Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Nhưng ta nên lo lắng cho hắn sao?
A, đành phải cười yếu ớt.
Cho bọn họ lui xuống, không biết tại sao trong lòng không sao bình tĩnh lại được. Đi tới bên cạnh chiếc bàn nhỏ, dùng thước vuốt lên giấy Tuyên Thành, tay mài mực, dùng ngòi bút chấm nhẹ, suy nghĩ trong phút chốc, hạ bút vẽ một bức tranh cây tử.
Tô Mộ Hàn nói luyện chữ và vẽ tranh là cách tốt nhất để rèn đúc tính nết con người.
Như vậy để lòng ta bình yên lại.
Chuyên tâm vẽ cũng không biết rốt cuộc thời gian trôi qua bao lâu rồi.
Lúc này trời đã tối mịt, nghe được trong sân mơ hồ truyền đến tiếng hai cung nữ: “Ngươi biết không? Hình như Hoàng thượng bị bệnh, khi ta từ bên ngoài trở về nhìn thấy vài thái y vội vàng tới Thiên Dận cung!”
“Thật sao? Nhưng hôm nay trời lạnh thế này, Hoàng thượng sao lại ở bên ngoài lâu thế?”
“Ngươi không biết à? Nếu không phải Tích tần tới, Hoàng thượng còn không muốn đi về đâu.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi.”
Tiếng nói kia cuối cùng nhỏ xuống, nhưng vẫn muốn nói tiếp: “Nghe nói Hoàng thượng ôm lấy Tích tần, không nói gì mà chỉ ôm như vậy thôi.”
Một người khác “Ôi” lên một tiếng, nhưng lại không nói tiếp.
Thảo nào, Tường Hòa chỉ nói không ai dám tiến lên khuyên, nhưng không đề cập về việc hắn trở về như thế nào. Hóa ra là Thiên Lục đến.
Cây bút bỗng chốc trở nên thật nặng.
Khóe miệng bất giác cong lên, bức họa này cuối cùng cũng bị hỏng.
Đặt bút xuống, không chút do dự đem giấy Tuyên Thành vò thành một cục, vứt bỏ ở một bên.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy hai cung nữ kia ngồi cách đó không xa, lặng lẽ nói chuyện. Cung nữ ngồi quay mặt về phía ta, thấy ta đi ra, vội hoảng sợ đứng lên. Cung nữ đối diện nàng như nhận ra gì đó, vội xoay người lại, hai người đều quỳ xuống nói: “Nương nương.”
Ta không bước tới, chỉ nói: “Tường Thụy!”
“Nương nương, có nô tài!” Tường Thụy lập tức chạy tới, cúi thấp đầu nói, “Nương nương có gì sai bảo?”
Ta chỉ vào mặt hai cung nữ, lạnh nhạt nói: “Đem hai đứa này điều đến Hoán Y cục, có thời gian ở đây nói năng xuyên tạc, không bằng cho chúng làm việc nhiều hơn.”
“Nương nương!” Hai cung nữ nghe vậy sắc mặt đại biến, đồng loạt dập đầu nói với ta, “Nương nương tha mạng! Nô tì không dám nữa, nô tì không dám!”
Ta không nhìn các nàng nữa, xoay người đi ra, chỉ nói: “Bản cung lát nữa trở về, không muốn thấy bọn chúng!”
“Dạ.” Tường Thụy đáp lời.
“Nương nương.” Phương Hàm đuổi theo, nhỏ giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Ta lắc đầu, thực ra cũng không có gì, chẳng qua là nhận được chút ân huệ của ai đó, cố ý ở trước mặt ta nói việc Thiên Lục đến Lam hồ mà thôi. Tường Hòa cố ý nói dối ta, như vậy chỉ cần là người của Cảnh Thái cung ta, đều sẽ không dám đem việc này nói ra, tại sao lại có hai tiểu cung nữ lớn mật như thế?
Không, có lẽ chỉ là một người trong số đó, còn một người khác, mơ mơ hồ hồ bị kéo vào. Chỉ là lúc này, ta không muốn truy cứu tường tận.
Chắc hẳn ý muốn của người nọ là muốn ta tức giận đi tìm Thiên Lục gây phiền phức?
Nhưng ta đâu phải là người ngu dốt như vậy?
“Nương nương muốn đi đâu?” Phương Hàm thấy ta vẫn không dừng bước, vội hỏi một câu.
Thực ra ta cũng chẳng biết tại sao đột nhiên lại bước ra ngoài thế này, suy nghĩ một chút, đành nói: “Gọi người chuẩn bị kiệu, Hoàng thượng không phải bị bệnh sao? Bản cung thân là phi tử của người, đương nhiên phải đi thăm người.”
Beta: Thỏ SN
Nhưng ta nên lo lắng cho hắn sao?
A, đành phải cười yếu ớt.
Cho bọn họ lui xuống, không biết tại sao trong lòng không sao bình tĩnh lại được. Đi tới bên cạnh chiếc bàn nhỏ, dùng thước vuốt lên giấy Tuyên Thành, tay mài mực, dùng ngòi bút chấm nhẹ, suy nghĩ trong phút chốc, hạ bút vẽ một bức tranh cây tử.
Tô Mộ Hàn nói luyện chữ và vẽ tranh là cách tốt nhất để rèn đúc tính nết con người.
Như vậy để lòng ta bình yên lại.
Chuyên tâm vẽ cũng không biết rốt cuộc thời gian trôi qua bao lâu rồi.
Lúc này trời đã tối mịt, nghe được trong sân mơ hồ truyền đến tiếng hai cung nữ: “Ngươi biết không? Hình như Hoàng thượng bị bệnh, khi ta từ bên ngoài trở về nhìn thấy vài thái y vội vàng tới Thiên Dận cung!”
“Thật sao? Nhưng hôm nay trời lạnh thế này, Hoàng thượng sao lại ở bên ngoài lâu thế?”
“Ngươi không biết à? Nếu không phải Tích tần tới, Hoàng thượng còn không muốn đi về đâu.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi.”
Tiếng nói kia cuối cùng nhỏ xuống, nhưng vẫn muốn nói tiếp: “Nghe nói Hoàng thượng ôm lấy Tích tần, không nói gì mà chỉ ôm như vậy thôi.”
Một người khác “Ôi” lên một tiếng, nhưng lại không nói tiếp.
Thảo nào, Tường Hòa chỉ nói không ai dám tiến lên khuyên, nhưng không đề cập về việc hắn trở về như thế nào. Hóa ra là Thiên Lục đến.
Cây bút bỗng chốc trở nên thật nặng.
Khóe miệng bất giác cong lên, bức họa này cuối cùng cũng bị hỏng.
Đặt bút xuống, không chút do dự đem giấy Tuyên Thành vò thành một cục, vứt bỏ ở một bên.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy hai cung nữ kia ngồi cách đó không xa, lặng lẽ nói chuyện. Cung nữ ngồi quay mặt về phía ta, thấy ta đi ra, vội hoảng sợ đứng lên. Cung nữ đối diện nàng như nhận ra gì đó, vội xoay người lại, hai người đều quỳ xuống nói: “Nương nương.”
Ta không bước tới, chỉ nói: “Tường Thụy!”
“Nương nương, có nô tài!” Tường Thụy lập tức chạy tới, cúi thấp đầu nói, “Nương nương có gì sai bảo?”
Ta chỉ vào mặt hai cung nữ, lạnh nhạt nói: “Đem hai đứa này điều đến Hoán Y cục, có thời gian ở đây nói năng xuyên tạc, không bằng cho chúng làm việc nhiều hơn.”
“Nương nương!” Hai cung nữ nghe vậy sắc mặt đại biến, đồng loạt dập đầu nói với ta, “Nương nương tha mạng! Nô tì không dám nữa, nô tì không dám!”
Ta không nhìn các nàng nữa, xoay người đi ra, chỉ nói: “Bản cung lát nữa trở về, không muốn thấy bọn chúng!”
“Dạ.” Tường Thụy đáp lời.
“Nương nương.” Phương Hàm đuổi theo, nhỏ giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Ta lắc đầu, thực ra cũng không có gì, chẳng qua là nhận được chút ân huệ của ai đó, cố ý ở trước mặt ta nói việc Thiên Lục đến Lam hồ mà thôi. Tường Hòa cố ý nói dối ta, như vậy chỉ cần là người của Cảnh Thái cung ta, đều sẽ không dám đem việc này nói ra, tại sao lại có hai tiểu cung nữ lớn mật như thế?
Không, có lẽ chỉ là một người trong số đó, còn một người khác, mơ mơ hồ hồ bị kéo vào. Chỉ là lúc này, ta không muốn truy cứu tường tận.
Chắc hẳn ý muốn của người nọ là muốn ta tức giận đi tìm Thiên Lục gây phiền phức?
Nhưng ta đâu phải là người ngu dốt như vậy?
“Nương nương muốn đi đâu?” Phương Hàm thấy ta vẫn không dừng bước, vội hỏi một câu.
Thực ra ta cũng chẳng biết tại sao đột nhiên lại bước ra ngoài thế này, suy nghĩ một chút, đành nói: “Gọi người chuẩn bị kiệu, Hoàng thượng không phải bị bệnh sao? Bản cung thân là phi tử của người, đương nhiên phải đi thăm người.”
/173
|