Edit: Phong Lin
Beta: Thỏ SN
Không biết vì sao, khi nhớ tới lúc ấy, lòng ta đột nhiên đau nhói. Cảm giác này cứ kéo dài không dứt, cứ mãi âm ỉ, khiến cho trái tim ta đập nhanh hơn. Cố gắng hít thở.
Thật sự là kỳ cục, không phải ta vẫn luôn sợ hắn muốn ta sao? Bây giờ, sao mọi việc lại khác biệt thế này.
Lại đi thêm một đoạn đường, bỗng nhiên ta nghe Thái hậu nói: “Dụ thái phi có khỏe không?”
Ta hốt hoảng, đang yên lành, tại sao lại hỏi đến Dụ thái phi? Ta đương nhiên là không dám hỏi, đành phải nói: “Thái y đã kê thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“A.” Thái hậu khẽ cười, mở miệng: “Việc đó, thật sự phải cám ơn Đàn phi!”
Trong lòng ta run bần bật, ta buông lỏng tay bà ra, bỗng nhiên quỳ xuống: “Thần thiếp biết sai rồi.”
Miệng bà ta thì nói yêu mến ta, nhưng rốt cuộc không biết trong lòng bà ta đang suy tính điều gì. Bà ta muốn ta đi dạo cùng bà ta một lúc, vòng vo một hồi, đơn giản là vì muốn ta hiểu rõ quan hệ giữa bà ta và Dụ thái phi.
Đúng như ta đã đoán, như nước với lửa.
Tranh giành tình cảm chốn hậu cung, từ trước đến nay vẫn luôn như thế. Người có quyền, luôn ở trên.
Sự tranh đấu giữa bà ta và Dụ thái phi, không thể nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn rằng bà ta đã thắng. Bà ta chiếm được vị trí Thái hậu, chiếm được Hoàng thượng. Chỉ là ta nghĩ không ra, tại sao bà ta không hạ thủ diệt trừ Dụ thái phi, tại sao vẫn để Dụ thái phi ở trong cung? Tuy nói là không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại mạng sống cho Dụ thái phi.
Thái hậu lạnh lùng nhìn ta, nụ cười hiền lành trên gương mặt của bà ta dần dần biến mất, lạnh lùng nói: “Đàn phi sai ở chỗ nào?”
“Thái hậu, thần thiếp….” Ta cắn môi, ta không sợ nhận sai, chỉ sợ, Thái hậu biết rõ ta nói gì, nhưng lại giả vờ không biết. Cũng giống như bây giờ, khiến ta bối rối. Cúi đầu, thế nhưng trong lúc nhất thời ta không biết nên nói gì cho tốt.
“Đứng lên đi.” Bà ta vừa nói xong, liền đi về phía trước.
Ta sợ run lên, vội vàng đứng lên, đuổi theo bà ta. Ta suy nghĩ một lát, mới mở miệng: “Thái hậu mới chính là mẫu thân duy nhất của Hoàng thượng, điểm này, thần thiếp hiểu rất rõ.” Một câu này đã đánh tan sự ghen tỵ trong lòng của bà ta. Bà ta đố kị Hoàng thượng không phải đứa con do chính bà ta sinh ra.
Bả vai của Thái hậu khẽ run lên, nhưng bà ta không hề dừng bước chân lại, trong giọng nói có vài phần không vui: “Ngươi biết là được rồi, không cần theo ta nữa, Đàn phi về cung đi.”
“Thần thiếp cung tiễn Thái hậu.”
Ta nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhịn không được mà lui lại nửa bước. Phương Hàm nhanh chóng chạy tới đỡ ta, vội kêu lên: “Nương nương!”
Ta lắc đầu, ánh mắt ta nhìn theo bóng lưng của Thái hậu đã đi xa thật lâu, than nhẹ một tiếng: “Cô cô, trong cung này, ngươi cho rằng ngươi đã đủ thông minh, nhưng lại không biết rằng, so với ngươi, có người còn thông minh hơn.” Chẳng qua, chỉ là một sự việc nhỏ, nhưng lại khiến trong lòng Thái hậu sinh ra một khoảng cách lớn với ta.
Giải thích một câu rất đơn giản, nhưng e là thành kiến của Thái hậu đối với ta, vĩnh viễn sẽ không thể tiêu tan.
Diêu thục nghi.
Hai tay ta nắm lại, nàng có một điểm mạnh hơn so với ta, đó chính là nắm bắt được nội tâm của Thái hậu.
“Nương nương, trời rất lạnh, chúng ta hồi cung đi.” Phương Hàm nói nhỏ ở bên tai ta.
Ta gật đầu, đỡ lấy tay nàng, xoay người.
Đi được vài bước, thấy bốn bề vắng lặng, ở đây lại rất trống trải, nếu nói nhỏ, chắc cũng không bị người khác nghe thấy đâu. Ta liền mở miệng hỏi nàng: “Cô cô có biết, chuyện của Dụ thái phi và Hoàng thượng không?”
Gương mặt Phương Hàm biến sắc, cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía, nói bằng chất giọng cực nhỏ: “Nương nương, người không nên nhắc đến chuyện này.”
Ta biết là không nên, chỉ là việc đã đến nước này, không bằng ta nên tìm hiểu rõ mọi chuyện.
“Hiện nay không có ai, ngươi cứ nói đi, bản cung cũng chỉ muốn biết một chút thôi.” Ta cố gắng bình tĩnh nói.
Beta: Thỏ SN
Không biết vì sao, khi nhớ tới lúc ấy, lòng ta đột nhiên đau nhói. Cảm giác này cứ kéo dài không dứt, cứ mãi âm ỉ, khiến cho trái tim ta đập nhanh hơn. Cố gắng hít thở.
Thật sự là kỳ cục, không phải ta vẫn luôn sợ hắn muốn ta sao? Bây giờ, sao mọi việc lại khác biệt thế này.
Lại đi thêm một đoạn đường, bỗng nhiên ta nghe Thái hậu nói: “Dụ thái phi có khỏe không?”
Ta hốt hoảng, đang yên lành, tại sao lại hỏi đến Dụ thái phi? Ta đương nhiên là không dám hỏi, đành phải nói: “Thái y đã kê thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“A.” Thái hậu khẽ cười, mở miệng: “Việc đó, thật sự phải cám ơn Đàn phi!”
Trong lòng ta run bần bật, ta buông lỏng tay bà ra, bỗng nhiên quỳ xuống: “Thần thiếp biết sai rồi.”
Miệng bà ta thì nói yêu mến ta, nhưng rốt cuộc không biết trong lòng bà ta đang suy tính điều gì. Bà ta muốn ta đi dạo cùng bà ta một lúc, vòng vo một hồi, đơn giản là vì muốn ta hiểu rõ quan hệ giữa bà ta và Dụ thái phi.
Đúng như ta đã đoán, như nước với lửa.
Tranh giành tình cảm chốn hậu cung, từ trước đến nay vẫn luôn như thế. Người có quyền, luôn ở trên.
Sự tranh đấu giữa bà ta và Dụ thái phi, không thể nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn rằng bà ta đã thắng. Bà ta chiếm được vị trí Thái hậu, chiếm được Hoàng thượng. Chỉ là ta nghĩ không ra, tại sao bà ta không hạ thủ diệt trừ Dụ thái phi, tại sao vẫn để Dụ thái phi ở trong cung? Tuy nói là không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại mạng sống cho Dụ thái phi.
Thái hậu lạnh lùng nhìn ta, nụ cười hiền lành trên gương mặt của bà ta dần dần biến mất, lạnh lùng nói: “Đàn phi sai ở chỗ nào?”
“Thái hậu, thần thiếp….” Ta cắn môi, ta không sợ nhận sai, chỉ sợ, Thái hậu biết rõ ta nói gì, nhưng lại giả vờ không biết. Cũng giống như bây giờ, khiến ta bối rối. Cúi đầu, thế nhưng trong lúc nhất thời ta không biết nên nói gì cho tốt.
“Đứng lên đi.” Bà ta vừa nói xong, liền đi về phía trước.
Ta sợ run lên, vội vàng đứng lên, đuổi theo bà ta. Ta suy nghĩ một lát, mới mở miệng: “Thái hậu mới chính là mẫu thân duy nhất của Hoàng thượng, điểm này, thần thiếp hiểu rất rõ.” Một câu này đã đánh tan sự ghen tỵ trong lòng của bà ta. Bà ta đố kị Hoàng thượng không phải đứa con do chính bà ta sinh ra.
Bả vai của Thái hậu khẽ run lên, nhưng bà ta không hề dừng bước chân lại, trong giọng nói có vài phần không vui: “Ngươi biết là được rồi, không cần theo ta nữa, Đàn phi về cung đi.”
“Thần thiếp cung tiễn Thái hậu.”
Ta nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhịn không được mà lui lại nửa bước. Phương Hàm nhanh chóng chạy tới đỡ ta, vội kêu lên: “Nương nương!”
Ta lắc đầu, ánh mắt ta nhìn theo bóng lưng của Thái hậu đã đi xa thật lâu, than nhẹ một tiếng: “Cô cô, trong cung này, ngươi cho rằng ngươi đã đủ thông minh, nhưng lại không biết rằng, so với ngươi, có người còn thông minh hơn.” Chẳng qua, chỉ là một sự việc nhỏ, nhưng lại khiến trong lòng Thái hậu sinh ra một khoảng cách lớn với ta.
Giải thích một câu rất đơn giản, nhưng e là thành kiến của Thái hậu đối với ta, vĩnh viễn sẽ không thể tiêu tan.
Diêu thục nghi.
Hai tay ta nắm lại, nàng có một điểm mạnh hơn so với ta, đó chính là nắm bắt được nội tâm của Thái hậu.
“Nương nương, trời rất lạnh, chúng ta hồi cung đi.” Phương Hàm nói nhỏ ở bên tai ta.
Ta gật đầu, đỡ lấy tay nàng, xoay người.
Đi được vài bước, thấy bốn bề vắng lặng, ở đây lại rất trống trải, nếu nói nhỏ, chắc cũng không bị người khác nghe thấy đâu. Ta liền mở miệng hỏi nàng: “Cô cô có biết, chuyện của Dụ thái phi và Hoàng thượng không?”
Gương mặt Phương Hàm biến sắc, cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía, nói bằng chất giọng cực nhỏ: “Nương nương, người không nên nhắc đến chuyện này.”
Ta biết là không nên, chỉ là việc đã đến nước này, không bằng ta nên tìm hiểu rõ mọi chuyện.
“Hiện nay không có ai, ngươi cứ nói đi, bản cung cũng chỉ muốn biết một chút thôi.” Ta cố gắng bình tĩnh nói.
/173
|