Sau bữa tối, Hà Lệ nằm ngửa trên ghế, vừa tỉ mỉ sơn móng cho những ngón tay tay thon dài, vừa thỉnh thoảng liếc về phía Phong Ảnh ngồi đối diện đang chăm chú đọc sách. Trông bộ dạng thì có lẽ Phong Ảnh khoảng ba mươi, để tóc dài xõa qua vai, dáng người cao gầy, có lồi có lõm (1), khuôn mặt xinh đẹp đăm đăm, nhìn hai đầu lông mày có thể thấy là người chất chứa nhiều tâm sự. Nếu không phải trên người nàng luôn toát lên vẻ khó gần, và trong đôi mắt trong suốt toát ra sự lạnh lẽo thì nàng sẽ giống như Hà Lệ, trở thành mục tiêu theo đuổi trong mơ của rất nhiều người đàn ông. Cho dù tuổi không còn trẻ nhưng sự quyến rũ thành thục trên người nàng lại là thứ mà Hà Lệ không có được.
Quá khứ của cô gái này như thế nào nhỉ? Những nguyên nhân và kinh nghiệm nào mới có thể khiến nàng không quan tâm đến dáng người và khuôn mặt tuyệt vời của mình, một mực làm công việc vệ sĩ vừa nguy hiểm, vừa cực khổ này? Hà Lệ quan sát cô gái đang say mê đọc quyển sách ôm trên tay, tò mò suy đoán. Hà Lệ đã từng thử nói chuyện với nàng, thậm chí còn muốn trở thành bạn của nàng. Nhưng cho đến bây giờ, sau một tháng hai người ở chung trong cùng một biệt thự, ngoại trừ biết tên gọi bên ngoài của nàng là Phong Ảnh, Hà Lệ hoàn toàn không biết thứ gì khác.
Bình thường Phong Ảnh gần như không nói một câu nào khiến người khác cảm thấy nàng như một tảng băng, không dám tiếp xúc. Lúc đầu, Hà Lệ cho rằng nàng xem thường nghề nghiệp của mình nên không muốn nói chuyện với mình, sau một thời gian mới phát hiện ngoại trừ mỗi ngày ôm sách trong tay, nàng không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì. Không biết là do quần áo của nàng quá ít hay kiểu dáng đều giống nhau, nói chung nàng luôn mặc nguyên một bộ đồ tím là thời trang thịnh hành rất nhiều năm trước, đến giờ vẫn không thấy nàng mặc kiểu quần áo khác. Mỗi ngày, nàng lặp đi lặp lại những thói quen như một khuôn mẫu: trầm lặng, áo tím, đọc sách, không nói một lời. Ngoại trừ những quyển sách trong tay, tất cả những thứ khác đều rập theo một khuôn khổ, Hà Lệ từng đặc biệt lưu ý đến những quyển sách trong tay nàng, phát hiện ra rằng nàng đọc rất nhiều thể loại nhưng phần lớn đều là những quyển tiểu thuyết huyền nghi (2) khá phổ biến, ví dụ như gần đây nhất, nàng đang theo dõi một cuốn sách tên là “Tử Thần Thiết Kế Sư”. Hà Lệ từng thử đọc qua mấy chương trên mạng, không cảm thấy có hứng thú gì, so với Hậu Cung Văn (3) thú vị quả thật nó rất buồn tẻ, nhạt nhẽo, nàng rất bực mình không biết tại sao Phong Ảnh lại say mê đọc quyển sách kia như vậy. Cũng giống như mình, Phong Ảnh gần như không ra khỏi cửa. Ngoại lệ duy nhất chính là mỗi buổi tối cuối tuần, sau khi ăn xong bữa tối, nàng sẽ kiểm tra một cách cẩn thận từng góc một của biệt thự, thiết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan tại những nơi có thể đem đến nguy hiểm, sau đó nàng sẽ lặng lẽ rời khỏi biệt thự, biến mất trong một thời gian ngắn cho đến đêm khuya mới quay lại, mỗi lần trở về, trên người nàng đều có thêm hơi men nhàn nhạt…
Cuộc sống ẩn dật trong một thời gian dài khiến một người đã quen sống nơi phồn hoa như Hà Lệ bắt đầu cảm thấy chán nản. Nàng quyết định chủ động hơn, tìm cách làm nữ vệ sĩ trầm lặng này kể về chuyện xưa của mình, nàng có quyền có chút niềm vui trong cuộc sống ẩn dật chết tiệt này… Thế nhưng mọi cố gắng của nàng rõ ràng đều là phí công, trái tim của Phong Ảnh như một tảng băng hoàn toàn khép kín, không có bất cứ biện pháp nào có thể làm nàng nói ra quá khứ của mình. Ngay cả quãng thời gian biến mất mỗi cuối tuần của nàng cũng trở thành một bí ẩn mà Hà Lệ đau khổ suy nghĩ nhưng vẫn không giải thích được…
Khi tia nắng chiều chói chang cuối cùng hòa vào những đám mây ngũ sắc rực rỡ, một buổi hoàng hôn nữa lại kết thúc, Mộc Tử cuối cùng cũng từ trên ghế đứng dậy, hắn lười biếng vươn vai, bước về phía phòng rửa mặt, nhanh chóng rửa mặt cạo râu, một phút sau, hắn đã sảng khoái tinh thần, đứng trước mặt Âu Dương Lục Sắc đang trợn mắt há hốc mồm.
“Hiệp sĩ ánh sáng (4)?” Âu Dương Lục Sắc cố tình trừng mắt một cách khoa trương, nhìn Mộc Tử từ trên xuống dưới như vừa thay da đổi thịt trong nháy mắt. Một phút trước đầu tóc vẫn còn rối bời, mày nhăn mắt đỏ, một phút sau đã trở nên hăng hái, tự tin gấp trăm lần. Thay đổi nhanh như vậy, ngoài trừ hiệp sĩ ánh sáng của Hollywood còn có ai có thể làm được?
“Là hiệp sĩ đói muốn chết (5).” Mộc Tử làm mặt quỷ, vừa ra vẻ một quý ông đưa tay kéo Âu Dương Lục Sắc từ trên ghế salon xuống, vừa chỉ vào bụng mình một cách khoa trương, rên rỉ: “Chỗ này này, anh cảm thấy nó có thể chứa được cả một cái đầu trâu!”
Âu Dương Lục Sắc vừa đi theo Mộc Tử ra cửa, vừa bướng bỉnh cạnh khóe: “Có ai đó từng nói mình là người ăn chay…”
Nửa giờ sau.
Trong một quán cơm Hồ Nam xinh xắn tên là Phong Lâm Tiểu Trúc, Âu Dương Lục Sắc vừa ăn một cách từ tốn vừa quan sát Mộc Tử ngồi trước mặt đang ăn như hổ đói đến toát cả mồ hôi, một phần ốc xào đậu chua ngọt rồi đến ba phần đều bị hắn liên tục tiêu diệt, nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm mang thức ăn lên đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu dừng lại.
Dạ dày của hắn rốt cuộc to đến mức nào? Có thật là có thể chứa nổi nguyên một cái đầu trâu hay không…
Cho đến khi ăn xong phần ốc xào đậu chua thứ năm, những đồ ăn khác trên bàn cũng đã bị tiêu diệt hầu như không còn một mảnh, Mộc Tử mới ngừng lại, vừa dùng giấy ăn lau sạch khóe miệng vừa ngồi ngay ngắn lại.
Âu Dương Lục Sắc nuốt một miếng cơm một cách khó khăn, dè dặt hỏi: “Đã no chưa?”
Mộc Tử nhìn nhân viên phục vụ đứng cuối đầu bên cạnh, hờ hững nói ra một câu khiến cho Âu Dương Lục Sắc suýt tí nữa té xỉu: “Vẫn chưa mang súp lên à?”
“Aizz…” Âu Dương Lục Sắc nhìn bóng lưng của nhân viên phụ vụ rời đi, không khỏi thở dài.
“Thở dài cái gì?” Mộc Tử tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi.
“Cứ ăn theo kiểu này, em lo rằng sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ trở thành một thành viên của cái bang mất…”
Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, cửa kính của nhà hàng bị đẩy ra, một cô nàng dáng người cao gầy đứng tại cửa ra vào liếc qua toàn bộ nhà hàng, lặng lẽ tiến vào nhà hàng, đi đến một chỗ ngồi ở góc. Cô nàng mặc một chiếc váy liền thân màu tím, tóc dài xõa vai, dàng người yểu điệu, từng cử động đều toát ra sự lạnh lùng gợi cảm. Bóng dáng của nàng vừa xuất hiện trong nhà ăn ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của khách hàng. Cô nàng dường như không thèm để ý đến những ánh mắt này, tự mình đi đến một chiếc bàn trong góc gần cửa sổ, liếc qua tình hình toàn bộ nhà hàng một lần nữa rồi mới bắt đầu gọi món ăn…
Trên người nàng toát ra một loại khí chất khiến người khác không dám đến gần một cách tự nhiên, điều này rất có lợi đối với nàng trong việc không phải đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, trong việc giấu diếm điều gì đó.
Trước khi bước vào nhà hàng và lúc bắt đầu gọi món ăn, nàng trước tiên nhanh chóng quan sát tình huống trong nhà hàng một lần, mặc dù nàng lướt qua rất nhanh, mặc dù ánh mắt tản mạn, vô định nhưng lại có thể quan sát kĩ càng toàn bộ địa thế và tình huống của nhà hàng.
Nàng lựa chọn vị trí bàn ăn ở một góc khuất của nhà hàng, gần với cửa sổ, tại vị trí này, chẳng những có thể quan sát mọi tình huống trong nhà hàng mà không bỏ sót điều gì, còn có thể quan sát tình hình trên đường phố ngoài cửa sổ…
Từ khoảng khắc cô nàng áo tím đi vào nhà hàng, ánh mắt của Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc lập tức dán chặt vào nàng.
Dĩ nhiên, cô nàng áo tím không biết rằng đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ trong đám đông kia chính là kẻ muốn lấy tính mạng của Hà Lệ - Hắc Bạch Vô Thường.
Nhưng Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc chỉ lướt mắt qua là có thể nhận ra nàng.
Lạnh lùng, điềm tĩnh, cẩn thận, nhạy bén. Nàng chính là nữ vệ sĩ thần bí bên cạnh Hà Lệ, người mà Mộc Tử đã từng quan sát vô số lần qua mắt kính – Phong Ảnh.
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Nguyên văn: “Ao đột hữu trí” – có lồi có lõm. Chỉ những đường cong lên xuống trên cơ thể phụ nữ, như người ta hay nói là ngực tấn công, mông phòng thủ.
(2) – Tiểu thuyết huyền nghi: tiểu thuyết mà trong đó các tình tiết hồi hộp xuyên suốt từ đầu đến cuối và kết thúc mở, chủ đề tương đối rộng, không giống những tiểu thuyết kinh dị tạo nên tình cảnh và bầu không khí khiến người khác sợ hãi, tiểu thuyết huyền nghi chưa hẳn đã có những chi tiết như vậy. Đương nhiên, dựa trên khái niệm rộng hơn, tiểu thuyết kinh dị cũng có sự hồi hộp, cũng có thể được coi là một nhánh của tiểu thuyết huyền nghi. Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người
(3) – Search không ra.
(4) - Quang tốc kỳ hiệp -> chọc quê thằng kia là "hiệp sĩ ánh sáng", vì hắn nhanh quá...
(5) - Quang tốc kỳ ngạ --> cái này ý hắn là nói mình chính là "cực đói (kỳ ngạ) ánh sáng" thì có, tức là vì đói mà làm nhanh như ánh sáng. Đại khái có thể thay là "hiệp sĩ cực đói" để cho có vẻ chơi chữ. (CCD)
Quá khứ của cô gái này như thế nào nhỉ? Những nguyên nhân và kinh nghiệm nào mới có thể khiến nàng không quan tâm đến dáng người và khuôn mặt tuyệt vời của mình, một mực làm công việc vệ sĩ vừa nguy hiểm, vừa cực khổ này? Hà Lệ quan sát cô gái đang say mê đọc quyển sách ôm trên tay, tò mò suy đoán. Hà Lệ đã từng thử nói chuyện với nàng, thậm chí còn muốn trở thành bạn của nàng. Nhưng cho đến bây giờ, sau một tháng hai người ở chung trong cùng một biệt thự, ngoại trừ biết tên gọi bên ngoài của nàng là Phong Ảnh, Hà Lệ hoàn toàn không biết thứ gì khác.
Bình thường Phong Ảnh gần như không nói một câu nào khiến người khác cảm thấy nàng như một tảng băng, không dám tiếp xúc. Lúc đầu, Hà Lệ cho rằng nàng xem thường nghề nghiệp của mình nên không muốn nói chuyện với mình, sau một thời gian mới phát hiện ngoại trừ mỗi ngày ôm sách trong tay, nàng không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì. Không biết là do quần áo của nàng quá ít hay kiểu dáng đều giống nhau, nói chung nàng luôn mặc nguyên một bộ đồ tím là thời trang thịnh hành rất nhiều năm trước, đến giờ vẫn không thấy nàng mặc kiểu quần áo khác. Mỗi ngày, nàng lặp đi lặp lại những thói quen như một khuôn mẫu: trầm lặng, áo tím, đọc sách, không nói một lời. Ngoại trừ những quyển sách trong tay, tất cả những thứ khác đều rập theo một khuôn khổ, Hà Lệ từng đặc biệt lưu ý đến những quyển sách trong tay nàng, phát hiện ra rằng nàng đọc rất nhiều thể loại nhưng phần lớn đều là những quyển tiểu thuyết huyền nghi (2) khá phổ biến, ví dụ như gần đây nhất, nàng đang theo dõi một cuốn sách tên là “Tử Thần Thiết Kế Sư”. Hà Lệ từng thử đọc qua mấy chương trên mạng, không cảm thấy có hứng thú gì, so với Hậu Cung Văn (3) thú vị quả thật nó rất buồn tẻ, nhạt nhẽo, nàng rất bực mình không biết tại sao Phong Ảnh lại say mê đọc quyển sách kia như vậy. Cũng giống như mình, Phong Ảnh gần như không ra khỏi cửa. Ngoại lệ duy nhất chính là mỗi buổi tối cuối tuần, sau khi ăn xong bữa tối, nàng sẽ kiểm tra một cách cẩn thận từng góc một của biệt thự, thiết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan tại những nơi có thể đem đến nguy hiểm, sau đó nàng sẽ lặng lẽ rời khỏi biệt thự, biến mất trong một thời gian ngắn cho đến đêm khuya mới quay lại, mỗi lần trở về, trên người nàng đều có thêm hơi men nhàn nhạt…
Cuộc sống ẩn dật trong một thời gian dài khiến một người đã quen sống nơi phồn hoa như Hà Lệ bắt đầu cảm thấy chán nản. Nàng quyết định chủ động hơn, tìm cách làm nữ vệ sĩ trầm lặng này kể về chuyện xưa của mình, nàng có quyền có chút niềm vui trong cuộc sống ẩn dật chết tiệt này… Thế nhưng mọi cố gắng của nàng rõ ràng đều là phí công, trái tim của Phong Ảnh như một tảng băng hoàn toàn khép kín, không có bất cứ biện pháp nào có thể làm nàng nói ra quá khứ của mình. Ngay cả quãng thời gian biến mất mỗi cuối tuần của nàng cũng trở thành một bí ẩn mà Hà Lệ đau khổ suy nghĩ nhưng vẫn không giải thích được…
Khi tia nắng chiều chói chang cuối cùng hòa vào những đám mây ngũ sắc rực rỡ, một buổi hoàng hôn nữa lại kết thúc, Mộc Tử cuối cùng cũng từ trên ghế đứng dậy, hắn lười biếng vươn vai, bước về phía phòng rửa mặt, nhanh chóng rửa mặt cạo râu, một phút sau, hắn đã sảng khoái tinh thần, đứng trước mặt Âu Dương Lục Sắc đang trợn mắt há hốc mồm.
“Hiệp sĩ ánh sáng (4)?” Âu Dương Lục Sắc cố tình trừng mắt một cách khoa trương, nhìn Mộc Tử từ trên xuống dưới như vừa thay da đổi thịt trong nháy mắt. Một phút trước đầu tóc vẫn còn rối bời, mày nhăn mắt đỏ, một phút sau đã trở nên hăng hái, tự tin gấp trăm lần. Thay đổi nhanh như vậy, ngoài trừ hiệp sĩ ánh sáng của Hollywood còn có ai có thể làm được?
“Là hiệp sĩ đói muốn chết (5).” Mộc Tử làm mặt quỷ, vừa ra vẻ một quý ông đưa tay kéo Âu Dương Lục Sắc từ trên ghế salon xuống, vừa chỉ vào bụng mình một cách khoa trương, rên rỉ: “Chỗ này này, anh cảm thấy nó có thể chứa được cả một cái đầu trâu!”
Âu Dương Lục Sắc vừa đi theo Mộc Tử ra cửa, vừa bướng bỉnh cạnh khóe: “Có ai đó từng nói mình là người ăn chay…”
Nửa giờ sau.
Trong một quán cơm Hồ Nam xinh xắn tên là Phong Lâm Tiểu Trúc, Âu Dương Lục Sắc vừa ăn một cách từ tốn vừa quan sát Mộc Tử ngồi trước mặt đang ăn như hổ đói đến toát cả mồ hôi, một phần ốc xào đậu chua ngọt rồi đến ba phần đều bị hắn liên tục tiêu diệt, nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm mang thức ăn lên đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu dừng lại.
Dạ dày của hắn rốt cuộc to đến mức nào? Có thật là có thể chứa nổi nguyên một cái đầu trâu hay không…
Cho đến khi ăn xong phần ốc xào đậu chua thứ năm, những đồ ăn khác trên bàn cũng đã bị tiêu diệt hầu như không còn một mảnh, Mộc Tử mới ngừng lại, vừa dùng giấy ăn lau sạch khóe miệng vừa ngồi ngay ngắn lại.
Âu Dương Lục Sắc nuốt một miếng cơm một cách khó khăn, dè dặt hỏi: “Đã no chưa?”
Mộc Tử nhìn nhân viên phục vụ đứng cuối đầu bên cạnh, hờ hững nói ra một câu khiến cho Âu Dương Lục Sắc suýt tí nữa té xỉu: “Vẫn chưa mang súp lên à?”
“Aizz…” Âu Dương Lục Sắc nhìn bóng lưng của nhân viên phụ vụ rời đi, không khỏi thở dài.
“Thở dài cái gì?” Mộc Tử tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi.
“Cứ ăn theo kiểu này, em lo rằng sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ trở thành một thành viên của cái bang mất…”
Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, cửa kính của nhà hàng bị đẩy ra, một cô nàng dáng người cao gầy đứng tại cửa ra vào liếc qua toàn bộ nhà hàng, lặng lẽ tiến vào nhà hàng, đi đến một chỗ ngồi ở góc. Cô nàng mặc một chiếc váy liền thân màu tím, tóc dài xõa vai, dàng người yểu điệu, từng cử động đều toát ra sự lạnh lùng gợi cảm. Bóng dáng của nàng vừa xuất hiện trong nhà ăn ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của khách hàng. Cô nàng dường như không thèm để ý đến những ánh mắt này, tự mình đi đến một chiếc bàn trong góc gần cửa sổ, liếc qua tình hình toàn bộ nhà hàng một lần nữa rồi mới bắt đầu gọi món ăn…
Trên người nàng toát ra một loại khí chất khiến người khác không dám đến gần một cách tự nhiên, điều này rất có lợi đối với nàng trong việc không phải đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, trong việc giấu diếm điều gì đó.
Trước khi bước vào nhà hàng và lúc bắt đầu gọi món ăn, nàng trước tiên nhanh chóng quan sát tình huống trong nhà hàng một lần, mặc dù nàng lướt qua rất nhanh, mặc dù ánh mắt tản mạn, vô định nhưng lại có thể quan sát kĩ càng toàn bộ địa thế và tình huống của nhà hàng.
Nàng lựa chọn vị trí bàn ăn ở một góc khuất của nhà hàng, gần với cửa sổ, tại vị trí này, chẳng những có thể quan sát mọi tình huống trong nhà hàng mà không bỏ sót điều gì, còn có thể quan sát tình hình trên đường phố ngoài cửa sổ…
Từ khoảng khắc cô nàng áo tím đi vào nhà hàng, ánh mắt của Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc lập tức dán chặt vào nàng.
Dĩ nhiên, cô nàng áo tím không biết rằng đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ trong đám đông kia chính là kẻ muốn lấy tính mạng của Hà Lệ - Hắc Bạch Vô Thường.
Nhưng Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc chỉ lướt mắt qua là có thể nhận ra nàng.
Lạnh lùng, điềm tĩnh, cẩn thận, nhạy bén. Nàng chính là nữ vệ sĩ thần bí bên cạnh Hà Lệ, người mà Mộc Tử đã từng quan sát vô số lần qua mắt kính – Phong Ảnh.
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Nguyên văn: “Ao đột hữu trí” – có lồi có lõm. Chỉ những đường cong lên xuống trên cơ thể phụ nữ, như người ta hay nói là ngực tấn công, mông phòng thủ.
(2) – Tiểu thuyết huyền nghi: tiểu thuyết mà trong đó các tình tiết hồi hộp xuyên suốt từ đầu đến cuối và kết thúc mở, chủ đề tương đối rộng, không giống những tiểu thuyết kinh dị tạo nên tình cảnh và bầu không khí khiến người khác sợ hãi, tiểu thuyết huyền nghi chưa hẳn đã có những chi tiết như vậy. Đương nhiên, dựa trên khái niệm rộng hơn, tiểu thuyết kinh dị cũng có sự hồi hộp, cũng có thể được coi là một nhánh của tiểu thuyết huyền nghi. Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người
(3) – Search không ra.
(4) - Quang tốc kỳ hiệp -> chọc quê thằng kia là "hiệp sĩ ánh sáng", vì hắn nhanh quá...
(5) - Quang tốc kỳ ngạ --> cái này ý hắn là nói mình chính là "cực đói (kỳ ngạ) ánh sáng" thì có, tức là vì đói mà làm nhanh như ánh sáng. Đại khái có thể thay là "hiệp sĩ cực đói" để cho có vẻ chơi chữ. (CCD)
/129
|