Quân Trì và Nhạc Ly không phải chờ quá lâu, chỗ cánh cửa đã xuất hiện biến hóa.
Có người bên ngoài xé rách kết giới nơi này.
Tinh thần Nhạc Ly lẫn Quân Trì phấn chấn cả lên, nhìn về phía bên đó.
Chỉ thấy cách cánh cửa không xa, xuất hiện một cái lỗ đen, sau đó, một yêu tu bạch y từ từ tiến ra.
Nhạc Ly đã hóa thành người, vừa thấy đối phương hắn vội đứng lên, mang theo Quân Trì qua đó.
Yêu tu bạch y đứng giữa hư không, không nhìn Nhạc Ly Quân Trì.
Quân Trì cảm nhận khí tức của hắn, thấy thật quen thuộc, suy nghĩ một hồi, liền nhớ lúc bọn họ và Tư Mã Hoài mới đến Thần Long Chi Uyên, bị một Giao Long dưới hồ nửa ngủ nửa tỉnh trêu đùa, tựa hồ chính là khí tức này.
Nhạc Ly hướng yêu tu chào, nói: “Hoàn Vũ thúc, người đến rồi.”
Thần sắc Hoàn Vũ rất lười biếng, thanh âm trầm thấp nghe biếng nhác vô cùng, hỏi: “Gã nhân loại xâm nhập kết giới đâu?”
Nhạc Ly đem toàn bộ tình huống nói cho Hoàn Vũ nghe, cả việc Quân Yến bị ma tu bắt.
Hoàn Vũ chỉ biến hóa thần sắc khi nghe đến khúc Vạn Tương Quy kiếm tự động dung nhập thân thể Quân Yến, thời điểm khác đều là loại biểu tình miễn cưỡng.
Y nghe xong liền liếc nhìn Quân Trì, Quân Trì vội nói: “Thỉnh tiền bối hỗ trợ cứu đệ đệ ta ra.”
Hoàn Vũ nói: “Ngươi chính là con Chu Tước quấy rầy giấc ngủ của ta? Đã mấy vạn năm nay ta không thấy Chu Tước.”
Quân Trì đành phải lặp lại lần nữa: “Kính xin tiền bối ra tay cứu đệ đệ.”
Hoàn Vũ nói: “Khí tức lệnh đệ, bổn tọa đã biết, tu vi y thấp kém, thân thể không cường kiện, Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập cơ thể y, cho dù gã ma tu không giết, chỉ sợ cũng chẳng sống được.”
Quân Trì nghe xong thập phần khiếp sợ, “Vì sao? Không thể nào!”
Hoàn Vũ nở nụ cười đáp: “Vạn Tương Quy kiếm là thần khí bổn mạng của Ninh Phong tiên quân, ở tiên giới rất có danh tiếng. Một người phàm sao có thể thừa nhận nổi, tất nhiên không sống được.”
Quân Trì vô cùng đau khổ, “Thế tại sao thanh kiếm đó lại tiến vào thân thể đệ đệ ta, không phải đệ đệ chính là Ninh Phong tiên quân chuyển thế ư?”
Hoàn Vũ nói: “Ninh Phong tiên quân, xuất thân có tiên thể trời sinh do thiên địa nuôi dưỡng, dù có chuyển thế thật, cũng không chuyển thế thành phàm nhân. Vạn Tương Quy kiếm coi trọng đệ đệ ngươi, tất nhiên không phải vì y là Ninh Phong tiên quân chuyển thế. Ước chừng còn nguyên nhân khác. Nhưng bổn tọa không hiểu suy nghĩ Vạn Tương Quy kiếm, cho nên không rõ nguyên nhân là chi.”
Quân Trì cảm thấy đầu óc rối bời, không biết phải làm sao.
Hắn kinh ngạc đứng thẩn thờ nơi đó, rất muốn giấu đầu mình dưới lớp cánh, để không phải đối mặt với thực tế.
Bất quá hắn không thể như vậy, vội nói: “Tiền bối, ngươi cảm nhận được đệ đệ ta, có lẽ còn cứu được, phải hay không?”
Hoàn Vũ nói: “Các ngươi quả thật huynh đệ tình thâm, bất quá việc này chưa chắc ta nói đúng, chờ lúc nhìn thấy đệ đệ ngươi rồi hẵng nói.”
Quân Trì nghe y nói vậy, không muốn nghĩ y chỉ nói cho có lệ, mà xem nó như một tia hy vọng mới, không ngừng cảm tạ.
Nhạc Ly thấy Quân Trì bi thương như vậy, không khỏi nhìn hắn vài lần.
Nhạc Ly đã sống sáu ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió và máu tanh, cho nên đối với sinh tử vô cùng đạm mạc.
Kỳ thực một khắc nhìn thấy Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập vào thân thể Quân Yến, hắn đã biết y không thể chịu nổi, bất quá hắn không nói với Quân Trì.
Thế nhưng Hoàn Vũ đã nói rồi, nhìn Quân Trì khổ sở, chỉ có thể khuyên hắn một câu: “Ngươi chớ suy nghĩ nhiều nữa, đợi cứu được đệ đệ ngươi rồi, lại xem tình huống sau.”
Quân Trì gật gật, cố giữ vững tinh thần.
Hoàn Vũ nói: “Nịnh Hinh Cung bị sập, oán linh ở ngọn núi Long Cốt không còn bị Vạn Tương Quy kiếm trấn áp, chắc chắn càng càn rỡ, gã tu sĩ không thể nào đợi mãi trong này, cứ ra ngoài chờ trước, hàn khí ở đây quá nhiều, nếu xâm nhập vào cơ thể, tác hại cũng không nhỏ.”
Sau khi y đưa ra quyết định, liền gọi một cây quạt màu trắng, mặt quạt là một bức họa sơn thủy sinh động, sau khi xuất cây quạt đi, sơn thủy dần tán sang hai bên, ẩn ẩn không thấy, mà cây quạt thì lao thẳng tới kết giới, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt một vệt tạo thành cái lỗ nhỏ, lập tức, Hoàn Vũ chộp lấy cây quạt bay vòng về, lại xuất thêm vài lần nữa, lỗ kết giới nhỏ liên tục bị xé rách dần dần mở rộng hơn.
Ngay sau đó, y mang Nhạc Ly và Quân Trì bay ra ngoài cái lỗ kia.
Bọn họ vừa mới đáp xuống, cái lỗ lập tức khép lại.
Bởi vậy có thể thấy, kết giới Long Cốt Sơn thập phần cường đại, dù là yêu tu như Hoàn Vũ, muốn đi qua kết giới cũng hết sức bất tiện.
Quân Trì cảm thấy ánh sáng mặt trời như đập vào mặt, âm hàn ngàn dặm quanh Long Cốt Sơn trong nháy mắt bị xua tan, song nóng nảy và lo âu không vì vậy mà thuyên giảm.
Bên ngoài kết giới, một nam nhân thâm tử y* đứng chờ, nhìn Hoàn Vũ mang theo Nhạc Ly và Quân Trì phóng ra. Liền chào đón, “Gã tu sĩ nhân loại bị đánh chết chưa?”
(*) quần áo màu tím đậm.
Hoàn Vũ nói: “Gã trốn trong núi Long Cốt, nhất thời không thể tìm được.”
Nam nhân thâm tử y bỗng cười nhạo một tiếng, nói: “Thế mà ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói vào đó sẽ giải quyết gã sạch sẽ.”
Hoàn Vũ nói: “Thăng Tương, ngươi có ý gì, bảo ta ngay cả một tu sĩ nhân loại cũng không đối phó được? Gã trốn trong ngọn núi Long Cốt, thần thức vô pháp xuyên thấu, ta biết đi đâu tìm gã? Chỉ cần gã bước khỏi kết giới, đợi gã ra ngoài rồi, chẳng lẽ ta không giết nổi gã sao!”
Thăng Tương nói: “Ngọn núi Long Cốt ở Đông Cảnh là nơi phong ấn Vạn Tương Quy kiếm của Ninh Phong tiên quân năm đó, chỉ sợ gã chiếm được thanh kiếm này rồi, ngay cả ngươi cũng chết dưới kiếm gã, trở thành oán linh trong ngọn núi Long Cốt, nếu thật thế, sau này chớ nói ngươi quen biết ta nha.”
Hoàn Vũ bị hắn chọc giận, thần sắc vốn lười biếng lập tức biến thành hoành mi trợn mắt, nhưng rất nhanh y bình tĩnh lại, nói: “Vạn Tương Quy kiếm đã bị gã lấy mất.”
Thăng Tương đang có tâm tình cãi nhau với Hoàn Vũ, nghe xong cũng cả kinh không cách nào thảnh thơi nữa, cau mày hỏi: “Sao gã có thể lấy được Vạn Tương Quy kiếm?”
Hoàn Vũ chỉ chỉ Nhạc Ly bên cạnh, thần sắc Nhạc Ly ngưng trọng, kể lại chuyện bọn họ giao phong với gã tu sĩ khi ở trong kết giới.
Sau khi kể xong, sắc mặt Thăng Thương trầm xuống, nói: “Cho dù cả ta, cũng chỉ biết Vạn Tương Quy kiếm ở Đông Cảnh Long Cốt, chứ không rõ cụ thể nơi nào, gã tu sĩ nhân loại đó, sao lại biết rõ chuyện Vạn Tương Quy kiếm đến thế?”
Nhạc Ly vội đáp: “Lúc ấy gã thập phần chắc chắn Vạn Tương Quy kiếm – Hạo Thương sẽ coi gã thành Ninh Phong tiên quân, có thể thấy gã có phương diện để tin cậy. Ước chừng vì thế, gã mới đi thẳng một đường tới Nịnh Hinh Cung. Hơn nữa còn biết trong Nịnh Hinh Cung có cấm chế, thậm chí cả phong ấn của Vạn Tương Quy kiếm cũng biết, vãn bối nghĩ, gã rất có thể là người bên cạnh Ninh Phong tiên quân năm đó.”
Thăng Tương cau mày suy tư, nói: “Chúng ta chờ ở đây, đợi gã đi ra, nhất định phải đánh chết, không thể để gã mang Vạn Tương Quy kiếm ra khỏi Thần Long Chi Uyên. Vạn Tương Quy kiếm có khả năng khai thiên lập địa, bị gã mang đi, không chỉ mỗi Thần Long Chi Uyên chịu khổ. Hơn nữa ngươi nói Vạn Tương Quy kiếm không nhận gã làm chủ, mà sáp nhập với người tên Liễu Quân Yến, có thể thấy Vạn Tương Quy kiếm trong phong ấn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, phải chăm sóc ân cần mới tỉnh lại. Lúc này gã không thể sử dụng Vạn Tương Quy kiếm được, chúng ta cứ chờ ở đây giải quyết gã.”
Bấy giờ Quân Trì chỉ có thể đặt hy vọng lên người yêu tu tu vi cao cường, hỗ trợ cứu đệ đệ, lấy năng lực bản thân, hoàn toàn không thể đối kháng ma tu nhân loại.
Mà Quân Yến có sống sót hay cứu chữa được sau khi bị Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập hay không, chỉ phải chờ tới đó mới biết.
Lại nói chuyện bên trong kết giới, ma tu dẫn theo Quân Yến tới chỗ tấm khiên Huyền Sắc, gã nhìn xung quanh, nhận thấy Nhạc Ly và Quân Trì đã từng đi qua đây.
Ở Thần Long Chi Uyên, lực lượng của gã, trong mắt Giao Long tu hành mấy vạn năm, căn bản chẳng là gì, bản thân gã không phải không biết tự lượng sức, cho nên đương nhiên không muốn chịu chết.
Vì thế so đo một phen, gã ném Quân Yến xuống đất.
Phong ấn chưa cởi bỏ hoàn toàn, để kiếm linh – Vạn Tương Quy kiếm chưa tỉnh giấc ở nhờ, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cũng phải phí chút công phu, huống hồ Quân Trì chỉ mới Luyện Khí kỳ, dưới mắt đại năng, Luyện Khí kỳ căn bản không phải tu sĩ, chỉ khi Trúc Cơ kỳ mới là đứng trước ngưỡng cửa tu chân.
Vậy nên trong mắt ma tu, Quân Yến và người phàm chẳng khác gì nhau.
Mà hết lần này đến lần khác người phàm bị Vạn Tương Quy kiếm ở nhờ vẫn chưa chết, chẳng qua thần hồn bị trấn áp mạnh mẽ, không chút phản ứng.
Hơn nữa thân thể y dần dần băng lạnh, chắc không lâu nữa, y sẽ bị Vạn Tương Quy kiếm cắn nuốt hoàn toàn.
Ma tu có thể đoán trước, Vạn Tương Quy kiếm cắn nuốt người phàm xong, kẻ kế tiếp chính là gã.
Mà ma tu chỉ muốn đánh thức Vạn Tương Quy Kiếm, nhận gã làm chủ, nhưng giờ Vạn Tương Quy kiếm bị phong ấn quá lâu không dễ tỉnh lại, hơn nữa khuyết thiếu lực lượng lúc trong phong ấn, vậy nên nó sẽ tìm ký chủ để khôi phục.
Ma tu phỏng đoán nguyên nhân Vạn Tương Quy kiếm lựa chọn Quân Yến, nếu gã trở thành ký chủ thứ hai, tu vi bây giờ là Hóa Thần hậu kỳ, bị Vạn Tương Quy kiếm sống nhờ, chỉ sợ hao tổn khí lực, vô pháp khống chế nó, rất có khả năng chết tại Thần Long Chi Uyên này.
Suy xét một hồi, ma tu vẽ một cái trận pháp trên đất, lại đánh thêm trận kỳ, trận pháp lập tức kích hoạt, quang mang xuất hiện ở giữa, hắn ném Quân Yến vào, hướng trận kỳ đánh thêm không ít ký hiệu, ký hiệu lưu thông, thông qua trận pháp tiến vào cơ thể Quân Yến, nhờ thế, cơ thể đang đóng băng mới chậm rãi dừng lại.
Y nằm trong trận pháp vẫn không nhúc nhích, nhìn như đã chết.
Làm xong mọi chuyện, gã ma tu lại nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới thi thuật lên tấm khiên, tấm khiên chậm rãi mở lớn, gã nắm Quân Yến, bay ra ngoài.
Vừa mới bay ra, ngoại trừ dương quang ngênh đón, còn có một đạo kiếm ý, kiếm ý mang theo hàn ý lạnh thấu xương, giống như đi tới nào, nơi đó liền bị đông lạnh.
Gã ma tu khó khăn né tránh, lập tức thu hồi tấm khiên khảm trên kết giới, tấm khiên rầm một tiếng rơi xuống đất, khẩn cấp chặn đạo kiếm ý tiếp theo.
Tấm khiên quả thực rất cao, chắn kiếm ý thôi đương nhiên không có vấn đề, khi kiếm ý va chạm lên tấm khiên, cũng chỉ khắc một vết lên trên, chứ không đục thủng nó.
Gã ma tu không kịp xuất thủ, Hoàn Vũ lập tức tiến đến nghênh đón, ma tu biết mình không phải đối thủ của họ, cho nên không dám đỡ, giơ tay, ném Quân Yến về phía Hoàn Vũ.
Hoàn Vũ xuất một cái trường tiên, roi hóa thành trường xà đầy linh hoạt, một cái quấn lấy Quân Yến, còn lại tiếp tục đánh về phía ma tu.
Gã ma tu lấy một cái bình ngọc, bình ngọc vừa được gọi ra, một dòng nước mãnh liệt bắn ra, giống như biển rộng chảy ngược, phóng về phía Hoàn Vũ, mấy con xà nháy mắt cũng bị đẩy ngược.
Thừa thời cơ, gã ma tu gọi một pháp bảo không biết tên, mở một lỗ hổng giữa không trung, gã vừa tiến vào trong, lỗ hổng lập tức khép lại.
Lúc này Thăng Tương mới phá xong tấm khiên, ánh sáng trên tấm khiên càng mờ dần, dưới đợt kiếm ý cuối cùng hóa thành một mảnh bông tuyết, nháy mắt nổ tung, chậm rãi rơi xuống.
Thăng Tương vội hướng ma tu truy kích, nhưng khe hở không gian đã đóng, hắn chỉ có thể đứng nơi đó, phí công giương mắt nhìn.
Hoàn Vũ xách Quân Yến bay tới chỗ Nhạc Ly và Quân Trì, Quân Trì đã biến thành hình người, chạy vội tới đón, tiếp nhận y từ tay Hoàn Vũ.
Thăng Tương hóa thành một đạo quang bay đến đến, đứng bên cạnh Hoàn Vũ, tức giận bất bình, “Vậy mà để gã trốn thoát, thứ giúp gã phá hư không chạy trốn là cái gì, ngươi có chú ý tới không?”
Hoàn Vũ cau mày: “Chưa từng thấy qua. Chỉ sợ lai lịch bất phàm.”
Thăng Tương nói: “Ngươi thủ ở đây, lấy tu vi gã, dù có phá hư không rời đi, cũng không thoát khỏi Thần Long Chi Uyên, bây giờ ta đuổi theo gã.”
Hoàn Vũ nói: “Tạm thời khoan đi đã, Vạn Tương Quy kiếm đã sáp nhập vào tiểu tử này, gã không mang gì đi cả. Ngươi đi rồi, không chừng gã sẽ ‘giết cái hồi mã thương*’.”
(*) hồi mã thương: một chiến thuật chiến đấu mang tính bất ngờ, không kịp trở tay.
Vừa rồi Hoàn Vũ tiếp Quân Yến, thuận tiện dò xét kinh mạch một phen, lúc này Vạn Tương Quy kiếm đang ở trong đan điền y, đan điền Quân Yến so với những tu sĩ khác rộng lớn cứng cỏi hơn nhiều, nhưng tu vi y thấp quá, căn bản không chịu nổi uy áp thanh kiếm này, đan điền cứ chậm rãi, từng chút một bị phá hư.
Mà sở dĩ Hoàn Vũ có thể dò xét cơ thể y, bởi bì Vạn Tương Quy kiếm lại bị phong ấn một phần.
Vạn Tương Quy kiếm – Hạo Thương, đã nhắm chặt hai mắt lại, cả người cũng rút về trong thân kiếm, chỉ lộ mỗi gương mặt ra ngoài, thần sắc không còn oán hận như lúc đầu, mà ngược lại hết sức an tường.
Bởi vì thần sắc Hạo Thương, đan điền và kinh mạch Quân Yến, trong tình trạng từ từ hỏng dần, chứ không phải bị cắn nuốt ngay lập tức.
Hoàn Vũ nói tình hình mình vừa tra xét cho Thăng Tương nghe, Thăng Tương cũng ngồi xổm xuống, nâng tay Quân Yến tra xét một hồi, sau đó gật đầu, nói: “Chỉ sợ do ma tu gây nên, phong ấn Vạn Tương Quy kiếm. Bất quá cái phong ấn này trông rất kỳ quái.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Hoàn Vũ.
Hoàn Vũ nói: “Sau khi ngươi hóa hình thì theo kiếm tu, còn ta không phải, ngươi nhìn ta làm chi, ta đã xem nhưng không thấy phong ấn kiếm linh đó có vấn đề gì.”
Thăng Tương nhất thời không thể nói phong ấn quái lạ chỗ nào, chỉ trầm tư thật lâu.
Quân Trì ôm Quân Yến vào lòng, nhìn sắc mặt y trắng bệch, cả người lạnh như băng, không hề có động tĩnh, dường như cả hô hấp cũng không còn.
Nhưng hắn biết Quân Yến chưa chết.
Loại tình huống này khiến Quân Trì khủng hoảng hơn bao giờ hết, hắn vội nói với Hoàn Vũ, “Tiền bối, đệ đệ ta còn cứu được!”
Hoàn Vũ có chút khó xử nói: “Dù Vạn Tương Quy kiếm bị phong ấn, nhưng đan điền và kinh mạch đệ đệ ngươi vẫn vô pháp thừa nhận, bây giờ cả hai đều bị tổn hại, chỉ sợ không lâu sau, đan điền sẽ bị phá hư không còn nữa, kết cục là đường chết.”
Quân Trì không chút phản ứng ôm chặt Quân Yến, nói không nên lời.
Nhạc Ly nhìn bộ dạng ảm đạm chết tâm của hắn, nói với Thăng Tương: “Tiền bối, ngươi là kiếm tu, có thể lấy Vạn Tương Quy kiếm ra khỏi cơ thể Quân Yến không?”
Thăng Tương lắc đầu: “Vạn Tương Quy kiếm là thần khí, lấy năng lực ta, căn bản không thể. Chúng ta nhanh chóng dẫn y rời khỏi đây, nghĩ biện pháp bảo trụ y trước đã.”
Quân Trì cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ còn bản năng và lý trí hành động. Hoàn Vũ mang theo hắn, Thăng Tương mang theo Quân Yến, từ kết giới Long Cốt Sơn bay nhanh về phía Đông Cảnh Sơn.
Cha mẹ Nhạc Ly – Nhạc Tu và Hòa Hoa cũng bị thương, nhưng cả hai không đi bế quan chữa thương, mà đứng ngoài ngọn núi Đông Cảnh chờ, nhìn Hoàn Vũ Thăng Tương mang người về, vội tới đón.
Trước mặt Quân Trì, bọn họ thảo luận cách giải quyết Vạn Tương Quy kiếm, Thăng Thương nói: “Phong ấn hoàn toàn Vạn Tương Quy kiếm, như vậy Quân Yến mới có thể sống lâu hơn chút, nhưng Vạn Tương Quy kiếm là thần kiếm bổn mạng của Ninh Phong tiên quân, chúng ta không có biện pháp phong ấn thanh kiếm y. Bây giờ điều có thể làm, đó là cố chữa trị đan điền và kinh mạch Quân Yến, hơn nữa bảo trụ tính mạng y.”
Thần sắc Nhạc Tu trầm trọng, liếc nhìn Quân Trì một cái rồi lên tiếng, “Làm như thế, về sau Liễu Quân Yến e rằng không thể tăng tiến tu vi, con đường tu chân xem như bị hủy.”
Nhạc Tu đau xót như vậy, bởi vì hắn biết Quân Trì thập phần coi trọng Quân Yến, tình cảm hai huynh đệ vô cùng tốt.
Nhạc Tu là yêu tu có gia thất, cho nên hắn hiểu tình cảm nhân loại, mà Hoàn Vũ và Thăng Tương căn bản không thể lĩnh hội phương diện này, cho nên không hiểu Quân Trì vì Quân Yến mà thương tâm đến cỡ nào.
Quân Trì biết mình không thể làm bất cứ điều gì, chỉ đứng bên cạnh canh giữ Quân Yến đang nằm trên giường đá, nghe thấy lời bọn họ, hắn chỉ yên lặng cúi đầu thật thấp.
Hắn nghĩ, nếu khi đó mình ngăn cản Quân Yến, không cho y đến chỗ Long Cốt Sơn, thì đã không xảy ra chuyện này, hoặc hắn nên nghe lời Nhạc Ly, canh giữ bên ngoài Nịnh Hinh Cung không tiến vào, sẽ không xuất hiện việc Quân Yến bị Vạn Tương Quy kiếm dùng sống nhờ, nếu vậy y sẽ không gặp nguy hiểm đến thế…
Hắn thấy rất nhiều khả năng có thể né tránh tình hình hiện giờ, vậy mà hắn cố tình ngu đần như thế, hại Quân Yến thành bộ dáng như vậy.
Nhạc Tu vừa dứt lời, Thăng Tương không chút khách khí nói: “Muốn bảo mệnh, lại không cần trả giá đại giới, trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bảo trụ đan điền trước, sau đó đưa y tới trung ương trụ trời, nhờ Lưu Quân sư thúc mở rộng đan điền kinh mạch cho y, nếu không, ta chẳng chút tự tin mình có thể mở rộng đan điền kinh mạch khi y yếu ớt như vậy hay không.”
Nhạc Tu nhìn về phía Quân Trì: “Ngươi là huynh trưởng Quân Yến, hết thảy do ngươi quyết định.”
Quân Trì nắm chặt tay Quân Yến, nói: “Còn thỉnh các tiền bối làm chủ.”
Dứt lời, hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, không thể phát ra âm thanh, hắn nhớ lại vẻ mặt tự tin đầy kiêu ngạo của Quân Yến trước đây, nhớ lại lời y nói, nào là “Ta sẽ trở nên lợi hại”, nào là “Ta sẽ bảo vệ ca ca chu toàn”.
Quân Trì cố nén nước mắt, khiến lòng mình bình tĩnh hơn môt ít.
Hoàn Vũ Thăng Tương đều là người sảng khoái, bản thể chính của Hoàn Vũ là linh Giao bích thủy, sau khi hóa hình thì theo công pháp Thủy, thuộc tính nhu hòa, cho nên làm người bảo vệ là tốt nhất.
Vì thế y bảo vệ, Thăng Tương thi thuật, dùng mấy loại linh dược hiếm có bảo trụ đan điền Quân Yến trước.
Vạn Tương Quy kiếm trong đan điền y an tĩnh lơ lửng, dường như đã ngủ say, nhưng khí tức nó hướng ra ngoài, lại đang không ngừng tổn hại Quân Yến.
Hoàn Vũ và Thăng Tương ở trong động thi thuật, Quân Trì chỉ được chờ bên ngoài, hoa xà độc ngoài động vẫn diễm lệ như cũ, nhưng hai mắt hắn vô thần, ngồi xếp bằng một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhạc Ly không tiếp tục bảo trì nguyên hình, mà hóa thành con xà không to không nhỏ trườn tới cạnh hắn, nói: “Tuy nói đưa Quân Yến tới chỗ Lưu Quân sư tổ ở trung ương trụ trời, mở rộng kinh mạch đan điền xong, Quân Yến khó mà tu luyện được nữa, nhưng mà cũng chưa chắc, có một vài dị bảo, có thể gia tăng khả năng này. Tóm lại, mấu chốt là giữ được tánh mạng cái đã.”
Quân Trì gật đầu: “Ta hiểu, đa tạ tiền bối.”
Quân Trì biết, bây giờ Quân Yến ngoại trừ là đệ đệ hắn, đối với ngươi khác, y còn là “nơi chứa” Vạn Tương Quy kiếm.
Thế nhưng, cũng như Nhạc Ly nói, giữ được tánh mạng quan trọng hơn bất cứ gì.
Hoàn Vũ và Thăng Tương thi thuật xong, liền nói muốn đưa y tới trung ương trụ trời ngay.
Quân Trì xin đi cùng, Thăng Tương không cự tuyệt.
Trước khi đi, Quân Trì nhờ Nhạc Ly nói lại với Tư Mã Hoài, giúp hắn chiếu cố Tiểu Hôi, sau đó xoay người tới chỗ Hoàn Vũ.
Từ Đông Cảnh Sơn tới trung ương trụ trời, Quân Trì hóa thành Chu Tước không ngủ không nghỉ mới có thể đi ngàn dặm một ngày, khoảng một tháng sau mới tới nơi, Hoàn Vũ và Thăng Tương đương nhiên không chọn biện pháp chậm như thế.
Linh khi bổn mạng của Hoàn Vũ – Bạch Vũ Hư Không Phiến có thể phá vỡ hư không, dựa theo mục đích chủ nhân, định vị tới trung ương trụ trời, y dùng quạt xé rách hư không, sau đó bao vây bốn người trong bọc linh khí, cứ thế mà tiến nhập, bất quá không đến một canh giờ, bọn họ đã đi ra từ đầu bên kia.
Quân Trì do Hoàn Vũ chở, bọn họ đang bay giữa không trung, phía dưới là rừng cây vô hạn, cây cối vừa cao vừa xanh, có cây cao tới hàng trăm trượng, mây trôi lơ lửng, rừng cây bên dưới bao quanh không ít hồ, phía xa xa, một ngọn núi cao vút khuất dưới đám mây khiến ta khó thể thấy toàn cảnh.
Mới liếc nhìn ngọn núi kia thôi, đã cảm thấy áp lực hùng hồn vô biên ập tới, khí tức Đại Long tạo thành uy áp thập phần cường đại.
Ngọn núi đó, phủ đầy tuyết trắng, quang mang phản xạ, một số chỗ, lộ ra chấm đen nho nhỏ.
Mây trắng lượn lờ quanh núi, rừng cây có không ít bầy chim bay lượn, nhưng xung quanh ngọn núi đó, lại không thấy bất kỳ sinh vật nào.
Cả cây cối cũng không.
Phần đất giao giữa mảnh rừng cây và ngọn núi, cũng không có cỏ cây sinh sống, mà phủ đầy tuyết, quang mang lấp lánh.
Không đợi Quân Trì hỏi, Hoàn Vũ đã nói: “Kia là trung ương trụ trời. Do chín vị trưởng lão bộ tộc Thần Long đã dùng thân thể chống đỡ ở trung ương bầu trời, khiến cả Thần Long Chi Uyên hòa thành một thể, long tức nhờ đó mới tuần hoàn vô tận, quy luật và kết giới Thần Long Chi Uyên cũng được củng cố và hoàn thiện.”
Hoàn chương 38.
Có người bên ngoài xé rách kết giới nơi này.
Tinh thần Nhạc Ly lẫn Quân Trì phấn chấn cả lên, nhìn về phía bên đó.
Chỉ thấy cách cánh cửa không xa, xuất hiện một cái lỗ đen, sau đó, một yêu tu bạch y từ từ tiến ra.
Nhạc Ly đã hóa thành người, vừa thấy đối phương hắn vội đứng lên, mang theo Quân Trì qua đó.
Yêu tu bạch y đứng giữa hư không, không nhìn Nhạc Ly Quân Trì.
Quân Trì cảm nhận khí tức của hắn, thấy thật quen thuộc, suy nghĩ một hồi, liền nhớ lúc bọn họ và Tư Mã Hoài mới đến Thần Long Chi Uyên, bị một Giao Long dưới hồ nửa ngủ nửa tỉnh trêu đùa, tựa hồ chính là khí tức này.
Nhạc Ly hướng yêu tu chào, nói: “Hoàn Vũ thúc, người đến rồi.”
Thần sắc Hoàn Vũ rất lười biếng, thanh âm trầm thấp nghe biếng nhác vô cùng, hỏi: “Gã nhân loại xâm nhập kết giới đâu?”
Nhạc Ly đem toàn bộ tình huống nói cho Hoàn Vũ nghe, cả việc Quân Yến bị ma tu bắt.
Hoàn Vũ chỉ biến hóa thần sắc khi nghe đến khúc Vạn Tương Quy kiếm tự động dung nhập thân thể Quân Yến, thời điểm khác đều là loại biểu tình miễn cưỡng.
Y nghe xong liền liếc nhìn Quân Trì, Quân Trì vội nói: “Thỉnh tiền bối hỗ trợ cứu đệ đệ ta ra.”
Hoàn Vũ nói: “Ngươi chính là con Chu Tước quấy rầy giấc ngủ của ta? Đã mấy vạn năm nay ta không thấy Chu Tước.”
Quân Trì đành phải lặp lại lần nữa: “Kính xin tiền bối ra tay cứu đệ đệ.”
Hoàn Vũ nói: “Khí tức lệnh đệ, bổn tọa đã biết, tu vi y thấp kém, thân thể không cường kiện, Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập cơ thể y, cho dù gã ma tu không giết, chỉ sợ cũng chẳng sống được.”
Quân Trì nghe xong thập phần khiếp sợ, “Vì sao? Không thể nào!”
Hoàn Vũ nở nụ cười đáp: “Vạn Tương Quy kiếm là thần khí bổn mạng của Ninh Phong tiên quân, ở tiên giới rất có danh tiếng. Một người phàm sao có thể thừa nhận nổi, tất nhiên không sống được.”
Quân Trì vô cùng đau khổ, “Thế tại sao thanh kiếm đó lại tiến vào thân thể đệ đệ ta, không phải đệ đệ chính là Ninh Phong tiên quân chuyển thế ư?”
Hoàn Vũ nói: “Ninh Phong tiên quân, xuất thân có tiên thể trời sinh do thiên địa nuôi dưỡng, dù có chuyển thế thật, cũng không chuyển thế thành phàm nhân. Vạn Tương Quy kiếm coi trọng đệ đệ ngươi, tất nhiên không phải vì y là Ninh Phong tiên quân chuyển thế. Ước chừng còn nguyên nhân khác. Nhưng bổn tọa không hiểu suy nghĩ Vạn Tương Quy kiếm, cho nên không rõ nguyên nhân là chi.”
Quân Trì cảm thấy đầu óc rối bời, không biết phải làm sao.
Hắn kinh ngạc đứng thẩn thờ nơi đó, rất muốn giấu đầu mình dưới lớp cánh, để không phải đối mặt với thực tế.
Bất quá hắn không thể như vậy, vội nói: “Tiền bối, ngươi cảm nhận được đệ đệ ta, có lẽ còn cứu được, phải hay không?”
Hoàn Vũ nói: “Các ngươi quả thật huynh đệ tình thâm, bất quá việc này chưa chắc ta nói đúng, chờ lúc nhìn thấy đệ đệ ngươi rồi hẵng nói.”
Quân Trì nghe y nói vậy, không muốn nghĩ y chỉ nói cho có lệ, mà xem nó như một tia hy vọng mới, không ngừng cảm tạ.
Nhạc Ly thấy Quân Trì bi thương như vậy, không khỏi nhìn hắn vài lần.
Nhạc Ly đã sống sáu ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió và máu tanh, cho nên đối với sinh tử vô cùng đạm mạc.
Kỳ thực một khắc nhìn thấy Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập vào thân thể Quân Yến, hắn đã biết y không thể chịu nổi, bất quá hắn không nói với Quân Trì.
Thế nhưng Hoàn Vũ đã nói rồi, nhìn Quân Trì khổ sở, chỉ có thể khuyên hắn một câu: “Ngươi chớ suy nghĩ nhiều nữa, đợi cứu được đệ đệ ngươi rồi, lại xem tình huống sau.”
Quân Trì gật gật, cố giữ vững tinh thần.
Hoàn Vũ nói: “Nịnh Hinh Cung bị sập, oán linh ở ngọn núi Long Cốt không còn bị Vạn Tương Quy kiếm trấn áp, chắc chắn càng càn rỡ, gã tu sĩ không thể nào đợi mãi trong này, cứ ra ngoài chờ trước, hàn khí ở đây quá nhiều, nếu xâm nhập vào cơ thể, tác hại cũng không nhỏ.”
Sau khi y đưa ra quyết định, liền gọi một cây quạt màu trắng, mặt quạt là một bức họa sơn thủy sinh động, sau khi xuất cây quạt đi, sơn thủy dần tán sang hai bên, ẩn ẩn không thấy, mà cây quạt thì lao thẳng tới kết giới, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt một vệt tạo thành cái lỗ nhỏ, lập tức, Hoàn Vũ chộp lấy cây quạt bay vòng về, lại xuất thêm vài lần nữa, lỗ kết giới nhỏ liên tục bị xé rách dần dần mở rộng hơn.
Ngay sau đó, y mang Nhạc Ly và Quân Trì bay ra ngoài cái lỗ kia.
Bọn họ vừa mới đáp xuống, cái lỗ lập tức khép lại.
Bởi vậy có thể thấy, kết giới Long Cốt Sơn thập phần cường đại, dù là yêu tu như Hoàn Vũ, muốn đi qua kết giới cũng hết sức bất tiện.
Quân Trì cảm thấy ánh sáng mặt trời như đập vào mặt, âm hàn ngàn dặm quanh Long Cốt Sơn trong nháy mắt bị xua tan, song nóng nảy và lo âu không vì vậy mà thuyên giảm.
Bên ngoài kết giới, một nam nhân thâm tử y* đứng chờ, nhìn Hoàn Vũ mang theo Nhạc Ly và Quân Trì phóng ra. Liền chào đón, “Gã tu sĩ nhân loại bị đánh chết chưa?”
(*) quần áo màu tím đậm.
Hoàn Vũ nói: “Gã trốn trong núi Long Cốt, nhất thời không thể tìm được.”
Nam nhân thâm tử y bỗng cười nhạo một tiếng, nói: “Thế mà ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói vào đó sẽ giải quyết gã sạch sẽ.”
Hoàn Vũ nói: “Thăng Tương, ngươi có ý gì, bảo ta ngay cả một tu sĩ nhân loại cũng không đối phó được? Gã trốn trong ngọn núi Long Cốt, thần thức vô pháp xuyên thấu, ta biết đi đâu tìm gã? Chỉ cần gã bước khỏi kết giới, đợi gã ra ngoài rồi, chẳng lẽ ta không giết nổi gã sao!”
Thăng Tương nói: “Ngọn núi Long Cốt ở Đông Cảnh là nơi phong ấn Vạn Tương Quy kiếm của Ninh Phong tiên quân năm đó, chỉ sợ gã chiếm được thanh kiếm này rồi, ngay cả ngươi cũng chết dưới kiếm gã, trở thành oán linh trong ngọn núi Long Cốt, nếu thật thế, sau này chớ nói ngươi quen biết ta nha.”
Hoàn Vũ bị hắn chọc giận, thần sắc vốn lười biếng lập tức biến thành hoành mi trợn mắt, nhưng rất nhanh y bình tĩnh lại, nói: “Vạn Tương Quy kiếm đã bị gã lấy mất.”
Thăng Tương đang có tâm tình cãi nhau với Hoàn Vũ, nghe xong cũng cả kinh không cách nào thảnh thơi nữa, cau mày hỏi: “Sao gã có thể lấy được Vạn Tương Quy kiếm?”
Hoàn Vũ chỉ chỉ Nhạc Ly bên cạnh, thần sắc Nhạc Ly ngưng trọng, kể lại chuyện bọn họ giao phong với gã tu sĩ khi ở trong kết giới.
Sau khi kể xong, sắc mặt Thăng Thương trầm xuống, nói: “Cho dù cả ta, cũng chỉ biết Vạn Tương Quy kiếm ở Đông Cảnh Long Cốt, chứ không rõ cụ thể nơi nào, gã tu sĩ nhân loại đó, sao lại biết rõ chuyện Vạn Tương Quy kiếm đến thế?”
Nhạc Ly vội đáp: “Lúc ấy gã thập phần chắc chắn Vạn Tương Quy kiếm – Hạo Thương sẽ coi gã thành Ninh Phong tiên quân, có thể thấy gã có phương diện để tin cậy. Ước chừng vì thế, gã mới đi thẳng một đường tới Nịnh Hinh Cung. Hơn nữa còn biết trong Nịnh Hinh Cung có cấm chế, thậm chí cả phong ấn của Vạn Tương Quy kiếm cũng biết, vãn bối nghĩ, gã rất có thể là người bên cạnh Ninh Phong tiên quân năm đó.”
Thăng Tương cau mày suy tư, nói: “Chúng ta chờ ở đây, đợi gã đi ra, nhất định phải đánh chết, không thể để gã mang Vạn Tương Quy kiếm ra khỏi Thần Long Chi Uyên. Vạn Tương Quy kiếm có khả năng khai thiên lập địa, bị gã mang đi, không chỉ mỗi Thần Long Chi Uyên chịu khổ. Hơn nữa ngươi nói Vạn Tương Quy kiếm không nhận gã làm chủ, mà sáp nhập với người tên Liễu Quân Yến, có thể thấy Vạn Tương Quy kiếm trong phong ấn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, phải chăm sóc ân cần mới tỉnh lại. Lúc này gã không thể sử dụng Vạn Tương Quy kiếm được, chúng ta cứ chờ ở đây giải quyết gã.”
Bấy giờ Quân Trì chỉ có thể đặt hy vọng lên người yêu tu tu vi cao cường, hỗ trợ cứu đệ đệ, lấy năng lực bản thân, hoàn toàn không thể đối kháng ma tu nhân loại.
Mà Quân Yến có sống sót hay cứu chữa được sau khi bị Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập hay không, chỉ phải chờ tới đó mới biết.
Lại nói chuyện bên trong kết giới, ma tu dẫn theo Quân Yến tới chỗ tấm khiên Huyền Sắc, gã nhìn xung quanh, nhận thấy Nhạc Ly và Quân Trì đã từng đi qua đây.
Ở Thần Long Chi Uyên, lực lượng của gã, trong mắt Giao Long tu hành mấy vạn năm, căn bản chẳng là gì, bản thân gã không phải không biết tự lượng sức, cho nên đương nhiên không muốn chịu chết.
Vì thế so đo một phen, gã ném Quân Yến xuống đất.
Phong ấn chưa cởi bỏ hoàn toàn, để kiếm linh – Vạn Tương Quy kiếm chưa tỉnh giấc ở nhờ, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cũng phải phí chút công phu, huống hồ Quân Trì chỉ mới Luyện Khí kỳ, dưới mắt đại năng, Luyện Khí kỳ căn bản không phải tu sĩ, chỉ khi Trúc Cơ kỳ mới là đứng trước ngưỡng cửa tu chân.
Vậy nên trong mắt ma tu, Quân Yến và người phàm chẳng khác gì nhau.
Mà hết lần này đến lần khác người phàm bị Vạn Tương Quy kiếm ở nhờ vẫn chưa chết, chẳng qua thần hồn bị trấn áp mạnh mẽ, không chút phản ứng.
Hơn nữa thân thể y dần dần băng lạnh, chắc không lâu nữa, y sẽ bị Vạn Tương Quy kiếm cắn nuốt hoàn toàn.
Ma tu có thể đoán trước, Vạn Tương Quy kiếm cắn nuốt người phàm xong, kẻ kế tiếp chính là gã.
Mà ma tu chỉ muốn đánh thức Vạn Tương Quy Kiếm, nhận gã làm chủ, nhưng giờ Vạn Tương Quy kiếm bị phong ấn quá lâu không dễ tỉnh lại, hơn nữa khuyết thiếu lực lượng lúc trong phong ấn, vậy nên nó sẽ tìm ký chủ để khôi phục.
Ma tu phỏng đoán nguyên nhân Vạn Tương Quy kiếm lựa chọn Quân Yến, nếu gã trở thành ký chủ thứ hai, tu vi bây giờ là Hóa Thần hậu kỳ, bị Vạn Tương Quy kiếm sống nhờ, chỉ sợ hao tổn khí lực, vô pháp khống chế nó, rất có khả năng chết tại Thần Long Chi Uyên này.
Suy xét một hồi, ma tu vẽ một cái trận pháp trên đất, lại đánh thêm trận kỳ, trận pháp lập tức kích hoạt, quang mang xuất hiện ở giữa, hắn ném Quân Yến vào, hướng trận kỳ đánh thêm không ít ký hiệu, ký hiệu lưu thông, thông qua trận pháp tiến vào cơ thể Quân Yến, nhờ thế, cơ thể đang đóng băng mới chậm rãi dừng lại.
Y nằm trong trận pháp vẫn không nhúc nhích, nhìn như đã chết.
Làm xong mọi chuyện, gã ma tu lại nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới thi thuật lên tấm khiên, tấm khiên chậm rãi mở lớn, gã nắm Quân Yến, bay ra ngoài.
Vừa mới bay ra, ngoại trừ dương quang ngênh đón, còn có một đạo kiếm ý, kiếm ý mang theo hàn ý lạnh thấu xương, giống như đi tới nào, nơi đó liền bị đông lạnh.
Gã ma tu khó khăn né tránh, lập tức thu hồi tấm khiên khảm trên kết giới, tấm khiên rầm một tiếng rơi xuống đất, khẩn cấp chặn đạo kiếm ý tiếp theo.
Tấm khiên quả thực rất cao, chắn kiếm ý thôi đương nhiên không có vấn đề, khi kiếm ý va chạm lên tấm khiên, cũng chỉ khắc một vết lên trên, chứ không đục thủng nó.
Gã ma tu không kịp xuất thủ, Hoàn Vũ lập tức tiến đến nghênh đón, ma tu biết mình không phải đối thủ của họ, cho nên không dám đỡ, giơ tay, ném Quân Yến về phía Hoàn Vũ.
Hoàn Vũ xuất một cái trường tiên, roi hóa thành trường xà đầy linh hoạt, một cái quấn lấy Quân Yến, còn lại tiếp tục đánh về phía ma tu.
Gã ma tu lấy một cái bình ngọc, bình ngọc vừa được gọi ra, một dòng nước mãnh liệt bắn ra, giống như biển rộng chảy ngược, phóng về phía Hoàn Vũ, mấy con xà nháy mắt cũng bị đẩy ngược.
Thừa thời cơ, gã ma tu gọi một pháp bảo không biết tên, mở một lỗ hổng giữa không trung, gã vừa tiến vào trong, lỗ hổng lập tức khép lại.
Lúc này Thăng Tương mới phá xong tấm khiên, ánh sáng trên tấm khiên càng mờ dần, dưới đợt kiếm ý cuối cùng hóa thành một mảnh bông tuyết, nháy mắt nổ tung, chậm rãi rơi xuống.
Thăng Tương vội hướng ma tu truy kích, nhưng khe hở không gian đã đóng, hắn chỉ có thể đứng nơi đó, phí công giương mắt nhìn.
Hoàn Vũ xách Quân Yến bay tới chỗ Nhạc Ly và Quân Trì, Quân Trì đã biến thành hình người, chạy vội tới đón, tiếp nhận y từ tay Hoàn Vũ.
Thăng Tương hóa thành một đạo quang bay đến đến, đứng bên cạnh Hoàn Vũ, tức giận bất bình, “Vậy mà để gã trốn thoát, thứ giúp gã phá hư không chạy trốn là cái gì, ngươi có chú ý tới không?”
Hoàn Vũ cau mày: “Chưa từng thấy qua. Chỉ sợ lai lịch bất phàm.”
Thăng Tương nói: “Ngươi thủ ở đây, lấy tu vi gã, dù có phá hư không rời đi, cũng không thoát khỏi Thần Long Chi Uyên, bây giờ ta đuổi theo gã.”
Hoàn Vũ nói: “Tạm thời khoan đi đã, Vạn Tương Quy kiếm đã sáp nhập vào tiểu tử này, gã không mang gì đi cả. Ngươi đi rồi, không chừng gã sẽ ‘giết cái hồi mã thương*’.”
(*) hồi mã thương: một chiến thuật chiến đấu mang tính bất ngờ, không kịp trở tay.
Vừa rồi Hoàn Vũ tiếp Quân Yến, thuận tiện dò xét kinh mạch một phen, lúc này Vạn Tương Quy kiếm đang ở trong đan điền y, đan điền Quân Yến so với những tu sĩ khác rộng lớn cứng cỏi hơn nhiều, nhưng tu vi y thấp quá, căn bản không chịu nổi uy áp thanh kiếm này, đan điền cứ chậm rãi, từng chút một bị phá hư.
Mà sở dĩ Hoàn Vũ có thể dò xét cơ thể y, bởi bì Vạn Tương Quy kiếm lại bị phong ấn một phần.
Vạn Tương Quy kiếm – Hạo Thương, đã nhắm chặt hai mắt lại, cả người cũng rút về trong thân kiếm, chỉ lộ mỗi gương mặt ra ngoài, thần sắc không còn oán hận như lúc đầu, mà ngược lại hết sức an tường.
Bởi vì thần sắc Hạo Thương, đan điền và kinh mạch Quân Yến, trong tình trạng từ từ hỏng dần, chứ không phải bị cắn nuốt ngay lập tức.
Hoàn Vũ nói tình hình mình vừa tra xét cho Thăng Tương nghe, Thăng Tương cũng ngồi xổm xuống, nâng tay Quân Yến tra xét một hồi, sau đó gật đầu, nói: “Chỉ sợ do ma tu gây nên, phong ấn Vạn Tương Quy kiếm. Bất quá cái phong ấn này trông rất kỳ quái.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Hoàn Vũ.
Hoàn Vũ nói: “Sau khi ngươi hóa hình thì theo kiếm tu, còn ta không phải, ngươi nhìn ta làm chi, ta đã xem nhưng không thấy phong ấn kiếm linh đó có vấn đề gì.”
Thăng Tương nhất thời không thể nói phong ấn quái lạ chỗ nào, chỉ trầm tư thật lâu.
Quân Trì ôm Quân Yến vào lòng, nhìn sắc mặt y trắng bệch, cả người lạnh như băng, không hề có động tĩnh, dường như cả hô hấp cũng không còn.
Nhưng hắn biết Quân Yến chưa chết.
Loại tình huống này khiến Quân Trì khủng hoảng hơn bao giờ hết, hắn vội nói với Hoàn Vũ, “Tiền bối, đệ đệ ta còn cứu được!”
Hoàn Vũ có chút khó xử nói: “Dù Vạn Tương Quy kiếm bị phong ấn, nhưng đan điền và kinh mạch đệ đệ ngươi vẫn vô pháp thừa nhận, bây giờ cả hai đều bị tổn hại, chỉ sợ không lâu sau, đan điền sẽ bị phá hư không còn nữa, kết cục là đường chết.”
Quân Trì không chút phản ứng ôm chặt Quân Yến, nói không nên lời.
Nhạc Ly nhìn bộ dạng ảm đạm chết tâm của hắn, nói với Thăng Tương: “Tiền bối, ngươi là kiếm tu, có thể lấy Vạn Tương Quy kiếm ra khỏi cơ thể Quân Yến không?”
Thăng Tương lắc đầu: “Vạn Tương Quy kiếm là thần khí, lấy năng lực ta, căn bản không thể. Chúng ta nhanh chóng dẫn y rời khỏi đây, nghĩ biện pháp bảo trụ y trước đã.”
Quân Trì cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ còn bản năng và lý trí hành động. Hoàn Vũ mang theo hắn, Thăng Tương mang theo Quân Yến, từ kết giới Long Cốt Sơn bay nhanh về phía Đông Cảnh Sơn.
Cha mẹ Nhạc Ly – Nhạc Tu và Hòa Hoa cũng bị thương, nhưng cả hai không đi bế quan chữa thương, mà đứng ngoài ngọn núi Đông Cảnh chờ, nhìn Hoàn Vũ Thăng Tương mang người về, vội tới đón.
Trước mặt Quân Trì, bọn họ thảo luận cách giải quyết Vạn Tương Quy kiếm, Thăng Thương nói: “Phong ấn hoàn toàn Vạn Tương Quy kiếm, như vậy Quân Yến mới có thể sống lâu hơn chút, nhưng Vạn Tương Quy kiếm là thần kiếm bổn mạng của Ninh Phong tiên quân, chúng ta không có biện pháp phong ấn thanh kiếm y. Bây giờ điều có thể làm, đó là cố chữa trị đan điền và kinh mạch Quân Yến, hơn nữa bảo trụ tính mạng y.”
Thần sắc Nhạc Tu trầm trọng, liếc nhìn Quân Trì một cái rồi lên tiếng, “Làm như thế, về sau Liễu Quân Yến e rằng không thể tăng tiến tu vi, con đường tu chân xem như bị hủy.”
Nhạc Tu đau xót như vậy, bởi vì hắn biết Quân Trì thập phần coi trọng Quân Yến, tình cảm hai huynh đệ vô cùng tốt.
Nhạc Tu là yêu tu có gia thất, cho nên hắn hiểu tình cảm nhân loại, mà Hoàn Vũ và Thăng Tương căn bản không thể lĩnh hội phương diện này, cho nên không hiểu Quân Trì vì Quân Yến mà thương tâm đến cỡ nào.
Quân Trì biết mình không thể làm bất cứ điều gì, chỉ đứng bên cạnh canh giữ Quân Yến đang nằm trên giường đá, nghe thấy lời bọn họ, hắn chỉ yên lặng cúi đầu thật thấp.
Hắn nghĩ, nếu khi đó mình ngăn cản Quân Yến, không cho y đến chỗ Long Cốt Sơn, thì đã không xảy ra chuyện này, hoặc hắn nên nghe lời Nhạc Ly, canh giữ bên ngoài Nịnh Hinh Cung không tiến vào, sẽ không xuất hiện việc Quân Yến bị Vạn Tương Quy kiếm dùng sống nhờ, nếu vậy y sẽ không gặp nguy hiểm đến thế…
Hắn thấy rất nhiều khả năng có thể né tránh tình hình hiện giờ, vậy mà hắn cố tình ngu đần như thế, hại Quân Yến thành bộ dáng như vậy.
Nhạc Tu vừa dứt lời, Thăng Tương không chút khách khí nói: “Muốn bảo mệnh, lại không cần trả giá đại giới, trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bảo trụ đan điền trước, sau đó đưa y tới trung ương trụ trời, nhờ Lưu Quân sư thúc mở rộng đan điền kinh mạch cho y, nếu không, ta chẳng chút tự tin mình có thể mở rộng đan điền kinh mạch khi y yếu ớt như vậy hay không.”
Nhạc Tu nhìn về phía Quân Trì: “Ngươi là huynh trưởng Quân Yến, hết thảy do ngươi quyết định.”
Quân Trì nắm chặt tay Quân Yến, nói: “Còn thỉnh các tiền bối làm chủ.”
Dứt lời, hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, không thể phát ra âm thanh, hắn nhớ lại vẻ mặt tự tin đầy kiêu ngạo của Quân Yến trước đây, nhớ lại lời y nói, nào là “Ta sẽ trở nên lợi hại”, nào là “Ta sẽ bảo vệ ca ca chu toàn”.
Quân Trì cố nén nước mắt, khiến lòng mình bình tĩnh hơn môt ít.
Hoàn Vũ Thăng Tương đều là người sảng khoái, bản thể chính của Hoàn Vũ là linh Giao bích thủy, sau khi hóa hình thì theo công pháp Thủy, thuộc tính nhu hòa, cho nên làm người bảo vệ là tốt nhất.
Vì thế y bảo vệ, Thăng Tương thi thuật, dùng mấy loại linh dược hiếm có bảo trụ đan điền Quân Yến trước.
Vạn Tương Quy kiếm trong đan điền y an tĩnh lơ lửng, dường như đã ngủ say, nhưng khí tức nó hướng ra ngoài, lại đang không ngừng tổn hại Quân Yến.
Hoàn Vũ và Thăng Tương ở trong động thi thuật, Quân Trì chỉ được chờ bên ngoài, hoa xà độc ngoài động vẫn diễm lệ như cũ, nhưng hai mắt hắn vô thần, ngồi xếp bằng một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhạc Ly không tiếp tục bảo trì nguyên hình, mà hóa thành con xà không to không nhỏ trườn tới cạnh hắn, nói: “Tuy nói đưa Quân Yến tới chỗ Lưu Quân sư tổ ở trung ương trụ trời, mở rộng kinh mạch đan điền xong, Quân Yến khó mà tu luyện được nữa, nhưng mà cũng chưa chắc, có một vài dị bảo, có thể gia tăng khả năng này. Tóm lại, mấu chốt là giữ được tánh mạng cái đã.”
Quân Trì gật đầu: “Ta hiểu, đa tạ tiền bối.”
Quân Trì biết, bây giờ Quân Yến ngoại trừ là đệ đệ hắn, đối với ngươi khác, y còn là “nơi chứa” Vạn Tương Quy kiếm.
Thế nhưng, cũng như Nhạc Ly nói, giữ được tánh mạng quan trọng hơn bất cứ gì.
Hoàn Vũ và Thăng Tương thi thuật xong, liền nói muốn đưa y tới trung ương trụ trời ngay.
Quân Trì xin đi cùng, Thăng Tương không cự tuyệt.
Trước khi đi, Quân Trì nhờ Nhạc Ly nói lại với Tư Mã Hoài, giúp hắn chiếu cố Tiểu Hôi, sau đó xoay người tới chỗ Hoàn Vũ.
Từ Đông Cảnh Sơn tới trung ương trụ trời, Quân Trì hóa thành Chu Tước không ngủ không nghỉ mới có thể đi ngàn dặm một ngày, khoảng một tháng sau mới tới nơi, Hoàn Vũ và Thăng Tương đương nhiên không chọn biện pháp chậm như thế.
Linh khi bổn mạng của Hoàn Vũ – Bạch Vũ Hư Không Phiến có thể phá vỡ hư không, dựa theo mục đích chủ nhân, định vị tới trung ương trụ trời, y dùng quạt xé rách hư không, sau đó bao vây bốn người trong bọc linh khí, cứ thế mà tiến nhập, bất quá không đến một canh giờ, bọn họ đã đi ra từ đầu bên kia.
Quân Trì do Hoàn Vũ chở, bọn họ đang bay giữa không trung, phía dưới là rừng cây vô hạn, cây cối vừa cao vừa xanh, có cây cao tới hàng trăm trượng, mây trôi lơ lửng, rừng cây bên dưới bao quanh không ít hồ, phía xa xa, một ngọn núi cao vút khuất dưới đám mây khiến ta khó thể thấy toàn cảnh.
Mới liếc nhìn ngọn núi kia thôi, đã cảm thấy áp lực hùng hồn vô biên ập tới, khí tức Đại Long tạo thành uy áp thập phần cường đại.
Ngọn núi đó, phủ đầy tuyết trắng, quang mang phản xạ, một số chỗ, lộ ra chấm đen nho nhỏ.
Mây trắng lượn lờ quanh núi, rừng cây có không ít bầy chim bay lượn, nhưng xung quanh ngọn núi đó, lại không thấy bất kỳ sinh vật nào.
Cả cây cối cũng không.
Phần đất giao giữa mảnh rừng cây và ngọn núi, cũng không có cỏ cây sinh sống, mà phủ đầy tuyết, quang mang lấp lánh.
Không đợi Quân Trì hỏi, Hoàn Vũ đã nói: “Kia là trung ương trụ trời. Do chín vị trưởng lão bộ tộc Thần Long đã dùng thân thể chống đỡ ở trung ương bầu trời, khiến cả Thần Long Chi Uyên hòa thành một thể, long tức nhờ đó mới tuần hoàn vô tận, quy luật và kết giới Thần Long Chi Uyên cũng được củng cố và hoàn thiện.”
Hoàn chương 38.
/86
|