Đang có bảo vệ lên lầu kiểm tra, đi qua phòng khám thì nhìn thấy Từ Nhuận Thanh còn chưa tan tầm, thuận miệng liền hỏi: “Bác sĩ Từ sao còn chưa về?”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng: “Liền đi.”
Dứt lời, tắt máy, đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?”
Niệm Tưởng không hiểu “A” một tiếng… Tình huống gì vậy?
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn Âu Dương đứng ở cửa, ánh mắt mang theo ý cười, nhắc nhở: “Không phải nói Âu Dương hẹn bạn cùng phòng của em sao, em ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.”
Đợi đợi đã… Tại sao phải cởi áo!
Niệm Tưởng như nằm mộng, yên lặng lui về phía sau một bước, ánh mắt lại nhìn chằm chằm động tác của anh, không có ý tứ tránh đi…
“Tôi hôm nay trở về nhà, cũng tiện đường.” Anh tự nhiên cởi cúc áo, ngón tay thon dài lưu loát lại nhanh chóng, rất nhanh liền cởi xong từ đầu đến cuối.
Anh nhấc mắt nhìn về phía cô, nhẹ “Hửm?” một tiếng, âm cuối giơ lên, mê hoặc lại biếng nhác: “Em nghĩ như thế nào? Vẫn muốn đi cùng Âu Dương?”
Từ nãy tới giờ vẫn không được để ý tới, Âu Dương lặng lẽ lau mồ hôi một phen —— anh ta có dự cảm, Niệm Tưởng một khi gật đầu, ngày mai anh ta hẳn là sẽ chết rất thảm…
Hơn nữa lão Đại khẳng định sẽ nghẹn chết, hôm nay “Tiểu bạch thỏ” cả ngày đều ở bên cạnh bác sĩ Lâm nhảy tới nhảy lui…
Nghĩ như vậy, Âu Dương lập tức lên tiếng trợ lực: “Ách, lão Đại vừa lúc tiện đường sao? Vậy Niệm Tưởng liền giao cho anh đi, tôi đi đón Tiểu Quân.”
Dứt lời, thân thủ nhanh nhẹn vung lên chào một cái, quay người liền đi xuống lầu.
Niệm Tưởng nhìn bóng dáng Âu Dương tuyệt tình rời đi có chút đau đầu… Đương nhiên, tiền đề là do cô nói sự thật việc kia.
“Vậy đi thôi.” Từ Nhuận Thanh đem áo blouse trắng đã cởi ra vắt lên khủy tay, khom lưng từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy chìa khóa xe.
Vóc người của anh cực tốt, thân cao, chân dài, bả vai rộng. Bất luận là mặc áo sơmi, hay đồ thường ngày vẫn rất đẹp, luôn có thể nhìn thấy tỉ lệ hoàn hảo của thân người…
Niệm Tưởng vụng trộm liếc vài lần chân dài của anh, lặng lẽ nuốt nước miếng… Xong( つ ﹏ つ), thẩm mỹ quan của cô đã gặp phải chấn động bão táp…
Từ Nhuận Thanh đi vài bước, thấy cô không đi theo, quay người nhìn cô một cái.
Niệm Tưởng lập tức thanh tỉnh, đeo túi xách lên, thật nhanh đi theo sau.
Văn Văn đang đợi người giao ca, vừa nghe nhạc vừa uống trà sữa đếm thời gian, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh và ở phía sau anh là cô bé thực tập sinh …
Niệm Tưởng nhớ tới, trên đường cô còn phải đi mua… Vịt nướng, đang cố gắng cùng Từ Nhuận Thanh thương lượng ——
“Bác sĩ Từ, đợi lát nữa đến chỗ kia có thể dừng xe một chút không?” Dứt lời, cô giải thích: “Là như vậy, em muốn đi lầu một mua một con vịt quay, thuận tiện mua một hộp pizza… Có thể hay không?”
Từ Nhuận Thanh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Chân dài bước chân cũng rất lớn, Niệm Tưởng đi theo phía sau anh cũng có chút mệt, liền thủy chung vẫn duy trì tư thế đầu cúi đi xuống, theo bước anh mà đi. Anh đột nhiên dừng lại như vậy, cô phanh không kịp, mắt thấy sắp vọt vào trong lòng anh, cô vô cùng cơ trí nhích sang bên một chút, theo đà đi thêm hai bật thang mới ngừng lại được.
Ách (⊙x⊙)…
Cô cúi đầu có chút lúng túng lui về phía sau anh: “Kỳ thật nếu không tiện cũng không sao…”
“Chính là nơi lần đầu tiên chúng ta…” Dứt lời, lại cảm thấy từ “Lần đầu tiên” này có chút không thỏa đáng, hơi khựng lại, đổi thành: “Là siêu thị, lần đó ở bãi đổ xe?”
Niệm Tưởng không ngừng bận rộn gật đầu.
“Vịt nướng?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô lại gật gật đầu, cũng không có do dự trực tiếp đáp ứng: “Thuận tiện mua cho tôi một phần.”
“Được… (>^w^<).”
Thật đúng là dễ dàng thỏa thuận.
Từ Nhuận Thanh dời tầm mắt, tiếp tục xuống lầu.
Văn Văn nghe nửa ngày, não đã tự động vẽ ra là hai người cùng nhau tan tầm, bác sĩ Từ đưa cô bé thực tập sinh về nhà, trên đường đi ghé siêu thị mua chút thức ăn … Sau đó đêm nay liền muốn cùng nhau abcxyz…, lúc này ánh mắt Văn Văn nhìn Niệm Tưởng đã hoàn toàn là sùng bái và hâm mộ …
Một bữa cơm đã thu phục xong bác sĩ Từ cao lãnh—— sớm biết rằng dễ dàng như vậy, cô cũng nhõng nhẽo nài nỉ, kiên trì hơn nữa a… Làm sao có thể chỉ vì một ánh mắt của bác sĩ Từ đã bị dọa chạy đâu… (┮﹏┮)
Hoàn toàn không biết mình đã bị thần thánh hóa là “Một bữa cơm thu phục được bác sĩ Từ” dũng sĩ Niệm Tưởng giờ phút này nghiêm túc ngồi trên ghế lái phụ, bóp nhẹ dây an toàn, vẻ mặt nghiêm túc —— ngẩn người.
Thời gian tan tầm chính là đỉnh điểm của kẹt xe, Từ Nhuận Thanh rõ ràng không nóng vội, tại giao lộ đợi đèn xanh thì còn nhớ gởi tin nhắn về nhà, tỏ vẻ đêm nay muốn về nhà ăn cơm, hơn nữa sẽ mang lên một con vịt nướng… Uyển chuyển tỏ vẻ không cần thêm đồ ăn.
Nhận được tin nhắn, mẹ Từ “thụ sủng nhược kinh”, ngồi trên sô pha hỏi chồng: “Nhuận Thanh bị cái gì kích thích sao?”
Từ Khai Thành nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt với bà: “Nơi này cũng là nhà nó, về nhà ăn bữa cơm còn phải bị kích thích gì mới có thể trở về sao?”
“Đứa nhỏ này đã rời nhà quá lâu nha.” Mẹ Từ nói thầm một tiếng, nhổm dậy đi phòng bếp thêm đồ ăn.
Khó được một lần trở về… Chỉ nhiều thêm một con vịt nướng sao đủ ăn…
Vịt nướng?
Mẹ Từ nhíu mày: “Nhuận Thanh khi nào thì thích ăn loại đồ nướng này…”
Một đường N cái đèn đỏ, thêm dòng xe cộ chen chúc, bình thường lộ trình nửa giờ hôm nay phải dùng gần một giờ mới đến siêu thị.
Niệm Tưởng thực uyển chuyển tỏ vẻ một mình cô lên là được, hoàn toàn không cần thiết anh xuống xe… Chung quy siêu thị rất gần nhà cô, đợi lát nữa mua xong vịt nướng đưa cho anh, anh liền có thể tùy thời lăn đi… Nha, không, tùy thời rời đi …
Sau đó cô cũng có thể vui sướng tay trái một cái pizza, tay phải một con vịt đi bộ trở về.
Từ Nhuận Thanh nhìn sắc trời đã tối, hỏi lại: “Em nhất định phải tiếp tục cùng tôi rối rắm vấn đề này?”
Ngụ ý chính là, anh đã quyết định, không có thương lượng…
Niệm Tưởng ủ rũ quay người dẫn đường ——(┮﹏┮) về sau tìm chồng nhất định không thể tìm người như bác sĩ Từ, chuyên chế bá đạo, cao lãnh cường thế còn âm hiểm phúc hắc…
Đội ngũ mua vịt nướng có chút đông, Niệm Tưởng chăm chú nhìn chỗ bán pizza cách vách… Đang do dự làm sao làm phiền Từ Nhuận Thanh hỗ trợ, cô đi trước dự định gọi pizza, chung quy nướng pizza còn cần chút thời gian.
Không ngờ, cô còn chưa nói ra miệng, Từ Nhuận Thanh đã giơ tay chỉ, ý bảo cô trước đi qua đó, chính mình rất dứt khoát đi xếp hàng.
Niệm Tưởng cảm động muốn rơi lệ đầy mặt… bác sĩ Từ lúc làm mà không nói lời nào cũng dễ dàng tạo hảo cảm như vậy…
Cô gọi xong pizza, ôm phiếu ưu đãi vịt nướng quay trở về. Không tốn sức chút nào liếc thấy bác sĩ Từ thân cao chân dài…
Cô vài bước đi trở về, khổ nỗi người đông, cô đấu tranh một lát cũng không thể chen đến bên cạnh Từ Nhuận Thanh, đang định đi đường khác ——
Từ Nhuận Thanh đã hướng về cô vươn tay ra: “Nắm.”
Thanh âm anh trầm thấp, nhưng tại đây, hoàn cảnh có chút huyên náo vẫn rõ ràng như ngay tại bên tai, thuần hậu lại dễ nghe.
Niệm Tưởng gần như là có chút cúng bái nắm lấy tay anh, đầu ngón tay vừa chạm vào, còn chưa nắm chặt liền bị người từ trong đội ngũ lui ra, chen giữa.
Cô “Ai” một tiếng… Chỉ kịp xiết chặt phiếu ưu đãi trong tay… Có phiếu ưu đãi tiết kiệm được 10 đồng a!
Một giây sau, Từ Nhuận Thanh đã chuẩn xá không nhầm, cầm lấy tay cô, hơi hơi dùng sức, liền đem cô kéo về phía mình.
Đôi tay kia như trong tưởng tượng của cô, ấm áp lại khô ráo, đường văn trong lòng bàn tay rất rõ ràng, khi cầm tay cô, có thể làm cho cô rõ ràng cảm giác được đường văn nơi khớp xương hơi cong kia.
Cô cúi đầu nhìn tay anh, cảm thấy chóp mũi trong nháy mắt nóng lên… Hình như có thứ gì không an phận muốn phun ra…
Má ơi, fan cuồng tay đẹp đã hết thuốc chữa… (*/w*)!
Từ Nhuận Thanh đem Niệm Tưởng kéo tới bên người, vẫn chưa buông ra, ngược lại hơi dùng sức, trực tiếp đem cô đến trước người của mình, bất động thanh sắc ngăn cách cô với đám đông.
Niệm Tưởng bị anh kéo cảm giác chỉ nghe được thanh âm “thình thịch” càng ngày càng lớn, chờ anh buông tay ra lúc này mới hồi phục tinh thần.
Lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại độ ấm của anh, nhiệt độ kia giống như một cỗ nhiệt khí thẳng hướng vào trán cô, cô hồ đồ quay người nhìn anh, nói cảm ơn xong, có chút 囧 giải thích: “Siêu thị hôm nay có hoạt động giảm giá, vịt nướng ở đây hương vị cũng rất tốt, cho nên người mới nhiều như vậy.”
Hoặc phải nói rằng là chật ních người…
Trước cửa hang có mấy hàng dài, đám người chen lấn, chật cứng …
Vóc dáng cô không cao lắm, phỏng chừng từ góc độ của bác sĩ Từ mà nhìn—— chỉ thấy toàn đầu người chen chúc.
Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, chỉ từ biểu tình mà phân tích… Hoàn toàn nhìn không ra có tâm tình gì. Chỉ là ánh mắt kia nóng rực, Niệm Tưởng vừa phục hồi thì độ ấm của da mặt lại tăng lên thẳng.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, dùng mu bàn tay xoa mặt —— nóng quá nóng quá (/▽).
Đợi xếp hàng mua xong vịt nướng, lấy xong pizza, tới được bãi đỗ xe cũng đã là một đoạn thời gian khá lâu sau, cô quyết định về sau không cần ham ưu đãi nhỏ … Quả thực muốn chen rớt thịt của cô!
Sau khi lên xe, cô đem con vịt mua cho Từ Nhuận Thanh để tới băng ghế sau, lấy túi xách chuẩn bị trả tiền ——
Ngoài phiếu ưu đãi là của cô, vịt nướng và pizza đều là Từ Nhuận Thanh trả.
Từ Nhuận Thanh cài xong dây an toàn liền nhìn thấy cô đưa một tờ tiền đỏ au tới, anh quay đầu nhìn cô một cái, híp mắt lại một chút, thật lâu sau mới nói: “Không có tiền thối, em cứ nợ đi.”
“Không nợ được…” Niệm Tưởng lại lật lật ví tiền, lật nửa ngày cũng không tìm được tiền lẻ, cô buồn buồn suy nghĩ một hồi, mới nghĩ tới một biện pháp: “Em mang cho anh một tuần điểm tâm đi?”
Từ Nhuận Thanh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu xem tình hình đường, nghe vậy hơi nhướn mày một chút, đối với đề nghị này rất là vừa lòng: “Được.”
Không chút nào ý thức được cô kỳ thật là đang tự đào hố chôn mình, Niệm Tưởng hí hửng khen mình cơ trí, sau đó vui vẻ chỉ đường.
——————–
Cha Niệm ở bên cạnh bồn hoa ngồi nửa ngày, tàn thuốc dưới đất đã mấy điếu, thế này mới nhìn thấy một chiếc Audi chậm rãi ngừng lại.
Ông híp mắt lại một chút, hừ nói: “Là con trai nhà ai… lộ trình 30 phút mà chạy hơn một giờ…”
Nói không có mưu đồ với Niệm Tưởng thì đầu ngón chân của ông cũng không đồng ý!
Nghĩ như vậy, ông đứng dậy, quyết định đi nhìn xem là ai to gan.
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng: “Liền đi.”
Dứt lời, tắt máy, đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?”
Niệm Tưởng không hiểu “A” một tiếng… Tình huống gì vậy?
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn Âu Dương đứng ở cửa, ánh mắt mang theo ý cười, nhắc nhở: “Không phải nói Âu Dương hẹn bạn cùng phòng của em sao, em ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.”
- 0 này hình như là vấn đề…
Đợi đợi đã… Tại sao phải cởi áo!
Niệm Tưởng như nằm mộng, yên lặng lui về phía sau một bước, ánh mắt lại nhìn chằm chằm động tác của anh, không có ý tứ tránh đi…
“Tôi hôm nay trở về nhà, cũng tiện đường.” Anh tự nhiên cởi cúc áo, ngón tay thon dài lưu loát lại nhanh chóng, rất nhanh liền cởi xong từ đầu đến cuối.
Anh nhấc mắt nhìn về phía cô, nhẹ “Hửm?” một tiếng, âm cuối giơ lên, mê hoặc lại biếng nhác: “Em nghĩ như thế nào? Vẫn muốn đi cùng Âu Dương?”
Từ nãy tới giờ vẫn không được để ý tới, Âu Dương lặng lẽ lau mồ hôi một phen —— anh ta có dự cảm, Niệm Tưởng một khi gật đầu, ngày mai anh ta hẳn là sẽ chết rất thảm…
Hơn nữa lão Đại khẳng định sẽ nghẹn chết, hôm nay “Tiểu bạch thỏ” cả ngày đều ở bên cạnh bác sĩ Lâm nhảy tới nhảy lui…
Nghĩ như vậy, Âu Dương lập tức lên tiếng trợ lực: “Ách, lão Đại vừa lúc tiện đường sao? Vậy Niệm Tưởng liền giao cho anh đi, tôi đi đón Tiểu Quân.”
Dứt lời, thân thủ nhanh nhẹn vung lên chào một cái, quay người liền đi xuống lầu.
Niệm Tưởng nhìn bóng dáng Âu Dương tuyệt tình rời đi có chút đau đầu… Đương nhiên, tiền đề là do cô nói sự thật việc kia.
“Vậy đi thôi.” Từ Nhuận Thanh đem áo blouse trắng đã cởi ra vắt lên khủy tay, khom lưng từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy chìa khóa xe.
Vóc người của anh cực tốt, thân cao, chân dài, bả vai rộng. Bất luận là mặc áo sơmi, hay đồ thường ngày vẫn rất đẹp, luôn có thể nhìn thấy tỉ lệ hoàn hảo của thân người…
Niệm Tưởng vụng trộm liếc vài lần chân dài của anh, lặng lẽ nuốt nước miếng… Xong( つ ﹏ つ), thẩm mỹ quan của cô đã gặp phải chấn động bão táp…
Từ Nhuận Thanh đi vài bước, thấy cô không đi theo, quay người nhìn cô một cái.
Niệm Tưởng lập tức thanh tỉnh, đeo túi xách lên, thật nhanh đi theo sau.
Văn Văn đang đợi người giao ca, vừa nghe nhạc vừa uống trà sữa đếm thời gian, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh và ở phía sau anh là cô bé thực tập sinh …
Niệm Tưởng nhớ tới, trên đường cô còn phải đi mua… Vịt nướng, đang cố gắng cùng Từ Nhuận Thanh thương lượng ——
“Bác sĩ Từ, đợi lát nữa đến chỗ kia có thể dừng xe một chút không?” Dứt lời, cô giải thích: “Là như vậy, em muốn đi lầu một mua một con vịt quay, thuận tiện mua một hộp pizza… Có thể hay không?”
Từ Nhuận Thanh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Chân dài bước chân cũng rất lớn, Niệm Tưởng đi theo phía sau anh cũng có chút mệt, liền thủy chung vẫn duy trì tư thế đầu cúi đi xuống, theo bước anh mà đi. Anh đột nhiên dừng lại như vậy, cô phanh không kịp, mắt thấy sắp vọt vào trong lòng anh, cô vô cùng cơ trí nhích sang bên một chút, theo đà đi thêm hai bật thang mới ngừng lại được.
Ách (⊙x⊙)…
Cô cúi đầu có chút lúng túng lui về phía sau anh: “Kỳ thật nếu không tiện cũng không sao…”
“Chính là nơi lần đầu tiên chúng ta…” Dứt lời, lại cảm thấy từ “Lần đầu tiên” này có chút không thỏa đáng, hơi khựng lại, đổi thành: “Là siêu thị, lần đó ở bãi đổ xe?”
Niệm Tưởng không ngừng bận rộn gật đầu.
“Vịt nướng?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô lại gật gật đầu, cũng không có do dự trực tiếp đáp ứng: “Thuận tiện mua cho tôi một phần.”
“Được… (>^w^<).”
Thật đúng là dễ dàng thỏa thuận.
Từ Nhuận Thanh dời tầm mắt, tiếp tục xuống lầu.
Văn Văn nghe nửa ngày, não đã tự động vẽ ra là hai người cùng nhau tan tầm, bác sĩ Từ đưa cô bé thực tập sinh về nhà, trên đường đi ghé siêu thị mua chút thức ăn … Sau đó đêm nay liền muốn cùng nhau abcxyz…, lúc này ánh mắt Văn Văn nhìn Niệm Tưởng đã hoàn toàn là sùng bái và hâm mộ …
Một bữa cơm đã thu phục xong bác sĩ Từ cao lãnh—— sớm biết rằng dễ dàng như vậy, cô cũng nhõng nhẽo nài nỉ, kiên trì hơn nữa a… Làm sao có thể chỉ vì một ánh mắt của bác sĩ Từ đã bị dọa chạy đâu… (┮﹏┮)
Hoàn toàn không biết mình đã bị thần thánh hóa là “Một bữa cơm thu phục được bác sĩ Từ” dũng sĩ Niệm Tưởng giờ phút này nghiêm túc ngồi trên ghế lái phụ, bóp nhẹ dây an toàn, vẻ mặt nghiêm túc —— ngẩn người.
Thời gian tan tầm chính là đỉnh điểm của kẹt xe, Từ Nhuận Thanh rõ ràng không nóng vội, tại giao lộ đợi đèn xanh thì còn nhớ gởi tin nhắn về nhà, tỏ vẻ đêm nay muốn về nhà ăn cơm, hơn nữa sẽ mang lên một con vịt nướng… Uyển chuyển tỏ vẻ không cần thêm đồ ăn.
Nhận được tin nhắn, mẹ Từ “thụ sủng nhược kinh”, ngồi trên sô pha hỏi chồng: “Nhuận Thanh bị cái gì kích thích sao?”
Từ Khai Thành nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt với bà: “Nơi này cũng là nhà nó, về nhà ăn bữa cơm còn phải bị kích thích gì mới có thể trở về sao?”
“Đứa nhỏ này đã rời nhà quá lâu nha.” Mẹ Từ nói thầm một tiếng, nhổm dậy đi phòng bếp thêm đồ ăn.
Khó được một lần trở về… Chỉ nhiều thêm một con vịt nướng sao đủ ăn…
Vịt nướng?
Mẹ Từ nhíu mày: “Nhuận Thanh khi nào thì thích ăn loại đồ nướng này…”
Một đường N cái đèn đỏ, thêm dòng xe cộ chen chúc, bình thường lộ trình nửa giờ hôm nay phải dùng gần một giờ mới đến siêu thị.
Niệm Tưởng thực uyển chuyển tỏ vẻ một mình cô lên là được, hoàn toàn không cần thiết anh xuống xe… Chung quy siêu thị rất gần nhà cô, đợi lát nữa mua xong vịt nướng đưa cho anh, anh liền có thể tùy thời lăn đi… Nha, không, tùy thời rời đi …
Sau đó cô cũng có thể vui sướng tay trái một cái pizza, tay phải một con vịt đi bộ trở về.
Từ Nhuận Thanh nhìn sắc trời đã tối, hỏi lại: “Em nhất định phải tiếp tục cùng tôi rối rắm vấn đề này?”
Ngụ ý chính là, anh đã quyết định, không có thương lượng…
Niệm Tưởng ủ rũ quay người dẫn đường ——(┮﹏┮) về sau tìm chồng nhất định không thể tìm người như bác sĩ Từ, chuyên chế bá đạo, cao lãnh cường thế còn âm hiểm phúc hắc…
Đội ngũ mua vịt nướng có chút đông, Niệm Tưởng chăm chú nhìn chỗ bán pizza cách vách… Đang do dự làm sao làm phiền Từ Nhuận Thanh hỗ trợ, cô đi trước dự định gọi pizza, chung quy nướng pizza còn cần chút thời gian.
Không ngờ, cô còn chưa nói ra miệng, Từ Nhuận Thanh đã giơ tay chỉ, ý bảo cô trước đi qua đó, chính mình rất dứt khoát đi xếp hàng.
Niệm Tưởng cảm động muốn rơi lệ đầy mặt… bác sĩ Từ lúc làm mà không nói lời nào cũng dễ dàng tạo hảo cảm như vậy…
Cô gọi xong pizza, ôm phiếu ưu đãi vịt nướng quay trở về. Không tốn sức chút nào liếc thấy bác sĩ Từ thân cao chân dài…
Cô vài bước đi trở về, khổ nỗi người đông, cô đấu tranh một lát cũng không thể chen đến bên cạnh Từ Nhuận Thanh, đang định đi đường khác ——
Từ Nhuận Thanh đã hướng về cô vươn tay ra: “Nắm.”
Thanh âm anh trầm thấp, nhưng tại đây, hoàn cảnh có chút huyên náo vẫn rõ ràng như ngay tại bên tai, thuần hậu lại dễ nghe.
Niệm Tưởng gần như là có chút cúng bái nắm lấy tay anh, đầu ngón tay vừa chạm vào, còn chưa nắm chặt liền bị người từ trong đội ngũ lui ra, chen giữa.
Cô “Ai” một tiếng… Chỉ kịp xiết chặt phiếu ưu đãi trong tay… Có phiếu ưu đãi tiết kiệm được 10 đồng a!
Một giây sau, Từ Nhuận Thanh đã chuẩn xá không nhầm, cầm lấy tay cô, hơi hơi dùng sức, liền đem cô kéo về phía mình.
Đôi tay kia như trong tưởng tượng của cô, ấm áp lại khô ráo, đường văn trong lòng bàn tay rất rõ ràng, khi cầm tay cô, có thể làm cho cô rõ ràng cảm giác được đường văn nơi khớp xương hơi cong kia.
Cô cúi đầu nhìn tay anh, cảm thấy chóp mũi trong nháy mắt nóng lên… Hình như có thứ gì không an phận muốn phun ra…
Má ơi, fan cuồng tay đẹp đã hết thuốc chữa… (*/w*)!
Từ Nhuận Thanh đem Niệm Tưởng kéo tới bên người, vẫn chưa buông ra, ngược lại hơi dùng sức, trực tiếp đem cô đến trước người của mình, bất động thanh sắc ngăn cách cô với đám đông.
Niệm Tưởng bị anh kéo cảm giác chỉ nghe được thanh âm “thình thịch” càng ngày càng lớn, chờ anh buông tay ra lúc này mới hồi phục tinh thần.
Lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại độ ấm của anh, nhiệt độ kia giống như một cỗ nhiệt khí thẳng hướng vào trán cô, cô hồ đồ quay người nhìn anh, nói cảm ơn xong, có chút 囧 giải thích: “Siêu thị hôm nay có hoạt động giảm giá, vịt nướng ở đây hương vị cũng rất tốt, cho nên người mới nhiều như vậy.”
Hoặc phải nói rằng là chật ních người…
Trước cửa hang có mấy hàng dài, đám người chen lấn, chật cứng …
Vóc dáng cô không cao lắm, phỏng chừng từ góc độ của bác sĩ Từ mà nhìn—— chỉ thấy toàn đầu người chen chúc.
Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, chỉ từ biểu tình mà phân tích… Hoàn toàn nhìn không ra có tâm tình gì. Chỉ là ánh mắt kia nóng rực, Niệm Tưởng vừa phục hồi thì độ ấm của da mặt lại tăng lên thẳng.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, dùng mu bàn tay xoa mặt —— nóng quá nóng quá (/▽).
Đợi xếp hàng mua xong vịt nướng, lấy xong pizza, tới được bãi đỗ xe cũng đã là một đoạn thời gian khá lâu sau, cô quyết định về sau không cần ham ưu đãi nhỏ … Quả thực muốn chen rớt thịt của cô!
Sau khi lên xe, cô đem con vịt mua cho Từ Nhuận Thanh để tới băng ghế sau, lấy túi xách chuẩn bị trả tiền ——
Ngoài phiếu ưu đãi là của cô, vịt nướng và pizza đều là Từ Nhuận Thanh trả.
Từ Nhuận Thanh cài xong dây an toàn liền nhìn thấy cô đưa một tờ tiền đỏ au tới, anh quay đầu nhìn cô một cái, híp mắt lại một chút, thật lâu sau mới nói: “Không có tiền thối, em cứ nợ đi.”
“Không nợ được…” Niệm Tưởng lại lật lật ví tiền, lật nửa ngày cũng không tìm được tiền lẻ, cô buồn buồn suy nghĩ một hồi, mới nghĩ tới một biện pháp: “Em mang cho anh một tuần điểm tâm đi?”
Từ Nhuận Thanh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu xem tình hình đường, nghe vậy hơi nhướn mày một chút, đối với đề nghị này rất là vừa lòng: “Được.”
Không chút nào ý thức được cô kỳ thật là đang tự đào hố chôn mình, Niệm Tưởng hí hửng khen mình cơ trí, sau đó vui vẻ chỉ đường.
——————–
Cha Niệm ở bên cạnh bồn hoa ngồi nửa ngày, tàn thuốc dưới đất đã mấy điếu, thế này mới nhìn thấy một chiếc Audi chậm rãi ngừng lại.
Ông híp mắt lại một chút, hừ nói: “Là con trai nhà ai… lộ trình 30 phút mà chạy hơn một giờ…”
Nói không có mưu đồ với Niệm Tưởng thì đầu ngón chân của ông cũng không đồng ý!
Nghĩ như vậy, ông đứng dậy, quyết định đi nhìn xem là ai to gan.
/87
|