Đại sảnh sân bay soi rõ từng bóng người qua lại.
Nhan Nghi kéo hành lý bước nhanh xuyên qua đám đông, bởi vì thời gian có chút eo hẹp, cô không ngừng nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Lần cuối cùng là kéo vali mà chạy.
Vali được cô kéo ở sau lưng, bánh xe phát ra tiếng “cọc cọc cọc” làm cho người khác phải ghé mắt nhìn.
Nhưng cô không quan tâm, máy bay sắp cất cánh, cô không đuổi kịp… Tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Cô đi thẳng về phía trước, một đường chạy không biết nói bao nhiêu lời xin lỗi, cuối cùng khi cầm vé đứng vào đội ngũ kiểm tra an ninh, rốt cuộc có thể bình phục dần nhịp tim đang đập kịch liệt.
Cô chỉnh lại mái tóc, không có hình tượng chút nào, đặt mông ngồi trên vali, hai tay làm quạt liều mạng quạt lấy chút gió. Đang phồng má nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông xếp hang ở phía trước, trong tay anh mang theo chiếc vali… nhìn rất quen…
A… Không chỉ thấy quen… mà là giống nhau như đúc.
Cô cúi đầu nhìn vali dưới người mình, đứng thẳng dậy, cẩn thận ló ra cái đầu nhìn sang.
Bởi vì đợi kiểm tra an ninh quá nhàm chán, Lâm Cảnh Thư đang chơi di động. Đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình ló ra một cái đầu…
Anh buông mắt nhìn lại,…Hửm, hình như quen quen… Cô gái đang hưng phấn đầy mặt nhìn anh.
Di động ở đầu ngón tay anh quay một vòng, thuận tay bỏ vào trong túi áo. Lâm Cảnh Thư hơi lui một bước, nhìn về phía cô gái. Nghĩ tới —— khụ, bra ren.
Nhan Nghi là lần thứ hai ở sân bay gặp được anh, phá lệ cao hứng vươn tay ra: “Xin chào, anh còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta cũng gặp nhau ở sân bay, tại hải quan…hành lý…”
Sợ anh không ấn tượng, cô chỉ chỉ hành lý bên cạnh hai người, tựa hồ còn muốn miêu tả cặn kẽ hơn.
“Nhớ rõ…” Anh ho nhẹ một tiếng, ngắt lời cô, gật đầu một cái xem như chào hỏi, lập tức liền không thân thiện xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
Nhan Nghi gãi đầu một cái, lại ghé sát vào một chút: “Vậy anh có thể cho tôi số di động của anh không? Lần trước anh nói không tiện cho vì chỉ mới gặp mặt lần đầu, đây là lần thứ hai …”
Lâm Cảnh Thư nhịn không được bóp trán, vừa rồi anh nên nói không nhớ…
“Hình như tôi còn chưa tự giới thiệu? Tôi gọi là Nhan Nghi, Nhan của Nhan như ngọc, Nghi của thích nghi… Anh tên gọi là gì?”
“Tôi đã biết.” Lâm Cảnh Thư nói.
Lần trước cầm nhầm vali, anh đã nhìn tên dán phía trên, anh lại có trí nhớ rất tốt, vừa lúc nhớ lại.
Chỉ là, Nhan Nghi có chút hiểu lầm, chân mày giương lên, cả khuôn mặt đều sinh động hẳn: “A? Anh nhớ ư? Anh thật sự nhớ tên của tôi…”
Phải chăng anh nói sai?
Anh thoáng mím môi, nghĩ nghĩ, nói như vậy: “Nhan tiểu thư, chúng ta hẳn không phải là rất quen biết.”
“A…” Nụ cười của cô nhạt đi, cẩn thận nhìn anh một cái: “Có phải anh không thích tôi?”
Lâm Cảnh Thư bất đắc dĩ, đây là cách làm quen thông thường sao?
Nhan Nghi trì độn nữa cũng nhận ra Lâm Cảnh Thư lãnh đạm, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh nói cho tôi biết tên của anh và số di động có được không, tôi cam đoan không làm phiền anh.”
Nói xong, bĩu môi, ý bảo phía trước còn có hàng dài chờ kiểm tra: “Tôi có thể làm phiền anh rất lâu nữa…”
Lâm Cảnh Thư: “…”
Nhan Nghi trước giờ rất biết lợi dụng ưu thế của mình, liền ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, một bộ biểu tình lã chã chực khóc.
Lâm Cảnh Thư bị cô nhìn đến trong lòng sợ hãi, giằng co thật lâu sau, thanh âm khàn khàn mới hướng về cô vươn tay ra: “Di động.”
Nhan Nghi hưng phấn quá mức yeah một tiếng, luống cuống tay chân cầm điện thoại đưa cho anh, vừa lặng lẽ nghĩ —— giọng nói thật gợi cảm a!
Lâm Cảnh Thư đem tên cùng số di động lưu lại trong danh mục liên lạc của cô, buông mi nhìn một hồi, nhấc mắt quét tới vẻ mặt nóng lòng của cô bé trước mặt, thế mới trả lại cho cô.
“Lâm Cảnh Thư.” Cô nhỏ giọng đọc tên anh, cong môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Song Mộc Lâm, Cảnh sắc cảnh, Thư sách… Nghe như là thầy giáo hay là nghệ thuật gia…”
Cô nói xong, không chờ anh đáp lại, lại gọi một lần tên của anh: “Lâm Cảnh Thư… Lâm Cảnh Thư… Tên thật là dễ nghe… Lâm Cảnh Thư? Lâm Cảnh Thư…”
Anh không kiên nhẫn “Ừm” một tiếng, hơi nhíu chân mày, khẽ giọng lại nghiêm nghị: “Không được làm ồn.”
Cô lập tức che miệng lại, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào, thật lâu sau mới nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, chẳng bao lâu, Lâm Cảnh Thư lại nghe thấy cô yếu ớt hỏi: “Anh có bạn gái hay chưa…”
******
Tối nay là cha Niệm xuống bếp, dùng mĩ thực khao Niệm Tưởng gần đây tương đối cực khổ. Vì thế, người nào đó thật không khách khí vung đũa ngấu nghiến một bàn lớn thức ăn, vừa buông đũa, liền nghe cha Niệm nói: “Trước đó ba có gặp lão Lan, nghe ông ấy nói đã tìm phòng ở cho Tiểu Quân, nói là đơn vị thực tập xa nhà quá, về nhà không tiện.”
Niệm Tưởng thấy cha Niệm đây là có ý muốn thao thao bất tuyệt, lại yên lặng cầm lấy đôi đũa, hàm hồ gật đầu một cái: “Đúng, cậu ấy hiện tại đã thuê được một căn phòng, hoàn cảnh còn rất tốt, bất quá con chưa có thời gian đi xem. Tiểu Quân thực tập ở xa hơn so với con, còn phải trực đêm. Đợi tan tầm sẽ không có xe buýt…”
Nói tới cái này, trong miệng cô ngậm miếng thịt, 囧 囧 rất có thần thái nhìn cha Niệm: “Ba, ngày kia con cũng phải trực đêm.”
Cha Niệm “Ừm” một tiếng, thật lâu sau mới “à” thêm một tiếng, tiếp theo nói: “Chú Lan của con có người quen, ba liền nhờ ông ấy hỗ trợ tìm nhà, gần Thụy Kim có một căn rất tốt. Trở về liền cùng mẹ con thương lượng, thuê phòng ở còn không thoải mái bằng ở chỗ của chính mình, sớm muộn cũng phải cho con của hồi môn, vừa lúc thích hợp, ngày mai nghỉ trưa con và ba cùng đi xem thử.”
Niệm Tưởng bối rối một hồi mới phản ứng kịp, có chút lắp bắp hỏi: “Ba, ba muốn, muốn mua cho con… Mua nhà?”
Cha Niệm hiếm có khi nào nghiêm túc, trên mặt bây giờ không có chút tươi cười nào, nghiêm túc nhìn cô nói: “Ba cùng mẹ con cũng chỉ có một mình con, hiện tại con đã trưởng thành, độc lập, lại bắt đầu công tác, nên có một chỗ ở của chính mình. Ba và mẹ con hôm nay đi nhìn rồi, chủ yếu vẫn là con có thích hay không, thích thì ngày mai xem xong sẽ trực tiếp mua luôn. Ngày kia trực đêm rồi, cứ dọn vào ở.”
Đại khái là thấy bộ dáng Niệm Tưởng cứ ngây ngốc như vậy, có chút hận rèn sắt không thành thép, mẹ Niệm nhét vào miệng cô một miếng ớt, thế này mới từ ái nói: “Vui đến ngớ ngẩn luôn rồi, ba con có tiền muốn mua cho con, còn không nhanh chóng thừa dịp ông ấy còn chưa thay đổi ý định mà mua đi, lúc sau hối hận cũng không kịp.”
Niệm Tưởng vẫn cảm thấy mình có chút tiêu hóa chưa xong chuyện này: “Để con yên tĩnh một chút…” Quá đột ngột!
“Con bé này… Không phải chính cô oán giận đi lại quá xa, dậy sớm vất vả, chen xe bus lại quá mệt…”
Ánh mắt Cha Niệm sâu xa nhìn về phía trên ban công, một gốc ớt xanh bị Niệm Tưởng chơi đùa đến muốn tróc gốc, vẻ mặt cảm khái nói: “Ba hiểu con, loại cảm giác này giống như là khi ba biết ba rốt cuộc đã có thể gả con đi…”
Bất quá, Niệm Tưởng không có bối rối lâu, cô ở nhà trước giờ giống như nước chảy bèo trôi, gió thổi hướng nào trôi về hướng đó… mẹ Niệm và cha Niệm chưa từng có đoàn kết nhất trí như vậy, cô tự nhiên chỉ có thể xuôi dòng.
Cho nên ngày hôm sau.
Niệm Tưởng mang theo chìa khóa đứng tại cửa căn hộ mới, tinh thần còn chưa kịp phục hồi——đã… mua xong rồi ư?
Lan Tiểu Quân ôm thùng giấy mệt đến thở hổn hển: “Thất thần làm gì, mở cửa nhanh lên, tay lão nương đã muốn gãy rồi…”
Niệm Tưởng lúc này mới hồi phục tinh thần, mở cửa vào nhà, đem thùng giấy phóng tới cửa ra vào. Lan Tiểu Quân vừa kêu woa một tiếng, vừa bóp cánh tay đau mỏi, tham quan chung quanh: “Có ba ba có tiền thật là tốt, trực tiếp mua nhà ở…”
“Ba mình hiện tại đang ở nhà ăn dưa muối mà khóc đó…” Niệm Tưởng thở dài, đi phòng bếp lấy cho cô ly nước: “Cậu nghỉ một lát đi.”
“Mình nói này, có phải ba cậu đang âm mưu mau chóng gả cậu ra ngoài không a, không phải đã cho cậu gặp mặt bác sĩ Từ rồi sao? Không đúng, bọn họ đã quyết định xong rồi, chỉ chờ đưa con thỏ như cậu lên cửa mà thôi.”
Niệm Tưởng gần đây nghe đến tên Từ Nhuận Thanh, thần kinh liền rất nhạy cảm, quay đầu nhìn cô một cái, trực tiếp cầm quả táo nhét vào trong miệng của cô: “Không cho nói đến anh ta.”
Lan Tiểu Quân thiếu chút nữa trợn trắng mắt, quay người đem Niệm Tưởng đẩy đến ghế sô pha, he he cười vài tiếng: “Mình gần đây nghe Âu Dương nói, tình hình hai người có chuyển biến mới a.”
Niệm Tưởng trừng mắt nhìn, thành thật khai báo: “Tiểu Quân… Mình luôn cảm thấy gần đây có chút không đúng lắm.”
Lan Tiểu Quân cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ vai của cô, thế này mới buông cô ra: “Nếu cậu cảm thấy không đúng vậy thì là đúng rồi.”
Niệm Tưởng: “…”
Ngày đầu tiên Niệm Tưởng vào ở nhà mới, có chút không quen. Cô gọi một tô mì ở dưới lầu, khoanh chân trên sô pha ngồi ăn.
Cha Niệm điện thoại đến ngay lúc này, đầu tiên là hỏi thăm một chút chỗ ở có gì không thoải mái không, sau là ân cần hỏi cô có quen chưa, có sợ gì không… Cuối cùng thật nghiêm cẩn dặn dò đóng kỹ các cửa, đang lúc muốn cúp điện thoại thì mới nhăn nhó hỏi: “Vậy con ở gần Thụy Kim như vậy, tan tầm một mình về nhà?”
Niệm Tưởng đáp một tiếng: “Đúng.”
Cha Niệm nhất thời vừa lòng, hừ, tiểu tử kia, muốn cướp “cải thảo” nhà ta cũng phải xem chính mình có bao nhiêu cân lượng… Không phải muốn đưa đón đi làm sao! Sẽ không cho ngươi toại nguyện, hừ!  ̄ he ̄
“Vậy được, ngày mai trực đêm xong, trở về cẩn thận một chút. Ba và mẹ con ngày mai đi suối nước nóng ở ngoại ô, nghỉ phép hai ngày, có việc gì thì gọi điện thoại.”
Niệm Tưởng nhu thuận đáp ứng, sau khi cúp điện thoại mới nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ thật chính là vì hai người muốn có thế giới riêng mới đuổi con ra ngoài đi…”
Nhan Nghi kéo hành lý bước nhanh xuyên qua đám đông, bởi vì thời gian có chút eo hẹp, cô không ngừng nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Lần cuối cùng là kéo vali mà chạy.
Vali được cô kéo ở sau lưng, bánh xe phát ra tiếng “cọc cọc cọc” làm cho người khác phải ghé mắt nhìn.
Nhưng cô không quan tâm, máy bay sắp cất cánh, cô không đuổi kịp… Tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Cô đi thẳng về phía trước, một đường chạy không biết nói bao nhiêu lời xin lỗi, cuối cùng khi cầm vé đứng vào đội ngũ kiểm tra an ninh, rốt cuộc có thể bình phục dần nhịp tim đang đập kịch liệt.
Cô chỉnh lại mái tóc, không có hình tượng chút nào, đặt mông ngồi trên vali, hai tay làm quạt liều mạng quạt lấy chút gió. Đang phồng má nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông xếp hang ở phía trước, trong tay anh mang theo chiếc vali… nhìn rất quen…
A… Không chỉ thấy quen… mà là giống nhau như đúc.
Cô cúi đầu nhìn vali dưới người mình, đứng thẳng dậy, cẩn thận ló ra cái đầu nhìn sang.
Bởi vì đợi kiểm tra an ninh quá nhàm chán, Lâm Cảnh Thư đang chơi di động. Đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình ló ra một cái đầu…
Anh buông mắt nhìn lại,…Hửm, hình như quen quen… Cô gái đang hưng phấn đầy mặt nhìn anh.
Di động ở đầu ngón tay anh quay một vòng, thuận tay bỏ vào trong túi áo. Lâm Cảnh Thư hơi lui một bước, nhìn về phía cô gái. Nghĩ tới —— khụ, bra ren.
Nhan Nghi là lần thứ hai ở sân bay gặp được anh, phá lệ cao hứng vươn tay ra: “Xin chào, anh còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta cũng gặp nhau ở sân bay, tại hải quan…hành lý…”
Sợ anh không ấn tượng, cô chỉ chỉ hành lý bên cạnh hai người, tựa hồ còn muốn miêu tả cặn kẽ hơn.
“Nhớ rõ…” Anh ho nhẹ một tiếng, ngắt lời cô, gật đầu một cái xem như chào hỏi, lập tức liền không thân thiện xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
Nhan Nghi gãi đầu một cái, lại ghé sát vào một chút: “Vậy anh có thể cho tôi số di động của anh không? Lần trước anh nói không tiện cho vì chỉ mới gặp mặt lần đầu, đây là lần thứ hai …”
Lâm Cảnh Thư nhịn không được bóp trán, vừa rồi anh nên nói không nhớ…
“Hình như tôi còn chưa tự giới thiệu? Tôi gọi là Nhan Nghi, Nhan của Nhan như ngọc, Nghi của thích nghi… Anh tên gọi là gì?”
“Tôi đã biết.” Lâm Cảnh Thư nói.
Lần trước cầm nhầm vali, anh đã nhìn tên dán phía trên, anh lại có trí nhớ rất tốt, vừa lúc nhớ lại.
Chỉ là, Nhan Nghi có chút hiểu lầm, chân mày giương lên, cả khuôn mặt đều sinh động hẳn: “A? Anh nhớ ư? Anh thật sự nhớ tên của tôi…”
Phải chăng anh nói sai?
Anh thoáng mím môi, nghĩ nghĩ, nói như vậy: “Nhan tiểu thư, chúng ta hẳn không phải là rất quen biết.”
“A…” Nụ cười của cô nhạt đi, cẩn thận nhìn anh một cái: “Có phải anh không thích tôi?”
Lâm Cảnh Thư bất đắc dĩ, đây là cách làm quen thông thường sao?
Nhan Nghi trì độn nữa cũng nhận ra Lâm Cảnh Thư lãnh đạm, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh nói cho tôi biết tên của anh và số di động có được không, tôi cam đoan không làm phiền anh.”
Nói xong, bĩu môi, ý bảo phía trước còn có hàng dài chờ kiểm tra: “Tôi có thể làm phiền anh rất lâu nữa…”
Lâm Cảnh Thư: “…”
Nhan Nghi trước giờ rất biết lợi dụng ưu thế của mình, liền ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, một bộ biểu tình lã chã chực khóc.
Lâm Cảnh Thư bị cô nhìn đến trong lòng sợ hãi, giằng co thật lâu sau, thanh âm khàn khàn mới hướng về cô vươn tay ra: “Di động.”
Nhan Nghi hưng phấn quá mức yeah một tiếng, luống cuống tay chân cầm điện thoại đưa cho anh, vừa lặng lẽ nghĩ —— giọng nói thật gợi cảm a!
Lâm Cảnh Thư đem tên cùng số di động lưu lại trong danh mục liên lạc của cô, buông mi nhìn một hồi, nhấc mắt quét tới vẻ mặt nóng lòng của cô bé trước mặt, thế mới trả lại cho cô.
“Lâm Cảnh Thư.” Cô nhỏ giọng đọc tên anh, cong môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Song Mộc Lâm, Cảnh sắc cảnh, Thư sách… Nghe như là thầy giáo hay là nghệ thuật gia…”
Cô nói xong, không chờ anh đáp lại, lại gọi một lần tên của anh: “Lâm Cảnh Thư… Lâm Cảnh Thư… Tên thật là dễ nghe… Lâm Cảnh Thư? Lâm Cảnh Thư…”
Anh không kiên nhẫn “Ừm” một tiếng, hơi nhíu chân mày, khẽ giọng lại nghiêm nghị: “Không được làm ồn.”
Cô lập tức che miệng lại, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào, thật lâu sau mới nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, chẳng bao lâu, Lâm Cảnh Thư lại nghe thấy cô yếu ớt hỏi: “Anh có bạn gái hay chưa…”
******
Tối nay là cha Niệm xuống bếp, dùng mĩ thực khao Niệm Tưởng gần đây tương đối cực khổ. Vì thế, người nào đó thật không khách khí vung đũa ngấu nghiến một bàn lớn thức ăn, vừa buông đũa, liền nghe cha Niệm nói: “Trước đó ba có gặp lão Lan, nghe ông ấy nói đã tìm phòng ở cho Tiểu Quân, nói là đơn vị thực tập xa nhà quá, về nhà không tiện.”
Niệm Tưởng thấy cha Niệm đây là có ý muốn thao thao bất tuyệt, lại yên lặng cầm lấy đôi đũa, hàm hồ gật đầu một cái: “Đúng, cậu ấy hiện tại đã thuê được một căn phòng, hoàn cảnh còn rất tốt, bất quá con chưa có thời gian đi xem. Tiểu Quân thực tập ở xa hơn so với con, còn phải trực đêm. Đợi tan tầm sẽ không có xe buýt…”
Nói tới cái này, trong miệng cô ngậm miếng thịt, 囧 囧 rất có thần thái nhìn cha Niệm: “Ba, ngày kia con cũng phải trực đêm.”
Cha Niệm “Ừm” một tiếng, thật lâu sau mới “à” thêm một tiếng, tiếp theo nói: “Chú Lan của con có người quen, ba liền nhờ ông ấy hỗ trợ tìm nhà, gần Thụy Kim có một căn rất tốt. Trở về liền cùng mẹ con thương lượng, thuê phòng ở còn không thoải mái bằng ở chỗ của chính mình, sớm muộn cũng phải cho con của hồi môn, vừa lúc thích hợp, ngày mai nghỉ trưa con và ba cùng đi xem thử.”
Niệm Tưởng bối rối một hồi mới phản ứng kịp, có chút lắp bắp hỏi: “Ba, ba muốn, muốn mua cho con… Mua nhà?”
Cha Niệm hiếm có khi nào nghiêm túc, trên mặt bây giờ không có chút tươi cười nào, nghiêm túc nhìn cô nói: “Ba cùng mẹ con cũng chỉ có một mình con, hiện tại con đã trưởng thành, độc lập, lại bắt đầu công tác, nên có một chỗ ở của chính mình. Ba và mẹ con hôm nay đi nhìn rồi, chủ yếu vẫn là con có thích hay không, thích thì ngày mai xem xong sẽ trực tiếp mua luôn. Ngày kia trực đêm rồi, cứ dọn vào ở.”
Đại khái là thấy bộ dáng Niệm Tưởng cứ ngây ngốc như vậy, có chút hận rèn sắt không thành thép, mẹ Niệm nhét vào miệng cô một miếng ớt, thế này mới từ ái nói: “Vui đến ngớ ngẩn luôn rồi, ba con có tiền muốn mua cho con, còn không nhanh chóng thừa dịp ông ấy còn chưa thay đổi ý định mà mua đi, lúc sau hối hận cũng không kịp.”
Niệm Tưởng vẫn cảm thấy mình có chút tiêu hóa chưa xong chuyện này: “Để con yên tĩnh một chút…” Quá đột ngột!
“Con bé này… Không phải chính cô oán giận đi lại quá xa, dậy sớm vất vả, chen xe bus lại quá mệt…”
Ánh mắt Cha Niệm sâu xa nhìn về phía trên ban công, một gốc ớt xanh bị Niệm Tưởng chơi đùa đến muốn tróc gốc, vẻ mặt cảm khái nói: “Ba hiểu con, loại cảm giác này giống như là khi ba biết ba rốt cuộc đã có thể gả con đi…”
Bất quá, Niệm Tưởng không có bối rối lâu, cô ở nhà trước giờ giống như nước chảy bèo trôi, gió thổi hướng nào trôi về hướng đó… mẹ Niệm và cha Niệm chưa từng có đoàn kết nhất trí như vậy, cô tự nhiên chỉ có thể xuôi dòng.
Cho nên ngày hôm sau.
Niệm Tưởng mang theo chìa khóa đứng tại cửa căn hộ mới, tinh thần còn chưa kịp phục hồi——đã… mua xong rồi ư?
Lan Tiểu Quân ôm thùng giấy mệt đến thở hổn hển: “Thất thần làm gì, mở cửa nhanh lên, tay lão nương đã muốn gãy rồi…”
Niệm Tưởng lúc này mới hồi phục tinh thần, mở cửa vào nhà, đem thùng giấy phóng tới cửa ra vào. Lan Tiểu Quân vừa kêu woa một tiếng, vừa bóp cánh tay đau mỏi, tham quan chung quanh: “Có ba ba có tiền thật là tốt, trực tiếp mua nhà ở…”
“Ba mình hiện tại đang ở nhà ăn dưa muối mà khóc đó…” Niệm Tưởng thở dài, đi phòng bếp lấy cho cô ly nước: “Cậu nghỉ một lát đi.”
“Mình nói này, có phải ba cậu đang âm mưu mau chóng gả cậu ra ngoài không a, không phải đã cho cậu gặp mặt bác sĩ Từ rồi sao? Không đúng, bọn họ đã quyết định xong rồi, chỉ chờ đưa con thỏ như cậu lên cửa mà thôi.”
Niệm Tưởng gần đây nghe đến tên Từ Nhuận Thanh, thần kinh liền rất nhạy cảm, quay đầu nhìn cô một cái, trực tiếp cầm quả táo nhét vào trong miệng của cô: “Không cho nói đến anh ta.”
Lan Tiểu Quân thiếu chút nữa trợn trắng mắt, quay người đem Niệm Tưởng đẩy đến ghế sô pha, he he cười vài tiếng: “Mình gần đây nghe Âu Dương nói, tình hình hai người có chuyển biến mới a.”
Niệm Tưởng trừng mắt nhìn, thành thật khai báo: “Tiểu Quân… Mình luôn cảm thấy gần đây có chút không đúng lắm.”
Lan Tiểu Quân cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ vai của cô, thế này mới buông cô ra: “Nếu cậu cảm thấy không đúng vậy thì là đúng rồi.”
Niệm Tưởng: “…”
- 0 tại sao nghe không hiểu…
Ngày đầu tiên Niệm Tưởng vào ở nhà mới, có chút không quen. Cô gọi một tô mì ở dưới lầu, khoanh chân trên sô pha ngồi ăn.
Cha Niệm điện thoại đến ngay lúc này, đầu tiên là hỏi thăm một chút chỗ ở có gì không thoải mái không, sau là ân cần hỏi cô có quen chưa, có sợ gì không… Cuối cùng thật nghiêm cẩn dặn dò đóng kỹ các cửa, đang lúc muốn cúp điện thoại thì mới nhăn nhó hỏi: “Vậy con ở gần Thụy Kim như vậy, tan tầm một mình về nhà?”
Niệm Tưởng đáp một tiếng: “Đúng.”
Cha Niệm nhất thời vừa lòng, hừ, tiểu tử kia, muốn cướp “cải thảo” nhà ta cũng phải xem chính mình có bao nhiêu cân lượng… Không phải muốn đưa đón đi làm sao! Sẽ không cho ngươi toại nguyện, hừ!  ̄ he ̄
“Vậy được, ngày mai trực đêm xong, trở về cẩn thận một chút. Ba và mẹ con ngày mai đi suối nước nóng ở ngoại ô, nghỉ phép hai ngày, có việc gì thì gọi điện thoại.”
Niệm Tưởng nhu thuận đáp ứng, sau khi cúp điện thoại mới nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ thật chính là vì hai người muốn có thế giới riêng mới đuổi con ra ngoài đi…”
/87
|