Edit: Moon_flower
Beta: Như Bình
Rõ ràng nhìn thấy Vãn Lương, Triêu Thần siết chặt tay, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, đồng thanh nói: “Nô tì chỉ biết hầu hạ nương nương, không có lòng dạ nào khác.”
Ta nhẹ “Ừm!” một tiếng, cất bước vào loan kiệu.
Ta đột nhiên nghĩ, lúc gặp ta, các nàng sẽ biểu lộ vẻ mặt sửng sốt thế nào đây. Đặc biệt là Thiên Phi!
Ngẫm nghĩ, bất giác cười ra tiếng.
Một lúc lâu sau, loan kiệu mới chậm rãi dừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng Triêu Thần: “Nương nương, đã tới Hi Ninh cung.” Nói xong, nàng đưa tay vén mành kiệu lên cho ta.
Ta gật đầu, để nàng đỡ xuống kiệu.
Liếc mắt thoáng thấy vài loan kiệu đã đặt ở bên cạnh, chắc có người đến trước rồi.
“Nương nương.” Vãn Lương nhẹ giọng gọi ta, ta chợt hoàn hồn, vẫn còn lắc lắc đầu, cất bước tiến lên phía trước.
Chưa đến nơi, xa xa đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh truyền ra, hình như rất náo nhiệt thì phải. Ta thẳng thân người, ngẩng cao đầu, thong thả bước vào, theo ánh mắt truyền đến, tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất.
Ta buông tay Triêu Thần, cúi chào người ngồi bên trên: “Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu, chúc Thái Hậu phúc thọ an khang!”
“Không cần hành đại lễ, ngồi đi.” Giọng nói của Thái Hậu vô cùng bình thản, ta vốn cho rằng về chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta, chắc người sẽ phẫn nộ lắm. Thế nhưng, trong lời nói của người, ta không nghe ra điều đó.
“Tạ ơn Thái Hậu.”
Nhất thời, phía sau ta chỉ thấy tiếng đứng dậy, tiếp đó nghe thấy các nàng nói: “Đàn phi nương nương cát tường!”
Ta hơi giật mình, mới chợt hiểu ra đây là tên hiệu mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta.
“Miễn lễ cả đi.” Thản nhiên nhìn lướt qua, hay thật, không thấy một gương mặt quen thuộc nào cả!
“Đàn phi cũng ngồi đi.” Thái hậu nói.
Ta vội đáp, qua ngồi phía dưới người. Hơi nghiêng mặt, ta mới nhìn rõ hình dáng Thái hậu. Mặc dù năm nay người đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nét mặt vẫn hồng hào, ngay cả lúc cười nếp nhăn trên khoé mắt cũng rất ít. Hôm nay người mặc áo ngoài màu đỏ tía, viền kim tuyến, lộng lẫy mà không mất đi vẻ tao nhã. Do ngồi gần, ta thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tinh tang khe khẽ phát ra từ chiếc trâm vàng sáng chói cài trên tóc người.
Ngón tay đeo chiếc hộ giáp (*) khảm ngọc lục bảo xanh biếc của người nhẹ nhàng gõ trên bàn trà, tiếng vang lanh lảnh. Người bỗng nhiên mở miệng: “Các ngươi đó, thích nói gì thì nói đi, ai gia bỗng nhiên thích nghe các ngươi nói chuyện một chút. Chẳng ai nói gì, mới buồn làm sao.”
* Hộ giáp: hộ = bảo vệ, giáp = móng tay, là vật trang sức của hoàng hậu và thái hậu dùng ngày xưa, được làm bằng vàng, cẩn ngọc trên đó, đầu hơi nhọn, bao bọc trên ngón tay.
Thái hậu đã mở lời, không khí mới vừa rồi còn nặng nề lập tức nhộn nhịp trở lại. Một người nói: “Đàn Phi nương nương đã bỏ lỡ mất rồi, về tán gẫu thì Thư quý tần quả là lợi hại! Đúng lúc hôm nay nàng tới sớm, bây giờ lại đi về trước, tiếc quá…”
Ta liếc nhìn, thấy người điềm nhiên như không nhấp một ngụm trà, cười nhàn nhạt nhìn về phía ta.
Quả là lợi hại, vòng vo ám chỉ ta đến muộn!
Lẳng lặng nhìn Thái hậu, không ngờ dường như người không để ý, chỉ cười nói: “Về ăn nói, so ra Diêu thục nghi ngươi cũng không kém Thư quý tần nhỉ!”
“Thái Hậu, người định trêu thần thiếp sao?” Diêu thục nghi cười khẽ, đôi mắt phượng sáng ngời, môi anh đào khẽ mở, thẹn thùng nói: “Thái hậu như thế, sau này thần thiếp không dám tới nữa!”
Thái hậu cũng cười: “Vậy thì ai gia đắc tội ngươi rồi?”
Nghe thế, Diêu thục nghi vội hỏi: “Người xem, người như thế không phải là bắt tội thần thiếp hay sao?”
Ta cảm thán, thực trúc trắc quá đi, rõ ràng mỗi câu nói xen vào đều không sai một ly.
“Tỷ tỷ nói ít lại một chút, sẽ làm Đàn Phi nương nương chê cười đó, ha ha.” Một nữ tử khác mặc cung trang màu lam nhạt nhìn ta nói.
Diêu thục nghi cười nói: “Được rồi, ngay cả Thẩm tiệp dư cũng trách ta thất lễ. Nương nương.” Nàng đột nhiên quay sang nhìn ta: “Thần thiếp làm nương nương chê cười rồi.”
Ta vội cười xòa: “Thục nghi muội muội nói gì vậy, bản cung vẫn chưa quen nên muốn nghe mọi người nói chuyện, mà thấy Thái hậu cũng vui vẻ mà!”
Thái Hậu nói: “Ai gia thấy, miệng Đàn phi cũng ngọt lắm.”
Ta hơi ngẩn ra, đành cười nhạt.
………..
Ngồi đến lúc sắp về, ta mới biết ba người còn lại, lần lượt là An uyển nghi, Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần. Tuy nhiên, đến tận lúc ta về, Thái hậu trước sau đều không đề cập đến chuyện Hoàng thượng phong phi cho ta, giống như chuyện trái với lẽ thường này căn bản không hề tồn tại. Mà ta, tự nhiên lại nghĩ tới Thư quý tần, nàng sớm rời đi, đơn giản vì muốn tránh ta.
Cười lạnh một tiếng, ta tạm cho nàng thời gian thích ứng, rồi sẽ có ngày, nàng nhất định phải chủ động đến tìm ta.
Ra khỏi Hi Ninh Cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội nghênh đón, khẽ nói: “Nương nương bây giờ hồi cung ạ?”
Ta suy nghĩ, trầm giọng nói: “Bản cung muốn đến Huyễn Nhiên các.”
Beta: Như Bình
Rõ ràng nhìn thấy Vãn Lương, Triêu Thần siết chặt tay, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, đồng thanh nói: “Nô tì chỉ biết hầu hạ nương nương, không có lòng dạ nào khác.”
Ta nhẹ “Ừm!” một tiếng, cất bước vào loan kiệu.
Ta đột nhiên nghĩ, lúc gặp ta, các nàng sẽ biểu lộ vẻ mặt sửng sốt thế nào đây. Đặc biệt là Thiên Phi!
Ngẫm nghĩ, bất giác cười ra tiếng.
Một lúc lâu sau, loan kiệu mới chậm rãi dừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng Triêu Thần: “Nương nương, đã tới Hi Ninh cung.” Nói xong, nàng đưa tay vén mành kiệu lên cho ta.
Ta gật đầu, để nàng đỡ xuống kiệu.
Liếc mắt thoáng thấy vài loan kiệu đã đặt ở bên cạnh, chắc có người đến trước rồi.
“Nương nương.” Vãn Lương nhẹ giọng gọi ta, ta chợt hoàn hồn, vẫn còn lắc lắc đầu, cất bước tiến lên phía trước.
Chưa đến nơi, xa xa đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh truyền ra, hình như rất náo nhiệt thì phải. Ta thẳng thân người, ngẩng cao đầu, thong thả bước vào, theo ánh mắt truyền đến, tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất.
Ta buông tay Triêu Thần, cúi chào người ngồi bên trên: “Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu, chúc Thái Hậu phúc thọ an khang!”
“Không cần hành đại lễ, ngồi đi.” Giọng nói của Thái Hậu vô cùng bình thản, ta vốn cho rằng về chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta, chắc người sẽ phẫn nộ lắm. Thế nhưng, trong lời nói của người, ta không nghe ra điều đó.
“Tạ ơn Thái Hậu.”
Nhất thời, phía sau ta chỉ thấy tiếng đứng dậy, tiếp đó nghe thấy các nàng nói: “Đàn phi nương nương cát tường!”
Ta hơi giật mình, mới chợt hiểu ra đây là tên hiệu mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta.
“Miễn lễ cả đi.” Thản nhiên nhìn lướt qua, hay thật, không thấy một gương mặt quen thuộc nào cả!
“Đàn phi cũng ngồi đi.” Thái hậu nói.
Ta vội đáp, qua ngồi phía dưới người. Hơi nghiêng mặt, ta mới nhìn rõ hình dáng Thái hậu. Mặc dù năm nay người đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nét mặt vẫn hồng hào, ngay cả lúc cười nếp nhăn trên khoé mắt cũng rất ít. Hôm nay người mặc áo ngoài màu đỏ tía, viền kim tuyến, lộng lẫy mà không mất đi vẻ tao nhã. Do ngồi gần, ta thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tinh tang khe khẽ phát ra từ chiếc trâm vàng sáng chói cài trên tóc người.
Ngón tay đeo chiếc hộ giáp (*) khảm ngọc lục bảo xanh biếc của người nhẹ nhàng gõ trên bàn trà, tiếng vang lanh lảnh. Người bỗng nhiên mở miệng: “Các ngươi đó, thích nói gì thì nói đi, ai gia bỗng nhiên thích nghe các ngươi nói chuyện một chút. Chẳng ai nói gì, mới buồn làm sao.”
* Hộ giáp: hộ = bảo vệ, giáp = móng tay, là vật trang sức của hoàng hậu và thái hậu dùng ngày xưa, được làm bằng vàng, cẩn ngọc trên đó, đầu hơi nhọn, bao bọc trên ngón tay.
Thái hậu đã mở lời, không khí mới vừa rồi còn nặng nề lập tức nhộn nhịp trở lại. Một người nói: “Đàn Phi nương nương đã bỏ lỡ mất rồi, về tán gẫu thì Thư quý tần quả là lợi hại! Đúng lúc hôm nay nàng tới sớm, bây giờ lại đi về trước, tiếc quá…”
Ta liếc nhìn, thấy người điềm nhiên như không nhấp một ngụm trà, cười nhàn nhạt nhìn về phía ta.
Quả là lợi hại, vòng vo ám chỉ ta đến muộn!
Lẳng lặng nhìn Thái hậu, không ngờ dường như người không để ý, chỉ cười nói: “Về ăn nói, so ra Diêu thục nghi ngươi cũng không kém Thư quý tần nhỉ!”
“Thái Hậu, người định trêu thần thiếp sao?” Diêu thục nghi cười khẽ, đôi mắt phượng sáng ngời, môi anh đào khẽ mở, thẹn thùng nói: “Thái hậu như thế, sau này thần thiếp không dám tới nữa!”
Thái hậu cũng cười: “Vậy thì ai gia đắc tội ngươi rồi?”
Nghe thế, Diêu thục nghi vội hỏi: “Người xem, người như thế không phải là bắt tội thần thiếp hay sao?”
Ta cảm thán, thực trúc trắc quá đi, rõ ràng mỗi câu nói xen vào đều không sai một ly.
“Tỷ tỷ nói ít lại một chút, sẽ làm Đàn Phi nương nương chê cười đó, ha ha.” Một nữ tử khác mặc cung trang màu lam nhạt nhìn ta nói.
Diêu thục nghi cười nói: “Được rồi, ngay cả Thẩm tiệp dư cũng trách ta thất lễ. Nương nương.” Nàng đột nhiên quay sang nhìn ta: “Thần thiếp làm nương nương chê cười rồi.”
Ta vội cười xòa: “Thục nghi muội muội nói gì vậy, bản cung vẫn chưa quen nên muốn nghe mọi người nói chuyện, mà thấy Thái hậu cũng vui vẻ mà!”
Thái Hậu nói: “Ai gia thấy, miệng Đàn phi cũng ngọt lắm.”
Ta hơi ngẩn ra, đành cười nhạt.
………..
Ngồi đến lúc sắp về, ta mới biết ba người còn lại, lần lượt là An uyển nghi, Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần. Tuy nhiên, đến tận lúc ta về, Thái hậu trước sau đều không đề cập đến chuyện Hoàng thượng phong phi cho ta, giống như chuyện trái với lẽ thường này căn bản không hề tồn tại. Mà ta, tự nhiên lại nghĩ tới Thư quý tần, nàng sớm rời đi, đơn giản vì muốn tránh ta.
Cười lạnh một tiếng, ta tạm cho nàng thời gian thích ứng, rồi sẽ có ngày, nàng nhất định phải chủ động đến tìm ta.
Ra khỏi Hi Ninh Cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội nghênh đón, khẽ nói: “Nương nương bây giờ hồi cung ạ?”
Ta suy nghĩ, trầm giọng nói: “Bản cung muốn đến Huyễn Nhiên các.”
/173
|