III Buổi chiều, mưa bắt đầu to dần. Nhiên Sa trở về trường trung học Ahju, người cuối cùng trong danh sách nhân chứng không ngờ lại học cùng trường với anh. Để xem nào, theo thông tin thì người đó là một bạn nữ học lớp 11 A và là thành viên của câu lạc bộ Kiếm thuật. "Giờ này chắc vẫn còn gặp được..." - Nhiên Sa lẩm nhẩm rồi chậm bước về phía dãy nhà sinh hoạt. Mưa rải trên sân trường. Trong đầu Nhiên Sa bỗng lại phảng phất hình ảnh của cô gái trên chiếc xe bus mà anh nhìn thấy hồi trưa, chỉ tiếc rằng khoảnh khắc ấy quá ngắn ngủi. Mà thôi, quên cô ta đi, anh đâu phải là loại người háo sắc, chẳng qua là trông cô gái ấy có vẻ gì đó hơi... kì lạ... Nhiên Sa đã đứng trước cửa câu lạc bộ kiếm thuật của trường, bên trong đang vang lên những tiếng luyện tập. Anh đưa tay mở cánh cửa ra. Chợt... RÂẦÂMM!!! Một thanh kiếm tre bay tới giáng thẳng vào... đầu Nhiên Sa!! Và mọi thứ nhanh chóng chìm vào bóng đêm... ... ... ... Phòng y tế trường. Nhiên Sa tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm ngay ngắn trên giường bệnh. Và ngồi bên giường anh là... một cô gái, một cô gái xinh đẹp như... nàng tiên cá! Cô gái ấy đang chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt đẹp lộng lẫy, và cất giọng dịu dàng: "Cậu tỉnh rồi ư? Còn đau không?" Nhiên Sa sờ lên vầng trán đã được băng bó lại của mình, khẽ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cô gái che miệng cười: "Xin lỗi, khi nãy tớ đang vung kiếm thì bị tuột tay. Không ngờ đúng lúc ấy cậu lại mở cửa bước vào. Và thế là... a ha ha..." "Vui lắm à?" - Nhiên Sa thoáng nhíu mày, chống tay ngồi dậy, đầu anh vẫn còn hơi váng vất. "Ơ, tớ xin lỗi, ưm..." - Cô gái cố gắng nín cười - "À, tên tớ là Nhan Vy. Một lần nữa tớ xin lỗi vì đã gây chấn thương cho cậu... a... ưm ưm..." * Nhan Vy: Lớp 11 A trường trung học Ahju. 16 tuổi. Thành viên ưu tú của câu lạc bộ kiếm thuật. Sắc đẹp như bầu trời đêm, trong lành, êm ả. Nhưng tính cách thì không êm ả chút nào. "Thôi không sao. Nhưng..." - Nhiên Sa lườm - "Cậu làm ơn ngưng cười được không?" Nhan Vy lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: "Tớ có cười nữa đâu. Mà tên cậu là gì?" "Nhiên Sa." "Tên hay nhỉ. Thế cậu đến câu lạc bộ kiếm thuật làm chi vậy? Tìm ai à?" "Tìm cậu chứ còn tìm ai." - Nhiên Sa đáp, anh nhìn lại Nhan Vy, kể ra thì trông cô nàng xinh hơn trong ảnh, bộ váy đồng phục nữ sinh ngắn rất thời trang; mái tóc dài tự nhiên, không cầu kì, và rất suôn. "Tìm tớ á?" - Nhan Vy hơi ngạc nhiên - "Tớ có quen cậu đâu?" Nhiên Sa liền giơ ra chiếc thẻ thám tử: "Tớ muốn hỏi cậu một vài điều." Nhan Vy mở tròn mắt nhìn tấm thẻ: "Ohhh, cậu là thám tử cơ à? Nhưng cậu là học sinh cấp ba sao lại được nhận vào câu lạc bộ của đại học Illen?" "Vì chị tớ là hội trưởng ở đó." - Nhiên Sa thu về tấm thẻ. "À, sướng nhỉ. Vậy cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?" - Nhan Vy có vẻ háo hức. Phòng y tế lúc này chỉ có hai người. Ngoài cửa sổ, mưa đổ rào rào. Nhiên Sa tựa lưng vào đầu giường, bắt đầu hỏi: "Cậu đã chứng kiến trực tiếp thảm họa hố tử thần trên đại lộ Elci đúng không?" Nhan Vy sốt sắng đáp: "Ừ, lúc đó tớ sợ lắm nhé! Tất cả bỗng nhiên sụp đổ trước mắt tớ! Cậu biết không, tớ suýt rơi xuống cái hố đó, may mà tớ chạy nhanh." Nhiên Sa hỏi tiếp: "Cậu có thấy gì bất thường trước lúc sự việc xảy ra không?" Nhan Vy lắc đầu: "Không thấy." "Cậu cố gắng nhớ kĩ lại đi." "Không mà, mọi thứ diễn ra rất đột ngột, chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước cả. À mà..." - Nhan Vy bỗng ngập ngừng. "Sao?" - Nhiên Sa nhổm người dậy. "Tớ không biết có nên kể chuyện này ra không nữa..." - Nhan Vy khẽ nói. "Chuyện gì? Cậu cứ kể đi?" - Nhiên Sa bỗng thấy hồi hộp. "À chuyện này có lẽ chẳng liên quan gì đâu, và cũng có thể là tớ đã nhìn lầm... Chắc cậu sẽ chẳng tin đâu." "Tớ sẽ tin mà. Cậu đã nhìn thấy gì?" Nhan Vy bắt đầu kể lại: "Hôm ấy, ngay sau khi thảm họa diễn ra, cảnh sát đã đến và lấy lời khai của các nhân chứng tại hiện trường, trong đó có tớ. Rồi khi tớ trở về nhà, tớ đã đi đường tắt, qua một con ngõ vắng, và tớ đã thấy một người... rất kì lạ!" "Kì lạ thế nào?" - Nhiên Sa nhìn Nhan Vy bằng ánh mắt tập trung hết sức. "Anh ta... phải nói là anh ta rất... rất đẹp, đẹp như là thần tiên ấy." - Gò má Nhan Vy hơi ửng hồng lên - "Mái tóc dài màu nâu, y phục toàn một màu đen. Và đôi mắt..." "Đôi mắt làm sao?" "Đôi mắt anh ta có... một bên mắt màu bạc, và nó... phát sáng." "Mắt phát sáng sao?" - Nhiên Sa tựa lưng trở lại đầu giường, trên môi như hiện lên một nét cười. Nhan Vy thoáng cau mày: "Tớ biết là cậu sẽ không tin mà. Ừ chính tớ cũng chẳng tin nữa. Có lẽ lúc đó tớ đang mệt và tinh thần chưa thật ổn định nên nhìn thấy ảo ảnh..." "Ừm, thế anh ta có nhìn thấy cậu không?" - Nhiên Sa hỏi. Nhan Vy đưa tay vuốt tóc: "Chẳng biết nữa, anh ta đi lướt ngang qua tớ, nhưng vẻ mặt anh ta thì dường như không hề nhìn thấy tớ vậy. Lúc đó trời mưa lớn, nhưng tớ vẫn cảm nhận được từ cơ thể anh ta tỏa ra một mùi hương rất... huyền bí." "Mùi hương ư? Vậy thì đó không phải là ảo ảnh rồi." - Nhiên Sa chậm rãi nói - "Thế anh ta còn đặc điểm nào khác nữa không?" "À, anh ta cầm theo một cây đàn rất lạ. Và..." - Nhan Vy nhớ lại - "Trên vai anh ta có một con chim gì đó, mà tối quá tớ không nhìn rõ." "Thôi được, để xét sau vậy." - Nhiên Sa trầm tĩnh nói. "Nhưng sao cậu lại hỏi tớ về những chuyện này?" - Nhan Vy hỏi. "Tớ đang điều tra nguyên nhân gây ra thảm họa." - Nhiên Sa đáp. "Thế ư? Vụ này có vẻ hấp dẫn đấy nhỉ. Cậu cho tớ tham gia với được không?" - Nhan Vy vui vẻ đề nghị. "Ừm..." - Nhiên Sa ngập ngừng. "Đồng ý đi mà. Tớ sẽ trợ giúp cho cậu." - Nhan Vy nài nỉ. "Thôi được, tớ cũng đang cần phụ tá." - Nhiên Sa đành đồng ý, có một cô phụ tá xinh đẹp như thế này thì cũng đâu thiệt gì cho anh. Nhan Vy reo lên: "Ahhh, vậy từ nay hai chúng ta sẽ là cặp đôi thám tử Vy Sa!" "Sao tên cậu lại được đặt lên trước vậy?" "Vì tên tớ nghe hay hơn." "Thôi dẹp, đâu có chuyện vô lí thế." Phòng y tế lúc này đang có hai bạn nữ lớp 10 dìu nhau vào giường bên. Nhan Vy nói nhỏ giọng xuống: "Thế cậu đã điều tra đến đâu rồi?" "Cũng chưa được nhiều lắm." - Nhiên Sa tựa đầu lên cánh tay. "Kế hoạch tiếp theo là gì?" - Nhan Vy thì thào hỏi. "Có lẽ chúng ta nên về văn phòng của tớ, nói ở đây không tiện." - Nhiên Sa khẽ nói. "Ohhh, cậu có cả văn phòng thám tử sao?" - Nhan Vy phấn khích. Nhiên Sa mỉm cười: "Cũng gần như thế."
/93
|