III Hy Ca đang chầm chậm hướng ánh nhìn về Y Tuyết, con mắt bạc của nàng không ngừng rừng rực cháy: "Loài người chính là thứ bệnh dịch nguy hiểm nhất cho Trái Đất này. Các ngươi cần phải bị... loại bỏ!" Y Tuyết xiết chặt hai nắm đấm lại, chỉ còn một cách... Đó là sử dụng tuyệt chiêu bí truyền của Thi Liên Quyền! Cô chỉ tay vào mặt Hy Ca, dằn giọng: "Con kia, mày bớt nói năng điên khùng đi. Tao sẽ cho mày biết sức mạnh của loài người chúng tao!" Vút! Vút! Cả hai bay vào nhau trong tiếng sấm nổ dữ dội trên bầu trời, những đòn đánh tung ra với một tốc độ không thể tin nổi! Y Tuyết đang thi triển những thế võ tinh túy nhất của Thi Liên Quyền, huy động tối đa mọi tiềm chất trong cơ thể, đưa sức mạnh lên vượt quá mọi giới hạn. RẦM! RẦM! Những cú đấm tới tấp của Y Tuyết giáng vào khuôn mặt diễm lệ của Hy Ca! Vậy nhưng... Hy Ca chẳng hề tỏ ra đau đớn, khuôn mặt nàng vẫn lạnh giá như hàn băng ngàn năm tuổi, và... nàng tung người lên thực hiện một pha lên gối thẳng vào cằm của Y Tuyết! RẦẦẦMMM!!!! Y Tuyết thấy mình bắn tung lên không trung trước khi ngã đập lưng xuống nền bùn nhão lầy lội, đó là đòn đánh thần lực nhất mà cô từng phải hứng chịu, và quai hàm cô như đã vỡ nát, máu ứa tràn xuống cổ. Hy Ca chậm rãi bước đến, nàng nghiêng đầu nhìn xuống Y Tuyết bằng con mắt bạc rực rỡ: "Con người đã gây ra quá nhiều tội lỗi. Các ngươi phải trả giá bằng... cái chết!" Nàng vươn tay xuống tóm lấy cổ Y Tuyết, rồi nàng từ từ nhấc bổng cả người Y Tuyết lên, những ngón tay bắt đầu xiết lại. Y Tuyết đã chẳng còn sức chống trả, khí quản và các mạch máu trên cổ cô như sắp vỡ tung trong bàn tay lạnh buốt của Hy Ca, ánh mắt cô bất động nhìn lên bầu trời mây mưa lần cuối cùng, chờ đợi đến giây phút mà linh hồn cô rời khỏi thể xác, ý nghĩ duy nhất trong cô lúc này là... Xương Uy... Những ngón tay của Hy Ca vẫn không ngừng bóp chặt, bóp chặt hơn trên cổ Y Tuyết, giọng nàng vẫn âm u đáng sợ: "Chết hết đi. Ta giết hết. Các ngươi sẽ..." RẦMMM! Hy Ca bất chợt lãnh trọn một cú đập cực mạnh vào đầu! Nàng lảo đảo và buông rơi Y Tuyết xuống đất. Đó là cú ra đòn của Wijy, cô vừa vung một cây gậy sắt đập thẳng vào đầu Hy Ca từ phía sau. Nhưng... Đòn đánh chẳng hề khiến Hy Ca choáng váng, nàng xoay người lại, trong chớp nhoáng đã giật được cây gậy sắt trong tay Wijy, và... RẦẦẦM!!! Hy Ca vụt cây gậy vào giữa vầng trán của Wijy, một đòn đánh cực kì bạo tàn khiến Wijy ngã quỵ xuống, máu tuôn đầm đìa. Hy Ca lại tiến về phía Y Tuyết, từng bước, từng bước lạnh lùng, trên tay nàng vẫn cầm theo cây gậy sắt máu nhỏ tong tỏng. "Đủ rồi đấy, Hy Ca. Chúng ta đi thôi nào." Giọng Huy Am bỗng vang lên bên tai Hy Ca khiến nàng khựng lại. Nàng quay đầu về phía chiếc máy bay vận tải đậu bên ngoài chiến trường, cả Huy Am và Hoa Tiên đều đang dần tan biến trong màn mưa. Bịch! Hy Ca thả cây gậy sắt xuống, nàng quay bước về phía đó, cơ thể nàng cũng đang dần tan ra thành những giọt nước, trên làn môi nàng vẫn còn mấp máy những lời buốt lạnh: "Thôi được, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ phải chết. Tất cả loài người đều sẽ phải chết. Các ngươi sẽ bị... hủy diệt!" ... ... ... Dưới những làn mưa rét buốt, Y Tuyết bò lê trên nền đất bùn về phía Wijy. Wijy đang hấp hối, máu từ vùng trán loang lổ trôi theo dòng nước mưa. "Vì sao... cô lại cứu tôi?" - Y Tuyết khẽ cất tiếng hỏi. "Bởi vì..." - Đôi môi Wijy cử động một cách khó khăn - "... chúng ta... ... đều là... ... con người..."
/93
|