Ta người đi vào con đường nhỏ hẹp, theo phản xạ, Hàn Giang rút dao găm ra, đi đằng trước, Đường Phong kéo Lương Viện đi phía sau. Đường Phong vừa đi vừa liên tục ngẩng đầu lên nhìn, sợ giống như ban sáng, bị những cái xác khô từ trên trời rơi xuống, trúng thắng vào đầu. Nhưng lần đi này họ rất yên hình, không có ngõ cụt, không có những con ngõ phức tạp, càng không có xác khô từ trên trời rơi xuống.
Đường Phong đi một đoạn, đột nhiên, phát hiện thấy bức tường bên cạnh lối đi nhỏ hẹp, một bên vách nhà và cả lối đi dưới chân đều màu đen; anh vội gọi Hàn Giang lại: “Anh phát hiện thấy chưa? Ở đày toàn màu đen thôi!”
"Nhìn thấy rồi, ở đây chắc là từng bị thiêu cháy!” - Hàn Giang bình tĩnh nói.
“Hơn nữa còn cháy rất lâu!” - Đường Phong ngây ra nhìn mặt tường bị cháy đen thui.
“Kỳ lạ ở chồ tường căn hộ bị thiêu cháy lâu như vậy mà không hề bị đổ!” - Lương Viện bồng nói.
"Đúng vậy! về lý mà nói thì tường bị đốt cháy trong một thời gian dài, những căn nhà đất nén này sẽ không chịu được...” - Đường Phong cũng phụ họa theo.
Nhưng anh vẫn chưa nói hết thì phía trước bồng rộng mở thênh thang.
Hàn Giang cười đểu: “Sao rồi, tường ở đây đều bị thiêu đổ hết cả rồi!”
Hóa ra đi tới đây, phần lớn tường nhà sát lối đi đều đã sụp đổ, Đường Phong trông thấy bên trong là một cái sân rất to. Ba người đi vào trong sân. xem ra cái sân này rất kỳ lạ, bên trong có rất nhiều dãy buồng nhỏ cách nhau. "Cái này để làm gì vậy?” - Lương Viện hỏi.
"Chuồng ngựa!,: - Hàn Giang đã nhìn ra.
Hàn Giang dùng chân đạp một cánh cửa gồ mở ra, bên trong là một con ngựa bị cháy đen thui. Đường Phong lại mở chuồng khác ra, một con ngựa khác bị thiêu cháy y hệt nam cạnh máng ngựa, trông dáng nằm chết rất đau đớn.
Ba người đi thám thính khắp sân, trong sân không phát hiện thấy xương người, chỉ có xương của ngựa. "Không đúng! Đúng ra mà nói thì đại quân Mông cổ Lương Viện vừa hét vừa hớt hải chạy về, nhào ngay vào lòng Đường Phong. Đường Phong và Hàn Giang chăm chú nhìn, thấy qua khe cửa, từ cao xuống thấp là năm cái đầu lâu nhìn rất kinh dị, cái nào cái nây răng chìa ra ngoài, vô hung tợn. Đường Phong cũng run bắn lên, tới khi bình tĩnh lại, anh mới nhìn ra đây đều là những đầu lâu của xác khô. Nhưng tại sao những chiếc đầu lâu này lại xếp từ thấp lên cao, xếp thành một hàng?
“Được rồi, đều là xác khô, không phải sợ!” - Lúc Đường Phong an ủi Lương Viện, Hàn Giang đã cầm chắc lấy dao găm, tiến lên phía trước, Đường Phong cũng ôm Lương Viện đi theo. Hàn Giang hạ dao xuống, đưa hai tay ra đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Cánh cửa không mấy to
nặng, nhưng cũng chỉ nhích được một chút, mặc cho Hàn Giang cố gắng đến mấy, anh cũng không đẩy tiếp được cánh cửa. Hàn Giang và Đường Phong đều đã hiểu ra, phía sau cánh cửa chắc chắn bị vật nặng gì đó chặn lại.
Ba người lui vào trong sân, Hàn Giang quan sát một lượt cánh cửa này. sau đó trông thấy phía bên phải cánh cửa có một đoạn tường quây đã bị đổ một nửa: '‘Từ đây vào trong xem sao!”
Hàn Giang trèo lên bức lường đô nát trước tiên rồi nhảy xuống dưới. Đường Phong và Lương Viện cũng bám theo ngay sau anh. Cảnh tượng bên trong khiến cả ba người vô cùng kinh ngạc rồi không ngừng nôn ọe. Đen ngay Hàn Giang đã từng không biết bao nhiêu làn nhìn thấy xác chết, mà cũng nôn thốc nôn tháo.
Bởi vì trước mặt họ là đầy một sân xác khô, đấy vẫn chưa thấm vào đâu, mà điều khiến họ khinh sợ hơn chính là phía sau cánh cửa đẩy mãi không mở được ra, xác khô gần như tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau. 'Đúng là một núi xác!" - Đường Phong lẩm bẩm.
2
Ba người rón rén nhón chân bước tới vì gần như không còn chỗ nào để họ đặt chân. Họ đi tới chính giữa sân, khoảnh sân này to gần bằng khoảnh sân bên ngoài, trong sân cũng là từng dãy chuồng ngựa. Một nửa cánh cửa đã đổ nát, còn nửa kia đang mở ra, Đường Phong có
Thể nhìn thấy, phía sân bên đó cũng là đống thi thể chất thành núi, ngoài xác người còn có cả xác ngựa.
Tuy người và ngựa đều đã chết được mấy trăm năm, nhưng Đường Phong vẫn cảm nhận thấy rõ mùi máu tanh, thứ mùi này bủa vây anh, khiến anh cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
‘ở đây đều là chuồng ngựa!” - Hàn Giang phán đoán.
“Đúng vậy, từ những thứ khoác trên mình những cái xác này cho thấy chúng không giống với những xác khô ở cổng nam thành, những người này chắc đều là những kỵ binh!'’ - Đường Phong khắng định.
“Kỵ binh? Không thể tin được, những kỵ binh này sao vẫn không lên ngựa xuất quân đánh trận, mà lại bị thảm sát tập thể trong chuồng ngựa?” - Hàn Giang lắc đầu, không sao tin được.
“Tôi nghĩ chúng ta cứ xem xét kĩ trước đã, anh có để ý thấy không, trong sân này phần lớn xác chết đêu hướng về cánh cửa, thậm chí phía sau cửa còn xảy ra hiện tượng chồng đè lên nhau. Những người bị đè ở dưới e rằng vốn không phải bị kè thù giết chết, mà là do bị giẫm đạp đến chết!” - Đường Phong nói.
“Tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là trong sán đã xuất hiện một kẻ thù đáng sợ, những người này vốn không thể chống chọi được nên phải tháo thân.
Bản năng sinh tồn khiến họ bất chấp tất cả lao về phía cánh cửa, nhưng cánh cửa này lại vì nguyên nhân nào đó
mà bị bịt chết lại.” - Hàn Giang phân tích.
‘Có thể cánh cửa này vốn không bị bịt lại, mà là do lượng người phía sau cánh cửa quá đông, ai ai cũng muốn tháo chạy, nên những người phía trước không tài nào mở được cửa, cuối cùng dẫn tới cảnh giẫm đạp. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là kẻ thù nào đã khiến binh mã Mông cổ hùng mạnh phải khiếp sợ đến vậy, để đến nồi chưa kịp rút đao ra chém giết mà họ đã bỏ chạy toán loạn?" - Đường Phong nghi ngờ.
"Đúng vậy! Ở đây vốn không có thành hũ như ở công nam, nên kể cà họ có bị bao vây di chăng nữa, thì những chiến sĩ này cũng hoàn toàn có thể rút dao phản kháng. đấu chọi sống chết lần cuối với kẻ thù.” - Hàn Giang cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Đường Phong lại tiến lên phía trước vài bước, và đột nhiên mắt anh nhìn chằm chằm vào một cái xác khô. Khi Đường Phong nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn và méo mó cực độ của cái xác này, anh lại cảm thấy buồn nôn. Anh cố kìm nén, tiếp tục nhìn, khi nhìn lên ngực của cái xác. mắt anh bỗng mở to: từ phần ngực tới phần bụng của cái xác này đều phanh hết ra, áo giáp sắt bên ngoài không biết đi đâu mất, ruột và nội tạng khô cong queo vương vãi khắp nơi, thế này là thế nào? Đường Phong thấy sởn cả da gà, anh lớn tiếng gọi Hàn Giang. Lương Viện cũng định chạy theo, nhưng Đường Phong ngăn cô lại: “Lương Viện, em đừng tới đây!”
Lương Viện đứng im chỗ cũ, không biết làm gì.
Hàn Giang nhìn thấy cái xác này liền nôn luôn, cả ngày chưa ăn uống gì nên cậu nôn ra toàn nước. “Mẹ kiếp, cậu gọi tôi tới để nhìn cái gì đây? Cứ thế này dạ dày tôi không chịu nổi đâu đấy!” - Hàn Giang oán thán, nhưng Đường Phong mặc kệ; rồi bản thân Hàn Giang cũng nhanh chóng nhìn ra vấn đề, anh ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát phần ngực và bụng của cái xác và chau mày: “Mẹ kiếp, sao lại thế này?”
“Sao?” - Đường Phong hỏi
“Không phải bị chém, cũng không phải bị tên bắn chết, giống như bị móng vuốt của thú moi ra!”
“Móng vuốt cúa thú?” - Đường Phong nổi da gà, anh lập tức nghĩ ngay ra: “Sói?!”
“Không giống, cơ thể của sói vốn không to, loài dã thú này chắc phải rất cao to, cậu xem con ngựa bên cạnh cũng bị moi hết ruột gan.”
Đường Phong lúc này mới để ý tới con ngựa bên cạnh, gần như cũng giống hệt. Hàn Giang lại nói tiếp:
“Sói khó có thể làm như vậy với loài ngựa cao lớn này”. Đường Phong gật gù: “Tôi đã nghĩ tới gấu, nhưng trên sa mạc không thể có gấu!”
Hàn Giang lại lắc đầu: “Kể cả trong sa mạc có gấu đi chăng nữa, thì cũng không thể là gấu, bởi vì động tác của loài dã thú này phải nhanh nhẹn hơn gấu, loài gấu chậm chạp hơn rất nhiều!”
“Vậy đó là cái gì?”
Hàn Giang ngước nhìn trời, trầm ngâm một hồi,
cuối cùng lại lắc đầu: "Thật quá kinh sợ, nhất thời tôi không nghĩ ra là loài dã thú nào tấn công nữa!”
“Nhìn xem, ở đây vẫn còn!” - Đường Phong lại phát hiện ra mấy cái xác cũng bị móc lòi ruột gan như vậy.
“Đừng tìm nữa, cậu xem trên người những người này đều có đao. cung tên. nhưng hầu như tất cả bọn họ đều chưa kịp rút đao ra đã bở chạy toán loạn. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao những người ở đây lại sợ hãi đến như vậy, bất chấp tất cả lao về cánh cổng phía tây!” - Hàn Giang ưu tư nói.
“Tôi cũng hiếu rồi. là do dã thú mà anh nói!”, Đường Phong ngẫm nghĩ, "Có thể người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành đã nuôi loài dã thú nào đó...”
“Ai mà biết được, vết thương kỳ dị! Tóm lại, cái nơi cái quỷ này khiến tôi chịu hết nổi rồi, rút lui cái đã rồi tính tiếp.” - Hàn Giang nói bằng giọng ra lệnh.
Ba người lại leo ra ngoài từ chỗ ban nãy họ vào, đi men theo con đường nhỏ hẹp, đi thẳng tới con đường lớn phía đông thì họ mới có thể hít thở được chút không khí trong lành.
3
Quay trở lại con đường phía đông mà lúc sáng sớm họ bay xe vào đây, Đường Phong lúc này mới chú ý thấy, bức tường phía đông không biết ngay từ lúc xây đã thấp lè tè hay là do mấy trăm năm bào mòn mà trở thành như vậy,_ nhưng xem ra rõ ràng là nó thấp hơn rất nhiều so với
những chỗ tường thành khác. Đoạn tường thành ban sớm họ bay qua chính là đoạn thấp nhất.
“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” - Đường Phong hoang mang hỏi Hàn Giang
“Cậu hỏi tôi? Tôi cũng không biết, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm một nơi qua đêm đã!” - Hàn Giang thất vọng khi lại nhìn thấy bức tường đất nện cách đó không xa.
'Tôi đề nghị đêm nay ở trong xe!” - Lương Viện hình như đã hoàn hồn sau giây phút hoảng hốt ban nãy.
•‘Phí lời, kể cả ở trong xe cũng phải nghĩ xem chúng ta sẽ dừng xe ở đâu!” - Hàn Giang nói.
“Chúng ta không thể lái xe trên sa mạc, nếu không buổi đêm bão cát nổi lên là phiền lắm đấy. Tôi thấy hiện giờ có hai nơi có thể lựa chọn. Một là về chỗ tối hôm qua qua đêm, hai là tới trước cổng quan sở ở con đường phía bắc.” - Đường Phong phân tích.
Hàn Giang nghe Đường Phong nói vậy, cười đau khổ rồi lắc đầu: “Cả hai chỗ đều không ổn, một chỗ ở chính giữa tử thành, có trời mới biết được buổi đêm sẽ xảy ra chuyện gì, xác khô, quái thú và cả những người bạn cũ của chúng ta nữa; còn chỗ kia thì làm bạn ngay cạnh những đống xác khô. Mà chết ở chỗ, Đường Phong, cậu vẫn chưa phát hiện ra sao? Hiện giờ chúng ta đang mắc kẹt trong tử thành này đấy!”
Đường Phong lập tức hiểu ý Hàn Giang: “Đúng vậy, ban sớm để tránh bão cát, chúng ta đã bay xe vào
đây. Kết quả tìm kiếm khắp thị trấn thì chỉ có phía nam mới có cổng ra ngoài, nhưng nó lại bị thép chảy bịt chết rồi. Bây giờ muốn ra ngoài, thì phải bay xe ra từ đoạn tường thấp phía đông này. Nhưng lúc bay vào thì đường phía đông bàng phẳng, nhưng bây giờ bay ra thì bên ngoài thành lại là kinh quan, không cẩn thận 'con lừa dũng mãnh' lại đâm vào kinh quan cũng nên..
“Mẹ kiếp, chúng ta bị mắc kẹt trong thị trấn này rồi. kế cả chúng ta trèo dược ra ngoài cũng chăng ích gì, muốn tiếp tục tiến sâu vào trong sa mạc thì không thể không có xe. Ncu đâm một phát vào kinh quan bên ngoài, hậu quá khó mà tưởng tượng!” - Hàn Giang nhìn tòa kinh quan bên ngoài bức tường phía đông, lắc đầu nói.
Lúc này Lương Viện mới nhận thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng ngay lập tức cô đã từ buồn chuyển sang vui: “Hai người đàn ông vạm vỡ các anh ngốc thật đấy. bức tường phía đông này vốn không cao. Em thấy trong thị trấn vẫn còn một số công cụ còn sót lại, trên xe chúng ta cũng mang theo một chiếc xẻng, chúng ta cùng san bằng bức tường này là xong!”
“Đừng có hão huyền, em thấy bức tường này không cao nhưng nó được làm bằng đất nện, rất kiên cố. Chỉ dựa vào những công cụ của chúng ta hiện giờ mà muốn san bằng bức tường này ư, khó đấy!” - Đường Phong phản bác lại.
Hàn Giang ngẫm nghĩ một hồi, ngược lại rất hứng thú với ý kiến của Lương Viện: “Ý kiến của Lương Viện không phải là không thể được, quan trọng là cần thời gian. Hôm nay chắc chắn không kịp, tôi thấy hay là hôm nay chúng ta ngủ lại trước công quan sở đi, sáng sớm mai sẽ đi phá tường. Đúng rồi, 'con lừa dũng mãnh’ của chúng ta vẫn đỗ ở đây chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?” Hàn Giang nói vậy, lập tức khiến hai người còn lại bắt đầu lo lắng, rồi cả ba vội vàng quay trở lại trước cổng quan sở ở đường phía bắc, nhìn thấy “con lừa dũng mãnh" vẫn nguyên vẹn đỗ đó, mọi người mới yên lòng.
Hàn Giang vẫn chưa yên tâm, vẫn kiểm tra trong kiểm tra ngoài một lượt. Lương Viện vô tư nói: “Không cần căng thẳng vậy đâu, chỗ này đến một người sống đều không có, thì lấy đâu ra ai ra tay với cái xe của chúng ta?”
“Cảm giác cúa tôi không ổn! Còn... còn cả tiếng súng nữa!” - Hàn Giang vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm.
Hàn Giang thấy xe không có vấn đề gì liền nhảy xuống. Lúc này, Đường Phong đột nhiên cúi xuống gầm xe, nhặt từ dưới đó lên một vật, huơ huơ trước mặt Hàn Giang: “Gã này là của anh phải không?”
“Của tôi?” - Hàn Giang hơi sững người ra, định thần nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ hóa ra trên tay Đường Phong đang cầm một con dao sắc nhọn.
4
“Dao găm!” - Lương Viện kêu lên.
Hàn Giang cũng giật mình, vội vàng sờ xuống đôi bốt của mình, dao găm vẫn còn đấy: "Gã của tôi vẫn ở đây.”
“Vậy thì lạ thật, con dao này rất giống con dao của anh. gần như giống hệt.” - Đường Phong đưa con dao cho Hàn Giang.
Hàn Giang cầm lấy con dao. cẩn thận ngắm nghía một hồi, như đang chìm trong suy tư. mãi lâu sau anh mới ngạc nhiên nói: “Quả thật rất giống, tuy không cùng một số hiệu, nhưng cơ bản có thể khẳng định nó được sản xuất cùng một xưởng với con dao của tôi, thậm chí cùng một thợ chế tạo ra!”
“Nhưng con dao găm của anh là dao quân dụng mà!" - Đường Phong ngạc nhiên.
“ừm, con dao găm quân dụng này của tôi thuộc lô dao được chế tạo đặc biệt, sổ lượng sản xuất rất ít. Con dao mà cậu nhặt được, tính chất giống hệt con dao của tôi, cũng là lô dao được chế tạo đặc biệt, số lượng cũng rất ít. Con dao được đặc chế thế này thường chỉ trang bị cho bộ đội đặc chủng, những người khác không thể có được. Nhưng trong sa mạc Gobi hoang vu lại đột nhiên xuất hiện một con dao găm thế này...” - Hàn Giang không nói tiếp.
Mắt Đường Phong sáng lên: “Không thể là của quân đội nào khác được, cũng có nghĩa là con dao này rất có khả năng xuất thân từ lão K, nhưng lão K đã tuyên bố giải tán rồi mà!”
“Nhưng người của lão K vẫn còn!” - Hàn Giang bỗng bình tĩnh thốt ra một câu.
Đường Phong run bắn lên, anh lập tức hiểu ý Hàn Giang: “Anh nghi ngờ người của lão K cũng đến đây rồi và đang ở gần đây, thậm chí còn ở trong tòa tử thành này?”
Đường Phong nói vậy khiến Lương Viện sợ hãi nhìn xung quanh. Mặt trời đã xuống núi, màn đêm đã bao trùm tử thành trên sa mạc. Những con phố chết chóc, những con dường chết chóc, thị trấn cổ chết chóc, ngoài chúng ra không trông thấy bất cử sinh vật nào, bất cứ thực vật nào, bất cứ thứ gì có sức sống, trừ khi... trừ khi những xác khô này sống dậy.
“Là ai được nhỉ?” - Đường Phong và Lương Viện gần như cùng lúc thốt lên.
Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Khả năng lớn nhất là Triệu Vĩnh hoặc thuộc hạ của anh ta. Nhưng..."
“Nhưng gì cơ?” - Đường Phong không hiểu.
“Đường Phong, cậu có bao giờ nghĩ tới việc, nếu như Triệu Vĩnh ở đây thì lẽ nào anh ta không trông thấy chúng ta? Tại sao anh ta không lộ diện? Còn... còn tại sao con dao này lại xuất hiện dưới gầm xe của chúng ta? Điều này giải thích thế nào đây?" - Hàn Giang hỏi một tràng khiến Đường Phong không kịp nghĩ.
"Việc này..." - Đường Phong trầm ngâm.
Hàn Giang nói tiếp: "Nếu là Triệu Vĩnh thì anh ta không cần thiết phải chơi trò trốn tìm với chúng ta, càng không thể cố ý quẳng con dao xuống dưới gầm xe của chúng ta.”
Đường Phong gật gù rồi nói tiếp: “Vậy thì giải thích thế nào về việc con dao này xuất hiện dưới gầm xe của chúng ta?”
“Chúng ta tạm thời loại trừ Triệu Vĩnh trước đã, hãy nói về người đã đặt con dao dưới gầm xe của chúng ta, động cơ của người này là gì? Nếu như để dọa dẫm thì phải cắm con dao ở vị trí dễ nhìn thấy, ví dụ như trên nắp xe hoặc là trong ghế lái. nhưng gã ta lại không làm như vậy!” - Hàn Giang đang định nói tiếp bỗng dừng lại.
“Đúng vậy. ban nãy con dao này nằm dưới gầm xe, chẳng nhìn ra động cư gì cả!” - Đường Phong nói.
“Còn một khả năng nữa, chính là điều ban nãy chúng ta lo lắng, có người muốn phá hoại xe của chúng ta - Hàn Giang nói.
“Phá hỏng xe? Chọc thủng lốp của ‘con lừa dũng mãnh’!” - Lương Viện lại hét toáng lên rồi vội vàng cúi xuống nhìn lốp xe.
Không phải xem đâu, ban nãy tôi đã kiểm tra hết rồi, tất cả lốp xe đều nguyên vẹn, nếu lốp xe của chúng ta mà bị chọc thủng thì quả thật rất phiền phức!” - Hàn Giang cười đau khổ.
“Không dọa dẫm, cũng chẳng phá hoại, vậy người này muốn gì nhỉ?” - Đường Phong thật sự không hiểu.
Hàn Giang cũng trầm ngâm, cuối cùng đành phải lắc đầu - "Chốn này quá nhiều chuyện lạ đời, tôi thật sự cũng không hiểu ra tại sao con dao lại xuất hiện ở đây. Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu con dao này không phải của ba chúng ta thì chắc chắn là của người thứ tư.
“Người thứ tư?” - Tuy Đường Phong đã chuẩn bị
trước tâm lý nhưng khi Hàn Giang khẳng định, nói ra câu này thì anh vẫn giật thót tim.
5
Hàn Giang đưa con dao cho Đường Phong để anh phòng thân. Không còn lều nữa, ba người đành phải ngủ trong xe, Hàn Giang và Đường Phong lần lượt canh gác.
Trước khi ngủ, Hàn Giang đặc biệt cảnh cáo Đường Phong và Lương Viện, chỉ dược phép ở trong xe, không được đi đâu cả, nhất là không được phép tiến vào cánh cửa quan sở phía đối diện.
Nửa đêm trước mọi việc đều bình thường. Vào lúc sáng sớm, Đường Phong canh gác thay Hàn Giang, và chẳng mấy chốc Hàn Giang đã ngủ say ngay bên cạnh Đường Phong, ngáy vang trời. Đường Phong dụi dụi đôi mắt lèm nhèm, thẫn thờ nhìn cánh cửa đã bung ra của quan sở đời nhà Nguyên trước mặt, nghĩ tới những căn phòng giống hệt nhau trong đó, lòng anh bỗng trở nên hỗn loạn. Bên trong đó cất giấu bí mật gì? Xác khô sống dậy hay là quái thú hung ác? Hay là người thứ tư mà Hàn Giang nhắc tới?
Ngẫm nghĩ một hồi, Đường Phong liền mở cửa xe ra, bước xuống xe, anh đi thật nhanh rồi chậm rãi bước lên những bậc thềm trước cửa quan sở. Khi bước tới bậc cuối cùng. Đường Phong dừng lại, anh rướn cổ, nhìn vào bên trong, trong đó tối om om. Những kiến trúc đổ nát tỏa ra thứ mùi kì dị, bên trong có thứ gì đó thu hút Đường Phong, nhưng khi anh vừa định bước vào thì lời cảnh cáo của Hàn Giang và những gì Misha gặp phải bỗng hiện ra trong đâu. khiến anh rùng mình rồi thu chân lại.
Đường Phong thẫn thờ đứng trước cửa quan sở, mãi lâu sau anh mới quay lại nhìn toàn bộ thị trấn. Cả tòa Thiên Hộ Trấn im lìm như chết, không có lấy một ánh sáng, không nghe thấy chút động tĩnh nào. Và kỳ lạ, tại sao hôm nay đến cả tiếng gió cũng không có? Lòng Đường Phong đầy hoài nghi, anh tiếp tục nhìn ra xa hơn, vọng gác phía công nam bao trùm trong bóng tối, bên ngoài cổng thị trấn là sa mạc Gobi mênh mông... Đột nhiên. Đường Phong cảm thấy hình như trên vọng gác có đốm sáng nhấp nháy tưởng chừng như rất gần.
Đường Phong ra sức dụi dụi mắt, nhìn tiếp vọng gác công nam, trên vọng gác quả thực có đốm sáng nhấp nháy, đốm sáng đó yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, đung đưa trên đó. Đường Phong cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, đó là gì vậy? Là ma trơi của vô số oan hồn trong thị trấn hay là của người thứ tư bí ẩn?
Đường Phong cũng không dám tin mọi thứ trước mắt, anh lo sợ đó là oan hồn của vô số xác khô trong thị trấn, anh lo sợ những đốm sáng trên vọng gác cổng nam sẽ "đập" vào nhau, rồi trong nháy mắt đốt cháy bùng bùng, thiêu cháy cả tòa vọng gác cổng nam, sáng rực
cả tòa tử thành, sáng rực cả sa mạc Gobi. Sau đó. trong thành, ngoài thành, thậm chí cả những xác khô, hài cốt nằm sâu thẳm trong sa mạc Gobi, và cả những oan hồn phiêu dạt cùng sống dậy, bao vây cả thị trấn, bao vây họ. bao vây mình và cả Lương Viện thân yêu.
Không! Anh phải khẩn trương quay về xe, gọi Lương Viện và Hàn Giang tỉnh dậy, rời khỏi đây, rời khỏi tòa Ma Quỷ Thành khắp nơi bốc lên mùi chết chóc này. Nhưng Đường Phong vừa bước được một bước, anh bỗng cảm thấy đôi chân và cả bắp chân mình hình như bị thứ gì đó tóm chặt. Anh cúi xuống nhìn, hóa... hóa ra là một đôi bàn tay, một đôi bàn tay khô quắt, nhăn nhúm, một đôi bàn tay không có sắc máu, không có sức sống, đó là đôi tay của xác khô. Đường Phong kinh sợ thất sắc, đúng lúc này, đốm lửa trên vọng gác cống nam bồng chốc biến thành ngọn lửa cháy bùng bùng, ánh lửa ngùn ngụt bốc lên trời mới sáng làm sao, rừng rực làm sao, chiếu sáng toàn bộ thị trấn và cả sa mạc Gobi!
Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt, nhìn thẳng vào ánh lửa trên vọng gác. Anh bỗng cam thấy ngọn lửa đó tượng trưng cho quang minh, thai nghén sinh mệnh, dường như Đường Phong bị ngọn lửa đó cuốn hút, quên cả những xác khô đang níu lấy đôi chân mình. Anh muôn bước chân đi, nhưng không phải quay trở lại xe, mà đi vê phía vọng gác cổng nam.
Đôi tay của xác khô vẫn bám chặt lấy Đường Phong, anh không quay lại mà đạp mạnh tay của xác khô ra; nhưng Đường Phong vừa bước một bước lại có một
đôi bàn tay khô quắt, cánh tay nhăn nheo tóm chặt lấy bắp chân anh, rồi ngay sau đó lại là một đôi, hai đôi, ba đôi, bốn đôi bàn tay... cánh tay, vai, cổ của Đường Phong đều bị bàn tay khủng khiếp của xác ướp tóm chặt.
Phẫn nộ, căng thẳng, khủng hoảng, vội vã, ngập tràn trong lòng Đường Phong, anh cảm giác như mình sắp nổ tung, anh muốn kêu gọi Hàn Giang vần đang ngáy o o trên xe nhưng không thốt nên lời. Đột nhiên, Đường Phong trông thấy vô sổ những xác khô sóng dậy từ con đường phía nam, phía đông, phía tây đang lao tới bao vây anh; không, cả quân đoàn xác khô từ trên tường thành nóc nhà cũng tiến đến càng lúc càng đông, chúng đã vây trọn ba người họ. Đường Phong giãy giụa quay lại, sau lưng là một khuôn mặt bặm trợn hung tợn, hố mắt đen sì đang nhìn anh chàm chằm. Đường Phong lại phát hiện trong cửa quan sở đang càng lúc càng nhiều xác khô xông ra...
Đường Phong nhắm mắt lại, anh không dám nhìn mọi thứ trước mặt, anh đang chờ đọi sự phán quyết của số phận, chờ đợi tử thần đến. Nhưng tiếng kêu thét và tiếng khóc của Lương Viện đã thức tỉnh anh, Đường Phong lại mở mắt, anh trông thấy Lương Viện bị một bầy xác ướp bao vây, cô không ngừng gào thét, la hét... Không, Đường Phong dốc hết sức lực, liên tục giãy giụa, anh muốn lao tới bên cạnh Lương Viện, nhưng những cánh tay của những xác khô níu kéo anh càng lúc càng đông, càng lúc càng chặt. Đường Phong cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cảm giác mình sấp vĩnh viễn ra đi, anh hét toáng lên, lần này anh đã hét thành tiếng: “Không, Lương Viện.
6
Tiếng thét của Đường Phong đã thức tỉnh Hàn Giang và Lương Viện. “Mẹ kiếp, anh mày khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên lành lại bị cậu đánh thức!" - Hàn Giang chửi rủa.
Đường Phong mở mắt ra, phát hiện mình mồ hôi mồ kê đầm đìa, vẫn ngồi trong xe. Anh vuốt những giọt mồ hôi trên trán, lẽ nào ban nãy mình nằm mơ thấy ác mộng? Nhưng mọi thứ đều rõ ràng giống như đích thân mình trải qua!
‘Anh sao vậy?” - Lương Viện quan tâm hỏi Đường Phong.
"Không... không sao cả. Có... có thể là..- Đường Phong vẫn hồn xiêu phách lạc.
“Cậu ta sao chứ, để cậu ta trực đêm, kết quả là ngủ say! Vấn đề là cái gã tiếu tứ này còn nằm mơ thây ác mộng, trong mơ còn không ngừng gọi tên cô, Lượng Viện, Lượng Viện...” - Hàn Giang còn cổ ý làm ra vẻ sởn da gà.
Lương Viện nghe Hàn Giang nói mà ngượng đỏ cả mặt. Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện, rồi lại ngả người xuống ghế: “Đúng vậy, có thể ban nãy anh đã nằm mơ thấy ác mộng, nhưng mọi thứ đều rất rõ nét, chân thực khiến anh không thể không tin đó là thật!”
“Ác mộng gì vậy?” - Lương Viện tò mò hỏi. Đường Phong khẽ thở dài: "Vọng gác trên cổng nam bốc cháy ngùn ngụt, tất cả xác khô trong toàn thị trấn đều sống dậy!”
"Chà! Thật là một giấc mơ thủ vị!" - Lương Viện hình như rất hứng thú với giấc mơ của Đường Phong.
"Lại còn thú vị, may mà không anh không chết thật!” - Đường Phong không chút hòa khí kêu lên, sau dó kể lại về giấc mơ của mình.
"Xác khô sống lại? Lửa cháy bùng bùng? Quả thực rất thú vị!” - Hàn Giang cười, nói.
“Xời, hai người không nghiêm túc được một chút sao!’Đường Phong nói xong câu này thì mới nhận ra là trời sắp sáng. Đường Phong cố gắng hồi tưởng lại mọi việc diễn ra trong đêm. bao gồm cả cơn ác mộng đáng sợ ban nãy. Nếu đó quả thực là một cơn ác mộng thì là do mình trực đêm chưa được bao lâu đã ngủ quên mất. Giờ thì trời sắp sáng rồi, cơn ác mộng đó hóa ra lại dài như vậy?
Đường Phong không dám tin những điều đó, anh cảm thấy trong xe có chút bức bí, vậy là anh mở cửa, bước xuống xe. Cửa quan sở phía trước vẫn giống hệt như những gì anh trông thấy hôm qua, bên trong âm u và đổ nát, tối om om một vùng. Anh quay đầu lại nhìn, những con đường tĩnh mịch, những ngôi nhà yên ắng, cao điểm duy nhât phía nam chính là tòa vọng gác đó.
Vọng gác vẫn im lìm sừng sững trên cổng thành, cũ nát và thê lương, giống như gần bảy trăm năm qua, không hề suy suyển!
Không có lửa cháy ngùn ngụt, thậm chí đến cả những đốm sáng nhấp nháy cũng không có, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Cả thị trấn vẫn bốc lên mùi cũ nát và chết chóc. Xem ra đúng là mình đã nằm mơ thấy ác mộng. Hàn Giang và Lương Viện cũng đã xuống xe, nhìn xung quanh, cuối cùng, mắt hai người cũng dừng lại trên vọng gác phía cổng nam. Đúng lúc này, họ nghe thấy một tiếng súng nặng nề vang lên.
7
Đúng, lần này Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều nghe thấy tiếng súng. Ba người giật mình nhìn nhau, rồi đều đổ dồn ánh mắt lên vọng gác cổng thành phía nam. “Tiếng súng vọng ra từ đó!” - Hàn Giang dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, phán đoán ra đầu tiên.
Đường Phong và Lương Viện cũng lập tức ý thức được tiếng súng vọng ra từ vọng gác cổng thành phía nam. Trời vẫn chưa sáng tỏ, lại cách quá xa, nhìn không rõ tình hình bên trên. Hàn Giang nhìn chăm chú lên vọng gác trong bóng tối, rồi bỗng vỗ mạnh một cái lên nắp “con lừa dũng mãnh", lớn tiếng nói: "Lên xe, tới đó
Xem ra cơn ác mộng đó của tôi cũng không phải bỗng dưng mà có đâu!” - Đường Phong nói xong liền cùng Lương Viện bước lên xe.
Hàn Giang thuần thục lùi xe, sau đó nhấn ga, từ con đường phía bắc, tới đường phía nam rồi lao thẳng tới công thành phía nam. Khi xe gần tới nơi. Hàn Giang cố ý giảm tốc độ. anh không muốn tiếng động cơ xe làm kinh động người thứ tư bí ấn đó!
Khi Hàn Giang đồ "con lừa dũng mãnh” yên vị dưới công nam; bốn bề tĩnh mịch, sắc trời đã dần sáng tỏ. Ba người rón rén bước xuống xe, cổng nam cũ nát vẫn đang mở ra không khác gì ngày hôm qua họ đã trông thấy. Tiến vào sâu. bên trong là thành hũ chất đống xác khô cổng thành hũ bị tường đât nện bịt kín, gió không lọt qua nổi.
Đường Phong ôm Lương Viện, bịt mắt cô lại, anh không muốn để Lương Viện trông thấy cảnh tượng khủng khiếp này. Ba người đứng im giữa thành hũ, nhưng không phát hiện thấy gì bất thường. Hàn Giang ngước nhìn lên vọng gác, khẽ nói: Bây giờ chúng ta phải lên trên đó!” "Nhưng hôm qua chúng ta đâu thấy những bậc thang để lên vọng gác!” - Đường Phong khẽ đáp.
“Đúng vậy, ban nãy lúc đi vào tôi cũng kiểm tra qua, những bậc thang vốn có hình như đã bị phá hủy trong trận đại thảm sát đẫm máu. Nhưng..- Hàn Giang dừng lại.
“Nhưng nếu như có người trên đó, thì chắc chắn chúng ta cũng có thể lên được. Tồi đã nhìn qua rồi, những bậc thang trước đây bị phá hủy bên trong ngách cổng nam, giờ chất đống thành đá vụn, đó chính là đường đi.” - Hàn Giang khẳn định.
“Ý anh là chúng ta leo từ đống đất đá vụn đó lên?” - Đường Phong có phần ngần ngại.
“Ưm, chỉ có cách này thôi!” - Hàn Giang nói xong liền đi về hướng cổng thành phía nam.
Đường Phong và Lương Viện vội vàng đi theo. Khi tới cổng thành, Đường Phong gọi Hàn Giang đứng lại:
“Hai chúng ta có thể leo lên, nhưng còn Lương Viện...
Còn nữa, nếu như trong lúc chúng ta leo lên mà người ở trên đó tập kích chúng ta thì hậu quả thật khó lường!'”
Đường Phong nói vậy không phải là không có lý,
Hàn Giang đứng lại ngẫm nghĩ hồi lâu: "Vậy cậu và Lương Viện ở dưới đi, một mình tôi lên..
Hàn Giang vừa dứt lời, đột nhiên, ba người cảm giác trên đầu như có gió, rồi một sức mạnh khủng khiêp, không thế kháng cự nào đó đang từ trên đinh đâu rơi xuống họ. Hàn Giang ngẩng ngay đầu lên, nhìn thấy một vật thế đen sì đang rơi xuống đầu họ. Không kịp nhìn cho rõ xem đó là thứ gì, mà theo phản xạ, Hàn Giang đã đẩy mạnh Đường Phong, Lương Viện tới vị trí an toàn phía ngoài cổng thành. Đường Phong đứng không vững, ngã ra đất, nhưng trong giây phút đó, anh lại nhìn rõ mọi thứ đó là tấm rào chắn ngàn cân của cổng thành đang hạ xuống! Hiện giờ Hàn Giang đang ở dưới đó!
8
Đúng trong khoảnh khắc cuối cùng, khi tấm chắn cổng nặng nề rơi xuống. Hàn Giang đã kịp nghiêng người tránh nạn rồi gần như tất cả đất đá, bụi bặm trên mặt đất đều bắn lên người anh.
“Ầm" một tiếng nặng nề. tấm rào chắn ngàn cân sập xuống mặt đất, bụi đất bay mù mịt. Đường Phong và Lương Viện thấy Hàn Giang ngã ra đất liền vội vàng đỡ anh dậy. "‘Mẹ kiếp! Cái gã chết tiệt!” - Hàn Giang vừa chửi rủa, vừa vuốt lớp bụi dày trên mặt.
“Tấm rào chắn ngàn cân này chắc chắn không thể tự hạ xuống được!” - Đường Phong phán đoán.
"Phí lời, cái này đâu cần cậu nói. Phì! Phì!” - Hàn Giang nói xong rồi liên tục nhổ đất cát trong miệng ra.
“Vậy thì hiện giờ chúng ta...” - Đường Phong có chút chần chừ, anh đã có thể dự cảm thấy sự không thân thiện của kẻ thù trên vọng gác.
“Mẹ kiếp, chơi đểu trên đầu bố mày à. Xông lên, bắn chết nó!” - Hàn Giang vừa nói, vừa bất chấp vết thương, đứng dậy. rút dao găm ra. lao thẳng lên đống đất đá vụn trèo lên tường thành.
Đường Phong lo lắng Hàn Giang nóng vội sẽ xảy ra chuyện, nên cũng rút dao găm ra vội vàng đi theo anh. Nhưng vừa đi được vài bước, anh bỗng nhớ ra Lương Viện và thây cô cũng đang leo lên cùng. Lương Viện gật gật đầu với anh, vậy là Đường Phong kéo theo Lương Viện, hai người cùng Hàn Giang leo lên đống đất đá vụn trong cổng nam.
Đống đất đá không được chắc lắm, đá vụn chốc chốc lại lăn xuống, mỗi bước đi Đường Phong đều rất cẩn thận, sợ rằng mình sảy chân sẽ kéo theo cả Lương Viện lăn xuống dưới. Phía trước, Hàn Giang đã sắp lên tới tường thành. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tình huống mà Đường Phong lo lắng lại không xảy ra, trên vọng gác không có ai nổ súng bắn họ, vọng gác cổng nam vẫn yên ắng tĩnh mịch.
Đường Phong và Lương Viện cũng leo lên tường thành, ba người nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn lên vọng gác cách đó không xa.
'Tên khốn đó không chạy thoát được đâu!” - Hàn Giang bỗng rít qua kẽ răng, sau đó xông lên trên.
Đường Phong cũng kéo Lương Viện lên theo. Ba người tới trước cửa vọng gác, cửa hóa ra chưa hỏng mà vẫn đóng kín, Đường Phong không khỏi nghi ngờ: lẽ nào hơn bảy trăm 'năm nay cánh cửa này vẫn đóng im ỉm?
Hàn Giang không để Đường Phong kịp nghĩ ngợi lâu. đã lấy chân đạp cánh cửa gỗ. Lúc này trời đã sáng tỏ, mặt trời ban mai đã vượt qua đường chân trời phía đông, chiếu sáng trên khắp sa mạc Gobi mênh mông, đồng thời cũng chiếu sáng vọng gác cũ nát. Hàn Giang tay lăm lăm con dao găm, xông vào trước tiên. Vọng
gác không rộng lắm. và cũng chẳng có ai chui ra quyết tử với Hàn Giang. Trong vọng gác trống trơn, hình như có một người đang co ro trong góc đông nam. Ba người tiến lại gần người đó, rồi tất cả đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì người đang nằm dưới đất chính là Triệu Vĩnh mà họ từng quen biết; nhưng lúc này, anh ta đã trở thành một cái xác khủng khiếp.
Đường Phong đi một đoạn, đột nhiên, phát hiện thấy bức tường bên cạnh lối đi nhỏ hẹp, một bên vách nhà và cả lối đi dưới chân đều màu đen; anh vội gọi Hàn Giang lại: “Anh phát hiện thấy chưa? Ở đày toàn màu đen thôi!”
"Nhìn thấy rồi, ở đây chắc là từng bị thiêu cháy!” - Hàn Giang bình tĩnh nói.
“Hơn nữa còn cháy rất lâu!” - Đường Phong ngây ra nhìn mặt tường bị cháy đen thui.
“Kỳ lạ ở chồ tường căn hộ bị thiêu cháy lâu như vậy mà không hề bị đổ!” - Lương Viện bồng nói.
"Đúng vậy! về lý mà nói thì tường bị đốt cháy trong một thời gian dài, những căn nhà đất nén này sẽ không chịu được...” - Đường Phong cũng phụ họa theo.
Nhưng anh vẫn chưa nói hết thì phía trước bồng rộng mở thênh thang.
Hàn Giang cười đểu: “Sao rồi, tường ở đây đều bị thiêu đổ hết cả rồi!”
Hóa ra đi tới đây, phần lớn tường nhà sát lối đi đều đã sụp đổ, Đường Phong trông thấy bên trong là một cái sân rất to. Ba người đi vào trong sân. xem ra cái sân này rất kỳ lạ, bên trong có rất nhiều dãy buồng nhỏ cách nhau. "Cái này để làm gì vậy?” - Lương Viện hỏi.
"Chuồng ngựa!,: - Hàn Giang đã nhìn ra.
Hàn Giang dùng chân đạp một cánh cửa gồ mở ra, bên trong là một con ngựa bị cháy đen thui. Đường Phong lại mở chuồng khác ra, một con ngựa khác bị thiêu cháy y hệt nam cạnh máng ngựa, trông dáng nằm chết rất đau đớn.
Ba người đi thám thính khắp sân, trong sân không phát hiện thấy xương người, chỉ có xương của ngựa. "Không đúng! Đúng ra mà nói thì đại quân Mông cổ Lương Viện vừa hét vừa hớt hải chạy về, nhào ngay vào lòng Đường Phong. Đường Phong và Hàn Giang chăm chú nhìn, thấy qua khe cửa, từ cao xuống thấp là năm cái đầu lâu nhìn rất kinh dị, cái nào cái nây răng chìa ra ngoài, vô hung tợn. Đường Phong cũng run bắn lên, tới khi bình tĩnh lại, anh mới nhìn ra đây đều là những đầu lâu của xác khô. Nhưng tại sao những chiếc đầu lâu này lại xếp từ thấp lên cao, xếp thành một hàng?
“Được rồi, đều là xác khô, không phải sợ!” - Lúc Đường Phong an ủi Lương Viện, Hàn Giang đã cầm chắc lấy dao găm, tiến lên phía trước, Đường Phong cũng ôm Lương Viện đi theo. Hàn Giang hạ dao xuống, đưa hai tay ra đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Cánh cửa không mấy to
nặng, nhưng cũng chỉ nhích được một chút, mặc cho Hàn Giang cố gắng đến mấy, anh cũng không đẩy tiếp được cánh cửa. Hàn Giang và Đường Phong đều đã hiểu ra, phía sau cánh cửa chắc chắn bị vật nặng gì đó chặn lại.
Ba người lui vào trong sân, Hàn Giang quan sát một lượt cánh cửa này. sau đó trông thấy phía bên phải cánh cửa có một đoạn tường quây đã bị đổ một nửa: '‘Từ đây vào trong xem sao!”
Hàn Giang trèo lên bức lường đô nát trước tiên rồi nhảy xuống dưới. Đường Phong và Lương Viện cũng bám theo ngay sau anh. Cảnh tượng bên trong khiến cả ba người vô cùng kinh ngạc rồi không ngừng nôn ọe. Đen ngay Hàn Giang đã từng không biết bao nhiêu làn nhìn thấy xác chết, mà cũng nôn thốc nôn tháo.
Bởi vì trước mặt họ là đầy một sân xác khô, đấy vẫn chưa thấm vào đâu, mà điều khiến họ khinh sợ hơn chính là phía sau cánh cửa đẩy mãi không mở được ra, xác khô gần như tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau. 'Đúng là một núi xác!" - Đường Phong lẩm bẩm.
2
Ba người rón rén nhón chân bước tới vì gần như không còn chỗ nào để họ đặt chân. Họ đi tới chính giữa sân, khoảnh sân này to gần bằng khoảnh sân bên ngoài, trong sân cũng là từng dãy chuồng ngựa. Một nửa cánh cửa đã đổ nát, còn nửa kia đang mở ra, Đường Phong có
Thể nhìn thấy, phía sân bên đó cũng là đống thi thể chất thành núi, ngoài xác người còn có cả xác ngựa.
Tuy người và ngựa đều đã chết được mấy trăm năm, nhưng Đường Phong vẫn cảm nhận thấy rõ mùi máu tanh, thứ mùi này bủa vây anh, khiến anh cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
‘ở đây đều là chuồng ngựa!” - Hàn Giang phán đoán.
“Đúng vậy, từ những thứ khoác trên mình những cái xác này cho thấy chúng không giống với những xác khô ở cổng nam thành, những người này chắc đều là những kỵ binh!'’ - Đường Phong khắng định.
“Kỵ binh? Không thể tin được, những kỵ binh này sao vẫn không lên ngựa xuất quân đánh trận, mà lại bị thảm sát tập thể trong chuồng ngựa?” - Hàn Giang lắc đầu, không sao tin được.
“Tôi nghĩ chúng ta cứ xem xét kĩ trước đã, anh có để ý thấy không, trong sân này phần lớn xác chết đêu hướng về cánh cửa, thậm chí phía sau cửa còn xảy ra hiện tượng chồng đè lên nhau. Những người bị đè ở dưới e rằng vốn không phải bị kè thù giết chết, mà là do bị giẫm đạp đến chết!” - Đường Phong nói.
“Tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là trong sán đã xuất hiện một kẻ thù đáng sợ, những người này vốn không thể chống chọi được nên phải tháo thân.
Bản năng sinh tồn khiến họ bất chấp tất cả lao về phía cánh cửa, nhưng cánh cửa này lại vì nguyên nhân nào đó
mà bị bịt chết lại.” - Hàn Giang phân tích.
‘Có thể cánh cửa này vốn không bị bịt lại, mà là do lượng người phía sau cánh cửa quá đông, ai ai cũng muốn tháo chạy, nên những người phía trước không tài nào mở được cửa, cuối cùng dẫn tới cảnh giẫm đạp. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là kẻ thù nào đã khiến binh mã Mông cổ hùng mạnh phải khiếp sợ đến vậy, để đến nồi chưa kịp rút đao ra chém giết mà họ đã bỏ chạy toán loạn?" - Đường Phong nghi ngờ.
"Đúng vậy! Ở đây vốn không có thành hũ như ở công nam, nên kể cà họ có bị bao vây di chăng nữa, thì những chiến sĩ này cũng hoàn toàn có thể rút dao phản kháng. đấu chọi sống chết lần cuối với kẻ thù.” - Hàn Giang cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Đường Phong lại tiến lên phía trước vài bước, và đột nhiên mắt anh nhìn chằm chằm vào một cái xác khô. Khi Đường Phong nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn và méo mó cực độ của cái xác này, anh lại cảm thấy buồn nôn. Anh cố kìm nén, tiếp tục nhìn, khi nhìn lên ngực của cái xác. mắt anh bỗng mở to: từ phần ngực tới phần bụng của cái xác này đều phanh hết ra, áo giáp sắt bên ngoài không biết đi đâu mất, ruột và nội tạng khô cong queo vương vãi khắp nơi, thế này là thế nào? Đường Phong thấy sởn cả da gà, anh lớn tiếng gọi Hàn Giang. Lương Viện cũng định chạy theo, nhưng Đường Phong ngăn cô lại: “Lương Viện, em đừng tới đây!”
Lương Viện đứng im chỗ cũ, không biết làm gì.
Hàn Giang nhìn thấy cái xác này liền nôn luôn, cả ngày chưa ăn uống gì nên cậu nôn ra toàn nước. “Mẹ kiếp, cậu gọi tôi tới để nhìn cái gì đây? Cứ thế này dạ dày tôi không chịu nổi đâu đấy!” - Hàn Giang oán thán, nhưng Đường Phong mặc kệ; rồi bản thân Hàn Giang cũng nhanh chóng nhìn ra vấn đề, anh ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát phần ngực và bụng của cái xác và chau mày: “Mẹ kiếp, sao lại thế này?”
“Sao?” - Đường Phong hỏi
“Không phải bị chém, cũng không phải bị tên bắn chết, giống như bị móng vuốt của thú moi ra!”
“Móng vuốt cúa thú?” - Đường Phong nổi da gà, anh lập tức nghĩ ngay ra: “Sói?!”
“Không giống, cơ thể của sói vốn không to, loài dã thú này chắc phải rất cao to, cậu xem con ngựa bên cạnh cũng bị moi hết ruột gan.”
Đường Phong lúc này mới để ý tới con ngựa bên cạnh, gần như cũng giống hệt. Hàn Giang lại nói tiếp:
“Sói khó có thể làm như vậy với loài ngựa cao lớn này”. Đường Phong gật gù: “Tôi đã nghĩ tới gấu, nhưng trên sa mạc không thể có gấu!”
Hàn Giang lại lắc đầu: “Kể cả trong sa mạc có gấu đi chăng nữa, thì cũng không thể là gấu, bởi vì động tác của loài dã thú này phải nhanh nhẹn hơn gấu, loài gấu chậm chạp hơn rất nhiều!”
“Vậy đó là cái gì?”
Hàn Giang ngước nhìn trời, trầm ngâm một hồi,
cuối cùng lại lắc đầu: "Thật quá kinh sợ, nhất thời tôi không nghĩ ra là loài dã thú nào tấn công nữa!”
“Nhìn xem, ở đây vẫn còn!” - Đường Phong lại phát hiện ra mấy cái xác cũng bị móc lòi ruột gan như vậy.
“Đừng tìm nữa, cậu xem trên người những người này đều có đao. cung tên. nhưng hầu như tất cả bọn họ đều chưa kịp rút đao ra đã bở chạy toán loạn. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao những người ở đây lại sợ hãi đến như vậy, bất chấp tất cả lao về cánh cổng phía tây!” - Hàn Giang ưu tư nói.
“Tôi cũng hiếu rồi. là do dã thú mà anh nói!”, Đường Phong ngẫm nghĩ, "Có thể người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành đã nuôi loài dã thú nào đó...”
“Ai mà biết được, vết thương kỳ dị! Tóm lại, cái nơi cái quỷ này khiến tôi chịu hết nổi rồi, rút lui cái đã rồi tính tiếp.” - Hàn Giang nói bằng giọng ra lệnh.
Ba người lại leo ra ngoài từ chỗ ban nãy họ vào, đi men theo con đường nhỏ hẹp, đi thẳng tới con đường lớn phía đông thì họ mới có thể hít thở được chút không khí trong lành.
3
Quay trở lại con đường phía đông mà lúc sáng sớm họ bay xe vào đây, Đường Phong lúc này mới chú ý thấy, bức tường phía đông không biết ngay từ lúc xây đã thấp lè tè hay là do mấy trăm năm bào mòn mà trở thành như vậy,_ nhưng xem ra rõ ràng là nó thấp hơn rất nhiều so với
những chỗ tường thành khác. Đoạn tường thành ban sớm họ bay qua chính là đoạn thấp nhất.
“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” - Đường Phong hoang mang hỏi Hàn Giang
“Cậu hỏi tôi? Tôi cũng không biết, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm một nơi qua đêm đã!” - Hàn Giang thất vọng khi lại nhìn thấy bức tường đất nện cách đó không xa.
'Tôi đề nghị đêm nay ở trong xe!” - Lương Viện hình như đã hoàn hồn sau giây phút hoảng hốt ban nãy.
•‘Phí lời, kể cả ở trong xe cũng phải nghĩ xem chúng ta sẽ dừng xe ở đâu!” - Hàn Giang nói.
“Chúng ta không thể lái xe trên sa mạc, nếu không buổi đêm bão cát nổi lên là phiền lắm đấy. Tôi thấy hiện giờ có hai nơi có thể lựa chọn. Một là về chỗ tối hôm qua qua đêm, hai là tới trước cổng quan sở ở con đường phía bắc.” - Đường Phong phân tích.
Hàn Giang nghe Đường Phong nói vậy, cười đau khổ rồi lắc đầu: “Cả hai chỗ đều không ổn, một chỗ ở chính giữa tử thành, có trời mới biết được buổi đêm sẽ xảy ra chuyện gì, xác khô, quái thú và cả những người bạn cũ của chúng ta nữa; còn chỗ kia thì làm bạn ngay cạnh những đống xác khô. Mà chết ở chỗ, Đường Phong, cậu vẫn chưa phát hiện ra sao? Hiện giờ chúng ta đang mắc kẹt trong tử thành này đấy!”
Đường Phong lập tức hiểu ý Hàn Giang: “Đúng vậy, ban sớm để tránh bão cát, chúng ta đã bay xe vào
đây. Kết quả tìm kiếm khắp thị trấn thì chỉ có phía nam mới có cổng ra ngoài, nhưng nó lại bị thép chảy bịt chết rồi. Bây giờ muốn ra ngoài, thì phải bay xe ra từ đoạn tường thấp phía đông này. Nhưng lúc bay vào thì đường phía đông bàng phẳng, nhưng bây giờ bay ra thì bên ngoài thành lại là kinh quan, không cẩn thận 'con lừa dũng mãnh' lại đâm vào kinh quan cũng nên..
“Mẹ kiếp, chúng ta bị mắc kẹt trong thị trấn này rồi. kế cả chúng ta trèo dược ra ngoài cũng chăng ích gì, muốn tiếp tục tiến sâu vào trong sa mạc thì không thể không có xe. Ncu đâm một phát vào kinh quan bên ngoài, hậu quá khó mà tưởng tượng!” - Hàn Giang nhìn tòa kinh quan bên ngoài bức tường phía đông, lắc đầu nói.
Lúc này Lương Viện mới nhận thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng ngay lập tức cô đã từ buồn chuyển sang vui: “Hai người đàn ông vạm vỡ các anh ngốc thật đấy. bức tường phía đông này vốn không cao. Em thấy trong thị trấn vẫn còn một số công cụ còn sót lại, trên xe chúng ta cũng mang theo một chiếc xẻng, chúng ta cùng san bằng bức tường này là xong!”
“Đừng có hão huyền, em thấy bức tường này không cao nhưng nó được làm bằng đất nện, rất kiên cố. Chỉ dựa vào những công cụ của chúng ta hiện giờ mà muốn san bằng bức tường này ư, khó đấy!” - Đường Phong phản bác lại.
Hàn Giang ngẫm nghĩ một hồi, ngược lại rất hứng thú với ý kiến của Lương Viện: “Ý kiến của Lương Viện không phải là không thể được, quan trọng là cần thời gian. Hôm nay chắc chắn không kịp, tôi thấy hay là hôm nay chúng ta ngủ lại trước công quan sở đi, sáng sớm mai sẽ đi phá tường. Đúng rồi, 'con lừa dũng mãnh’ của chúng ta vẫn đỗ ở đây chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?” Hàn Giang nói vậy, lập tức khiến hai người còn lại bắt đầu lo lắng, rồi cả ba vội vàng quay trở lại trước cổng quan sở ở đường phía bắc, nhìn thấy “con lừa dũng mãnh" vẫn nguyên vẹn đỗ đó, mọi người mới yên lòng.
Hàn Giang vẫn chưa yên tâm, vẫn kiểm tra trong kiểm tra ngoài một lượt. Lương Viện vô tư nói: “Không cần căng thẳng vậy đâu, chỗ này đến một người sống đều không có, thì lấy đâu ra ai ra tay với cái xe của chúng ta?”
“Cảm giác cúa tôi không ổn! Còn... còn cả tiếng súng nữa!” - Hàn Giang vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm.
Hàn Giang thấy xe không có vấn đề gì liền nhảy xuống. Lúc này, Đường Phong đột nhiên cúi xuống gầm xe, nhặt từ dưới đó lên một vật, huơ huơ trước mặt Hàn Giang: “Gã này là của anh phải không?”
“Của tôi?” - Hàn Giang hơi sững người ra, định thần nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ hóa ra trên tay Đường Phong đang cầm một con dao sắc nhọn.
4
“Dao găm!” - Lương Viện kêu lên.
Hàn Giang cũng giật mình, vội vàng sờ xuống đôi bốt của mình, dao găm vẫn còn đấy: "Gã của tôi vẫn ở đây.”
“Vậy thì lạ thật, con dao này rất giống con dao của anh. gần như giống hệt.” - Đường Phong đưa con dao cho Hàn Giang.
Hàn Giang cầm lấy con dao. cẩn thận ngắm nghía một hồi, như đang chìm trong suy tư. mãi lâu sau anh mới ngạc nhiên nói: “Quả thật rất giống, tuy không cùng một số hiệu, nhưng cơ bản có thể khẳng định nó được sản xuất cùng một xưởng với con dao của tôi, thậm chí cùng một thợ chế tạo ra!”
“Nhưng con dao găm của anh là dao quân dụng mà!" - Đường Phong ngạc nhiên.
“ừm, con dao găm quân dụng này của tôi thuộc lô dao được chế tạo đặc biệt, sổ lượng sản xuất rất ít. Con dao mà cậu nhặt được, tính chất giống hệt con dao của tôi, cũng là lô dao được chế tạo đặc biệt, số lượng cũng rất ít. Con dao được đặc chế thế này thường chỉ trang bị cho bộ đội đặc chủng, những người khác không thể có được. Nhưng trong sa mạc Gobi hoang vu lại đột nhiên xuất hiện một con dao găm thế này...” - Hàn Giang không nói tiếp.
Mắt Đường Phong sáng lên: “Không thể là của quân đội nào khác được, cũng có nghĩa là con dao này rất có khả năng xuất thân từ lão K, nhưng lão K đã tuyên bố giải tán rồi mà!”
“Nhưng người của lão K vẫn còn!” - Hàn Giang bỗng bình tĩnh thốt ra một câu.
Đường Phong run bắn lên, anh lập tức hiểu ý Hàn Giang: “Anh nghi ngờ người của lão K cũng đến đây rồi và đang ở gần đây, thậm chí còn ở trong tòa tử thành này?”
Đường Phong nói vậy khiến Lương Viện sợ hãi nhìn xung quanh. Mặt trời đã xuống núi, màn đêm đã bao trùm tử thành trên sa mạc. Những con phố chết chóc, những con dường chết chóc, thị trấn cổ chết chóc, ngoài chúng ra không trông thấy bất cử sinh vật nào, bất cứ thực vật nào, bất cứ thứ gì có sức sống, trừ khi... trừ khi những xác khô này sống dậy.
“Là ai được nhỉ?” - Đường Phong và Lương Viện gần như cùng lúc thốt lên.
Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Khả năng lớn nhất là Triệu Vĩnh hoặc thuộc hạ của anh ta. Nhưng..."
“Nhưng gì cơ?” - Đường Phong không hiểu.
“Đường Phong, cậu có bao giờ nghĩ tới việc, nếu như Triệu Vĩnh ở đây thì lẽ nào anh ta không trông thấy chúng ta? Tại sao anh ta không lộ diện? Còn... còn tại sao con dao này lại xuất hiện dưới gầm xe của chúng ta? Điều này giải thích thế nào đây?" - Hàn Giang hỏi một tràng khiến Đường Phong không kịp nghĩ.
"Việc này..." - Đường Phong trầm ngâm.
Hàn Giang nói tiếp: "Nếu là Triệu Vĩnh thì anh ta không cần thiết phải chơi trò trốn tìm với chúng ta, càng không thể cố ý quẳng con dao xuống dưới gầm xe của chúng ta.”
Đường Phong gật gù rồi nói tiếp: “Vậy thì giải thích thế nào về việc con dao này xuất hiện dưới gầm xe của chúng ta?”
“Chúng ta tạm thời loại trừ Triệu Vĩnh trước đã, hãy nói về người đã đặt con dao dưới gầm xe của chúng ta, động cơ của người này là gì? Nếu như để dọa dẫm thì phải cắm con dao ở vị trí dễ nhìn thấy, ví dụ như trên nắp xe hoặc là trong ghế lái. nhưng gã ta lại không làm như vậy!” - Hàn Giang đang định nói tiếp bỗng dừng lại.
“Đúng vậy. ban nãy con dao này nằm dưới gầm xe, chẳng nhìn ra động cư gì cả!” - Đường Phong nói.
“Còn một khả năng nữa, chính là điều ban nãy chúng ta lo lắng, có người muốn phá hoại xe của chúng ta - Hàn Giang nói.
“Phá hỏng xe? Chọc thủng lốp của ‘con lừa dũng mãnh’!” - Lương Viện lại hét toáng lên rồi vội vàng cúi xuống nhìn lốp xe.
Không phải xem đâu, ban nãy tôi đã kiểm tra hết rồi, tất cả lốp xe đều nguyên vẹn, nếu lốp xe của chúng ta mà bị chọc thủng thì quả thật rất phiền phức!” - Hàn Giang cười đau khổ.
“Không dọa dẫm, cũng chẳng phá hoại, vậy người này muốn gì nhỉ?” - Đường Phong thật sự không hiểu.
Hàn Giang cũng trầm ngâm, cuối cùng đành phải lắc đầu - "Chốn này quá nhiều chuyện lạ đời, tôi thật sự cũng không hiểu ra tại sao con dao lại xuất hiện ở đây. Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu con dao này không phải của ba chúng ta thì chắc chắn là của người thứ tư.
“Người thứ tư?” - Tuy Đường Phong đã chuẩn bị
trước tâm lý nhưng khi Hàn Giang khẳng định, nói ra câu này thì anh vẫn giật thót tim.
5
Hàn Giang đưa con dao cho Đường Phong để anh phòng thân. Không còn lều nữa, ba người đành phải ngủ trong xe, Hàn Giang và Đường Phong lần lượt canh gác.
Trước khi ngủ, Hàn Giang đặc biệt cảnh cáo Đường Phong và Lương Viện, chỉ dược phép ở trong xe, không được đi đâu cả, nhất là không được phép tiến vào cánh cửa quan sở phía đối diện.
Nửa đêm trước mọi việc đều bình thường. Vào lúc sáng sớm, Đường Phong canh gác thay Hàn Giang, và chẳng mấy chốc Hàn Giang đã ngủ say ngay bên cạnh Đường Phong, ngáy vang trời. Đường Phong dụi dụi đôi mắt lèm nhèm, thẫn thờ nhìn cánh cửa đã bung ra của quan sở đời nhà Nguyên trước mặt, nghĩ tới những căn phòng giống hệt nhau trong đó, lòng anh bỗng trở nên hỗn loạn. Bên trong đó cất giấu bí mật gì? Xác khô sống dậy hay là quái thú hung ác? Hay là người thứ tư mà Hàn Giang nhắc tới?
Ngẫm nghĩ một hồi, Đường Phong liền mở cửa xe ra, bước xuống xe, anh đi thật nhanh rồi chậm rãi bước lên những bậc thềm trước cửa quan sở. Khi bước tới bậc cuối cùng. Đường Phong dừng lại, anh rướn cổ, nhìn vào bên trong, trong đó tối om om. Những kiến trúc đổ nát tỏa ra thứ mùi kì dị, bên trong có thứ gì đó thu hút Đường Phong, nhưng khi anh vừa định bước vào thì lời cảnh cáo của Hàn Giang và những gì Misha gặp phải bỗng hiện ra trong đâu. khiến anh rùng mình rồi thu chân lại.
Đường Phong thẫn thờ đứng trước cửa quan sở, mãi lâu sau anh mới quay lại nhìn toàn bộ thị trấn. Cả tòa Thiên Hộ Trấn im lìm như chết, không có lấy một ánh sáng, không nghe thấy chút động tĩnh nào. Và kỳ lạ, tại sao hôm nay đến cả tiếng gió cũng không có? Lòng Đường Phong đầy hoài nghi, anh tiếp tục nhìn ra xa hơn, vọng gác phía công nam bao trùm trong bóng tối, bên ngoài cổng thị trấn là sa mạc Gobi mênh mông... Đột nhiên. Đường Phong cảm thấy hình như trên vọng gác có đốm sáng nhấp nháy tưởng chừng như rất gần.
Đường Phong ra sức dụi dụi mắt, nhìn tiếp vọng gác công nam, trên vọng gác quả thực có đốm sáng nhấp nháy, đốm sáng đó yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, đung đưa trên đó. Đường Phong cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, đó là gì vậy? Là ma trơi của vô số oan hồn trong thị trấn hay là của người thứ tư bí ẩn?
Đường Phong cũng không dám tin mọi thứ trước mắt, anh lo sợ đó là oan hồn của vô số xác khô trong thị trấn, anh lo sợ những đốm sáng trên vọng gác cổng nam sẽ "đập" vào nhau, rồi trong nháy mắt đốt cháy bùng bùng, thiêu cháy cả tòa vọng gác cổng nam, sáng rực
cả tòa tử thành, sáng rực cả sa mạc Gobi. Sau đó. trong thành, ngoài thành, thậm chí cả những xác khô, hài cốt nằm sâu thẳm trong sa mạc Gobi, và cả những oan hồn phiêu dạt cùng sống dậy, bao vây cả thị trấn, bao vây họ. bao vây mình và cả Lương Viện thân yêu.
Không! Anh phải khẩn trương quay về xe, gọi Lương Viện và Hàn Giang tỉnh dậy, rời khỏi đây, rời khỏi tòa Ma Quỷ Thành khắp nơi bốc lên mùi chết chóc này. Nhưng Đường Phong vừa bước được một bước, anh bỗng cảm thấy đôi chân và cả bắp chân mình hình như bị thứ gì đó tóm chặt. Anh cúi xuống nhìn, hóa... hóa ra là một đôi bàn tay, một đôi bàn tay khô quắt, nhăn nhúm, một đôi bàn tay không có sắc máu, không có sức sống, đó là đôi tay của xác khô. Đường Phong kinh sợ thất sắc, đúng lúc này, đốm lửa trên vọng gác cống nam bồng chốc biến thành ngọn lửa cháy bùng bùng, ánh lửa ngùn ngụt bốc lên trời mới sáng làm sao, rừng rực làm sao, chiếu sáng toàn bộ thị trấn và cả sa mạc Gobi!
Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt, nhìn thẳng vào ánh lửa trên vọng gác. Anh bỗng cam thấy ngọn lửa đó tượng trưng cho quang minh, thai nghén sinh mệnh, dường như Đường Phong bị ngọn lửa đó cuốn hút, quên cả những xác khô đang níu lấy đôi chân mình. Anh muôn bước chân đi, nhưng không phải quay trở lại xe, mà đi vê phía vọng gác cổng nam.
Đôi tay của xác khô vẫn bám chặt lấy Đường Phong, anh không quay lại mà đạp mạnh tay của xác khô ra; nhưng Đường Phong vừa bước một bước lại có một
đôi bàn tay khô quắt, cánh tay nhăn nheo tóm chặt lấy bắp chân anh, rồi ngay sau đó lại là một đôi, hai đôi, ba đôi, bốn đôi bàn tay... cánh tay, vai, cổ của Đường Phong đều bị bàn tay khủng khiếp của xác ướp tóm chặt.
Phẫn nộ, căng thẳng, khủng hoảng, vội vã, ngập tràn trong lòng Đường Phong, anh cảm giác như mình sắp nổ tung, anh muốn kêu gọi Hàn Giang vần đang ngáy o o trên xe nhưng không thốt nên lời. Đột nhiên, Đường Phong trông thấy vô sổ những xác khô sóng dậy từ con đường phía nam, phía đông, phía tây đang lao tới bao vây anh; không, cả quân đoàn xác khô từ trên tường thành nóc nhà cũng tiến đến càng lúc càng đông, chúng đã vây trọn ba người họ. Đường Phong giãy giụa quay lại, sau lưng là một khuôn mặt bặm trợn hung tợn, hố mắt đen sì đang nhìn anh chàm chằm. Đường Phong lại phát hiện trong cửa quan sở đang càng lúc càng nhiều xác khô xông ra...
Đường Phong nhắm mắt lại, anh không dám nhìn mọi thứ trước mặt, anh đang chờ đọi sự phán quyết của số phận, chờ đợi tử thần đến. Nhưng tiếng kêu thét và tiếng khóc của Lương Viện đã thức tỉnh anh, Đường Phong lại mở mắt, anh trông thấy Lương Viện bị một bầy xác ướp bao vây, cô không ngừng gào thét, la hét... Không, Đường Phong dốc hết sức lực, liên tục giãy giụa, anh muốn lao tới bên cạnh Lương Viện, nhưng những cánh tay của những xác khô níu kéo anh càng lúc càng đông, càng lúc càng chặt. Đường Phong cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cảm giác mình sấp vĩnh viễn ra đi, anh hét toáng lên, lần này anh đã hét thành tiếng: “Không, Lương Viện.
6
Tiếng thét của Đường Phong đã thức tỉnh Hàn Giang và Lương Viện. “Mẹ kiếp, anh mày khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên lành lại bị cậu đánh thức!" - Hàn Giang chửi rủa.
Đường Phong mở mắt ra, phát hiện mình mồ hôi mồ kê đầm đìa, vẫn ngồi trong xe. Anh vuốt những giọt mồ hôi trên trán, lẽ nào ban nãy mình nằm mơ thấy ác mộng? Nhưng mọi thứ đều rõ ràng giống như đích thân mình trải qua!
‘Anh sao vậy?” - Lương Viện quan tâm hỏi Đường Phong.
"Không... không sao cả. Có... có thể là..- Đường Phong vẫn hồn xiêu phách lạc.
“Cậu ta sao chứ, để cậu ta trực đêm, kết quả là ngủ say! Vấn đề là cái gã tiếu tứ này còn nằm mơ thây ác mộng, trong mơ còn không ngừng gọi tên cô, Lượng Viện, Lượng Viện...” - Hàn Giang còn cổ ý làm ra vẻ sởn da gà.
Lương Viện nghe Hàn Giang nói mà ngượng đỏ cả mặt. Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện, rồi lại ngả người xuống ghế: “Đúng vậy, có thể ban nãy anh đã nằm mơ thấy ác mộng, nhưng mọi thứ đều rất rõ nét, chân thực khiến anh không thể không tin đó là thật!”
“Ác mộng gì vậy?” - Lương Viện tò mò hỏi. Đường Phong khẽ thở dài: "Vọng gác trên cổng nam bốc cháy ngùn ngụt, tất cả xác khô trong toàn thị trấn đều sống dậy!”
"Chà! Thật là một giấc mơ thủ vị!" - Lương Viện hình như rất hứng thú với giấc mơ của Đường Phong.
"Lại còn thú vị, may mà không anh không chết thật!” - Đường Phong không chút hòa khí kêu lên, sau dó kể lại về giấc mơ của mình.
"Xác khô sống lại? Lửa cháy bùng bùng? Quả thực rất thú vị!” - Hàn Giang cười, nói.
“Xời, hai người không nghiêm túc được một chút sao!’Đường Phong nói xong câu này thì mới nhận ra là trời sắp sáng. Đường Phong cố gắng hồi tưởng lại mọi việc diễn ra trong đêm. bao gồm cả cơn ác mộng đáng sợ ban nãy. Nếu đó quả thực là một cơn ác mộng thì là do mình trực đêm chưa được bao lâu đã ngủ quên mất. Giờ thì trời sắp sáng rồi, cơn ác mộng đó hóa ra lại dài như vậy?
Đường Phong không dám tin những điều đó, anh cảm thấy trong xe có chút bức bí, vậy là anh mở cửa, bước xuống xe. Cửa quan sở phía trước vẫn giống hệt như những gì anh trông thấy hôm qua, bên trong âm u và đổ nát, tối om om một vùng. Anh quay đầu lại nhìn, những con đường tĩnh mịch, những ngôi nhà yên ắng, cao điểm duy nhât phía nam chính là tòa vọng gác đó.
Vọng gác vẫn im lìm sừng sững trên cổng thành, cũ nát và thê lương, giống như gần bảy trăm năm qua, không hề suy suyển!
Không có lửa cháy ngùn ngụt, thậm chí đến cả những đốm sáng nhấp nháy cũng không có, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Cả thị trấn vẫn bốc lên mùi cũ nát và chết chóc. Xem ra đúng là mình đã nằm mơ thấy ác mộng. Hàn Giang và Lương Viện cũng đã xuống xe, nhìn xung quanh, cuối cùng, mắt hai người cũng dừng lại trên vọng gác phía cổng nam. Đúng lúc này, họ nghe thấy một tiếng súng nặng nề vang lên.
7
Đúng, lần này Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều nghe thấy tiếng súng. Ba người giật mình nhìn nhau, rồi đều đổ dồn ánh mắt lên vọng gác cổng thành phía nam. “Tiếng súng vọng ra từ đó!” - Hàn Giang dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, phán đoán ra đầu tiên.
Đường Phong và Lương Viện cũng lập tức ý thức được tiếng súng vọng ra từ vọng gác cổng thành phía nam. Trời vẫn chưa sáng tỏ, lại cách quá xa, nhìn không rõ tình hình bên trên. Hàn Giang nhìn chăm chú lên vọng gác trong bóng tối, rồi bỗng vỗ mạnh một cái lên nắp “con lừa dũng mãnh", lớn tiếng nói: "Lên xe, tới đó
Xem ra cơn ác mộng đó của tôi cũng không phải bỗng dưng mà có đâu!” - Đường Phong nói xong liền cùng Lương Viện bước lên xe.
Hàn Giang thuần thục lùi xe, sau đó nhấn ga, từ con đường phía bắc, tới đường phía nam rồi lao thẳng tới công thành phía nam. Khi xe gần tới nơi. Hàn Giang cố ý giảm tốc độ. anh không muốn tiếng động cơ xe làm kinh động người thứ tư bí ấn đó!
Khi Hàn Giang đồ "con lừa dũng mãnh” yên vị dưới công nam; bốn bề tĩnh mịch, sắc trời đã dần sáng tỏ. Ba người rón rén bước xuống xe, cổng nam cũ nát vẫn đang mở ra không khác gì ngày hôm qua họ đã trông thấy. Tiến vào sâu. bên trong là thành hũ chất đống xác khô cổng thành hũ bị tường đât nện bịt kín, gió không lọt qua nổi.
Đường Phong ôm Lương Viện, bịt mắt cô lại, anh không muốn để Lương Viện trông thấy cảnh tượng khủng khiếp này. Ba người đứng im giữa thành hũ, nhưng không phát hiện thấy gì bất thường. Hàn Giang ngước nhìn lên vọng gác, khẽ nói: Bây giờ chúng ta phải lên trên đó!” "Nhưng hôm qua chúng ta đâu thấy những bậc thang để lên vọng gác!” - Đường Phong khẽ đáp.
“Đúng vậy, ban nãy lúc đi vào tôi cũng kiểm tra qua, những bậc thang vốn có hình như đã bị phá hủy trong trận đại thảm sát đẫm máu. Nhưng..- Hàn Giang dừng lại.
“Nhưng nếu như có người trên đó, thì chắc chắn chúng ta cũng có thể lên được. Tồi đã nhìn qua rồi, những bậc thang trước đây bị phá hủy bên trong ngách cổng nam, giờ chất đống thành đá vụn, đó chính là đường đi.” - Hàn Giang khẳn định.
“Ý anh là chúng ta leo từ đống đất đá vụn đó lên?” - Đường Phong có phần ngần ngại.
“Ưm, chỉ có cách này thôi!” - Hàn Giang nói xong liền đi về hướng cổng thành phía nam.
Đường Phong và Lương Viện vội vàng đi theo. Khi tới cổng thành, Đường Phong gọi Hàn Giang đứng lại:
“Hai chúng ta có thể leo lên, nhưng còn Lương Viện...
Còn nữa, nếu như trong lúc chúng ta leo lên mà người ở trên đó tập kích chúng ta thì hậu quả thật khó lường!'”
Đường Phong nói vậy không phải là không có lý,
Hàn Giang đứng lại ngẫm nghĩ hồi lâu: "Vậy cậu và Lương Viện ở dưới đi, một mình tôi lên..
Hàn Giang vừa dứt lời, đột nhiên, ba người cảm giác trên đầu như có gió, rồi một sức mạnh khủng khiêp, không thế kháng cự nào đó đang từ trên đinh đâu rơi xuống họ. Hàn Giang ngẩng ngay đầu lên, nhìn thấy một vật thế đen sì đang rơi xuống đầu họ. Không kịp nhìn cho rõ xem đó là thứ gì, mà theo phản xạ, Hàn Giang đã đẩy mạnh Đường Phong, Lương Viện tới vị trí an toàn phía ngoài cổng thành. Đường Phong đứng không vững, ngã ra đất, nhưng trong giây phút đó, anh lại nhìn rõ mọi thứ đó là tấm rào chắn ngàn cân của cổng thành đang hạ xuống! Hiện giờ Hàn Giang đang ở dưới đó!
8
Đúng trong khoảnh khắc cuối cùng, khi tấm chắn cổng nặng nề rơi xuống. Hàn Giang đã kịp nghiêng người tránh nạn rồi gần như tất cả đất đá, bụi bặm trên mặt đất đều bắn lên người anh.
“Ầm" một tiếng nặng nề. tấm rào chắn ngàn cân sập xuống mặt đất, bụi đất bay mù mịt. Đường Phong và Lương Viện thấy Hàn Giang ngã ra đất liền vội vàng đỡ anh dậy. "‘Mẹ kiếp! Cái gã chết tiệt!” - Hàn Giang vừa chửi rủa, vừa vuốt lớp bụi dày trên mặt.
“Tấm rào chắn ngàn cân này chắc chắn không thể tự hạ xuống được!” - Đường Phong phán đoán.
"Phí lời, cái này đâu cần cậu nói. Phì! Phì!” - Hàn Giang nói xong rồi liên tục nhổ đất cát trong miệng ra.
“Vậy thì hiện giờ chúng ta...” - Đường Phong có chút chần chừ, anh đã có thể dự cảm thấy sự không thân thiện của kẻ thù trên vọng gác.
“Mẹ kiếp, chơi đểu trên đầu bố mày à. Xông lên, bắn chết nó!” - Hàn Giang vừa nói, vừa bất chấp vết thương, đứng dậy. rút dao găm ra. lao thẳng lên đống đất đá vụn trèo lên tường thành.
Đường Phong lo lắng Hàn Giang nóng vội sẽ xảy ra chuyện, nên cũng rút dao găm ra vội vàng đi theo anh. Nhưng vừa đi được vài bước, anh bỗng nhớ ra Lương Viện và thây cô cũng đang leo lên cùng. Lương Viện gật gật đầu với anh, vậy là Đường Phong kéo theo Lương Viện, hai người cùng Hàn Giang leo lên đống đất đá vụn trong cổng nam.
Đống đất đá không được chắc lắm, đá vụn chốc chốc lại lăn xuống, mỗi bước đi Đường Phong đều rất cẩn thận, sợ rằng mình sảy chân sẽ kéo theo cả Lương Viện lăn xuống dưới. Phía trước, Hàn Giang đã sắp lên tới tường thành. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tình huống mà Đường Phong lo lắng lại không xảy ra, trên vọng gác không có ai nổ súng bắn họ, vọng gác cổng nam vẫn yên ắng tĩnh mịch.
Đường Phong và Lương Viện cũng leo lên tường thành, ba người nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn lên vọng gác cách đó không xa.
'Tên khốn đó không chạy thoát được đâu!” - Hàn Giang bỗng rít qua kẽ răng, sau đó xông lên trên.
Đường Phong cũng kéo Lương Viện lên theo. Ba người tới trước cửa vọng gác, cửa hóa ra chưa hỏng mà vẫn đóng kín, Đường Phong không khỏi nghi ngờ: lẽ nào hơn bảy trăm 'năm nay cánh cửa này vẫn đóng im ỉm?
Hàn Giang không để Đường Phong kịp nghĩ ngợi lâu. đã lấy chân đạp cánh cửa gỗ. Lúc này trời đã sáng tỏ, mặt trời ban mai đã vượt qua đường chân trời phía đông, chiếu sáng trên khắp sa mạc Gobi mênh mông, đồng thời cũng chiếu sáng vọng gác cũ nát. Hàn Giang tay lăm lăm con dao găm, xông vào trước tiên. Vọng
gác không rộng lắm. và cũng chẳng có ai chui ra quyết tử với Hàn Giang. Trong vọng gác trống trơn, hình như có một người đang co ro trong góc đông nam. Ba người tiến lại gần người đó, rồi tất cả đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì người đang nằm dưới đất chính là Triệu Vĩnh mà họ từng quen biết; nhưng lúc này, anh ta đã trở thành một cái xác khủng khiếp.
/78
|