Quá trình súc răng kỳ thật cũng rất đơn giản, dùng 1—3% dung dịch dưỡng hóa nhẹ và nước muối sinh lý hoặc là dung dịch diệt khuẩn khác, sau đó thêm 3% vị thuốc khác.
Nhưng nếu động tác thả nhẹ, tận lực không làm đau cô thì cái này cần kỹ thuật nhất định…
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn hoàn tất quá trình, thấy cô chỉ cau mày, ánh mắt lại trượt tới hai tay đang giao nhau ở trước người của cô, bởi vì khẩn trương mà nắm đến trắng nhợt cả hai tay. Khóe môi nhịn không được tràn ra mỉm cười, đẩy ghế ra đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nhuận giọng: “Đã xong rồi.”
Niệm Tưởng bụm mặt ngồi dậy, cảm giác đau nhức tựa hồ càng rõ ràng hơn. Cô ai oán nhìn anh, nói chuyện cũng không dám há to miệng, chỉ há nho nhỏ, nói thầm một tiếng: “Nhưng em vẫn đau quá…”
Thanh âm có chút hàm hồ, mang theo một chút nức nở rõ ràng.
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn cô một cái, hốc mắt cô bé lại đỏ lên, lần này chóp mũi cũng đỏ, lại là biểu tình lả chả sắp khóc khi mới vừa nằm xuống bàn nha khoa.
Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhưng cô bé phấn điêu ngọc mày, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, trong lòng vẫn có chút mềm nhũn, hơi trầm ngâm: “Đợi lát nữa sẽ tốt hơn, nếu vẫn khó chịu, tôi sẽ cho em thuốc uống. Buổi chiều về nhà ngủ một giấc, liền sẽ không đau như vậy.”
Anh rửa tay xong, lại ngồi xuống ghế, cầm bút bắt đầu viết bệnh án: “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”
“Không có…” Niệm Tưởng dừng một lát, bổ sung: “Nhưng có thuốc giảm đau.”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì, căn phòng lặng yên, chỉ có tiếng ngòi bút trượt trên trang giấy.
Răng đau làm cô không có hơi sức bận tâm đến cái khác, chỉ bụm mặt, than thở nho nhỏ, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Mẹ em nói uống thuốc nhiều sẽ ngu người… Gần như không cho em uống thuốc giảm đau.”
Nói xong, cô chậm rãi từ bàn nha khoa ngồi dậy, đứng ở bên cạnh anh.
Từ Nhuận Thanh đang viết bệnh án, nghe vậy, động tác trên tay ngừng lại, cau mày nhìn cô một cái: “Em đau răng là uống thuốc?”
Niệm Tưởng đầu tiên là gật gật đầu, sau lập tức lại lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là mới gần đây… mẹ không ở nhà, trong nhà cũng không có ai. Em nghĩ răng đau chỉ là chuyện nhỏ, liền uống giảm đau. Buổi trưa mỗi ngày, sau bữa cơm, một ngày một viên…”
“Uống nhiều giảm đau đích thật không tốt.” Anh cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, ngẫm nghĩ một hồi hỏi: “Mỗi ngày đến bệnh viện một lần có tiện không? Tôi kê cho em thuốc hạ sốt, nếu như thuốc giảm đau em có nhu cầu, thì tôi sẽ kê cho em, nhưng không thể nhiều.”
Niệm Tưởng gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Còn có, em gần đây cần chú ý …” Anh đem toa thuốc đưa cho cô, nghĩ lại một chút, dặn dò: “Không nên dùng đầu lưỡi liếm răng khôn, sau khi ăn cơm nhất định phải súc miệng, tình hình hiện tại của em tốt nhất là dùng nước muối.”
Niệm Tưởng tiếp tục gật gật đầu, có chút không yên lòng.
“Muốn làm giảm bớt đau răng còn có một phương pháp vật lý, chính là dùng đá chườm lạnh.” Anh chỉ chỉ mặt mình, ý bảo: “Mặt em hơi sưng lên.”
Niệm Tưởng nâng lên móng vuốt, bụm mặt (/▽), toa thuốc che hơn nữa khuôn mặt cô, cô buồn buồn lẩm bẩm một tiếng: “Em biết…”
Niệm Tưởng đi xếp hàng trả phí, bởi vì răng đau cả người cũng không có vui vẻ, mặt mày đều thể hiện mệt mỏi. Vốn định lấy thuốc xong liền đi về, kết quả mới vừa đi vài bước liền phát hiện ví tiền để trong ba lô còn ở trong phòng khám.
Cô nhận mệnh đi trở về lấy, bác sĩ lại như là đang chờ cô. Thấy cô quay lại, liền hướng về phía cô vươn tay ra.
Niệm Tưởng ngẩn ngơ nhìn tay anh, đây là một đôi tay thon dài, khớp ngón rõ ràng, nhìn qua thanh tú lại ưu nhã… Tuy rằng thanh tú và ưu nhã cũng không thích hợp dùng để hình dung bàn tay.
Từ ngữ của cô vốn không nhiều, chỉ biết, bởi vì mức độ mĩ mạo của đôi tay này, đã biến cô trở thành bệnh nhân cuồng tay đẹp…
Thấy cô nhìn mình chằm chằm tay mình mà ngẩn người, Từ Nhuận Thanh khẽ ngoắc ngón tay, ý bảo cô đem toa thuốc đang cầm đưa tới. Niệm Tưởng thế này mới như ở trong mộng tỉnh lại, thử thăm dò đưa toa thuốc cho anh: “Muốn, muốn cái này sao?”
Anh gật đầu một cái, không mở miệng.
Khi đưa qua thì đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải tay anh. Tay nam giới đại khái vốn ấm áp hơn nữ giới, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy cảm giác se se lạnh vừa rồi, khi anh chạm vào cằm cô hoàn toàn bất đồng, đầu ngón tay của anh tản ra nhiệt độ, nhiệt độ kia giống như muốn làm bỏng cô, nóng đến làm tim cô hơi run lên.
Thật là… cảm giác rất kỳ quái…
Cô mờ mịt nhìn bóng lưng anh.
Từ Nhuận Thanh vẫn chưa chú ý đến, trong nháy mắt đó tâm tư Niệm Tưởng trăm chuyển ngàn xoay, hơi cong thắt lưng, cầm bút lên viết thêm chỉ dẫn trong toa. Làm xong cái này, đem toa thuốc trả lại cho cô, lại không yên tâm dặn dò một câu: “Nếu như không phải đau đến chịu không nổi, chớ uống giảm đau.”
Thấy cô còn sững sờ, anh kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô bé rốt cuộc hồi tỉnh, lại đột nhiên đỏ mặt, anh hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nói nhiều, chỉ dặn dò: “Lời dặn của bác sĩ phải nhớ rõ, hôm nay chú ý nghỉ ngơi, trưa mai lại đến.”
Niệm Tưởng đã không nghĩ tiếp tục ở trong này, vội vàng gật đầu, thấy anh không có dặn dò gì nữa, nói tiếng “Bác sĩ, hẹn gặp lại ” liền giống như con mèo bị đạp phải đuôi, thật nhanh chạy đi.
Cô chân trước mới vừa đi, Từ Nhuận Thanh liền phát hiện cô không cẩn thận làm rơi thẻ học sinh ở trên bàn nha khoa, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, đầu ngón tay tiếp xúc lên bao thẻ bên ngoài, cúi đầu nhìn.
Trên đó ghi rõ trường học, tên, niên cấp.
Anh nghiêm túc nhìn mấy lần, đuổi tới cửa phòng muốn trả cho cô, thì trên hành lang dài rộng lớn đã không có thân ảnh cô. Anh đi trở về, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc bỏ vào, dự định ngày mai trả lại cho cô.
Từ đó, rất lâu về sau này, Từ Nhuận Thanh lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Tưởng, đều không khỏi nghĩ đến, quả thật là đã đem tất cả kiên nhẫn cùng dịu dàng, đều chỉ cho cô.
Ngày hôm sau Niệm Tưởng đi bệnh viện tìm anh cả nửa ngày, Từ Nhuận Thanh cũng không có ở phòng khám ngày hôm qua, mà ở cùng một bác sĩ lớn tuổi trong căn phòng khác, hình như là đang trao đổi bệnh tình bệnh nhân, giọng nói thật nghiêm túc.
Kỳ thật Niệm Tưởng có chút không xác định có phải là anh hay không, bởi vì anh lúc này mang khẩu trang, hơi nghiêng người, Niệm Tưởng cũng nhìn không rõ lắm…
Cô ôm ba lô đứng ở cửa quan sát một hồi, rốt cuộc đợi đến khi anh phát hiện sự tồn tại của cô, quay người nhìn lại.
Sau đó Niệm Tưởng đã được như ý nguyện, nhìn thấy đôi mắt kia của anh, tựa như dòng suối trong khe núi, lại vừa giống giếng cổ ngàn năm, trong trẻo lại sâu thẳm.
Cũng trong lúc đó, anh phát hiện ra cô, hơi ngừng lại, hạ giọng cùng vị bác sĩ kia nói vài câu gì đó, liền hướng tới cô mà đi.
Niệm Tưởng đi theo anh trở lại phòng khám ngày hôm qua, cười híp mắt báo cáo: “Bác sĩ, hôm nay em đã tốt hơn một chút.”
“Không đau?” Anh hỏi.
“Vẫn đau.” Trong long Niệm Tưởng vẫn còn sợ hãi sờ sờ mặt: “Bất quá so với trước kia tốt hơn một chút.”
Từ Nhuận Thanh thay đổi khẩu trang, lại mang bao tay vào, xoay người nhìn cô, thấy cô đã phi thường tự giác ôm ba lô nằm trên bàn nha khoa. Kéo ghế qua ngồi xuống, sau khi dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng cô: “Vẫn chưa được, phỏng chừng còn phải đến hai ngày làm tiêu viêm.”
Có hộ sĩ lại đây, anh liệt kê những dụng cụ cần dùng, hỏi hộ sĩ đi xem lịch công tác.
Niệm Tưởng ngồi nhàm chán, hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá căn phòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên bàn làm việc, bảng tên bác sĩ, thì đôi mắt nhíu lại, chăm chú nhìn.
Đổng Vực?
Cái này là phòng khám của anh, vậy bảng tên này chắc cũng là của anh, vậy anh gọi là Đổng Vực?
Đổng Vực sao…
Cô lặng lẽ nhớ.
Đợi đến ngày thứ tư tái khám, chỗ lợi bị viêm của cô đã khỏi. Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa có chút thấp thỏm hỏi anh: “Có phải muốn nhổ răng.”
“Phải.” Anh trả lời, lời ít mà ý nhiều, rồi nhớ tới cái gì, liếc cô một cái, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đối với em mà nói, là sẽ đau.”
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đến báo cáo tình hình, Từ Nhuận Thanh đã sớm biết trình độ sợ đau của cô thế nào.
Niệm Tưởng nhìn anh mang khẩu trang, sau một lúc chuẩn bị tâm lý, mới do dự hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan: “Vì cái gì mỗi lần em tới, anh đều mang khẩu trang?”
“Đang có bệnh, có thể gây truyền nhiễm.”
Niệm Tưởng: “…”
Kỳ thật tiếp xúc mấy ngày nay, Niệm Tưởng mới phát hiện, vị bác sĩ này cho cô cảm giác hoàn toàn bất đồng với ấn tượng lần đầu tiên cô gặp anh.
Không thật sự thích nói chuyện, hình như cũng không phải rất dịu dàng, chỉ là, đối với cô lại rất có kiên nhẫn… Hơn nữa, cảm giác cho người khác cũng không giống như lúc đầu được tắm gió xuân, ngược lại có chút thanh lãnh.
Bởi vì đang đi học, thời gian của cô có hạn. Bình thường đều là lúc nghỉ trưa chạy tới đây, mỗi lần cô đến thì trong bệnh viện có rất ít bác sĩ và hộ sĩ, gần như đều đi ăn cơm trưa.
Chỉ có một mình anh ở trong phòng chờ cô, có đôi khi là đọc sách, có đôi khi xem bệnh án, không nóng vội, bộ dáng rất tùy ý.
Tiếp xúc thời gian ngắn, cho nên, hiểu biết của Niệm Tưởng đối với bác sĩ chính của mình ít đến đáng thương, tất cả nhận biết từ đó giờ, toàn bộ đều là tự mình từng chút một chắp vá nên.
Nhưng chính là như vậy, hết thảy đều chắp vá về anh, lại là một loại lạc thú duy nhất trong nhân sinh vô vị trước giờ của cô.
Răng khôn đã được tiêu viêm liền có thể nhổ, Từ Nhuận Thanh vừa viết bệnh án vừa hỏi một cách rất tự nhiên: “Răng khôn có thể nhổ rồi, có đang trong kỳ kinh nguyệt?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, trực tiếp ngây ngẩn cả người ——
Không phải chứ… Anh vừa hỏi cái gì?
Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô, lặp lại: “Tôi hỏi em, bây giờ có đang trong kỳ kinh nguyệt hay không.”
Niệm Tưởng đỏ mặt, ngượng ngùng, ngay cả tay chân cũng không biết để vào đâu. Thấy anh còn đang chờ mình trả lời, lắc đầu một cái, nhớ tới… Nếu như nhổ xong, có phải là không thể gặp anh nữa không?
Nghĩ như vậy, nhanh chóng dùng sức gật gật đầu: “Đang, đang… trong kỳ…”
Nói xong càng thêm cảm thấy ngượng ngùng, vị bác sĩ nam thần, khí chất phá lệ hấp dẫn này, cô còn có cảm tình đầy mình với người ta, lại nói một vấn đề như vậy… Làm cho cô cảm thấy thật xấu hổ (*/w*)…
Càng nghĩ càng ngượng ngùng, đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh, liền cúi đầu, càng cúi càng thấp, càng cúi càng thấp…
Từ Nhuận Thanh thấy thế, trầm ngâm nói: “Không cần ngượng ngùng, thời gian hành kinh không thể nhổ răng, đây là câu hỏi thông lệ.”
Nói xong, phát hiện cô bé trước mặt… Không chỉ có đỏ mặt hơn, ngay cả vành tai phấn nộn cũng lập tức đỏ bừng.
Anh chợt dừng lại, như có đăm chiêu, giải thích: “Thời gian hành kinh, sẽ làm chậm khả năng đông máu…”
“Anh không nên nói nữa…” Trong thanh âm của Niệm Tưởng gần như mang theo nức nở, tuy rằng hiểu được đạo lý anh giải thích, nhưng hiểu được là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác, hai việc này ở trong mắt cô vẫn còn kém một khoảng cách.
Cô là cô gái da mặt mỏng nha (* ̄▽ ̄*).
Cô cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân, lặng lẽ nghĩ, nếu có thể dùng ánh mắt đào một cái lỗ, cô có thể chui vào thì tốt biết bao…
┮﹏┮.
Dễ dàng thẹn thùng như vậy?
Từ Nhuận Thanh khẽ nhíu mày một cái, lập tức lựa chọn trầm mặc.
Nhưng nếu động tác thả nhẹ, tận lực không làm đau cô thì cái này cần kỹ thuật nhất định…
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn hoàn tất quá trình, thấy cô chỉ cau mày, ánh mắt lại trượt tới hai tay đang giao nhau ở trước người của cô, bởi vì khẩn trương mà nắm đến trắng nhợt cả hai tay. Khóe môi nhịn không được tràn ra mỉm cười, đẩy ghế ra đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nhuận giọng: “Đã xong rồi.”
Niệm Tưởng bụm mặt ngồi dậy, cảm giác đau nhức tựa hồ càng rõ ràng hơn. Cô ai oán nhìn anh, nói chuyện cũng không dám há to miệng, chỉ há nho nhỏ, nói thầm một tiếng: “Nhưng em vẫn đau quá…”
Thanh âm có chút hàm hồ, mang theo một chút nức nở rõ ràng.
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn cô một cái, hốc mắt cô bé lại đỏ lên, lần này chóp mũi cũng đỏ, lại là biểu tình lả chả sắp khóc khi mới vừa nằm xuống bàn nha khoa.
Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhưng cô bé phấn điêu ngọc mày, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, trong lòng vẫn có chút mềm nhũn, hơi trầm ngâm: “Đợi lát nữa sẽ tốt hơn, nếu vẫn khó chịu, tôi sẽ cho em thuốc uống. Buổi chiều về nhà ngủ một giấc, liền sẽ không đau như vậy.”
Anh rửa tay xong, lại ngồi xuống ghế, cầm bút bắt đầu viết bệnh án: “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”
“Không có…” Niệm Tưởng dừng một lát, bổ sung: “Nhưng có thuốc giảm đau.”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì, căn phòng lặng yên, chỉ có tiếng ngòi bút trượt trên trang giấy.
Răng đau làm cô không có hơi sức bận tâm đến cái khác, chỉ bụm mặt, than thở nho nhỏ, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Mẹ em nói uống thuốc nhiều sẽ ngu người… Gần như không cho em uống thuốc giảm đau.”
Nói xong, cô chậm rãi từ bàn nha khoa ngồi dậy, đứng ở bên cạnh anh.
Từ Nhuận Thanh đang viết bệnh án, nghe vậy, động tác trên tay ngừng lại, cau mày nhìn cô một cái: “Em đau răng là uống thuốc?”
Niệm Tưởng đầu tiên là gật gật đầu, sau lập tức lại lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là mới gần đây… mẹ không ở nhà, trong nhà cũng không có ai. Em nghĩ răng đau chỉ là chuyện nhỏ, liền uống giảm đau. Buổi trưa mỗi ngày, sau bữa cơm, một ngày một viên…”
“Uống nhiều giảm đau đích thật không tốt.” Anh cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, ngẫm nghĩ một hồi hỏi: “Mỗi ngày đến bệnh viện một lần có tiện không? Tôi kê cho em thuốc hạ sốt, nếu như thuốc giảm đau em có nhu cầu, thì tôi sẽ kê cho em, nhưng không thể nhiều.”
Niệm Tưởng gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Còn có, em gần đây cần chú ý …” Anh đem toa thuốc đưa cho cô, nghĩ lại một chút, dặn dò: “Không nên dùng đầu lưỡi liếm răng khôn, sau khi ăn cơm nhất định phải súc miệng, tình hình hiện tại của em tốt nhất là dùng nước muối.”
Niệm Tưởng tiếp tục gật gật đầu, có chút không yên lòng.
“Muốn làm giảm bớt đau răng còn có một phương pháp vật lý, chính là dùng đá chườm lạnh.” Anh chỉ chỉ mặt mình, ý bảo: “Mặt em hơi sưng lên.”
Niệm Tưởng nâng lên móng vuốt, bụm mặt (/▽), toa thuốc che hơn nữa khuôn mặt cô, cô buồn buồn lẩm bẩm một tiếng: “Em biết…”
Niệm Tưởng đi xếp hàng trả phí, bởi vì răng đau cả người cũng không có vui vẻ, mặt mày đều thể hiện mệt mỏi. Vốn định lấy thuốc xong liền đi về, kết quả mới vừa đi vài bước liền phát hiện ví tiền để trong ba lô còn ở trong phòng khám.
Cô nhận mệnh đi trở về lấy, bác sĩ lại như là đang chờ cô. Thấy cô quay lại, liền hướng về phía cô vươn tay ra.
Niệm Tưởng ngẩn ngơ nhìn tay anh, đây là một đôi tay thon dài, khớp ngón rõ ràng, nhìn qua thanh tú lại ưu nhã… Tuy rằng thanh tú và ưu nhã cũng không thích hợp dùng để hình dung bàn tay.
Từ ngữ của cô vốn không nhiều, chỉ biết, bởi vì mức độ mĩ mạo của đôi tay này, đã biến cô trở thành bệnh nhân cuồng tay đẹp…
Thấy cô nhìn mình chằm chằm tay mình mà ngẩn người, Từ Nhuận Thanh khẽ ngoắc ngón tay, ý bảo cô đem toa thuốc đang cầm đưa tới. Niệm Tưởng thế này mới như ở trong mộng tỉnh lại, thử thăm dò đưa toa thuốc cho anh: “Muốn, muốn cái này sao?”
Anh gật đầu một cái, không mở miệng.
Khi đưa qua thì đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải tay anh. Tay nam giới đại khái vốn ấm áp hơn nữ giới, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy cảm giác se se lạnh vừa rồi, khi anh chạm vào cằm cô hoàn toàn bất đồng, đầu ngón tay của anh tản ra nhiệt độ, nhiệt độ kia giống như muốn làm bỏng cô, nóng đến làm tim cô hơi run lên.
Thật là… cảm giác rất kỳ quái…
Cô mờ mịt nhìn bóng lưng anh.
Từ Nhuận Thanh vẫn chưa chú ý đến, trong nháy mắt đó tâm tư Niệm Tưởng trăm chuyển ngàn xoay, hơi cong thắt lưng, cầm bút lên viết thêm chỉ dẫn trong toa. Làm xong cái này, đem toa thuốc trả lại cho cô, lại không yên tâm dặn dò một câu: “Nếu như không phải đau đến chịu không nổi, chớ uống giảm đau.”
Thấy cô còn sững sờ, anh kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô bé rốt cuộc hồi tỉnh, lại đột nhiên đỏ mặt, anh hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nói nhiều, chỉ dặn dò: “Lời dặn của bác sĩ phải nhớ rõ, hôm nay chú ý nghỉ ngơi, trưa mai lại đến.”
Niệm Tưởng đã không nghĩ tiếp tục ở trong này, vội vàng gật đầu, thấy anh không có dặn dò gì nữa, nói tiếng “Bác sĩ, hẹn gặp lại ” liền giống như con mèo bị đạp phải đuôi, thật nhanh chạy đi.
Cô chân trước mới vừa đi, Từ Nhuận Thanh liền phát hiện cô không cẩn thận làm rơi thẻ học sinh ở trên bàn nha khoa, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, đầu ngón tay tiếp xúc lên bao thẻ bên ngoài, cúi đầu nhìn.
Trên đó ghi rõ trường học, tên, niên cấp.
Anh nghiêm túc nhìn mấy lần, đuổi tới cửa phòng muốn trả cho cô, thì trên hành lang dài rộng lớn đã không có thân ảnh cô. Anh đi trở về, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc bỏ vào, dự định ngày mai trả lại cho cô.
Từ đó, rất lâu về sau này, Từ Nhuận Thanh lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Tưởng, đều không khỏi nghĩ đến, quả thật là đã đem tất cả kiên nhẫn cùng dịu dàng, đều chỉ cho cô.
Ngày hôm sau Niệm Tưởng đi bệnh viện tìm anh cả nửa ngày, Từ Nhuận Thanh cũng không có ở phòng khám ngày hôm qua, mà ở cùng một bác sĩ lớn tuổi trong căn phòng khác, hình như là đang trao đổi bệnh tình bệnh nhân, giọng nói thật nghiêm túc.
Kỳ thật Niệm Tưởng có chút không xác định có phải là anh hay không, bởi vì anh lúc này mang khẩu trang, hơi nghiêng người, Niệm Tưởng cũng nhìn không rõ lắm…
Cô ôm ba lô đứng ở cửa quan sát một hồi, rốt cuộc đợi đến khi anh phát hiện sự tồn tại của cô, quay người nhìn lại.
Sau đó Niệm Tưởng đã được như ý nguyện, nhìn thấy đôi mắt kia của anh, tựa như dòng suối trong khe núi, lại vừa giống giếng cổ ngàn năm, trong trẻo lại sâu thẳm.
Cũng trong lúc đó, anh phát hiện ra cô, hơi ngừng lại, hạ giọng cùng vị bác sĩ kia nói vài câu gì đó, liền hướng tới cô mà đi.
Niệm Tưởng đi theo anh trở lại phòng khám ngày hôm qua, cười híp mắt báo cáo: “Bác sĩ, hôm nay em đã tốt hơn một chút.”
“Không đau?” Anh hỏi.
“Vẫn đau.” Trong long Niệm Tưởng vẫn còn sợ hãi sờ sờ mặt: “Bất quá so với trước kia tốt hơn một chút.”
Từ Nhuận Thanh thay đổi khẩu trang, lại mang bao tay vào, xoay người nhìn cô, thấy cô đã phi thường tự giác ôm ba lô nằm trên bàn nha khoa. Kéo ghế qua ngồi xuống, sau khi dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng cô: “Vẫn chưa được, phỏng chừng còn phải đến hai ngày làm tiêu viêm.”
Có hộ sĩ lại đây, anh liệt kê những dụng cụ cần dùng, hỏi hộ sĩ đi xem lịch công tác.
Niệm Tưởng ngồi nhàm chán, hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá căn phòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên bàn làm việc, bảng tên bác sĩ, thì đôi mắt nhíu lại, chăm chú nhìn.
Đổng Vực?
Cái này là phòng khám của anh, vậy bảng tên này chắc cũng là của anh, vậy anh gọi là Đổng Vực?
Đổng Vực sao…
Cô lặng lẽ nhớ.
Đợi đến ngày thứ tư tái khám, chỗ lợi bị viêm của cô đã khỏi. Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa có chút thấp thỏm hỏi anh: “Có phải muốn nhổ răng.”
“Phải.” Anh trả lời, lời ít mà ý nhiều, rồi nhớ tới cái gì, liếc cô một cái, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đối với em mà nói, là sẽ đau.”
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đến báo cáo tình hình, Từ Nhuận Thanh đã sớm biết trình độ sợ đau của cô thế nào.
Niệm Tưởng nhìn anh mang khẩu trang, sau một lúc chuẩn bị tâm lý, mới do dự hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan: “Vì cái gì mỗi lần em tới, anh đều mang khẩu trang?”
“Đang có bệnh, có thể gây truyền nhiễm.”
Niệm Tưởng: “…”
Kỳ thật tiếp xúc mấy ngày nay, Niệm Tưởng mới phát hiện, vị bác sĩ này cho cô cảm giác hoàn toàn bất đồng với ấn tượng lần đầu tiên cô gặp anh.
Không thật sự thích nói chuyện, hình như cũng không phải rất dịu dàng, chỉ là, đối với cô lại rất có kiên nhẫn… Hơn nữa, cảm giác cho người khác cũng không giống như lúc đầu được tắm gió xuân, ngược lại có chút thanh lãnh.
Bởi vì đang đi học, thời gian của cô có hạn. Bình thường đều là lúc nghỉ trưa chạy tới đây, mỗi lần cô đến thì trong bệnh viện có rất ít bác sĩ và hộ sĩ, gần như đều đi ăn cơm trưa.
Chỉ có một mình anh ở trong phòng chờ cô, có đôi khi là đọc sách, có đôi khi xem bệnh án, không nóng vội, bộ dáng rất tùy ý.
Tiếp xúc thời gian ngắn, cho nên, hiểu biết của Niệm Tưởng đối với bác sĩ chính của mình ít đến đáng thương, tất cả nhận biết từ đó giờ, toàn bộ đều là tự mình từng chút một chắp vá nên.
Nhưng chính là như vậy, hết thảy đều chắp vá về anh, lại là một loại lạc thú duy nhất trong nhân sinh vô vị trước giờ của cô.
Răng khôn đã được tiêu viêm liền có thể nhổ, Từ Nhuận Thanh vừa viết bệnh án vừa hỏi một cách rất tự nhiên: “Răng khôn có thể nhổ rồi, có đang trong kỳ kinh nguyệt?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, trực tiếp ngây ngẩn cả người ——
Không phải chứ… Anh vừa hỏi cái gì?
Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô, lặp lại: “Tôi hỏi em, bây giờ có đang trong kỳ kinh nguyệt hay không.”
Niệm Tưởng đỏ mặt, ngượng ngùng, ngay cả tay chân cũng không biết để vào đâu. Thấy anh còn đang chờ mình trả lời, lắc đầu một cái, nhớ tới… Nếu như nhổ xong, có phải là không thể gặp anh nữa không?
Nghĩ như vậy, nhanh chóng dùng sức gật gật đầu: “Đang, đang… trong kỳ…”
Nói xong càng thêm cảm thấy ngượng ngùng, vị bác sĩ nam thần, khí chất phá lệ hấp dẫn này, cô còn có cảm tình đầy mình với người ta, lại nói một vấn đề như vậy… Làm cho cô cảm thấy thật xấu hổ (*/w*)…
Càng nghĩ càng ngượng ngùng, đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh, liền cúi đầu, càng cúi càng thấp, càng cúi càng thấp…
Từ Nhuận Thanh thấy thế, trầm ngâm nói: “Không cần ngượng ngùng, thời gian hành kinh không thể nhổ răng, đây là câu hỏi thông lệ.”
Nói xong, phát hiện cô bé trước mặt… Không chỉ có đỏ mặt hơn, ngay cả vành tai phấn nộn cũng lập tức đỏ bừng.
Anh chợt dừng lại, như có đăm chiêu, giải thích: “Thời gian hành kinh, sẽ làm chậm khả năng đông máu…”
“Anh không nên nói nữa…” Trong thanh âm của Niệm Tưởng gần như mang theo nức nở, tuy rằng hiểu được đạo lý anh giải thích, nhưng hiểu được là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác, hai việc này ở trong mắt cô vẫn còn kém một khoảng cách.
Cô là cô gái da mặt mỏng nha (* ̄▽ ̄*).
Cô cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân, lặng lẽ nghĩ, nếu có thể dùng ánh mắt đào một cái lỗ, cô có thể chui vào thì tốt biết bao…
┮﹏┮.
Dễ dàng thẹn thùng như vậy?
Từ Nhuận Thanh khẽ nhíu mày một cái, lập tức lựa chọn trầm mặc.
/87
|