Sáu năm sau.
Quân Trì đã hoàn toàn học xong cách sử dụng yêu đan bên trong cơ thể, nhưng vẫn không thể nâng tu vi bằng cấp với yêu đan của mẹ, cho nên ban đầu mẹ hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, còn hắn chỉ mới đạt Nguyên Anh sơ kỳ.
Có thể học cách sử dụng yêu đan trong năm năm ngắn ngủi, tất cả đều nhờ công lao Hoàn Vũ.
Bất quá Hoàn Vũ không kể công, mặc dù y chỉ dạy như một sư phó, nhưng lại không muốn thu Quân Trì làm đệ tử.
Quân Trì từng hỏi nguyên nhân, y chỉ lười biếng trả lời: “Thu nhận đệ tử là chuyện rất phiền toái, mệt lắm a.”
Trừ biết cách sử dụng yêu đan, Quân Trì còn nâng thiên phú thần thông lên đẳng cấp khác.
Thiên phú thần thông của Chu Tước, chính là Chu Tước chi hỏa, theo lời Hoàn Vũ, khi thành tựu Chu Tước chi hỏa đạt tới Cửu Thiên Kiếp Hỏa, có thể tiêu diệt thế giới một phương, cả Thần Long cũng chẳng cách nào chạm tới bóng lưng.
Thần Long chủ sinh, Chu Tước chủ diệt.
Mặc dù Quân Trì hướng tới thân thể yêu thần, tràn đầy kính ngưỡng với những tiền bối có thành tựu Cửu Thiên Kiếp Hỏa, nhưng hắn mềm lòng, không mang hùng tâm tiêu diệt thế giới, cho nên so với chủ diệt, hắn càng hi vọng mình có thể chủ sinh.
Bất quá sinh thành Chu Tước, hắn không còn cơ hội lựa chọn.
Quân Trì biến về hình người thì không cách nào sử dụng linh lực chân nguyên, nên không tu luyện theo cách nhân loại được, chỉ không ngừng cố gắng nâng cao thiên phú thần thông dưới hình dáng Chu Tước, dùng nó củng cố năng lực để bảo vệ bản thân, và Quân Yến.
Ngày càng thuần thục sử dụng yêu đan trong cơ thể, khả năng Quân Trì tự kết yêu đan cho bản thân lại càng thấp, Hoàn Vũ từng nói chuyện này với Quân Trì mấy lần, Quân Trì biết y muốn tốt cho hắn, nhắc nhở rằng dù yêu đan nằm trong cơ thể, vẫn có thể buông tha nó, tự tìm con đường tu luyện cho riêng mình.
Nhưng Quân Trì không thể làm thế, không phải vì lực lượng nên không muốn buông tha bàn tay vàng, mà vì hắn không thể chọn lựa nữa.
Quân Trì hóa thành bản thể Chu Tước, có thể điều chỉnh kích thước tùy thích, lớn nhất là hơn mười trượng, hai cánh dang rộng, che khuất cả bầu trời, còn nhỏ nhất là hình dáng gà con ủng trong lòng bàn tay.
Sáu năm nay, hắn không biến về hình người nữa, giữ hình thái Chu Tước, thử mở chiếc nhẫn trữ vật mà mẹ lưu lại cho bọn họ xem thử được không, bất quá cấm chế hết sức đặc thù, không thể mở được.
Quân Trì dưới mặt đất phóng lên trời, mang theo gió lốc kịch liệt, bay tới nơi Quân Yến đang tu hành.
Tốc độ bay của Chu Tước thuộc đẳng cấp cao nhất trong số các loài điểu, Quân Trì không cần một phút đồng hồ, đã đến đỉnh ngọn núi cao lớn.
Băng tuyết trên đỉnh núi quanh năm không đổi, mà Thăng Tương lại là yêu tu thuộc tính Băng, kiếm ý sắc bén tung hành trên đỉnh núi, càng khiến hàn khí tụ tập xung quanh, lớp băng cũng dày thêm một tầng.
Chẳng qua trước đó không lâu, đỉnh núi xuất hiện một loại kiếm ý khác, mặc dù không thể chống lại kiếm ý băng lãnh lúc đầu, nhưng tâm chí đánh đâu thắng đó lại chẳng kém kiếm ý băng lãnh bao nhiêu.
Loại kiếm ý lửa nóng, nhiệt cao đến cực điểm ngược lại hiện ra băng hàn, như muốn hóa tất cả thành tro tàn rồi sau đó đông cứng lại.
Quân Trì không đáp xuống đỉnh núi, mà đứng ở xa xa bay vài vòng.
Quân Yến bái Thăng Tương làm sư, mặc dù Thăng Tương ở cùng Hoàn Vũ khiến người ta có cảm giác lắm mồm, nhưng khi đối đãi đệ tử, hắn lại không chút khách khí, thập phần nghiêm túc.
Mang Quân Yến trở về chỗ hắn tu hành, trước hết dùng một năm củng cố cảnh giới cho Quân Yến, năm thứ hai hắn bảo Quân Yến đứng trên đỉnh núi tung hoành kiếm khí, tôi luyện bản thân.
Quân Yến mang linh căn thuộc tính Hỏa, còn Thăng Tương là thuộc tính Băng, hoàn toàn trái ngược.
Nhưng Thăng Tương lại cảm thấy điều này có lợi cho tu hành.
Giữa kiếm khí kiếm ý đang bao quanh, Quân Yến ngày ngày không ngừng bế quan luyện kiếm.
Tu luyện dưới kiếm ý của người khác, cảm giác thống khổ đó không phải người bình thường có thể chịu, ban đầu Quân Yến chịu đủ cay đắng, nhưng không hề sinh ra ý niệm lùi bước.
Quân Yến bị ép phải tăng cảnh giới để thích hợp cho Vạn Tương Quy kiếm sống nhờ, trong thời gian ngắn không bị nó thôn phệ, từ nay về sau mất khả năng tăng cấp, dù tiềm năng tăng cấp bị phá hủy, nhưng tâm tính cứng cỏi lại không hề suy sụp, ngộ tính kiếm đạo lại chẳng bị cản trở.
Trong vòng vài năm, Quân Yến đã ngộ ra kiếm ý, cả Thăng Tương cũng nói, dưới Cửu Thiên này, chỉ sợ duy nhất mình y.
Hoàn Vũ cũng liên tục tán thưởng tâm tính và ngộ tính của Quân Yến.
Nói: “Mặc dù trong cơ thể y chỉ có một hồn Ninh Phong tiên quân, nhưng chẳng hề tầm thường, đối với ngộ tính kiếm đạo, chỉ sợ dưới Cửu Thiên này, không ai có thể sánh bằng.”
Y biết Quân Trì rất để ý chuyện Quân Yến không thể tiến cấp, liền nói: “Dù cái miệng Thăng Tương chẳng nói được lời hay, nhưng đối với Quân Yến, vẫn rất tốt.
Tuy Quân Yến phải dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ không thể tăng cấp, nhưng lại có thể tu luyện kiếm đạo, lấy kiếm nhập đạo, cảnh giới kiếm đạo không vì tu vi thân thể mà giới hạn, muốn tăng cảnh giới kiếm đạo, cũng có thể lắm chứ.
Hơn nữa tính Quân Yến cứng cỏi, tâm vô cạnh vụ, nếu mang ngộ tính cơ duyên, tìm được biện pháp, tương lai có khả năng sử dụng thần kiếm trong cơ thể, dùng nó đột phá, cởi bỏ cản trở cưỡng ép không thể tăng tu vi, thành tựu Nguyên Anh. Dưới Cửu Thiên, thế giới có bao nhiêu vì sao, nói về từng tu sĩ, cũng có vô số loại khả năng, có vô số con đường. Theo đuổi tiên đạo, chỉ cần tâm chí kiên định, sẽ minh bạch đạo là gì thôi.
Liễu Quân Yến tự biết y không thể tăng tiến tu vi nữa, nhưng chẳng giận tí nào, tức trong lòng không có tâm ma, một lòng tu kiếm đạo, lấy kiếm đạo làm tâm, lấy bản thân làm kiếm, ngay Thăng Tương cũng nói hắn còn nhiều chỗ không bằng.
Y như vậy, dù là ta hay Thăng Tương, cũng kính nể ít nhiều.
Ngược lại là ngươi, bởi vì chuyện Quân Yến mà sinh ra tâm ma, quyết giữ ý mình, trên tu hành, ngộ tính ngươi có, tâm chí cũng kiên định, chịu được cực khổ, lại tâm tư tán, không một lòng hướng đạo, chỉ sợ chẳng có thành tựu gì.”
Quân Trì phi thường cảm tạ Hoàn Vũ chỉ dạy, nhưng phần tâm ma này, hắn không cách nào bỏ được, cho nên chỉ đành khiến Hoàn Vũ thất vọng.
Thần thức Quân Trì không tìm thấy chỗ Quân Yến tu hành, kiếm ý xung quanh quá mạnh mẽ, thần thức vừa chạm đã bị nó đánh tan.
Nhưng Quân Trì cứ cách một đoạn thời gian thì bay xung quanh nhìn một lần, vì nếu Quân Yến bế quan đi ra, hắn cũng sẽ biết.
Lúc đang muốn bay trở về ngọn núi của mình, hắn bỗng cảm thấy một khí tức huyền diệu bao vây.
Loại khí tức này đến từ phương xa, nhạt nhòa, triền miên, xa xưa, không lời diễn đạt, khiến tâm người bình tĩnh, giống như nhập hồn vào một cục đá vậy, kích thích rung động nhẹ nhàng, không quá nặng, chẳng phải sóng biển, không đâu không có, khiến người không cách nào buông tha.
Quân Trì không rõ lắm, chỉ thấy bên trong khe núi chỗ Quân Yến, xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng như một thanh hàn kiếm, thẳng tắp bay tới chỗ Quân Trì, sau đó vững vàng đáp trên lưng hắn.
Quân Trì cung kính chào, “Thăng Tương tiền bối, vãn bối hữu lễ.”
Ban đầu Quân Trì mới tiếp xúc với Thăng Tương, mặc dù biết tu vi hắn cao thâm, có chút kính ý, nhưng không nặng, kể từ khi hắn nhận Quân Yến làm đồ đệ, muốn giúp Quân Yến lấy kiếm đạo đột phá hạn chế tu vi, Quân Trì liền đối yêu tu ‘ăn nói chua ngoa tâm đậu hũ’ này mười hai vạn phần cung kính cùng cảm kích.
Thăng Tương đứng trên lưng hắn, nói: “Quân Yến tạm thời không xuất quan, ngươi đến đây cũng vô ích. Hiện tại mang ta tới chỗ Hoàn Vũ.”
Quân Trì đáp ứng, bay về chỗ của mình.
Quân Trì dùng thần thức hỏi Thăng Tương: “Tiền bối, khí tức đột nhiên xuất hiện là gì vậy? Mãi mà không dứt.”
Ngữ khí Thăng Tương bình tĩnh, nói: “Do trụ trời trung ương kết thành Thần Long chi thủy, đó chính là khí tức Thần Long chi thủy.”
Thăng Tương và Hoàn Vũ lúc nói chuyện thường hay cãi nhau, còn với những người khác, hắn đều tạo cảm giác chính trực, đặc biệt là với vãn bối, rất hiếm khi nói đùa.
Quân Trì nghe Thần Long chi thủy đã hình thành, động tác vỗ cánh thiếu chút nữa ngưng lại, thu liễm tâm thần xong mới nói: “Sao Thần Long chi thủy lại hình thành nhanh thế?”
Thăng Tương trả lời: “Đây không tính nhanh, một vạn năm rồi. Trước khi Thần Long Chi Uyên chưa sụp đổ, Thần Long chi thủy dưới trụ trời, là một cái hồ lớn, có Thần Long tiên cấp trấn thủ, là nơi Giao Xà hướng tới.”
Quân Trì vâng một tiếng, lại hỏi: “Vậy tiền bối muốn cùng Hoàn Vũ tiền bối đến trung ương trụ trời sao?”
Thăng Tương nói: “Đợi thêm tí cũng không sao, bây giờ có không ít Giao Long cùng tộc về trước dò xét tình huống, không thể nói trước không gặp cừu nhân, đợi mọi người bình tâm trở lại, đến cũng không muộn.”
Quân Trì không ngờ Thăng Tương có cừu nhân, hắn cho rằng Thăng Tương theo kiếm tu kiếm khí băng lãnh, thấy kẻ thù nhất định muốn phát kiếm ý, không ngờ hắn nhịn được.
Oán gia tăng, chính là khổ, trốn tránh cũng tốt.
Quân Trì nói: “Không biết khi tiền bối và Hoàn Vũ tiền bối về đó, có thể mang ta theo hay không, ta muốn đến xem nữa. Mặc dù ta là Chu Tước, Thần Long chi thủy vô ích với ta, nhưng thật muốn đến kiến thức một phen.”
Quân Trì là Chu Tước, huyết mạch thần thú, hơn nữa còn thuần huyết, tính tình nhu hòa, chịu được mệt nhọc, chí tình chí nghĩa, tình huynh đệ giữa Quân Trì Quân Yến hết sức thâm sâu, Thăng Tương và Hoàn Vũ đều là yêu tu tính tình sảng khoái, cho nên đối Quân Trì có ấn tượng rất tốt.
Từ chuyện Hoàn Vũ không hề giấu gì với Quân Trì cũng đủ mơ màng hiểu ra.
Thăng Tương không thấy yêu cầu của hắn quá phận, nói: “Đến lúc đó ngươi cứ chở ta và Hoàn Vũ đến đó. Để mấy đồng tộc khác thấy Chu Tước để chúng ta ngự sử, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Khi Thăng Tương nói những lời này, giọng điệu thập phần nghiêm chỉnh, mãi đến khi Quân Trì bay tới đích, đáp xuống rồi, mới nhận ra Thăng Tương đang nói chuyện đùa cùng hắn.
Quân Trì đáp: “Vậy do tiền bối ngự sử. Chỉ là lông vũ ta màu tro, không phải hỏa hồng sắc như Chu Tước bình thường, không đủ rung động nhân tâm, có lẽ nên tìm kiện pháp bảo khiến lông vũ trên người biến thành hỏa hồng sắc, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Quân Trì nói xong, Thăng Tương đang nghiêm túc cũng cười một tiếng, còn khen: “Có lý lắm.”
Hoàn Vũ hóa thành tiểu xà nằm trên cây phơi nắng, thấy Thăng Tương đã đến, y mới biến thành hình người, ngồi dựa trên cành cây nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ đến mà. Nói đi, có phải muốn ta đi cùng ngươi đến trung ương trụ trời không?”
Thăng Tương đáp: “Thần Long chi thủy vừa hình thành, tộc nhân khắp nơi tất nhiên sẽ tụ tập đến đó, đánh nhau sẽ không thiếu, chúng ta đợi lát hẵng đi cho lành. Ta chỉ sợ ngươi thiếu kiên nhẫn, trong tay lại có Hư Không Phiến, tự thân chạy qua đó, mặc dù cây quạt ngươi dùng khá tốt, nhưng không xác định được tình huống và địa điểm bên ngoài, biết đâu mới ra đã bị người ta vồ bắt, biến ngươi thành món xà nướng, cả da cũng không chừa.”
Mặt Thăng Tương đầy ý tốt, lời nói ra lại phi thường khó nghe, Hoàn Vũ đang lười biếng ngồi trên tàng cây, giận đến mức muốn giơ chân, cau mày nói: “Ta là người hay lỗ mãng vậy sao, chỉ có thứ đầu óc như ngươi, mới nghĩ ta vừa cảm nhận khí tức Thần Long chỉ thủy liền chạy đi.”
Thăng Tương nói: “Ngươi trải qua nhiều năm, làm không ít chuyện lỗ mãng. Ta chỉ hảo tâm đến nhắc nhở ngươi, sợ người thật sự qua đó, gặp mấy cừu nhân này nọ, ta còn phải đến giúp ngươi giải quyết, tránh việc vì cái miệng mà rước họa vào thân.”
Hoàn Vũ tức giận quay đầu sang chỗ khác, chả thèm nhìn hắn, nói: “Hừ, cừu nhân của ta, tự ta có biện pháp giải quyết, chẳng cần lòng hảo tâm của ngươi.”
Quân Trì thấy hai người cãi mãi không dứt, một mình bay đi, đáp xuống đỉnh núi tu luyện.
Lại qua một tháng, phía chân trời xuất hiện hai bóng dáng.
Quân Trì đang tu luyện rèn luyện thân thể dưới uy áp kiếm ý của Thăng Tương, mặc dù hai người cứ nhao nhao không yên, nhưng Hoàn Vũ vẫn bảo Thăng Tương duy trì uy áp kiếm ý để hắn tu luyện, Thăng Tương không chút ngần ngại bố trí cho, khiến Quân Trì rất biết ơn. Lại không thể không nghĩ, Thăng Tương muốn theo đuổi Hoàn Vũ, quả thực không dễ, bất quá nếu mãi theo phương pháp này, hiển nhiên khó mà đạt được trái tim mỹ nhân.
Bất quá việc này không cần Quân Trì quan tâm, hơn nữa cả hai đều là xà đực, nhưng phẩm loại không cùng một dạng, giao phối cũng không thể sinh ra tiểu xà như Nhạc Ly và Nhạc Ban.
Quân Trì dừng tu luyện, bay khỏi đỉnh núi nghênh đón hai đạo bóng dáng.
Nhạc Ly một thân hắc y, cùng một nam tử gương mặt xa lạ.
Quân Trì trước tiên nhìn Nhạc Ly, từ lần đại chiến với ma tu trộm kiếm, bởi vì bị thương khá nặng, sau khi Thăng Tương và Hoàn Vũ mang Quân Trì rời đi, hắn liền bế quan.
Thứ nhất vì chữa thương, thứ hai vì củng cố cảnh giới.
Mấy năm nay Quân Trì chưa từng gặp hắn, đây là lần đầu tiên sau ngày hôm đó.
Nhạc Ly không thay đổi gì mấy, chẳng qua mái tóc đen dài không còn cột bím nữa, mà chỉ đơn giản buộc chặt lên, vẫn một thân hắc y, chẳng qua nhìn thần sắc bình thản và khí tức khí độ, đủ biết trọng thương đã khỏi hẳn, yêu tu có một chỗ tốt, đó là thân thể cường tráng hơn nhân loại, khi bị thương rất dễ lành.
Quân Trì thấy thân thể hắn đã khỏe, hơn nữa cảnh giới cũng vững vàng, không giống mấy năm trước, cả biến hóa còn không vững chắc, Quân Trì cũng yên lòng.
Vừa nhìn về phía nam nhân cạnh Nhạc Ly, căn cứ theo khí tức, hắn biết đây là Nguyên Tiêu.
Quân Trì nói với y: “Chúc mừng, ngươi có thể biến thành người rồi.”
Nguyên Tiêu làm đại lễ như người hầu đối chủ nhân, rồi nói: “Ta xuất quan, mới biết chuyện ở Long Cốt Sơn, lúc ấy chủ nhân và Quân Yến bị thương, mà ta không ở bên cạnh bảo hộ, chỉ tại ta thất trách.”
Quân Trì vội nói: “Đừng nói mấy lời như vậy, lúc đó ngươi đang bế quan, căn bản không biết việc này, không thể gọi thất trách. Lại nói, gã ma tu nhân loại thập phần cường đại, cả Nhạc Ly tiền bối còn bị thương không nhẹ, ngươi ở đó cũng chỉ phí công bị thương, vậy nên chớ suy nghĩ nữa.”
Nguyên Tiêu vẫn cảm thấy ăn năn, nhưng không mãi dây dưa chủ đề này nữa, sau khi Quân Trì mời hai người về phòng, hắn hóa thành hình người, dùng linh quả trong núi chiêu đãi.
Lúc này Nguyên Tiêu lấy hỏa bồn đưa cho Quân Trì, nói: “Chủ nhân, đây là linh khí ngươi đưa cho ta để ấp trứng con nối dõi, bây giờ trả cho ngươi.”
Quân Trì không nhận, nói: “Ngươi tu thành hình người, ta không lễ tặng ngươi, cái hỏa bồn này xem như lễ vật vậy.”
Nói đến đây, hắn mang theo nụ cười, hỏi: “Chẳng lẽ con ngươi đã nở rồi sao?”
Nguyên Tiêu gật đầu nói: “Vốn phải tốn ít thời gian nữa, bất quá ta dùng năng lực vừa tiến cấp của mình, cộng thêm hỏa bồn, đã ấp nở rồi. Bé con là rắn cái, tên gọi Nguyên Nguyên.”
Quân Trì nghĩ thầm nuôi dưỡng nữ hài tử cần nuông chiều, Nguyên Tiêu làm cha phải chịu khổ rồi, chẳng qua cái tên Nguyên Nguyên so với Nguyên Tiêu còn không có thành ý hơn, trong lòng hắn tự thổ tào, ngoài miệng lại rất trịnh trọng, nói: “Nguyên Nguyên sinh ra, mà ta lại không có lễ vật gì tặng.”
Nguyên Tiêu đáp, “Chủ nhân đưa hỏa bồn cho ta mượn ấp trứng, đó chính là phúc của con bé.”
Nhạc Ly nghe Quân Trì nói mấy lời khách khí mà choáng cả đầu, nói: “Tộc Hạo Thiên Nguyên Mãng chúng ta, vốn không để ý lễ tiết tu sĩ nhân loại, ngươi không cần nói mấy lời này.”
Quân Trì đành phải thu hồi khách khí, cười với Nhạc Ly: “Thật có lỗi, khiến tiền bối cảm thấy không thú vị rồi.”
Nhạc Ly nhàn nhạt hừ một tiếng, lại nói: “So với trước kia hóa thân thành Chu Tước, ta thấy tu vi ngươi đã đề cao, lên cấp bảy rồi.”
Quân Trì đáp: “Đều nhờ lời dạy bảo của Hoàn Vũ tiền bối.”
Nhạc Ly gật đầu, lại nói: “Trước kia ngươi từng hỏi ta, tại sao hóa thành Chu Tước thì có tu vi, còn khi trở về hình người ngược lại không có. Thời điểm ta chữa thương, cũng từng suy nghĩ, rằng tu vi đó có khi nào không phải của ngươi, mà từ một yêu đan khác trong cơ thể, lúc biến thành Chu Tước thì sử dụng cái yêu đan này, còn hình người thì không. Ta từng đọc một số ngọc giản của tu sĩ nhân loại, thấy nhiều người thường tế luyện yêu đan để sử dụng.”
Quân Trì không ngờ hắn quan tâm chuyện của mình thế, vô cùng cảm động, đáp: “Hoàn Vũ tiền bối đã dò xét cơ thể ta, yêu đan bên trong quả thực không thuộc về ta, mà là của mẹ ta.”
Nhạc Ly “A” một tiếng, lại thoáng nhăn mày, nói: “Ngươi đấy, ỷ lại yêu đan của mẹ như vậy, rất không tốt, phải tự tu luyện yêu đan củ bản thân mới được.”
Quân Trì không muốn nói về chuyện này nữa, bèn chuyển chủ đề: “Không biết tình huống Tư Mã tiền bối và bọn Tiểu Hôi thế nào?”
Nhạc Ly ngồi đó không nói gì, chắc hắn không biết, Nguyên Tiêu nói: “Tư Mã Hoài bế quan, con hắc ưng kia và Nhạc Ban vừa chơi vừa tu luyện, tiến cảnh không ít, lần này vốn muốn hộ tống ta và Nhạc Ly đến đây, nhưng tu vi nó quá thấp, ta không đồng ý.”
Quân Trì nhẹ nhàng gật đầu, cảm khái: “Ta bảo là sẽ nuôi nó, vậy mà chưa thực hiện được lời nói.”
Nhạc Ly trách: “Ngươi rõ ràng là Chu Tước, vì sao toàn mang tư tưởng phàm nhân, yêu thú hắc ưng kia, phải tự vật lộn mà sống, ngươi để ý nó quá, ngược lại không tốt. Ban đầu Nhạc Ban ở Đông Cảnh Sơn, không phải chịu khổ, cũng không có bạn chơi, mãi mà chẳng tiến cảnh nổi, giờ đã có hắc ưng, tu vi nó tăng không ít.”
Quân Trì thấy hắn nói rất đúng, liền cười ứng.
Lại hỏi: “Không biết vì sao tiền bối muốn đến đây? Là vì chuyện Thần Long chi thủy ở trung ương trụ trời ư?”
Nhạc Ly nói, “Đúng là vậy. Chẳng qua tu vi ta quá thấp, tới tranh giành giọt Thần Long chi thủy cũng vô dụng, ta chỉ đến hỏi thăm ý tứ Hoàn Vũ tiền bối và Thăng Tương tiền bối.”
Quân Trì nói Hoàn Vũ theo Thăng Tương tới khe núi của hắn, cả hai đang bàn luận công pháp.
Nhạc Ly bảo muốn đến bái phỏng, Quân Trì liền chở hai người đến đó.
Nhạc Ly nói chuyện với Hoàn Vũ Thăng Tương, Quân Trì không ở cạnh nghe, mà bọn họ nói chuyện không quá lâu, lát sau kêu Quân Trì vào.
Hoàn Vũ nói: “Chúng ta chuẩn bị tới trung ương trụ trời dò xét tình huống, không phải ngươi muốn đi sao? Như vậy, ngươi cứ chở chúng đến đó.”
Quân Trì đáp ứng, nhìn về phía Thăng Tương hỏi: “Tiền bối, tất cả chúng ta đều đến trung ương trụ trời, Quân Yến vẫn đang bế quan, vậy bên này phải làm sao đây?”
Thăng Tương đáp: “Ngươi quan tâm Quân Yến quá mức, ta lưu thần thức bên ngoài động phủ là được, tự y sẽ cảm ứng được, biết chúng ta đi đâu.”
Quân Trì đáp một tiếng, nhưng vẫn muốn xin Thăng Tương đặt một số cấm chế, đề phòng sau khi đi có cừu nhân đến tìm, Quân Yến so với những đại năng như Thăng Tương, quả thực nhỏ bé vô cùng, cừu nhân của Thăng Tương chắc chắn không yếu hơn hắn, lỡ như tới trước, Quân Yến sẽ thế nào?
Yêu tu đâu truy cứu nhiều như vậy, nói muốn tới trung ương trụ trời, còn chẳng thèm chuẩn bị gì, đứng dậy là rời đi luôn.
Quân Trì hóa thành Chu Tước cực lớn, chở đám người tới trung ương trụ trời.
Thông qua cuộc đối thoại giữa Thăng Tương Hoàn Vũ, Quân Trì đoán, thứ gọi là Thần Long chi thủy, chính là khí tức Thần Long và linh khí không ngừng dung hợp tuần hoàn, trải qua dòng thời gian buồn chán, long tức và linh khí hòa hợp thành một loại chất lỏng, giống như khi linh khí hình thành chân nguyên vậy, nhưng Thần Long chi thủy không hình thành trong cơ thể, mà ở Đại Thế Giới một phương.
Cho dù là Thần Long, trong người cũng không thể hình thành Thần Long chi thủy.
Linh khí thuộc Thần Long chi thủy, không duy mỗi một loại, mà là linh khí không thuộc tính rất bổn nguyên* cũng rất sinh động, nghĩa là không chuyển hóa thành linh khí thuộc tính khác.
(*) Nguồn đầu của dòng nước, ý nói thuần khiết.
Linh khí này cần nồng độ cực cao cộng với khí tức Thần Long cực mạnh dung hợp lâu dài mà thành.
Nghe xong, Quân Trì hiểu Thần Long chi thủy cực kỳ hiếm có, hơn nữa cũng biết năng lực cường đại của nó.
Thậm chí có thể thúc đẩy lực lượng khiến Giao Long hóa Rồng.
Trên đường đến trung ương trụ trời, nhóm Quân Trì gặp không ít yêu tu.
Phần lớn là các yêu thú như Giao Long hoặc xà, cũng có ưng, sư thứu (1), hạc.
Nhưng đều không phải dạng tu vi cao thâm.
Những yêu tu này, nếu không có kiến thức uyên bác thì không thể nhận ra Quân Trì chính là Chu Tước, còn nếu nhận ra, chỉ sẽ kinh ngạc nhìn Hoàn Vũ chẳng chút đúng đắn ngồi trên lưng hắn.
Có thể sử dụng Chu Tước làm kỵ sủng, chắc chắn không đơn giản.
Một đường không tranh giành, mười mấy ngày sau, đã vào phạm vi trung ương trụ trời.
Quân Trì dừng tại một khu rừng rậm cách trung ương trụ trời không xa, bởi vì vừa vặn có một cái cây cao hơn trăm trượng, nên hắn an toàn chiếm cứ một nhánh, đứng trên đó dùng mỏ cắt tỉa lông vũ trên cánh một phen.
Thăng Tương dùng thần thức dò xét bốn phía, nói: “Xem ra không ít tu sĩ đến đây. Còn có mấy lão già kia nữa.”
Trung ương trụ trời có cấm chế không cho điều tra, Quân Trì vừa dùng thần thức, lập tức bị bắn ngược trở về.
Mà mấy tu sĩ chung quanh đây, tu vi hầu như cao thâm hơn hắn, hơn nữa còn cao thâm hơn rất nhiều, cho nên hắn không dám lỗ mãng dùng thần thức dò xét.
Mặc dù có thể cảm nhận khí tức Thần Long, nhưng không thể xác định nó ở đâu, bộ dáng thế nào.
Hoàn Vũ dò xét xong rồi nói: “Xem ra, mặc dù Thần Long chi thủy đã thành, nhưng vẫn chưa rơi xuống, tích phía trên trụ trời hoặc trung gian. Nó chưa di chuyển, nên nhóm lão già kia đều không có động tác.”
Y vừa dứt lời, một độn quang hướng đột nhiên tới nơi này, đối phương là một nữ tử uyển chuyển, một thân lục y, lớn lên rất xinh đẹp, ánh mắt mang theo mị sắc, đến nơi cách chỗ bọn họ không xa thì dừng lại, nói: “Thăng Tương, Hoàn Vũ, các ngươi cũng tới đấy à?”
Hoàn Vũ đáp trả: “Ngươi tới được, thì sao chúng ta không thể.”
Hoàn chương 40.
Quân Trì đã hoàn toàn học xong cách sử dụng yêu đan bên trong cơ thể, nhưng vẫn không thể nâng tu vi bằng cấp với yêu đan của mẹ, cho nên ban đầu mẹ hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, còn hắn chỉ mới đạt Nguyên Anh sơ kỳ.
Có thể học cách sử dụng yêu đan trong năm năm ngắn ngủi, tất cả đều nhờ công lao Hoàn Vũ.
Bất quá Hoàn Vũ không kể công, mặc dù y chỉ dạy như một sư phó, nhưng lại không muốn thu Quân Trì làm đệ tử.
Quân Trì từng hỏi nguyên nhân, y chỉ lười biếng trả lời: “Thu nhận đệ tử là chuyện rất phiền toái, mệt lắm a.”
Trừ biết cách sử dụng yêu đan, Quân Trì còn nâng thiên phú thần thông lên đẳng cấp khác.
Thiên phú thần thông của Chu Tước, chính là Chu Tước chi hỏa, theo lời Hoàn Vũ, khi thành tựu Chu Tước chi hỏa đạt tới Cửu Thiên Kiếp Hỏa, có thể tiêu diệt thế giới một phương, cả Thần Long cũng chẳng cách nào chạm tới bóng lưng.
Thần Long chủ sinh, Chu Tước chủ diệt.
Mặc dù Quân Trì hướng tới thân thể yêu thần, tràn đầy kính ngưỡng với những tiền bối có thành tựu Cửu Thiên Kiếp Hỏa, nhưng hắn mềm lòng, không mang hùng tâm tiêu diệt thế giới, cho nên so với chủ diệt, hắn càng hi vọng mình có thể chủ sinh.
Bất quá sinh thành Chu Tước, hắn không còn cơ hội lựa chọn.
Quân Trì biến về hình người thì không cách nào sử dụng linh lực chân nguyên, nên không tu luyện theo cách nhân loại được, chỉ không ngừng cố gắng nâng cao thiên phú thần thông dưới hình dáng Chu Tước, dùng nó củng cố năng lực để bảo vệ bản thân, và Quân Yến.
Ngày càng thuần thục sử dụng yêu đan trong cơ thể, khả năng Quân Trì tự kết yêu đan cho bản thân lại càng thấp, Hoàn Vũ từng nói chuyện này với Quân Trì mấy lần, Quân Trì biết y muốn tốt cho hắn, nhắc nhở rằng dù yêu đan nằm trong cơ thể, vẫn có thể buông tha nó, tự tìm con đường tu luyện cho riêng mình.
Nhưng Quân Trì không thể làm thế, không phải vì lực lượng nên không muốn buông tha bàn tay vàng, mà vì hắn không thể chọn lựa nữa.
Quân Trì hóa thành bản thể Chu Tước, có thể điều chỉnh kích thước tùy thích, lớn nhất là hơn mười trượng, hai cánh dang rộng, che khuất cả bầu trời, còn nhỏ nhất là hình dáng gà con ủng trong lòng bàn tay.
Sáu năm nay, hắn không biến về hình người nữa, giữ hình thái Chu Tước, thử mở chiếc nhẫn trữ vật mà mẹ lưu lại cho bọn họ xem thử được không, bất quá cấm chế hết sức đặc thù, không thể mở được.
Quân Trì dưới mặt đất phóng lên trời, mang theo gió lốc kịch liệt, bay tới nơi Quân Yến đang tu hành.
Tốc độ bay của Chu Tước thuộc đẳng cấp cao nhất trong số các loài điểu, Quân Trì không cần một phút đồng hồ, đã đến đỉnh ngọn núi cao lớn.
Băng tuyết trên đỉnh núi quanh năm không đổi, mà Thăng Tương lại là yêu tu thuộc tính Băng, kiếm ý sắc bén tung hành trên đỉnh núi, càng khiến hàn khí tụ tập xung quanh, lớp băng cũng dày thêm một tầng.
Chẳng qua trước đó không lâu, đỉnh núi xuất hiện một loại kiếm ý khác, mặc dù không thể chống lại kiếm ý băng lãnh lúc đầu, nhưng tâm chí đánh đâu thắng đó lại chẳng kém kiếm ý băng lãnh bao nhiêu.
Loại kiếm ý lửa nóng, nhiệt cao đến cực điểm ngược lại hiện ra băng hàn, như muốn hóa tất cả thành tro tàn rồi sau đó đông cứng lại.
Quân Trì không đáp xuống đỉnh núi, mà đứng ở xa xa bay vài vòng.
Quân Yến bái Thăng Tương làm sư, mặc dù Thăng Tương ở cùng Hoàn Vũ khiến người ta có cảm giác lắm mồm, nhưng khi đối đãi đệ tử, hắn lại không chút khách khí, thập phần nghiêm túc.
Mang Quân Yến trở về chỗ hắn tu hành, trước hết dùng một năm củng cố cảnh giới cho Quân Yến, năm thứ hai hắn bảo Quân Yến đứng trên đỉnh núi tung hoành kiếm khí, tôi luyện bản thân.
Quân Yến mang linh căn thuộc tính Hỏa, còn Thăng Tương là thuộc tính Băng, hoàn toàn trái ngược.
Nhưng Thăng Tương lại cảm thấy điều này có lợi cho tu hành.
Giữa kiếm khí kiếm ý đang bao quanh, Quân Yến ngày ngày không ngừng bế quan luyện kiếm.
Tu luyện dưới kiếm ý của người khác, cảm giác thống khổ đó không phải người bình thường có thể chịu, ban đầu Quân Yến chịu đủ cay đắng, nhưng không hề sinh ra ý niệm lùi bước.
Quân Yến bị ép phải tăng cảnh giới để thích hợp cho Vạn Tương Quy kiếm sống nhờ, trong thời gian ngắn không bị nó thôn phệ, từ nay về sau mất khả năng tăng cấp, dù tiềm năng tăng cấp bị phá hủy, nhưng tâm tính cứng cỏi lại không hề suy sụp, ngộ tính kiếm đạo lại chẳng bị cản trở.
Trong vòng vài năm, Quân Yến đã ngộ ra kiếm ý, cả Thăng Tương cũng nói, dưới Cửu Thiên này, chỉ sợ duy nhất mình y.
Hoàn Vũ cũng liên tục tán thưởng tâm tính và ngộ tính của Quân Yến.
Nói: “Mặc dù trong cơ thể y chỉ có một hồn Ninh Phong tiên quân, nhưng chẳng hề tầm thường, đối với ngộ tính kiếm đạo, chỉ sợ dưới Cửu Thiên này, không ai có thể sánh bằng.”
Y biết Quân Trì rất để ý chuyện Quân Yến không thể tiến cấp, liền nói: “Dù cái miệng Thăng Tương chẳng nói được lời hay, nhưng đối với Quân Yến, vẫn rất tốt.
Tuy Quân Yến phải dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ không thể tăng cấp, nhưng lại có thể tu luyện kiếm đạo, lấy kiếm nhập đạo, cảnh giới kiếm đạo không vì tu vi thân thể mà giới hạn, muốn tăng cảnh giới kiếm đạo, cũng có thể lắm chứ.
Hơn nữa tính Quân Yến cứng cỏi, tâm vô cạnh vụ, nếu mang ngộ tính cơ duyên, tìm được biện pháp, tương lai có khả năng sử dụng thần kiếm trong cơ thể, dùng nó đột phá, cởi bỏ cản trở cưỡng ép không thể tăng tu vi, thành tựu Nguyên Anh. Dưới Cửu Thiên, thế giới có bao nhiêu vì sao, nói về từng tu sĩ, cũng có vô số loại khả năng, có vô số con đường. Theo đuổi tiên đạo, chỉ cần tâm chí kiên định, sẽ minh bạch đạo là gì thôi.
Liễu Quân Yến tự biết y không thể tăng tiến tu vi nữa, nhưng chẳng giận tí nào, tức trong lòng không có tâm ma, một lòng tu kiếm đạo, lấy kiếm đạo làm tâm, lấy bản thân làm kiếm, ngay Thăng Tương cũng nói hắn còn nhiều chỗ không bằng.
Y như vậy, dù là ta hay Thăng Tương, cũng kính nể ít nhiều.
Ngược lại là ngươi, bởi vì chuyện Quân Yến mà sinh ra tâm ma, quyết giữ ý mình, trên tu hành, ngộ tính ngươi có, tâm chí cũng kiên định, chịu được cực khổ, lại tâm tư tán, không một lòng hướng đạo, chỉ sợ chẳng có thành tựu gì.”
Quân Trì phi thường cảm tạ Hoàn Vũ chỉ dạy, nhưng phần tâm ma này, hắn không cách nào bỏ được, cho nên chỉ đành khiến Hoàn Vũ thất vọng.
Thần thức Quân Trì không tìm thấy chỗ Quân Yến tu hành, kiếm ý xung quanh quá mạnh mẽ, thần thức vừa chạm đã bị nó đánh tan.
Nhưng Quân Trì cứ cách một đoạn thời gian thì bay xung quanh nhìn một lần, vì nếu Quân Yến bế quan đi ra, hắn cũng sẽ biết.
Lúc đang muốn bay trở về ngọn núi của mình, hắn bỗng cảm thấy một khí tức huyền diệu bao vây.
Loại khí tức này đến từ phương xa, nhạt nhòa, triền miên, xa xưa, không lời diễn đạt, khiến tâm người bình tĩnh, giống như nhập hồn vào một cục đá vậy, kích thích rung động nhẹ nhàng, không quá nặng, chẳng phải sóng biển, không đâu không có, khiến người không cách nào buông tha.
Quân Trì không rõ lắm, chỉ thấy bên trong khe núi chỗ Quân Yến, xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng như một thanh hàn kiếm, thẳng tắp bay tới chỗ Quân Trì, sau đó vững vàng đáp trên lưng hắn.
Quân Trì cung kính chào, “Thăng Tương tiền bối, vãn bối hữu lễ.”
Ban đầu Quân Trì mới tiếp xúc với Thăng Tương, mặc dù biết tu vi hắn cao thâm, có chút kính ý, nhưng không nặng, kể từ khi hắn nhận Quân Yến làm đồ đệ, muốn giúp Quân Yến lấy kiếm đạo đột phá hạn chế tu vi, Quân Trì liền đối yêu tu ‘ăn nói chua ngoa tâm đậu hũ’ này mười hai vạn phần cung kính cùng cảm kích.
Thăng Tương đứng trên lưng hắn, nói: “Quân Yến tạm thời không xuất quan, ngươi đến đây cũng vô ích. Hiện tại mang ta tới chỗ Hoàn Vũ.”
Quân Trì đáp ứng, bay về chỗ của mình.
Quân Trì dùng thần thức hỏi Thăng Tương: “Tiền bối, khí tức đột nhiên xuất hiện là gì vậy? Mãi mà không dứt.”
Ngữ khí Thăng Tương bình tĩnh, nói: “Do trụ trời trung ương kết thành Thần Long chi thủy, đó chính là khí tức Thần Long chi thủy.”
Thăng Tương và Hoàn Vũ lúc nói chuyện thường hay cãi nhau, còn với những người khác, hắn đều tạo cảm giác chính trực, đặc biệt là với vãn bối, rất hiếm khi nói đùa.
Quân Trì nghe Thần Long chi thủy đã hình thành, động tác vỗ cánh thiếu chút nữa ngưng lại, thu liễm tâm thần xong mới nói: “Sao Thần Long chi thủy lại hình thành nhanh thế?”
Thăng Tương trả lời: “Đây không tính nhanh, một vạn năm rồi. Trước khi Thần Long Chi Uyên chưa sụp đổ, Thần Long chi thủy dưới trụ trời, là một cái hồ lớn, có Thần Long tiên cấp trấn thủ, là nơi Giao Xà hướng tới.”
Quân Trì vâng một tiếng, lại hỏi: “Vậy tiền bối muốn cùng Hoàn Vũ tiền bối đến trung ương trụ trời sao?”
Thăng Tương nói: “Đợi thêm tí cũng không sao, bây giờ có không ít Giao Long cùng tộc về trước dò xét tình huống, không thể nói trước không gặp cừu nhân, đợi mọi người bình tâm trở lại, đến cũng không muộn.”
Quân Trì không ngờ Thăng Tương có cừu nhân, hắn cho rằng Thăng Tương theo kiếm tu kiếm khí băng lãnh, thấy kẻ thù nhất định muốn phát kiếm ý, không ngờ hắn nhịn được.
Oán gia tăng, chính là khổ, trốn tránh cũng tốt.
Quân Trì nói: “Không biết khi tiền bối và Hoàn Vũ tiền bối về đó, có thể mang ta theo hay không, ta muốn đến xem nữa. Mặc dù ta là Chu Tước, Thần Long chi thủy vô ích với ta, nhưng thật muốn đến kiến thức một phen.”
Quân Trì là Chu Tước, huyết mạch thần thú, hơn nữa còn thuần huyết, tính tình nhu hòa, chịu được mệt nhọc, chí tình chí nghĩa, tình huynh đệ giữa Quân Trì Quân Yến hết sức thâm sâu, Thăng Tương và Hoàn Vũ đều là yêu tu tính tình sảng khoái, cho nên đối Quân Trì có ấn tượng rất tốt.
Từ chuyện Hoàn Vũ không hề giấu gì với Quân Trì cũng đủ mơ màng hiểu ra.
Thăng Tương không thấy yêu cầu của hắn quá phận, nói: “Đến lúc đó ngươi cứ chở ta và Hoàn Vũ đến đó. Để mấy đồng tộc khác thấy Chu Tước để chúng ta ngự sử, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Khi Thăng Tương nói những lời này, giọng điệu thập phần nghiêm chỉnh, mãi đến khi Quân Trì bay tới đích, đáp xuống rồi, mới nhận ra Thăng Tương đang nói chuyện đùa cùng hắn.
Quân Trì đáp: “Vậy do tiền bối ngự sử. Chỉ là lông vũ ta màu tro, không phải hỏa hồng sắc như Chu Tước bình thường, không đủ rung động nhân tâm, có lẽ nên tìm kiện pháp bảo khiến lông vũ trên người biến thành hỏa hồng sắc, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Quân Trì nói xong, Thăng Tương đang nghiêm túc cũng cười một tiếng, còn khen: “Có lý lắm.”
Hoàn Vũ hóa thành tiểu xà nằm trên cây phơi nắng, thấy Thăng Tương đã đến, y mới biến thành hình người, ngồi dựa trên cành cây nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ đến mà. Nói đi, có phải muốn ta đi cùng ngươi đến trung ương trụ trời không?”
Thăng Tương đáp: “Thần Long chi thủy vừa hình thành, tộc nhân khắp nơi tất nhiên sẽ tụ tập đến đó, đánh nhau sẽ không thiếu, chúng ta đợi lát hẵng đi cho lành. Ta chỉ sợ ngươi thiếu kiên nhẫn, trong tay lại có Hư Không Phiến, tự thân chạy qua đó, mặc dù cây quạt ngươi dùng khá tốt, nhưng không xác định được tình huống và địa điểm bên ngoài, biết đâu mới ra đã bị người ta vồ bắt, biến ngươi thành món xà nướng, cả da cũng không chừa.”
Mặt Thăng Tương đầy ý tốt, lời nói ra lại phi thường khó nghe, Hoàn Vũ đang lười biếng ngồi trên tàng cây, giận đến mức muốn giơ chân, cau mày nói: “Ta là người hay lỗ mãng vậy sao, chỉ có thứ đầu óc như ngươi, mới nghĩ ta vừa cảm nhận khí tức Thần Long chỉ thủy liền chạy đi.”
Thăng Tương nói: “Ngươi trải qua nhiều năm, làm không ít chuyện lỗ mãng. Ta chỉ hảo tâm đến nhắc nhở ngươi, sợ người thật sự qua đó, gặp mấy cừu nhân này nọ, ta còn phải đến giúp ngươi giải quyết, tránh việc vì cái miệng mà rước họa vào thân.”
Hoàn Vũ tức giận quay đầu sang chỗ khác, chả thèm nhìn hắn, nói: “Hừ, cừu nhân của ta, tự ta có biện pháp giải quyết, chẳng cần lòng hảo tâm của ngươi.”
Quân Trì thấy hai người cãi mãi không dứt, một mình bay đi, đáp xuống đỉnh núi tu luyện.
Lại qua một tháng, phía chân trời xuất hiện hai bóng dáng.
Quân Trì đang tu luyện rèn luyện thân thể dưới uy áp kiếm ý của Thăng Tương, mặc dù hai người cứ nhao nhao không yên, nhưng Hoàn Vũ vẫn bảo Thăng Tương duy trì uy áp kiếm ý để hắn tu luyện, Thăng Tương không chút ngần ngại bố trí cho, khiến Quân Trì rất biết ơn. Lại không thể không nghĩ, Thăng Tương muốn theo đuổi Hoàn Vũ, quả thực không dễ, bất quá nếu mãi theo phương pháp này, hiển nhiên khó mà đạt được trái tim mỹ nhân.
Bất quá việc này không cần Quân Trì quan tâm, hơn nữa cả hai đều là xà đực, nhưng phẩm loại không cùng một dạng, giao phối cũng không thể sinh ra tiểu xà như Nhạc Ly và Nhạc Ban.
Quân Trì dừng tu luyện, bay khỏi đỉnh núi nghênh đón hai đạo bóng dáng.
Nhạc Ly một thân hắc y, cùng một nam tử gương mặt xa lạ.
Quân Trì trước tiên nhìn Nhạc Ly, từ lần đại chiến với ma tu trộm kiếm, bởi vì bị thương khá nặng, sau khi Thăng Tương và Hoàn Vũ mang Quân Trì rời đi, hắn liền bế quan.
Thứ nhất vì chữa thương, thứ hai vì củng cố cảnh giới.
Mấy năm nay Quân Trì chưa từng gặp hắn, đây là lần đầu tiên sau ngày hôm đó.
Nhạc Ly không thay đổi gì mấy, chẳng qua mái tóc đen dài không còn cột bím nữa, mà chỉ đơn giản buộc chặt lên, vẫn một thân hắc y, chẳng qua nhìn thần sắc bình thản và khí tức khí độ, đủ biết trọng thương đã khỏi hẳn, yêu tu có một chỗ tốt, đó là thân thể cường tráng hơn nhân loại, khi bị thương rất dễ lành.
Quân Trì thấy thân thể hắn đã khỏe, hơn nữa cảnh giới cũng vững vàng, không giống mấy năm trước, cả biến hóa còn không vững chắc, Quân Trì cũng yên lòng.
Vừa nhìn về phía nam nhân cạnh Nhạc Ly, căn cứ theo khí tức, hắn biết đây là Nguyên Tiêu.
Quân Trì nói với y: “Chúc mừng, ngươi có thể biến thành người rồi.”
Nguyên Tiêu làm đại lễ như người hầu đối chủ nhân, rồi nói: “Ta xuất quan, mới biết chuyện ở Long Cốt Sơn, lúc ấy chủ nhân và Quân Yến bị thương, mà ta không ở bên cạnh bảo hộ, chỉ tại ta thất trách.”
Quân Trì vội nói: “Đừng nói mấy lời như vậy, lúc đó ngươi đang bế quan, căn bản không biết việc này, không thể gọi thất trách. Lại nói, gã ma tu nhân loại thập phần cường đại, cả Nhạc Ly tiền bối còn bị thương không nhẹ, ngươi ở đó cũng chỉ phí công bị thương, vậy nên chớ suy nghĩ nữa.”
Nguyên Tiêu vẫn cảm thấy ăn năn, nhưng không mãi dây dưa chủ đề này nữa, sau khi Quân Trì mời hai người về phòng, hắn hóa thành hình người, dùng linh quả trong núi chiêu đãi.
Lúc này Nguyên Tiêu lấy hỏa bồn đưa cho Quân Trì, nói: “Chủ nhân, đây là linh khí ngươi đưa cho ta để ấp trứng con nối dõi, bây giờ trả cho ngươi.”
Quân Trì không nhận, nói: “Ngươi tu thành hình người, ta không lễ tặng ngươi, cái hỏa bồn này xem như lễ vật vậy.”
Nói đến đây, hắn mang theo nụ cười, hỏi: “Chẳng lẽ con ngươi đã nở rồi sao?”
Nguyên Tiêu gật đầu nói: “Vốn phải tốn ít thời gian nữa, bất quá ta dùng năng lực vừa tiến cấp của mình, cộng thêm hỏa bồn, đã ấp nở rồi. Bé con là rắn cái, tên gọi Nguyên Nguyên.”
Quân Trì nghĩ thầm nuôi dưỡng nữ hài tử cần nuông chiều, Nguyên Tiêu làm cha phải chịu khổ rồi, chẳng qua cái tên Nguyên Nguyên so với Nguyên Tiêu còn không có thành ý hơn, trong lòng hắn tự thổ tào, ngoài miệng lại rất trịnh trọng, nói: “Nguyên Nguyên sinh ra, mà ta lại không có lễ vật gì tặng.”
Nguyên Tiêu đáp, “Chủ nhân đưa hỏa bồn cho ta mượn ấp trứng, đó chính là phúc của con bé.”
Nhạc Ly nghe Quân Trì nói mấy lời khách khí mà choáng cả đầu, nói: “Tộc Hạo Thiên Nguyên Mãng chúng ta, vốn không để ý lễ tiết tu sĩ nhân loại, ngươi không cần nói mấy lời này.”
Quân Trì đành phải thu hồi khách khí, cười với Nhạc Ly: “Thật có lỗi, khiến tiền bối cảm thấy không thú vị rồi.”
Nhạc Ly nhàn nhạt hừ một tiếng, lại nói: “So với trước kia hóa thân thành Chu Tước, ta thấy tu vi ngươi đã đề cao, lên cấp bảy rồi.”
Quân Trì đáp: “Đều nhờ lời dạy bảo của Hoàn Vũ tiền bối.”
Nhạc Ly gật đầu, lại nói: “Trước kia ngươi từng hỏi ta, tại sao hóa thành Chu Tước thì có tu vi, còn khi trở về hình người ngược lại không có. Thời điểm ta chữa thương, cũng từng suy nghĩ, rằng tu vi đó có khi nào không phải của ngươi, mà từ một yêu đan khác trong cơ thể, lúc biến thành Chu Tước thì sử dụng cái yêu đan này, còn hình người thì không. Ta từng đọc một số ngọc giản của tu sĩ nhân loại, thấy nhiều người thường tế luyện yêu đan để sử dụng.”
Quân Trì không ngờ hắn quan tâm chuyện của mình thế, vô cùng cảm động, đáp: “Hoàn Vũ tiền bối đã dò xét cơ thể ta, yêu đan bên trong quả thực không thuộc về ta, mà là của mẹ ta.”
Nhạc Ly “A” một tiếng, lại thoáng nhăn mày, nói: “Ngươi đấy, ỷ lại yêu đan của mẹ như vậy, rất không tốt, phải tự tu luyện yêu đan củ bản thân mới được.”
Quân Trì không muốn nói về chuyện này nữa, bèn chuyển chủ đề: “Không biết tình huống Tư Mã tiền bối và bọn Tiểu Hôi thế nào?”
Nhạc Ly ngồi đó không nói gì, chắc hắn không biết, Nguyên Tiêu nói: “Tư Mã Hoài bế quan, con hắc ưng kia và Nhạc Ban vừa chơi vừa tu luyện, tiến cảnh không ít, lần này vốn muốn hộ tống ta và Nhạc Ly đến đây, nhưng tu vi nó quá thấp, ta không đồng ý.”
Quân Trì nhẹ nhàng gật đầu, cảm khái: “Ta bảo là sẽ nuôi nó, vậy mà chưa thực hiện được lời nói.”
Nhạc Ly trách: “Ngươi rõ ràng là Chu Tước, vì sao toàn mang tư tưởng phàm nhân, yêu thú hắc ưng kia, phải tự vật lộn mà sống, ngươi để ý nó quá, ngược lại không tốt. Ban đầu Nhạc Ban ở Đông Cảnh Sơn, không phải chịu khổ, cũng không có bạn chơi, mãi mà chẳng tiến cảnh nổi, giờ đã có hắc ưng, tu vi nó tăng không ít.”
Quân Trì thấy hắn nói rất đúng, liền cười ứng.
Lại hỏi: “Không biết vì sao tiền bối muốn đến đây? Là vì chuyện Thần Long chi thủy ở trung ương trụ trời ư?”
Nhạc Ly nói, “Đúng là vậy. Chẳng qua tu vi ta quá thấp, tới tranh giành giọt Thần Long chi thủy cũng vô dụng, ta chỉ đến hỏi thăm ý tứ Hoàn Vũ tiền bối và Thăng Tương tiền bối.”
Quân Trì nói Hoàn Vũ theo Thăng Tương tới khe núi của hắn, cả hai đang bàn luận công pháp.
Nhạc Ly bảo muốn đến bái phỏng, Quân Trì liền chở hai người đến đó.
Nhạc Ly nói chuyện với Hoàn Vũ Thăng Tương, Quân Trì không ở cạnh nghe, mà bọn họ nói chuyện không quá lâu, lát sau kêu Quân Trì vào.
Hoàn Vũ nói: “Chúng ta chuẩn bị tới trung ương trụ trời dò xét tình huống, không phải ngươi muốn đi sao? Như vậy, ngươi cứ chở chúng đến đó.”
Quân Trì đáp ứng, nhìn về phía Thăng Tương hỏi: “Tiền bối, tất cả chúng ta đều đến trung ương trụ trời, Quân Yến vẫn đang bế quan, vậy bên này phải làm sao đây?”
Thăng Tương đáp: “Ngươi quan tâm Quân Yến quá mức, ta lưu thần thức bên ngoài động phủ là được, tự y sẽ cảm ứng được, biết chúng ta đi đâu.”
Quân Trì đáp một tiếng, nhưng vẫn muốn xin Thăng Tương đặt một số cấm chế, đề phòng sau khi đi có cừu nhân đến tìm, Quân Yến so với những đại năng như Thăng Tương, quả thực nhỏ bé vô cùng, cừu nhân của Thăng Tương chắc chắn không yếu hơn hắn, lỡ như tới trước, Quân Yến sẽ thế nào?
Yêu tu đâu truy cứu nhiều như vậy, nói muốn tới trung ương trụ trời, còn chẳng thèm chuẩn bị gì, đứng dậy là rời đi luôn.
Quân Trì hóa thành Chu Tước cực lớn, chở đám người tới trung ương trụ trời.
Thông qua cuộc đối thoại giữa Thăng Tương Hoàn Vũ, Quân Trì đoán, thứ gọi là Thần Long chi thủy, chính là khí tức Thần Long và linh khí không ngừng dung hợp tuần hoàn, trải qua dòng thời gian buồn chán, long tức và linh khí hòa hợp thành một loại chất lỏng, giống như khi linh khí hình thành chân nguyên vậy, nhưng Thần Long chi thủy không hình thành trong cơ thể, mà ở Đại Thế Giới một phương.
Cho dù là Thần Long, trong người cũng không thể hình thành Thần Long chi thủy.
Linh khí thuộc Thần Long chi thủy, không duy mỗi một loại, mà là linh khí không thuộc tính rất bổn nguyên* cũng rất sinh động, nghĩa là không chuyển hóa thành linh khí thuộc tính khác.
(*) Nguồn đầu của dòng nước, ý nói thuần khiết.
Linh khí này cần nồng độ cực cao cộng với khí tức Thần Long cực mạnh dung hợp lâu dài mà thành.
Nghe xong, Quân Trì hiểu Thần Long chi thủy cực kỳ hiếm có, hơn nữa cũng biết năng lực cường đại của nó.
Thậm chí có thể thúc đẩy lực lượng khiến Giao Long hóa Rồng.
Trên đường đến trung ương trụ trời, nhóm Quân Trì gặp không ít yêu tu.
Phần lớn là các yêu thú như Giao Long hoặc xà, cũng có ưng, sư thứu (1), hạc.
Nhưng đều không phải dạng tu vi cao thâm.
Những yêu tu này, nếu không có kiến thức uyên bác thì không thể nhận ra Quân Trì chính là Chu Tước, còn nếu nhận ra, chỉ sẽ kinh ngạc nhìn Hoàn Vũ chẳng chút đúng đắn ngồi trên lưng hắn.
Có thể sử dụng Chu Tước làm kỵ sủng, chắc chắn không đơn giản.
Một đường không tranh giành, mười mấy ngày sau, đã vào phạm vi trung ương trụ trời.
Quân Trì dừng tại một khu rừng rậm cách trung ương trụ trời không xa, bởi vì vừa vặn có một cái cây cao hơn trăm trượng, nên hắn an toàn chiếm cứ một nhánh, đứng trên đó dùng mỏ cắt tỉa lông vũ trên cánh một phen.
Thăng Tương dùng thần thức dò xét bốn phía, nói: “Xem ra không ít tu sĩ đến đây. Còn có mấy lão già kia nữa.”
Trung ương trụ trời có cấm chế không cho điều tra, Quân Trì vừa dùng thần thức, lập tức bị bắn ngược trở về.
Mà mấy tu sĩ chung quanh đây, tu vi hầu như cao thâm hơn hắn, hơn nữa còn cao thâm hơn rất nhiều, cho nên hắn không dám lỗ mãng dùng thần thức dò xét.
Mặc dù có thể cảm nhận khí tức Thần Long, nhưng không thể xác định nó ở đâu, bộ dáng thế nào.
Hoàn Vũ dò xét xong rồi nói: “Xem ra, mặc dù Thần Long chi thủy đã thành, nhưng vẫn chưa rơi xuống, tích phía trên trụ trời hoặc trung gian. Nó chưa di chuyển, nên nhóm lão già kia đều không có động tác.”
Y vừa dứt lời, một độn quang hướng đột nhiên tới nơi này, đối phương là một nữ tử uyển chuyển, một thân lục y, lớn lên rất xinh đẹp, ánh mắt mang theo mị sắc, đến nơi cách chỗ bọn họ không xa thì dừng lại, nói: “Thăng Tương, Hoàn Vũ, các ngươi cũng tới đấy à?”
Hoàn Vũ đáp trả: “Ngươi tới được, thì sao chúng ta không thể.”
Hoàn chương 40.
/86
|