy ẩn trong bóng tối, đáy mắt cô đã nổi lên hơi nước. Thủy quang trong vắt, giờ phút này nhìn qua rất chói mắt.
Tất cả cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này, đều được hóa giải trong đôi mắt của cô, trầm mặc một lát, nhịn không được dịu giọng: “Em khóc?”
Thanh âm kia mang theo vài phần ôn nhu và bất đắc dĩ, liền làm cho Niệm Tưởng quay lại sáu năm về trước, anh cũng là như vậy, dịu giọng mà bất đắc dĩ hỏi cô “Sợ đau như vậy?”.
Niệm Tưởng lắc đầu, bức nước mắt trở về, chóp mũi chua xót. Nhưng lại không biết mình đang khổ sở cái gì, quả thực không hiểu nổi.
Nguyên lai vẫn thích anh.
Chẳng sợ xa cách sáu năm, gặp lại cũng không thể nhận ra anh ngay từ đầu, quanh co lòng vòng, nguyên lai vẫn thích anh.
Làm sao lại…Không có tiền đồ như vậy đâu… ┮﹏┮
Rốt cuộc minh bạch loại cảm giác kỳ quái này là thích anh, Niệm Tưởng càng buồn bực … Nói ra lại bị cự tuyệt một lần nữa thì sao…
Cô nhịn không được quan sát anh vài lần, thấy thần sắc anh đối với cô như bó tay vô sách, giằng co nửa ngày, chỉ chỉ phòng mình, hỏi: “Em còn có thể… Ngủ giường của anh không?”
Cô vừa rồi đã thấy… giường ngủ của phòng khách không lớn bằng phòng ngủ chính a!
Từ Nhuận Thanh lúc này đã không dám bức cô nữa, nâng cổ tay nhìn thời gian, chấp nhận.
Niệm Tưởng liền lập tức như con chuột, chạy mất dạng vào phòng của anh, dứt khoát đóng cửa, khóa lại, “Cạch” một tiếng giòn vang, cả thế giới đều thanh tĩnh.
Niệm Tưởng dựa lưng vào cửa, thế này mới cảm giác tim đập kịch liệt như vậy…
Nhưng… Cái gì cũng không phát sinh sao… ( つ ﹏ つ) loại cảm giác ẩn ẩn mong đợi này là cái quỷ gì!!!
Cô lắc đầu, đem toàn bộ ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu ném ra bên ngoài, nhanh chóng đi tắm rửa. Tắm xong nằm trên giường của anh, Niệm Tưởng cảm thấy mình có chút mất ngủ.
Hơi thở hít vào đều mang hương khí thanh lãnh của anh, là mùi hương cô từng ngửi được trên người anh, thanh nhã lại tươi mát. Cô nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi… Hình như là mùi sữa tắm?
Cô ôm chăn lăn tới lăn lui, thẳng đến khi mệt mỏi, thì mở mắt trừng trần nhà.
Kỳ thật, mỗi lần đi viện nha khoa đều sẽ nhớ tới anh, không tự giác, không khống chế được, không tự chủ nhớ tới anh.
Sau này, loại cảm giác không khống chế được này dần dần giảm bớt, cho tới bây giờ, nếu như không phải cố ý nhớ tới thì không hề nhớ tới… Nhưng chuyện phát sinh đêm nay, hiển nhiên cô chưa thể tiêu hóa được.
Sao lại là anh…
Bác sĩ Từ cao lãnh lại phúc hắc như vậy, bác sĩ chính của cô sáu năm trước quả thực ôn nhu như nước, đánh chết cô cũng không nguyện ý tin tưởng đây là cùng một người…
Đương nhiên, sự thật chứng minh, chính là cùng một người.
Suy nghĩ một chút, cô lại nhịn không được lăn lộn, thẳng đến khi cả người bị chăn quấn đến không động đậy được, cô mới uể oải lui ra khỏi chăn —— cô không rõ lắm thái độ của anh, bất quá, rất hiển nhiên là anh đối với cô có sự khác biệt.
Bất quá, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là —— về sau, như thế nào đối mặt với anh? Cũng không thể tiếp tục có ý quấy rối? Tâm lý cô có bóng ma… ( no he  ̄,) hàm chứa nước mắt của dĩ vãng.
Vì thế, Niệm Tưởng tiêu hóa xong, cứ như vậy mà thiếp đi.
Sau nửa đêm trời đổ mưa to, Từ Nhuận Thanh đang ngủ, bị tiếng mưa này làm bừng tỉnh, ý thức thanh tỉnh một lát, có chút không yên lòng đối với Niệm Tưởng, cầm chìa khóa nhổm dậy đi nhìn cô.
Cô ngủ rất say, cả người đều vùi vào trong chăn mềm mại.
Từ Nhuận Thanh đi vào, căn phòng được đèn tường chiếu sáng, hơi nghiêng thân mình, mở đèn bàn đầu giường. Nhìn thấy tướng ngủ này của cô, nhịn không được khẽ nhíu mày, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt của cô.
Đầu ngón tay đụng tới làn da cô, mềm mềm lại nhẵn nhụi trơn láng, mang theo nhiệt độ, xúc cảm cực tốt.
Anh có chút yêu thích không muốn buông tay, nhéo nhéo, ghé sát vào nghe tiếng cô hít thở, nho nhỏ vững vàng: “Vẫn là khi ngủ mới làm người ta thích…”
Anh nhỏ giọng thầm thì một câu, đưa tay dán lên trán của cô, xác nhận độ ấm bình thường, không có hiện tượng phát sốt, sửa lại góc chăn cho cô, thế này mới quay người rời đi.
Con thỏ con thơm ngào ngạt, lại không thể ăn a…
******
Niệm Tưởng cảm thấy chất lượng giấc ngủ này cũng không tệ lắm, vừa sáng sớm, đồng hồ sinh học đã làm việc bình thường, cô tỉnh giấc. Mở mắt nhìn thấy trần nhà xa lạ, nghĩ cả nửa ngày mới phản ứng kịp, lúc này mình đang ngủ trên giường của Từ Nhuận Thanh…
Cho nên, thật vô sỉ nướng thêm năm phút đồng hồ, dây dưa không muốn dậy.
Đi vào nhà tắm mới phát hiện, căn bản không có dụng cụ vệ sinh của mình, Niệm Tưởng dạo qua một vòng, rốt cuộc nhận mệnh, đang muốn lấy tôn dung như thế này đi ra ngoài tìm Từ Nhuận Thanh, đi tới cửa liền phát hiện trên bàn trà đặt tại cửa, có một bộ đồ rửa mặt, từ bàn chải đến khăn lông, cái gì cần có đều có…
Ánh mắt Niệm Tưởng phức tạp nhìn khóa cửa…
Cô nhớ rõ tối qua có khóa cửa mà?
Có khóa mà? Khóa mà? Khóa mà?
Vậy đống đồ này vào bằng cách nào?
Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng 0. 0…
Chờ cô vệ sinh xong ra cửa, Từ Nhuận Thanh đang ở phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy cô đi ra, nhấc mắt chăm chú nhìn lại, xong không quan tâm, tiếp tục làm bữa sáng.
Cả buổi sáng Niệm Tưởng muốn nói lại thôi, nhưng thủy chung không dám hỏi ra miệng vấn đề như vậy “Có phải anh nửa đêm cạy cửa phòng em không”.
Thẳng đến khi ăn xong điểm tâm, anh buông đũa, thế này mới như không có gì hỏi: “Có lời muốn nói với tôi?”
Niệm Tưởng châm chước, cẩn thận: “Em, tối qua hình như có…khóa cửa.”
“Tôi có chìa khóa nhà mình, rất kỳ quái sao?” Anh đứng lên, thu dọn bàn ăn, thấy cô hóa đá, lại chậm rãi giải thích: “Sợ em nửa đêm phát sốt, tỉnh dậy liền tới nhìn một cái.”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút ngượng ngùng gãi đầu, lại không biết như thế nào đối đãi phần tâm ý này của anh. Nửa ngày mới đỏ mặt buông một câu: “Cám ơn bác sĩ Từ.”
Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Ánh mắt thanh lãnh kia quét tới, còn kém chưa có trực tiếp nói cho cô biết “Tâm tình tôi không tốt” …
Niệm Tưởng suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đến cùng anh đang tức giận cái gì. Đi theo anh vào phòng bếp, đang muốn giúp đỡ, anh quay người chỉ tạp dề treo trên tường: “Mang lên giúp tôi.”
Khi nói chuyện, lại giơ bàn tay ướt nhẹp của mình, ý bảo không có phương tiện.
Niệm Tưởng ngoan ngoãn lấy tạp dề lại đây, thân anh cao, cô chỉ có thể nhón chân mặc vào cho anh. Cũng may Từ Nhuận Thanh cũng không có ý trêu cợt cô, rất phối hợp cúi lưng.
Cô cầm dây lưng tạp dề, đang muốn cứ như vậy thò ra sau lưng thắt cho anh, nhưng vừa động, phát hiện cái tư thế này… Như là đang yêu thương nhung nhớ…
Cô chợt dừng lại, Từ Nhuận Thanh đã cúi đầu nhìn xuống, khẽ nhếch khóe môi, giễu giễu nói: “Sao vậy, không được?”
Anh cố tình phủ thấp thân mình, cảm giác bách bức như vậy, làm cho toàn bộ cảm xúc của cô đều rơi vào cặp mắt thâm thúy của anh. Đáy mắt giống được nhuộm một màu đen đặc tối thẫm.
Hồi ức trong đầu Niệm Tưởng vẫn gào thét mà qua, làm cho cô giờ phút này hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt anh…
Đó là lần đầu tiên cô thích một người, rõ ràng có thể cảm giác được, tự mình muốn tới gần anh, muốn tiếp cận cùng anh, muốn biết sự hiện hữu của anh, hơn nữa, bất luận thế nào cũng không có cảm giác bài xích.
Chỉ tiếc, trước đó cô lỗ mãng, hình như đã vô tình bóp chết đoạn tình cảm còn chưa nảy mầm này… Hơn nữa, còn là chính miệng anh… cự tuyệt.
Về đối ngoại, trước giờ cô luôn có phản ứng chậm chạp, đoạn tình cảm vô duyên này kỳ thật cũng không làm cho cô khó chịu bao lâu.
Hình như là một tuần? Hay là hai ngày mà thôi?
Sau này, việc học dần dần bận rộn, thêm việc cố ý không nghĩ đến anh, không muốn nhớ đến một người —— mỗi lần cô nghỉ ngơi một mình tại phòng chờ, anh đều im lặng ở đó xem bệnh án, khi làm việc thì ánh mắt chuyên chú mà vô cùng có mị lực, biết cô sợ đau, mỗi lần đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn.
Tuy rằng không khó chịu lâu vì thất bại đó, nhưng một năm cuối cấp ba kia, mỗi khi đứt quãng nhớ lại, tổng vẫn có cảm giác đau long cùng với tiếc nuối cầu mà không được. Cái khác? Hình như cũng không có.
Nhưng sự hiện hữu của anh là mỗi khi ngẫu nhiên có người khác hỏi tới “Niệm Tưởng, cậu có người mình thích hay không” hoặc là “Niệm Tưởng, cậu có mối tình đầu hay là người nào thầm mến hay không”, đầu tiên đều nhớ tới.
Một bóng dáng thanh lãnh, vóc dáng rất cao, vững chãi, tuấn tú cùng ưu nhã, khiến tâm hồn cô điên đảo.
Niệm Tưởng vẫn cho là, về sau nếu cô gặp lại anh, hẳn sẽ ngay tức khắc nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên… Trên thực tế, cô cho rằng cô sẽ không gặp lại anh.
Sau khi thi xong đại học, Niệm Tưởng nhịn không được, đi một chuyến đến bệnh viện nha khoa trực thuộc đại học B, sợ mình cứ đi vào như vậy thì quá mức liều lĩnh, liền muốn hẹn trước. Tại quầy tiếp tân nói ra tên “Đổng Vực” thì y tá kia trả lời là: “Bác sĩ Đổng đã từ chức, ra nước ngoài làm việc.”
Đó hẳn là sẽ không trở lại?
Kết quả…
Hình như cô tự cho là mình nhớ lầm tên?
Niệm Tưởng nhìn Từ Nhuận Thanh ở trước mặt, không nhịn được lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý thật lâu sau mới hỏi: “Đổng vực, bác sĩ Đổng là…?”
Từ Nhuận Thanh quả nhiên nhíu mày, “Hửm” một tiếng, híp mắt nhìn cô, thật lâu sau mới trả lời: “Thầy hướng dẫn thực tập của tôi…”
Còn chưa có nói xong, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt kia truyền lại tin tức nguy hiểm, nhìn chằm chằm Niệm Tưởng, từng câu từng từ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Đừng nói với tôi em nghĩ tôi là bác sĩ Đổng.”
- 0 làm sao bây giờ? Sửa lại còn kịp không?
Gián tiếp nhận được đáp án, Từ Nhuận Thanh không giận mà cười, lại cúi thấp xuống một chút, gần như dính sát vào chóp mũi cô mà nói: “Sao? Đã nhớ ra mình bội tình bạc nghĩa như thế nào?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, nhất thời bối rối: “Em… em không có bội tình bạc nghĩa…”
(⊙o⊙) bội tình bạc nghĩa cái gì a… Cô cũng không kịp làm cái gì với anh…Nói quá rồi…
“Xem ra đã nhớ ra toàn bộ.” Rốt cuộc anh có hơi lui ra một chút, khóe môi khẽ nhếch, gợi lên nụ cười như có như không: “Vậy có phải là, một lần nữa chỉnh lý quan hệ giữa chúng ta hay không?”
Niệm Tưởng ngây ra như phỗng, đứng trong phạm vi thế lực của anh, thấy bộ dáng anh như muốn tính sổ, cô khó hiểu lại cảm thấy ủy khuất: “Chúng ta rõ ràng chỉ có quan hệ bệnh nhân và bác sĩ, không có thay đổi.”
“Hơn nữa…” Niệm Tưởng cắn cắn môi, sắc môi dần dần nhạt đi, chậm chạp nói: “Lời này là chính bác sĩ Từ nói, em cảm thấy thật đúng đắn. Cũng vẫn rất tuân thủ…”
Cô dừng một chút, ngưỡng mặt lên cười với anh: “Vừa rồi em nói những lời kia, bác sĩ Từ cứ làm như không nghe thấy đi.”
Trước mặt anh còn dám nói đùa?
Ý cười nơi khóe môi Từ Nhuận Thanh đột nhiên vụt tắt, nhăn mày: “Không có cách nào xem như không nghe…” Thấy.
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy ẩn trong bóng tối, đáy mắt cô đã nổi lên hơi nước. Thủy quang trong vắt, giờ phút này nhìn qua rất chói mắt.
Tất cả cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này, đều được hóa giải trong đôi mắt của cô, trầm mặc một lát, nhịn không được dịu giọng: “Em khóc?”
Thanh âm kia mang theo vài phần ôn nhu và bất đắc dĩ, liền làm cho Niệm Tưởng quay lại sáu năm về trước, anh cũng là như vậy, dịu giọng mà bất đắc dĩ hỏi cô “Sợ đau như vậy?”.
Niệm Tưởng lắc đầu, bức nước mắt trở về, chóp mũi chua xót. Nhưng lại không biết mình đang khổ sở cái gì, quả thực không hiểu nổi.
Nguyên lai vẫn thích anh.
Chẳng sợ xa cách sáu năm, gặp lại cũng không thể nhận ra anh ngay từ đầu, quanh co lòng vòng, nguyên lai vẫn thích anh.
Làm sao lại…Không có tiền đồ như vậy đâu… ┮﹏┮
Rốt cuộc minh bạch loại cảm giác kỳ quái này là thích anh, Niệm Tưởng càng buồn bực … Nói ra lại bị cự tuyệt một lần nữa thì sao…
Cô nhịn không được quan sát anh vài lần, thấy thần sắc anh đối với cô như bó tay vô sách, giằng co nửa ngày, chỉ chỉ phòng mình, hỏi: “Em còn có thể… Ngủ giường của anh không?”
Cô vừa rồi đã thấy… giường ngủ của phòng khách không lớn bằng phòng ngủ chính a!
Từ Nhuận Thanh lúc này đã không dám bức cô nữa, nâng cổ tay nhìn thời gian, chấp nhận.
Niệm Tưởng liền lập tức như con chuột, chạy mất dạng vào phòng của anh, dứt khoát đóng cửa, khóa lại, “Cạch” một tiếng giòn vang, cả thế giới đều thanh tĩnh.
Niệm Tưởng dựa lưng vào cửa, thế này mới cảm giác tim đập kịch liệt như vậy…
Nhưng… Cái gì cũng không phát sinh sao… ( つ ﹏ つ) loại cảm giác ẩn ẩn mong đợi này là cái quỷ gì!!!
Cô lắc đầu, đem toàn bộ ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu ném ra bên ngoài, nhanh chóng đi tắm rửa. Tắm xong nằm trên giường của anh, Niệm Tưởng cảm thấy mình có chút mất ngủ.
Hơi thở hít vào đều mang hương khí thanh lãnh của anh, là mùi hương cô từng ngửi được trên người anh, thanh nhã lại tươi mát. Cô nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi… Hình như là mùi sữa tắm?
Cô ôm chăn lăn tới lăn lui, thẳng đến khi mệt mỏi, thì mở mắt trừng trần nhà.
Kỳ thật, mỗi lần đi viện nha khoa đều sẽ nhớ tới anh, không tự giác, không khống chế được, không tự chủ nhớ tới anh.
Sau này, loại cảm giác không khống chế được này dần dần giảm bớt, cho tới bây giờ, nếu như không phải cố ý nhớ tới thì không hề nhớ tới… Nhưng chuyện phát sinh đêm nay, hiển nhiên cô chưa thể tiêu hóa được.
Sao lại là anh…
Bác sĩ Từ cao lãnh lại phúc hắc như vậy, bác sĩ chính của cô sáu năm trước quả thực ôn nhu như nước, đánh chết cô cũng không nguyện ý tin tưởng đây là cùng một người…
Đương nhiên, sự thật chứng minh, chính là cùng một người.
Suy nghĩ một chút, cô lại nhịn không được lăn lộn, thẳng đến khi cả người bị chăn quấn đến không động đậy được, cô mới uể oải lui ra khỏi chăn —— cô không rõ lắm thái độ của anh, bất quá, rất hiển nhiên là anh đối với cô có sự khác biệt.
Bất quá, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là —— về sau, như thế nào đối mặt với anh? Cũng không thể tiếp tục có ý quấy rối? Tâm lý cô có bóng ma… ( no he  ̄,) hàm chứa nước mắt của dĩ vãng.
Vì thế, Niệm Tưởng tiêu hóa xong, cứ như vậy mà thiếp đi.
Sau nửa đêm trời đổ mưa to, Từ Nhuận Thanh đang ngủ, bị tiếng mưa này làm bừng tỉnh, ý thức thanh tỉnh một lát, có chút không yên lòng đối với Niệm Tưởng, cầm chìa khóa nhổm dậy đi nhìn cô.
Cô ngủ rất say, cả người đều vùi vào trong chăn mềm mại.
Từ Nhuận Thanh đi vào, căn phòng được đèn tường chiếu sáng, hơi nghiêng thân mình, mở đèn bàn đầu giường. Nhìn thấy tướng ngủ này của cô, nhịn không được khẽ nhíu mày, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt của cô.
Đầu ngón tay đụng tới làn da cô, mềm mềm lại nhẵn nhụi trơn láng, mang theo nhiệt độ, xúc cảm cực tốt.
Anh có chút yêu thích không muốn buông tay, nhéo nhéo, ghé sát vào nghe tiếng cô hít thở, nho nhỏ vững vàng: “Vẫn là khi ngủ mới làm người ta thích…”
Anh nhỏ giọng thầm thì một câu, đưa tay dán lên trán của cô, xác nhận độ ấm bình thường, không có hiện tượng phát sốt, sửa lại góc chăn cho cô, thế này mới quay người rời đi.
Con thỏ con thơm ngào ngạt, lại không thể ăn a…
******
Niệm Tưởng cảm thấy chất lượng giấc ngủ này cũng không tệ lắm, vừa sáng sớm, đồng hồ sinh học đã làm việc bình thường, cô tỉnh giấc. Mở mắt nhìn thấy trần nhà xa lạ, nghĩ cả nửa ngày mới phản ứng kịp, lúc này mình đang ngủ trên giường của Từ Nhuận Thanh…
Cho nên, thật vô sỉ nướng thêm năm phút đồng hồ, dây dưa không muốn dậy.
Đi vào nhà tắm mới phát hiện, căn bản không có dụng cụ vệ sinh của mình, Niệm Tưởng dạo qua một vòng, rốt cuộc nhận mệnh, đang muốn lấy tôn dung như thế này đi ra ngoài tìm Từ Nhuận Thanh, đi tới cửa liền phát hiện trên bàn trà đặt tại cửa, có một bộ đồ rửa mặt, từ bàn chải đến khăn lông, cái gì cần có đều có…
Ánh mắt Niệm Tưởng phức tạp nhìn khóa cửa…
Cô nhớ rõ tối qua có khóa cửa mà?
Có khóa mà? Khóa mà? Khóa mà?
Vậy đống đồ này vào bằng cách nào?
Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng 0. 0…
Chờ cô vệ sinh xong ra cửa, Từ Nhuận Thanh đang ở phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy cô đi ra, nhấc mắt chăm chú nhìn lại, xong không quan tâm, tiếp tục làm bữa sáng.
Cả buổi sáng Niệm Tưởng muốn nói lại thôi, nhưng thủy chung không dám hỏi ra miệng vấn đề như vậy “Có phải anh nửa đêm cạy cửa phòng em không”.
Thẳng đến khi ăn xong điểm tâm, anh buông đũa, thế này mới như không có gì hỏi: “Có lời muốn nói với tôi?”
Niệm Tưởng châm chước, cẩn thận: “Em, tối qua hình như có…khóa cửa.”
“Tôi có chìa khóa nhà mình, rất kỳ quái sao?” Anh đứng lên, thu dọn bàn ăn, thấy cô hóa đá, lại chậm rãi giải thích: “Sợ em nửa đêm phát sốt, tỉnh dậy liền tới nhìn một cái.”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút ngượng ngùng gãi đầu, lại không biết như thế nào đối đãi phần tâm ý này của anh. Nửa ngày mới đỏ mặt buông một câu: “Cám ơn bác sĩ Từ.”
Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Ánh mắt thanh lãnh kia quét tới, còn kém chưa có trực tiếp nói cho cô biết “Tâm tình tôi không tốt” …
Niệm Tưởng suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đến cùng anh đang tức giận cái gì. Đi theo anh vào phòng bếp, đang muốn giúp đỡ, anh quay người chỉ tạp dề treo trên tường: “Mang lên giúp tôi.”
Khi nói chuyện, lại giơ bàn tay ướt nhẹp của mình, ý bảo không có phương tiện.
Niệm Tưởng ngoan ngoãn lấy tạp dề lại đây, thân anh cao, cô chỉ có thể nhón chân mặc vào cho anh. Cũng may Từ Nhuận Thanh cũng không có ý trêu cợt cô, rất phối hợp cúi lưng.
Cô cầm dây lưng tạp dề, đang muốn cứ như vậy thò ra sau lưng thắt cho anh, nhưng vừa động, phát hiện cái tư thế này… Như là đang yêu thương nhung nhớ…
Cô chợt dừng lại, Từ Nhuận Thanh đã cúi đầu nhìn xuống, khẽ nhếch khóe môi, giễu giễu nói: “Sao vậy, không được?”
/87
|